Chương 35: Khi nỗi nhớ này được thay thế bằng nỗi nhớ khác
Chương 35: Khi nỗi nhớ này được thay băng nỗi nhớ khác
Nhớ…đã từng hành hạ trái tim em trong từng giấc ngủ.
Nhớ…tồn tại, mất đi, và trở lại là một quy luật không thể ngăn trở của lý trí.
Chúng ta có hàng nghìn thứ để phải nhớ một ngày, em cũng không phải là người ngoại lệ.
Hôm nay ăn gì, hôm nay phải làm gì, hôm nay phải đi đâu…tất cả những việc của ngày hôm nay được gói gọn trong nỗi nhớ. Và để ngày mai, em nhớ ra tất cả mọi thứ của ngày hôm qua.
Nhớ…là bản năng đầu tiên của con người khi ta bắt đầu mở mắt thức dậy mỗi sớm. Mỗi ngày, chúng ta vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình là phải nhớ, nhớ làm điều này, nhớ làm điều kia. Và đôi khi chúng ta cũng chót quên, rồi một lúc nào đó, một điều gì đó vô tình đến sẽ khiến cho ta thấy nhớ lại.
Nhớ…là chất xúc tác của tình yêu.
Ngày hôm nay, em thấy nhớ một người.
Ngày mai, em vẫn thấy nhớ đến người đó.
Mãi mãi về sau…em vẫn sẽ nhớ về một người mà em đã bỏ tâm trí để nhớ nhung.
Có một người đã dày vò em bằng nỗi nhớ… hàng tháng trôi qua…từng mùa trôi qua…từng năm trôi qua…và tưởng như em sẽ chẳng còn nhớ được bất kì ai.
Nhưng…kì lạ thay giữa năm dài tháng rộng, nỗi nhớ này vơi đi thay thế bằng nỗi nhớ khác.
Em nhận ra rằng…mình bắt đầu cất nỗi nhớ cũ kĩ của trước đây, để nhớ về một thứ mới mẻ khác. Một thứ làm trái tim em cảm thấy ấm áp, một thứ khiến em không còn cảm thấy cô đơn, một thứ mỗi khi em nhớ về sẽ nở nụ cười chứ không phải những giọt nước mắt đau khổ.
Sau tất cả hờn giận, yêu thương, thời gian phôi phai làm em nhận ra được một điều rằng….
Khi trái tim của người ta sẽ yêu trở lại…là khi người ta lại bắt đầu biết nhớ nhung…
……………………
Tuấn Anh mơ màng tỉnh giấc, căn phòng rộng bao nhiêu cũng không thể nuốt chửng được tiếng chuông điện thoại rền rã.
- Sếp, ơi có chuyện rồi. Giọng gấp gáp của người trợ lý làm Tuấn Anh đang từ trong chăn liền ngồi thẳng dậy.
- Sao?
- Tác giả cuốn “ Phía sau một tình yêu” bị bắt vì giết người.
- Chuyện là sao?
- Diễn biễn thì em chưa rõ những rạng sáng nay bị công an bắt rồi.
Vuốt mặt cho tỉnh táo Tuấn Anh đứng dậy, bước ra bàn mở máy tính trong lúc nghe cấp dưới trình bày sự việc.
- Phóng viên bên “ Teen next” thông báo, các báo khác đã chuẩn bị đăng tin rồi, có lẽ lát nữa thôi tin tức sẽ tràn ngập các diễn đàn rồi. Chỉ có chủ biên bên Teen next của ta là liên lạc để xin ý kiến của anh..
Anh chống tay lên day day hai đên thái dương, nhìn vào màng hình đang được khởi động lên của máy tính. Bị dựng dậy lúc tờ mờ sáng, đầu anh đau như có hàng nghìn tảng đá đã đè lên tất cả các dây thần kinh.
- Bảo chờ lệnh của tôi mới được đăng tin. Còn đã in bao nhiêu cuốn truyện kia rồi? Anh chậm rãi hỏi, tay châm một điều thuốc.
- Hơn 5000 cuốn trên toàn quốc rồi ạ, thứ 2 tuần sau là họp báo phát hành sách.
Tiếng nói người nói trong điện thoại với những tiếng thở ngắt quãng nặng nề, gấp gáp có vẻ như mọi chuyện đang vô cùng cấp bách.
- Vẫn họp báo bình thường. Giọng Tuấn Anh vẫn đều đều, điều thuốc trên tay anh lập lòe sáng giữa căn phòng tối.
- Sao ạ.
- Gọi điện cho cậu Quân bên truyền thông ngay.
- Nhưng em sợ…
- Không nói nhiều, Lát nữa tôi sẽ liên lạc với tác giả. Còn cậu sáng mai đến công ty yêu cầu tổ truyền thông ở lại họp gấp.
- Vâng, nhưng thưa anh, cuốn sách trước của chúng ta cũng dính scandal rồi, em sợ..
- Không nói nhiều…Cậu định ôm 5.000 cuốn về chùi đít hả, nhanh lên làm ngay đi cho tôi.
Anh quát lớn, rồi cúp điện thoại, cầm điều thuốc đi ra phòng khách, tàn thuốc cũng vương vãi theo bước chân anh. Vụ này khó mà chạy được, không còn là scandal thông thường nữa rồi, chẳng lẽ ngừng xuất bản??? Tổn thất không hề nhỏ…
5h sáng, trời vẫn tối đen như mực.
Uống một cốc nước lớn, dòng nước lành lạnh trôi từ cổ họng xuống dưới không đủ để cho đầu óc tỉnh táo, sự việc đến quá nhanh, quá nghiêm trọng khiến Tuấn Anh không khỏi thấy khắp người một cảm giác đè nặng khó chịu.
…….
Tiếng điện thoại vang lớn bên phòng ngoài làm Đức không tài nào chợp mắt được nữa, bước vội xuống giường đi ra ngoài.
Anh ngáp dài, ngái ngủ nhìn vào đồng hồ, nhanh chóng bắt máy.
Giọng nói của Tuấn Anh đầu dây bên kia có chút mất bình tĩnh.
- Có chuyện rồi.
- Chuyện gì vậy??
Đức chăm chú lắng nghe từng lời anh trai nói ở đầu dây bên kia.
Những tiếng thở dài của anh bỗng chốc làm cho Đức lo lắng, có vẻ như chưa vào được công ty bao lâu đã để xảy ra chuyện mà chuyện này đến tai ông nội thì có lẽ sẽ không còn là một chuyện nhỏ.
- Giờ điều em lo lắng nhất là truyền thông.Trước hết mình phải đến gặp tác giả đã. Xem tất cả sự việc ra sao?
Giờ thực sự đầu óc Đức không thể suy tính được chuyện gì nữa.
- Được rồi, anh cũng đang định như thế đây.
- Vậy 7h chú qua nhà anh, cùng đi đến đồn cảnh sát.
- Ừ..
Đức cúp máy, nỗi trăn trở trong lòng cứ thể làm anh đứng ngồi không yên, cũng không thể trở lại giường ngủ được. Nếu 5000 cuốn bị ngừng phát hành không hề là chuyện đùa…Đức nhanh chóng trở vào phòng ngủ thay quần áo, đánh răng rửa mặt, trước khi đi anh vẫn kịp nhắn cho An một tin nhắn nói rằng sáng nay anh sẽ không đưa cô đi làm được.
Không thấy cô hồi âm, đoán cô còn đang ngủ, anh liền cất điện thoại vào túi rồi nhanh chóng đi ra ngoài cửa….
………………
An thức dậy khá sớm, nhìn vào điện thoại dòng tin nhắn vòn vẹn vài chữ “ Tôi hôm nay có chút việc, em cứ đến công ty đi nhé”
Khẽ lật chăn lên thở dài.
Chút nắng hanh hao bậu trên ô cửa không xua đi được cái giá lạnh của những ngày cuối đông, tự nhiên cô cảm thấy có điều gì đó trỗng rỗng trong lòng.
Đẩy cửa nhà bước ra nhìn cánh cửa khép chặt trước mặt lòng nặng trĩu.
Cô phát hiện mình quên đem theo găng tay những lại lười biếng không trở vào nhà, cho đôi tay lạnh cóng vào túi áo thong thả đi xuống cầu thang.
Mọi khi vẫn luôn có người nhắc cô đeo găng tay, nếu cô biếng nhác anh ta sẽ bắt đầu giở trò dạo nạt.
“ - Em cố tình không đeo găng tay, phải chăng muốn tôi nắm tay em.
- Cái gì? Cô nhếch môi, xếch mắt lên nhìn anh ta.
- Không đúng sao??
- Anh..”
Và bao giờ cuộc đối thoại cũng kết thúc bằng việc cô đi găng tay của anh ta, còn anh ta để tay trần nhét trong túi áo. Bàn tay cô vỗn dĩ đã nhỏ, xỏ những ngón tay vào chiếc găng tay to đùng trông cứ lùng bùng… quá đỗi buồn cười.
An nhớ đến lời người ấy đã nói phải chăng là cô muốn nắm tay anh. Đã từng có giây phút cô dừng lại và cái ý nghĩ ấy lóe sáng. Đúng, cô muốn thử lồng ngón tay mình vào những ngón tay xa lạ kia, cảm nhận được được hơi ấm lan tỏa dần từ đầu ngón tay nóng dần lên cơ thể. Cái cảm giác đã từng khiến cô hụt hẫng và đau khổ đến vậy, mà giờ cô lại muốn có nó một lần nữa….
An nhìn ra xung quanh mình..
Chiếc xe đưa thư vẫn đỗ trước khu nhà như thường lệ.
Bác gái tầng một vẫn đứng trước sân tập thể dục.
Một buổi sáng vẫn lạnh lẽo như những buổi sáng mùa đông khác.
Gió mùa đông bắc vẫn tràn về, nắng vẫn nhạt nhòa, làn da vẫn hanh khô nứt rát.
Điều bất thường duy nhất là cô…cảm thấy mình hôm nay cô đơn.
Những suy nghĩ mâu thuẫn nối tiếp nhau khiến An lơ lửng giữa lưng chừng xúc cảm. Bài hát trong tai nghe vẫn vang lên bên tai, nhưng sao cô chẳng một giai điệu nào trôi được vào đầu .
“Well you only need the light when it’s burning low
Only miss the sun when it’s starts to snow
Only know your lover when you let her go
Only know you’ve been high when you’re feeling low
Only hate the road when you’re missin’ home
Only know your lover when you’ve let her go
And you let her go”
Mẹ kiếp, ngay đến cả bài hát này hôm nay ….An lẩm bẩm, bức bối rút tai nghe ra vứt vào túi.
- Lên xe.
Hùng dừng xe, nhăn mũi nhìn An đứng thẫn thờ ở vệ đường.
- Ờ.
An hoàn hồn, cười gượng gạo rồi bước vội lên xe.
Đi được một đoạn đường, bỗng nhiên Hùng cảm thấy An im lặng bất thường, hơi ngó người lại hỏi.
- Thế hôm nay anh Đức bận việc gì mà lại không chờ mày đi làm cùng vậy?
Nghe Hùng hỏi, An cũng chỉ nhát gừng trả lời, lơ đãng nhìn những ngôi nhà xung quanh cứ trôi chầm chậm sau tầm mắt.
- Có..chuyện..gì đó. Tao cũng không biết.
Hắn bật cười nói to qua khẩu trang.
- Ha ha ha…Mày có biết mày lạ lắm không? Mày cãi nhau với hắn hay sao mà từ sáng đến giờ cứ như mất hồn vậy.
- Không…
- Thế hôm nay chàng đi với nàng nào hay sao mà không chờ mày như mọi khi, âu yếm nhau ầm ĩ ở ngoài cửa thế.
- Cái gì thế con điên này..
An chọc vào thắt lưng Hùng, gằn giọng.
- Lại còn không.
Hùng cười khục khạc đằng trước, bắt đầu nhè giọng ra trêu chọc.
- Em đã ăn sáng chưa. Sao lại chưa ăn....Nhanh lên còn đi ăn sáng. Mặc thêm áo vào, muốn chết lạnh à…Sao lườm anh à, có muốn anh…hôn cho cái không?
- Trời, mày điêu quá nhé. Như thế bao giờ…bao giờ hả????
Cô trợn mắt, gương mặt chuyển hồng, chọc liên tục vào người Hùng, tự miệng mình cũng bật cười theo cái giọng bắt trước ẻo ợt kia.
- Tao đoán 100% anh ta thích mày rồi, chẳng lẽ anh ta thừa hơi để quan tâm đến mày như vậy à.
- Không như mày nghĩ đâu. Thật ra…
- Thật ra đó là cái cớ của 2 người phải không? Trông em giống với người anh từng yêu…Câu chuyện ấy, đừng nói với tao là mày tin nhé.
- Tao…thật sự…những gì anh ta nói là thật…Vậy mày nghĩ anh ta điên chắc, anh ta có nhiều điều kiện để tìm một cô gái xinh đẹp, giỏi giang…chứ không phải là tao.
- Có nhiều thứ người ta cần chữ “ duyên” hơn là cần cái điều kiện ấy đấy.
- Cãi nhau với mày đúng là mệt lắm.
An dần mất kiên nhẫn, Hùng phía trên cười nhẹ tính tình cô ấy vẫn chẳng hề thay đổi, quá ương ngạng và cũng quá cố chấp.
- Bao nhiêu năm rồi, sao mày vẫn cứ để mình ám ảnh với những thứ ấy. Sau tai nạn của Sơn, mày chẳng phải thỉng thoảng vẫn không dám đi xe máy. Rồi từ ngày Hoàng bỏ đi, mày chưa một lần mở cửa lòng mình để đón nhận ai.
- Có những thứ không thể nói bỏ là có thể bỏ được, mày sẽ không bao giờ hiểu.
- Cách duy nhất để rũ bỏ tất cả đó là… cho Đức một cơ hội..và cũng cho mình một cơ hội.
Lời Hùng nói, một cú đánh mạnh vào trạng thái thần kinh lơ lửng của An lúc này.
An im lặng, Hùng cũng im lặng…
Con đường đến công ty ngày hôm nay dường như dài hơn trước.
---------------
Đức mệt mỏi kí tên vào thủ tục.
Tuấn Anh ngồi bên cạnh anh tay liên tục nhấn bàn phím điện thoại, dường như mất hết bình tĩnh khi biết rằng tất cả các trang báo mạng ngày hôm nay đã tràn ngập tin tức của Thanh Duy- tác giả cuốn truyện “ Phía sau một tình yêu” bị bắt vì lừa đảo.
- Mẹ nó chứ..cái bọn báo lá cải bây giờ, cái đéo gì cũng bâu vào được.
- Không được rồi. Đức lắc đầu kéo Tuấn Anh đứng dậy đi về phía cửa phòng chờ.
- M* nó nữa chứ, giờ chúng ta phải tính tiếp chuyện tiếp theo.
- Em nghĩ thế này…
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt câu nói của Đức, anh vội vàng rút máy ra khỏi túi quần nhìn số người gọi đến.Tên An nhấp nháy trong điện thoại, Đức có chút không đành lòng …thở dài tắt máy, để lại trong túi quần.
- Không tổ chức họp báo nữa, thay vào đó chúng ta sẽ cho ra mắt sách chậm một chút.
- Chậm một chút…. là bao lâu?
Tuấn Anh không hiểu hết ý của Đức, anh không khỏi nghi ngờ hỏi lại em trai.
- Sau tết 2 tháng nữa.
- Không được, kể cả để như thế cũng không bán được. Đợt trước chúng ta đã tung tin rắc rối bản quyền về câu khách rồi…Thêm vụ này thì tôi nghĩ sẽ bị phản tác dụng. Nghiêm trọng quá.
- Phản ứng đầu tiên của độc giả khi nghe tin này là gì anh biết không?
Tuấn Anh khó hiểu nhìn Đức, anh tiếp tục nói đôi mắt ánh lên những tia nhìn đầy nghiêm túc.
- Phẫn nộ, tức giận, dè bỉu, chê trách…nhưng họ tò mò. Ban đầu chúng ta sẽ thông báo rằng ngừng phát hành sách, đồng quan điểm với dư luận sẽ lấy được lòng độc giả.
- Sau 2 tháng chúng ta lại ra sách?
- Đúng 2 tháng quá lâu để người ta còn cái cảm giác phẫn nộ như lúc ban đầu nữa rồi, thay vào đó cảm giác tò mò sẽ càng cao hơn. Chỉ cần nói rằng tâm nguyện cuối cùng của tác giả muốn ra cuốn sách cuối cùng, trước khi gây ra tội ác cậu ta cũng là một người có tình yêu văn học mãnh liệt..
- Chú định … Tuấn Anh ngầm dò hỏi ý Đức lúc này.
- Thanh Duy một tên lừa đảo, hay một tác giả trẻ vô tình lầm đường lạc lối, việc này chẳng phải quá thu hút hay sao. Chưa kể việc chúng ta độc quyền cuốn sách này. Anh nghĩ sao?
- Ha…Chú định chơi đùa với truyền thông ?
- Ha ha ha…Tuấn Anh, anh đừng đùa chứ. Chẳng phải anh luôn là người khơi mào cái trò này sao. Nếu thật lòng mà nói, không có mạng xã hội, không có scand, không có kế hoạch truyền thông, truyện Việt khó lòng mà tiêu thụ được chẳng phải sao?
Tuấn Anh khẽ nhíu mày, anh ngầm hiểu hết được cái ý định của Đức.
- Tôi sợ có thể chúng ta cũng khó tiêu thụ được. Chi bằng tranh thủ ngay từ lúc này ra sách có khi lại là có lợi.
- Ha..Tùy anh, đó là ý kiến của em, mà nói trắng ra giờ chúng ta chẳng còn gì để mà mất, dùng cách nào mà chẳng được.
- Ha ha ha ha ha..Em trai! Việc này chúng ta sẽ bàn tính kĩ hơn. Nhưng thật khó tin là chú học kĩ thuật. Máu liều cũng lên cao đấy.
Khuôn mặt u ám giờ đã khá hơn một chút, Tuấn Anh cười lớn vỗ vai em trai.
- Hừ..là đã từng học…
Đức nhếch môi chua chát nói.
Dưới chút ánh nắng yếu ớt của một ngày đông giá rét, gương mặt Đức mang theo một nỗi đau khiến thời gian như đang ngưng lại nơi ấy.
Miệng vẫn nhoẻn cười nhẹ an ủi, nhưng trong sâu thẳm trong lòng Tuấn Anh tâm tư đang hoàn toàn rối loạn, không phải là vì vụ làm ăn này mà là vì một chuyện khác.
- Cậu dừng họp báo cho tôi. Sang văn phòng Teen next trước chờ tôi ở đó.
Anh gọi điện cho trợ lý, rồi cúp máy nhìn sang người bên cạnh mình nói.
- Giờ anh sẽ qua bên Teen next, lát đưa chú về công ty trước kiểm tra tình hình làm việc ở đó giúp anh…Sau đó anh em ta sẽ bàn tính tiếp.
Đức đang đăm chiêu suy nghĩ một điều gì đó không hề chú ý đến những lời anh trai nói trong điện thoại. Tuấn Anh vừa nói vừa quay sang Đức, cái bóng thâm trầm của hắn, sao lại khiến cho anh cảm thấy nên đề phòng…
Trong giây phút ấy, anh nhớ lại lời ông nội nói với bố mà vô tình một lần anh nghe được.
- Thằng Đức là đứa nhanh nhạy, có tầm nhìn xa, tôi muốn nhường cổ phần của tôi cho nó….
Nực cười anh mới là người đổ tâm sức cho công ty này, vậy mà chưa một lần ông nội đề cập đến việc nhượng cổ phần cho anh, chưa một lần ông thừa nhận khả năng của anh. Chuyện vô lý nhất trên đời mà Tuấn Anh đang làm đó là ghen tị với chính em trai mình. Và anh chẳng còn kiểm soát được sự nghi kị đang trỗi dậy trong thâm tâm mình khi nghe Đức- một người đối với anh luôn là một đứa kém cỏi, bày cho anh cách thoát khỏi khó khăn này. Nhưng điều mà Tuấn Anh cảm thấy thua đau đớn nhất chính là nhận ra cách làm của Đức thậm chí khôn ngoan, cẩn thận hệt như bố anh.
……………..
Xe dừng trước cổng công ty.
Sau khi nghe anh trai dặn dò một số chuyện, Đức xuống xe trước.
Chiếc xe của Tuấn Anh vừa vụt đi, chiếc điện thoại trong túi quần Đức lại rung lên một lần nữa.
- Vâng, con đây.
Giọng nói vô cùng nặng nề ở đầu dây bên kia vang lên.
- Mọi chuyện là sao?
- Không có gì quá nghiêm trọng đâu.
- Ông nội đã biết chuyện rồi, chuyện như thế mà con nói không nghiêm trọng sao. Hai đứa chúng mày vừa vào công ty chưa được một năm sao lại để xảy ra những chuyện như vậy.
Đức khẽ cau mày nghe những lời khiển trách của bố mình.
- Có những thứ không thể dự tính được.
- Khi làm việc, nhất là liên quan đến uy tín bao giờ cũng phải có kế hoạch dự phòng. Anh và Tuấn Anh chiều này qua Tổng công ty gặp tôi.
- ……….Giờ việc quan trọng hơn là…
- Không nói nhiều…chiều nay 4 giờ 2 đứa anh vác xác đến đây cho tôi.
Đã 12h trưa rồi, bây giờ nhìn đồng hồ mới thấy cái cảm giác mệt mỏi đã làm đầu óc mình mụ mị. Vừa nhìn đồng hồ, vừa nghe điện thoại, những lời bố anh càn ràn, chỉ trích làm Đức thêm sốt ruột, đang định giơ tay sang xin đường…
Giữa dòng xe đang lướt qua liên tục trước mắt…
Cánh tay Đức hạ xuống, đút lại vào túi quần, miệng khẽ nở một nụ cười nhìn sang bên đường.
Dưới cái nắng yếu ớt đang vương trên mái tóc, An mong manh trong chiếc áo khoác nhạt màu, tưởng như cô sắp chuẩn bị biến mất theo cái giá lạnh trong ngày gió bấc. Một tay cầm ví, một tay lúng túng giơ tay ra xin đường, gió thổi tung mái tóc cô rối bời hất xõa một bên mái, chiếc khăn trên cổ cũng theo đó mà xô lệch.
Trên đôi môi khô lạnh nụ cười của anh vẫn chưa tắt, chăm chú nhìn cô…Dường như mọi mệt mỏi trong tâm trí anh lúc này tan biến…
An bỗng nhận ra điều gì đó, một ánh nhìn quen thuộc, một nụ cười quen thuộc.
Cánh tay đang giơ lên của cô cũng hạ xuống, lặng người nhìn sang phía bên kia đường
Bước chân đang bước của cô bỗng cũng dừng lại…
Giữa những tiếng ồn ào ing ỏi cứ vang liên hồi bên tai, bóng anh len lỏi qua dòng xe tấp nập.
Cô chợt mỉn cười, nhấc chân bước nhanh về phía trước, len lỏi trong dòng xe qua lại, mắt cũng không rời một người đang đi về phía mình.
Đôi lần cô có đọc những câu chuyện ngôn tình của Trung Quốc, có một câu nói mà cô vẫn say mê “ Nếu khoảng cách của chúng ta là 1000 bước chân, chỉ cần em bước một bước đầu tiên, anh sẽ bước tiếp 999 bước còn lại về phía em”.
Vậy mà…lúc này, cô lại thấy câu nói ấy thật vô nghĩa.
Cô biết rằng kể cả khi cô không hề tiến lại, anh ấy cũng sẽ bước về phía cô nên vốn dĩ cô chẳng cần phải bước. Chỉ cần đứng và chờ đợi…
Nhưng…
Đôi chân của cô lại không muốn ở yên nơi này, cô muốn bước hơn con số 1 ấy, 2 bước, 3 bước,…hàng trăm bước nữa………….để khoảng cách giữa 2 người dù là 100 bước, hay 1000 bước, cũng sẽ sớm gặp được nhau.
Có một việc người ta nên làm thay vì chỉ đứng chờ đợi đó là bước theo nhịp trái tim. 1000 bước chân không quá xa, nhưng đủ để chúng ta lạc mất nhau nếu chỉ một người bước, còn người kia đứng chờ đợi………
- Tình cờ quá, em định đi ăn trưa à…Sáng nay, anh có chút việc vừa mới đi cùng sếp nên không chờ em…Công ty hôm nay có nghe tin tức gì chưa? Chuyện là…
Nhìn khuôn mặt chất đầy lo âu, mệt mỏi nhưng vẫn cố mỉn cười của anh, cô thấy lòng mình hoàn toàn trống rỗng. Nghe lời phân trần ngay tức thì của anh, tự nhiên thấy lòng mình dâng lên một chút dư vị ngọt ngào. Cô ngước lên nhìn anh, nở một nụ cười, ánh mắt tràn đầy tia ấm áp.
- Chắc đến giờ anh vẫn ăn chưa? Mình cùng đi ăn nhé.
Đức hơi bối rối khi nghe lời đề nghị chủ động của An khác lạ hơn mọi ngày. Nghiêng đầu tò mò nhiều biểu hiện rạng rỡ của cô đầy khó hiểu. Đến khi tiếng còi xe ở đằng sau vang lên, anh mới hoảng hốt quay người, nhận ra họ đang đứng với nhau ở giữa đường, vội vàng nói.
- ừ…ừ..Qua bên kia.. Nhưng phải sang đường đã..
Cô mỉn môi gật đầu, nhưng không vội bước, đột nhiên xòe bàn tay trước mặt anh.. ngại ngùng thì thầm.
- À…hôm nay em chót quên găng tay.
Anh nhìn xuống đôi tay trần đang tái đi vì lạnh của cô, theo thói quen vội mở túi áo khoác tìm găng tay…
- Thôi chết, hôm nay… anh vội quá cũng không mang rồi. Thôi qua đường đi anh mua cho em.
Nhìn hành động vội vàng lúng túng của anh, An không che được ý cười trong mắt.
Mặc cho những chiếc xe đang lướt qua 2 người đang ấn còi xin đường ing ỏi, cô vẫn nói để anh nghe đủ rõ.
- Vậy cho em mượn tay của anh thôi.
- Em…
- Đi thôi.
Không kịp để Đức phản ứng, cô đã nắm lấy tay anh, băng qua đường.
Dẫu biết rằng ngày mai rất có thể sẽ mưa, nhưng mặt trời vẫn không ngừng sáng.
Dẫu biết rằng ngày mai gió vẫn thổi, cánh hoa biết mình sẽ tan tác nhưng vẫn bay.
Dẫu biết rằng ngày mai biển sẽ bão giông, nhưng thuyền vẫn rời bến.
Không chờ những nỗi buồn đến, em vẫn không ngừng yêu…..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro