Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Ngược với yêu

Chương 21: Ngược với yêu.

Cô từng nghĩ rằng là một người con gái không nên quá mạnh mẽ, vì mạnh mẽ thường đi liền với sự cô đơn.

Nghĩ thì như vậy, nhưng cô không bền bỉ để chống lại được những mặc định của cuộc đời áp đặt lên cuộc sống của mỗi người. Tại sao những con nhím lại có những chiếc lông nhọn như dao, tại sao ốc sên lại luôn mang trên mình một chiếc vỏ? Những nỗi đau sẽ làm trái tim ta tổn thương, tự khắc bản thân ta sẽ sản sinh những phản ứng để tự bảo vệ chính mình, khi những điều ấy sắp xảy ra một lần nữa. Chỉ khác rằng, thay vì xù những những chiếc lông nhọn, chúng ta chọn cách làm tâm hồn mình sù sì hơn, gai góc hơn hoặc chúng ta tìm cách tản lơ nó ra khỏi quỹ đạo sống.

Có một câu chuyện kể rằng, vị giáo sư nọ hỏi học trò của mình:

-         Theo anh chị, ngược lại với yêu là gì?

Tất cả học sinh trong lớp đều trả lời rằng:

-         Đó là ghét.

Nhưng vị giáo sư ấy đã lắc đầu và nói :

-         Đối nghịch với yêu không phải là ghét, mà là lãng quên.

-         Tại sao? Mọi người hỏi.

-         Nếu một người có thể ghét anh chị, đến 50 năm sau vẫn có thể nhớ tên anh chị, để ghét, để hận, để nguyền rủa, thì có lẽ anh chị phải cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Vì có 1 người đã dành phần nửa cuộc đời của họ để nghĩ đến anh chị… để mà ghét. Nhưng nếu một người sau 50 năm anh chị gặp lại họ, câu đầu tiên họ hỏi anh chị rằng : “ anh là ai, hay cô là ai?”, điều đó mới thật sự là điều đáng buồn, vì với họ anh chị vốn chẳng có ý nghĩa gì cả.

Sau câu chuyện ấy, tất cả mọi người đã đều nhất trí rằng ngược với yêu đó là quên lãng.

Có chăng nỗi đau ấy sẽ vơi đi nêu chịu quên anh, cô đã nghĩ như vậy. Nhưng thực tế cuộc sống sẽ chẳng dễ dàng để chúng ta có thể ngược yêu một người. Chẳng có ai chót bước vào cuộc đời nhau, rồi chót ngược lối nhau lại có thể lãng quên nhau. Suy cho cùng ngược với yêu chỉ có thể ghét, chẳng thể là quên…

Rồi một người sẽ mãi nhớ đến mối tình đầu của mình cho đến lúc họ nhắm mắt buông tay.

Lần đầu nắm tay…

Lần đầu hôn…

Lần đầu hai trái tim thuộc về nhau…

Lần đầu thấy nhớ nhung ai đó….

Lần đầu cảm nhận sự khổ đau qua những giọt nước mắt.

Và …..

Khi đã đi qua thương nhớ của những lần đầu ấy, thì những lần sau cảm xúc của chúng ta sẽ chẳng còn vẹn nguyện ….như những lần đầu.

Vì lý ấy mà chúng ta không thể quên được mối tình đầu.

---------------------------

Cơn bão cuối tháng đến muộn làm cái lạnh ập ùa về đột ngột.

An co người trong chăn, không muốn ra khỏi giường.

8 giờ sáng, phòng vẫn tối om điện, không ai chịu dậy với tiết trời lạnh bất thường, cùng với những cơn mưa rả rích ngoài kia.

-         Hôm nay tao nghỉ, đừng đứa dậy nào bật điện đấy.

Tiếng cái Trang ngái ngủ trong chăn..

Không ai đáp lời, cả phòng lại trùm vào không khí tĩnh lặng của buổi sáng chớm đông.

An bật di động, cắm tay nghe vào tai.

Nếu thường ngày cô vẫn hay nghe những bản rock ballad của Straverious, hay của Avril, thì hôm nay là ngày ngoại lệ. Cô chọn trong list nhạc của mình những bản nhạc không lời thanh thoát, lắng đọng của Yiruma.

River flowr in you bản nhạc ấy vang lên những âm thanh trong suốt thoảng nhẹ bên tai cô. Giai điệu piano mềm mại như một sợi chỉ đỏ quấn quanh tâm hồn, giúp cô thấy bình yên, thanh thản…

Nằm khi nghe River flowr in you, An nhớ lại nụ hôn của Dương. Mọi người bàn tán xôn xao về nụ hôn ấy, thêu dệt lên hàng trăm câu chuyện chẳng có thực về cô và anh.

Còn riêng cô, một nụ hôn khi tâm hồn đã giá lạnh thì chỉ khiến cô cảm thấy chơi vơi.

Sau nụ hôn ấy cô tránh né mọi cuộc trò chuyện với Dương, cũng như những cuộc điện thoại anh ta gọi cho cô. Không phải vì cô không cho Dương cơ hội, mà là cô không cho mình cơ hội mà thôi.

………

Tiếng cửa nhà tắm lạch cạch, Sơn mệt mỏi bước ra chút thẫn thờ hiện rõ trên khuôn mặt cô trong căn phòng tối, cô trèo lên giường đắp chăn lại, ngậm chặt miệng mình lại ngăn không cho những tiếng thổn thức bật ra ngoài.

………..

-         An dậy đi.

Na đã trèo lên giường cô từ bao giờ, lay lay người cô dậy.

-         Ốm à? Con bé sờ trán cô, lo lắng hỏi.

An nhổm dậy, bỏ tai nghe ra khỏi tai, cô ngủ quên lúc nào không hay nữa. Trời vẫn lâm râm mưa không trút, An lờ mờ hỏi Na bằng cái giọng khàn khàn.

-         Ờ..mấy giờ rồi? Mà..mọi người đâu hết rồi.

-         Đi học, đi làm hết rồi. Mày được nghỉ à?

-         Ừ…thứ 7 mà.

-         Dậy ăn cơm đi. Tao gọi mãi chẳng thấy mày dậy, tưởng mày làm sao?

Na nhăn mặt kéo An ra khỏi chăn.

-         Ờ..tao ngủ li bì, không tỉnh nổi.

-         Này, An…

Bỗng Na kéo cô lại gần, thì thầm.

-         Tao hỏi thật, trong phòng giờ chỉ có tao với mày thôi.

-         Gì..? Vẫn còn chút ngái ngủ An cau có nhìn con bé, không hiểu nó hỏi về vấn đề gì mà phải bí mật như vậy.

-         Ờ…chẳng là…vừa nãy tao ngủ dậy vào đánh răng…Thấy trong sọt rác..

-         Sao, chưa ai đổ rác à?

Na tặc lưỡi, lắc đầu.

-         Không..Tao thấy có…. que thử thai.

-         Hả??

-         Tao hỏi thật có phải của mày không?. Na lo âu nhìn cô.

-         M* mày điên à.

An hơi cáu, cô quát.

-         Không phải của mày à?

-         Sao mày nghĩ là của tao.

-         Ờ…ko phải, tao định hỏi cả phòng. Nhưng dậy thấy có mỗi mày ở nhà.

Cô thở phào, hóa ra là vậy, cô còn cứ tưởng Na đang nghĩ lung tung gì về cô chứ.

-         Hiazzz tao thề với mày, tao vô tình thấy thôi. Ai gói nó kĩ lắm, nhưng lại bị rơi ra ngoài, rác đầy quá.

-         Thế thì của chắc của phòng mình rồi. Có khi của chị Thùy.

-         Chị ấy cả tuần này có về phòng đâu.

Na trợn mắt quay sang nói.

-         Vậy thì của ai?

-         Tao không biết. Nhưng 2 vạch mày ạ, hình như dính rồi.

-         Hả? thật không?

-         Thề với mày, tao còn đặt nó trên bệ kia kìa, không tin xuống mà xem.

An cũng trợn tròn mắt hất chăn ra một bên, lập tức chèo xuống giường. Việc này xảy ra trong ktx mà nói còn hot hơn cả việc ngày mai mắt bão ở  Hà Nội.

Đúng là có cái que đó thật, nhưng chủ nhân của nó là ai thì là ẩn số.

-         Tuần này thì phòng mình chỉ có 6 người. Tao, mày, Trang, Sơn, Vân, và em Linh.

Cốc chè trước mắt chưa thèm động đến, Na ngồi  lẩm nhẩm tính.

Nhìn con bé mà An cũng thấy sốt cả ruột.

-         Chắc chắn không phải tao, mày và cái Linh rồi. Cái Linh chưa có người yêu. Chỉ còn lại cái Trang, Sơn, và cái Vân thôi. Mày thử nghĩ xem ai?

-         Ừ…Tao chịu.

-         Tao thì nghĩ là Trang.

-         Sao mày lại nghĩ thế?

-         Chỉ của nó chứ của ai, mày thấy có ai đem người yêu về phòng mà nằm đắp chăn “ đùa cợt” không? Chắc chắn nó.

Na đập bàn, hưng phấn nói.

Thật ra điều Na nghĩ cũng dễ hiểu là vì Trang ở trong phòng vốn dễ dãi khi nói về chuyện quan hệ nọ kia. Mà cô nàng còn yêu một anh hơn 3,4 tuổi gì đó, theo như lời mấy đứa hay buôn với nhau thì “ Đời nào anh ấy tha cho.” Nên giống như Na, người An nghĩ đến đầu tiên cũng chính là Trang, nhưng mới chỉ là đoán còn chưa chắc chắn được điều gì.

-         Liệu nó có bỏ không nhỉ?

-         Tao chịu.

An nhũn vai lắc đầu.

-         Bỏ thì tội nghiệp đứa bé quá. Cô xót xa nói.

-         M* thế tao mới bảo, cứ yêu rồi quan hệ cho chán vào, rồi có thai, rồi bỏ. Chẳng mấy chốc cũng tã.

-         Mày..nhỡ đâu không phải là Trang thì sao?

-         Không nó thì ai. Mà càng không phải cái Sơn  nó cũng đã yêu thằng nào đâu, chẳng lẽ của cái Vân… nó không có gan như cái Trang đâu.

Nghe Na nói vậy, An định chặng lời vì biết Sơn đang yêu đứa học cùng lớp với mình, nhưng chẳng hiểu sao cô lại không nói nữa.

-         Ừ..thì mày cũng phải hiểu, làm sao mà chống lại cám dỗ được.

Na gật gù, An nhoẻn cười, đưa ánh nhìn về phía xa xăm.

Đúng chẳng ai cưỡng được cái cám dỗ của tình yêu, ngay cả cô. Cô đã từng không còn đủ lý trí để khiến mình tỉnh táo trước tình cảm cứ bùng lên mãnh liệt trong mình. Nhưng… giờ nghĩ lại, Hoàng chưa bao giờ đòi hỏi cô làm chuyện ấy. Kể cả khi ôm hay hôn, đôi khi anh rất cuồng si, tham lam chiếm đoạt, nhưng anh luôn dừng lại đúng lúc…

An chìm vào suy nghĩ, càng nghĩ cô càng thấy những lời anh nói cay nghiệt với cô càng mơ hồ…Anh ấy nói dối, cô lờ mờ nhận ra điều gì đó, thẫn thờ cả người ra.

-         Nhưng ý tao ở đây, biết là cám dỗ rồi, nhưng ít ra chúng phải dùng thuốc hay bao chứ. Mày nói có phải không? Chẳng lẽ cứ dính rồi phá à.

-         À..à…Cái đấy thì tao chịu thôi. An hơi giật mình, vội vàng đáp lại lời Na.

Con bé nhìn cô ngạc nhiên hỏi.

-         Mày đang nghĩ gì thế? Cốc chè của mày tan hết đá rồi  kìa.

-         Ừ..ừ..tao đang nghĩ xem Trang sẽ làm gì thôi? An giả vờ lấp liếm cái ý nghĩ thật sự của cô lúc này.

-         Tao nghĩ chắc nó bỏ thôi. Mới năm 2 nó định nghỉ học ở nhà lấy chồng à? Ma nó rước về nuôi báo cô chắc.

-         Haizz…

An thở dài, cô khuấy khuấy cốc chè lên rồi từ từ vừa ăn vừa nói tiếp câu chuyện dang dở tưởng chừng sẽ không có hồi kết với Na.

…….

Ăn chè xong, An cùng Na lên thư viện mượn sách.

Nhìn thì tưởng 2 đứa chăm chỉ, thật ra để đỡ tốn tiền mua sách nên đây là chuyện thường với dân ktx, mượn hết kì lại mang trả để mượn quyển khác, chỉ cần không làm mất mát hay rách nát gì là được. Nhiều lúc An nghĩ việc mình ở ktx cũng có cái hay, nhà cô không thuộc diện chính sách gì đáng ra sẽ không có xuất, nhưng do bạn mẹ cô làm ở trong trường này xin hộ nên cô mới được vào. Ban đầu cô cũng không thoải mái lắm vì phòng lúc nào cũng ồn ào đủ thứ chuyện, cứ nghĩ mình chẳng thích nghi được, vậy mà sống lâu cũng quen dần, học được nhiều cái mẹo vặt cũng hay hay. Như việc mượn sách thay vì bỏ cả đống tiền ra mua sách in này chẳng hạn.

Cô và Na đang lòng vòng quanh thư viện, tìm luôn sách cho mấy đứa trong phòng. Thì một cuộc gọi từ Hùng đến, làm An phải để đống sách trên tay mình xuống bắt máy.

-         Mày đang làm gì thế? Đầu dây bên kia Hùng hỏi.

-         Lên thư viện mượn sách sao? An đáp, mắt vẫn nhìn xung quanh tìm quyển học thuyết kinh tế.

-         Tối nay đi uống nước đê. Thứ 7 máu chảy về tim tao không muốn ở nhà.

-         Ừ…nhưng…An ngập ngừng.

-         Không nhưng…8h đấy.

Không để An kịp nói, Hùng cúp máy rất nhanh, cô nhét lại điện thoại vào túi ngao ngán thở dài.

-         Sao thế?

-         Ờ thằng Hùng rủ đi uống nước đấy mà.

-         Thế à? Chán thế tối nay tao lại ở phòng 1 mình à, mày với bọn nó đều đi chơi cả là sao.

Na chán nản than vãn.

-         Rủ mấy đứa bạn mày đi uống nước.

-         Haix con gái, đi nhiều với nhau cũng chán. Chẹp, nhanh kiếm thằng nào yêu thoai.

-         Ha ha ha…kiếm nhanh lên.

Con bé hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy An cười, chợt nói.

-         Này, cả tháng nay đây là lần đầu tao thấy mày cười đấy. Vậy à…

An chậm rãi nói, nụ cười cũng ngừng luôn trên môi.

-         Ừ..Có chuyện gì à, cãi nhau với Hoàng à nói xem nào?

-         Không, chẳng có gì, chỉ là thời tiết thay đổi tao hay chóng mặt, mệt mỏi trong người thôi.

-         Thế à, hay mày bị thiếu máu, đi khám xem.

“ Đâu chỉ có cãi nhau, đã chia tay rồi” Cô vốn định nói ra câu ấy, nhưng sợ khi thốt lên lời đó mình sẽ khóc mất, nên cô chỉ lắc đầu nở một cười nữa với Na. Nụ cười này cố gắng tươi tỉnh hơn, che đi những nỗi đau cô đang giấu trong lòng.

-         Ừ, chắc uống vài viên sắt là mấy tháng sau đỡ thôi.

-         Ờ…sắp thi rồi, phải giữ sức khỏe mày ạ. Nhắc mới nhớ lịch thi vào đúng Noel chứ, ha ha ha…

-         Mày đang cười vì bọn tao sẽ phải ở nhà ôn thi với mày đấy à.

-         Ha ha ha Tất lẽ dĩ ngẫu rồi.. dân FA sợ lễ tết lắm.

Na nhún vai đáp, nhặt mấy quyển sách về kinh tế học lên.

-         Mày đã yêu ai chưa?

Con bé hơi sững người với câu hỏi vô tư của An.

Na ngưng một lúc suy nghĩ điều gì đó trầm ngâm, rồi nó bắt đầu nói với giọng đều đều kể về một tình yêu mà với nó giờ đã trở thành quá khứ.

-         Yêu à..rồi…nhưng giờ thì không còn yêu nữa?

-         Ở quê à?

-         Ừ…anh ta lấy vợ rồi.

Na liếc thấy chút bối rối của An, con bé khẽ cười, đặt lên tay cô mấy cuốn sách kinh tế, tiếp tục nói.

-         Hải phòng nhà mày, nói gì thì nói vẫn là thành phố, nếp sống cũng khác chỗ tao ở rất nhiều rồi. Nơi tao ở con gái 18 mà chưa lấy chồng đã được liệt vào hàng ế rồi, vậy nên mang tiếng là trường huyện nhưng tốt nghiệp hết cấp 3 nửa lớp đã đi lấy chồng. Tao là đứa hiếm hoi lên đây học.

-         Vậy còn người yêu mày anh ấy làm gì?

-         Nhà có xưởng mộc lớn lắm, ngày xưa người ta gọi là chọc phú đấy…anh ấy làm thợ mộc, sau này sẽ kế nghiệp cái xưởng ấy. Tao với anh ấy yêu nhau từ hồi tao vào lớp 10, sau khi tao tốt nghiệp gia đình anh ấy đến hỏi cười…Và thứ anh ấy nhận được từ tao sau 3 năm yêu thương ấy là…lời từ chối.

Giọng Na vẫn đều đều như một con quay không hề chệch nhịp, không tỏ ra đau thương cũng chẳng tỏ ra bận lòng. Giống như một chuyện đã qua thì chẳng còn khiến phải lưu luyến.

-         Anh ta bảo hận tao, nên đi lấy người khác. Giá như anh ta nói rằng anh ta sẽ chờ thì tao sẽ quay lại, đằng này…hắn lựa chọn lấy 1 người khác. Ha ha ha, nhưng tao nghĩ đó là sự may mắn của mình, nhờ vậy tao mới có động lực để không quay đầu trở lại nữa. Tao không bao giờ hối hận với quyết định của mình. Mà mày biết đấy chọc phú thì cũng chỉ là chọc phú thôi, nhiều tiền chỉ giàu chưa chắc đã sang. Người ta đã từng nói…có quyền ắt sẽ có tiền, nhưng có tiền chưa chắc đã có quyền…

Dù ẩn ý đẳng sau câu nói ấy vẫn dang dở, nhưng An không nghĩ rằng một người hay nhí nhố như Na để lại nhiều thứ phức tạp ở phía sau lưng mình như vậy. Ngoài cái kiên cường đang lóe ở đôi mắt kia, An còn cảm nhận được cái tham vọng đang nuốt trọn con người của cô ấy lại. Điều đó thật đáng sợ.

-         Mày còn yêu anh ta không?

-         Hình như còn..mà cũng hình như không còn nữa…Mối tình đầu mà, dù có đi hàng ngàn dặm đường nữa, gặp hàng vạn người tốt nữa, thì cái cảm xúc ấy không tìm lại được nữa. Buồn cười nhỉ?

-         Rồi mày sẽ tìm được người thích hợp với mình thôi.

-         Ờ, mong thế.

Khệ nệ bê chồng sách ra chỗ quầy chờ, Na vu vơ trả lời, rồi bỗng con bé quay sang nói với An, với một giọng tỏ ra thỏ thẻ, đáng yêu.

-         Ban đầu lúc mớivào phòng…nói thật… tao không thích mày lắm.

-         Sao?

An nhăn mũi, tỏ vẻ không tin.

-         Vì mày là đứa duy nhất bước vào phòng trông khác với bọn tao. Ha ha..đầu tóc, quần áo, đến cái vali trông cũng khác hẳn bọn tao, mang cái sự sang chảnh của con gái thành phố. Và..mày biết đấy, tiếng tăm đất cảng ấy mà…Na nhún vai cười nói.

-         Ha…thật hả? Cô nhẹ cười, quay sang hỏi lại.

-         Ừ…Trông khá khó gần. Nhưng rồi tao thấy cái Sơn cứ nói chuyện với mày, ở lâu nhận ra mày cũng không khó gần gì, đôi khi hơi ít nói thôi vì chắc mày thích xem phim hơn là buôn dưa nhỉ?

-         Ưm …Hình như ai cũng nói thế.

Cô vừa viết tên đăng kí, bình thản nói với Na.

Từ lúc vào phòng ngoài hay tâm sự với Sơn, thì An cũng không hay nói chuyện của mình với ai khác. Những chuyện cô nói với Na, hay Trang mấy đứa cùng tuổi trong phòng, chỉ về vấn đề quần áo, hay chè cháo mà thôi.

An nhận thấy Na là một người con gái cá tính khá mạnh, và suy nghĩ khá sâu, cảm giác như một người đã từng trải qua nhiều nỗi đau hơn là cái mối tình cô ấy kể. Có vẻ như hơn cả điều đó thì cô hiểu tại sao Trang và Sơn hay cãi nhau như vậy mà lại hay tâm sự với nhau, còn Na thì chưa to tiếng với Sơn nhưng nó lại không tâm sự với cô ta.

-         Hoàng chắc ít nói, những tao thấy nó có vẻ rất chiều mày bỏ xừ. Bỗng Na quay sang nhìn An nói.

-         Sao mày lại nghĩ thế? An vẫn tỏ ra bình thản.

-         Nhìn cách nó nhìn mày thì biết. Đôi khi yêu đâu cứ phải thể hiện ôm ấp nhau, hay dùng những lời có cánh dành cho nhau để che mắt người khác phải không. Như cái Trang ấy, người yêu suốt ngày đến ôm ấp nhau trong phòng.Giờ thì… mày xem thảo nào cũng bắt nó bỏ cái thai thôi.

-         Mày đừng nói vậy, mình còn chưa biết  là có phải là Trang không mà. Mà tao nghĩ nếu phải thì anh ấy cũng không làm như vậy đâu. Ừ…còn Hoàng đôi khi mới như vậy thôi.

Trong đầu An lúc này lại hiện lên những hình ảnh về anh, lòng lại thấy nhứt.

-         Ôi bên ngoài thì anh lạnh lùng, nhưng bên trong ấm áp. Like, mày quá sướng, yêu đúng mẫu người lý tưởng của tao. Na bắt đầu khơi chuyện.

-         Ừ, nhưng… đôi khi như vậy cũng chẳng hay ho gì.

-         Vì nó lạnh lùng quá mày không nhận ra nó yêu mày đến thế nào, nên cãi nhau chứ gì. Tao biết ngay mà, nhìn mày ủ rũ tao đã không tin cái lý do mệt mỏi của mày rồi. Na reo lên tưởng như lời dự đoán của mình đã chính xác hoàn toàn.

Đúng như những gì An nghĩ, may cô tỉnh táo không thì cũng bị gài. An nở một nụ cười khá ngọt, cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý với những lời Na nói.

-         Ừ..thì…có lẽ tao phải nhận lỗi thôi.

Na kể cho An nghe chuyện về nó, có thể vì nó quý cô hơn trước, tin tưởng cô hơn trước và cũng có thể lấy đó làm thứ để cô tự nhiên kể hết mọi chuyện của mình cho nó nghe. Buôn một lúc nữa, biết đâu cô sẽ thừa nhận với nó rằng cái que thử thai kia là của mình. Hóa ra niềm tin của con người đối với nhau luôn cần có bằng chứng. Chỉ là cái que thử ấy không phải là của An và cô thì thông minh hơn những gì Na tưởng….

Nghe cách Na nói chuyện, cũng như cách nó cố gắng để An kể chuyện của cô và Hoàng, đã khiến An dè chừng với con bé này hơn, nó không đơn giản như vẻ bề ngoài của mình.

-         Về thôi, còn tắm rửa. Trời lạnh rồi, ngại giặt quần áo kinh khủng.

Có vẻ như An trở nên im ắng làm Na cũng có chút lưu tâm. Cái vẻ mặt của Na vừa rồi đã đổi nhanh đến không ngờ, cô ta lại vừa cười cợt vừa ca thán lảng sang đủ thứ chuyện chẳng liên quan, mọi việc biến mất như chưa từng nói.

An trầm tư nắm chặt chồng sách trong tay, mùi sách cũ thoảng đến mang vào lòng cô một chút gì đó băn khoăn trĩu xuống.

--------------

Hùng choàng tay lên ghế, đầu gật gù theo điệu nhạc đang bật ở quán..

-         Quán này cũng được đấy chứ nhỉ? Hắn nói.

-         Ờ…

An vừa cắm cúi vào điện thoại vừa nhắn tin cho Sơn kể về việc sáng nay, vừa trả lời.

-         Sao, cái điện thoại của mày bận rộn hơn thường lệ thế.

-         Ờ..có 1 số chuyện phòng tao ấy mà.

-         Thế à, lại cãi nhau à?

-         Cũng chưa biết, chắc cũng sắp.

Hùng có chút tò mò, hắn ngó vào điện thoại của An, tặc lưỡi.

-         Haizz…Phòng mày đúng là lắm chuyện trên trời. Quyết định đi chơi với lớp đi.

-         Ừ, tao sẽ đi.

An gật đầu, làm Hùng có chút choáng, hắn cứ đinh ninh sẽ phải chuẩn bị 1 bài đe dọa thì cô mới miễn cười đồng ý, đằng này…

-         Thay đổi nhanh thế.

-         Ừ..Mày cũng biết tao đang hẹn hò với Dương, anh ấy đi thì tao cũng đi.

Hùng suýt phọt ngụm nước đang uống dở ra, hắn trố mắt nhìn cô, con ngươi mở to hết cỡ.

-         Sao ? từ bao giờ.

-         Từ khi anh ấy nói thích tao ở sân sau của trường. Tao tưởng chuyện ấy đã đồn khắp trường rồi.

-         Tao không tin. Hùng nói, giọng có chút kịch liệt.

-         Trước đây không phải tao thích Dương à, giờ anh ấy nói thích tao chẳng lẽ tao từ chối.

Thản nhiên nâng cốc nước lên uống, An để ý thái độ của Hùng, hắn đang lo lắng, cô thấy ngón tay hắn cứ vo vào nhau liên tục. Giả sử là trước đây khi nghe tin ấy hắn đã hét ầm ĩ, vỗ tay rầm rầm rồi, còn bây giờ cái biểu hiện này là sao. Mối nghi ngờ trong cô lại càng tăng, chắc chắn Hoàng và Hùng đều đang giấu cô điều gì đó.

-         Tao tưởng mày sẽ vui khi nghe tin này chứ. An khẽ nhíu mày, tỏ ý nghi ngờ nhìn Hùng.

Có vẻ hơi chột dạ, Hùng nhanh chóng lấy lại nụ cười.

-         Ừ..tao hơi bất ngờ thôi, nhanh quá mà.

-         Thì tao đã nói với mày là giấc mơ ấy tao đã tỉnh rồi mà.

An mỉn môi cười, đôi mắt hơi nheo lại ngừng trên khuôn mặt đáng nghi của Hùng.

Cô trách mình để nỗi đau lấn át lý trí nhiều đến vậy. Trong lúc thăng hoa nhất của hạnh phúc, An bị dáng một đòn quá mạnh làm cô không kịp suy nghĩ về mọi chuyện, giờ mới nhận thấy quá nhiều thứ cần phải nhìn lại.

Hùng đưa An về, trời vẫn chưa quá muộn.

An lững thững bước về phòng..

Cuối hành lang, cô thấy phòng mình có tiếng ồn ào. Chắc hẳn cô cũng đoán được đang có chuyện gì xảy ra, giọng Trang đang quát lên rất lớn.

-         Ừ việc ấy cũng không liên quan đến mày đúng không?

An đẩy cửa bước vào, cả phòng đều có mặt hầu như đông đủ, chúng nó đều im bặt nhìn An khi cô bước vào, rồi tất cả lại náo loạn.

-         Tao chỉ hỏi thế, sao mày lại nói cái giọng kiểu đấy. Mà tao cũng nói luôn cho mày biết, sau này mang người yêu đến thì đừng có đè nhau ra như thế. Phòng này có phải của mày đâu. Giọng Na lanh lảnh.

-         Tao có mượn mày nhìn đâu. Trang từ trên giường cúi xuống nói như quát.

-         Mày thử hỏi cả phòng xem có ngứa mắt không?

……

An im lặng, cô có muốn thì cũng chẳng chen được lời nào vào, đành chèo lên giường ngồi xem chiến tranh vùng vịnh đang xảy đến.

-         Tao thấy có chuyện gì đâu mà 2 đứa chúng mày cứ làm ầm lên. Cái Trang đã nhận là của nó rồi thì thôi. Còn chuyện riêng của nó mình không lên can thiệp vào làm gì. Cái Vân lên tiếng.

-         Đúng rồi đấy. Trang đắp chăn lên người, nói vọng xuống.

-         Tao thừa hơi à mà xen vào chuyện của nó. Tao nói cái thái độ của nó ấy, ai làm gì nó mà nói quát tao như quân thù quân hằn thế. Tao chỉ hỏi cái que ấy là của ai? Sao lại vứt lung tung như thế? Và  cái chuyện nó mang người yêu đến muốn làm gì thì lôi nhau ra khách sạn, còn đây là phòng chung không chứa chấp mại dâm.

Na vẫn không buông tha, nó vẫn  cất những tiếng miếc móc xỉa đến chỗ Trang.

-         M* mày nói gì cơ? M* mày nói lại  cho bố mày nghe xem nào.Trang vùng dậy, nó lập tức đi xuống giường hằm hằm xông về phía Na.

Vân và An cùng xuống, kéo Trang lại.

-         Thôi, có chuyện gì  thì cũng bình tĩnh xem nào.

-         Chúng mày buông tay ra, hôm nay tao không cho con chó này ăn tát thì tao không chịu được.

Linh từ giường bên cũng chạy sang giữa Na lại, không hai đứa cũng xông vào nhau thì đúng là loạn sớm. Na cũng chẳng vừa, nó đứng hẳn dậy, chống mạnh tay chỉ thẳng vào mặt Trang nói.

-         Mày thử xem.

Câu nói đầy thách thức làm Trang như sôi máu, nó hất An và Vân ra xông đến đạp vào bụng Na.

-         Tao có dẫn trai về phòng mày không thích thì bảo 1 tiếng, tao đ* đưa vào nữa. Còn m* cái loại hay ngồi lê đôi mách như mày tốt nhất là nên im m* cái mồm mày vào. Chuyện đ* gì cũng tọc mạch…Cái con đ* này nữa.

Trang chửi, ấn dúi Na vào tường, vì nhỏ người hơn nên Na ngã dúi dụi. Nhưng không vì thế mà nó chịu để yên, nó vùng dậy cũng túm lấy tóc Trang giật mạnh xuống.

-         Đ*t  m* mày nữa…

Tiếng la hét, khóc lóc, vang cả phòng, các phòng khác cũng lấm lém ngó sang nhìn vào.

-         Thôi đủ rồi, xin 2 đứa mày đấy.

Sơn quát lớn rồi bỏ ra ngoài.

Để ý mới thấy Sơn có vẻ ít nói hơn mọi hôm, thái độ của nó cũng rất kì lạ.

-         Mấy cái cô này! định làm loạn chỗ này lên phải không! Cả phòng đi xuống phòng bảo vệ ngay cho tôi.!!!

Sơn vừa đi ra thì bảo vệ ktx hầm hầm vào phòng, lôi người Trang và Na ra, trừng mắt nhìn cả phòng quát lớn.

-         Đi xuống nhanh lên.!!!!

Cả phòng im bặt chẳng ai dám cãi lại câu gì, đành cum cúp đi xuống.

Sau một hồi nghe quát mắng, chỉ có Na và Trang ở lại phòng bảo vệ viết kiểm điểm, còn lại lũ lượt kéo nhau về phòng.

Vừa bước lên bậc cuối cùng, An khẽ đưa mắt nhìn thấy Sơn thẫn thờ ngồi, đôi khi lại gục mặt xuống gối, ở cuối hàng lang bên kia. Cô bèn bước lại gần.

-         Có chuyện gì thế? Để ý thấy Sơn khóc, An ngồi xuống bên cạnh hỏi.

-         Không có chuyện gì đâu.

-         Đừng giấu tao.

-         Không có chuyện gì thật mà..Sơn lắc đầu trong khi nước mắt vẫn chảy.

-         Mày nói ra xem nào…chắc hẳn mày có chuyện gì rồi.

An lay người Sơn hỏi.

Sơn không nói, vẫn khóc rấm rức.

Khá lâu sau, Sơn mới bắt đầu mở miệng.

-         Thật ra…cái que ấy là của tao…

An há hốc miệng, không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy, chuyện mà cô nghĩ sẽ khó xảy ra.

-         Vậy…sao Trang lại nhận là của nó…

-         Tao rất đã rất sợ…Tao nói cho Trang biết, vì nó hiểu mấy cái này nên tao nghĩ nó sẽ giúp được tao.

Sơn chùi nước mắt nói.

-         Nhưng…nó cũng chưa bị như thế bao giờ…nên…cũng không biết phải làm sao..

-         Được rồi…mày cứ bình tĩnh…Thế Tuấn đã biết chưa.

An vỗ nhẹ vào lưng Sơn, cô ấy lắc đầu.

-         Mày định thế nào?

-         Tao…không biết nữa…tao đang rối lắm…

An cũng chẳng biết phải làm sao, bản thân cô cũng chẳng biết khuyên gì với Sơn lúc này.

-         Lau nước mắt đi,...vào phòng ngủ một giấc. Chuyện gì cũng có cách giải quyết, mày đừng lo. Mai dậy, mình cũng nghĩ cách được chứ.

Lau nước mắt, Sơn lấy một hơi dài, đứng lên, cố gắng bình thường đi vào.

An định bước theo sau, nhưng có một cuộc điện thoại đến làm cô phải dừng lại bảo Sơn vào trong trước.

------------

Tối đọc được tin nhắn từ An, Dương không tin vào những gì mình vừa nhận được.

Anh đọc đi đọc lại rất nhiều lần, không giấu nổi nụ cười trên môi mình.

Suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định gọi cho cô.

-         Alo. An bắt máy.

-         Mình đã nhận được tin nhắn của An rồi. Những điều An nói thật chứ.

-         Ừ..xin lỗi vì lần trước đã nặng lời với Dương.

-         Mình không để ý đâu, lỗi của mình mà, An đang buồn mà mình không có cách nào an ủi được.

Giọng Dương đầy phấn khích, An có thể cảm nhận được điều ấy.

-         Ừ…

-         Vậy An cũng tha lỗi cho nụ hôn của mình phải không?

-         Ừm… Cô ngập ngừng.

Anh nghĩ rằng cô xấu hổ, nên tiếp tục đùa.

-         Vậy bây giờ mình có thể nói thích An bất kì lúc nào phải không? Mình cũng có thể hôn An lúc nào cũng được có phải không?

Đầu dây bên kia An có chút lúng túng.

-         Chuyện đó..

-         Mình đùa đấy he he he… Nhưng mình không nghĩ An sẽ chủ động thế đâu, thật sự mình rất vui.

-         Chỉ là mình muốn cho bản thân mình một cơ hội mà thôi.

-         …….

Nói giông dài một hồi, Dương cúp máy, anh không giấu nổi niềm vui hoan hỉ trong lòng mình, anh biết nước cờ của mình không hề sai, chiếu tướng và thắng được hậu anh quả là cao tay.

-----------

An buồn rầu nắm chặt điện thoại trong tay, cô cảm thấy sợ hãi trước con đường mình đang bước vào. Quyết định của cô sẽ làm tổn thương nhiều người, nhưng cô muốn tìm ra điều mà 3 người này đang giấu diếm mình, chỉ có cách này mà thôi.

An luôn tin vào trực giác của mình, cô có cảm giác mọi chuyện xảy ra rất bất ngờ, nhưng người tình cờ luôn xuất hiện lại là Dương. Tại sao Hùng cứ luôn nhắc rằng con đường định mệnh của cô là anh ta? Tại sao Hoàng trong một ngày lại thay đổi nhanh như vậy? …

Cô sẽ tìm được đáp án của mình.

“ Xin lỗi Dương, mình muốn cho bản thân mình một cơ hội …….để biết cậu đã làm gì”

-         Giời ạ..m* nó nữa.

Hoàng vò đầu bứt tai chửi tiếng chuông cửa đang kêu ing ỏi, tỉnh dậy nhếch nhác ra mở cửa.

Anh giật mình… người đứng trước mặt anh sáng sớm thế này là …cô.

Hoàng cứ tưởng cô sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt anh nữa, sao giờ lại đứng ở đây. Hoàng cố giữ cho mình bình tĩnh, nhìn cô với vẻ khó chịu.

-         Cô…

-         Anh đã từng nói coi tôi như một trò chơi đúng không? Và anh chưa hề yêu tôi phải không? Cô ngắt  lời anh.

-         Nếu cô không bị điếc thì…Anh bất cần đáp.

-         Tình yêu không phải là thứ người ta có thể mang ra bán được. Nhưng tôi lại đã chót bán nó cho anh rồi..Anh muốn lợi dụng tôi thì cứ lợi dụng, anh muốn giẫm đạp lên nó thì anh cứ giẫm đạp đi..Chỉ cần anh nhớ là tôi yêu anh..thế là đủ.

An nói từng từ một rất rành mạch, rõ ràng, Hoàng không thốt ra được lời nào.

Cô quay đầu bước đi…

Ngược lại với yêu là quên lãng…Đến ghét anh, cô cũng không làm được thì sao có thể… quên.

-------------

Khi ta chấp nhận yêu thương 1 người.

Ta phải hiểu họ là người cuối cùng ta tìm kiếm.

Rằng sau tất cả những yêu thương phù phiếm.

Họ ở đây, rất thật cho mình.

-st-             

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro