Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi em.

Chương 37: Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi em

Hãy để mặc cho gió mưa giăng lối.

Mặc cho phía trước mặt chúng ta …con đường ấy lầy lội.

Mặc cho khoảng cách xa vời làm lòng ta bối rối.

Và …Mặc cuộc đời với vôn vàn gian dối.

Hãy cứ bất chất tất cả để mình yêu nhau....!!!!

Bình yên không phải là sống ở một nơi không ôn ào. Bình yên là khoảng khắc khi nằm trong vòng tay yêu thương của người ấy, thế giới vốn ồn ào của tôi sẽ trở nên tĩnh lặng.

-         Ngồi xuống đi.

Ông Đại không ngước lên nhìn con trai lấy một lần, mà chỉ nói anh ngồi xuống trước bàn làm việc của ông như một người cấp dưới ngồi trước mặt sếp của mình.

-         Thu hồi sách đi, tổn thất công ty tôi sẽ chịu.

-         Bố…

Dưới đáy mắt Tuấn Anh có chút xao động khi nhìn vào người mà anh suốt đời kính trọng, cảm giác có đôi bàn tay giơ ra trước mặt mình lúc này tựa như thứ ánh sáng le lói giúp anh thoát khỏi bế tắc.

-         Rời Thời Đại đi, về điều hành Hoàng Phát. Tuy xưởng in của chúng ta chỉ là một xưởng nhỏ nhưng tương đối nhiều thứ cần phải thay đổi.

Khuôn mặt bố anh tựa như một tảng băng lạnh lẽo không hề có chút lay chuyển. Mọi suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu anh chợt biến mất, cái giá phải trả ngay cả đứa con ruột thịt mà bố anh cũng tính ư..

-         Bố…Tuấn Anh lắp bắp không nói lên lời, như chưa hoàn hồn sau một cú sét đánh ngang tai vừa rồi.

-         Qua điều hành xưởng in đi. Chất giọng vốn khô khan của ông Đại khiến cho những câu nói của ông thêm phần tàn khốc.

-         Bố…con chưa từng một lần làm bố thất vọng. Mọi lời bố nói con làm theo, chưa từng một lần cãi lại. Chuỗi nhà sách con đã từng điều hành 3 năm liên chưa năm nào doanh thu không cao. Bố nói con qua nhà xuất bản, con cũng bỏ lại mọi thứ đã gây dựng để sang đây làm lại từ đầu..Vậy mà…

-         Tuấn Anh…nghe bố nói đây.

Ông Đại quát lớn át tiếng phân trần của con.

-         Đến giờ con còn không biết tại sao con lại bị rời xuống nhà xuất bản ư. Con cứ xuống xưởng in làm quản lý một thời gian. Việc ở nhà xuất bản để…

-         Để Đức lo phải không…????

Ông Đại lảng tránh câu trả lời, vì ông biết lúc này con trai ông đang hoàn toàn không bình tĩnh.

-         Bố, con là ai trong cái nhà này. Con có phải là con của bố không?Ông, bố rồi tất cả mọi người chưa bao giờ coi con là một đứa con một đứa cháu trong cái nhà này cả. Lúc nào cũng là Đức, tại sao luôn là nó. Con có gì sai cơ chứ. Chỉ vì một việc lần này mà đẩy con xuống cái xưởng in ấy sao?

-         Tuấn Anh…bình tĩnh nghe bố nói đây. Không phải vì thất bại lần này mà bố bảo con xuống xưởng in làm việc. Mà bố muốn con có thời gian để nhìn lại cách làm việc của mình, sửa chữa những cái mà mình mắc phải.

-         Con chẳng làm sai điều gì cả. Điều gì nhất con làm sai đó là đã dồn tâm huyết quá nhiều cho cái công ty này. Sao người đi không phải là Đức, bố áy náy vì làm nó thất bại sao, bố thấy có lỗi vì đã không nhận thầu dự án của nó lúc ấy để cứu nó sao?

Khi Tuấn Anh vừa dứt lời, anh cảm thấy điều gì đó kì lạ toát ra trên khuôn mặt của bố anh lúc này, chưa bao giờ anh thấy mình sợ nhìn vào nó như vậy. Đôi mắt ông như xoáy sâu vào tận tim gan anh, ánh mắt như muốn bóp nát trái tim anh thành trăm mảnh.

-         Bố đã kí nhận thầu dự án đó. Nhưng khi đưa xuống dưới thì người không chấp nhận đó là con.

-         Con…

Tuấn Anh cảm thấy toàn thân mình như lạnh toát, lòng bàn chân mồ hôi lại cứ tứa ra.

-         Con nghĩ rằng bố không biết hết tất cả các việc làm của con ư? Tất cả mọi việc từ trước đến nay bố đều biết, chỉ không muốn nói ra mà thôi. Con luôn là đứa con khiến bố tự hào, không phải vì một lý do nho nhỏ nhặt mà bố muốn đẩy con đi chỗ này đẩy con đi chỗ kia.

-         Tự hào…ha ha ha….Bố chưa bao giờ tự hào về con cả, đừng nói ra những lời như thế không hợp với bố chút nào.

Tuấn Anh dựa người vào ghế kéo dài tràng cười chế giễu.

Ông Đại dừng cây bút trên tay đặt xuống bàn, ngẫm nghĩ một hồi dài rồi gương mặt chợt dãn ra, hai tay đan chéo vào nhau, cất một giọng nói trầm ấm áp không tỏ ra lên án hay chỉ trích mà nghe giống như đang tâm sự với con trai mình về những chuyện đã qua.

-          Trong 3 năm con quản lý nhà sách, tất cả các mối phân phối thân thiết con đều thay đổi. Con tự do cắt đứt hợp đồng với 2 nhà xuất bản lớn chỉ vì một xích mích nhỏ. Doanh thu cao ư? Nhưng lợi nhuận chúng ta không có con quên điều đó hay sao. Cho đến tận giờ Giám đốc mới anh Thanh bên chuỗi nhà sách vẫn đang phải gồng gánh những gì con để lại.

Anh đập bàn, đáp trả không hề nao núng.

-         Cách thức làm việc của bố và ông đã quá lạc hậu bố không thấy như vậy hay sao, không sớm thay đổi thì chúng ta sẽ chết mòn bố hiểu không?

-         Tuấn Anh, bố và ông đã gồng gánh công ty này đứng vững suốt mấy chục năm trời nhưng chúng ta chưa bao giờ phải chạy theo thời đại vì chúng ta là “Thời Đại”. Con nghĩ rằng những mánh khóe của con chúng ta không biết ư? Cái chúng ta nỗ lực mấy chục năm trời chỉ để xây dựng tên tuổi cho công ty, nhưng con chỉ mất 3 năm để phá hỏng tất cả.

Trầm ngâm ông Đại nhìn đứa con trai trước mắt mình, ánh mắt hỗn loạn của anh khiến ông không khỏi nao lòng.

-         Vậy bây giờ mọi tội lỗi là ở con sao?

-         Bố không trách con điều gì cả bởi vì công việc quản lý là một việc vô cùng khó khăn. Tuổi con thì còn trẻ…

Nghiến chặt hàm răng mình lại, Tuấn Anh cố kìm nén cơn giận giữ như con thú đang gào rú trong anh lúc này chợt nở một nụ cười khinh miệt.

-         Được..nếu bố đã nói vậy. …Nhưng hãy để con làm ở nhà xuất bản thêm một thời gian nữa, 3 tháng nữa tròn 6 tháng làm việc con sẽ tự chuyển.

-         Được rồi. Con nhanh chóng thu xếp công việc…

Không chờ thêm một giây nào nữa, cánh cửa đóng sầm trước mắt ông Đại, tiếng bước chân của Tuấn Anh xa dần về phía hành lang.

Nhìn theo bóng con, ông chỉ biết thở dài, ông biết Tuấn Anh sẽ không dừng lại chỉ là không biết điều tiếp theo anh muốn làm là điều gì mà thôi.

-------------------

An thở dài , thở dài…rồi lại tiếp tục thở dài…

Đức ngồi ung dung uống tách cà phê đôi diện cô, cảm thấy khá ngạc nhiên vì biểu hiện của cô lúc này, không quát tháo, cũng không dồn dập hỏi lý do tại sao mọi chuyện lại như vậy. An lúc này giống như là đang tự thôi miên bản thân để chấp nhận chuyện vừa rồi. Có lẽ cũng vì cái bộ mặt cũng như cái suy nghĩ chững trạc hơn tuổi của cô những lúc như vậy làm anh thấy mình bị hút vào những cảm xúc khó tả.

-         Chẳng trách tôi luôn thấy lạ vì sao anh đối với tôi tốt như vậy, thậm chí lại luôn cố gắng gần gũi với tôi. Tôi đã tưởng anh thích tôi.. Ha ha ha đúng là phụ nữ thường hay ngộ nhận.

Cô lên tiếng phá tan sự im lặng của hai người, chỉ duy tiếng cười xen giữa câu nói mang chút chế giễu nhạt nhẽo.

-         Em nghĩ vậy thật à?

-         Ừm…không pải riêng tôi, cả phòng tôi ai cũng đều nghĩ như thế. Một người tuy khuôn mặt tầm thường, nhưng gia thế giàu có như anh sao lại có thế thích tôi được. Mà nếu không nhầm thì bố anh là người xin cho tôi vào công ty xuất bản này của nhà anh đấy. Sao gia đình anh lại tốt với gia đình tôi như vậy?

-         Ha ha ha…Em không biết à, có muốn biết không?

Cô nhún vai gật đầu.

-         Là để em sau này lấy tôi làm chồng đấy.

Chén nước vừa đưa lên miệng, cô ho sặc sụa bắn tung tóe nước ra khắp bàn.

Liếc thấy mọi ánh mắt đang nhìn đầy không thiện cảm về phía mình, cô vội cúi cúi lau lau xung quanh, không quên liếc lên ánh mắt kinh hồn ngó người kia.

-         Em thực sự không nhớ gì sao?

-         K..hông..

-         Em nói rằng em sẽ lấy tôi.Chuyện quan trọng như vậy em cũng quên sao.

-         Ha ha ha…

An cười nhạt, nghĩ bụng cái chuyện con nít thằng cha này đúng là bị điên.

-         Chuyện ngày xưa tôi chịu, tôi còn quá bé những lời linh tinh ấy bây giờ ko tính.

-         Em nói là linh tinh, nhưng tôi đã chờ em suốt mười mấy năm trời vì lời nói ấy. Em bồi thường tuổi xuân cho tôi thế nào đây.

-         Ha ha ha…anh có mối tình đầu từ bao đời rồi mà còn bảo là chờ đợi tôi. Anh điêu nó vừa thôi nhé, nói thế mà cũng lọt được tai à.

Đức khẽ lắc đầu, anh chỉ ngón tay về phía trước mặt cô, tươi cười nói.

-         Mối tình đầu của tôi vào năm tôi 10 tuổi, cô gái ấy là em.

-         Thôi thôi…anh làm ơn để tôi uống cho trôi nước.

An giơ tay chặn trước mặt Đức, ánh mắt hoàn toàn không hề tin vào những gì cái gã điên rồ trước mặt cô nói.

-         Đừng nói 10 tuổi anh đã dậy thì rồi nhé.

-         Ha ha ha…

Anh cười lớn, càng chăm chú ngắm nhìn cô hơn.

-         Không thật ra là tôi dậy thì từ năm 4 tuổi.

-         Haizz lạy chúa tôi…

Cô hoàn toàn đầu hàng trước cái da mặt dày hàng tất gạch của anh ta lúc này.

-         Dậy thôi.

-         Đi à.

-         Ừ, tôi muốn qua kia một lát.

An đứng dậy chỉ tay ngược về vào khu vui chơi phía sau.

Đức không hiểu ý lắm, nhưng vẫn đi theo cô.

Bỗng An dừng lại… quay ra nhìn anh nhàn nhạt nói.

-         Anh chờ tôi đi mua xèng.

-         Em muốn chơi trò gì à???? Đức ngạc nhiên nhìn quanh.

-         Chơi cái kia.

Anh nhìn theo tay cô chỉ vào cái máy nhảy đang nhấp nháy đèn liên tục kia, sửng sốt hỏi.

-         Cái gì, em có biết chơi không đấy?

-         Anh cá không? Mỗi khi tôi có chuyện bực mình là muốn chơi nó.

-         Lần này bực mình vì anh.

-         Nói nhiều quá, thôi anh chờ đây đi.

-         Ha ha ha…Không em đứng đây chờ đi.

Anh chạy đi, cô tựa vào một chiếc máy gần đó nhìn theo ánh mắt pha chút buồn bã. Hóa ra mọi chuyện là như vậy, anh ta chỉ vì coi cô như một người em gái quen biết từ lâu mà đối tốt với cô như vậy, mọi lời anh ta nói trước đây chỉ là trêu đùa xem cô có nhớ ra mọi chuyện mà thôi. Giá như ngay từ đầu cô không để cho thứ cảm xúc mới mẻ ấy làm mụ mị đầu óc thì có lẽ không phải mệt mỏi tưởng tượng. Thật ngốc, cô tự mắng mình, nở một nụ cười nhàn nhạt…

………………….

An nhấn xèng, ấn nút.

Đức ở phía sau cầm áo khoác cho cô, tò mò muốn xem cô ấy chơi như thế nào.

Đôi chân cô thoăn thoắt lướt nhanh trên sàn máy làm anh không khỏi cảm thấy thích thú.

Một cô gái kì lạ, cô ấy đang nghĩ gì sau những nốt nhảy cứ trôi nhanh dần ở trước mắt mà khuôn mặt bình thản vậy.

Cô ấy nghĩ về quá khứ, nghĩ về tương lai, hay đang nghĩ về hiện tại. Hay cô ấy đang để mọi thứ trôi đi qua những bước chân của mình. Người con trai cô đã từng yêu, người con trai đã rời bỏ cô đi, hay người con trai đang làm cô rung động…Tình yêu đâu chỉ đến một lần trong đời phải không cô gái trẻ, ai đến trước đến sau đều không quan trọng, quan trọng là ai là người sẽ đi bên cạnh em suốt cuộc đời không phải hay sao?

Người kéo đến xem càng lúc càng đông.

An vẫn mặc kệ mọi ánh mắt xa lạ mà đắm mình theo những bước chân.

Và anh cũng mặc kệ tất cả để ngắm nhìn cô đang say mê theo điệu nhạc.

………………..

-         Chán rồi à.

Đức đưa áo khoác cho cô hỏi.

-         Tôi chưa từng chán trò chơi này, chỉ là mệt. Có lẻ càng già càng kém nhanh nhẹn hơn trước.

-         Ha ha ha, tôi thấy em giỏi đấy chứ. Giờ mới biết em thích thứ này, lần sau lên Hà Nội chúng ta lên Vincom chơi.

-         Lên Hà Nội tôi lại không thấy hứng thú nữa rồi.

-         Sao lại thế?

-         Không muốn nói cho anh biết.

-         Ha ha ha tôi biết em sẽ nói thế mà. Có muốn đi ăn gì không?

-         Mẹ tôi nói là nấu cơm chờ, về thôi, không phải anh còn đưa ông về sao?

Anh lắc đầu, bước nhanh lên đi ngang hàng với cô.

-         Không, tôi ở đây chơi mai ngày kia mới về.

-         Ngày kia… Cô nhếch môi dài giọng.

-         Sao…tính đuổi???

-         Thôi, không dám, con trai của người xin việc hộ mình, suy cho cùng thì cũng phải nể trọng.

-         Ha ha ha…nghe giọng thì không nể trọng lắm thì phải.

-         Tùy anh nghĩ.

Cô nhún vai, rồi quay ngắt mặt đi bước nhanh vượt lên trên.

Điệu bộ của cô lúc này khiến lòng anh dâng lên cảm xúc ngọt ngào, giống như đang đi dạo cùng một cô vợ thích hờn dỗi. Có vẻ như lúc đầu nói cô ta không phản ứng là quá coi thường cô ấy rồi, rõ ràng là đang chưa hết tức nên cố gắng tạo khoảng cách với anh.

-         Đi ăn gì đi. Ở Hải Phòng có chỗ nào ngon dẫn tôi đi ăn.

-         Bất cứ thứ gì?

-         Ừm…Cô muốn ăn gì?

-         Đi thôi.

Anh tò mò vì nơi cô sắp dẫn đến, nhưng cô không nói không rằng cứ đi băng băng đến chỗ để xe. Nhìn cái mặt ngơ ngác của Đức bước theo sau mình, An không khỏi giấu được nét cười trên môi.

……..

Lát sau, An dẫn Đức đến một khu chợ đông đúc, phải gửi xe ở ngoài đi luồn lách vào tận bên trong con đường đông đúc. Thực chất thì vì nhiều quán bán rong quá nên con đường trở nên chật chội, Đức cứ phải bước nhanh theo An, nhưng loáng cái cô đã biến mất, anh tức mình bước nhanh lên phía trước nắm mạnh lấy tay cô. An quay lại lừ mắt, nhưng anh nhanh chóng làm bộ mặt vô tội.

-         Em đi nhanh quá, anh sợ bị lạc.

-         Đồ đần. An lẩm bẩm trong cuốn họng, nhưng tay thì không vung ra.

Sau khi ăn một lượt các hàng bên đường, họ trở ra lấy xe đi về, đến cổng nhà trời cũng đã tối muộn.

Mẹ và ông bà cũng đã ăn cơm xong. Phòng khách chỉ còn mẹ An đang ngồi xem tivi.

-         Hai đứa ăn gì chưa, mẹ phần cơm ở bếp đấy.

-         Chúng con ăn rồi. An đáp trong cơn buồn ngủ kéo đến, Đức chỉ đứng bên cạnh cười.

-         Con bé đưa cháu đi những đâu thế.

Mẹ An tươi cười hỏi Đức.

-         Nhiều lắm á cháu chẳng nhớ rõ.

-         Haixx con bé này không có bạn bè rủ thì cấm có chịu ra khỏi nhà đâu, đấy hôm nay cháu đến nó mới chịu nhấc người nó hoạt động đấy.

Việc này Đức thừa hiểu, anh cười đáp.

-         Vâng, chúng cháu còn vào chợ nên..

-         Cái con bé này, sao mày lại dẫn anh ấy đi ăn lung tung thế, cơm nhà thì không ăn.

-         Có phải tại con đâu. An trề môi cãi.

-         Ha ha ha…hai cái đứa này, đưa nhau đi ôn lại chuyện cũ đến tận bây giờ cơ à.

Ông nội từ dưới nhà đi xuống xen giữa câu chuyện.

-         Ơ ông, ông vẫn chưa nghỉ ạ? Mẹ An vội lên tiếng.

-         Cháu chào ông. An mỉn cười chào

-         Đang ngồi xem thời sự, thèm nước chè quá nên tôi xuống lấy.

-         Ông cứ lên nghỉ, để con mang lên cho, chè còn đang hãm.

-         ờ ờ..thế cũng được, phiền cô.

-         Không có gì ạ. Hai đứa đi tắm rửa nghỉ ngơi đi thôi. Mẹ nói với ông rồi quay sang đẩy 2 người lên nhà.

-         Vâng…

Đức đỡ ông lên nhà, còn An đi theo sau lưng anh.

…………

An bước vào phòng bật đèn lên.

Cô thả người rơi xuống giường mệt mỏi nhắm mắt.

Một ngày trôi qua nhanh quá…Hay tại vì đi cùng anh ta nên mới nhanh như vậy.

Lấy chiếc điện thoại tắt ngóm pin nhắn tin cho mấy đứa bạn chuyển lịch đi chơi sang ngày khác xong, định ngồi dậy đi thay quần áo thì…

-         Phòng bên kia anh Bình đang tắm, mẹ cô bảo tôi qua đây.

An đang định ngồi dậy đành lại thả rơi tự do mình xuống giường, phẩy phẩy tay ý bảo gã điên kia cứ tự nhiên mà vào nhà tắm. Anh ta nhếch môi một cái rồi bước vào, tiếng xả nước xối xả mùi sữa tắm đàn ông tỏa ra khắp phòng. An không buồn nhấc người dậy, cô cứ nằm im ở đấy lắng nghe tiếng nước chảy lớn trong phòng tắm, thở dài nghĩ thế nào lại ngồi dậy.

Một lát sau, Đức bước ra thấy An đang ngồi chơi trước máy tính liền lại gần đẩy cô đứng lên ngồi vào chỗ trống.

-         Đi tắm đi.

-         Anh…vô duyên vừa thôi…

-         Sao, em không định tắm à…Không ngờ lại bẩn thế.

-         Anh…

Không còn lời gì để nói, cô bực tức cầm quần áo đi vào nhà tắm.

………

An vứt quần áo bẩn của mình ra sọt bê ra phía ngoài, thấy một người đang  nằm im trên giường không ngúc nhích, bên cạnh là chiếc điện thoại vẫn còn sáng trò chơi điện tử.

-         Trời ơi… Cô chỉ còn biết kêu lên điều đó.

An nhanh chóng bước lại gần, định giơ chân đạp cho anh ta tỉnh ,nhưng lại hạ chân xuống …gương mặt say ngủ trông mê mệt của Đức …..cô dừng lại.

Hàng lông mày cứ co lại kéo vào nhau làm gương mặt lúc ngủ của anh ta đầy phiền muộn và mệt mỏi. Sao cô cảm thấy giấc ngủ của anh ta chẳng được yên bình thoải mái, cứ như một người đang phải leo qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác vậy.

Tại sao anh ấy lại nhận ra cô, chắc cũng phải hơn 15 năm là ít.

Cô của trước đây và cô của ngày xưa khác nhau nhiều như vậy. Chuyện này liệu có lý không đây?

Ấn tượng về cô ở trong lòng anh lại sâu đậm đến thế sao?

Trong cuộc hành trình mà anh ta nói là mải miết chờ đợi cô, đã bao giờ anh ấy muốn từ bỏ. Rút cuộc là vì sao mà cô với anh ta lại có ý nghĩa như vậy, trong khi một chút kí ức nhỏ nhoi nhất cô cũng chẳng nhớ về anh ta.

“ Em nói rằng em sẽ lấy tôi”

Cô đã nói như vậy thật hay sao?????

An kéo chăn lên đắp cho anh ta….

Bỗng Đức mở mắt…làm An giật mình rút vội tay lại….không kịp…bàn tay cô phút chốc đã bị bàn tay anh nắm lại.

-         Tôi chờ em lâu quá nên ngủ quên..

-         Anh chờ tôi để làm gì, về phòng kia đi.

Cô hất mặt về phía cửa nói, muốn vùng tay ra.

-         Tất nhiên chờ là để nói chuyện với em rồi.

-         Cả ngày tôi nói với anh vẫn chưa chán hay sao.

-         Chưa…Vì chúng ta vẫn chưa nói vào chuyện chính.

Đức ngồi dậy đối diện với An, lúc này ngồi sát với khuôn mặt anh khiến tim cô nhưng sắp rớt ra khỏi lồng ngực. Bầu không khí ngượng ngập tràn ngập căn phòng vốn dĩ đã nhỏ này khiến cho An cảm thấy càng nghẹn thở. Cô muốn chạy trốn khỏi cái cảm giác khó chịu này.

-         Anh…anh muốn nói chuyện gì…nói nhanh đi…tôi còn đi ngủ…

-         Cả ngày hôm nay tôi suy nghĩ nhiều rồi.

-         ……………

-         Mình yêu nhau nhé.

Thịch!

Cô nghe tiếng trái tim mình đập từng nhịp “ Thình thịch” rõ ràng như tai lúc này bị dính liền vào ngực vậy. Cô có thể đếm từng chuyển động của đôi lông mi của anh ngay trước mắt mình, có thể cảm nhận được từng nhịp thở đều đặn của anh kề sát bên mình. Mùi sữa tắm mà anh dùng vẫn còn vảng vất đâu đấy quanh khứu giác nhạy cảm quá mức lúc này của cô.

-         Mình yêu nhau em nhé.

Rất nhẹ nhàng, lời Đức lặp lại giống như một sợi chỉ màu đỏ luồn vào trái tim cô lúc này kéo từng nhịp đập của nó ngày một rộn ràng hơn.

-         Mình yêu nhau em nhé.

Lần thứ 3, anh lên tiếng.

Và lần này anh không để cho cô ngẩn ngơ suy tính nữa…

Đức cúi người xuống, đặt lên môi An một cái chạm nhẹ.  Bàn tay cô vẫn còn bất ngờ đặt nhẹ lên ngực anh, những ngón tay run rẩy như muốn phản kháng.Nhưng anh không cho cô cái cơ hội ấy, vẫn gắn chặt môi mình không rời…Và khi nhận ra môi cô đang từ từ mở ra, anh bắt đầu cuốn lấy đầu lưỡi của cô nồng nàn say đắm.

Bàn tay cô di chuyển vòng lên cổ anh, tay anh siết chặt lấy eo cô kéo vào gần mình hơn.

An có thể nghe rõ bên tai tiếng chạm vào tách ra …rồi lại tiếp tục chạm vào… của hai đôi môi, tiếng hai hàm rằng va chạm khe khẽ…

Đầu óc cô như mê muội theo dòng xúc cảm ấm nóng đang chạy dọc cơ thể lúc này, cô thả mình theo nó…giống như thả mình rơi xuống chạm vào những đám mây…nhẹ thênh…giải phóng tất cả những suy nghĩ, những tình cảm, những nỗi buồn của mình trôi theo nụ hôn ấy. Để thứ duy nhất tồn tại ở nơi này là tình yêu!

Cả người cô nép chặt vào người anh cảm giác như không còn một kẽ hở, khuôn mặt anh cũng dần đỏ bừng lên vì nhiệt độ cơ thể cứ ngày một tăng cao. Anh xoay người đặt cô xuống bên dưới mình, rời môi cô ra mỉn cười, cô cũng mỉn cười, hai má vẫn còn hồng hồng... Hai người say đắm nhìn nhau rồi lại tiếp tục cúi xuống đắm đuối trong nụ hôn tưởng như không bao giờ dừng lại….

Câu trả lời của tình yêu thường nằm ở những nụ hôn.Có những nụ hôn trong sáng, có những nụ hôn toan tính, và có những nụ hôn hối tiếc. Trong cuộc đời chúng ta cũng sẽ trải qua những nốt trầm bồng trong tình yêu như vậy. Khi trẻ, chúng ta trao nhau những nụ hôn trong sáng, một tình cảm chân thành. Khi trưởng thành, sau những lần vấp ngã, chúng ta trao nhau những nụ hôn chứa đầy những lợi ích của cá nhân. Cho đến khi về già, khi nhìn lại tất cả con đường chúng ta đã đi qua, chúng  ta dành cho nhau những nụ hôn nồng nàn hối tiếc. Mỗi ngày trôi qua, khi đặt môi mình lên môi người ấy bạn có bao giờ tự hỏi rằng nụ hôn này có ý nghĩa như thế nào hay không? Có lẽ An cũng đang tự hỏi chính mình điều đó, nụ hôn này với cô nó có ý nghĩa ra sao chắc có lẽ chính cô cũng chẳng thể thấu hiểu hết. Nhưng lúc này, bất chấp đó là những toan tính, hay những ngây thơ, và cả những điều hối tiếc…Cô biết rằng mình đã lại yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro