Chương 41: Gặp lại
Chương 40: Gặp lại
Đó là một ngày trời lất phất mưa, giống như bao ngày khác…Nhưng lần này những cơn mưa lại làm cho cô thấy sợ hãi.
Một cảm giác nông nao đến khó tả từ sáng khiến tâm trạng cô cứ bồn chồn không yên.
Có thể tiếng kèn trống đám ma làm mụ mị tâm tưởng của cô, hoặc cũng có thể do thời tiết mưa dai dẳng khiến cảm giác của cô nhạy cảm hơn trước.
An nhìn thấy Dương đội khăn trắng, đứng bên cạnh linh cữu, đôi mắt vô hồn của anh bất động trước lần lượt những người khách qua lại…Ngày hôm nay anh không khóc, có lẽ vì những ngày trước đây anh đã khóc quá nhiều rồi. Cô cảm nhận nỗi đau qua từng ánh nhìn của anh, trên khuôn mặt đang tê dại…Cô biết lúc này anh đứng đây, nhưng tâm trí anh lại đang ở một nơi xa xôi nào đó, lần tìm ở chốn mênh mông những kí ức của một thời đã quá.
Điều khiến người ta hối hận đã là những gì đã qua…
Điều khiến người ta tiếc nuối là những gì đã mất…
Chúng ta chỉ biết yêu ánh mặt trời khi cơn mưa kia không ngừng tạnh.
Chúng ta chỉ biết quý trọng ngọn lửa khi ánh sáng đã lụi tàn.
Dù là những gì của còn lại, hay những gì đã mất..
Tất cả mọi thứ trong cuộc đời này…tồn tại…để làm tổn thương ta…
An lấy một hơi dài thở mạnh ra, Hùng thì ngồi im lặng không nói câu nào suốt từ đầu buổi đến giờ.
Hiếu bạn Dương đang đi xung quanh rót nước mời khách, bộ dạng cũng mệt mỏi không kém gì mọi người đang ở đây.
- Bao giờ đưa?
Hùng quay sang hỏi.
- 2h chiều.
- Mưa quá, tạo sợ chôn vào thời tiết này khó mà…
- Thầy cũng xem giờ cả rồi…Sơn nói, rót nước đầy vào cốc của 2 người.
- Xem ra mẹ Dương đã khá hơn mấy hôm trước rồi.
- Ưm…khổ thân bác, chắc đau lòng lắm.
An lắc đầu xót xa nhìn dáng người gầy gò, xanh xao, khoác lên mình một màu trắng nhờ nhờ càng khiến nước da của bà xám ngắt lại, lặng lẽ đưa chiếc khăn trên tay lau những giọt nước mắt cứ trôi xuống má không tài nào ngừng được.
An không biết rằng người phụ nữ ấy đang khóc vì điều gì…vì tình yêu hay vì lòng căm hận...Vì quá yêu người ấy nên bà đã khóc, hay vì bà thấy chua xót vì những gì mình bị dối lừa.
Hùng nói đúng…cũng chỉ vì một thứ tình yêu…mà con người ta cảm thấy đau đớn.
“Now what if I never kiss your lips again
Or feel the touch of your sweet embrace
How would I ever go on
Without you there's no place to belong
Well someday love is gonna lead you back to me
But 'til it does I'll have an empty heart
So I'll just have to believe
Somewhere out there you thinking of me”
Bài hát ấy chợt vang trong đầu cô, một trái tim trống rỗng, một tình yêu đã mất…
Bỏ lỡ nhau….
Tại sao người ta lại cho tình yêu trên đời này tồn tại…
Mọi lý do đều chỉ có thể là….
An buông rơi chén nước trên tay, nước trà nóng văng tung tóe khắp chân cô.
Hùng ngơ ngác nhìn cô.
Lúc này dường như cô biết chắc mình không hề nhìn nhầm người ấy…
5 năm……
Cuối cùng …..
An đứng đó, căng mắt mình thật to nhìn một người cao lớn, lúc này đang trang trọng trong bộ vest đen, trên tay cầm một thẻ hương bước vào bên trong.
Đây có phải cô đang mơ…
Cô đứng trân trân không hề cử động….
Không phải..chắc là không phải…chính bản thân còn không cho mình 1 cơ hội để tin rằng đó là anh.
- Mày…người kia có phải?
Hùng sửng sốt hết nhìn An, rồi nhìn người kia. Hắn cũng hề tin nổi vào mắt mình lúc này..
Mọi thứ quá đột ngột, khó lòng mà đón nhận nó thật nhanh…
Chợt, hắn thấy An ngồi xuống, khuôn mặt lại trở nên tĩnh lặng hơn lúc ban đầu, cô nhìn theo bóng người kia đến khi anh ta lên xe rồi biến mất vĩnh viễn trước mắt cô lúc ấy.
Không ai biết vì sao cô lại như vậy, một sự bình tĩnh đến đáng sợ.
Nếu đó là cái ngày của 5 năm trước thì có lẽ cô đã đuổi theo người ấy, hỏi cho bằng được tại sao anh lại bỏ rơi cô 1 cách tàn nhẫn đến vậy. Có thể cô sẽ cho anh ta 1 cái tát, có thể cô sẽ khóc lóc thảm thiết rồi lại ngã vào vòng tay anh ta…Tất cả đều có thể vỡ òa cảm xúc của trái tim non nớt.
Nhưng vào cái ngày của 5 năm sau, cô lại đứng lại…
Do cô không tin vào mắt mình…hay cô không đủ tự tin để hứng trọn nỗi đau ấy.
……………
Đám tang kết thúc, An lặng lẽ rời đi.
Lúc này có lẽ cô đã biết mình muốn đi đến đâu và đang đi đến đâu, đang phải đối mặt với chuyện gì.
Giờ đây, trước mặt cô vẫn là cánh cửa ấy..
Màu gỗ nâu trầm, những vệt xước mờ mờ ở bên những mép cửa vẫn nguyên đấy…
Cánh cửa tưởng chừng như hàng nghìn năm sẽ không bao giờ mở…
Cô đưa tay lên…
Ngập ngừng…
Lo lắng….
Rồi lấy hết bình tĩnh nhấn chuông..
Những giai điệu dài vang lên cào nát cõi lòng cô lúc này..
……..
Hi vọng…
Chờ đợi……
Sợ hãi……
Tất cả cảm xúc ấy dồn vào ánh mặt cô lúc này khi nhìn vào cánh cửa vẫn khép kín không nhúc nhích ấy.
Cô muốn tay…cô muốn đứng thêm một chút nữa….Giờ cô đang muốn làm gì đây???
Không để An do dự thêm một chút nào nữa, cánh cửa ấy cuối cùng cũng bật mờ trước mắt cô.
5 năm rồi..
Vẫn đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy…
Anh tựa như vẫn là anh của 5 năm trước không hề thay đổi.
Cô bật khóc, khóc to như một đứa trẻ.
Nước mắt tran hòa trên khuôn mặt, không ngừng không ngừng….
- Là anh…đúng là anh rồi…
Người trước mặt cô trở lên vô cùng lúng túng, anh gãi đầu nhìn xung quanh rồi nhìn xuống cô.
- Xin lỗi cô là ai?
An giật mình, cô trân trân nhìn anh, tại sao anh lại hỏi điều đó?
Anh không biết cô là ai?
Tại sao…anh ta lại hỏi cô như vậy…
- Hoàng…chẳng lẽ…anh không nhận ra tôi.
- Thực sự xin lỗi cô…nhưng tôi không hề quen cô.
Lời nói ấy giống như hàng vạn nhát dao một lúc đổ ập xuống trái tim cô.
- Anh cố tình phải không?
An gào lên.
Tại sao ? Trong đầu cô mọi thứ dần hỗn loạn mất kiểm soát….
Hoàng lùi người lại, nét ngạc nhiên chuyển sang kinh hãi hiện rõ trên khuôn mặt anh. Anh thực sự không biết làm gì với tình huống bất ngờ này, nên gọi bảo vệ hay đóng cửa lại…Người con gái này, liệu tâm thần của cô ta có bình thường.. Không phải khu nhà này an ninh vốn rất tốt hay sao, sao lại để 1 người không bình thường như vậy vào đây….
- Tại sao lại làm thế với tôi.
- Tôi…tôi có làm gì cô đâu…
- Anh …anh….thực sự không biết tôi là ai?
An cố giữ mình ngừng khóc, nói trong tiếng nấc.
- Thực sự tôi là ai….anh không biết.
- Đúng…cô là ai?
Hoàng khoanh tay trước ngực tỏ vẻ khó chịu.
- An!
Bỗng có tiếng gọi giật giọng ở đằng sau, khiến cho cả anh và cô đều quay đầu lại.
Hùng và Sơn từ phía xa chạy lại khi nhìn thấy bóng An đang đứng, khi họ lại gần nhìn thấy anh khuôn mặt họ cũng không thể giấu được sự kinh ngạc.
Rút cuộc họ và anh có quan hệ gì mà nhìn anh với cái ánh mắt đang sợ đến vậy.
“An” tên cô gái này ư? Sao lại khiến lòng anh bất giác có một cảm giác cồn cào..
- Mày có điên không?
Hùng lôi tay An lùi về phía sau.
Hắn nhìn thẳng vào mặt anh, khinh bỉ cất lời.
- Chẳng phải mày bảo đã quên rồi hay sao? Về thôi, nếu nó muốn gặp mày thì nó đã gặp từ 5 năm trước rồi, không phải chờ đến lúc này. Tao nói có phải không Hoàng?
Hoàng không hề mở lời đáp lại, anh còn đang như không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở nhà anh lúc này.
- Thật kinh tởm con người mày.
Sơn nhếch mép cười khẩy, kéo tay An.
- Rút cuộc mấy người là ai?
Hoàng không kìm được to tiếng.
Ba người họ dừng lại, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn anh, dường như không hề muốn tin lời anh nói.
- Là ai? Chẳng lẽ đến An mày cũng không biết là ai? Cứ cho là mày có người yêu mới đi nữa chẳng lẽ mày không biết nó là ai sao? Mới có 5 năm thôi, dễ quên đến vậy sao. Nhưng thôi tốt nhất mày cũng không nên nhớ làm gì..
Hùng buông lời mỉa móc người trước mặt, không nói không rằng gì hắn lôi An đi về phía thang máy, bỏ mặc Hoàng đứng bất động ở cửa nhìn theo họ.
………………..
Trong góc phòng, An nằm trên sàn nhà , 2 ngày nay cô chưa hề bước ra khỏi căn phòng này nửa bước.
Cái cảm giác lành lạnh bốc từ sàn nhà lên, thẩm thấu qua từng lớp da, khiến cô nhận ra nỗi buồn trong lòng cô lúc này còn lạnh lẽo hơn cả cái sàn nhà ấy.
An đưa tay sờ lên sợi dây chuyền trên cổ.
Bao năm rồi sợi dây vẫn sáng lấp lánh..
Chỉ có tình yêu thì bị xỉn màu..
- Em muốn thôi việc sao?
Tiếng của Đức vang lên, anh đã đứng bên cạnh An từ bao giờ, cúi đầu xuống nhìn bộ dáng nhếch nhác của cô, không nâng cô dậy mà cũng không ngồi xuống cạnh cô.
Cô cũng không buồn ngước lên nhìn anh..
Cô nhổm dậy mái tóc rối bù những vệt nước mắt loang lổ trên gương mặt khiến cô trông thật thê thảm. Mệt mỏi, An gượng đứng dậy đi về phía giường.
- Em mệt lắm, em muốn ngủ anh có thể ra ngoài được không?
- Em đã ngủ 2 ngày rồi. Em còn định ngủ đến bao giờ. Nếu em còn muốn ngủ nữa, thì tốt nhất em hãy ra ngoài kia và nhảy xuống đi, kết thúc của đời em..khỏi phải tỉnh nữa.
Lời anh nói ra tàn nhẫn đến cực hạn, chưa bao giờ anh nói với cô như vậy. Chính anh cũng không muốn nói với người anh yêu như vậy
- Em có yêu anh không? Anh hỏi.
Thấy cô vẫn nằm im bất động, sự tức giận trong lòng lại càng khiến anh thấy khó chịu.
- Em không muốn trả lời, hay không trả lời được?
Cô vẫn không có động thái gì, khuôn mặt vẫn vô hồn như một khúc gỗ.
Lần này, sức chịu đựng của Đức không còn giới hạn được nữa, anh lật chăn lên lôi người cô dậy, cả thân hình cô đổ ập lên người anh như không còn một chút sức lực nào. Lúc này dù có giận đến mức nào, anh cũng không khỏi xót xa…
- Được nếu em cứ như thế này…
Nói rồi, anh đẩy người cô ra, kéo chăn ra nằm xuống bên cạnh cô.
- Anh sẽ cùng nằm đây với em, bao giờ em chịu nhấc người ra khỏi cái giường này thì anh cũng mới ra. Em muốn chết thì cả 2 ta cùng chết, em muốn nhịn đói 2 ta cùng nhịn đói…
Cô quay sang nhìn anh rồi bật khóc, ôm lấy anh..
- Em…xin lỗi…
Anh nhẹ vuốt tóc cô, cười nhàn nhạt nói trong chua xót.
- Ngốc quá…sao phải xin lỗi…Em có lỗi gì…Người có lỗi là anh, anh đã không khiến em quên được cậu ta…Không khiến em cảm thấy hạnh phúc…Vậy anh mới là người có lỗi…
- Anh ..yêu em đến thế sao…???
- Đúng vì anh đã chót yêu em…
Cô im lặng, siết chặt vòng tay mình ôm lấy anh, giống như muốn ôm lấy những tia sáng cuối cùng suốt những ngày đen tối.
------------------
Dương châm điếu thuốc, gương mặt anh trông đã khá hơn mấy ngày trước. Hiếu ngồi bên cạnh chăm chú khấy cốc trà trước mặt, đưa lên mũi thưởng thức cái vị trà thanh mát đang bốc lên, hơi nước phút chốc làm mờ đôi mắt kính của cậu ta, vẻ mặt đầy hưởng thụ. Dương liếc nhẹ Hiếu cười lắc đầu, rồi quay sang Hùng nói tiếp câu chuyện.
- An gặp Hoàng rồi phải không?
- Ừm.
Hùng gật đầu, mắt bao quát xung quanh quán.
- Mình đã gặp cả Hoàng và bố cậu ta rồi.
- Thế mọi chuyện là sao?
- Chiều qua họ mới đến nhà tôi. Hoàng cũng không nhận ra tôi.
Hùng ngạc nhiên, dừng đôi mắt đang lơ là của mình lại.
- Là sao?
- Bố cậu ấy nói 5 năm, cậu ấy xảy ra tai nạn. Tôi cũng chỉ loáng thoáng, nhưng đại ý là bố cậu ta đưa cậu ta đến gặp mẹ ở Mỹ. Mẹ Hoàng bị ung thu gan giai đoạn cuối đang điều trị ở bên ấy. Hoàng gặp mẹ xong, vài ngày sau cậu ta cũng chuẩn bị về Việt Nam. Nhưng không may trên đường ra sân bay xe taxi chở cậu ấy bị tai nạn.
- Trời ơi…
Giờ tay bịt miệng để ngăn tiếng kêu của mình phát ra quá to, Hùng sợ hãi nhìn Dương.
- Chẳng lẽ…cậu ta bị mất trí nhớ.
- Ừm…Hoàng bị hôn mê hơn 2 năm. Khi tỉnh dậy cậu ta không nhớ gì cả, kể cả tên của mình, bố mẹ cũng không nhớ.
- Không thể nào…Vậy 5 năm qua, mọi chuyện là như vậy.
Dương mệt mỏi tựa người vào ghế, lúc này Sơn cũng bưng một chén trà ra ngồi cạnh 3 người.
- An thế nào rồi?
- Sau đám tang nó tìm đến nhà Hoàng làm loạn lên 1 trận. Giờ về không ăn không uống. Anh Đức đang ở nhà mình chăm nó.
Sơn chẹp miệng lắc đầu.
- Có nên để An biết chuyện không?
- Chắc chắn phải nói cho An biết. Dương khẳng khái.
- Ừm…hôm nào để nó bình tĩnh lại đã. Rắc rối quá chuyện của nó.
- Mình thì nghĩ cứ từ từ, vì dù sao giờ chẳng phải An đang yêu Đức hay sao??
Hiếu lên tiếng, mọi người đều quay sang nhìn cậu hết sức ngạc nhiên. Nếu cậu ta không nói thì có lẽ không ai để ý chuyện đó. Hùng đang định lên tiếng nói gì đó …bất ngờ điện thoại Dương đổ chuông..
- Vâng…
Điều gì đó trong điện thoại khiến gương mặt Dương trở lên căng thẳng..
- Bắt được hung thủ rồi.
Anh đứng lên khẽ nói.
Hiếu cũng theo anh mà đứng dậy.
- Mình phải đi ngay đây,
Hùng rồi Sơn cũng đứng dậy đi ra tiễn Dương.
Dương vội vã lấy xe chở Hiếu vội vã đi luôn không kịp đáp lại lời chào của 2 người kia.
-------------------
“ When the mountain fall…
And the osean floor..
I’m still in search of you..
Only thing I want to say….I’m still in love in you”
Những âm thanh buồn bã vang lên, Hoàng uống cạn cốc nước trên tay, anh mỏi mệt nằm xuống ghế nhắm mắt lại.
Vừa về nước chưa được bao lâu, sự chênh lệch múi giờ làm anh cảm thấy mình như sắp chết. Bao nhiêu chuyện xảy đến mà chính anh còn không hiểu đó là những chuyện gì càng khiến đầu anh đau không nhấc lên được.
Hôm nay anh tự cho mình một ngày chỉ để nằm và nghỉ ngơi. Những giai điệu của “ When the mountain fall” đang quện lại mang đến cho anh một thứ bình yên đến kì lạ. Lần đầu tiên anh nghe bài hát này đó là lúc anh đang nằm trong bệnh viện. Cậu con trai giường kế bên hầu như ngày nào cũng nghe bài hát này, dần dà nó cũng khiến anh nghiện thứ giai điệu ghi ta thô mộc da diết ấy. Kể từ đó, 5 năm rồi mỗi khi muốn nghỉ ngơi anh lại bật nó lên để nghe.
Quãng thời gian học ở Mỹ, anh cũng đã từng tập đánh ghi ta, tập rất nhiều lần bài hát này, chỉ tiếc là anh hát không hay nên chỉ đệm đành cho người khác hát. Bao nằm rồi, nghe đi nghe lại biết bao nhiều lần mà bài hát này vẫn khiến anh cảm thấy cuốn hút. Một thứ ma lực kì lạ khiến lòng anh cứ rạo rực mỗi khi thấy lời ca ấy…
“ One last thing I have to say…I’m still in love with you”
Trong những kí ức đã trở nên trắng xóa của anh, bài hát này đôi lần khiến nước mắt anh tự động lăn xuống. Phía bên kia miền kí ức đã bị lãng quên…phải anh thực sự đã đánh rơi điều gì đó vô cùng quan trọng..
Đột nhiên anh cảm thấy bài hát này khiến cho anh mờ hồ nghĩ đến…
Tiếng chuông cửa phút chốc vang lên.
Hoàng đưa tay tắt nhạc, chậm rãi bước ra mở cửa.
- Cô…
Người con gái ngày hôm trước lại một lần nữa đứng trước mặt anh, nhưng lần này cô ta có vẻ bình tĩnh hơn ngày hôm đó.
Cô ta chìa trước mặt anh một sợi dây chuyền, mỉn cười rồi nói.
- Có lẽ ….đây là vật tôi muốn trả cho anh.
Hoàng ngạc nhiên, nhưng anh vẫn đỡ lấy sợ dây chuyền đó.
- Vật này không phải của tôi..
- Tôi đang khó khăn…tôi muốn bán lại nó cho anh.
- Ờ…cái này cô phải ra tiệm…
An nhoẻn cười, dù cô ta hôm nay đeo kính nhưng Hoàng vẫn để ý thấy 2 bên mắt cô ấy vẫn đỏ mọng và sưng phồng.
- Tôi luôn nghĩ rằng nó không phải là thứ để trao đổi. Nhưng ngày hôm nay tôi bán nó cho anh. Anh muốn vứt đi, muốn trà đạp hay muốn làm gì nó cũng được. Chỉ cần anh nhớ rằng…tôi đã từng đeo nó là được.
- ………
Cô ngoảng mặt bước đi, để anh đứng lại đó nhìn theo không thốt nổi một lời níu giữ..
“ Till the day I let you go, till we say our next hello …it’s not goodbye… ”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro