Chương 13 : Mẹ ơi đừng khóc.
Chương 13: Mẹ ơi đừng khóc.
Con thường sống ngẩn cao đầu mẹ ạ
Tính tình con hơi ngang bướng kiêu kỳ
Nếu có vị chúa nào nhìn con vào mắt
Con chẳng bao giờ cuối mặt trước uy nghi
Nhưng mẹ ơi-con xin thú thật
Trái tim con dù kiêu hãnh thế nào
Đứng trước mẹ dịu dàng chân chất
Con thấy mình bé nhỏ làm sao.
------------------
Vậy là năm học đầu tiền của An đã kết thúc, cô đang trên chuyến tàu trở về nhà đón kì nghỉ hè đầu tiên an nhàn của thời sinh viên.
Chuyến tàu chầm chậm lăn bánh…
Hoàng hôn lúc xế chiều phủ lên ô kính mờ trước mặt cô một màu cam nhàn nhạt huyền diệu. Sông Hồng đỏ ngầu, trơ trọi những bãi bồi đầy cát sỏi, mang một vẻ ưu tư trầm lắng đón những tia nắng cuối cùng của một ngày sắp qua, đang dần dần khuất xa tầm mắt của cô. Chốn đô thị phồn hoa với những tiềng còi xe ing ỏi, lùi lại dần phía sau lưng mang đến cô một chút buồn, một chút nhớ mang mác ở trong lòng.
An tự hỏi mình…
Liệu rằng ba hay bốn năm nữa…
Cũng trên chuyến tàu này, cô sẽ là người ở lại hay sẽ là người ra đi…
……………
An về đến cửa nhà cũng đã hơn 9h tối.
Bà cô đang ngồi ngoài cửa, nhai miếng trầu không tựa người vào ghế phe phẩy cái quạt. Bà nhìn cô đôi mắt cũng không vui mà cũng chẳng mừng, chỉ hỏi một câu cộc lốc:
- Mày đã về rồi đấy à?
- Vâng. Cô trả lời rồi bước vào trong nhà.
Đằng sau lưng cô, bà nội nguýt dài với giọng nói chua chát như mọi khi.
- Mẹ mày đi mất mặt từ sáng đã thấy về đâu. Đúng là mẹ nào thì con nấy.
An chẳng buồn đáp, cô đã quá quen với những lời cay độc mà bà nói suốt bấy năm nay. Chắc bắt đầu từ ngày bố cô mất, người con ưu tú của bà đã ra đi không một lời từ biệt, nên thành ra việc đay nghiến mẹ con cô là việc để bà có thể khuây khỏa lòng mình.
An để đồ đạc vào một góc phòng, thả người xuống giường mệt mỏi.
Cô nghe thấy tiếng xe máy ở dưới nhà, nhổm người dậy, chắc mẹ cô vừa về. An nhanh chóng đứng lên đi xuống dưới nhà.
Người phụ nữ với gương mặt lạnh lùng, mái tóc nhuộm màu hạt dẻ nhưng vẫn không thể che hết được những sợi tóc trắng đã điểm khuyết trên mái đầu mình. Mẹ cô đặt túi xách xuống ghế, ngước lên nhìn cô đang đi xuống. Bà nhìn cô với đôi mắt lãnh đạm, nhưng khuôn mặt thì có chút tươi hơn.
- Vừa về à, sao không gọi mẹ ra đón.
- Vâng, con vừa về ga cũng gần nên con đi xe ôm.
- Ừ..nghỉ ngơi đi để mẹ chuẩn bị đồ ăn.
- Vâng.
An nhìn mẹ tất bật chạy vào bếp, cô cũng vào cùng giúp mẹ dọn bàn ăn.
Nhìn phía sau lưng mẹ mình, điều đầu tiên cô nhận thấy mẹ đã già đi quá nhiều. Trước đây, An không hề nhận ra được những thay đổi của thời gian đang kéo dài những nếp nhăn của mẹ cô hàng ngày. Còn bây giờ, cô lại thấy chua xót khi nhận ra rằng thời gian đang in hằn trên dáng người, cũng như khuôn mặt của mẹ những vệt dài của sương gió.
Mẹ cô- người đàn bà của biển cả, suốt một đời chèo chống bão giông.
Lần đầu tiên cô thấy mẹ mình khóc là ngày bố cô ra đi, đó là lần đầu tiên và cũng lần cuối…Không bao giờ cô thấy nước mắt của mẹ rơi, dù bà nội hàng ngày vẫn chửi bới nguyện rủa người con dâu đang gánh cả gia đình trên lưng. Từ ngày còn nhỏ, cô vẫn nhớ như in lời bà nội nói với mẹ cô rằng : “ Người phụ nữ có gò má cao như mày chỉ là đứa giết chồng. Tao đã cản nó lấy mày mà nó có nghe đâu…Đấy để giờ xem…đã nhục chưa hả Vĩnh ( bố cô)”. Từng lời bà nói vẫn còn hiện nguyên trong đầu cô, từng từ từng chứ, từng ý miếc móc đau đớn đáng sợ như vậy ám ảnh suốt tuổi thơ của An. Cô đã từng sợ bà nội như sợ một mụ phụ thủy độc ác, cô ghét bà nội, ghét luôn cái cách bà nhìn cô đầy khinh miệt.
An còn nhớ như in lúc mình còn học lớp 5, bài tập làm văn được giao về nhà “ hãy tả về người bà mà em kính yêu” cô đã không hề động đến một chữ. Cô giáo đã tặng cho An 2 cái tát vào mặt vì tội lì lợm, có lỗi mà nhất quyết không chịu nhận. Và tất nhiên, sự việc được đến tai mẹ cô ngay trong ngày hôm ấy.
Mẹ về nhà, sau khi ăn cơm xong, cầm sẵn chiếc roi dài lên phòng An, bắt cô nằm sấp xuống. Mẹ hỏi sao cô lại làm như thế, An đã cương quyết trả lời rằng bởi vì cô ghét bà, cô không yêu quý bà thì làm sao cô làm được điều đó. Mẹ không nghe thêm một điều gì nữa, bà vung roi quật thật mạnh vào mông cô những “con lươn” đau đến nát da thịt. Tối hôm ấy, lần đầu tiên bị mẹ đánh An không hề khóc, không rơi một giọt nước mắt, dù hàm răng cắt chặt lấy môi đến bật máu.
- Có bà thì mới có bố..có bố thì mới có con, con hiểu không?
Đòn roi cộng những câu quát của mẹ như một giọt nước tràn ly, An vùng dậy cô nhìn mẹ mình với đôi mắt đầy oán hận.
- Con không muốn hiểu, sao còn phải vì thế mà giả vờ là quý bà. Đó là dối trá, con ghét bà nội, con ghét mẹ, ghét bố.. Con có muốn sinh ra đâu, tại sao lại sinh con ra làm gì..
Lời của một đứa bé mới chỉ lên lớp 5 có được vài ngày, như những múi dao sắc nhọn đâm vào lòng người mẹ. Mẹ sững sờ nhìn An, cô cũng cảm thấy nỗi sợ hãi hiện hữu trên khuôn mặt mẹ ngày càng rõ. Chiếc roi bị bẻ làm đôi quăng xuống dưới đất, mẹ cô bỏ về phòng.
Cả đêm hôm ấy…mẹ An đã không hề chợp mặt...
…………..
Anh trai An vừa đi học về, hắn vừa chào bà nội thì nhìn thấy cô em đang ngồi trong bếp, chạy đến đập vai cô bôm bốp nói:
- Mày…quà của tao đâu?
An giật mình quay ra nhìn nó bĩm môi cười bảo.
- Sinh viên nghèo lấy đâu ra quà.
- Xì…mày kiệt vãi…
- Bình, rửa mặt rồi ăn cơm con.
Mẹ quát, Bình chạy vội lên phòng, không quên búng cho An một phát vào tai.
- Mẹ ơi vào ăn cơm. Mẹ An từ trong bếp gọi vọng ra ngoài.
- Tôi biết rồi…Thằng Bình đâu gọi nó xuống ăn đi, không học về mệt. Bà nội cầm quạt bước vào trong nhà nói, mỗi lần nhắc đến Bình là bà bỗng nhiên hiền từ hẳn.
- Bình ơi… Tiếng bà gọi vọng lên nhà trên.
- Vâng..chờ cháu…
- Xuống ăn cơm đi cháu.
An khẽ thờ dài, bà nội cô đúng là chưa bao giờ thay đổi, mấy chục năm rồi vẫn thiên vị một cách quá rõ ràng như vậy.
Ăn xong bữa cơm, An lên phòng nằm nghỉ.
- Từ lúc mày về là phòng lại bừa bộn, tao biết ngay mà.
Bình vừa tắm xong, vừa lau đầu vừa ngồi bịch xuống cái giường bên cạnh càn ràn.
- Thế được nghỉ bao lâu?
- 1 tháng. An vừa nằm chơi điện tử vừa trả lời.
- Có người yêu chưa?
Hắn gác chân lên thành giường cươi hỏi.
- Lấy đâu ra..
- Ha ha ha…Thì cũng đúng xấu như mày thằng nào nó điên nó vồ phải?
An quay sang lườm gã anh trai một cái rồi bĩm môi nói.
- Thế mối tình từ hồi tiểu học của anh thế nào rồi?
- Thì theo chồng bỏ cuộc chơi rồi.
- Ha ha thật không?
- Tao đùa mày làm đ* gì?
Vừa nói Bình vừa ngồi lên bàn bật đèn lên để vẽ nối khối đồ họa còn dang dở.
An tiếp tục dán mắt vào trò chơi trên máy tính của anh mình.
- Tháng 11 này tao sẽ đi Nhật.
Bình thản nhiên nói, hắn quay sang nhìn cô em gái mình đang lăn lề bò toài trên giường chơi điện tử khẽ lắc đầu.
An ngồi bật dậy, cô ngơ ngác nhìn anh mình, cái tin như sét đánh bên tai làm cô choáng váng.
- Cái gì! Anh nói với mẹ chưa?
- Tao chưa, nói sớm làm gì.
- Anh điên à, anh không biết nhà mình như thế nào hay sao nữa mà không nói.
- Tao biết. Chỉ hơn 1 tháng nữa tao bắt đầu viết luận, cơ hội nhà trường tạo điều kiện cho những sinh viên là không nhiều. Tao không bỏ cơ hội này được. Tao sẽ thu xếp để nói với mẹ. Cấm mày bẻm mép.
- Em đã điên đâu, để loạn nhà à. Bà mà biết thì lại làm ầm lên cho mà xem.
- Bà mày cứ để đấy tao lo.
- Không anh lo thì ai.
An lườn Bình quay đầu đi tiếp tục cắm mặt vào trò chơi, nhưng tâm trí cô lúc này thì không hề bình tĩnh chút nào.
Bình thở dài nhìn em gái, trong mắt anh nó vẫn còn trẻ con, khờ dại lắm. Anh đi rồi, không biết còn mỗi nó ở nhà thì sẽ sao đây. Mấy ngày nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi, ở lại thì tiền đồ của anh phải rất lâu mới thăng tiến được, còn nếu đi đợt này thì cái ghế giảng viên sẽ nắm chắc trong tay anh hơn. Nhưng còn mẹ, An và bà nữa…liệu có ổn..
----------------
Giữa bầu trời đêm yên tĩnh, Hoàng ngả lưng trên chiếc ghế An vẫn hay nằm nhìn về khoảng không trước mặt. Bầu trời mùa hạ rải đầy những ngôi sao như một chiếc bánh được rắc lên đó những hạt vừng phát sáng lấp lánh. Có lẽ cô ấy thích nằm ở đây vì một lý do, từ hướng này nhìn ra thế giới như đang quay giữa một lăng kính của hàng vạn ngôi sao, vô cùng huyền diệu. Trước đây khi anh còn bé, anh vẫn thấy mẹ mình nằm ở đây hàng đêm nhìn về phía bầu trời..hóa ra cái cảm giác đó là như vậy….Cảm giác muốn bay về phía trước ôm trọn những vì sao vào lòng, thanh thản, nhẹ nhõm…
Cô ta cũng biết ngắm cái đẹp đấy chứ? Hoàng tự nghĩ rồi tự cười.
Lúc An ngồi lên cái ghế này, anh đã định ngăn lại, nhưng rồi lại thôi…Có lẽ anh muốn đứng nhìn ai đó ngồi ở nơi ấy, giống như tìm lại một phần hồi ức anh đã quên lãng..Một hồi ức buồn…mà chưa một lần anh được nhớ lại.
……..
Tiếng nhạc chát chúa của cái quán bar rẻ tiền nằm sâu trong ngõ, làm Hoàng nhăn mặt quay sang hỏi Dương.
- Mẹ nhức hết cả đầu, mày tự nhiên gọi tao đến đây làm gì?
- Hùng đang ở trong này.
- Thế thì có làm sao, đứa nào mà chẳng lên bar .
- Vào đi rồi hẵn nói.
Dương bước vào trước, ngoái lại tỏ ý bảo Hoàng vào.
Trong thứ đèn đang nhấp nháy điên loạn, mùi khói thuốc rượu bia nồng nặc, tiếng hò hét quay cuồng của dân bay bên dưới, hình ảnh đập vào mắt Hoàng đầu tiên đó là một cô gái( mà không biết là gái hay trai) đang uống éo trên sàn với những động tác gợi tình lố bịch.
- Thể loại gì đây?
Dương không trả lời, mắt anh vẫn đang loay hoay, ngó quanh cái chỗ nhộn nhạo phía kia để tìm Hùng.
- Mẹ đừng bảo tao là bar đồng tính nhé vãi…
- Im…
Dương gằng giọng, quay sang trợn mắt lườm Hoàng. Anh đã thấy có vài kẻ nghe thấy Hoàng nói đang quay lại nhìn họ, ăn nói thiếu thận trọng ở những nơi như thế này dễ gặp phải những kẻ thích cà khịa. Hoàng cũng hiểu, anh cũng chẳng nói nữa mắt cũng đảo đi tìm Hùng.
Hùng đang nằm lăn lóc giữa một đống vỏ chai vứt la liệt trên bàn.
- Sao em, đi chơi với anh đi sao lại nằm ở đây thế này?
Một gã đầu trọc với vẻ ngoài bóng bẩy, kéo Hùng sát lại người hắn, cầm bàn tay đã chẳng có sinh lực của Hùng lần xuống dưới háng của mình. Nhếch mép cười thớ lợ…
- Hùng. Tiếng Dương gọi từ xa.
Hùng lơ mờ tỉnh dậy, giật tay mình ra khỏi lão già kia.
- Về thôi, muộn rồi.
Hoàng kéo người Hùng dậy.
- Kệ tao… Hùng đẩy Hoàng ra, ngã lăn xuống ghế.
- Mẹ mấy cái thằng này từ đâu ra thế. Lão trọc nhìn tròng trọc vào 2 người thanh niên trước mặt, nhổ bịch bãi nước bọt xuống đất, chỉ tay nói.
Không để ý đến lời gã nói, Dương và Hoàng vẫn sốc bằng được Hùng dậy, càng nhanh càng tốt ở đây thêm nữa thì chỉ có đánh nhau.
Nhưng có vẻ là không kịp nữa rồi..
- Mẹ tổ cha mày nữa, mấy cái thằng l* này, ông đập chết mẹ chúng mày bây giờ. Ông hỏi chúng mày không trả lời khinh bố mày à.
Có vẻ lão già này đã uống khá nhiều rượu, cộng thêm việc Dương và Hoàng cướp con mồi của lão, nên lão càng trở nên phát khùng.
- Sư mày… Gã đập chai rượu xuống đất, cầm cái chai vỡ giơ về phía 2 người.
- Bác thông cảm đây là bạn cháu, nó say quá cháu phải đưa nó về.
Dương vẫn bình tĩnh nhìn gã đàn ông nhếch nhách trước mặt nói.
- Bác cháu cái l* gì chúng mày..
Cả đám đông vây quay họ ngày một nhiều, Dương có cảm giác như có hàng vạn viên đạn đang chĩa thẳng vào người anh.
Hoàng biết bây giờ mà không đưa Hùng ra ngay thì nguy hiểm, công an mà ập vào thì cũng chết cả lũ. Anh ra hiệu với Dương…
- Anh thông cảm, bạn em nó không biết. Bọn em mới đến đây lần đầu còn bỡ nhỡ. Giờ bạn em nó say quá bọn em phải đưa nó về, để khi khác có thời gian anh em mình lại uống với nhau.
Hoàng lên tiếng, anh nhìn gã giả vờ cười cười làm hòa.
Gã trọc có vẻ nguôi nguôi, nhưng hắn vẫn le le cái chai về phía trước.
- Mẹ, nhưng tao muốn nó ở đây, không đi đâu hết.
Dương lôi được Hùng đi tản ra phía ngoài.
Hoàng vẫn đứng chắn trước mặt gã câu giờ.
- Vâng, em biết, anh rất quan tâm đến bạn em. Bọn em biết chứ, được anh quan tâm thì còn gì bằng.
- Đấy nói như thế thì còn nghe được..Đây bác cháu đéo gì với tao..
- Vâng, cái thằng ấy nó có biết gì đâu anh…
- ……
Dương đã kéo được Hùng đi ra một đoạn..
- A..Đ* mẹ chúng mày…tưởng tao trẻ con à..
Lão già chợt phát hiện ra Hoàng đang lừa hắn liền nổi điên lên..
Gã xông đến định nện cái chai vào người Dương, nhưng Hoàng đã nhanh chóng chặn được tay hắn lại, đẩy hắn ngã xuống đất, rồi nhanh chóng cùng Dương đỡ Hùng chạy.
Chủ quán bar bây giờ mới xông vào can, nhưng không ngăn được cái tên say đang lên cơn ấy.
Gã trọc lồm cồm bò dậy, cầm thẳng chai rượu phi về phía Hùng.
Hoàng kịp nhìn thấy, anh quay người ra đỡ lấy cái chai đang bay về phía Hùng.
…Xoảng…
Những mảnh vụn bắn tung tóe…
Máu dần thấm ướt tay áo ánh, những miếng kính đâm vào da anh tê buốt.
- Mày.. Dương hoảng hốt hỏi.
- Đi…đi ra ngay.
Hoàng quát, Dương vội vàng kéo Hùng chạy đi thật nhanh.
………..
Chạy được một lúc, quay lại không thấy ai đuổi theo lúc này chân Hoàng mới hợi khụy xuống. Anh thở dốc mệt mỏi, mắt như hoa đi.
- Vẫy taxi đi. Hoàng nói với Dương với giọng thều thào.
Dương lo lắng nhìn bạn, vai áo hắn máu vẫn đang chảy ướt đầm.
- Băng tay mày vào đã.
- Có mảnh kính …không băng được.. Hoàng nhăn nhó, cố trả lời.
May mắn cho họ, có một chiếc taxi đang đi đến lúc đó, ba người nhanh chóng lên xe đi đến bệnh viện.
-------------
An ngồi trên sân thượng, giữa một đêm đầy sao…
Cô ngồi mân cái móc điện thoại hình bát mì, tự nhiên bật cười, ngước lên nhìn bầu trời.
“Không biết bây giờ anh đang làm gì?” Điều đầu tiên cô thắc mắc hỏi các vì sao, nhưng có vẻ chúng vẫn lặng im…
Cô đưa tay vẽ lên khuôn mặt đáng ghét của anh ta, cái mặt lúc nào cũng càu cạu này….Rồi cô vẽ cái miệng đang cười cho anh, cười lên có phải hiền hơn biết bao nhiêu không…Cô tự thấy mình đang làm cái việc vô nghĩa này một cách ngốc ngếch, lại tự cười với chính mình.
…………
- Alo.
Hoàng nhăn mặt bắt máy.
- Cậu đang làm gì thế.
Nghe giọng cô, anh mỉn cười ném nỗi đau lại nói.
- Tôi đang… chơi điện tử thôi…Cô đang làm gì thế?
- Tôi đang ngồi trên sân thượng..
- Ngốc, có biết mấy giờ…. rồi không?
- Cậu lại bảo đi ngủ đi chứ gì? Cô dài giọng nói…
- Dạo này…thông minh đấy…
Giọng Hoàng mệt mỏi, anh vẫn đang cố nói chuyện với cô trong khi cánh tay của anh máu vẫn đang rỉ ra.
- Cậu sao vậy, ốm à…An nghi ngờ hỏi.
- Tôi mà ốm…thì còn ai khỏe…cô có đi ngủ đi không…con gái con đứa mà suốt ngày…thức khuya thế à…
- Ừ..thì ngủ…
An tức tối cúp máy, bực hết cả mình, lần này là lần cuối cùng nhé cô thề sẽ không bao giờ gọi cho anh ta nữa. Lời thề lúc hờn dỗi thì bao nhiêu phần trăm cô thực hiện được đây??
Cô vách gương mặt hằm hằm quay về phòng, quăng điện thoại xuống giường, nằm chùm chăn kín đầu hầm hực một mình.
- Sao lại cãi nhau với người yêu hả em gái?
- Không phải việc của anh.
Bình nhìn em gái buồn cười lắc đầu, chắc lại bị thằng nào đá rồi.
- Bị đá thì kiếm thằng khác, lo gì đời con dài mà em…
- Anh ..không làm bài thì tắt đèn đi…chói cả mắt. An cáu.
- Ha ha ha..tao không tắt…làm gì được nhau.
- Giời ạ…
An quằng quại, đạp chăn lung tung một hồi, rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.
………….
Hoàng nhìn vào điện thoại thẫn thờ..
“ Lại giận..” anh thở dài…
- Mày ơi, đi đến đây..
Dương chạy vào, đỡ Hoàng sang một phòng khác.
Bây giờ bác sĩ mới khử trùng vết thương, gắp những miếng kính ra khỏi tay anh, rồi băng bó lại. May mắn là vết thương không nặng lắm, băng bó xong có thể về nhà ngay được.
Dương và Hoàng trở ra nhìn Hùng lúc này đang ngủ dài trên ghế đá trong sân bệnh viện không biết gì, nhìn nhau thở dài…
Gần sáng, Hoàng mới được đặt lưng được xuống giường.
Người anh rời rã không thể nhấc lên được..Anh lôi điện thoại ra nhìn, rồi lại quăng nó sang một bên, chán nản…
Được một lúc, anh cũng dần lịm đi chìm vào giấc ngủ…Hình ảnh cô lúc ẩn lúc hiện trong giấc mơ của anh, chập chờn, mộng mị…
--------------------
Bình cầm bản đồ án về nhà, đồ án được duyệt rồi, và anh cũng đã đồng ý với thầy giáo ghi tên mình vào danh sách những sinh viên sẽ đi Nhật để đào tạo. Giờ chỉ còn tìm cách nói với mẹ, điều này là điều khó khăn nhất mà anh phải làm…
Thấy anh trai cứ đi đi lại lại ở cửa phòng mẹ, An cũng cảm thấy bồn chồn.
Cuối cùng, Bình cũng lấy một hơi dài bước vào.
An lo lắng chạy ra cửa phòng mẹ ngó vào.
- Mẹ. Bình gọi.
Mẹ đang dở dang với những báo cáo, nghe thấy tiếng anh quay lại nhìn.
- Ừ..sao thế?
- Con ….sắp tới..sẽ đi Nhật..
Bình bình tĩnh ngồi xuống ghế nói.
Mẹ hạ cặp kính lão đặt xuống bàn, bà muốn nhìn rõ xem con trai mình đang nói thật hay đùa.
- Con bảo sao?
- Con sắp đi Nhật đào tạo, nhà trường đã tạo điệu kiện cho con được qua đó đào tạo thạc sĩ 2 năm…
- Thật không…
- Vâng..
Gương mặt mẹ thoáng khự lại, nỗi đau thấp thoáng trong đôi mắt bà.
- Bao giờ con đi?
- Tháng 12 này.
- Mẹ..không đồng ý.
Bình biết mẹ mình sẽ nói như vậy, nhưng anh cầm tay mẹ nói.
- Mẹ..đây là cơ hội duy nhất của cuộc đời con..
- Sau khi tốt nghiệp con có thể đến công ty mẹ làm, cơ hội dành cho con cũng rất lớn. Mẹ nhìn vào mắt Bình nói, đôi mắt bà có chút long lanh.
- Mẹ..mẹ chẳng hiểu gì cả. Con không muốn làm công việc ấy. Chỉ 2 năm thôi mà mẹ.
- Bà sẽ không đồng ý.
- Thế bà không đồng ý là con sẽ không được đi à.
Bình trở nên mất bình tĩnh, anh tức giận đứng lên nhin mẹ mình nói đầy uất ức.
- Con có biết bố con…
- Nhưng.. con không phải là bố! Bình hét lên chặn câu nói của mẹ lại, anh không muốn mãi mãi tù túng trong căn nhà này.
- Và kể cả bà với mẹ có nói gì con cũng sẽ đi.
Anh đá mạnh vào chiếc ghế vừa ngồi, hầm hầm bỏ xuống phòng, đóng sầm cửa lại.
An giật mình nhìn theo bóng anh mình, cô chỉ còn biết lắc đầu đi theo anh xuống phòng.
Trời đã quá khuya, anh trai cô tối nay không về, An tắt máy tính để chuẩn bị đi ngủ, nhưng ánh đèn từ tầng trên vẫn còn hắt chút sáng xuống cầu thang làm cô dừng lại.
An bước nhẹ nhàng lên phòng mẹ.
Cánh cửa vẫn còn khép hờ..căn phòng vẫn còn sáng ánh đèn vàng từ bàn làm việc của mẹ.
Mẹ cô ngồi lặng trên giường, tay bà mân mê một chiếc áo sơ mi màu xanh đã cũ.
An lặng người, lén nhìn vào.
Khuôn mặt mẹ cô gầy gầy, đôi mắt trũng xuống…những giọt nước mắt từ từ lăn trên má mẹ xuống chiếc áo đã cũ ấy..
Không phải mẹ cô không bao giờ khóc…
Mẹ đã khóc rất nhiều…
Chỉ có điều mẹ cô chỉ khóc khi ở một mình…
Không ai có thể nhìn thấy giọt nước mắt của người phụ nữ luôn mang cho mình cái vẻ ngoài như bọc bằng sắt đá kia ngoại trừ bà ấy..Những giọt nước mắt mặn chát chúa như vị muối của biển cả, chẳng đủ lớn như những con sóng để cuốn trôi được hết muộn phiền.
“ Đã chót làm con gái của biển cả nên phải học cách đợi chờ”.
Ngày hôm sau.
Mẹ cô nấu bữa tối khá sớm.
Bình vẫn chưa về nhà.
- Thằng Bình nó đi đâu nó có báo cho chị biết không?
Bà nội hỏi mẹ.
- Cháu nó đến nhà bạn, mấy hôm nữa rồi về.
- Cái thằng này, đến nhà bạn bè làm gì cơ chứ, không biết có ăn uống đầy đủ không đây.
Bà nâng chén nước chè, phe phẩy cái quạt.
An đứng bên trong rửa bát, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng mẹ nói chuyện với bà ở ngoài phòng khách.
- Mẹ..Thằng Bình nhà mình sẽ đi Nhật 2 năm.
- Cái gì.
Chén nước chè của bà đặt xuống bàn một tiếng cạch khô khốc.
- Chị nói gì?
- Cháu nó sẽ đi Nhật 2 năm.
- Thằng Bình …Sao chị lại cho nó đi…sao chị lại bắt nó đi.
Bà cầm cái quạt chỉ thẳng vào mặt mẹ An.
- Mẹ ..đây là cơ hội của thằng bé.
- Cơ hội cái gì…chị không biết thằng Vĩnh vì đi Nhật mà chết à.. Giờ con chị, chị cũng để nó đi Nhật. Chị định tiệt nòi tiệt giống của cái nhà này à. Khổ cái thân tôi. Không biết tôi kiếp trước ăn ở thế nào mà đi rước cái thứ nghiệp chủng này về nhà…giờ con tôi chết…cháu tôi thì nó cũng chuẩn bị cho nó đi về thế giới bên kia…
Y như rằng, bà làm toáng lên, sả mắng miếc, vừa mắng vừa khóc…
- Mẹ đừng nó như vậy…
- Tao không nói như thế thì tao nói như thế nào…Lúc nó lấy mày tao đã ngăn cấm nó đủ đường, mà mày dùng mọi cách để bắt con trai tao nó phải lấy mày..
- Bà, bà thôi đi.
An từ trong bếp đi ra, lúc này cô không nhịn được nữa.
- Bà vừa vừa phải phải thôi…Bà nói thế mà cũng nghe được à..Mẹ cháu cũng mất chồng, mẹ cháu cũng đau khổ gấp trăm lần bà..Ông nội mất bà đau thế nào, thì mẹ cháu cũng chịu đựng nỗi đau như thế…
- Mày con mất dạy..
Bà chồm người lên túm lấy áo An ấn người cô ngã xuống.
- Anh Bình anh ấy muốn đi, chứ không ai ép anh ấy cả. Không tin bà về mà hỏi anh ấy.
- An con không được hỗn, lên phòng ngay.
Mẹ cô đứng dậy, kéo cô lên quát.
- Sao mẹ cứ phải khổ như thế…mẹ đi làm kiếm tiền nuôi cả nhà cơ mà. Mẹ làm gì sai mà mẹ không dám nói…Mẹ là người giết bố à, mẹ có giết bố không mà mẹ phải chịu đựng như thế…
Giọng An khàn đi, nước mắt cô trào ra, cô vung tay mẹ ra mình bỏ lên phòng.
Đằng sau lưng cô, tiếng bà nội vẫn hét the thé..
- Con ranh con, mày khốn nạn lắm..Được mày giết tao đi. Mày với mẹ mày giết tao đi..Tao chết chúng mày được tự do…
Lát sau, căn nhà cô lại trở về trạng thái tĩnh lặng như lúc ban đầu như chưa có chuyện gì vừa xảy ra cả..
………
Chập tối, mẹ nhẹ nhàng bước vào phòng An.
Cô nhìn mẹ cơn tức lại trào lên, cô quay ngoắt đi không thèm để ý.
- Nghe mẹ nói này..
Mẹ ngồi xuống bên cạnh cô.
- Mẹ biết bà nói con rất tức, nhưng bà già rồi con không chấp nhặt với bà những chuyện nhỏ nhặt như thế.
- Bà quá đáng như vậy, bà có là bà đi chăng nữa cũng không thể xúc phạm mẹ như thế được.
An quay sang nhìn mẹ nói đôi mắt đầy phẫn nộ.
- Trước đây, mẹ không hề yêu bố, mẹ lấy bố cũng chỉ vì cái tình mà bố con dành cho mẹ làm cho mẹ thấy cảm động. Lấy nhau rồi, đẻ ra Bình và con mẹ mới bắt đầu yêu bố con quên đi cái “ chỉ vì” của ngày trước. Chuyến tàu hôm ấy là do một người bạn của bố rủ đi. Bố đã băng khoăng không biết rằng nên đi hay nên ở nhà, vì bố đã được nhận quyết định chuyển lên bờ làm giám sát. Thấy con còn nhỏ nên bố đã định từ chối…
An lặng lẽ nghe những lời mẹ kể, giọng mẹ cô có chút nghẹn ngào, nhưng khuôn mặt bà vẫn giữ nguyên cái nét lạnh lùng thường lệ.
- Nhưng…vì mẹ chưa bao giờ được đi Nhật, mẹ lại thích một chiếc tivi màu ở bên đó, nên mẹ rất hào hứng khi biết tin ấy. Không muốn làm mẹ thất vọng, bố con đã nhận lời theo chuyến tàu ấy đi…Trên đường trở về, ông ấy đã gọi điện cho mẹ nói rằng đã mua tặng mẹ một chiếc túi xách rất đẹp, mua rất nhiều quà cho ông bà và các con. Mẹ đã vô cùng yên tâm rằng…chồng mình sẽ trở về bình an…thảnh thơi đi mua sắm cùng bạn…
An khẽ chùi nước mắt.
- Nhưng…đó là chuyến tàu cuối cùng của bố con…cũng là lần cuối cùng mẹ nghe được tiếng ông ấy nói…
Bàn tay mẹ run run nắm lấy tay An, những giọt nước đọng trong mắt mẹ nhưng không thể nào rơi xuống được.
- Cả cuộc đời này..mẹ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Cô ôm lấy mẹ mình, vỗ nhẹ tấm lưng run rẩy của bà.
- Mẹ, con …xin lỗi…
Bình bước vào phòng, anh ôm lấy mẹ nói trong những tiếng nghẹn ngào của lòng mình.
- Mẹ..con xin lỗi mẹ…
- Bình, mẹ đã nói với bà rồi. Con cứ đi đi.
Mẹ quay lại nhìn anh và nói. Khóe mắt rưng rưng…
- Con..
- Chỉ cần con trở về là được…Mẹ sẽ đợi con..sẽ đợi con trở về.
Anh trai An ôm lấy mẹ òa khóc, khóc to như một đứa trẻ.
- Mẹ ơi…..mẹ đừng khóc. Con sẽ trở về..Con hứa với mẹ, con sẽ trở về…
An lau sạch nước mắt mỉn cười nhìn mẹ và anh.
Chẳng ai đong đếm được dòng chảy của thời gian,và không ai có thể đong đếm hết được tấm lòng của người mẹ.
Cuối cùng Bình cũng đi, tung cánh bay khỏi khỏi vòng tay mẹ, băng qua biển rộng nơi bố anh đã từng đi đến, bắt đầu một chuyến hành trình ý nghĩa nhất trong cuộc đời của mình. Và anh cũng đã giữ đúng lời hứa của mình, 2 năm sau anh ấy đã trở lại…
--------------------------------
“ I wake up in the morning so far away from home.
Trying to make it through the day.
Many miles are between us, I'm sending my love from this payphone.
Through the storms we've wandered, many mountains we have climbed but all the bad times are behind.
The road is free
I'm coming Home.”
( Tôi tỉnh giấc vào một buổi sáng ở nơi xứ người.
Cố gắng vượt qua từng ngày đang đến.
Khoảng cách giữa chúng tôi là hàng nhìn dặm, tôi chỉ biết gửi tình yêu của mình qua những cuộc điện thoại.
Vượt qua hàng ngàn những cơn giống bão, trèo qua hàng vạn ngọn núi. Bỏ lại sau lưng những quá khứ buồn đau..
Con đường phía trước đang rộng mở trước mặt..
Tôi đang trên đường trở về với quê hương…)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro