Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Chơi vơi

Chương 20: Chơi vơi.

-         Sao mày tìm tao có chuyện gì?

Hoa vắt chân lên ghế, nhếch mắt sang người ngồi trước mắt cô.

-         Tất nhiên là có chuyện mới gặp.

-         Dạo này cũng lắm chuyện ghê nhỉ? Nếu là chuyện của An và Hoàng thì tha cho tao nha..Anh Huy cho bàn này một wines đỏ đi..

Cô nàng vừa nói, vừa vẫy tay gọi pha chế từ quầy.

Hùng nhìn Hoa cúi đầu xuống cười.

-         Mày cười gì?

Hoa nhăn mặt, chống tay vào cằm hỏi.

-         Tao biết ngay là mày biết được cái gì rồi.

-         Biết cũng..không nói.

Vừa nói cô nàng vừa nhìn cốc nước cam đặt trên bàn mình.

-         Em gọi..

-         Uống hết cốc này rồi về đi. Có muốn tao bảo mẹ không?

Huy nhìn em gái trừng mắt, Hoa cũng lườm lại anh trai nói cứng.

-         Anh đừng lúc nào cũng lôi mẹ ra dọa em, nghe buồn cười lắm.

-         Vậy mày có thể biến ra khỏi nhà kiếm tiền đi, lúc đó thì không cần phải sợ ai nữa?

Huy cười khẩy nhìn từ đầu đến chân em gái mình, rồi khẽ liếc sang Hùng. Có lẽ anh cũng nhận ra hắn là khách quen của quán, không những vậy trong một vụ ẩu đả của của quán gần đây cũng có cái mặt hắn, anh chĩa về phía Hùng một cái nhìn hầu như không thiện cảm.

-         Được thôi, em sẽ mở 1 cái quán  Bar khác giống anh dành cho …?? Hoa khinh bỉ hếch mặt ra xung quanh hỏi ông anh quý hóa của mình.

-         Đừng nói với tao cái giọng đấy.

-         Mẹ hỏi bao giờ anh cho em bế cháu. Có cần em nói cho mẹ biết không?

-         Mày…

-         Nói xong rồi, anh có thể đi vào đi. Em đang bận nói chuyện với bạn.

Hoa cười ngặt nghẽo nhìn cái dáng hằm hằm của gã anh mình đang phải cố nuốt cục tức quay vào trong. Gã cũng không quên tặng cô một cái nhìn sâu cay.

-         Thảo nào mày có bức ảnh của tao. Hóa ra Bar này của anh trai mày.

Hùng nói, hắn nhìn chằm chằm vào cô nàng đang ưỡn ẹo bộ cánh thiếu vải trước mặt mình.

-         Hoàng nói cho mày biết à.

-         Ừ…Vì bức ảnh ấy mày dọa An không được đến gần Dương phải ko?

Lấy trong túi mình một chai rượu nhỏ, đổ vào nước cam, khuấy đều ly của mình lên, Hoa điềm nhiên uống một hơi rồi trả lời.

-         Ờ…thì sao?

-         Chẳng sao..Tao chỉ thắc mắc tại sao mày không tiến đến mà lại…

-         Ha ha ha….Nước cam hơi chua…

 Hoa cười lớn nhướng lông mày lên nhìn Hùng, dưới ánh đèn mờ ảo của quán Bar cô nàng trông khá khiêu gợi với đôi môi mọng đỏ cùng bộ áo cúp ngực đang mặc trên người. Vài gã đi ngang qua tặng cô nàng những cái nhìn như muốn xuyên thấu.

-         Tao thích Dương cũng từng mơ có một câu chuyện cổ tích để thay đổi cuộc đời mình…Ha ha ha…Nhưng Dương là một kẻ khôn ngoan và ích kỉ. Hắn chỉ lừa được những gái ngu như bạn mày thôi. Còn tao thì không…Càng nhiều người thích Dương càng sướng, hotboy mà! hắn nghĩ mình là số 1. Nên dù hắn thích một cô nàng tầm thường nhưng lại không dám thừa nhận…vì hắn sợ…

-         Sợ mất đi sự nổi tiếng à..

-         Ừ…một thằng ngu sẽ chết trong cái sự nổi tiếng viển vông..Ha ha ha…

Xoay cốc nước cam vơi một nửa, cô nàng nhìn Hùng đôi môi mỉn cười.

-         Khi An yêu người khác, nó lại sợ..sợ mất đi tình yêu của đời mình, sợ thua thằng bạn thân. Hắn lắc đầu.

-         Cũng đùa mày tí thôi chứ, An thật ra đã vô tình bước vào làm đảo lộn mọi thứ tao vốn dày công sắp xếp, nên tao mới rút lui. Còn con người Dương như thế nào tao còn biết rõ hơn cả Hoàng. Hoa nhún vai nói.

-         Mày biết Dương trước cả Hoàng.

-         Không…chỉ là tao hiểu bản chất của nó hơn Hoàng thôi.

Có vẻ hơi say, Hoa tựa tay vào đầu, ngắm mắt lại như đang tận hưởng cái âm thanh chát chua đang vang lên lúc này. Hơi rượu đang dần dần làm nóng cổ họng âm ỉ.

-         Mày thử nói xem, Dương đã dùng cái gì để đe dọa Hoàng.

-         Ha ha ha….mày sẽ ngạc nhiên lắm đấy…đó là… Hoa nhổm dậy thì thầm vào tai Hùng.

Hắn sững sờ khi nghe được toàn bộ sự thật từ Hoa.

-         Khi mày giúp Hoàng tao biết mày không phải như những gì tao nghĩ?

-         Ha ha ha….Hoa ngửa người sặc sủa cười, đưa tay vân vê sợi dây chuyền ở cổ.

-         Sao??? Không như mày nghĩ à..Ha ha ha… mày nghĩ tao thế nào thì tao thế đấy. Tao giúp Hoàng cũng vì bản thân mình thôi.

-         Là sao? Hùng ngạc nhiên hỏi.

-         Bởi ……vì… Hoa đang suy nghĩ một điều gì đó, khuôn mặt khó hiểu.

-         Vậy…mày và Hoàng đã dự liệu trước cái gì rồi đúng không? Hùng tiếp tục hỏi.

-         Mày ….chán lắm..mày có được cho rằng quá ngây thơ không?

Hoa đưa ngón tay chùi khóe môi.

-         Hoàng có tâm trí dự liệu thì tao đã không phải giúp nó.

-         Tao vẫn không hiểu?

-         Haixx…Hoàng đến nhờ tao giúp nó chỉ để An tin rằng người nó yêu là 1 thằng đểu và quên hắn. Còn tao nhận lời giúp không phải vì xúc động trước tình yêu “ vĩnh đại” của 2 đứa điên ấy…

-         Vậy mày nhận lời vì điều gì?

Uống cạn cốc nước cam, Hoa khoác lại áo vào người, chống tay vào cằm điềm nhiên nhìn Hùng.

-         Ai cũng có bí mật và đấy là bí mật của tao. Muộn rồi về thôi.

Dứt lời, cô nàng cầm túi xách đứng dậy.

-         Để tao mời. Hùng nói, khi thấy Hoa đang cầm túi xách đứng lên.

-         Ha ha ha…Tất nhiên, tao đi với trai có bao giờ phải trả tiền rượu.

Hùng vẫy phục vụ thanh toán, rồi cùng Hoa bước nhanh ra cửa.Tiếng nhạc xập xình cùng những âm thanh ồn ã lùi xa dần sau bước chân của hai người.

Tối muộn đường phố trông thật tiêu điều..

------------

Cuối cùng, An cũng tìm ra được lối thoát cho bản thân mình, vùi đầu vào phim ảnh là thứ cô lựa chọn trong suốt cả tháng nay, cố bắt bản thân xao nhãn với tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình.

Sơn vừa đi làm thêm về thấy An đang nằm trên giường ngạc nhiên hỏi.

-         Mày có biết tối rồi không An, không cất quần áo ở sân vào à?

-         Ờ..tí tao cất. Cô uể oải trả lời.

-         Haizzz..mày dạo này hồn phách cứ bay đi đâu ấy. Bao giờ trộm nó khều hết chíp nhóc đi thì mới tỉnh hả.

Sơn lắc đầu nhìn lên giường trên, cất túi rồi ra ban công thu đống quần áo mới giặt vào treo ở dây trong.

-         Thì để chúng nó khều. Mặc mà vừa tao cũng cho chúng luôn.

-         Ha ha ha…Chỉ giỏi tạo cơ hội cho mấy thằng biến thái.

Vừa trong nhà tắm Sơn vừa nói vọng ra.

-         Này, lớp mày tuần sau đi chơi mày có đi không?

-         Không.

-         Sao thế. Sơn thò đầu ra hỏi.

-         Mày đi à?

An không trả lời mà hỏi sang câu khác.

-         Ừ..Tuấn rủ, nó bảo đăng kí cho tao một suất.

Cô khẽ thở dài, tay vẫn liên tục kích chuột, mắt vẫn nhìn vào màn hình, bâng qươu đáp lời đứa đang bộn rộn tắm rửa trong kia.

-         Ờ…thế à.

-         Sao mày không đi hả?

Thấy bên ngoài có vẻ im ắng, Sơn hỏi to.

-         Không thích. An đáp.

-         Thế mày với Hoàng cũng không đi à?

Sơn không hề biết chuyện An và anh đã chia tay, nên nó đã vô tình đã động vào vết thương chưa lành của cô.

-         Ừ…Câu trả lời từ trái tim đã nguội lạnh.

-         Định đánh lẻ với nhau à?

-         Ừ…Cô mệt mỏi đáp.

-         Chẹp chán…tưởng mày cũng đi, đi với lớp mày tao có quen ai đâu…ngại chết..

Bỏ lại những lời kêu ca của Sơn phía sau, An bỏ ra hành lang.

Màn đêm nguội lạnh, cô ngước nhìn bầu trời phía trước mắt mình, một màu đen vô tận trải dài trước mặt. An mâm mê sợi dậy chuyền trên cổ, tất cả những nỗi đau dường như chưa bao giờ tan đi trong trái tim cô.. Anh ta đã tàn nhẫn như vậy, đã khốn nạn với cô như vậy, nhưng sao cô vẫn không đủ can đảm để vứt sợi dây chuyền này đi.

Cô không tiếc khi tình đã úa màu..nhưng chỉ là trong lòng cô vẫn chưa hết niềm tin người ấy.

Và có một sự thật và cô cứ luôn giấu mãi trong sâu thẳm trái tim mình..đó là…cô vẫn chưa hết yêu anh. An không thể vứt sợi dây chuyền này được, vứt nó đi chẳng khác nào cô vứt bỏ một nửa trái tim mình.

………..

-         Alo.

-         An à, mình đây mà.

-         Ừ.

Dương lại gọi cho cô, từ ngày cô ra viện tối nào Dương cũng gọi một cuộc điện thoại, nhiều khi cũng chỉ để hỏi bài tập ngày mai là gì, hay cô đã đi ngủ chưa? Những cuộc điện thoại ngắn ngủ vòn vẹn dăm ba phút, nhưng hầu như ngày nào anh cũng gọi cho An. Có một điều Dương chắc chắn đó là không ít thì nhiều những cuộc điện thoại của anh, đôi ngày sẽ khiến An bắt đầu bận tâm hơn. Nhưng có lẽ anh đã nhầm, cô ấy giờ chẳng muốn bận tâm đến điều gì..

-         An ngủ chưa ?

-         Ừ..mình đang chuẩn bị.. An đáp cụt ngủn.

-         Thế à, An thường ngủ muôn nhỉ? À…Sao An không đăng kí đi chơi với lớp mình?

-         Ờ…vì mình không thích.

-         An đi đi mà, năn nỉ đấy. Đi đi cho vui.

Dù giọng Dương hết sức nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng An đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

-         Mình không thích. An vẫn cố nhẹ giọng.

-         Thôi đi đi mà, vui lắm mình đảm bảo đấy, thề luôn. Mình sreach trên mạng rồi cảnh đẹp mê ly mà..

Cô để mặc những lời Dương nói từ tai này chui qua tay kia, lơ đãng xem bộ phim dang dở trên máy tính.

-         An..còn nghe mình nói không vậy?

-         Ờ..có …mình sẽ suy nghĩ. Thôi cũng muộn rồi mình đi ngủ đây. Mai gặp.

-         Ừ…Được rồi, vậy An đi ngủ đi, ngủ ngon nhé, bye.

-         Bye.

An chán nản cúp máy, cũng tắt luôn nguồn điện thoại, cô không muốn phải nghe thêm bất kì cuộc điện thoại nào trong buổi tối này.

---------

Sáng sớm, khi biết tin cô không đăng kí tham gia du lịch cùng lớp, đây là phản ứng đầu tiên của Hùng.

-         Cái gì…???Sao mày không đi? ..Môi hắn cong lên, mắt trợn ra hét bắn tung tóe “mưa xuân” vào mặt cô.

Đây là lần thứ n An phải trả lời cái câu hỏi này.

-         Mày kệ tao đi.

Cô chán nản nhìn Hùng nói.

-         Kệ mày…Nếu tao như mày, mày có kệ tao được không?

Lời Hùng nói làm cổ họng An cứng lại.

-         Mày có biết mày đang sống như thế nào không?

Định trả lời câu Hùng hỏi, nhưng khẽ thấy bóng Hoàng lướt qua An lại cảm thấy sự chua xót ứa đọng trong lồng ngực. Cô nuốt khan nước bọt nhìn theo dáng anh. Những ngày sau cô đã nhủ với mình sẽ không nhìn theo anh ta mỗi khi anh ta đi ngang qua như vậy nữa, nhưng đôi mắt cô chẳng chịu nghe theo sự điều khiển của thùy não chút nào.

-         Mày đang sống như một cái xác không hồn..

Hùng chua chát trông sang An nói.

-         Vui không cười, buồn cũng không khóc. Ai hỏi cũng chỉ “ ừ”, ai nói cũng gì cũng gật, ai rủ đi đâu cũng trốn tránh. Đây là cách mày tỉnh mộng hả? Đây là bị điên vì tình chứ không phải mơ mộng gì đâu?

Nghe hắn nói thì chát chúa lắm, nhưng cô thấm thía lắm.

-         Vậy tao phải làm sao…làm sao…

An đập tay xuống bàn, hai mắt rưng rưng, cô bỏ ra ngoài.

………………

Sân sau của trường vắng lặng, chỉ có tiếng giảng bài của giáo viên trong giờ dạy xa xa vọng đến.

Một chút nắng yếu ớt còn tan dư của những ngày cuối thu đậu trên vai An.

Cô nhặt từng chiếc lá vàng rớt bên trong ghế đá thả xuống đất..

Từng chiếc lá..từng chiếc lá…theo bàn tay cô xoay tròn trong không trung rồi rớt xuống.

Cô tự hỏi rằng không biết những chiếc lá ấy khi rời khỏi cây rồi chúng có thấy cô đơn.

Có một câu chuyện tên là “Cây, Lá, và Gió” của một tác giả trẻ mà An chẳng nhớ nổi tên, để lại ở lòng cô khá nhiều cảm xúc. Một câu chuyện đẹp nhưng buồn, một cái kết đẹp nhưng lại khiến lòng người nhứt nhối…

“ Là cây không giữ lá lại, hay tại vì gió cuốn lá đi.”

Câu nói ấy ngày hôm nay lại một lần nữa ám ảnh cô.

Anh đã từng là gió cuốn cô về với mình.

Nhưng rồi anh lại là cây đẩy cô đi xa.

Rút cuộc cô nên tin bao nhiêu vào những lời anh nói, cả những lời ngọt ngào và cả những lời đắng cay.

Con thuyền của cô đang chơi vơi chòng chàng giữa vạn lớp sóng biển…..

…..lạc lõng phía xa…….. lạc mất anh rồi.

-         Mình luôn tự hỏi, điều gì khiến mình thích An.

Dương lại gần, ngồi xuống bên cạnh An, nhìn những chiếc lá rơi đầy dưới chân cô.

-         Có lẽ đó là những lần mình nhìn thấy ấy ngồi một mình như thế này. Lần đầu tiên có lẽ là lúc mình nghe An hát, bài hát ấy tên là gì nhỉ? Mình quên mất rồi.

Anh gợi chuyện, cô chỉ im lặng, ngước lên nhìn những tán cây phía trên đầu mình.

-         Giờ mình nhìn An, thầm hỏi bao giờ nụ cười ngọt ngào của cô gái trong ngày mưa ấy qua trở lại.

-         ……..

-         An định im lặng đến bao giờ, định không bao giờ nói chuyện với mình nữa à?

Cô lạnh nhạt quay sang nhìn anh, đôi mắt giá buốt ấy bỗng chốc làm Dương thấy mình trùng lòng lại.

-         An có định thế đi nữa, mình sẽ không vì thế mà từ bỏ như Hoàng đâu.

Dương nhắc đến Hoàng là do anh cố ý, và sự cố ý ấy của anh đã khiến An lên tiếng.

-         Cậu không từ bỏ…vậy cậu định làm gì?

An không chớp mắt, cô nhìn người ngồi bên cạnh nở một nụ cười méo xệch chua chát.

-         Cậu không hề thích tôi, Dương ạ. Trước đây, chỉ cần nhìn thôi cậu sẽ đủ biết tôi thích cậu thế nào, nhưng cậu luôn lơ đi tỏ ra không biết. Xung quanh cậu đâu có thiếu người hâm mộ phải không? Cậu và Hoàng, như vậy là đủ lắm rồi. Tôi -rất -mệt- mỏi.

“ Tôi- rất- mệt- mỏi” từng từ một An nhấn mạnh không sót một âm sắc, nó đủ bén để Dương cảm thấy lòng mình tê tái.

-         Trước đây, mình không hề biết thực sự mình không biết. Chỉ khi Hùng nói mình mới nhận ra, nhưng lúc đó…An…đã thích…

Dương vội vàng chộp lấy bàn tay An giữ lại, cô toan định đứng dậy.

-         Ngay cả Hoa – cô ta cũng còn nhận ra điều đó, chẳng lẽ cậu thì không? Cậu luôn cho rằng mình cái mã này mà cậu muốn gì cũng được à. Tôi không phải trò chơi, ai rảnh thì đến chơi còn ai chán thì vứt bỏ.

Có vẻ như An không nhận ra rằng chính lúc này cô đang trút nhưng cơn sóng trong lòng mình lên anh.

-         Mình…

Cô hất tay anh ra, đứng lên.

Dương cũng vội đứng lên, giữ lấy An.

-         Vậy mình phải làm sao để An tin.

An cố gỡ bàn tay Dương đang nắm chặt lấy cánh tay mình ra, cô nhăn mặt, nặn một nụ cười khó chịu nói.

-         Chỉ cần tránh xa tôi ra là được.

Thoáng chút sững sờ hiện lên khuôn mặt Dương bây giờ, đôi môi anh mín chặt lại ngập ngừng muốn nói điều gì đó…

-         Mình…

-         Được rồi ! mình quá lời rồi, buông mình ra đi…

Cô ngước mắt nhìn anh, nỗi buồn ngưng đọng trên khuôn mặt thanh tú của cô làm anh có xao xuyến.

Chút mồ hôi đọng trên trán anh với đôi mắt tựa như một biển trời thu thăm thẳm. Anh lặng người đứng nhìn cô, bàn tay vẫn nắm chặt đôi vai gầy nhất quyết không chịu buông.

Gió khẽ thổi, một chiếc lá rơi xuống vô tình chạm vào mắt An, những hạt bụi bay vào mắt khiến cô co người nhắm mắt lại.

-         Mình không thể.

Thật mạnh mẽ, anh kéo mặt cô lại gần, cúi xuống dùng môi mình mút mạnh đôi môi khô rát của cô.

An giãy người, nhưng bàn tay Dương càng siết chặt hơn, anh không cho cô cựa quậy, cái miệng vẫn ngang nhiên tiến đến.

Những tiếng xì xào càng lớn từ các lớp học, và những người đi xung quanh…

Cô gắng hết sức lấy tay mình vung ra, thoát khỏi bàn tay rắn như sắt đá kia.

An thở gấp, ôm lấy cánh tay đang đau như vừa bị chói chặt của mình lại, rực lửa liếc nhìn người đối diện.

-         Rất đau..Nhưng không vì vậy mà mình…

Dương đưa ngón quệt vết máu nhỏ trên môi mình đi.

-         Bốp…

Miệng anh vẫn còn đang râm ran vì vết cắn của An, thì bàn tay cô giáng luôn một cái tát điếng người vào mặt anh.

Mắt cô trân trân nhìn không hề chớp, nén cho anh thứ ánh nhìn căm tức, rồi quay người bước đi.

“ Mai chắc là loạn lên cho xem” Dương lầm bầm trong miệng, nhìn theo bước chân An xa dần.

-----------

Rồi em sẽ hết yêu anh sau những ngày khắc khoải.

Hết những hoài nghi, những hờn giận một thời.

Ôm hết những kỉ niệm của ngày xưa lại.

Để sau lưng những nỗi nhớ trải  dài.

Rồi em sẽ hết yêu anh thôi…hết chờ đợi.

Hết gắng gượng, hết những muộn phiền.

Hết cả những hi vọng…. mong manh nhất.

Vì tim em…đã hết anh rồi.

Rồi em sẽ hết yêu anh thôi…khi mùa đông đến.

Khi cái lạnh ùa vào lồng ngực cô đơn.

Khi cái rét xuyên qua lòng bàn tay buốt.

Khi chỉ mình em lạc lõng giữa phố phường.

Rồi em sẽ hết yêu anh thôi…gió cũng ngừng thổi.

Nắng cũng tan đi….mưa cũng nhạt dần.

Hoa cũng sớm tàn khi sương buông giá.

Con đường sớm đã chẳng con chung đôi.

Rồi em sẽ hết yêu anh thôi…sẽ hết thôi anh nhỉ?

Quên hết dại khờ, ngây ngốc của thưởu nào.

Chẳng còn muốn luyến lưu 1 tình yêu đã nát.

Chẳng còn quay mặt đi giấu những giọt lệ trào.

-         Lazzy cat –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro