Chương 3: Touch
Chương 3: Touch.
Trời sẩm tối, không khí lành lạnh.
Mọi người đều đã ra về gần hết. An lững thững xách túi bước ra về.
Sân trường tối om vắng lặng
- An ơi tao về nhé, có gì tối nay pm qua điện thoại nhé.
Tiếng Hùng gọi vọng lại.
An vẫy tay chào Hùng, rồi lại tiếp tục bước đi.
- Nhà An có gần đây không?
- A..
An ngẩng đầu nhìn lên, Dương đã đi bên cạnh mình từ bao giờ.
Vì chuyện hôm nay cô có chút xấu hổ khi đi cạnh anh bây giờ.
- Chuyện hôm nay, xin lỗi An. Mình không nghĩ mọi việc lại thành ra như vậy. Dương vẫn bước theo cô.
- Ừ..không có gì đâu?
An lắc đầu.
- An hát bài ấy rất hay, mình rất thích nghe giọng An hát, trong trẻo nhẹ nhàng. Sao An lại từ chối vai diễn, hay là An không thích diễn chung với mình..vì mình hát dở à...Dương gãi đầu ngập ngừng hỏi cô.
- Không...không phải đâu...do mình không biết diễn kịch gì đâu...
- Tiếc thật! mình rất muốn nghe An hát riêng một bài, chắc chắc ban giám khảo sẽ rất thích cho mà xem.
- Dương đừng nói thế....mình...thấy giọng Hoa dày và khỏe sẽ tốt hơn...mình...Chắc chắn lớp mình sẽ ...vào được vòng trong mà..
- Không phải nịnh gì An đâu, nhưng ấy hát rất hay mà. Đừng tự ti như thế. Mà kì lạ thật!! Dương bỗng nói.
- Sao...sao...An ngạc nhiên hỏi.
Bất chợt Dương nhìn An cười nhẹ, rồi tiếp tục nói.
- Mình làm ấy sợ à..sao đi bên cạnh mình An cứ co rúm người vào vậy. Mình có làm gì ấy đâu?
- Không...không phải....
Câu nói đùa của Dương đụng trúng tim đen của An. Cô kịch liệt lắc đầu, xua tay loạn xạ. Cô không biết rằng cái hành động ngốc ngếch lúc này của mình, trong mắt anh có chút gì đó buồn cười nhưng cũng có chút gì đó rất đáng yêu. Như một phản xạ, Dương đặt tay nhẹ lên đầu An để dừng cái đầu đang ngoe ngẩy của cô lại. Trái tim An khự lại, cô thẫn thờ ngẩng mặt lên nhìn Dương, bắt gặp đôi mắt anh cũng đang cúi xuống nhìn mình. Bàn tay anh vẫn đặt trên đầu cô, An nghe từng nhịp trái tim mình đang gào tung thảm thiết nơi lồng ngực.
Những giọt nước mưa vẫn còn đọng trên những nhành lá trĩu nặng rơi xuống bàn tay Dương. Anh bị đôi môi hồng hồng đang mín chặt của An níu lại, "sao lại như vậy?" anh tự hỏi mình.
Họ đứng lặng nhìn nhau..
An chớp mắt, bất chợt Dương giật mình rút tay ra khỏi đầu An, lúng túng không biết nói gì.
Mặt An chợt ửng đỏ, trong bóng tối cô quay nhanh mặt sang một bên, giơ tay chào Dương, giọng nói với còn hơi run:
- À..đến ktx rồi..mình về đây...
- Ừ... An ở ktx à...Dương cũng trở nên ngại ngùng sau cái hành động bộc phát của mình.
- Ừ...thôi Dương về nhé...
An vội quay đi chạy nhanh lên những bậc cầu thang, để tiếng chào của anh sau lưng mình, cô nấp vội vào một góc tường.
Dương nhìn theo bóng An chạy lên cầu thang, anh cũng lặng lẽ quay đầu bước ra về. Đèn đường vàng nhạt in bóng anh đổ dài trên đường, có chút gì đó lạnh lùng cô độc, khác hẳn với con người thường ngày của anh.
An nấp vào hành lanh nhìn theo bóng Dương, đến khi anh khuất dần vào bóng tối phía trước. Trái tim cô lúc này vẫn còn đang đập mạnh...Rút cuộc cô cũng đã bước một bước tiến về phía anh, khai hỏa cho tình yêu thầm lặng bao lâu nay trong lòng mình có một chút cơ hội...
" Chẳng biết rằng anh còn nhớ hay đã quên..
Mối tình đầu và cơn mưa hạ ....
Đọng vương trong trái tim em, những giọt nước diệu kì.
Chẳng biết rằng anh còn nhớ hay đã quên..
Những chiều mưa ngọt ngào đầu tháng 7.
Chiếc ô xoay tròn, đôi mình đứng nhìn nhau....
Thời gian ngừng trôi, và những giọt mưa rơi khẽ. Anh vội cầm tay em, mình nhẹ trao nhau nụ hôn đầu.
Em ngại ngùng ngước mắt nhìn anh, đôi má hơi ửng sắc. Anh bối rối, dang vòng tay ôm em thật chặt.
Dưới cơn mưa, đôi mình lặng lẽ tựa vào nhau.
Và ....cũng chẳng biết rằng, anh còn nhớ hay anh đã quên...
Ngày anh đi...
Nước mắt của em và cơn mưa hạ..
Cứ rơi thênh thang, ướt đẫm những nỗi buồn..."
..................................................................................
- An ơi, An!.
Sơn lay đầu con bé.
- Hồn mày bay ở chốn nào thế.
- Ờ...
An thẫn thờ nhìn Sơn.
- ờ cái gì mà ờ.. Mày làm sao cả tối bật mãi cái bài hát chết tiệt này thế, tao nghe đến thuộc rồi này. Con điên.
- Bà An làm ơn tắt đi, tôi hát cho cho bà nghe, cả tối bật cái bài hát buồn rười rượi, người ta thì mới bị đá xong. Fuck!!
- Ha ha ha...để tao tắt.
An cười nhạt, đưa tay tắt máy tính. Hồn cô ư? Đã bị Dương cướp mất rồi..
Trang nhăn mũi nhìn An, đôi mắt cô nàng có ý cười khi nhận ra điều gì đó kì lạ lúc này ở cô.
- Mày nói xem đang tương tư anh nào thế???
Trang chèo lên giường, khoác vai An nghi ngờ hỏi.
- Làm gì có ai?
- Mày điêu, hiện hết lên mặt rồi kia kìa, tương tư anh nào để cách chị đây giúp cho.
- Haizzz, không có.
An đẩy Trang ra, cố chối.
- Thôi đi Trang, nó có mỗi thằng Hùng chứ còn có ai nữa? Sơn nhanh nhảu đỡ lời.
- Đâu, nó đi với thằng Hùng suốt có bao giờ thế này đâu, nghi ngờ lắm nhé.
- Ke ke ke, này Trang mày đừng có mà đa nghi thế. Để bao giờ ván nó đóng thuyền thì nó sẽ tự khai mà. Lúc đấy chị em mình tính sổ cả hai đứa. cái Na ở giường dưới nói vọng lên.
- Ha ha ha An mày khai ra bây giờ hay là để chín muồi rồi mới khai thì bọn tao phạt nặng hơn. Trang đùa cợt đe dọa.
- Haizz có thì đã tốt...Thôi thôi để yên tao xem phim cái, tập này đang gay cấn.
- Được rồi, lần này chị tha cho mày...nhưng lần sau sẽ ko có cơ hội đấy đâu nhé ha ha...
Cái Sơn nằm giường bên cạnh vểnh tai lên nghe nãy giờ, bắt đầu khơi nguồn tổ buôn.
- Thôi đi bà Trang ạ, con bà nữa đấy, bà với anh Phong thế nào rồi. Sao anh Phong dạo này ít lên đây thế.
- Haizz lão bảo lão đi làm, tao sao biết được.Chán! người yêu với người đương vô tâm thế đấy mày ạ.
- Thôi đi anh ấy đêm nào chẳng gọi điện nói chuyện rầm rì...Cái Na chen vào.
- Tao thấy chúng mày đứa nào FA được thì cứ FA, mẹ yêu đương vào như tao đây này . Lúc chưa yêu thì cứ đâm vào bằng được, giờ dứt ra thì khó lắm.
- Mà bà Thúy phòng mình mấy hôm đến nhà người yêu mà không thấy về nhỉ?
Na quay sang nói.
- Ôi dào, chúng mày không biết chị Thúy ấy chỉ coi đây là phòng trọ che mắt bố mẹ thôi, chứ ở bên nhà anh Huy là chính.
Sơn bóc bim bim chìa trước mặt An, vừa nhai vừa tiếp câu chuyện.
- Thảo nào mà từ hôm nhận phòng đến giờ, gặp chị ấy có 3 lần, đếm trên đầu ngón tay.
- Người ta gọi cái này là sống thử, các em chưa thử sao biết được. Trang lên giọng.
- Biết đâu dăm bữa nửa tháng lại mò về phòng ngay, cãi nhau thảo nào cũng mò về. Na tiếp lời.
An chỉ lắc đầu cười.
Buôn chuyện với mấy đứa trong phòng thì có mà đến sáng chưa hết chuyện.
- An mày nhìn mặt ông Huy chưa?
- Tao nhìn rồi. An đáp.
- Thấy sao? Trang hỏi.
- Hơi đen, trông lam lũ. Anh ấy đi làm gì rồi.
- ừ...ông ấy làm công trình, đi suốt lại chẳng đen. Nhưng nhìn mặt lão tao cứ thấy ghê ghê sao ấy. Bà Thùy lại cứ bảo hiền, hiền cái gì không biết?
- Thì biết đâu tính cách anh ấy lại hiền thì sao? An nói.
- Hiền...nhiều tiền thì chị ấy mới bảo hiền thì có ấy...haixx xã hội bây giờ là thế đấy, mấy ai bằng tình yêu nữa. Trang thở dài vắt vẻo trên giường An nói.
An khẽ thở dài..Có lẽ vì cô chưa có một tình yêu trọn vẹn nên cô chưa hiểu hết thế nào là yêu, nhưng có một điều cô biết. Trang cũng giống như bao người khác, họ luôn nói rằng chẳng mấy ai còn yêu chỉ vì tình yêu, nhưng khi yêu rồi họ mới biết những thứ chúng ta mong muốn nhận được...chỉ là tình yêu...
Tình yêu như một viên kẹo đỏ mọng bọc đường, ngọt ngào, hấp dẫn..Còn chúng ta chỉ là những đứa trẻ luôn thòm thèm muốn cầm trên tay viên kẹo ấy.
Nhưng có một sự thật rằng, nếu viên kẹo trên tay chúng ta đắng ngắt, ta có thể đang tay vứt nó đi. Còn khi tình yêu trong tay chúng ta đắng ngắt thì chúng ta chỉ có thể nuốt nó vào tậm trong tim, nhận lấy những đớn đau sâu trong tâm khản mình, nhưng không thể đang tay rũ bỏ tất cả. Bởi đâu mấy ai có thể dũng cảm bước qua tình yêu.
Và liệu nếu tình yêu của An mãi mãi không được đáp lại, cô có thể bước qua được hay cứ mãi nhớ nhung về một người chẳng thuộc về mình...
----------
Tiết học đầu nhốn nháo, vì giáo viên đến muộn.
Hùng lên đọc thông báo chiều này nếu có mưa mấy đứa trong nhóm kịch vẫn phải đến. An thở dài nhìn thằng bạn tí toét ở trên bục giảng.
Từ sáng đến giờ, đầu cô thực sự đau như búa bổ, có lẽ vì hôm qua dính vài giọt nước mưa nên mới vậy. An chống tay lên bàn, cô không nhận ra mồ hôi đã toát vã trên lưng mình.
- An ngố, hôm qua mày hát hay thật. Bài ấy tên gì đấy, tao bỏ phiếu cho mày ấy.
Cái Loan bàn dưới với tay vào lưng cô thì thầm.
An cố gượng cười đáp lời.
- Ừ... " Please don't say you love me".
- Thế à, hay thế không biết. Mà sao mày ngốc thế, mày không nhận vai diễn. Tao thấy cái Hoa diễn dở bỏ đời nên được ấy, hát thì ồm ồm có lên được đâu mà cứ ham. Được có mỗi cái mặt.
- ừ...Tao thấy Hoa hát nghe cũng được mà...Thôi vai diễn đã quyết như vậy rồi...Mình cứ làm tốt phần mình là được...An xua tay.
- À mà thằng Dương ấy với cái Hoa sao nghe bảo thích nhau mà. Sao hôm qua nó lại thế nhỉ....
- Ừ...tao cũng không biết đâu...
An nặng nhọc trả lời, cô chẳng còn tâm trí để tiếp lời với Loan nữa. Nhưng cô nàng vẫn tiếp tục nói, An có cảm giác như đầu óc cô sắp rụng rời đến nơi rồi.
- Mày sao thế?
- Ừ..không sao? Chắc thiếu ngủ thôi.
Nhìn mặt An đỏ bừng, Loan lo lắng hỏi
- Này, hay mày sốt rồi.
Loan giơ tay sờ vào trán An.
- Trời ơi, trán mày nóng quá. Sốt rồi, mày về đi, cố ở lại làm gì?
- Sao thế? Hùng đi xuống hỏi.
- Nó sốt rồi. Bảo nó về nhưng nó cứ lắc đầu.
- Yên tâm hôm nay không điểm danh đâu, mày về đi.
Hùng nắm vai An nói, giọng có chút lo lắng.
- Về đi, mày sốt quá rồi. Để tao đưa mày về ktx.
An gạt tay Hùng nói.
- Ừ thôi không sao đâu. Tao tự về được.
Nói rồi cô cố gắng cầm túi đứng dậy.
An bước ra cửa lớp, một cơn gió lạnh lùa đến làm người cô càng quay cuồng.
Vắt cái túi ngang vai, An lặng lẽ bước đi.
Đường về ktx với cô lúc này sao xa đến vậy.
Bước qua được cái sân trường, An cảm giác như mình không còn đứng vững nổi nữa. Chân tay cô lạnh toát mền nhũn. Người cô cứ lả dần lả dần lúc nào chẳng hay.
- An!...An ơi.
- Nó đỡ sốt rồi...mày bóc cái cao khác dán vào cho nó.
Tiếng nói mơ hồ ở nơi nào đó.
An lờ mờ mở mắt.
Sơn đang ngồi bên cạnh lúi húi bóc cao dán lên trán cho cô. Làm sao mà cô về được đến đây.
- Sao tao lại ở đây?
- Thằng Hùng với một đứa nữa cõng mày về.
- Vậy..à..
Trang đứng bên cạnh thành giường ngó vào.
- Ừ...Mà bạn cõng mày là ai thế? Đẹp trai vãi đạn mày à.
Dù đầu đang đau nhưng An cũng đủ nghe được tiếng rít lên đầy vui vẻ của Trang.
- Ốm thì ở nhà cho khỏe lại còn cố đi làm gì? Nghỉ buổi có chết ai. Sơn nói.
- Tao..không biết...đến lớp mới thấy mệt... An cố nói.
- Bạn ấy tên là gì thế? Tao quên không hỏi.
Sơn ngồi day trán cho cô, nói với Trang.
- Thôi để cho nó ngủ. Nó đang mệt.
- Ừ, thôi mày ngủ đi. Tí tao mua cháo cho.
Nói rồi, Trang lại chèo lên giường tắt nhạc trên máy tính của cô ấy đi, cầm cặp lồng bước ra cửa.
An dần thiếp vào giấc ngủ đầy mệt mỏi và mộng mị.
- Bao giờ bố trở về.
Người đàn ông đứng trước mặt An mỉn cười hiền lành nhìn cô.
- Con ngố này, bố sẽ không trở về. Mau khỏi ốm đi.
Ông vuốt nhẹ lên khuôn mặt An.
- Làm như vậy, bố sẽ mang cơn sốt của con đi về một nơi khác.
- Nơi khác ấy là ở đâu? Bố quên mất mẹ và con rồi ư...
Ông nhìn cô cười, nụ cười của ông cũng nhẹ bẫng, nhạt thênh như nụ cười của cô. Nói rồi, hình bóng của ông bỗng mờ dần sau hàng ngàn lớp song biển, chỉ để mình An vùng vẫy trong bóng tối mịt mùng.
An bật dậy..
Tiếng chuông điện thoại réo liên hồi.
Cô mệt mỏi nhấc máy.
- Mày đỡ chưa.
Là Hùng, An thở dài nói.
- Tao vẫn đau đầu lắm. Ngủ giờ mới dậy. Cảm ơn lúc sáng mày đưa tao về nhé.
- Ăn gì chưa.
- Chưa..
- Con hâm này, ăn đi rồi uống thuốc đi.
- Mày đang ở trường à?
- Ừ..mọi người đang tập, mày khỏi ốm nhanh còn tập cùng mọi người nữa chứ.
- Ừ...
- Thôi dậy ăn cái gì đi, không lại rũ người ra đấy. Tao cúp đây.
Hùng cúp máy, hắn khẽ thở dài, nghe cái giọng của An hắn biết cô ốm không hề nhẹ. Toan đi vào lớp, bỗng nhiên hắn có cảm giác như mắt ai đó đang nhìn theo mình, Hùng quay nhanh người lại, Dương giả vở đảo mắt đi. Tuy nhiên dù Dương có cố tỏ tự nhiên, nhưng Hùng vẫn đọc được nỗi lo lắng trên khuôn mặt cậu ta. Nếu hôm nay, Dương không chạy theo An có lẽ Hùng cũng không biết An ngất ngay bên đường.
- Ừ..ông vừa gọi điện cho An à.
Đột nhiên Dương lại gần Hùng hỏi.
- Ờ...ừ..mà sao?
Hùng cũng bất ngờ trước câu hỏi của Dương.
- À thì...bạn ấy đỡ chưa? Dương lúng túng hỏi.
- Nó chưa, chắc đang sốt cao. Thấy nói chuyện cứ như mê sảng. Tôi đoán thế. Hùng khẽ lắc đầu.
- Ờ..vậy à...Thế giờ mình có tập tiếp không? Thấy ánh mắt soi xét của Hùng, Dương lảng sảng chuyện khác.
- Ừ..đây vào thôi, gọi luôn cả mọi người nữa.
Hùng để ý đến cử chỉ của Dương có chút khang khác, sao đột nhiên hắn lại quan tâm đến An thế. Trên lớp thấy có nói chuyện bao giờ đâu, hôm nay tỏ ra quan tâm thế, còn hôm trước lại còn bảo cho An đóng vai chính nữa chứ. Nếu không có âm mưu gì, thì chẳng phải hắn bắt đầu để ý đến con bạn mình hay sao? An của tôi ơi, có lẽ nào mày lại chưa đánh đã thắng thế. Hùng thầm nghĩ mà thầm cười, rồi hắn vui vẻ chạy vào trong lớp hô hoán mọi người gấp rút luyện tập.
Sau cuộc gọi của Hùng, An cũng cúp máy. Cô nhanh chóng trở lại giấc ngủ.
Lúc An thức dậy đã hơn 8h tối.
Bụng réo liên hồi, phòng ktx tối om vắng tanh, An lần mò bật điện. Ốm và đói làm chân cô đứng không được vững nữa, may có cặp lồng cháo của Trang mua cho từ chiều đang đặt ở trên bàn.
Có lẽ nửa tiếng nữa mấy đứa trong phòng sẽ đi làm về.
An cố gắng nuốt mấy thìa cháo nguội ngắt xuống cổ họng.
- An! để đấy tao mua cháo khác cho. Ăn cháo nguội thế này à. Này, thuốc đây, tao vừa đi qua tiệm thuốc gần trường mua đấy.
Sơn vừa về nhìn thấy An đang ăn liền quát.
- Thôi không cần đâu tao ăn cũng sắp hết rồi. Cảm ơn mày.
- Sao mà phải ơn mới huệ. À tao bảo này. Bạn hôm nay cõng mày về là ai thế.
An ngạc nhiên đáp.
- Thằng Hùng chứ ai.
- Không thằng Hùng đi bên cạnh cơ. Bạn ấy trông hiền khô, nhìn có vẻ rất lo lắng cho mày.
Vừa thay quần áo, Sơn vừa hỏi An.
- Thì bạn cùng lớp chứ sao.
An chẹp miệng, cố nở nụ cười với Sơn.
- Haizzz đúng là chỉ có mày. Trai đẹp làm tao với Trang đều ngất ngây. Ha ha ha..Phải tao ko bao giờ để bạn ấy thoát.
- Ha ha ha đang ngất chẳng biết trời đất gì mà mày bảo tao làm sao để bạn ấy không thoát đây. Mà không biết là ai? Trai đẹp lớp tao nhiều lắm. An cười.
- Mai tao đi học hộ mày, tao phải ngắm kĩ mới được.
Sơn cười hí hửng chèo lên giường nằm. An ăn cố bát cháo, uống mấy viên thuốc rồi cũng trở về giường. Hình như cô chẳng chút bận tâm đến người đã cõng mình là ai nữa, vì lúc này cô chỉ muốn chợp mắt cho qua hết cơn sốt này mà thôi.
---------------
Vài ngày nghỉ An lại đi học và tập kịch như bình thường.
Mọi người trong nhóm kịch dường như đã bắt nhịp với phần nội dung rất nhanh, vì đây là nhạc kịch nên hầu hết mọi người đều hào hứng. ...Nhưng trừ An ra...thật ra cô chẳng thấy hào hứng gì nhiều, một phần cô không biết nhảy và một phần vì Dung và Hoa luôn họ hoẹ với cô.
An đang cố gắng nhảy theo kịp cái Loan. Còn Hùng đang hướng dẫn Hoàng tập nhảy những đoạn chính..
Mọi người đều cố gắng tập cho thật đều nhau, duy chỉ có 1 người là đang ngồi không chịu tập. Vẫn cái khuôn bình thản, chảnh chọe, Hoa ngồi vắt chân trên ghế không nói lời nào. Trời hôm nay không mưa mà sao Hoa lại bắt đầu giở trò hấp dở.
- Hoa, bà không tập à. Loan dừng lại lên tiếng.
- Tôi mệt lắm, nhảy mệt thế này sao mà hát được. Tôi phải giữ giọng chứ. Hoa lên tiếng.
- Lạy hồn, ai mà chẳng phải hát. Hoàng hét toáng lên.
- Nhưng nó hát chính, nó mệt để cho nó nghỉ. Y như rằng Dung chen vào bênh lấy bênh để.
- Tập thì không tập bày đặt sang với chảnh. Cái Huyền cũng chen vào, phóng cái ánh mắt đầy bực bội về phía Hoa.
- Sao mày nói thế? Hoa đứng dậy tức tối đi về phía Huyền.
Mọi người cùng xúm lại.
- Thôi thôi đi mấy bà. Đừng có chuyện bé xé ra to nữa. Hoa cậu đứng dậy tập cùng mọi người đi. Đừng có có kiểu như thế. Hùng lên tiếng phân giải.
- Tao đã nói là tao mệt, tao phải giữ giọng. Hoa ngúng nguẩy.
- Mày không hát được thì để cái An hát. Loan lên tiếng.
- Cái kiểu gì thế không biết.
Mọi người không hiểu lý do gì ư? An thì lại hiểu.
Sáng nay cô nghe được cuộc cãi nhau giữa Dương và Hoa về bài hát mà 2 người sẽ hát chung. Dù chỉ nghe loáng An cũng hiểu Dương không muốn hát bài hát ấy, nhưng Hoa thì cứ muốn, vậy nên Hoa giận dỗi với anh có vậy thôi. Nói chung sự việc sẽ được giải quyết nếu lúc này Dương lên tiếng, nhưng anh lại chẳng buồn lên tiếng, làm Hoa càng tức.
- Mình phải giữ giọng. Tiếng Huyền nhại lại.
Hoa tức tối, bỏ ra ngoài, không thèm nói với ai một tiếng.
Mặc kệ cô ta có hậm hực hay tức tối điều gì, mọi người coi như không biết tiếp tục luyện tập.
Giờ nghỉ, Hùng cùng vai đứa khác lăng xăng chạy đi mua nước. Còn mấy người còn lại, người thì nghỉ, người thì đọc lại kịch bản, người thì nghe nhạc, nhốn nháo trên hội trường.
An lặng lẽ ra khỏi phòng.
Hoàng hôn ở trường không đẹp như cô tưởng. Những nhành cây đã che mất mặt trời nên chẳng còn cảm nhận được sự huy hoàng của một quả cầu lửa sắp tàn lụi.
Gió lùa qua mái tóc cô mát rượi, thoảng mùi cỏ cây.
An ho nhẹ. Cô đưa tay khịt mũi.
- An chưa khỏi ốm à?
Giọng Dương phía sau làm An giật mình quay lại.
- À...mình..khỏi rồi. An ngập ngừng.
- Hôm qua mình muốn hỏi thăm An, nhưng không biết số điện thoại của An. Tính xin Hùng.. nhưng tan học hắn về nhanh quá. Dương nhẹ nhàng nói.
Dương chủ động bắt chuyện với cô ư? An ngây người nhìn Dương, làm sao để ngăn trái tim cô ngừng đập ngay lúc này.
- À..không cần phải vậy đâu. An lúng túng đưa tay vuốt tóc, cô chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Dương.
Mà cảm ơn Dương, Hùng nói An mới biết hôm ấy bạn đã cõng mình về. An nói tiếp.
Giờ nghĩ lại cảnh ấy làm An vẫn còn thấy xấu hổ. Chắc Dương phải vất vả để cõng cô lắm.
Dương nhìn cô mỉn cười, giữa bóng chiều tà mà nụ cười của anh vẫn mê hồn người đến vậy.
- Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà.
An gật đầu.
Cả hai lại rơi vào trạng thái im lặng.
An không biết bắt đầu câu chuyện tiếp theo ở đâu, vì lúc này trong đầu cô mọi chữ cái đều không tồn tại. Được đứng gần Dương như vậy, được nói chuyện với anh luôn là điều cô không bao giờ có thể tưởng tượng được.
- Thôi..mình vào trong xem mọi người thế nào. Dương bỗng nói.
An cũng chỉ biết gật đầu, nhìn theo bóng anh đi vào trong hội trường.
- Này, nhìn mặt mày có vẻ vui vẻ.
Hoa lại gần phía An. Không biết cô ta đã đứng đó từ bao giờ.
- Mày thích Dương đúng không? Vậy mày có biết tao cũng thích Dương không?
An không đáp lại lời Hoa, cô định bước vào trong. Nhưng...
- Đi vội thế. Từ từ đã mày nhìn xem đây có phải bạn mày không.
Hoa giơ trước mặt An một bức ảnh chụp trong điện thoại.
- Tao có việc muốn nhờ mày. Mày sẽ giúp chứ.
An bàng hoàng nhìn bức ảnh Hoa đưa, trong ảnh Hùng đang hôn một ai đó, người mà An hề không biết. Sao Hoa lại có tấm hình này? Cô ta lấy nó ở đâu? Cô ta định công bố mọi thứ ra ngoài ư? Đầu An nổ tung với những câu hỏi.
- Mày đang thắc mắc à? Tình cờ thôi, mấy hôm trước tao có đến quán Bar của anh trai tôi. Thật lạ là tại sao Hùng lại ở đây, và làm chuyện này...Mày có biết không? Ha ha ha...Chuyện Hùng bị đồng tính ấy.
Hoa nhếch mép cười.
An đưa tay giật chiếc điện thoại này, trợn mắt lên nhìn Hoa.
- Mày đừng nhìn tao như vậy. Đáng lẽ là nữ chính tao phải có nhiều phần diễn hơn, nhiều bài hát hơn. Nhưng Hùng lại phân cho tao không khác gì một vai phụ. Có lẽ vì tao dám động đến bạn nó. Để tao xem chúng mày tài giỏi đến mức nào khi tao chiếu bức ảnh này lên cho cả hội trường xem vào đêm diễn chính thức.
- Mày..thật quá đáng.
An nắm chặt tay của mình lại, từng lời Hoa nói làm cô rùng mình.
- Nhưng...tao sẽ không làm vậy, vì chúng mình là bạn mà. Nhưng..có điều hôm công diễn trên sân khấu tao muốn hát bài hát này tặng Dương.
Hoa chìa tên bài hát trước mặt An.
- Please don't say you love me..Mày hát bài này rất hay. Và chỉ có giọng mày phù hợp để hát.
- Mày muốn gì? An tức giận nhìn Hoa.
- Điều tao muốn là mày vừa đệm đàn vừa hát sau cánh gà cho tao.
- Mày...
Hoa cười, nụ cười nhẹ nhàng, sâu cay.
- Ha ha ha...việc đơn giản mà bạn hiền. Mày chỉ cần làm như vậy thôi, tao sẽ đưa cho mày tất cả ảnh tao chụp được, đồng thời sẽ giữ bí mật chuyện này. Ok.
- Nhưng biết đâu chúng ta không được vào vòng sau thì sao?
- Đã có quyết định rồi, mày không biết à, chắc chắc tiết mục của lớp mình sẽ được chọn, vòng loại chỉ là hình thức thôi. Hoa vẩy móng tay đáp.
- Mày không sợ mọi người nghe giọng sẽ phát hiện ra sao? An nhếch môi khinh miệt hỏi Hoa.
- Tao đâu có bảo mày hát thay tao tất cả đâu. Bài này tao sẽ hát khi vở kịch kết thúc và là điều bất ngờ dành cho Dương. Ha ha ha...ai mà để ý đến giọng hát lúc này nữa. Họ chỉ để ý đến điều ngọt ngào của bọn tao mà thôi..Mày hiểu không?
Đôi mắt Hoa híp lại, xoáy sâu vào đôi mắt của An. Cô ả nhếch miệng cười nhạt.
An có cảm giác như từng tế bào trong cơ thể cô ghê rợn Hoa.
An không đáp, cô ném cho Hoa một cái nhìn đầy ghê tởm rồi bước vào phòng.
Hùng đang vui vẻ cười đùa cùng mọi người, hắn nhìn thấy An bước vào toe toét cười vẫy tay bảo cô lại gần. An lê từng bước nặng nề về phía hắn.
" - Hóa ra là mày sợ chết..Tao sẽ hái mặt trời xuống cho mày..
- Mày thích Dương thế...sao mày lại bỏ lỡ con đường định mệnh của mình hả An
- Con hâm này mày không uống đi để người lả ra à."
An mày sẽ phải làm gì bây giờ?
Hoa bước sau An, nhìn theo cái dáng vẻ khổ sở của cô ấy, cô ả khẽ mỉn cười. Nụ cười của kẻ chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro