Chương 32
Chương 32: Nếu đúng là tôi yêu em thì sao?
Có những kí ức mãi chỉ là những kí ức bị ăn mòn bởi dòng chảy của thời gian.
Có những kí ức lại bám riết ta theo tháng ngày.
Có những kí ức người ta chẳng thể rũ bỏ.
Có những kí ức lại chỉ cần phẩy tay là có thể tan biến theo hư vô.
Có những kí ức ngọt ngào tựa một viên kẹo, tan chảy nơi đầu lưỡi, lưu luyến trong thâm tâm.
Có những kí ức đau đớn tựa nhưng những nhát dao, đến mức mỗi khi đưa tay sờ vào vết sẹo ấy lại thấy mình đau nhói.
Lý do người ta luôn muốn quên đi kí ức vì đó là những giấc mộng mà khi tỉnh dậy sẽ hụt hẫng vô cùng.
……………….
Tuấn Anh ngồi ở đó đã hơn một tiếng trôi qua, ly nước đã tan gần hết đá nhưng anh không hề chạm miệng.
Ánh mắt anh ta nhìn người đang bận rộn đi lại kia khiến người khác phải ngại ngùng.
Từng bước chân của cô, từng chuyển động trên cơ thể của cô đều như khiến anh bị thôi miên.
Hùng cũng biết có một người đang nhìn hắn, cảm rờn rợn ở sau gáy không thể làm hắn không để ý đến ánh mắt kia..
Thỉnh thoảng hắn khẽ liếc người kia, nở một nụ cười ái ngại, rồi nhanh chóng đi lên lầu.
Hầu như ngày nào anh ta cũng đến đây, ngồi cùng một chỗ giáp giữa tầng 1và tầng 2, để mọi hướng anh ta cũng đều có thể để ý thấy Hùng.
Cuối cùng, đến ngày hôm nay Hùng cũng không thể chịu đựng thêm nữa.
- Cốc nước của anh đá tan hết rồi, có cần em đổi cho cốc khác không?
Tuấn Anh khẽ cười nhẹ, nụ cười như không cười của anh ta chợt khiến cho trái tim Hùng có chút chững lại.
- Cuối cùng em cũng đến gần anh hơn một chút.
Hùng kéo ghế ngồi xuống đối diện Tuấn Anh.
- Điều anh muốn là gì?
- Em thật thẳng thắng, vậy anh cũng sẽ thẳng thắn với em. Anh muốn em làm bạn gái của anh.
- Bạn gái? Hay người tình?
- Ha ha ha…
Tuấn Anh cười lớn, anh chống cằm nhìn vào nét mặt chẳng chút biểu cảm của Hùng.
- Nếu đây là quán bar thì em hỏi câu đấy sẽ hợp lý hơn. Anh đang nói với em vô cùng nghiêm túc. Đó không phải trò đùa, em hiểu chứ?
- Lý do?
- Ừm…lý do à…anh đã thích em ngay từ lần đầu gặp mặt. Có lẽ không nên kéo dài chuyện này nữa phải không, em nên cho anh câu trả lời thích đáng.
- Thích tất cả. Hùng nhướng lông mày lên hỏi.
- Ừm… anh gật đầu.
- Kể cả tôi có là người chuyển giới..
Tuấn Anh buông tay xuống, từng đường trên khuôn mặt anh như căng ra mang chút sững sờ, một chút nghi ngờ về những gì anh vừa nghe được.
- Em nói sao?
- Anh sẽ yêu tôi kể cả khi tôi là người chuyển giới.
Hùng nhếch môi, lơ là lẳng tránh ánh mắt của người kia.
- Ha ha ha…Ngẫm nghĩ điều gì đó, bỗng anh ta bật cười lớn.
Lúc này, Hùng mới chăm chú quay sang nhìn anh ta.
- Sao?
- Tôi thấy mình buồn cười thôi.
Nói rồi, Tuấn Anh đứng dậy, đặt tiền nước rồi đi ra khỏi quán.
Hùng chẳng thèm nhìn theo anh ta, cầm cốc nước và tiền đứng dậy.
Thế là một người nữa cũng ra đi Hùng đã biết trước sẽ là như vậy, chấp nhận con người của nhau còn khó hơn cả nói ra lời yêu thương. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên ư..hắn vẫn thừ biết khái niệm đó chỉ dành cho người tình…
---------
An lạch cạch gõ bàn phím.
Trên màn hình xanh trước mặt cô lúc này là một đống công việc đang xếp thành núi, những con chữ như đang nhảy múa trước mắt làm đầu óc cô như đang xoay vòng. Dù vậy cô cũng không thể ngừng không nhìn vào chúng được.
- Ai là người dịch chương 5,6? Chị Lan cầm xấp tài liệu khoan tay đứng trước cửa phòng hỏi.
An vẫn không rời mắt khỏi được màn hình, lắc đầu thay cho câu trả lời.
- Em… Nga lên tiếng.
- Mày dịch lại ngay cho chị. Không thì chiều nay lên gặp sếp Đức, mày có biết sếp nói như thế nào không? An hai chương 35,36 vẫn chưa xong à?
- Chưa em đang làm đây.An ngước lên trả lời rồi cúi xuống.
- Cầm lấy sửa đi.
Nga đang ngồi gõ máy, co rúm người vội vàng đứng dậy đỡ tập giấy từ tay Lan.
- Tất cả các mục khoang tròn xem xét sửa lại ngay lập tức.
- Vâng… tiếng trả lời nho nhỏ.
- Không muốn ăn tết nữa hay sao mà làm ăn cái kiểu này.
- Vâng…
- Làm việc đi. Bao nhiêu là đứa dịch, 2 đứa biên tập mà còn làm ăn như thế đấy.
Tiếng đóng cửa sầm lại, cả phòng quay sang nhìn nhau không nói câu nào, lại cắm cúi vào máy tính của mình.
- Cuối tuần công ty mình tổ chức tiệc cuối năm, phòng này có ai tham gia không?
Không hiểu từ đâu cậu Trung từ phòng kĩ thuật thò đầu vào hỏi to. Giữa lúc cả phòng đang chỉm nghỉm trong không khí căng thẳng im ắng, không ai muốn đáp lời, thấy vậy cậu chàng lại tiu ngỉu chui đầu ra.
- Sao phòng mình có ai đi không?
Tiếng hỏi khe khẽ của cô bé ngồi kế bên An.
An giơ tay đầu tiên, rồi lại chúi mặt vào máy tính.
Lại chỉ có những tiếng thở dài khe khẽ, rồi tất cả lại trở về trạng thái căng thẳng như ban đầu.
….
Hơn 12h trưa, An mới lần thần đi ra căng tin, sau một ngày mệt mỏi cả người cô rời rã, thẫn thờ đặt mình xuống ghế.
Vừa đưa được cốc sữa vào miệng, một bóng người quen thuộc, kéo ghế lại ngồi đối diện cô, từ từ gắp thức ăn đưa lên miệng, vừa ăn vừa nhìn cô chẳng hề nói một lời.
An cũng im lặng không hề nói chuyện với anh ta, cắm cúi ăn.
Từ cái ngày hôm trước đến giờ, cô chẳng gặp anh ta thêm một lần nào.
- Em định tránh mặt tôi đến bao giờ?
Đột nhiên Đức dừng đũa hỏi.
- Tôi…
- Sao? Anh ta có vẻ sẽ không buông tha khi chưa thấy cô lên tiếng giải thích.
- Tôi nghĩ ở công ty tốt nhất không nên nói chuyện riêng.
- Ha ha ha…ý em là chúng ta nên nói chuyện riêng ở nơi khác ngoài công ty. Vậy tối nay chúng ta hãy đến quán hôm trước nói chuyện.
An cũng buông đũa, chống tay nhìn thẳng vào đôi mắt đang chằm chằm nhìn mình của người kia.
- Anh đang tán tỉnh tôi đấy à?
- Sao cô lại nghĩ thế?
- Vậy là gì…
- Cô không biết hay chậm hiểu, ý tôi là tôi chưa thấy tin nhắn báo đến là tiền của tôi được chuyển vào tài khoản.
Cô cảm thấy mặt cô đang đỏ bừng sau lời anh ta nói. Thằng cha đáng ghét, cô chửi thầm.
- Là… do anh không nói cho tôi biết tài khoản anh thuộc ngân hàng nào.
Đức khẽ mỉn.
- Cả công ty mọi người đều cùng làm thẻ ở một ngân hàng. Cô lấy lương ở ngân hàng nào cô có biết không?
- À…vì anh mới tới..nên tôi…
- Vậy giờ tôi trả cho anh bằng tiền mặt luôn được không?
Cô rút ví ra, để ý đến thái độ của người đối diện, anh ta có vẻ khó chịu.
- Cô đúng là vô ý, cô làm vậy chẳng phải bảo tôi là người nhỏ mọn.
- Ha ha ha…không phải anh là người như vậy sao. An che miệng cười nhỏ, nhướng mắt lên nhìn anh ta.
Đức vẫn chậm rãi uống cốc nước, chẳng thèm để ý đến cái hàm ý kia.
- Nhiều lúc tôi thấy cái nụ cười nhợt nhạt kia của em cảm thấy có chút gì đó rất ngọt ngào. Tại sao vậy nhỉ?
- Đâu liên quan đến anh. An cau mày.
- Tôi là sếp của em đấy, sếp thì nên quan tâm đến cấp dưới của mình thường xuyên chứ. Thường xuyên khích lệ tạo động lực cho nhân viên nhà quản trị nào cũng cần nắm rõ.
- Tôi buồn cười… quá đấy.Anh mà…cũng tốt…ờm…
Trong lúc vênh mặt lên lườm anh ta, An chợt để ý mới thấy sao mình có thể nói chuyện với cấp trên của mình một cách thô lỗ, không trên dưới như thế. Thấy mình có chút hơi quá đáng, cô cúi mặt im lặng khuấy cốc sữa trên bàn không nói lời nào.
- Sao, em sợ tôi đuổi việc sao. Yên tâm tôi chỉ là tạm thời, có phải là mãi mãi đâu mà em phải sợ không dám nói tiếp như thế.
- Kể cả tạm thời…tôi cũng không nên…Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi hơi quá lời. An lầm bầm.
- Chiều nay về tôi chờ em.
- Ơ..nhưng…
- Không phải em hỏi tôi muốn hẹn hò với em hay sao?
Ngập ngừng một chút anh nhìn cô nói có ý cười.
- Đúng là như thế đấy.
Đức đứng dậy, cúi xuống nhìn cái đầu đang cúi gằm nhìn vào cốc sữa của An khẽ nhếch môi.
- Em cứ thử không chờ xem..
An lúc này mới ngửng đầu lên nhìn theo dáng anh ta đi khuất, trong lòng trào lên một cảm giác khó hiểu.
Cũng phải thôi, lần đầu tiên có người bày tỏ muốn hẹn hò với cô một cách thẳng thắn như thế.
……….
Nhà hàng, hơn 7h tối.
- Tại sao anh lại muốn hẹn hò với tôi. Chẳng lẽ anh không có người yêu sao?
Đến khi ăn uống xong xuôi, An mới dừng đũa lại cầm một ly nước hoa quả nên uống rồi hỏi Đức.
Đức ngừng lại, trong đôi mắt anh hiện lên những tia khó đoán, anh chậm rãi cầm ly rượu trên tay. Màu đỏ của rượu sóng sánh trong ly, đẹp huyền diệu dưới ánh đèn vàng, mê đắm như ánh mắt cô lúc này.
- Tôi chia tay được hơn 1 năm rồi.
- Tại sao?
- Hết yêu.
- Anh dễ thay đổi như vậy sao.
- Đúng, vậy mới yêu em nhanh như vậy chứ.
- Ha ha ha….nếu anh coi đây là trò đùa.
Nụ cười tắt nhấm một cách đáng sợ trên khuôn mặt An.
- Thì hãy cùng nhau chơi đùa, em nói xem có phải không?
Đức chậm rãi nói.
- Xin thứ lỗi tôi không thừa thời gian.
- Còn tôi thì chẳng có việc làm ngoài việc yêu em.
An suýt chút phun nước cốc nước đang ngậm trên miệng ra ngoài.
- Anh phải quản lý..hàng đống người… mà không có việc gì sao?
- Em nghĩ tôi thực sự là sếp của em sao?
- Không…vậy..anh là gì.. Cô nhìn anh kì lạ.
- Về thôi.
Anh không thèm để ý đến lời cô nói, vẫy phục vụ thanh toán tiền rồi cùng cô bước ra ngoài.
Anh đưa cô về, đường phố giờ này dần trở nên đông đúc hơn, xe anh bị kẹt cứng giữa dòng người đang chen chúc phía trước.
- Tắt đường. Tiếng cô bên cạnh thở dài.
- Nhà em với nhà tôi luôn ngược đường. Anh vừa nhìn kính chiếu hậu vừa nói.
- Bởi vì chúng ta vốn vô duyên vậy đấy.
An ngồi nghịch điện thoại đáp lời.
- Ừ…Tắt đường cũng tốt đấy chứ. Thời gian ở bên cạnh em lâu hơn, tôi thích như vậy.
- Anh đúng là mặt dày.
Đức bật cười quay sang liếc An, mặt cô đang cắm cúi di chuyển chiếc điện thoại trên tay.
- Em có người yêu chưa?
An ngạc nhiên nhìn anh ta.
- Ha...Anh giờ mới hỏi điều này sao? Tôi có rồi.
- Người tên Hoàng đúng không?
- Anh…làm sao…
- Ừm cũng không sao, tôi thích tấn công đồn có địch.
An quay mặt ra ngoài cửa sổ không đáp lời. Họ cùng rơi vào im lặng, cho đến khi chiếc xe đưa cô đến chân khu nhà.
An bước xuống xe, quay sang lịch sử cảm ơn chào tạm biệt người trên xe.
- Tối tôi sẽ gọi cho em.
- Anh có số của tôi?
- Số của nhân viên đầy đủ trong sổ văn phòng công ty.
- Em chắc chắn phải lưu số của tôi vào rồi.
- Tôi chưa lưu.
- Vậy thì tối nay em nên lưu.
Nói rồi, anh ta đóng cửa xe, quành xe nhanh đi, để lại cô đứng lặng ở đó.
----------------------
Khuôn mặt Tuấn Anh đông cứng lại, sự tức giận như một con thú hoang đang lồng lên đòi thoát ra khỏi cái lồng ngực chật chội này.
- Sao, ông nói gì. Cổ phần của ông nhường lại cho Đức, nó sẽ nhà xuất bản Thời Đại ?
- Ừm. Ta đã bàn với bố con rồi. Năm sau, con sẽ làm chủ xưởng in Hoàng Phát còn Đức sẽ về điều hành nhà xuất bản Thời Đại
- Con về nhà xuất bản còn chưa được bao lâu. Làm vậy ông không thấy quá đáng với con sao? Trong khi con vẫn là người điều hành của xưởng in..Ý ông là…con…
Ông Long – ông nội anh từ từ nhấp chén trà, vị chan chát tê tê đầu lưỡi, nhẹ chẹp miệng nhìn đứa cháu trai khuôn mặt giờ đang đỏ lự lên như trái bom chuẩn bị nổ.
- Tuấn Anh, ông biết. Nhưng giờ có cứ chú tâm quản lý một nơi thôi, nơi còn lại để cho Đức. Nhà xuất bản của chúng ta cũng không lớn, để cho em con nó quản lý từ từ nó lấy lại tin thần sau chuyện kia.
- Con không quan tâm nó ra sao, sao lần nào cũng vậy…lần nào mọi người luôn dành những thứ từ tay con để đưa cho nó. Con đã từ bỏ điều hành quản lý chuỗi nhà sách để về đây theo như ông và bố muốn. Giờ lại muốn con dành thành quả của mình cho một kẻ thất bại ư.
- Tuấn Anh con không được nói vậy, Đức là em trai con..
- Em trai ư…Ha ha ha…vậy vì nó là em trai nên con phải nhường mọi thứ cho nó sao. Bố nói đi, vì nó không có mẹ nên bố mới dành hết tình cảm cho nó sao.
Mắt Tuấn Anh hằn những tia đỏ sọc, tưởng chừng như đang cố kìm chế những giọt nước mắt uất hận đang chực lăn ra. Giọng anh khàn đi vì tiếng quát lớn. Người đàn ông ngồi trên ghế kế bên luôn giữ im lặng nãy giờ, ngẩng mặt nhìn anh thẫn thờ. Mái đầu hoa dâm của ông, mệt mỏi tựa xuống thành ghế day day hai bên thái dương.
- Vậy bố nói xem con cũng lớn lên không có mẹ, trong cái nhà này ai dành tình cảm cho con đây? Cuộc đời con chưa từng cãi lại lời bố một lần nào, tại sao bố chưa bao giờ từng nghĩ cho con..
- Tuấn Anh… Ông nội lớn tiếng nạt anh.
Đại – bố anh đặt chén nước xuống bàn, xua tay lắc đầu mệt mỏi.
- Từ trước đến nay bố luôn nghĩ rằng con là đứa bé biết nghĩ, không ngờ hôm nay con lại như vậy..
- Bố…
- Nếu con đã nói vậy, thì cứ để Đức làm việc ở chỗ con 1 thời gian rồi sẽ chuyển qua công ty của bố.
- Bố…bố chưa một lần nào đứng ở vị trí của con để nghĩ.
Tuấn Anh đứng dậy, giật chiếc áo khoác trên ghế bước nhanh ra đóng sầm cánh cửa lại, chốt cửa cũng theo cánh tay anh văng xuống đất.
- Tuấn Anh ở lại ăn cơm đi con, thằng Đức sắp về rồi đấy.
- Thôi ạ.
Anh không nhìn bà nội lấy một lần, bỏ ra xe phóng vụt đi.
- Ông với thằng Đại lại làm gì để nó không ăn uống gì bỏ đi thế.
Bà Hà càn ràn chồng rồi nhìn sang đứa con mình, lụi hụi cúi xuống nhặt cái then cửa lên đưa lại lên chốt, lắc đầu.
- Không có gì đâu, thôi bà dọn cơm đi. Thằng Đức nó sắp về rồi đấy.
…….
Tuấn Anh vừa đi chưa được bao lâu, Đức cũng về. Đi qua phòng ăn, anh dừng lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn, không nói lời nào bỏ vào phòng.
- Đức, ăn cơm cháu.
- Cháu ăn ở ngoài rồi.
- Ăn ở ngoài sao mà no được, ngồi xuống đây làm bát cơm đi. Bà làm sườn xào cháu thích đấy.
- Thôi…ạ..cháu no lắm.. anh hầm hừ đáp vọng ra từ phòng.
- Thế để bà mang bánh cho cháu nhé..
- Thôi bà ăn cơm đi mặc kệ cháu..
- Thôi kệ nó… Bà ngồi xuống ăn cơm đi. Ông Long kéo tay vợ ngồi xuống.
- Anh có 2 đứa con, chứ có phải 2 chục đứa đâu mà lúc nào bố con cũng gục gặc với nhau. Có cái bữa cơm mà chẳng thằng nào chịu ăn…
Nghe tiếng mẹ càn ràn, Quân cũng chẳng nói lời nào im lặng gắp thức ăn. Những đứa con ông từ bé đã thiếu mẹ, ông chẳng có cách nào để hàn gắn được tình cảm cha con vốn dĩ luôn như nước với lửa khi thiếu hơi thở của mẹ chúng ở bên.
--------------
- Anh đang đến nhà em.
Giọng nói trong điện thoại, làm Hùng đang tra tay vào ổ khóa dừng lại nhìn ra cái hàng lang vắng lúc này.
- Anh nói sao, 11h rồi anh có chuyện gì?
- Nếu tôi nói em có gặp tôi không? Tiếng thở của anh ta trong điện thoại bỗng làm Hùng có chút lo lắng.
- Anh nói đi.
- Mình gặp nhau đi. Tôi ở dưới nhà em. Nếu em tò mò xuống đây nói chuyện với tôi một chút thôi.
Hùng hơi ngờ ngợ, giọng nói này quen thuộc quá, khiến hắn đôi phần sợ hãi.
- Anh đừng điên nữa, đi về đi.
- Nếu em xuống, được thôi có mất cả đêm tôi cũng sẽ tìm được nhà em. Tôi sẽ không làm gì em cả, chỉ cần gặp nhau thôi.
Nghe tiếng cười gần như nghẹt thở ở đầu dây bên kia, tim Hùng như bị ai đó bóp nghẹt.
- Anh điên rồi sao? Được rồi, tôi đang đứng ở trước cửa nhà, phòng 301, có gì anh lên đây nói nhanh đi.
- Được rồi.
Hùng cúp máy, hắn bước chầm chậm đến cầu thang định đi xuống bên dưới tìm gã kia.
Cùng lúc một bóng người cũng đang bước những bước chân nặng nề lên tầng.
Anh ta nhìn Hùng, mi mắt đỏ ngầu của anh ta như mác bảo với Hùng rằng hình như anh ta vừa khóc.
Hùng sững người nhìn vào khuôn mặt lấp ló trong bóng tối của cầu thang.
Tuấn Anh không nói thêm một lời nào nữa, đôi chân anh bước nhanh hơn về phía bậc cầu thang có người đang đứng phía trước.
Anh dang một vòng tay lớn ôm người kia.
Đôi môi anh chùm lại ngăn mọi tiếng nói chưa kịp thốt ra của miệng của hắn.
Nụ hôn của anh nồng nhiệt chiếm lấy từng hơi thở đứt quãng yếu dần của người đang ở trong lòng anh. Mùi rượu nồng nàn quấn lấy đôi môi mền mại kia, những tiếng động chạm kịch tình…
Bàn tay anh ép đỡ lấy đầu Hùng, ép sát người hắn vào tường, dùng lưỡi tách miệng hắn ra cuồng nhiệt mút lấy đầu lưỡi đang cố vùng vẫy ra của hắn.
Cái chống cứ yếu ớt này của hắn trong lòng càng khiến anh kích thích.
Anh ép chặt người mình xuống, hai thân thể ép sát vào nhau không một kẽ hở, tiếng tim đập thình thịch của kẻ kia tai anh nghe rõ mồn một.
Một lát sau, môi anh mới rời ra.
Hơi thở gấp gáp cúi đầu nhìn đôi mắt có chút hoảng loạn của người kia.
- Em nghĩ em nói vậy tôi sẽ buông tha em ư?
- Anh… Hùng thở không ra hơi, anh khẽ đẩy lùi người kia ra, nhưng đôi tay anh có giơ lên cũng chẳng có một chút lực nào.
- Ha ha ha…Em nghĩ tôi coi em là trò đùa ư. Em đã có gan biến mình thành một cô gái, vậy không có gan để thử xem cái trò đùa này thế nào sao?
- Đúng..tôi không có cái gan ấy.
Lúc này, Hùng mới trấn tĩnh được mình để lên tiếng.
- Anh nói đúng, tôi sợ người ta coi tôi là một trò chơi, khám phá với sự tò mò, rồi sau đó vứt bỏ tôi. Vậy có gì sai, tôi nghi ngờ thì có gì sai. Anh đã bao giờ biết những nỗi đau là gì chưa? Anh cả đời luôn sống trong hạnh phúc thì sao biết được những nỗi đau là gì cơ chứ.
- Ha ha ha…tôi sống trong hạnh phúc ư. Ha ha ha…ngay cả em cũng nghĩ vậy, thì tôi cũng không nhận ra mình là người đang sống trong hạnh phúc..
Tuấn Anh, ngửa mặt lên cười, rồi lại cúi xuống, mắt anh như xuyên thấu từng tế bào trên khuôn mặt Hùng.
Rồi, anh ta quay người bỏ đi.
Hùng lặng người nhìn theo người đàn ông biến mất dần sau từng bậc cầu thang
Từng bước…
Từng bước…
Bóng tối dường như đang nuốt chửng cái dáng cô độc của anh ấy.
----------------
Dương thở mạnh, cả người anh khó nhọc chuyển động.
Người bên dưới anh, sắc mặt ửng đỏ, nhìn chằm chằm lên trân nhà, miệng hơi há ra, nhịp thở dường như cũng rất khó khăn.
Chăn chiếu xô lệch, vương vãi rơi xuống hết dưới sàn.
Trên giường chỉ có hai thân hình trần trụi đang nằm đè lên nhau.
Dương vắt chân của người kia lên qua eo mình, đẩy mạnh người.
- A…a…
Tiếng hét của Hiếu vang to khắp phòng, khóe miệng anh không tự chủ được rớt ra những vệt nước bọt trắng trắng chảy dài..
- Từ, từ…thôi anh..
Bàn tay Hiếu với lên đặt phía bụng Dương hơi nhướng người lên, anh nuốt khan cổ họng, ngây dại nhìn xuống bên dưới mình. Toàn bộ thân người anh cứng đờ, cái vật to cứng nóng bỏng đang ngập sâu trong cơ thể anh đi ra đi vào nhịp nhàng theo từng tiếng rên rỉ của người phía trên.
Dương nhắm mắt lại, cả thân hình anh không ngừng đưa đẩy càng lúc càng nhanh càng lúc càng mạnh. Từng giọt mồ hôi anh nhỏ xuống cơ thể người kia, có thể nghe thấy những tí tách nho nhỏ.
- Thả lỏng ra em…
Anh mở mắt cúi xuống hôn vào môi cậu con trai kia, dịu dàng thì thầm.
Hiếu nghe thấy những tiếng rì rầm mê lòng người chốc chốc lại vang lên bên tai mình, tâm trạng khá hơn cố gắng thả lỏng mình.
Cảm thấy cơ thể của Hiếu có chút lơi lỏng hơn, Dương một lần nữa tiến vào mạnh hơn, anh không kìm chế được dục vọng đang bùng cháy trong cơ thể mình thêm nữa, điên cuồng nhấp người xuống. Cho đến khi cơ thể anh không kìm được phóng ra một thứ nước nhờn nhớt vào bên trong người kia, anh thét lên một tiếng rồi nằm phục người xuống.
Cả cơ thể anh mền nhũn ra đổ ập xuống, anh vòng tay ôm lấy thân hình có chút gầy gò của người bên dưới lật sang bên, nằm xuống ôm lấy hắn.
Hiếu cũng vòng tay mình ôm lấy Dương, vuốt ve tấm lưng lấm tấm mồ hồi của anh.
- Sao hôm nay..anh ra nhanh thế. Giọng có chút khàn đặc Hiếu nằm trên ngực Dương hỏi.
- Hôm quá không phải làm cho em đau sao?
- Anh ngốc…em vẫn chịu được.
Hiếu mang chút nũng nịu dịu đầu vào người Dương, anh cười nhìn cậu rồi nói.
- Ngày mai thứ 7, em muốn đi đâu không?
- Ờ…em cũng không biết.
- Hay đến quán nước lần trước uống trà.
- Sao tự nhiên lại rủ em đến đấy?
Dương cười nhẹ đáp.
- Anh thấy quán ấy đẹp, mà trà cũng ngon nữa. Chẳng phải em thích quán đấy lắm sao?
- Giờ không thích nữa.
- Sao thế?
- Không phải bữa trước dẫn anh đi, anh cứ nhìn cô chủ quán chằm chằm sao.
Hiếu nói dỗi, Dương xoa đầu cậu hôn nhẹ lên trán.
- Em ngốc, anh với em thế này…em còn ghen với cả con gái nữa sao?
- Hừ…em không biết. Không cho anh đến đấy nữa. Sao đột nhiên hôm ấy anh lại cầm tay cô ấy.
- Chỉ là anh thấy cô ấy giống một người bạn cũ hồi đại học.
- Bạn cũ?
- Ngoài An ra em chưa nghe kể về ai hết. Cô ấy là người thế nào với anh.
- Thôi em ngủ đi…để khi khác anh kể cho.
Nhìn thấy thái độ của Hiếu có vẻ không bằng lòng, Dương đành ôm lấy cậu dỗ dành.
- Thôi, ngoan nào…em hơi chút là hờn dỗi trẻ con quá.
- Thế trẻ con…anh không thích chứ gì..
Dương chồm người lên đè Hiếu xuống dưới, khóe miệng anh hơi cong lên, hôn nhẹ lên bờ môi cong cong giận dỗi.
- Thích…
- Thế sao có chuyện gì mà phải giấu em.
- Chẳng qua anh chưa muốn kể thôi…Để lúc khác được không em.
Giọng Dương có chút trùng xuống.
Hiếu sờ lên khuôn mặt anh, đôi mắt cậu nhìn anh chứa đựng những tia khó hiểu.
- Em vẫn hờn dỗi được thế này, chứng tỏ không mệt đúng không?
Nói rồi, Dương nhanh chóng thay đổi trạng thái trên khuôn mặt, anh mỉn cười có chút gian tà nhìn khắp người Hiếu, đặt môi mình xuống cổ cậu.
- Anh… Hiếu gằng giọng, đập vào ngực Dương.
- Ha ha ha…
Tiếng cười Dương giả vả trong căn phòng rộng. Nhưng thoảng đâu đó trong tiếng cười của anh mang một chút buồn, một chút chơi vơi của cõi lòng được giấu kín.
Cô gái ấy thật sự giống một người anh quen, không cậu ấy còn hơn một người anh quen. Chính cậu ấy là người làm anh nhận ra bản chất của con người mình, cũng chính là người làm tan nát cõi lòng anh.
Anh đã yêu người khác được 1 năm rồi, nhưng chưa một khoảng khắc nào trong 5 năm qua anh thôi chờ đợi cậu ấy.
Hùng….. rút cuộc cậu đang ở nơi đâu, sao chưa một lần quay lại?
--------------------
- Cuối cùng em cũng chịu nhấc máy.
Đức nằm trong chăn, miệng khẽ nở một nụ cười nói với người đầu dây bên kia.
- Anh có thể làm ơn đừng gọi cho tôi vào nửa đêm như thế này không, tôi còn rất nhiều việc phải làm.
- Mai thứ 7 em bận như vậy sao?
- Tôi không nhàn rỗi như anh đâu sếp ạ.
- Hẹn gặp em sáng mai.
- Anh định làm gì?
- Rủ em đi ăn sáng.
- Anh…anh không nghe tôi nói là tôi có người yêu rồi sao.
- Vậy em không nghe tôi nói, tôi thích tấn công đồn có địch sao? Mai nhé.
- Tùy anh. Tôi không đi.
- Mai gặp lại…
An tức tối cúp điện thoại, quăng xuống giường.
Một kẻ điên, bệnh hoạn, biến thái…Cô lầm bầm chửi, lại tiếp tục chúi đầu vào máy tính.
Nhưng sao trong lòng lại có cảm giác lạ lùng này, kì lạ thật. An dừng tay lại, vô thức đặt lên tim tự trấn an mình…
Chỉ một lát sau không tập trung được vào việc đang dở dang, cô mang theo cái tâm trạng hồi hộp xen lẫn bực tức này lên giường đi ngủ.
Để rồi cả đêm hôm ấy…không tài nào chợp mắt được.
…………….
Ngày hôm sau, An tỉnh giấc bởi tiếng ồn ào bên ngoài cửa.
Cô uể oải chui người ra với lấy cái điện thoại nhìn đồng hồ.
8 giờ đúng.
An dậy, bước vào nhà bếp lấy một chai nước lạnh ra uống. Mùa đông sáng sớm mà uống nước lạnh là y như rằng đầu óc sẽ vô cùng tỉnh táo.
An khẽ run người, kéo kín lại áo len, mở cửa ngó ra xem tiếng ồn ào bên ngoài cửa.
- Làm gì vậy?
Vừa ngó đầu ra đã thấy đám người vận chuyển nhốn nháo trước mắt, định đóng cửa lại thì…
- Em dậy rồi à. Lát đi ăn sáng nhé, anh phải chuyển chút đồ.Mái tóc vẫn rối tính, An nhìn người trước mặt mình không thốt lên lời, anh ta đang bê một thùng đồ khá to vào bên trong nhà đối diện.
-----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro