Chương 40: Mưa rồi sẽ tạnh
Chương 40: Mưa rồi sẽ tạnh.
Dương trầm ngâm nhìn cô gái đối điện, cô ta cũng nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo tựa như cơn mưa đang rơi ngoài cửa sổ.
-
Tôi xin tự giới thiệu, tôi là thanh tra Nguyễn Như Phong thuộc đội hình sự số 6. Tôi có một vài câu hỏi với anh.
Không cần biết khuôn mặt Dương lúc này đang khó coi thế nào, cô gái vẫn hỏi anh với một giọng đều đều.
-
Lúc 10h đêm ngày 24 tháng 3 anh ở đâu? Tôi nghe nói rằng anh không ở nhà.
-
Tôi hiện chuyển đến sống cùng nhà một người bạn, được vài tháng rồi. Tối hôm ấy tôi ở nhà cùng cậu ấy.
-
Bạn anh là ai? Xin anh cho biết rõ họ tên, nơi ở, công việc của người bạn anh…
Dương căng thẳng nhìn vào tờ giấy trước mặt, đôi tay cô gái đang thoăn thoắt ghi chép, đôi mắt chốc chốc xoáy sâu vào khuôn mặt anh.
Anh khẽ thở dài…
-
Cậu ấy là Trần Đức Hiếu, ở số…đường…, cậu ấy làm cùng công ty với tôi.
-
Vâng. Câu hỏi tiếp theo, anh có biết người phụ nữ nào qua lại với bố mình không?
-
Phụ nữ?
-
Vâng.
Anh bất ngờ hỏi lại, nhưng dường như khi nhìn vào ánh mắt kiên định lạnh lẽo kia, anh biết cô ta không hề nói chơi.
-
Tôi không…Bố tôi thường đi sớm về khuya, nhưng tôi chắc chắn rằng ông không qua lại với người phụ nữ khác.
Dương mạnh mẽ khẳng định, dù anh khẽ liếc thấy cái nhếch môi nhẹ nhàng của người kia. Trong anh ngọn lửa đau đớn như đang thiếu đốt từng tế bào của cơ thể, cái chết của bố anh quá đột ngột khiến cho đến tận bây giờ anh vẫn không tin những điều này là sự thật. Mấy ngày trước, anh vẫn còn ở nhà, anh và bố vẫn còn cãi nhau một trận rõ lớn về chuyện của anh và Hiếu….không ngờ rằng đó là lần cuối cùng anh còn được gặp lại...bố mình.
-
Anh có biết bố anh có thù oán với ai không? Theo như kết quả khám nghiệm thì lồng ngực bố anh hoàn toàn trống rỗng. Anh hiểu ý tôi chứ?
-
V..âng.. Nhưng từ trước đến nay bố tôi thực sự không có ân oán gì với ai. Ông thực sự rất tốt, luôn quan tâm đến mẹ và chúng tôi. Không có thể có chuyện đó được..
-
Được tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, sẽ mau chóng bắt được kẻ đó thôi anh và gia đình cứ yên tâm. Còn bây giờ tôi xin phép.
Dương gật đầu không đáp lời, cô gái thanh tra cũng bước ra cửa không nói thêm một lời nào nữa.
Kiệt quệ đó chính là tâm trạng của anh hiện tại…
Con đường trước mặt lầy lội những dấu vết của cơn mưa còn chưa muốn tạnh, Dương lê bước chân chậm chạp bước về phía cổng.
Một người đã đứng chờ anh ở đó từ bao giờ.
Cậu ấy nhìn anh khẽ mỉn cười…nụ cười còn buồn hơn cả những giọt nước mắt.
-
Về thôi anh.
Hiếu đỡ lấy tay anh nói.
-
Tất cả sẽ qua thôi…
Anh nắm chặt lấy đôi bàn tay chai sạn thô sáp ấy, ngay lúc này anh muốn gục đầu vào lòng cậu ấy để khóc…Nhưng lòng kiêu hãnh ngăn những giọt nước mắt lại, anh đã khóc đủ rồi…giờ đến lúc phải kiên cường lên.
Chiều buông vảng vất những hạt mưa…
Tất cả liệu có qua…???
----------------------------------
Một mình ở nhà khiến An có chút buồn chán.
Đức đã đi công tác, nên ngày nghỉ với cô trở nên thật dài, thêm việc nhà Dương có chuyện xảy ra lại càng khiến cho tâm trạng của cô trở nên thê thảm.
Bên ngoài trời vẫn lâm thâm mưa, An quyết định ngồi dậy làm nốt công việc ngày hôm qua dang dở. Nhưng đánh máy một hồi cũng cảm thấy chán nản, cô lại vứt máy tính sang một bên, nằm vật ra giường, mệt mỏi đạp đạp chân trong không khí. Cô đơn…quá cô tự nói với lòng mình.
Với lấy điện thoại nhắn tin cho Hùng rủ hắn đến nhà Dương, thì đã thấy tin nhắn của hắn được gửi từ bao giờ.
<<< Lát đến nhà Dương không? Tầm 3h chiều nhé, lúc ấy mày rảnh qua quán tao....>>>>
Ngước lên nhìn đồng hồ, đã hơn 2h chiều.
Cô đành nhổm người dậy nhắn tin lại cho hắn, rồi đi xuống giường để thay quần áo.
An mặc một chiếc áo khoác tối màu đơn giản, mái tóc buông xõa, khuôn mặt cô không tránh khỏi vẻ nhợt nhạt. Còn đang bận suy nghĩ xem có nên thoa thêm chút kem không thì điện thoại lại đổ chuông.
-
Em đây
-
Em đang làm gì thế?
Giọng Đức vang lên ở đầu dây bên kia.
Cô chợt khẽ cười, trong lòng cảm thấy có điều gì đó ngọt ngào khó tả.
-
Em đang định đến chỗ Hùng. Cô nói.
-
Ừ…Hà Nội vẫn mưa phải không?
-
Ừ…Bao giờ anh về?
-
Thứ 3. Bao giờ đám tang tổ chức.
-
Ngày mai.
-
Có lẽ, anh không về kịp rồi…Em gửi lời chia buồn của anh đến Dương nhé.
-
Vâng….
-
Thôi em bận thì đi đi, anh gọi vì nhớ em quá thôi.
Nhìn hình dáng mình nghe điện thoại lúc này trong gương, An hình như nhận ra rằng cô đang hạnh phúc. Hạnh phúc vì nghe thấy những lời yêu thương của anh ấy qua điện thoại. Hạnh phúc vì những gì mình đang có…một tình yêu đơn giản giống như bao người.
-
Thôi…nói thêm một chút nữa cũng được…vì…em cũng nhớ anh.
Nghe thấy cô thỏ thẻ, anh cười lớn. Có lẽ lúc này anh cũng cảm thấy hạnh phúc y hệt như cô. Sự nhớ nhung khi xa cách, sự ngại ngầng khi bày tỏ cảm xúc với nhau…tất cả mọi thứ ấy khiến anh cảm nhận rằng mình đang sống, đang yêu..và đang được tồn tại.
Cuộc nói chuyện lại bắt đầu kéo dài liên man với những câu chuyện của anh và cô. Dù họ mới chỉ xa nhau vài ngày nhưng tưởng như có biết bao chuyện để nói.
An lưu luyến cúp máy nhìn đồng hồ thì cũng đã hơn 3h, cô vội vàng đeo túi xách cất điện thoại rồi đi ra cửa.
……….
Hùng sốt sắng nhìn đồng hồ, mãi mới thấy bóng An từ phía xa đi vào.
Hắn lườm cô mắng.
-
Tao nhắn cho mày từ bao lâu rồi.
-
Hi..ngủ quên mất.
-
Haixx…thôi đi thôi. Tao vừa gọi điện hỏi Hiếu thì nó bảo Dương đang ở nhà đấy.
-
Ừm…tao cũng đang định rủ mày đến nhà Dương. Không biết nó đã khá hơn chưa, gọi chẳng chịu nghe điện thoại gì cả.
-
Chắc vẫn chưa đỡ hơn tí nào đâu.
Sơn từ trong quầy đi ra thấy 2 người vẫn còn chưa đi bèn nói.
-
Thôi còn chờ đợi ai nữa. Không nhanh lát nữa tắc đường 2 chúng mày chết.
-
Ờ..ờ…
An gật đầu, rồi kéo Hùng đi về phía ngoài.
Dạo này lắm chuyện xảy ra quá khiến mọi thứ xung quanh An cứ đảo lộn, cô cũng cảm thấy Hùng mấy ngày hôm nay xuống sắc trông thấy. Hi vọng mọi chuyện sẽ sớm qua, vì mọi người dường như đều đang quá kiệt sức với tất cả những thứ.
Căn nhà Dương chào đón An và Hùng bằng một không khí u ám đến lạnh người.
Dương đang nằm trên ghế tựa, gương mặt mệt mỏi thiếp vào giấc ngủ.
An ngần ngại không muốn đánh thức anh, nhưng khi cô và Hùng vừa bước vào anh đã mở mắt ngồi dậy.
-
Mày trông kinh quá.
-
Ưm…mấy ngày rồi tao không thể ngủ. Lo chuẩn bị tang lễ vào ngày mai nữa…nên…
-
Công an điều tra đến đâu rồi. Họ trả xác lại chưa.
-
Sáng sớm mai sẽ liệm luôn tại nhà tang lễ .
Hùng ngồi xuống cạnh Dương, lấy cho anh ít nước. Anh đỡ lấy cốc nước, bàn tay vẫn còn run run, có lẽ mấy ngày gần đây anh không cho được cái gì vào bụng.
-
Để tôi đi mua cháo cho ông.
Hùng đứng dậy, nhìn An ý bảo cố an ủi Dương, rồi bước ra ngoài.
-
Dương chưa ăn gì đúng không? Lát Hùng mua cháo về cố gắng ăn một chút đi, nhìn Dương bọn mình xót xa lắm. Mẹ và em gái Dương sao rồi?
-
Em gái ở trên phòng mấy ngày hôm nay không chịu xuống, còn mẹ thì vẫn cứ giam mình trên gác. Mình nói thế nào cũng không chịu ăn uống gì.
An nhẹ nắm lấy tay Dương, bàn tay lạnh ngắt của anh khiến cô khẽ rùng mình, cảm giác như vừa chạm vào một xác chết không hề có linh hồn. Cô lắc đầu, ánh mắt lo âu, để Dương tựa vào vai mình nhẹ vỗ về anh như đang dỗ một đứa bé.
-
Công an nói rằng, bố mình bị giết nhưng kẻ ấy không để lại bất kì một dấu vết gì ở hiện trường. Chủ khách sạn nói rằng, đi cùng ông là một cô gái trẻ. Họ check camera…nhưng cô gái ấy hoàn toàn không để lộ khuôn mặt…
-
Yên tâm, rồi sẽ tìm thấy kẻ điên đó thôi. Mình tin ông trời luôn có mắt.
-
Mình cảm thấy kiệt sức rồi.
Dương bấu lấy vai An, anh mệt mỏi nhắm mắt đắm mình trong vào tay cô. Ngay lúc này anh chỉ muốn mình cũng được chết…
-
Mình hiểu mà…mọi chuyện sẽ qua thôi. Bọn mình sẽ luôn bên cạnh Dương, đừng lo lắng gì cả. Dương phải kiên cường lên, rồi kẻ giết người sẽ phải trả giá…
-
Mình hối hận…hối hận lắm…Từ trước đến giờ chưa bao giờ mình nói chuyện tử tế với ông ấy. Tại sao ông ấy lại chết…mà lại chết một cách đột ngột như vậy. Ông ấy phải sống để từ mặt mình cơ mà, ông ấy đã nói vậy…Ông ấy đã bảo sẽ tìm mọi cách để mình không qua lại với người đó nữa….Tại sao….
Giọng anh như lạc đi, tất cả những hình ảnh về bố anh giờ đây phút chốc cứ ùa về hành hạ thâm tâm anh.
Dằn vặt…cảm giác ấy thật đáng sợ.
An im lặng, ôm anh chặt hơn.
Có lẽ bây giờ cô chẳng thể đưa ra bất kì lời khuyên nào cho anh, điều gì nhất cô có thể làm chỉ là cùng anh trải những giây phút đau đớn ấy.
Hùng mua cháo trở về, nhìn thấy cảnh tượng thương tâm kia cũng không kìm được lòng mình.
Hắn điên cuồng lôi Dương dậy, bắt anh phải ngồi thẳng dậy, nhét vào tay anh một cái thìa, rồi bắt anh ăn hết tô cháo trước mặt.
An chợt dừng lại nhìn xung quanh, đặc biệt trên bức tưởng trước mặt cô một tấm ảnh lớn khiến cô không thể rời mắt khỏi nó… tấm hình gia đình của Dương, cái thứ ngờ ngợ này sao lại xuất hiện trong lòng cô. An chưa từng nhìn thấy bố mẹ Dương ở bên ngoài nên cô không biết chắc thứ mình nhìn thấy lúc này liệu có đúng.
Cô đứng lên, lại gần tấm hình hơn nữa.
-
Bức hình này…
-
Sao vậy?
Nhìn An đứng dí sát mắt vào tấm ảnh Hùng không khỏi ngạc nhiên.
-
Dương…bố cậu đây. Hình này chụp lâu chưa?
Dương ngẩng mặt lên nhìn tấm ảnh rồi nhìn sắc thái khuôn mặt của An, anh cũng lo lắng nói.
-
Cách đây 1 năm..hình cũ mẹ mình mang lên gác rồi…
-
Không thể nào…
-
Sao…vậy.
An ngập ngừng, cô lục tìm mọi hình ảnh từ trong kí ức của mình, cuộc gặp gỡ vô tình ấy chỉ là kí ức mờ ảo trong cô…
Có nên không?...lòng cô băng khoăng không dám mở lời.
-
Sao thế…
-
Nếu như…
Cả 2 người cùng im lặng chăm chú lắng nghe An nói…
-
Chuyện này... mình không chắc…nhưng hình như mình đã gặp bố cậu..
-
Sao? Ở đâu?
-
Ngày hôm ấy…haixx…mọi chuyện mơ hồ quá, mình không chắc người đàn ông ấy có phải là bố cậu hay không?
-
Cứ kể đi… Hùng thúc giục cô, hắn có vẻ nóng vội muốn nghe.
-
Ngày hôm ấy tối khá muộn rồi, mình có cùng Đức đi mua 1 cái áo. Mình gặp một người rất giống với người trong ảnh…Ông ấy đi cùng một người con gái…
Dường bất chợt chồm người lên, nắm lấy vai An, ánh mắt tràn ngập hi vọng.
-
An có nhớ mặt cô ta không?
-
Mình chắc chắn về cô gái ấy…vì…
-
Vì….
-
Cô ta là Hoa.
Cạch..
Hùng luống cuống hẩy rơi chiếc thìa trên bàn xuống, hắn vội đứng dậy đi về phía An.
An tỏ ra khá căng thẳng..
-
Thật ra..lúc ấy mình chỉ liếc qua…mình không muốn chạm mặt Hoa nên…mình cũng không chắc có phải bố Dương không…
-
Nếu …mà thôi…An phải đi cùng mình.
-
Đi đâu?
-
Lấy lời khai…
-
Ngay bây giờ.
-
Ừm…ngay bây giờ.
Dương chạy như bay lên gác, An nhìn theo anh bỗng cảm thấy toàn thân mình đang lạnh toát. Hùng khẽ nắm vai An, gật nhẹ đầu.
-
Đi thôi, đừng lo không có chuyện gì đâu..
-
ừm..
Cô ập ừ…cảm xúc của cô lúc này thật sự vô cùng hỗn độn, nếu người đó thực sự là Hoa thì…
---------------------------
An rời khỏi đồn cảnh sát trời cũng đã tối hẳn.
Khi đưa Dương về nhà xong, cô và Hùng cũng đi về. Nhưng họ không vội về nhà luôn mà lại trở về quán của Hùng nói chuyện.
Dù sao thì An,Hùng kể cả Sơn cũng đều vô cùng bất ngờ vì mọi việc. Hùng ngồi trầm ngâm một lúc, hắn xâu chuỗi mọi việc cả trước đây lẫn bây giờ, điều đó càng rõ ràng hơn thủ phạm là Hoa. Nhưng họ không hiểu sao cô ta lại làm như vậy, vì điều gì…chẳng lẽ trước đây Hoa đã muốn hại Dương, nhưng không thành…
-
Tao không ngờ….ngày ấy tao nghe nó kể rằng nó còn biết Dương nhiều hơn cả Hoàng. Rồi vô lý hơn khi nó nhận lời giúp Hoàng dù vốn dĩ nó không ưa gì mày..Có lẽ mọi thứ nó đều đã tính toán cả.
Sơn căng thẳng nghe những lời Hùng kể, từ đầu đến giờ khi nghe bọn An nói chuyện với nhau, cô đã cảm thấy rùng mình. Trên đời đúng là mọi chuyện đều có thể xảy ra…
-
Tao cũng không nghĩ nó lại luôn âm thầm xen vào mọi chuyện. Tao thậm chí chỉ nghĩ rằng Hoa vì ghen tức nên mới cố ý không cho tao lại gần Dương. Không ngờ đều có chủ đích…
-
Sao nó không hại Dương luôn từ lúc đầu…để đến bây giờ…mới giết bố cậu ấy…Sơn nghi ngờ hỏi.
-
Tao chịu. Hôm ấy thấy Hoa đi cùng bố Dương tao chỉ nghĩ đơn giản rằng nó luôn cặp kè với đại gia nên chuyện này chẳng phải để ý làm gì.
-
Giờ thì mọi chuyện cũng để cho công an điều tra thôi. Hi vọng sẽ tìm thấy thủ phạm..
Mấy đứa nhìn nhau gật gù…
Tách trà đã nguội…
Mưa vẫn chưa ngừng…quán hôm nay khá vắng vẻ.
An thở dài nhìn về phía cửa sổ….ánh đèn vàng từ đường hất vào làm cho những hạt mưa đọng trên cửa sổ lấp lánh một thứ ánh sáng kì diệu…
Khoảng khắc cô vừa định quay đi thì….
Một bóng người quen thuộc lướt nhanh qua trước mắt cô…
An giật mình…đứng dậy…
Sơn, và Hùng cũng hoảng hốt nhìn lên cô..
-
Sao???
-
Không ….không có gì….
An lại ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn không rời ô cửa…
Chẳng thể nào là anh ấy…
-
Hôm nay trong đồn người ta hỏi gì mày. Hùng khuya tay trước mặt An đưa cô trở lại cuộc nói chuyện.
-
À…à…Chẳng gì nhiều…bảo tao tường trình lại mọi chuyện…tao cũng kể thôi.
-
Công an Việt Nam làm ăn kiểu chậm chạp, cái gì cũng báo cáo với tường trình thì hung thủ giết người xong rồi.
Sơn bĩm môi ngấp một ngụm trà cười nhìn Hùng nói.
-
Nói như mày…người ta mà giật dây động cọp thì cũng toi..
-
Ha ha ha…ít cũng phải như phim mỹ ấy..
-
Thôi đi.
Hùng thở dài nhìn ra cửa chính, có một vị khách đang đi vào…
-
Mãi giờ mới thấy bóng khách…kinh doanh chán thật.
-
Thôi đi mãi mới có một hôm ế mà kêu mãi thôi…
-
Mai mấy đứa mình mấy giờ đến nhà tang lễ.
An trầm ngâm nghĩ một lát rồi nói.
-
Mình nên đến sớm có việc gì giúp đỡ gia đình Dương luôn.
-
ừm..Mai chắc phải đóng quán rồi.
-
Ừm…
-
Haixx…đến giờ vẫn chẳng thể tin được mọi chuyện.
Người khách lạ lặng lẽ tiến về phía mọi người.
Khi cả bọn không để ý, anh ta cất một thanh giọng khá trầm ấm lên, khuôn mặt hơi cúi xuống. An có thể nhìn rõ thấy hàm răng đều tăm tắp trên nụ cười của anh ta, nụ cười có thể đốn ngã bất kì cô gái nào mỗi khi nhìn thấy…Hai cô gái hơi bất ngờ nhìn nhau, chỉ có một người trong số họ thì lại tỏ ra chẳng bất ngờ gì..
-
Sơn, không nghĩ lại gặp em ở đây.
-
Em vẫn luôn ở đây, không nghĩ sẽ gặp anh ở đây..
Sơn mỉn cười từ tốn đáp lời.
-
Ha ha ha…ừm mưa quá nên anh vào tạm đây ngồi. Em cũng ngồi uống nước với bạn sao?
-
Vâng.
-
Ừm..thỉnh thoảng cũng nên bỏ chút thời gian thư giãn như vậy là rất tốt. Có lẽ em đang thực hiện rất tốt lời khuyên của anh.
-
Vâng..
Cô khẽ nhìn cái miệng đang há hốc của An và Hùng, bật cười nhỏ, nháy mắt với cả 2 rồi nói.
-
Đây là bạn em…An và Hương…Còn đây là anh Tiến bác sĩ mà anh Đức đã giới thiệu.
-
À…em chào anh. Hùng nhanh nhảu đáp lời, còn An ngồi kế bên khẽ gật đầu nhẹ.
-
Ừm..chào các em….
Không để An kịp phản ứng, Hùng lập tức kéo cô đứng dậy…
-
Ơ..ơ.. Cô ngơ ngác.
-
Anh không bất tiện thì ngồi luôn ở đây đi. Chúng em vào pha nước.
-
Vậy có phiền không?
Tiến hơi ngập ngừng nhìn ánh mắt của Sơn, cô khẽ mỉn môi không đáp lời.
-
Phiền gì..Người quen cả mà…Anh ngồi đi…
Hùng kéo ghế cho Tiến, nhanh chóng thu dọn mấy cốc dở trên bàn dúi vào tay An rồi kéo cô vào trong…Sơn nhìn hành động của 2 đứa bạn chỉ biết lắc đầu cười.
-
Thì ra quán này của bạn em.
Tiến đặt người xuống ghế, thân thiện mỉn cười với Sơn, nhưng đáp lại anh chỉ là cái nhìn nhàn nhạt. Cô ấy đối với anh tựa như một bức tường đá lạnh, không thể trong một chốc vì nụ cười của anh mà tan ra. Tiến biết điều này ngay từ lần đầu Sơn đến phòng khám của anh. Một cô gái đến để chữa bệnh, nhưng lại bọc mình trong một lớp băng giá…Cảm tưởng như rằng cô đến đây là chỉ để kiếm một cái thùng rác dùng để ném bỏ mọi vướng bận trong lòng, chỉ cần là một cái thùng rác xa lạ…cô ta không quan tâm xem anh liệu có lắng nghe hay không và cũng chẳng thèm để ý xem bệnh tình của mình liệu có chữa khỏi được..
-
Em tối qua ngủ có ngon không?
-
Tôi có mất tiền để trả lời không.
Tiến bật cười.
-
Ha ha…Hóa ra em lo vấn đề tiền bạc sao..
-
Vậy anh thì không lo vấn đề ấy sao bác sĩ tâm thần..
-
Ừm…đúng là mọi người đều lo lắng về nó. Nhưng đây không phải phòng khám của tôi nên em có thể coi tôi như một người bạn bình thường..
-
Ngoài việc anh làm bác sĩ ra thì tôi không quen anh.
Sơn thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
-
Quen anh hay không đó là việc của em…còn quen em hay không lại là việc của anh. Em vui lòng đề anh thực hiện việc của anh trước rồi em muốn làm việc của em thế nào thì làm được chứ.
-
Tùy anh.
Lạnh nhạt cô đáp lời.
……
Hùng và An đứng bên trong nhìn ra tủm tỉm nhìn nhau cười.
-
Ôi…đẹp trai dã man mày ạ.. Trai đẹp này mà làm bác sĩ liệu có lẽ?? Hùng xuýt xoa..
-
Ha ha…tao thấy anh í còn hơn cả cái có lẽ ấy chứ…người đâu mà như phim. Sao ông Đức không giới thiệu cho tao quen anh ta sớm..
-
Lão ấy mà cho mày gặp anh này, liệu mày có yêu lão ấy không?
-
Xì…Tối về tao đếch thèm nghe điện thoại nữa. Có bạn đẹp trai thế này mà giấu diếm.
-
Ha ha ha…Trai đẹp thế này mà khá tâm bệnh cho tao, tao nguyện không bao giờ khỏi.
-
Tao cũng thế…
…………….
Tiến đẩy gọng kính lên chăm chú ngắm Sơn. Cô gái này hôm nay mặc một chiếc áo măng tô màu mận, bên trong là chiếc áo len trầm màu, váy da đen ngắn… có lẽ so với tuổi của cô ấy thì khá già dặn..Cách ăn mặc phản ánh lên một nội tâm chín chắn, cô ấy không hay để ý đến cách ăn mặc của mình lắm một người không chăm chú vẻ ngoài…Ở tuổi này…bệnh trầm cảm mà cô ấy mắc phải có lẽ…xuất phát từ một nỗi đau quá lớn…
Nỗi đau ấy là gì…??? Thật sự anh rất tò mò muốn nghe cô ấy kẻ tường tận.. Nhưng có lẽ phải mất thời gian khá dài để cô ấy có thể trải lòng với anh.
-
Đừng phân tích tôi. Nếu không người ta sẽ tưởng anh đang si mê tôi đấy.
Sơn tỏ vẻ khó chịu, chống cằm nhìn thẳng vào khuôn mặt Tiến.
-
Em đừng lo…nguyên tắc nghề nghiệp của tôi đó là không bao giờ nảy sinh tình cảm với bệnh nhân.
-
Hừ…vậy thì tốt..
-
Hai người bạn của em vừa rồi rất xinh…em có thể giới thiệu cho tôi làm quen một cô được không.
Tiến tặc lưỡi liếc về phía quầy thanh toán bông đùa.
-
Được..tuy nhiên tôi nghĩ anh cần phải vượt qua khá nhiều đối thủ đấy. Đầu tiên thì có lẽ là bạn anh vì An là người yêu của Đức. Người thứ 2 thì là Tuấn anh anh trai của anh ta, vì đó là người yêu cùa Hùng. Nếu anh có thể tôi sẵn sàng cho số của cả 2…
-
Ha ha ha…đùa em thôi mà. Đừng nghiêm trọng vậy..
-
Ừ …tôi cũng đùa thôi mà..đâu định cho anh số của 2 đứa nó.
-
Ha ha ha….
-
Thật thú vị.
Anh không cầm lòng kêu lên nhìn Sơn với ánh mắt vô cùng thích thú, lần này cô cũng chỉ đáp lại anh bằng một ánh nhìn nhàn nhạt không hề đổi thay.
-
Mày nghĩ chúng ta có nên khiến họ thành đôi không?
Hùng quay sang hỏi An.
Cô gật đầu giơ tin nhắn cho Hùng xem nói.
-
Tao hỏi Đức là Tiến có người yêu chưa? Anh ấy nói chưa..Ha ha ha..
-
Tao thấy hợp nhau lắm…đẹp đôi…hờ hờ…
-
Thôi kệ đi…Lửa gần rơm thì cũng bén thôi, nếu họ thích nhau thì thảo nào mà chẳng đến với nhau…Không thì mình có ép cũng chẳng được.
-
Ừm…thì đùa thế..dù sao tao cũng muốn nó quên mie cái thằng Tuấn đê.
-
Hờ…hờ…tao cũng mong thế..
Điện thoại An lại bắt đầu đổ chuông, nhưng cô tắt máy. Hùng nhìn cái mặt hớn hở của cô nghi ngờ hỏi.
-
Sao không nghe thía??
-
Ha ha …lão Đức gọi đấy. Thảo nào cũng ghen vớn vẩn…tao không nghe, cho tối nay nằm suy nghĩ lung tung.
-
Con này mày đểu quá đấy…
Hùng dúi đầu An xuống trêu …cô khúc khích cười.
Đã lâu rồi…hắn mới lại thấy nụ cười ngọt ngào của ngày trước, giống như viên kẹo bọc đường làm tan chảy mọi thứ xung quanh….Hùng bất giác cũng thấy trong lòng mình cảm giác nhẹ nhõm…cứ tưởng rằng sẽ không bao giờ còn thấy được nụ cười này nữa…hắn thở phào…cốc nhẹ đầu An, giật lấy cái điện thoại..
-
Mày không nghe thì đưa đây tao nghe…Biết đâu anh ấy lại muốn nói chuyện với tao hơn..
-
Cái gì…trả đây…con điên này..
………………….
Tiến chậm rãi hỏi..
-
Em có biết khi mưa người ta làm gì không?
-
Tôi không biết.
Sơn mệt mỏi, uống cạn chén trà, đáp lời với khuôn mặt không thể hờ hững hơn.
-
Để tìm chỗ trú.
-
Haixx….
-
Việc đầu tiên của con người khi đối mặt với một biến cố bất ngờ nào đó xảy ra, hành động đi tìm một nơi an toàn là bản năng của họ.
-
Vậy thì sao???
-
Cũng giống như với nỗi đau, việc đầu tiên người ta làm là trốn tránh khỏi nó. Việc tiếp theo khi họ thực sự đã cảm thấy an toàn rồi thì mới là đối mặt với nó…
-
Liên quan đến tôi chăng…
-
Hãy coi nỗi đau của em là cơn mưa này, và tìm cho mình một nơi đứng trú. Đừng bắt mình hằng ngày phải đối diện với nó, hãy đối diện với nó 1 lần 1 tuần thôi. Rồi một ngày nào đó em sẽ nhận ra cơn mưa ấy cũng giống như hàng nghìn cơn mưa khác… mưa rồi…sẽ sớm tạnh…
Sơn ngừng lại, rời mắt khỏi ô cửa sổ nhập nhòe nước..
Cô trầm mặc nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro