Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 : Anh yêu em bao nhiêu?

Chương 15: Anh yêu em bao nhiêu?

Em vẫn thế …Vẫn đẹp dịu dàng màu mắt biếc tinh khôi..

Vẫn gửi tình yêu qua từng cơn gió.

Vẫn yêu anh bằng tất cả những gì em có

Vẫn đợi chờ…trái tim hướng về anh.

Phải chăng rằng tình yêu quá mong manh.

Chỉ chạm nhẹ đã tan thành từng mảnh.

Em vẫn đứng ở nơi giá lạnh..

Bước qua những chênh vênh để đến được bên anh…

Tiết trời đầu tháng 8..

Lệ trời bắt đầu tuôn dầm dề dai dẳng..làm phố phường Hà Nội cũng chìm dần trong nỗi âu sầu riêng của những ngày mưa kéo dài.

Người ta nói rằng tháng 8 dương hay tháng 7 âm, là tháng của mưa ngâu, mang những nỗi buồn dai dẳng của một chuyện tình, vạn kiếp vẫn còn dở dang…

Trước đây, An vẫn thường được nghe kể về chuyện tình của Chức Nữ và Ngưu Lang, sau 365 ngày xa cách, cứ ngày 7/7 âm họ mới được gặp lại nhau. Nhưng cứ đến tháng 7 hàng năm là họ bắt đầu khóc, vì nỗi nhớ thương cứ phải đếm từng ngày nên những giọt nước mắt cứ dai dẳng rơi không dứt.

Dù khóc hoài khóc mãi thì Ngưu Lang và Chức Nữ cũng chỉ được gặp lại nhau đúng một lần, để rồi lại mãi mãi rời xa nhau…Vậy tai sao họ lại vẫn cứ chờ đợi, vẫn khắc khoải đến từng ngày để được gặp lại nhau.

Xa nhau cũng vì yêu và được gặp lại cũng là vì yêu…

Chỉ vì một chữ tình mà cái duyên nợ bao kiếp trôi qua chẳng thể dứt nổi nhau.

An chưa bao giờ muốn nghe hết câu chuyện tình ấy, vì cô sợ rằng sự chia ly của họ sẽ ảm ảnh mình.

Mưa tháng 7… vẫn cứ mang đến cho cô cái cảm giác buồn nhẹ nhàng man mát trôi qua hình thành trong giác cảm của mình, như một phản xạ của tiềm thức.

An đứng ngoài hành lang, nhìn lên bầu trời đựng đầy những đám mây màu tro xám ngắt, những hạt mưa bắt đầu rơi lất phất ở hành lang, phả vào mặt cô những tia nước lành lạnh…

Nếu anh biết lúc này trời đang mưa, mà cô vẫn còn đứng đây nghịch nước, chắc hẳn rằng anh sẽ lại càu nhàu..

Tự nhiên cô cảm thấy nhớ anh, nhớ đến cồn cào trong lồng ngực….

Cô bật cười vu vơ khi nghĩ về những khoảng khắc ngọt ngào của cả hai người, tình yêu ngọt lịm tựa một ly kem tan chảy nơi đầu lưỡi, căng tràn trong trái tim.

Có lẽ…cô đã yêu anh…yêu anh nhiều hơn những gì cô nghĩ…

……………….

Ngày hôm trước,  cô bất chợt hỏi anh, một câu hỏi xuất phát từ cảm tính hơn là từ suy nghĩ…

-         Tôi đã …yêu cậu rồi, phải không nhỉ?

Hoàng bật cười, anh cười một tràng dài, đôi mắt nhoèn cả nước. Câu hỏi của cô buồn cười thế sao? Cô băng khoăng nhìn anh. Hoàng chăm chú nhìn vào khuôn mặt có chút ngây ngây của An, ánh mắt có chút sáng lên, anh hỏi.

-         Có phải cô tỏ tình với tôi không đấy?

-         Đừng mơ! Tôi chỉ đang băng khoăng thôi. Còn nếu tỏ tình thì người tỏ tình sẽ phải là cậu.

An nhăn mặt, lắc đầu, bao biện cho câu hỏi chót dại của mình.

-         Ha ha….Lại biện minh…Cô đã yêu tôi đến sắp “chết” rồi phải không?

-         Đừng hòng…Cô bĩm môi, quay ngắt đầu đi.

Hoàng kéo cô lại, giữ lấy vai cô, nhìn sâu vào đôi mắt đang cố tránh né mình.

-         Thế cậu không thích tôi à?

Thấp thoáng trong câu hỏi kia có chút gì đó bận lòng, lo lắng …. Đôi mắt đang cố dò xét biểu hiện trên khuôn mặt của anh.

Anh ôm lấy cô vào lòng, thân hình nhỏ lọt thỏm trong vòng tay anh, cô cũng đưa tay ôm lấy tấm lưng ấm áp của anh lại.

-         Nếu anh không thích em…Sao anh lại ôm em thế này?

-         Vì dê…Câu trả lời khô khốc, thản nhiên.

-         Ha ha ha ha….Anh cười  lớn, đến nỗi cả người cô cũng rung theo tiếng cười của anh.

-         Thế còn…thế này thì sao.

Hoàng đặt môi mình vờn nhẹ lên môi An, kéo một nụ hôn thật dài..thật chậm..Mọi thứ trong cô cứ như đang tan ra điều khiển môi mình khi đáp lại nụ hôn của anh.

-         Điều này chứng tỏ cậu bị nghiện hôn.

Cô rơi môi anh, ngước lên nói, má vẫn còn hồng hồng.

-         Vậy em sẽ phải đưa anh đi trại để cai nghiện rồi..Em sẽ phải xa anh, em có sống được không đây?

Hoàng nhìn người con gái đang ở trong vòng tay anh, trêu chọc…

-         Xiiii vắng mợ chợ vẫn đông nhé.

Cô áp má vào ngực anh, rụi đầu vào lòng anh nhẹ nhàng nói. Lời nói thì tỏ ra vô tình nhưng hành động thì lại ngược lại.

-         Em nói nghe hay lắm…Nhưng vắng em…anh sẽ không sống được.

Vì câu nói của anh, cô như chết lặng với hạnh phúc ở trong lòng..

-         Sao em  vẫn cứ “ tôi” với “ cậu” thế hử???.

-         Vì..ngại…

Anh mỉn cười, âu yếm ôm chặt cô trong vòng tay mình.

-         …Đồ ngốc…

Hoàng thì thầm bên tai An.

Anh cúi xuống nhìn An đang nép sát vào lòng mình, tâm tư anh bây giờ chỉ toàn hình ảnh của cô.

Nếu chòm sao Bắc Đẩu dành cho những kẻ du hành, thì ngôi sao Bắc Đẩu của anh chính là cô.

Cô vẫn luôn hỏi anh rằng anh yêu cô bao nhiêu?

Câu hỏi đó, anh chẳng thể cho cô được một đáp án cụ thể..

Rộng hơn cả bầu trời…sâu hơn cả đại dương…mênh mông hơn sa mạc…

Anh yêu cô nhiều hơn cả như vậy…

------------

-         Sao lại gọi cho tôi hôm mưa bão thế này.

Hùng ngồi phịch xuống ghế, lấy giấy lau vội những giọt nước lèo nhòe trên mặt, nhìn Dương thắc mắc.

-         Tháng này, ngày nào mà chẳng mưa. Tôi có chuyện muốn nhờ ông

Dương cười nhẹ bẫng nói.

Hùng nhìn Dương, hắn phát hiện ra hôm nay Dương mặc một chiếc áo kẻ màu xanh đậm rất hợp với màu mắt hơi nhạt của anh, mái tóc mới cắt làm khuôn mặt anh rạng ngời ở mọi góc nhìn..

Hùng khẽ giật mình khi nhìn thấy nụ cười đang sáng lấp lánh trên môi Dương. Hóa ra anh ta có cái năng lực này, thảo nào mà trước đây An chết mê chết mệt anh ta. Hùng thầm nghĩ, đến anh mà còn bị Dương quyễn rũ như vậy thì những cô nàng khác chắc chắn không ngoại lệ.

-         Có chuyện gì?? Hùng hỏi.

-         Thì chuyện lúc trước ông bảo tôi rằng An thích tôi đấy…Sao tôi cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy, có vẻ như cô ấy không như lời ông nói.

-         Ha ha ha…ông không biết An rất hay ngại ạ.

-         Vậy à…??

-         Ừ…Nếu ông thích nó thì hãy tán đi, nó sẽ không đến với ông trừ khi biết ông cũng thích nó đâu.

Dương nghi ngờ nhìn Hùng, hắn hiểu Dương giờ đang nghĩ gì nên tiếp tục nói.

-         Nhưng…cái là lạ mà ông nhận ra ấy …có lẽ bây giờ nó đã yêu một người khác…

-         Gì?? Là ai??

-         Nó yêu Hoàng…

-         Hoàng?

Khuôn mặt Dương sạm lại, đôi mắt anh đang suy nghĩ một điều gì đó, anh nhìn Hùng một hồi lâu, miệng vẫn không thể thốt lên lời.

-         Ừ..

-         Sao có thể …Hoàng hắn yêu rất nhiều..phải chăng…?? Dương vẫn không thể tin được vào những gì Hùng nói

Hùng nhếch môi cười, nhìn Dương với khuôn mặt bình thản, hắn tiếp tục nói.

-         Tôi hỏi ông, giữa một người mình chỉ dám nhìn từ xa vì ánh sáng của anh ta chói chang quá và một người dám bước vào bóng tối cùng mình..Ông sẽ chọn ai??

-         ….

-         Vậy nên tôi nghĩ việc này cũng dễ hiểu? Ông thích An…nhưng lại chẳng bao giờ quan tâm đến việc nó thích những gì, nó nghĩ gì? Điều ông quan tâm chỉ là nó không được phép thích ai khác ngoài  ông….

-         ………

-         Thay đổi…là một chuyện rất bình thường. Nếu là ông tôi sẽ không ngạc nhiên đâu.

Hùng nhìn người con trai trước mắt mình, khuôn mặt anh ta đang dần trở nên tối đi vì tức giận. Như một đứa trẻ con, khi có người cướp trong tay anh ta thứ quý giá nhất, cảm giác đầu tiên là hụt hẫng, cảm giác tiếp theo tức giận, và cuối cùng anh sẽ dành lại nó…Con người Dương suy cho cùng đơn giản hơn những gì Hùng tưởng.

-         ..Hãy ..giúp tôi..

Dương nhìn Hùng, khó khắn lắm anh mới có thể thốt ra lời nói đó. Một người luôn mang quá nhiều lòng tự trọng như anh, việc cầu xin ai đó giúp mình quả là một việc không hề đơn giản.

-         Vậy…cậu muốn sao?

Hùng thở dài, vẫy tay gọi phục vụ.

-         Tôi sẽ nói với An rằng tôi thích cô ấy.

-         Nghe cũng có vẻ được đấy…Nhưng An sẽ từ chối thôi, vì bây giờ người nó thích là một người khác…

Hùng cố nhấn mạnh vào từ “ người khác” khi nói với Dương, chắc hẳn anh ta thừa hiểu “ người khác” ở đây là ai.

-         Tôi hiểu rồi…

Dương gật đầu, anh đã ngầm hiểu ra ý của Hùng. Muốn cô quay lại bên mình, thì chỉ có cách làm kẻ ở bên cạnh cô biến mất mãi mãi..

-         Đây là thứ mà An rất thích ăn. Hãy bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.

Cô phục vụ đặt cốc chè khá bắt mắt xuống trước mặt Hùng, hắn khẽ liếc vào cái cốc rồi nhìn sang Dương. Anh ta cũng nhìn xuống cái cốc đang đặt trên bàn, khi đã hiểu mọi chuyện gương anh mặt đã tươi tỉnh hơn rất nhiều..

Yêu không phải là một cuộc đua trên cùng một con đường chạy, xem ai chạy nhanh hơn người đó chiến thắng. Yêu là một trò chơi chiến thuật…đòi hỏi người chơi phải chiến thắng bằng con đường riêng của mình, và lựa chọn đường chạy chính là thứ để có thể nắm lấy tình yêu.

-         Bây giờ mới chỉ bắt đầu.

Dương nói, đôi măt anh xa xăm hướng ra ngoài cửa sổ..Anh sẽ nắm lấy tình yêu này dù có phải làm bất cứ điều gì.

--------------

-         Lớp mày sắp tổ chức đi chơi hả An?

-         Ừ…

An đang ngồi xem phim, ngó xuống nhìn Sơn đáp.

-         Sướng vãi…thế đi đâu?

-         Chưa biết được…còn đang bàn, tầm tháng 10, hay tháng 11 gì đó, mới đi cơ mà. Mày có định đi à?

-         Ừ…thì Tuấn có nói..nhưng tao còn suy nghĩ xem đi ở đâu rồi mới quyết định.

-         Ờ..đi đi cho vui…

-         …Ờ…để tao nghĩ đã…

-         Nghĩ làm gì…đi du lịch với chàng lại còn phải nghĩ…

-         Ha ha ..

Vừa buôn với An, Sơn đi cắm nước úp mì..

Mùi mì làm An không thể cưỡng lại được.

-         Ều..con này, mày không ăn cơm tối à…Ngửi mùi mì là bụng tao réo ầm ĩ. An than thở ngó xuống.

-         Không…cả tuần ăn cơm rồi, nhạt miệng..Xuống đây pha nước ăn luôn đi.. Sơn quay lên vẫy vẫy cô xuống.

An đang định cầm gói mì đi xuống, thì điện thoại lại reo liên hồi.

1 cuộc gọi từ Dương, không biết anh có việc gì?

-         Alo?

-         An đang làm gì thế?

-         À..mình đang xem phim thôi..Dương có việc gì không?

-         Ừ…sắp sinh nhật em gái mình, chưa biết mua gì cho nó cả, định rủ An đi cùng…Tối nay An có rảnh không?

-         Vậy à…nhưng tối nay mình bận mất rồi..An kiếm cớ chối.

-         Ừ…thế mai được không? An giúp mình nhé, vì mình cũng chẳng biết mua gì cho nó cả. Hôm qua rủ Hùng thì nó bảo nó không biết gì mấy vụ quà cáp, nên mình gọi cho An.

Giọng Dương năn nỉ làm An trùng lòng.

-         Ừ…thì…thôi có gì để mai nhé, mai chắc mình rảnh đấy.

-         Vậy được rồi…cảm ơn An trước nhé.

An cúp máy, cô thấy lạ….sao Dương lại rủ cô nhỉ? Cô và anh ấy đâu có bạn bè thân thiết với nhau lắm đâu.

-         Xuống ăn mì không, nước nguội rồi? Sơn ngó lên vẫn chưa thấy An xuống liền nhắc to.

-         Ừ..chờ tao…An giật mình vội vàng đáp.

Vì giờ An chẳng còn quan tâm đến Dương, nên cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều nữa, cắm sạc vào điện thoại rồi đi xuống pha mì, cuộc gọi của Dương chẳng mấy chốc đã bay vèo ra ngoài cửa sổ.

..........

-         Annnnnn….

Tiếng cái Na gọi từ ngoài cửa, làm An đang nằm trên giường giật mình, vội ngó xuống.

-         Gì…???

-         Ai tìm mày ở ngoài cửa.

-         Ai?

An ngạc nhiên hỏi.

-         Chịu..anh nào đấy, hỏi mày.

-         Thế à? Ai nhỉ?

An ngồi dậy, buộc lại tóc rồi đi xuống, ra cửa.

-         Anh đến đây làm gì?

Sau khi nhìn thấy người đứng trước cửa, An nhếch mép cười nhìn anh ta, giọng cô đanh lại, khó chịu.

Bộ quần áo tềnh toành, cộng với mái tóc rối tungTùng nhìn An mỉn cười, vẫn nụ cười lạnh lùng đến rợn người nhưng khuôn mặt anh ta có chút phờ phạc.

-         Nói chuyện đi..Tôi biết cô sẽ  không nghe điện thoại của tôi. Nên tôi tìm đến đây.. Tùng mệt mỏi lên tiếng.

Ngôn từ vẫn kể cả như vậy, An thở dài thầm nghĩ

-         Có chuyện gì? Anh nói nhanh đi, tôi không có thời gian tiếp chuyện với anh đâu.

-         Đây..

Tùng đưa cho An một cái hộp nhỏ.

-         Gì đây?

-         Mai tôi sẽ bay..Hãy đưa giúp tôi cái này cho Hùng.

Giọng nói đầy tuyệt vọng, Tùng giương đôi mắt thâm quầng mệt mỏi nhìn An. Không tưởng được một người đã từng rất phong độ, kiêu hãnh như anh ta lại đến nhờ cô với bộ dạng tiều tụy nhếch nhác này. Có vẻ như anh ta gặp phải chuyện gì đó, nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm, một kẻ bạc bẽo như anh ta thì sớm muộn cũng gặp quả báo.

-         Được rồi…Tôi sẽ đưa cho Hùng.

An toan định quay vào luôn thì tiếng Tùng ở đằng sau làm cô dừng bước lại.

-          ..Hãy nói với em ấy rằng…hãy quên tôi đi.

-         Cậu ấy quên anh lâu rồi.

Cô nhìn Tùng trừng trừng nói.

-         Và…

-         Gì nữa…An khoang tay trước ngực chờ đợi câu nói của người con trai đó, mặt đầy bất mãn.

-         Không..không có gì…Tôi về đây, cảm ơn cô.

Tùng quay lưng bước đi, những bước chân anh in trên nền gạch sao lại nặng nề đến vậy…

An cầm chiếc hộp quay vào trong phòng, trong lòng có chút bực bội..

……

-         Annnnnnnnn.

-         Sao?

Lại tiếng Na gọi, An vừa đặt lưng xuống, cô lại ngó ra.

-         Có ai đến tìm mày này?

-         Ai thế..không biết. Bạn ấy bảo tên là Hoàng..

An bật dậy, sao anh lại đến đây lúc này…cô với anh hôm nay có hẹn với nhau đâu.

-         Sao hôm nay là ngày gì mà lắm trai đến tìm mày thế hả An?

Sơn ở giường bên nghểnh cô sang nói.

-         Ừ…thì cũng có ngày dương thịnh âm suy chứ.

An nháy mắt với Sơn rồi nhanh chóng bước xuống giường.

-         Lần nào bạn của An đến, phòng ta lại có quà.. bạn ơi vào đây, không phải ngại đâu.

Cô chưa kịp ra cửa, thì đã thấy Na xách túi táo vào, miệng lanh lảnh nói.

Hoàng bước vào, anh nhìn cô đang ngây người ra nhìn mình khẽ cười nói.

-         Sao em lại ngạc nhiên thế ? anh đã nói với em từ hôm trước rồi mà.

-         Bao giờ?

An đang cố lục lại trí nhớ xem cô đã bao giờ mời Hoàng đến phòng chơi chưa…Nhưng vẫn không thể nhớ ra được.

-         Thôi để nhớ sau…bạn ơi ngồi xuống đây đi.

Na đã nhanh chóng lấy ghế cho Hoàng ngồi, rồi con bé ngồi ngay bên cạnh anh lôi táo ra gọt. Đúng là tâm bệnh, thấy trai lạ vào phòng thì y như rằng cả lũ lại tớn tác lên.

Sơn thì nhìn Hoàng rất kì lạ, vì đi học hộ An mấy lần ốm, nên cô thừa biết Hoàng, và có lẽ cô đã đoán ra được An và người kia đang yêu nhau.

-         Hoàng phải không? Mấy hôm đi học hộ An thấy bạn ngồi đằng sau lưng mình.

Sơn bắt chuyện, mắt khẽ liếc An miệng tủm tỉm cười.

-         Ừ…Mình nhớ bạn rồi.

-         Thế hôm nay sao Hoàng lại hạ cố đến phòng mình thế này..An giới thiệu đi xem nào, Hùng thì bọn này biết rồi, còn Hoàng thì chưa?

Cái Trang đang nằm trên giường ngủ, nghe tiếng ồn ào cũng đã dậy, nhưng vì có khách nên nó chỉ dám nằm trên giường ghé mắt nhòm xuống.

-         Ờ…thì đây là bạn cùng lớp với tao. Bạn ấy tên là Hoàng.

-         Chỉ thế thôi à..Sơn không buông tha.

Trang nằm trên giường khúc khích cười, cô ngó lên lườm nó một cái rồi lúng túng nhìn Hoàng.

Anh nhìn bộ dạng khó xử của cô, quay sang mỉn cười đáp lại lời Sơn.

-         Mình là bạn trai An.

Lời anh nói ra nhẹ bẫng, không quá nhấn mạnh, nhưng cũng để phòng An rú lên ầm ĩ. Đến nay cả Trang đang nằm trên giường cũng phải bật dậy, ngạc nhiên nhìn xuống.

-         Uầy…ủa ôi….thế sao tớ chẳng thấy nó nói gì về bạn nhỉ?

Tiếng cái Na hét lên.

Hoàng quay sang nhìn An nhăn nhở, cô thì nhăn mũi đáp lại cái nhăn nhở kia của anh.

-         Mới đây thôi..chắc An chưa kịp nói. Hoàng nói.

-         Mới…là được bao lâu rồi. Sơn tò mò nhìn Hoàng hỏi.

-         À..thì cũng được…

-         Thôi…mấy đứa ăn táo đi. Anh ra đây với em…

An vội chặn lời Hoàng, rồi nhanh chóng kéo anh ra ngoài.

………….

Anh và cô nắm tay nhau đi ra ngõ.

-         Lúc nãy em xấu hổ à.. Hoàng hỏi.

-         Ừ..sao anh lại nói thế…An giật giật tay ah nói.

-         Thì không đúng thế à..???

-         Ý em không phải thế, nếu nói thì để em nói với cả phòng, anh nói thế lát nữa về phòng chúng nó giết em..

-         Giết em…Ha ha ..thì em chạy đến nhà anh…

-         Xì…đến nhà anh…đến nhà anh còn nguy hiểm hơn.

An trề môi nói..

Hoàng cười lớn nhìn cô nói..

-         Cái gì…nguy hiểm ở chỗ nào?? Em nghĩ anh sẽ “ giết” em theo cách nào à???

-         ….

An biết mình lỡ lời, cô im lặng giấu mặt mình trong cánh tay anh.

-         Này…anh biết em đang nghĩ gì đấy nhé. Đừng có mà đánh trống lảng..Dám suy nghĩ bậy bạ hả?

Anh đưa tay cốc nhẹ đầu cô.

-         Thì không đúng à…? Cô chu môi cãi lại.

-         Đúng.

-         Anh…đúng là…

-         Ha ha ha…Mai mình đi chơi nhé. Hoàng hỏi.

-         ..nhưng mai em bận rồi.

Anh ngạc nhiên nhìn cô

-         Mai là thứ 7 mà, em có bận gì đâu?

-         Hôm nay Dương gọi điện đến nhờ em mai đi mua quà sinh nhật cho em gái cậu ấy.

-         …….

Cô ngước lên nhìn anh, anh thoáng có vẻ không vui..

-         Vì cậu ấy nhờ tha thiết quá nên em không lỡ từ chối.

Hoàng vẫn im lặng..

-         Anh sao lại im lặng thế?

An tiếp tục lay tay Hoàng hỏi, cô biết trong đầu anh lúc này đang nghĩ gì. Vì trước đây anh đã biết cô thích Dương, nên lúc này nhìn anh An cảm thấy Hoàng đang có chút hiểu lầm gì đó rồi.

-         Ừ..thì em cứ đi với Dương đi..

-         Sao anh nói miễn cưỡng thế?

-         Em đã chọn đi với Dương ..thay vì đi với anh còn gì. Hoàng buồn bã nói, anh rời tay An, lặng lẽ bước đi.

-         Anh ngốc à…anh đang nghĩ lung tung gì thế? Trước đây em thích Dương nhưng bây giờ…thì…

Dù An đi bên cạnh anh cố gắng giải thích, nhưng Hoàng vẫn không thể nghe thấy bất cứ lời nào, trong lòng anh mỗi khi nghe thấy cô nhắc đến Dương cảm thấy như có cái gì đó bọp nghẹt lại. Cô ấy đã từng thích Dương như vậy, bây giờ vẫn chưa thể quên được cậu ta..Sao lòng anh lại khó chịu đến như vậy.

….

Bỗng nhiên…

Bước chân anh dừng khự lại…

Cảm thấy lưng mình có vòng tay ai đó đang ôm chặt cứng lại.

-         Anh hâm à..sao không chịu nghe em nói.

An từ phía sau ôm chặt anh lại, bóng anh nhìn cô đơn quá, cô thổn thức nói.

-         Anh không tin em à?

Hoàng quay lại, anh nhìn xuống cô, đôi mắt cô đang long lanh nước.

-         Xin lỗi…anh biết rồi…

Anh đưa ngón tay mình lên, gạt nước mắt của cô đi.

-         … Em đừng khóc nữa…

-         Anh đồ…đáng ghét…Sao anh cứ phải làm cho em khóc mới vừa lòng thế?

-         Được rồi anh xin lỗi…chỉ là..anh thấy khó chịu khi em với Dương…

-         Thế thôi..em sẽ không đi với cậu ấy nữa.

An rụi đầu vào lòng anh nói.

-         Em đừng ngốc thế. Em cứ đi đi, em đã nhận lời rồi mà..Anh không cấm đoán gì em cả…Anh cũng không nghĩ gì hết…được chưa?

Anh hôn nhẹ lên tóc cô nói.

-         Hừ…An vẫn còn thút thít.

-         Này..anh có cái này cho em.

Hoàng lấy trong túi của mình ra một chiếc hộp đưa nó cho An.

-         Lần trước anh thấy nó, anh nghĩ em sẽ thích nên mua tặng em.

-         Cái gì thế??

An tò mò mở chiếc hộp ra, rồi ngước lên nhìn anh không nói được lời nào. Cô thực sự xúc động khi nhìn thấy sợi dây chuyền ấy. Sao anh ấy lại có thể biết cô rất thích những ngôi sao cơ chứ? Đúng là luôn chỉ có anh là hiểu cô thích điều gì mà thôi…chưa bao giờ cô cảm thấy mình hạnh phúc như lúc này.

Cô nhón chân lên, chạm vào môi anh.

-         Lời cảm ơn của em..là đây hả?

Hoàng cúi xuống thì thầm bên tai An.

-         Giờ anh đã hết ghen chưa?

-         Cái gì..anh ghen bao giờ..

-         Lại còn chối...

An nhìn Hoàng bĩm môi cười. Anh ghen cũng dễ thương đó chứ..

-         Thôi anh về đây…tối sẽ nhắn tin cho em…

Cô nhìn anh gật đầu, rồi đứng đó nhìn theo bóng anh khuất dần ra đầu ngõ, trong lòng cô lưu luyến không muốn rời nhìn theo anh.

An mỉn cười, cô ngắm nghĩa sợi dây chuyền trong tay mình, rồi tự đeo nó lên cổ, viên ngọc hồng ở giữa ngôi sao lấp lánh giữa ánh đèn vàng của con đường vắng, đôi mắt cô cũng hấp háy những tia sáng của tình yêu…

Tôi không hiểu tại sao em thích ngắm những vì sao..

Vì có lẽ trên bầu trời có người em đang thương nhớ.

Mỗi khi ngước lên nhìn những vì tinh tú.

Tôi ước mình sẽ là người trong trái tim em.

…………..

-         Cái gì thế?

Hùng ngạc nhiên đỡ chiếc hộp từ tay An.

-         Tùng gửi cho mày.

Chỉ nghe An nói có vậy, Hùng nhanh chóng bóc cái hộp đó ra, bàn tay anh run lên khi nhìn thấy thứ trong hộp ấy.

-         Một bức tượng?

An nhìn Hùng cầm bước tượng một cô gái có đôi cánh thiên thần lên, vô tình thốt lên ngạc nhiên.

Hùng không đáp lời An, hắn quay bức tương lại, nhìn hàng chữ ở bên dưới đáy, mắt hắn nhòe đi…

“ Tạm biệt em..Đôi cánh của cuộc đời anh.”

-         Tùng đi rồi..chắc anh ấy không dám gặp mày nên đã nhờ tao đưa lại cho mày. An nói.

Những giọt nước mắt của Hùng làm nhòe đi những giọt chữ được khắc vô cùng tinh tế ấy..

Rút cuộc là vì sao? Vì sao anh ấy lại dùng cách này để ra đi…

Hùng vội vàng đứng dậy bước nhanh, An cũng vội vàng chạy theo hắn.

…………..

Lý do tình yêu ….khiến anh thức trắng hàng đêm…đã xa thật xa…chôn vùi trong hồi ức..

Nhiều điều chúng ta từng sẻ chia vẫn còn lưu lại trong tim anh

Và lại lần nữa …trong anh, chỉ còn kí ức đang mỉm cười

Trong những giọt nước mắt của anh, chỉ đong đầy bóng lưng em

Nhưng dù như thế…có lẽ anh cũng không quên được em

Lý do tình yêu khiến nhiều ngày trôi qua nhạt nhòa

Để một ngày nào đó

……..chúng ta

lại có thể sẻ chia cùng nhau……

-         St -

-          

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro