Chương 38: Chỉ cố gắng làm người quan trọng trong trái tim em.
Chương 38: Chỉ cố gắng làm một người quan trọng trong trái tim em.
Có một người đã từng nói với em rằng, ở nơi em sống chỉ có duy nhất một con đường hướng về phía biển. Dù em đang đứng ở bất cứ nơi nào, đi ở bất cứ con đường nào, nhưng một khi muốn đi ra biển thì vẫn sẽ quay về con đường ấy. Em từng ước rằng giá như đi đến tình yêu cũng chỉ có duy nhất 1 con đường, để chẳng bao giờ lạc mất nhau.
Nhưng......
Rồi một lúc nào đó anh sẽ thấy, có một con đường ko đi đến đâu đó chính là tình yêu.
Cũng sẽ có một lúc nào đó, một ngày con đường ấy với anh như dài vô tận, anh cảm thấy mệt mỏi với những thứ trước đây từng khiến anh hạnh phúc.
Và rồi cũng sẽ có một ngày, trên con đường ấy sẽ đong đầy giọt nước mặt của em, những tiếng thở dài lạnh ngắt của anh..Chúng ta sẽ làm với nhau nhưng thứ chưa từng làm, chúng ta sẽ nói với nhau những thứ trước đây chưa từng nói, quên hết những thứ ta từng hứa…
Nếu ngày ấy đến….thì đó là ngày ta lạc mất nhau…
Anh sẽ làm gì khi ngày ấy đến???
………………………….
Hà Nội đón anh bằng một ngày trời chở gió, cái lạnh mền mại lướt qua vành tai anh, phản phất đâu đó mùi vị của những ngày lạnh vẫn còn vương vẫn chưa muốn rời nơi này.
Mọi người qua lại lướt qua liếc anh dè dặt, nhìn chiếc áo khoác mỏng manh của anh khẽ lắc đầu. Giữa cơn gió lạnh, anh trông lặng lẽ, phong phanh phủ lên mình một lớp bụi dày của sự cô độc.
Đây là nơi anh từng sinh ra ư? Cái lạnh ở nơi này thì có thấm vào đâu so với những tuyết tan ở nơi anh sống.
- Đến lúc về nhà rồi.
Anh mỉn cười cúi xuống, trìu mến ngắm nhìn chiếc hộp bọc khăn đen trên tay mình.
Đặt chân đến một nơi đã từng sống, mà sao anh không cảm thấy một mối thân thuộc nào lưu giữ lại nơi đấy. Đây là nơi mẹ anh khao khát được trở về, bà đã từng nói với anh như vậy, và anh luôn thắc mắc tại sao…
- Bởi vì nơi đấy sẽ luôn có một người chờ đợi con.
- Ai?
- Con dù có đi tận đâu thì đến một lúc nào đó khi đã kiệt sức, duy nhất chỉ có một nơi con muốn trở lại. Nơi đó là nơi có người chờ đợi con.
Chẳng thể hiểu nổi lời mẹ anh muốn nói, nhưng anh trở về cũng để thực hiện nốt tâm nguyện cuối cùng của bà, đưa bà về nơi có người ấy, người đã dành cả cuộc đời để chờ đợi bà.
- Là anh?bố anh nói rằng em đến đón anh.
Một thanh niên trẻ giơ tấm bảng hiệu viết tên anh bằng tiếng việt, mỉn cười nhìn anh rồi nhìn vào tấm ảnh trên tay mình. Cảm thấy anh hình như không hiểu, cậu ta nhắc lại bằng cả tiếng anh lẫn tiếng việt.
- Go with me, Director said: “ pick you up” Ok?? Bố anh bảo em đến đón anh.
- Ok..Tôi biết tiếng việt, đi thôi.
Anh gật đầu kéo vali dưới chân mình lên, bước đi theo người thanh niên kia.
Chiếc xe Roll Royce đen bóng nhoáng sang trọng chờ sẵn anh phía bên ngoài cổng.
Nhìn chiếc xe, rồi nhìn mình trong kính nhoẻn cười. “ Thật ngột ngạt” anh thầm nghĩ rồi bước lên xe.
………………………………….
Những ngày rét tháng 3 không hề dễ chịu.
An đưa tay đóng cửa sổ lại, cơn mưa phùn rả rích làm nền nhà ẩm thấp ướt nước nhơm nhớp.
Cô ngồi co chân lên ghế.
Chiếc máy tính vang lên những giai điệu buồn rất hợp với tiết trời hôm nay cũng hợp với chương truyện cô đang biên tập, một câu chuyện buồn ngày từ những chương đầu tiên. Bàn tay cô lạch cạch không ngừng trên bàn phím muốn nhanh chóng sửa đến chương cuối cùng để biết điểm cuối cùng của tình yêu liệu có là bến đỗ của hạnh phúc…
Cô dừng tay, nhìn vào khoảng không của bầu trời trước mặt mình.
Mọi ý tưởng chẳng thể hình thành được lên trong đầu cô lúc này.
Cô nhìn sang bên cạnh mình…..
- Nghĩ gì thế?
Một bàn tay ôm choàng vai cô, mái tóc vẫn còn ướt nhỏ từng giọt nước lành lạnh lên vai cô anh xoay đầu cô lên đặt lên môi cô một nụ hôn.
- Anh không lạnh à?
An nhìn từ đầu đến chân Đức chỉ đang mặt một chiếc quần dài, trên vai vẫn còn vắt khăn tắm, nhăn mũi.
Đức cười, lại cúi xuống, mân mê bờ môi vẫn còn chưa kịp khô dấu hôn lúc trước.
- Ở lại đây nốt hôm nay đi.
Anh ôm cô nằn nì.
- Anh hâm hả, hôm nay Sơn lên rồi. Hương cũng đi vắng, lát thảo nào nó cũng gọi điện.
- Thì em bảo là đang ở nhà bác.
Cô cười nhẹ, béo béo cái mặt nhăn nhăn của anh sang một bên.
- Ừ..anh biết là em bảo ở nhà “bác” hơn 1 tuần rồi không, may mà Hương đi xa mấy ngày, Sơn thì về quê…Không thì…
- Anh thấy có sao đâu, họ cũng biết mình yêu nhau mà.
- Haixx, nhưng em không thích thế.
- Hay em dọn sang đây ở luôn.
Anh láu lỉnh, hôn chụt lên môi cô rồi nhăn nhở cười.
- Anh đã điên chưa?
- Thế thì…hay anh chuyển sang bên em..
Đức trề môi, làm mặt xấu trêu An.
- Chẹp…thật là..Không nói nữa, không chuyển đi đâu hết. Ai ở nhà người ấy là xong.
- Haixx….thế thỉnh thoảng có được lẻn sang thăm nhau không?
- Lại thế rồi…
Để cô dựa vào ngực mình, anh choàng chăn qua ôm trọn lấy cả người cô vào trong , với điều khiển bật tivi. Những khoảng khắc bên nhau đơn giản, gần gũi này khiến cho Đức cảm thấy ấm áp. Dù họ chỉ đang sống trong một căn nhà tập thể chẳng mấy đẹp đẽ, chẳng đầy đủ tiện nghi, nơi họ hôn nhau hàng ngày cũng không ngập tràn ánh sáng…Vậy sao trong lòng anh thứ hạnh phúc này lại tồn tại.
Lần đầu tiên Đức gặp An khi cô 5 tuổi, còn anh mới 9 tuổi rưỡi. Cô bám theo anh nhõng nhẽo đòi mua kẹo, anh gọi cô là “ Sún”, cô khóc anh dỗ cô bằng cách nói rằng sau này sẽ lấy cô, vậy là cô lại cười. Giọt nước mắt đầu tiên của tình yêu là dành cho anh mà cô chẳng nhớ. Khi bàn tay cô chơi với, và người cô rơi xuống, giây phút đó anh cảm thấy tình yêu cũng rơi nhanh như một cái chớp mắt. Anh không nắm kịp lấy tay cô, để rồi không bao giờ còn gặp lại cô nữa. Hối tiếc….sự hối tiếc của một đứa bé 9 tuổi vẫn ám ảnh anh đến tận bây giờ..
Lần anh yêu năm anh 25 tuổi khi lúc đó anh đã quên cô. Bạn gái anh là người sau này đã chỉ vào mặt anh và nói rằng, một kẻ không có tiền thì sẽ không có tình yêu. Ngày hôm ấy anh đã từng nghĩ rằng trên đời này không hề có tình yêu thực sự.
Hối tiếc…sự hối tiếc của một chàng trai 25 tuổi đủ khiến anh thấy chua cay.
Lần thứ 2, anh gặp lại cô đó là lần cô đột nhiên chặn xe anh lại nhờ giúp đỡ. Cô xuất hiện trước mắt anh với khuôn mặt gần như xa lạ, chỉ duy có nụ cười lại quá đỗi ngọt ngào khiến những hồi ức trong anh nhem nhóm trở lại. Anh biết rằng mình sẽ lại yêu cô.
Cuộc đời trôi qua từng phút, đã từng khiến anh nghĩ rằng, bản chất con người ta sợ nói lời chia tay vì họ sợ phải hối tiếc. Tình yêu thì vẫn tồn tại, chỉ có chúng ta là người bị lãng quên. Vậy trước khi bị lãng quên thì đừng nên cho tình yêu tồn tại…
Giờ đây, anh lại muốn cho tình yêu trong lòng mình được tồn tại, thêm một lần hối tiếc …nhưng vẫn đáng ….vì đó là tình yêu.
“ Close your eyes, give me your hand… draling.
Do you feel my heart beating?
Do you understand, do you feel the same.
And I only dreaming…
It’s this burning enternal flame.”
……………
Sơn mệt mỏi nằm dài trên giường.
Căn nhà vắng lặng không một bóng người.
Cô với tay bật đèn ngủ bên góc giường.
Ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa một góc căn phòng nhỏ.
Cảm giác mệt mỏi dần đưa cô vào giấc ngủ triền miên, giống như bao ngày qua chưa có một giấc ngủ yên bình…
Đinh, đinh…đinh…Tiếng điện thoại trong túi nhấp nháy đèn vang lên những hồi chuông không dứt.
- Anh muốn sao?
Sơn ngồi dầy lấy điện thoại, giọng nói vô cùng khó chịu.
- Ha ha ha…muốn gặp mặt à. Sao anh biết số của tôi.
Bên kia vang lên một giọng người đàn ông nào đó đang nói trong tiếng ồn ào xe cộ bên cạnh.
- Chúng ta đã chấm dứt, đừng bao giờ gọi cho tôi nữa.
Cô tắt điện thoại, vứt xuống cuối giường, nằm bẹp người xuống chui vào trong chăn. Nhắm mắt cố đưa mình vào giấc ngủ lại…
Chỉ một lát sau, căn phòng đã vang lên tiếng thở đều đều mệt nhọc của Sơn.
Gương mặt bình thản lúc ngủ của cô khiến cho người khác nhìn vào thấy được sự yên tĩnh đến đáng sợ, không hề có một chút sức sống. Vì họ không biết rằng trước đây cô luôn sợ mỗi khi đêm về, mỗi khi bắt mình chìm vào giấc ngủ, cơn ác mộng của 5 năm về trước lại ùa về. Thuốc ngủ khiến cô có thể quên đi tất cả, nhưng không thể làm gương mặt cô trở nên có hồn…
“ Hãy bỏ đứa bé đó đi..
Đừng….đừng buông tay em…Đừng.
Hãy bỏ đứa bé đó đi…
Yêu…ha haha….anh yêu em chứ…Chúng mình quan hệ đi, anh hứa lần này sẽ cẩn thận.
Sơn, sơn tỉnh lại đi..Tao xin lỗi…tỉnh lại đi”
Khuôn mặt An hốc hách trong nước mắt cố lay người cô.
Sơn bật dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, cô đưa bàn tay run rẩy lên ôm lấy đầu nhìn khoảng trống tối om xung quanh mình.
Một lúc lấy lại được bình tĩnh, cô lồm cồm đứng dậy lung tung các ngăn kéo, vớ vội lấy lọ thuốc màu trắng đục, dộc đầy những viên thuốc hồng hồng ra tay đưa lên miệng. Vị đắng của thuốc như xé toạc cổ họng cô, cô nằm vật xuống đất, nước mắt lặng lẽ chảy xuống nền đất lạnh ẩm ướt.
Tình yêu…vị đắng ấy…còn đắng hơn cổ họng cô lúc này.
Sơn nhắm mắt, lịm đi…
……………..
Tiếng chim hót ríu rít phía ngoài của sổ, những tia nắng yếu ớt cố le lói sau rèm cửa.
Sơn nhăm mày thức dậy..
Bụng cô quặn lên từng đợt khó chịu, gượng dậy chạy về phía cửa nhưng chưa kịp giơ tay lên nắm lấy chốt, cổ họng đã trào ra một trận nôn dữ dội.
Cô cứ thế nằm gục xuống dưới nôn thốc nôn tháo.
Đầu óc như quay cuồng, nhanh chóng nằm gục sang một bên.
………..
An bước vào nhà, một thứ mùi kì lạ sộc vào mũi. Cô nhìn quanh khắp căn nhà, chợt thấy thứ nước nhầy nhụa chảy từ khe cửa phòng Sơn vội vã chạy vào.
Sơn nằm vật ra đất, khóe miệng vẫn còn dính dính những chất nhầy vàng nhạt, đôi mắt nhắm nghiềm không hề cử động. Những viên thuốc vương vãi khắp nơi trên sàn nhà.
- Sơn…
An hét lên, cố sức nâng người Sơn dậy. Nhưng mọi sức lực của cô dường như là vô ích vì người Sơn mền nhũn không hề cử động..
Tay bấm vội điện thoại, gọi điện trong hoảng hốt.
- Cho em một xe cấp cứu đến khu nhà …đường…Vâng, là ngộ độc thuốc ngủ.
…………..
Đức chạy sang sau khi nhận được cuộc điện thoại tiếp theo của An.
Anh nhanh chóng cõng Sơn xuống dưới nhà.
An cũng cầm theo đồ đạc chạy phía sau anh.
Xe cứu thương vừa kịp lúc chạy đến….
- Đáng lẽ tối qua em nên về nhà.
An thở dài nhìn Sơn nằm ngủ say trên giường bệnh.
- Thôi em đừng buồn nữa, em ấy cũng không còn nguy hiểm nữa, em về nghỉ một lát đi, anh ở đây trông cho.
- Giờ em không muốn đi đâu. Lát nữa Hương qua rồi, em với anh cùng về.
Cô mệt mỏi xoa nhẹ khuôn mặt lo âu của Đức.
- Kì lạ, sao cô ấy lại uống thuốc ngủ quá liều được, hay về quê rồi có chuyện gì xảy ra.
- Bạn em vẫn dùng thuốc ngủ.
- Ừm…cô ấy bị mất ngủ mấy năm rồi, đây là thuốc bác sĩ kê.
Đức khẽ vuốt tóc An, để đầu cô tựa vào vai anh. Cô nhẹ nhắm mắt lại, cho mình một chút thời gian thư giãn sau những giờ phút đầy căng thẳng vừa rồi. Giờ cô mới nhận thấy bờ vai của người ấy khi dựa vào lòng mình thấy bình yên đến kì lạ…..Đã từng có những khoảng khắc cô hi vọng thời gian ngừng trôi, đó là lúc cô cảm thấy rằng mình đang muốn dựa dẫm vào người ấy, yên lặng hưởng thụ sự ấm áp nơi anh.
Một lát sau, nghe những bước chân vội vã từ cửa đoán là Hùng đến, An ngẩng đầu dậy, giơ tay lên vẫy ra hiệu cho hắn đi về phía mình.
- Tao vừa từ sân bay về nhà, chưa thay được quần áo. Nghe mày báo liền đến ngay.
Hùng vội vàng bước đến bên giường nói nhỏ, không quên mỉn cười chào Đức khi thấy anh đang ngồi kế bên.
- Không sao rồi, uống thuốc ngủ quá liều, bác sĩ rửa ruột xong rồi nó ngủ đến giờ vẫn chưa tỉnh.
- Thế à. Thôi để nó bình phục đã rồi nói sau vậy. Còn mày ra đây tao có chuyện muốn nói.
An rời tay Đức, đi theo Hùng ra cửa.
- Tuần trước khi đi tao có gặp Dương, hắn hỏi là Sơn và Tuấn vẫn còn yêu nhau phải không, khiến tao ngạc nhiên hỏi lại sao hắn biết. Thì Dương nói, hôm trước thấy 2 người vào Bar cùng nhau.
- Thật hả?
- Ừm hôm ấy hắn cùng bạn ngồi ở đấy. Dương cũng biết chuyện Sơn và Tuấn trước đây phải không? Mày có kể cho hắn biết không?
- Trước đây cũng đôi lần nói. Dương biết thừa mặt Sơn chắc không nhìn lầm rồi.
Hắn dựa vào tường bệnh viện, nhẹ lắc đầu.
- Không biết có chuyện gì đây, tao tưởng nó đang yêu 1 anh cùng chỗ làm cắt đứt với Tuấn từ lâu rồi chứ.
Cô cũng băng khoăng nhìn Hùng đầy căng thẳng.
- Chắc chắn là vì Tuấn nên hôm qua nó mới uống nhiều thuốc ngủ như vậy.
- Khổ thân nó.
- Haixx…Thằng khốn nạn ấy. M* tao thề tao gặp tao sẽ giết nó.
- Mới chỉ đoán thế thôi, chờ Sơn tỉnh rồi mình sẽ hỏi nó cho thật rõ ràng.
Hùng từ từ ngồi xuống ghế, đưa tay lên búi cao tóc, nói với 1 giọng nhàn nhạt.
- Cuối cùng thứ đau khổ nhất vẫn là yêu.
………………
Đức nắm tay An, chầm chậm đi bên cạnh cô.
- Em vẫn buồn vì chuyện của Sơn à?
Cô lắc đầu, siết chặt bàn tay anh.
- Em có chuyện muốn nói với anh?
- Chuyện gì?
- Ngày hôm trước, bố anh có gọi điện cho em.
Đức dừng lại, kéo tay An cùng đứng lại.
Nhìn khuôn mặt anh lúc này, với ánh mắt của anh ẩn chứa đầy những mâu thuẫn.
- Bác nói muốn nói chuyện với em về anh…
- Không có chuyện gì cả, em không cần phải đến.
- Sao, thế được. Anh có muốn đi cùng em không?
Anh im lặng, đưa tay nắm nhẹ vành tai cô, mỉn cười nói.
- Anh đã bảo em không cần phải đến mà. Anh sẽ qua gặp bố.
- Bố và anh không thích nhau.
Thấy thái độ mất tự nhiên của anh, cô nghi ngờ hỏi.
- Ừm..chuyện này mình nói sau em nhé.
Không để cô thắc mắc thêm nữa, anh kéo tay cô đi, cùng nhau đi qua khoảng sân tối của bệnh viện. Gió khẽ lùa vào mắt anh lành lạnh, bàn tay anh cứ thế nắm chặt lấy bàn tay cô, cô ngẩng đầu lên khẽ hỏi anh…
Bầu không khí dường như ngưng đọng giữa 2 người…
- Anh yêu em có nhiều không?
Anh nhìn sâu vào mắt cô- đôi mắt hững hờ không hề bộc lộ sự lúng túng hay ngại ngùng , một người đã từng bị tổn thương từ rất lâu về trước mới có ánh mắt này khi hỏi về điều kia.
- Anh yêu em có nhiều không…em muốn theo chiều rộng, hay theo chiều dài..
- Tùy anh chọn…
- Anh yêu em vừa đủ để làm tất cả mọi thứ cho em.
- “ Vừa đủ”?
- Ừm…
Ánh mắt có ý cười, anh ngắm khuôn mặt cô, ánh mắt cô dường như long lanh hơn khi đứng trong bóng đêm.
- Người yêu trước đây của em anh ấy đã từng nói sao?
- Hơn biển rộng, hơn cả bầu trời, anh ấy nói còn yêu em hơn cả những điều đó.
Liệu trong bóng đêm, anh có nhìn thấy nụ cười chất chứa những nỗi buồn của cô – người chỉ yêu cô vừa đủ ấy liệu có nhìn thấy không?
Đức cảm thấy bàn tay cô dường như muốn lới lỏng dần ra khỏi bàn tay, sâu dưới đáy mắt ấy có điều khiến trái tim anh thắt lại.
- Anh không thể yêu em hơn bầu trời, hơn biển rộng. Điều anh có thể làm chỉ là yêu em “ vừa đủ” thôi. Em giận sao?
- Không. Những em nghĩ điều đó là chân thật. Em cũng không muốn anh yêu em như trời, như biển, hay hơn những thứ đó. Cũng chỉ mong anh yêu em…vừa đủ…để một ngày nào đó anh sẽ không phải vì em mà thấy hối tiếc.
- Anh biết sẽ không thể thay thế người trong lòng em được, mãi mãi không thể. Anh cũng chẳng thể bắt em quên được anh ta, điều ấy cũng mãi mãi không thể. …Cố gắng để trở thành một người nào đó quan trọng trong cuộc đời em…anh chỉ hi vọng mình làm được điều đó mà thôi
An giơ bàn tay mình lên vuốt nhẹ khuôn mặt anh, như muốn vuốt đi nỗi muộn phiền ẩn hiện đâu đó trong lời anh nói, trong ánh mắt anh nhìn…. “ Chỉ vừa đủ” để trái tim anh thanh thản, để tâm hồn cô mờ đi những vết thương… “ Phải chỉ yêu nhau vừa đủ thôi phải không anh”
Đức nắm lấy những ngón tay gầy gầy đang chạm vào khuôn mặt anh, đưa nó chạm nhẹ vào bờ môi mình..lồng ngón tay mình vào những ngón tay ấy, khẽ đặt lên môi cô một cái chạm.
Cô mỉn cười đón lấy nụ hôn của anh, giữ nó trên môi mình…Hạnh phúc à, đừng mãi trôi đi!
- Cùng em đi đến gặp bố anh nhé.
- Anh đã nói là…
- Một buổi chiều tan làm thôi, anh nhé…5 phút thôi…
An giơ 5 ngón tay lên, nũng nịu cương quyết dụ dỗ đến cùng…
- Được rồi…
Đức nén lại tiếng thở dài, gật đầu, chẳng cách nào có thể từ chối được sự mong chờ cái gật đầu hiện rõ trên khuôn mặt cô lúc này.
Có những lúc anh muốn giữ cho mình riêng những giây phút khi cô ấy nũng nịu với anh, bắt anh làm những việc mình không thích. Giây phút ấy khiến anh cảm thấy người yêu mình như một con mèo nhỏ lười nhác phải tranh cãi với mình, nên cứ quẫn lấy vòng tay anh muốn được âu yếm….trái tim anh cũng theo đó làm lơi lỏng ra.
“ Ngày ta lạc mất nhau…nếu ngày ấy đến…
Anh sẽ làm gì ư?
Anh sẽ chẳng làm gì cả….
Vì ngày ấy anh sẽ không bao giờ để nó đến….”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro