Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Rắc rối

Chương 36: Rắc rối.

Thả Đức ở dưới cổng công ty, Tuấn Anh cho xe chạy đến Teen next, cách đó chừng 8 cây số.

Teen next một tớ báo mạng mà bố anh mới cho triển khai được 3 năm gần đây, hầu hết là đưa tin tức nóng sốt về giải trí, thể thao, tin tức, giới trẻ. Chủ biên của nó cũng là một người khá trẻ chỉ hơn Tuấn Anh có 2,3 tuổi, điều hành mọi hoạt động của tờ báo này khá tốt. Mọi lần có chuyện gì anh và anh ta thường nói chuyện qua điện thoại, còn lần này thì công việc có chút nghiêm trọng nên Tuấn Anh phải đích thân đến nói rõ kế hoạch truyền thông…

-         Tuấn Anh.

Vừa mới bước vào cửa trước tòa nhà thì có tiếng người gọi giật anh lại.

-         Tuấn Anh à?

-         Ừ…

Tuấn Anh nheo mắt nhìn về phía xa, dù có xa nữa thì anh vẫn nhận ra cái dáng lù khù của thằng bạn thân chí cốt từ đại học của anh giờ đang làm giám đốc Marketing của nhà xuất bản Hoa Sen, hôm trước vẫn còn ngồi cà kê uống bia ở quán. Thật đúng là tình cờ, Tuấn Anh dừng bước chờ gã mặt mày hớn hở đang bước nhanh về phía anh.

-         Ô, Quân có chuyện gì thế sao đến đây?

-         Ha ha ha, lại còn hỏi mua bài chứ sao, sau tết đang định cho ra mấy quyển sách mới. Thế ông chắc cũng thế à, hay có chuyện gì? Quân nói khẽ, khuôn mặt vẫn lấm tấm chút mồ hôi ở hai bên mai tóc bóng loáng keo.

-         À, tôi cũng có chút chuyện.

Tuấn Anh ngại ngần nói.

-         Hôm qua, mấy ông già ở Bộ xuống làm trò. Tết nhất đến nơi rồi, chú biết đấy khổ lắm. Mấy ông xuống bên chú chưa?

Quân tỏ vẻ khó chịu, lắc đầu chắp tay sau lưng, đi kế bên Tuấn Anh.

-         À,…ừ…rồi, rồi..Thế chú đưa bao nhiêu?

Gã nhìn anh cười xòe 5 ngón tay ra.

-         Từng này, mới lại có ông anh làm trên ấy, ông nói cho mấy câu cũng đỡ.

-         Vậy à.

Gã cười gật đầu, Tuấn Anh chăm chú nhìn gã rồi chợt trong đầu anh một suy nghĩ vụt lóe lên.

-         Chú có ông anh làm ở bên Bộ à.

-         Ừ..ông Trung, quen với anh trai tôi bạn nhậu đấy, gọi điện cho ông ấy một cái thế là ngon luôn. Nhưng vẫn mất tí ti gọi là tiền quà nước cho các sếp. Mà chỗ anh em, tôi mới nói cho ông thôi đấy nhé, đừng có..

-         Chơi nhau bao năm rồi ông lại nói thế.

Tuấn Anh cười vỗ vai Quân.

-         À…lát đi uống cà phê đi. Anh mở lời mời.

-         Ok, để xong việc đã.

-         Ừ..

Anh khẽ mỉn môi cố gắng tự trấn tĩnh tâm lý hoan hỉ của mình lúc này, ấn tầng thang máy, đúng là may mắn ông trời không uổng công anh.

…………

-         Sao? Ngừng xuất bản á.

Quân tròn mắt đặt cốc nước xuống, tỏ vẻ hết sức kinh ngạc.

-         Ừ, sau tết mới phát hành. Tôi tính thế, không biết ông Trung bên Bộ có giúp được không?

-         Ôi giời cái vấn đề thẩm định sách ấy mà, có gì đâu, để tôi nói một tiếng cho.

Gã vắt chân lên đầu gồi, khẽ rung rung, đắc ý cười nhìn anh.

-         Cảm ơn ông quá. Mai ông rảnh qua nhà hàng Rest..

-         Chẹp..nhưng tôi sợ là, ông để lâu thế mới nhờ mọi chuyện lúc ấy nó lớn hơn người ta không giúp được thì có  phải chết không?

-         Vậy à, nhưng tôi lại nghĩ…

-         Ông hâm lắm, làm thế thì được cái gì, một khi đã tai tiếng rồi thì chẳng cứu vãn được. Để lâu cứt trâu hóa bùn hết ông không biết à. Mấy cái scandal đạo văn, đạo sách, hay cảnh nóng, yếu tố nhạy cảm gì gì ấy,cái mánh nho nhỏ này thằng nào chẳng sài. Nhưng mà lần này của thằng này của ông là giết người đấy ông ạ, dựng chuyện nó là chiều hướng khác còn chuyện xảy ra thật nó lại hoàn toàn khác.

Nghe những lời phân tích của gã, anh cũng xuông xuông lòng. Theo cách Quân nói thì giống với ý định ban đầu của anh, chỉ ngặt ở chỗ Bộ Văn hóa kiểm duyệt nên anh thay đổi định làm theo ý Đức. Bây giờ suy cho cùng thì cũng đến bước đường cuối cùng rồi, nhưng gã nói thì đằng quái nào chẳng vậy, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn chẳng phải dân gian từ xưa đã có câu đó rồi hay sao. Mà bố anh chẳng phải cũng có bạn bên Bộ sao, không nhờ được ông già thì quay sang nhờ gã này cũng chẳng sao, bạn bè còn nhờ vả nhau chẳng lẽ nó không giúp mình.

Tuấn Anh ngẫm nghĩ qua lại một lúc rồi cười nói.

-         Ờ….ông nói nghe cũng được lắm. Để tôi gọi điện nhờ ông già liên lạc với người quen xem có được không?

-         Uk..Đã là quen biết thì được chứ sao ko. Mấy cái này nó chỉ nằm ở văn bản, một khi đã được duyệt rồi, mình lót kĩ rồi, thì có dư luận giời cũng chẳng bảo ông hủy được. Mà ông nghĩ xem, ông ko nhanh phát hành đi, chuyện vẫn còn ở trong trứng thôi để nó bung bét ra thì chẳng có Bộ nào nó duyệt cho ông đâu. Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn!!!

Vài câu khoa trường câu kéo đầy thuyết phục của Quân phút chốc là Tuấn Anh trở lại với ý định ban đầu của mình.

-         Chỉ sợ không đc?

-         M* làm ăn kinh doanh mà ông nói sợ như mấy thằng kĩ sư nhãi nhép thế.

Càng nghe anh càng thấy gã nói đúng. Chẳng phải thằng Đức cũng bảo mình sự việc đã thế rồi thì làm thế nào cũng đươc hay sao? Giờ chờ đợi 2 tháng nữa để lắng việc xuống cũng sốt ruột chẳng thà cứ liều một phen.

-         Không..ý tôi là tôi sợ ông già không nhờ vả được thì lúc ấy cũng chết.

Anh làm bộ chán nản dò xét ý gã. Gã tỏ ra than nhiên đáp lại lời anh.

-         Sao mà ko được, ko được thì tôi gọi cho. Một cú điện thoại chứ mấy.

-         Thật không????

-         Tôi đùa ông làm gì. Nhưng chỗ bạn bè tôi cũng nói luôn, cũng mất ti tí cho ông ấy đấy.

-         Ok..Có gì giúp tôi nhé.

-         Ừm…được rồi.Yên tâm!

Quân gật đầu chắc nịch, nâng tách trà lên, cố gắng nén tiếng cười như xé lòng lúc này lại.

Đừng đổ lỗi cho mụ phù thủy khi phút yếu lòng của nàng tiên cá muốn đổi chân là ở nàng tiên cá, chỉ một câu chuyện cổ tích nhưng không phải thằng nào cũng luận ra được nguyên lý của cuộc đời.

……………………….

Hùng chống cằm nhìn Tuấn Anh nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng.

-         Anh chắc chứ. Em thấy cách của Đức rất được mà. Em thấy nếu cứ xuất bản bây giờ em sợ…Chẳng phải lần trước anh cũng làm cho Bộ phải vào cuộc rồi đó thôi.

-         Đó là kế hoạch, dự trù sẵn thì nó lại khác, còn lần này thì nó lại hoàn toàn khác. Em đừng lo. Anh tính cả rồi.

Tuấn Anh mỉn cười ôm Hùng kéo vào lòng.

Tuy nói để an ủi người yêu, nhưng lúc này trong lòng anh đang lo lắng gấp bội phần.

-         Mấy ngày sắp tới chắc anh không qua chỗ em được.

-         Được rồi. Anh cứ lo cho xong chuyện của anh đi.

Hùng mỉn cười nói, dựa vào ngực anh.

-         Ha ha…đừng nhớ anh quá đấy.

-         Hừ…ai thèm..

-         Ha ha ha….

Anh cúi đầu áp môi mình xuống , quẫn quýt lấy đôi môi vẫn còn đọng chút rượu của Hùng, nạp một chút yêu thương khiến cho đầu óc một chút thanh thản.

Ít ra còn có hắn ở đây, bên cạnh anh lúc này, để cho anh cảm thấy rằng mình không phải là một kẻ cô đơn.

2h sáng, Tuấn Anh kéo chăn lên đáp cho người nằm bên cạnh khi nghe tiếng Hùng ho khe khẽ.

Anh trở dậy cầm điện thoại bước đi ra ngoài phòng khách.

-         Cứ làm theo kế hoạch.

Ừ…Không….đó chỉ là dự kiến thế, còn chúng  ta sẽ phát hành sách sớm hơn dự định.

Được rồi…Ngày kia..sáng ngày kia đưa sách lên tất cả các kệ sách.

..Ok…Đức nói sao. Cậu nghe tôi hay nghe nó, ai là sếp của cậu làm ngay đi.

Hùng thức giấc không thấy ai ở bên cạnh, liền đi ra cửa. Hắn nghe tiếng nói chuyện ở bên ngoài liền dừng bước lại…

Tuấn Anh ngồi quay lưng về phía hắn, bóng anh đổ dài trên ghế salong, gương mặt tựa vào một bên thành ghế, mệt mỏi chốc chốc lại thở dài…

Giọng anh khẩn thiết van xin người trong điện thoại.

-         Con biết…Bố không thể giúp con được lần này hay sao?

Bố nói ý kiến của Đức được ư.

Bố không hiểu à…sách đã in rồi không thể để lâu được..Bố, bố nghe con nói.. Nếu lần này thành công chúng ta sẽ bán được hơn 5000 chứ không dừng lại ở đó đâu….

Chẳng phải ông Thư bên bộ văn hóa chơi với nhà mình hơn 10 năm này rồi sao…Bố…

Đầu dây bên kia trả lời điều gì đó làm anh bực mình quăng điện thoại xuống nền nhà, chiếc máy lóe lên rồi tắt ngòm nằm chơ chọi dưới nền đá.

Hùng khép cửa lại, trở về giường.

Hắn vừa đắp chăn lại, khép mắt thì Tuấn Anh cũng trở vào.

Anh lên giường chui vào chăn ôm lấy hắn.

Sự mệt mỏi cảm thấy rõ ràng qua từng hơi thở của anh phía sau gáy hắn.

Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng tíc tắt của đồng hồ bên ngoài phòng khách vọng vào những tiếng đập nho nhỏ.

Họ im lặng nằm bên nhau.

Nhưng không ai có thể chợp mắt thêm được..

---------------------------------

2 ngày sau.

Báo Tuổi trẻ trang nhất : “ Cuốn sách “ Tình yêu cuối cùng”- Thanh Duy vẫn được phát hành dù bị dư luận chỉ trích.”

Báo Đời sống : “ Một chiều trò PR rẻ tiền, bẩn thỉu của nhà xuất bản Thời đại để tẩu tán sách của một kẻ giết người”

Báo Cool.net: “ Các độc giả yêu cầu Bộ Văn hóa vào cuộc, cư dân mạng phẫn nộ”

Shoa.vn: “ Cư dân mạng đẩy chay không mua sách của Thanh Duy, yêu cầu nhà xuất bản thu hồi quyển sách.”

Báo Tri thức trẻ: “ Mua sách của một kẻ giết người, chẳng khác nào tiếp tay cho chúng”

…………………………

Cuộc khủng hoảng thật sự bây giờ mới bắt đầu.

Cả công ty trước những ngày tết như ngồi trên đống lửa, Tuấn Anh nghiến chặt răng nhìn dòng chỉ thị từ Bộ Văn hóa đưa xuống “ yêu cầu thu hồi sách”.

-         M* chúng nó!

5000 cuốn giờ chưa bán được nổi 1000 mà bắt thu hồi sách, rõ ràng đã kiểm duyệt rồi yêu cầu thu hồi là vô lý.

-         Thưa anh, ông Tuấn luật sư đang chờ.

-         Ừ cho ông ấy vào đây.

Tuấn Anh đứng dậy bước ra bàn uống nước, vẻ mặt của luật sư hơi khó coi, vẻ mặt của anh cũng không khá hơn.

-         Anh Tuấn Anh, tôi đã nghiên cứu hết về vụ của anh. Giờ việc để cứu vãn uy tín công ty chỉ có thể là thu hồi sách.

-         Rõ ràng đã  kiểm duyệt. Sách không có yếu tố bạo lực, hay những gì vượt quá yêu cầu của Bộ…

-         Chúng ta có thể kiện được và không cần thu hồi sách. Nhưng dư luận thì anh biết đấy…để lại cũng không bán được, chi bằng chúng ta giữ uy tín cho chính mình.

-         Thật vô lý. Tôi đã bỏ ra không ít tiền …

-         Cuốn truyện này đủ tiêu chuẩn để xuất bản, Bộ không có quyền gì không xuất bản nó cả vì vốn dĩ họ không quan tâm đến vụ bê bối của tác giả, họ chỉ quan tâm đến nội dung trong sách mà thôi. Nhưng do anh chọn thời điểm sớm quá, đơn khiếu nại của độc giả quá nhiều nên họ bắt buộc phải xem xét lại và nhận ra thực sự cần phải thu hồi lại. Luật sư bên đó đã trình bày như vậy…

-         Ý ông là phát hành sớm hay muộn không bị ảnh hưởng do bê bối của tác giả?

-         Vâng…

-         Thế thì…tại sao…

-         ………….

Dường như Tuấn Anh dần hiểu sáng tỏ mọi chuyện.

Luật sư sau khi nói xong cũng xin phép ra về, và trước khi về cũng ko quên nói với anh.

-         Nếu anh tiếp tục kiện thì liện hệ sớm với tôi, để tôi có thời gian chuẩn bị cho tối.

-         Được rồi…

Anh mệt mỏi nhìn theo cánh cửa đang khép trước mắt mình.

Chiếc cốc bị nắm văng vào tường vỡ hàng trăm mảnh.

Bàn tay anh cũng bị rạch một đường dài máu chảy đầm đìa cổ tay áo.

Anh hấp tấp bấp điện thoại, cơn tức nghẹn đăng cổ họng.

-         Ha ha ha…Tuấn anh. Có việc gì gấp gáp vậy.

Tiếng cười thớ lợ vang lên ở đầu dây bên kia.

-         Tiền của tao, thằng ch* mày nghĩ ăn được tiền của tao mà dễ thế à.

-         Ha ha ha…Làm gì mà nóng thế. Đúng là tôi có quen với anh Trung bên Bộ Văn hóa, nhưng anh ấy nói việc đến mức này anh ấy cũng chẳng thể giúp được gì. Anh ấy gửi lời xin lỗi…chân thành đến cậu.

-         Quân…Nếu mày nghĩ vố này mày chơi được tao thì..mày nhầm rồi đấy.

Anh gằn giọng rành rọt nói từng câu, mắt hằn lên những tia đỏ sọc như máu.

-         Hơ…chúng ta làm bạn được bao năm rồi, sao tôi lại phải làm thế với cậu. Lúc cậu nhờ tôi giúp cậu có nói như vây đâu…Haix đúng là ko ai có thể đoán được chữ ngờ.

-         Mày….nếu ngày hôm ấy mà không nói sẽ giúp tao thì tao đã hoãn cuốn sách ấy lại. Tất cả mày đã tính từ trước rồi phải không?

-         Ha ha ha…tuy mày nghĩ thôi.

“Rụp” tiếng cúp máy ở đầu dây bên kia, nhưng giáng cho Tuấn Anh một cái tát nhục nhã nhất cuộc đời anh.

Nếu ngày hôm đó…

Cuộc đời có bao nhiêu chữ nếu thì mới đủ đây…

Tuấn Anh gục đầu xuống bàn, nước mắt anh khẽ chảy rơi từng giọt chạm đất, có lẽ đây là lần đầu anh mới biết mị của nước mắt đàn ông hóa ra không những mặn lại còn đắng, trên bàn điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông không ngớt

---------------------------------

An trở về quê vào những ngày giáp tết.

Rủ bỏ bộ quần áo nặng trịch trên người, về đến nhà cô lên giường không quan tâm đến quần áo vương vãi, hay đồ đạc đang vứt lung tung…Chuyện công ty, công việc, chuyện rắc rối trong các mối quan hệ, tất cả rút cạn sinh lực của An từ mấy ngày hôm nay.

Đúng là chỉ cái nhà của mình là bình yên nhất.

An tắt điện thoại, vùi mình trong chăn chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, mẹ gọi thế nào cũng không nhấc được người An dậy đành đề mặc cho cô ngủ.

Hơn 10h sáng, An vẫn đầu tóc bù xù đi xuống bếp giúp mẹ và chị dâu làm đồ ăn. Nhưng tâm trạng hiện lên mặt cô lúc này chẳng có lấy gì làm vui. Nhìn gương mặt phụng phịu của con gái, mẹ An chỉ biết cười nhẹ nói vài câu đùa.

-         Tết năm nay nhà mình có thêm cái Hương, chứ dựa vào cái con lười này thì chẳng được cái tích sự gì. Bao giờ nó lấy chồng thì chắc bị hót lá chuối đuổi về nhà sớm.

-         HaixxxVâng. An tặc lưỡi gật đầu cho hết câu chuyện, chán nản mở nồi canh xương đang sôi sùng sục, múc ra một bát bưng ra ghế ngồi ăn.

-         Cô ăn nhanh lên ra đây giúp mẹ. Con gái con đứa gì mà 10h mới dậy.

-         Hiaxx…thì tối qua con mới về cũng phải để cho con nghỉ chứ.

An nhăn nhó hút bát canh nóng, vừa ăn vừa nói.

-         Bao giờ mới lên được đây, con cái thế đấy.

Mẹ thở dài, lắc đầu, nhưng tay lại múc thêm thịt vào bát của cô.

An nhăn nhở cười nhìn mẹ.

-         Ăn nhanh lên, ra đây thái mộc nhĩ đi.

-         Xời…con biết rồi.

Sau khi được bát canh ấm vào bụng, An đứng dậy vươn vai chạy ra chỗ mẹ, lấy nốt chỗ mộc nhĩ ra thái để làm chả nem.

-         Nhà mình hôm nay cúng à.

-         Uk. Hôm nay em về, mẹ cũng tranh thủ mua vài thứ về nấu rồi tiện thắp hương luôn.

Nghe tiếng chị dâu nói, An cũng ậm ừ gật đầu ra điều đã hiểu.

Mải suy nghĩ chuyện gì đó, An suýt cắt con dao vào tay mới chợt giật mình buông dao xuống.

-         Ôi cẩn thận.

Hương thấy vậy suýt hét lên, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh tanh của em chồng, cô lại dằn lòng mình lại.

-         Không sao. An đáp lỏn thỏm.

-         Haixx…con bé này bao giờ cũng thế, vụng về lắm. Mẹ nhìn chẹp miệng lắc đầu, tiếp tục thái nấm.

Bỗng có tiếng Bình gọi từ phòng khách vọng vào, rồi tiếng lạch cạch mở cổng.

-         Mẹ, có khách.

Mẹ vội buông đũa xuống đưa cho An, rồi chạy ra ngoài.

-         Xào cho mẹ. Ra xem ai..

Hương cũng ngoảng đầu lại ngó ra.

-         Ồ.. không biết ai.

Nghe chị dâu lẩm nhẩm, với những tiếng ồn ào ngoài phòng khách, An đang vẩn vơ bực tức vì trận cãi nhau ngay mấy ngày hôm trước của cô và Đức.

Công ty xảy ra chuyện vào những ngày ráp tết, không khí trở nên căng thẳng lạ thường. Các phòng ban tuy đã hoàn thành xong bản thảo những không ai dám đưa lên duyệt, mà không đưa lên để ra tết duyệt, rồi chỉnh sửa, rồi chuẩn bị quyển mới thì lại càng khổ. Vì vậy, trưởng các phòng đành mặt dày bắt nhân viên lên gặp các sếp xin xác nhận. Kết quả là ai cũng bị đuổi về, An cũng không nằm ngoại lên. Cái số kiếp nhân viên chết dẫm này, thưởng thì ko đến phần, nhưng việc thì lúc nào cũng đến tay.

-         Để sau đi. Đức buông lời cáu kỉnh, cau mày khi thấy An bước vào với một sấp tài liệu dày trên tay. Không cần xem anh cũng biết bản dịch của cuốn sách mới.

-         Ra tết và phát hành rồi, anh duyệt luôn em còn sửa.

-         Anh đã bảo để sau, em ko biết bây giờ công tuy đang có chuyện gì hay sao?

Đức mệt mỏi nhìn gương mặt cứ trơ ra của An, đã cố dịu giọng nén cơn giận nhưng cô ấy vẫn đứng sừng sững như cây dừa trước mặt anh không có bao giông nào có thể di chuyển.

-         Nhưng ra tết cuốn sách này cũng phải phát hành rồi. Chị Lan bảo em..

-         Tôi sẽ lùi lại lịch phát hành lại. Còn bây giờ cô để bản thảo lại, đi ra ngoài cho tôi, cô có hiểu không? Sau Tết sẽ tính đến cái này của cô.

Một lời anh vừa dứt, trước mặt anh cùng một sấp bản thảo được đập xuống, cô ngoảng mặt đi ra không nói thêm một lời nào nữa. Biết mình đã quá lời, nhưng cô ấy cũng thật không biết sợ, nể chỗ có thân tình mà vứt bản thảo như vậy may là anh chứ người khác thì họ đã sớm đuổi việc.

Sau vụ cãi nhau gần nhất thì  An cũng về quê luôn, không nghe điện thoại, cũng ko trả lời tin nhắn của Đức. Thiết nghĩ đâu phải cô cố tình làm phiền anh ta, do bà trưởng phòng lắm chuyện cứ bắt cô lên nộp bản thảo cho sớm chợ mà nên cơ sự đó chứ. Anh ta đã không biết lại còn quát cô, phải người khác cô chẳng thèm để tâm…nhưng vì là anh ta nên cô dỗi. Cô đang cố mở lòng mà ngay ngày hôm sau anh ta đã tạt một gáo nước lạnh vào mặt cô không hề thương tiếc…

-         Đồ thần kinh, mất hứng. An lầm bầm chửi khi nghĩ đến cái khuôn mặt khó chịu của Đức, hất hất mấy sợi miến đã chín nhừ.

-         Em nói sao cơ????

Chị dâu An nghe em chồng cứ lầm bầm một mình điều gì đó, không khỏi ngạc nhiên quay sang xem.

-         Không..không …không có gì.

-         Ôi, em làm thế miến nát hết mất. Thôi em rửa cái này giúp chị để chị xào cho.

An cũng chẳng muốn nhiều lời thêm liền đưa đũa cho chị dâu, đứng sang bên cạnh.

Quái lạ, sao bây giờ cô vẫn cứ nghe thấy tiếng của anh ta ở trong đầu là sao?

-         Mình bị điên rồi.

An lắc lắc cái đầu, cố gắng bắt mình tập trung vào rổ rau trước mặt.

Hương nhìn cô em chồng chỉ biết cười cười, không biết đang suy nghĩ điều gì mà người cứ như kẻ mất hồn.

…………..

-         Mấy đứa xong chưa sắp mân ra ăn cơm…

Tiếng mẹ gọi từ bên ngoài vào, Hương bắt đầu dục An đi ra dọn bàn ăn.

-         Mời 2 bác cháu vào đây. Mẹ, mẹ vào đây

Mẹ đon đả mời khách ngồi, trong khi An cùng chị dâu đang bê những đĩa thức ăn sắp ra mâm.

-         Ôi thịnh soạn quá. Tiếng người khác kêu lên khi nhìn thấy thức ăn được bày trên bàn.

-         Có gì đâu ông, con hôm nay đi chợ cũng vội quá nên cũng chỉ mấy món thôi ak.

…………….

Bà An từ nhà ngoài cũng chậm chạp chống gậy đi vào, ngồi xuống bàn.

Mẹ vẫn đang tiếp tục nói chưa hết câu chuyện…

Bóng Bình và một người nữa cũng thấp thoáng bước vào trong.

……………

An đang bưng đĩa miến trên tay…

-         Xoảng…

Tất cả mọi người, từ người đang bước vào, đến người chưa bước vào đều lặng im, chĩa ánh nhìn về phía đĩa miến, và người vừa làm vỡ đĩa miếng.

Giây phút ấy ngẫm lại cô mới thấy người ta nói đúng.

Chúng ta có thể tìm một chỗ trốn nhau cả đời, nhưng đã là duyên phận dù là được sắp đặt hay tự sắp đặt, thì có trốn mãi cuối cùng… mới phát hiện ra mình và người ta đang trốn cùng một chỗ.

-         Ôi… An chỉ kịp kêu lên một tiếng, hoảng hồn nhìn xuống chân và ngẩng mặt lên nhìn vào người đang đứng trước mặt cô bây giờ. Người ta cũng đang nhìn cô đầy chăm chú.

-         Cái con bé này.

Mẹ vội quát lên, An lúng túng cúi xuống nhặt.

-         Khổ quá, bác thông cảm. Nó hậu đậu thế đấy. Để đấy mẹ dọn cho, đi vào bưng đĩa khác ra đây.

-         Không sao, không sao đổ vỡ là điềm lành.

An trở nên vội vã hơn bao giờ hết, cô có thể nhận thấy rõ hơi nóng từ tai mình đang bốc lên ngun ngút. Quay vội mặt đi về phía sau bưng một đĩa khác ra, khuôn mặt đã chuyển từ đỏ sang trắng bệch như vừa nhìn thấy ma.

-         Đây là con gái út của cháu. Mẹ đánh nhẹ vào vai An nhắc nhở cô chào khác.

-         Ha ha ha…cái sún đấy phải không?

-         À,..vâng… cháu chào ông ạ. Miệng cô lúc này đã cứng cả vào, nhưng vẫn phải cố lắp bắp.

Ông cụ nhìn An cười, đôi mắt ấm áp hệt như ông cô lúc còn sống, nếu không nhầm thì nhìn giông hết hai anh em. Họ hàng nhà mình chăng, sao cô chưa từng thấy bao giờ. Còn người kia,………… anh ta ….…

-         Mày chắc chẳng nhớ nổi ông nữa rồi nhỉ?

-         Ha..ha..dạ.. Cô lặn một nụ cười méo mó.

-         Ông là ông Long, bạn của ông cháu. Ngày xưa ông mày suốt ngày đưa mày lên Hà Nội chơi ở nhà ông đấy. Mày ở chơi với ông mấy tháng hè liền đấy.

Ông cụ ngồi xuống ghế, miệng vẫn tươi cười.

-         Con này chắc nó không nhớ đâu. Bé quá chắc ko nhớ nổi. Hồi đấy nó mới 4,5 tuổi.

Bà nội An chêm lời.

-         À…vâng…vâng..hì hì…

-         Thế chắc mày cũng quên anh Đức rồi đúng không, ngày xưa 2 đứa suốt ngày bám lấy nhau như sam đấy.

-         À ..dạ…

An giương đôi mắt khổ sở khẽ liếc lên nhìn người ngồi đối diện mình, rồi nhanh chóng quay mặt đi.

-         Ha ha ha…Chóng lớn quá. Mày với thằng Bình. Mà thằng Bình đã có vợ rồi, bao giờ định cho các ông bà bế cháu đây.

Ông Long tiếp tục quay sang vỗ vai Bình nói chuyện.

-         Dạ chúng cháu sang năm ạ..

-         Tốt..tốt quá..

-         …..

Bữa cơm, cuộc nói chuyện rôm rả vẫn không dứt, Đức thỉnh thoảng vẫn đáp lại mấy câu nói đùa với mẹ An hết sức tự nhiên, duy nhất một người mất tự nhiên ở đây là An.

Nếu ai  ở trường hợp như cô lúc này chắc cũng không thể nuốt trôi cơm, dù chỉ một hạt.

Đến giờ cô vẫn chưa hình dung ra được rút cuộc mối quan hệ giữa Đức và cô là như thế nào.

Sao trong kí ức của cô chẳng nhớ một chút gì về anh ta cả.

Cô lên Hà Nội bao giờ, từ bé ư..chẳng nhớ?

Cô quen với Đức từ bé ư, thậm chí bám nhau như xam…chẳng nhớ?

Ông Long là ai…lại càng không nhớ?

Và còn tiếp tục suy nghĩ để nhớ lại nữa, cô sẽ bị nổ tung đầu nát óc…

Gương mặt An tối sầm lại, mà không biết kẻ nào đó đang tủm tỉm cười thầm trong lòng.

…………………..

Bước chậm hay bước nhanh.

Đến sau hay đến trước...

Điều quan trọng hơn tất cả là ông trời đã cho chúng ta gặp nhau trong cuộc đời này. Đừng quan tâm đến việc mở đầu câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ đâu, hãy quan tâm đến việc ta kết thúc nó như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro