Chương 19 : Hãy cứ nghĩ đó là mơ
Chương 19: Hãy cứ nghĩ đó là mơ.
Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Không có em tôi đành sống vậy
Không lấy nửa của ai làm nửa của riêng mình
Cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn
Nhưng đích thực tình yêu duy chỉ có một
Nên đôi lúc tưởng như mình đã gặp
Nửa của mình, nhưng nào của mình đâu!
Không phải của mình cũng chẳng phải của nhau
Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng
Là đúng sai khi tìm nửa của mình.
Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm!
Và tôi biết trên đời này đâu đó
Em cũng đang tìm, tìm tôi như thế
Chỉ có điều: mình chưa nhận ra nhau...! ( thơ của Puskin vẫn hay và ngọt ngào như vậy)
---------------------------
Cô thích ngắm hoàng hôn mỗi chiều lộng gió, được nằm gọn trong vòng tay anh ngắm thứ ánh sáng huy hoàng đang dần tàn lụi trước mắt mình.
Cô 20 tuổi, mang một chút bình lặng, một chút bồng bột, một chút ngây ngốc của cái tuổi vẫn chưa kịp thành người lớn. Cái tuổi này, con người ta chỉ biết có yêu thôi…
20 tuổi, lúc mạnh mẽ, lúc là yếu mền, cô vẫn mong manh nhưng loài cúc dại, chỉ biết yêu anh đơn thuần giản dị, cô tin rằng con đường tình yêu dẫn lối sẽ không bao giờ sai lầm.
Anh thích ngắm hoàng hôn bên cạnh cô, thích ôm cô trong vòng tay đón thứ ánh sáng huy hoàng của một ngày đang dần tắt, muốn che chở cho người anh yêu trước bão tố của cuộc đời.
Anh 20 tuổi, mang một chút ngang tàn, một chút giá lạnh, một chút dịu dàng của một người con trai lần đầu tiên bắt đầu yêu thực sự. Cái tuổi này, người ta chỉ biết đến tình yêu…
20 tuổi, anh không còn bồng bột, nhưng chưa hẳn đã trưởng thành, anh chỉ biết yêu như một chiếc chong chóng đón gió, gió càng đầy tình yêu lại càng rộng. Nhưng hết gió rồi, chiếc chong chóng lại kẽo kẹt cô độc chơi vơi chỉ còn lại một mình.
Giá như cô chỉ đơn thuần là một phép cộng vào cuộc đời anh một con số mới, khi hết yêu rồi trừ đi để quay lại với con số ban đầu…. thì có lẽ cô và anh đã chẳng là định mệnh.
Buồn thay… cô lại là một hằng số không đổi trong phương trình của cuộc đời anh.
Nên 2 chữ định mệnh đã vô tình tồn tại..
………..
Lúc anh này đang ngắm nhìn cô, vẫn ánh mắt ấm áp đong đầy thứ cảm xúc mãnh liệt của những yêu thương.
Giữa một đồi cỏ gió lộng, những cây cỏ liêu xiêu tạt theo chiều gió, cô ngồi ở đó chờ anh bước lại gần.
Đôi mắt anh sâu thẳm như một biển trời rộng lớn ôm trọn khuôn mặt cô.
Anh nhẹ nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ tựa những cánh bồ công anh đang bay trong gió.
Cô mỉn cười khi đôi môi mình vẫn trong đôi môi anh…dường như tất cả đau thương kia chỉ là tưởng tượng, hạnh phúc thật quá khiến cô lạc mình giữa cơn mơ….
An giật mình tỉnh dậy.
Trán cô ướt lạnh mồ hôi, cô lờ mờ nhìn xung quanh.
Tất cả những huyễn cảnh vừa rồi chỉ là một giấc mơ…khi tỉnh lại đau thương là thực.
Chiếc quạt trần chầm chậm quay phát ra những tiếng ù ù nhè nhẹ…Mùi thuốc sát trùng làm An khó chịu nhăn mũi, cô mệt nhọc ngồi dậy.
Căn phòng bệnh viện lạnh ngắt, người đứng người ngồi la liệt.
An cúi xuống thấy Dương đang thiếp đi bên cạnh mình.
Trời đã sáng rồi, không biết cô đã ngất đi từ bao giờ, và Dương đã ở đây từ bao giờ. Cô chẳng muốn quan tâm đến điều đó…mọi thứ trước mắt cô trống rỗng, phủ một màu trắng toát như tấm ga trải giường cô đang nằm ở đây.
Dù 2 mí mắt sưng phồng, thì nước mắt cô vẫn rơi trong vô thức.
Dương tỉnh giấc, điều đầu tiên anh thấy là gương mặt trắng bệch ướt nước mắt của An đang dựa đầu vào gối.
Cô nằm yên, nước mắt từ hai khóe mi cứ trào ra…
Anh đặt tay lên tóc cô, rồi đưa ngón tay khẽ gạt đi những giọt lệ đang không ngừng rơi trên khuôn mặt ấy.
- Đừng làm thế…Cô thì thào.
Câu nói của An, làm ngón tay Dương bất động trên mặt cô, anh lúng túng hạ tay xuống.
- Cậu..làm vậy…tôi chỉ thêm nhớ Hoàng hơn mà thôi…An nhắm nghiền mắt nói.
- Mình…An định hành hạ mình đến bao giờ..
- Dù vậy…mình cũng không thể….. ngừng khóc được. Giọng An run run.
- An tỉnh lại đi…An định khóc cho tới chết à…Hoàng lúc này nó đang vui vẻ cùng đứa con gái khác, còn An nằm đây khóc lóc vì nó thì có tác dụng gì.!!!
- Xin… lỗi. An thổn thức.
- Được rồi…Sao An phải xin lỗi. Dương dịu giọng, vuốt mái tóc bết dính nước mắt của An sang một bên.
Chợt cô ngẩng lên nhìn cái đôi lông mày đang nhíu lại của anh, thở sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh để nói.
- Cảm ơn… Dương…cả ngày hôm qua cậu đã ở đây rồi…mình không sao đâu…cậu về nghỉ đi..
Trong tiếng nấc nghẹn, An không kìm được, lại đưa tay lên ôm lấy mặt.
Dương thở dài.
- Sao mình có thể để An ở lại một mình …
Nghe Dương nói, An khóc càng to hơn.
Căn phòng vang lên tiếng khóc đến xé lòng của cô. Những người bệnh giường bên cạnh cũng lặng đi, họ không hiểu vì sao cô gái ấy là khóc, nhưng nghe những tiếng nghẹn ngào lòng họ cũng trùng xuống.
- Mình rất đau…đau lắm…
Dương đứng dậy, anh ôm lấy An, cô gục đầu vào cánh tay anh, nước mắt cô một lần nữa lại thấm ướt ngực áo anh.
- Được rồi…vậy cứ khóc đi. Anh thì thầm bên tai cô.
Hùng từ từ bước đến đau xót nhìn An, hắn nắm lấy bờ vai đang run lên của cô, liếc Dương, đôi môi hơi nhếch nhếch.
- Nín đi An…mọi chuyện sẽ ổn thôi. Y tá đến rồi, cậu có thể bỏ nó ra được rồi.
Dương từ từ buông An ra, khuôn mặt không hề biến sắc nhìn sang Hùng.
Sau khi được tiêm thuốc an thần, An trở nên bình tĩnh hơn, khuôn mặt vẫn chưa khô nước mắt mệt nhọc chìm vào giấc ngủ.
Dương cũng bước theo Hùng đi ra ngoài.
Một ngày trời oi bức với cái nắng chói chang, bầu trời cứ như đang căng ra vì cái nóng, làm khắp hàng lang bệnh viện người đứng kẻ ngồi xếp hàng la liệt trông đã mệt lại càng thêm bức bối.
Hùng cũng đang rất bức bối …vì nóng, vì An, và đặc biệt là vì Dương. Hắn dừng bước ở căng tin bệnh viện, hắn và Dương chọn một chỗ dưới tán cổ thụ ngồi uống nước.
Lúc bấy giờ Hùng mới lên tiếng.
- Mày vui chứ?
Dương im lặng trước câu hỏi của hắn.
- Giờ mày đã đạt được cái mà mình muốn, chúc mừng mày. Hùng cười khẩy, đút hai tay vào túi quần liếc mắt nhìn Dương một cái, rồi nhìn đi chỗ khác.
- Đừng nói cái giọng đấy.
- Tao chỉ muốn nói cho mày biết câu này, những thứ nếu là cả mình thì đi 1 vòng nó sẽ là của mình. Còn những thứ không phải là của mình dẫu dày công dành giật, dày công cất giấu, thì 1 ngày nào đó nó cũng biến mất khỏi cuộc đời mình.
Những cơn gió khô khốc phả vào chỗ hai người ngồi, tán cây cổ thụ khẽ rì rào, làm tăng thêm phần khinh bỉ cho câu nói của Hùng với kẻ đang ngồi đối diện hắn.
- M* mày bỏ ngay cái giọng kích bác nhau thế đi. Đây là Hoàng lựa chọn, chứ không phải tao…Nó đã chọn bỏ lại người nó yêu, thì tao xứng đáng để là người bên cạnh cô ấy. Còn đây không phải vấn đề mày có hài lòng hay không! Mày cũng nên nhớ, chính mày đã mở đường cho tao. Sao bây giờ mày lại tỏ cái thái độ ch* chết thế.
Dương cũng mất bình tĩnh vì cái câu nói xoáy sâu vào tâm can mình. Gương mặt anh bỗng chốc đỏ lên bừng bừng, hai mắt long lên nhìn chằm chằm Hùng, cáu gắt.
- Bởi vì lúc đấy tao không ngờ mày lại là một thằng khốn nạn như thế này.
Hùng nghịch những ngón tay, điềm tĩnh nói, gần như vô cảm với những cảm xúc đang bộc phát lẫn lộn trên khuôn mặt kẻ kia.
- Mày có muốn biết lý do tại sao Hoàng không hề nổi bật, nhưng lại chiếm được trái tim của An hay không? Vì nó không hề coi bản thân mình là số 1, nó không coi thường tình cảm của người nó yêu, và một điều đơn giản hơn nữa với nó yêu An hơn cả bản thân mình.
- Giờ…mày lại thấy Hoàng tốt còn tao thì không à..Ha ha ha…Gió chiều nào mày xoay chiều đấy cũng nhanh đấy chứ. Tao nghĩ mày nên dành thời gian lo chuyện tình cảm của mình đi, đừng xía vào chuyện của người khác. An không muốn bạn của mình quá xen vào chuyện riêng tư của cô ấy đâu…Dương khục khặc cười, nói với Hùng bằng giọng thách thức.
- Cảm ơn mày đã nhắc tao sẽ lưu ý. Giờ mày về được rồi đây…Tao sẽ ở lại với An. Hùng không thèm bận tâm đến lời Dương nói, hắn đứng dậy đi về phía sân bệnh viện.
- Tối tao sẽ vào. Dương cũng đứng dậy, anh nói rồi rẽ sang hướng khác.
- Tao nghĩ mày nhầm lẫm gì ở đây rồi…Mày chưa phải người yêu nó, còn tao là bạn thân nó. Mày chỉ là bạn cùng lớp thôi Dương ạ, mày chỉ nên làm tròn trách của người bạn cùng lớp.
Hùng quay lại nói với anh.
- Vì vậy tao càng phải hợp thức hóa mối quan hệ này trở thành tình yêu. Cảm ơn vì mày đã nhắc.
Dương không quên nhấn mạnh từng từ một rồi cười lớn, ngoảnh mặt quay đi..
-----------
Hoàng mở mắt bừng tỉnh, cổ họng anh trào ra một thứ gì đó vô cùng kinh tởm, anh bật dậy chạy thẳng vào phòng tắm, nôn hết những gì trong ruột mình ra. Bụng anh như bị ai đó thắt lại, còn cái thứ nước nhờn nhụa cứ xộc thẳng từ miệng xộc cả lên mũi, làm anh tưởng như mình sắp chết.
……
Hoàng mệt mỏi, với tay giật nước bồn cầu, ngồi sụp xuống dựa người vào bức tường lạnh ngắt của phòng tắm.
Điện thoại anh đổ chuông, vang lên bài hát của cô.
“ - Sao dám đổi nhạc chuông của anh hả?
- Thế sao anh không thay nhạc chuông? Cô cong môi lên cãi.
- Đừng bắt anh phải chịu đựng mấy cái bài hàng quốc, hàng xẻng của em nữa.
Anh giật lại điện thoại.
Cô bĩm môi, ngồi phịch xuống quay ngoắt đi, nói thế nào cũng không chịu nhìn mặt anh.
- Thôi đây…em muốn làm gì thì làm.. Anh đành chìa điện thoại ra, dỗ dành.
- Không thèm, anh tránh ra.
- Lại dỗi…có thế mà cũng dỗi. Không thèm thì thôi nhé.
Rút điện thoại về, anh giả vờ quay ra bấm bấm chơi điện tử.
Cô tức giận ngoảnh lại nhìn anh lườm.
Anh làm mắt lác, trề môi ra… Cô cười vang lên, ôm lấy anh dành lấy điện thoại.
- Sao bảo không thèm.
Anh quàng tay qua vai cô, kéo cô lại gần mình.
- Anh mà dám đổi lại thì chết với em.
- Vâng, con biết rồi mẹ ạ.
- Cái gì? Cho chết này…
Cô qua ra lấy gối đập liên tiếp vào người anh làm anh không kịp chống đỡ, chỉ biết ôm lưng mình kêu cứu. Tiếng cười cô giòn tan bên tai anh…”
Cô giờ chỉ còn là hồi ức, lời chia tay còn chưa kịp khô mà tất cả kỉ niệm đã biến thành hồi ức, dày vò tâm trí anh từng ngày, từng giờ, từng tích tắc.
Cuộc đời của anh ban đầu cũng chỉ một màu như bản nhạc chuông đã được mặc định của điện thoại. Kể từ cô bước vào, cuộc đời anh bỗng trở nên lộn xộn với mọi sắc màu…
Chuông điện thoại vang lên một hồi rồi im bặt.
Một lúc sau một hồi chuông khác tiếp tục vang lên, vọng vào phòng tắm..Bài hát tiếng hàn ấy anh chẳng thể hiểu nổi lời, vậy sao tâm tư anh não nề đến vậy.
Hoàng vẫn ngồi đó, anh không buồn đứng dậy. Là do chân anh không còn sức sau một trận nôn thừa sống thiếu chết, hay do anh vẫn lưu luyến bài hát ấy lần cuối cùng trước khi xóa nó ra khỏi bộ nhớ máy của mình.
~ “It’s okay even if I can’t touch you
It’s okay even if I can’t hug you
Lonely love Yes I love you, like my destiny. I can feel you”
( Vẫn ổn thôi dù em không thể chạm tới anh.
Vẫn tốt thôi dù em không được ôm lấy anh.
Tình yêu cô đơn ấy…Vâng em đã chót yêu anh rồi, cảm thấy anh giống như định mệnh của em.) ~
Điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông, Hoàng vẫn không muốn đứng dậy, chính bản thân anh tự nhủ rằng có lẽ anh đã bị điên thật rồi.
Bỗng có tiếng gõ cửa dồn dập, cộng với tiếng điện thoại réo rắt, không cho anh được yên.
- M* kiếp…
Hoàng bám tay vào thành bồn tắm, cố gắng đứng dậy, xiêu vẹo bước ra ngoài.
Hùng đứng trước cửa khoang tay nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh, xùy nhẹ một tiếng, đẩy anh sang một bên bước vào.
- Mày từ dưới cống chui lên à.
Hoàng ngả người ra ghế, không buồn trả lời. Thấy vậy, Hùng lắc đầu nói luôn.
- An đang ở trong bệnh viện.
Anh bật dậy, căng to đôi mắt nhìn Hùng đầy hoảng hốt. “ Vẫn còn lo cho nó thể mà bảo hết yêu” Hùng chẹp miệng, hắn lôi trong tủ lạnh nhà Hoàng ra một chia nước mát ngồi xuông vừa uống vừa nói.
- Mày không nghĩ rằng sẽ khó khăn như thế này phải không?
- Ừ… giọng anh khàn đặc.
- Lúc chưa yêu người ta hay nghĩ rằng nếu mất đi người này ta sẽ có người khác. Khi yêu rồi thì lại nghĩ chia tay rồi thì sẽ quên mau thôi. Nhưng khi chia tay rồi người ta mới biết, để chia tay chúng ta phải xẻ đôi linh hồn mình, xé tan trái tim mình..không hề dễ dàng phải không? Và nếu như mày nghĩ rằng sẽ quên được thì lại càng sai lầm, mà tình đầu thì lại càng không thể quên được. Vì tình yêu được dệt lên từ những kỉ niệm, mà những kỉ niệm thì chỉ tạm thời biến mất, chứ không bao giờ biến mất mãi mãi..
Hùng gác chân lên bàn, ngả người ra, từ sáng ở bệnh viện giờ mới được ngồi nghỉ một chút.
- Ôi mệt thật…ghế ở bệnh viện cứng kinh khủng..
- Tao …chưa bao giờ… muốn hiểu những thứ ấy.
Anh nói từng rất rành mạch, ngữ khí tỏ ra rất điềm nhiên, nhưng sắc mặt lại vô cùng nặng nề.
- Vậy à..tùy mày thôi. Mày là người chia tay, đáng lý phải vui hơn người bị chia tay chứ nhỉ???
- Mày nếu muốn chửi rủa, hay đánh đấm gì tao thì làm đi. Còn đừng có lôi mấy cái triết lý cái con khỉ ấy ra nhét vào đầu tao. Tao biết mày vốn không ưa tao bây giờ lại càng ghét tao hơn, nên không cần phải đến đây giả vờ giảng đạo đâu.
- Mày nhầm rồi. Tao không hề ghét mày, vì cái tính lăng nhăng của mày tao sợ An sẽ khổ nên mới không muốn nó và mày…. Mày chia tay với An không có nghĩa tao với mày không còn là bạn.
- Đáng ra… mày phải phản đối cô ấy và tao sớm hơn, bây giờ muộn quá rồi. Hoàng cười nhạt
“ Đây là kết quả của việc tao phản đối đấy..” Hùng chán nản nghĩ, nhìn Hoàng thế này hắn càng cảm thấy mình có lỗi.
- M*..Đứng lên đi..
- Làm gì? Hoàng mệt nhọc túm lấy điều khiển tivi chỉnh âm thanh nhỏ đi.
- Đi ăn ! nếu mày vẫn muốn sống thì đứng dậy đi.
- Tao không muốn ăn.
- Không muốn mày cũng phải ăn. Tao không muốn nhìn 2 đứa mày thi nhau chết.
Hùng xốc mạnh người Hoàng dậy.
- Được rồi, buông ra.
Hoàng hẩy tay hắn ra, chệnh choạng đứng lên.
………..
Trời nhá nhem tối, Hùng vào bệnh viện.
An vẫn đang ngủ, từng nét mệt mỏi hiện rõ trong giấc ngủ của cô.
- Con bé nó vừa mới ngủ thôi? Một bác gái giường bên cạnh nói.
- Vâng. Hùng mỉn cười gật đầu với bác rồi lại nhìn sang An.
- Cháu là người yêu nó à. Khổ thân, nó khóc suốt, sao lại ra nông nỗi này hả cháu?
Hắn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo cố gắng đáp lại bằng một lời nói dối nhạt nhẽo.
- Không cháu chỉ là bạn thôi. Áp lực thi cử thôi bác ạ, kết quả không tốt lắm.
- Đấy rõ khổ, học sinh bây giờ chúng nó học nhiều quá thành ra hay bị thế đây..Gớm con nhà tôi chỉ có học học học, kết quả mà không tốt là nhịn ăn nhịn uống. Bác gái tỏ ra thương hại nhìn sang An nói.
- Con nhà này cũng thế… Một bác đối diện cũng góp lời.
- Học đông học tây…sức khỏe là cái quan trọng….
…………..
Công cuộc buôn chuyện của phòng bệnh lại tiếp tục rôm rả.
An mở mắt vì đôi tiếng ồn ào, nhìn thấy Hùng cô hơi mỉn môi.
- Dậy rồi à? Tao mua cháo cho mày đây này.
Ngửi mùi cháo, bụng An dường như đang cồn lên những làn sóng biểu tình dữ dội..Cô gượng ngồi dậy.
- Cảm ơn mày…tao đang đói kinh khủng.
Thấy giọng An bình thường trở lại, Hùng cũng cảm thấy yên lòng, hắn đưa cặp lồng cháo và thìa cho cô.
- Sáng mai tao đến đón mày ra viện.
Hùng mở chai nước rót nước đưa cho An.
- Cái Sơn vừa đến…Nó đến thăm và đóng viện phí cho tao..Nhưng… An ngập ngừng.
- Đã có người đóng cho mày rồi phải không? Không phải tao đâu, tao cũng định đóng cho mày nhưng có đứa đóng cho mày từ lúc đưa mày vào đây rồi. Hùng tỏ ra chẳng có chút bận tâm gì.
- Dương..ư? An chần chừ hỏi.
Hùng gật đầu, đưa cho cô khăn ướt rồi tiếp tục nói.
- Bố nó làm phó giám đốc bệnh viện này. Mày nghĩ chỉ bị ngất như mày mà có giường để mày nằm ở đây 2 ngày à…
- Thật ư???
- Ừ..
An tỏ ra qua kinh ngạc nhìn Hùng.
- Mày còn ngạc nhiên nhiều..nên đừng trợn mắt lên như vậy. Ăn hết cháo đi.
Hùng liếc thấy bát cháo đã nguội ngắt mà cô mới chỉ động đến được vài thìa, liền nhắc. An cúi xuống im lặng, nuốt từng thìa cháo. Hắn cảm giác rằng cô đang rất đói, nhưng khi nhìn cô ăn người ta lại cảm thấy như cô chỉ đang cố để tồn tại.
- Mày…đã bình tâm hơn chưa? Hắn hỏi cô.
- Ừ…tao đã mơ đủ về giấc mơ ấy rồi. Cô chậm rãi nói.
- Vậy 2 ngày qua mày vật vã chỉ là để mơ…. đủ về Hoàng thôi à.
- Ừ…Tao đã tự hứa với lòng mình, sau ngày hôm nay tao sẽ không mơ về anh ấy nữa.
Cô đặt bát cháo lên bàn, lãnh đạm cầm hộp giấy ướt lau miệng. Đôi mắt cô đã giá lạnh đi nhiều rồi…
Hùng khẽ rùng mình khi nhìn vào mắt An, đôi mắt không hề có một chút sức sống cứ mơ hồ, như có 1 dòng sông băng đang chảy trong đó.
- Một giấc mơ đẹp.. Đã đến lúc tao phải tỉnh dậy rồi…
…………
Hoàng đứng đó nhìn người con gái ấy.
Chỉ vài bước chân thôi…anh có thể bước đến bên cô…
Nhưng sao anh vẫn chỉ đứng đó, nhìn cô trong im lặng.
Không phải là khoảng cách của quãng đường ấy quá lớn.
Không phải do không gian đang trải dài vô hạn.
Mà là do khoảng cách giữa trái tim giờ đây đã lệch nhịp nhau rồi..
-------------
Love that once hung on the wall
Used to mean something, but now it means nothing
The echoes are gone in the hall
But I still remember, the pain of December
Oh, there isn't one thing left you could say
I'm sorry it's too late
I'm breaking free from these memories
Gotta let it go, just let it go
I've said goodbye
Set it all on fire
Gotta let it go, just let it go.
(Tình yêu mà em đã từng có.
Đã từng là tất cả, nhưng giờ chẳng còn là gì nữa rồi.
Dư vị này cũng đã nhạt phai
Nhưng em vẫn đau, nỗi đau của tháng mười hai
Oh, chẳng còn gì để nói nữa đâu anh.
Em xin lỗi có lẽ đã quá trễ
Em thả mình tự do khỏi những kí ức.
Em sẽ để chúng đi, để chúng ra đi..
Em đã nói lời chia tay
Thiêu đốt đi tất cả.
Cố gắng quên đi…quên hết tất cả)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro