Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Kẻ du hành

Chương 12: Kẻ du hành.

Cuộc đời tôi vốn là một cuộc hành trình dài vô tận.

Của một kẻ du hành với những ngày tháng lang thang.

….dưới ánh nắng chói chang, đôi môi khô cằn bỏng rát….

Thế giới quanh tôi chỉ có sỏi đá và chai sạn..

Bờ vai tôi những gánh nặng của thời gian..

Cho đến ngày tôi gặp được em – người con gái mang nụ cười của gió.

Vô tình in những dấu chân trần, trong trái tim của một kẻ lãng du.

----------------

20 năm trước đây, mẹ anh và bố anh đã từng yêu nhau sâu đậm, một tình yêu tưởng chừng như chẳng gì có thể chia cắt. Nhưng rồi cuối cùng lại bị chia cắt cũng bởi hai chữ “tình yêu”

Hoàng chẳng thể đếm nổi bao nhiều ngày anh không gặp lại mẹ mình, chắc số ngày ấy đã được tính theo năm từ lúc nào mà anh chẳng hay. Lúc bà rời đi, cảm giác đầu tiên anh có thể nắm bắt rất nhanh đó chính là sự trống vắng đến lạnh người trong căn nhà vốn đã chẳng có hơi người ấy. Anh dần chấp nhận một sự thật rằng, mình đã trở thành một thứ thừa thái trong cuộc hôn nhân kia, vì mỗi khi họ nhìn anh.. họ lại hận nhau.

Hoàng cũng hận họ, hận họ đã bỏ rơi anh, hận họ để anh ôm trọn nỗi đau ấy vào lòng, bơ vơ giữa khoảng trời mênh mông không biết đâu là bến đỗ của cuộc đời mình.

Bố mẹ Hoàng đã bằng mọi giá để đến với nhau, rồi lại bằng mọi giá vứt bỏ nhau. Tình yêu rẻ dúm đến khô khan khi xã hội này yêu nhau vì sinh lý, mà quý nhau phải chăng vì đồng tiền.

Rồi…khi anh trưởng thành.

Dần dần già, anh cũng chẳng còn hận họ nữa, chỉ còn cảm thấy rằng có họ cũng được, mà không có họ thì cũng chẳng sao. Vì điều đó đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chẳng còn làm anh trở mình thao thức, chẳng còn làm anh cảm thấy đau mỗi khi có người nhắc về 2 chữ “ Gia đình”.

Hoàng cũng chẳng mong bố mẹ mình có thể quay lại với nhau.

Những thứ người ta đã vứt bỏ, thì khi nhặt về cũng chỉ là sự giả dối che mắt cuộc đời này.

Sống trong giả dối thì thà rằng chúng ta hãy bước sang một con đường khác, một con đường mới để chẳng phải nhìn thấy nhau.

Chẳng thể trách Hoàng khi anh chưa bao giờ tin vào tình yêu, vì có lẽ vết thương trong lòng anh quá lớn. Bố mẹ anh sẵn sàng vung tiền để cho anh sống cả cuộc đời trong an nhàn hưởng lạc, nhưng họ không thể cho thứ duy nhất mà anh cần…đó là “tình yêu”

Hoàng nhấc máy gọi điện cho An, như một việc bỗng nhiên anh nghĩ đến, bỗng nhiên anh thấy mình đang nhớ cô đến cồn cào cả ruột gan.

Có lẽ anh đã quá yêu cô…yêu cô nhiều đến mức chính bản thân anh không điều khiển được những hành động của mình.

-         Cô đã từng kể cho tôi chuyện một con sói và một con cừu yêu nhau, cuối cùng kết thúc câu chuyện là như thế nào?

-         Cậu vẫn nhớ à.

An ngạc nhiên hỏi.

-         Không nhớ, nhưng vừa mới chợt nhớ đến nên tò mò thôi.

Ở đầu dây bên kia An cười nhẹ, cô chẹp miệng thở dài đặt mình xuống giường, rồi nói:

-         Cuối cùng …con sói nói với con cừu rằng: “ Cừu xinh đẹp, anh cũng rất yêu em”. Con cừu vô cùng hạnh phúc, nó dẫn sói về đàn của mình . Nhưng ai ngờ đâu, con sói đã ăn thịt nó và cả đàn.

-         Không phải con cừu quá ngu sao.

-         Ừ…vì quá yêu sói nên cừu đã đặt hết niềm tin của mình vào sói..Nhưng nó không biết rằng trong tình yêu kẻ nào đặt nhiều tình cảm hơn thì kẻ đó sẽ là người phải ra đi.

-         Thật vớ vẩn..

Hoàng thở dài.

-         Ha ha ha …thì đúng như vậy còn gì. Ta càng yêu nhiều thì tổn thương càng lớn mà. Mà tôi còn bật mí cho cậu một bí mật mà tôi tự chiêm nghiệm được.. An cười đáp.

-         Là gì?

-         Thật ra con cừu cũng biết là sói sẽ ăn thịt nó, nhưng nó vẫn dẫn sói về đàn. Một sự dũng cảm ngu ngốc phải không? Nhưng trong tình yêu không có dũng cảm hay ngu ngốc, chỉ có hi vọng.

-         Hi vọng gì?

-         Hi vọng một ngày người ta yêu sẽ vì ta mà thay đổi.

-         Giời…Bí mật của cô to lớn nhỉ? Thôi đi ngủ đi, mai gặp.

-         ……

Hoàng cúp máy rất nhanh, làm An chưa kịp phản ứng gì đã nghe đầu dây bên kia một tiếng “ rụp” khô khan.

Hoàng thẫn thờ, quăng điện thoại sang một bên, mệt nhọc đặt mình xuống giường. Một câu hỏi cứ hiện hữu trong đầu anh nãy giờ “ Liệu rằng khi nãy anh nói nhớ cô, cô sẽ chạy đến bên anh chứ?”

Thật ra khi nghe giọng nói của cô, anh đã muốn nói với cô tất cả. Anh muốn nói rằng ngay lúc này anh rất buồn và anh rất nhớ cô, anh chỉ muốn cô ở bên cạnh anh ngay lúc này mà thôi. Nhưng anh không làm được điều ấy, vì anh sợ tình yêu của anh sẽ làm tổn thương trái tim cô.

An cũng trằn trọc sau cuộc điện thoại ấy.

Cô không thể nào nhắm yên mắt được, Hoàng hỏi toàn những câu kì lạ thật chẳng giống anh như mọi hôm. An chui trong chăn lôi chiếc móc điện thoại ra nhìn, rồi đăm chiêu suy nghĩ. Hay là anh ta vẫn giận cô vì nhất quyết không chịu treo cái móc điện thoại này nhỉ?

Suy nghĩ một hồi cô quyết định nhắn tin cho anh.

-         “ Thật ra nếu nói tôi ko thích cái móc đt là ko đúng. Nó rất cute. Cảm ơn cậu. Ngủ ngon nhé..he he he >.<”

Chưa đầy 1 phút, tin nhắn từ anh gửi lại cho cô.

-         “ Mấy giờ rồi mà cô vẫn còn chưa ngủ. Ngủ đi.”

Đọc dòng tin nhắn cụt nhủn An khẽ cười, đúng là con người thô lỗ, nhưng cô vẫn đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy, tự cười một mình trong chăn.

Một lát sau, An cũng dần chìm vào rất ngủ, khóe miệng cô vẫn chúm chím cười, tay nắm chặt chiếc móc điện thoại…

Một buổi tối yên lành trôi qua…

-----------

Đêm biểu diễn chính thức, An đến từ khá sớm.

Dương giúp An sắp xếp lại một số đạo cụ, rồi cùng mọi người thay trang phục chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn của  mình.

Vở kịch sẽ được biểu diễn ở giữa chương trình, nên lúc này An vẫn thảnh thơi ngồi chơi trong hậu trường nhìn ra hội trường.

Dường như một sự kiện lớn như thế này các sinh viên không thể nào bỏ qua được, nên từ rất sớm hội trường đã không còn một chỗ trống nào. Tiếng nói cười ồn ào, kẻ đứng người ngồi nhốn nháo. Chỉ có 8 tiết mục tham gia, và 3 tiết mục sẽ được nhận giải nên càng làm tăng sự áp lực phía trong hậu trường, vào sự hào hứng ở bên ngoài sân khấu.

An đang ngồi ăn xoài dầm tán chuyện cùng bọn Loan, Tuấn được một lúc thì Dương và Hoàng cũng vào ngồi cùng.Dương đã thay xong đồ xong đã ngồi xuống bên cạnh An.Nhìn Dương, An cũng đôi phần choáng ngợp bởi vẻ thư sinh nho nhã trong bộ quần áo cổ đã được cách tân đi ít nhiều, từ khuôn mặt đến ánh mắt đều toát lên vẻ tuấn tú rạng ngời như một vầng mặt trời ngày nắng. An chẹp lưỡi, cô sẽ chẳng thể rời mắt ra khỏi khuôn mặt anh được mất, mê trai đẹp đúng là một căn bênh khó chữa, cô cười tự nghĩ bâng qươu như vậy. Hoàng đang ngồi bên cạnh Dương. Anh hôm nay khá trầm tính, ít nói hẳn đi, lại thêm bộ quần áo trên người anh chẳng ăn ngập với khuôn mặt đang chẳng có chút biểu cảm gì, trông anh cứng nhắc đến mắc cười. Thấy An đang nhìn mình, anh bất chợt quay sang nhìn cô, ánh mắt không chút cảm xúc, cái trán nhăn nhăn lại... Tưởng như vậy cô sẽ có chút bận lòng nhưng cô lại nhìn anh lè lưỡi nhe nhởn trêu chọc…

Tiết mục đầu tiên đã ra biểu diễn mà vẫn chưa thấy Hùng đến,An có chút lo lắng.

-         Vâng, thưa toàn thể các bạn, chương trình Got talen- tìm kiếm những tài năng của sinh viên trường kinh tế xin được phép bắt đầu. Mở đầu cho chương trình ngày hôm nay đó là phần trình diễn của bạn Hoàng Thị Thúy Ngân đến từ lớp QT 1….

MC đã bắt đầu chương trình rất nhanh.

An càng thêm lo lắng khi gọi điện mà Hùng vẫn không bắt máy.

Cô sốt ruột liền ra ngoài cửa đứng ngóng…

Mát quá!

Cô hít thở, ngoài này đỡ ngột ngạt hơn bao nhiêu.

Sao Hùng lại không nghe máy nhỉ, An cúp điện thoại để lại trong túi quần, dựa vào cửa chán nản, lắc lắc cái đầu.

-         Lát nữa Hùng sẽ đến thôi, đừng lo.

Dương từ phía sau An đi đến từ bao giờ.

An quay lại nhìn anh khẽ mỉn cười.

Anh đưa cô chai nước lạnh.

-         An có hồi hộp không?

-         Cũng một chút.

An gật đầu đáp, mở chai nước ra để uống.

-         Trông ấy hôm nay xinh lắm, đúng là trang điểm vào có khác.

-         Cảm ơn Dương…

Cô cười nhẹ nhìn Dương, có một cảm giác lạ trên khuôn mặt anh lúc này đang nhìn cô hết sức chăm chú, tượng như khoảng cách giữa khuôn mặt hai người chỉ còn cách nhau chưa đến một bàn tay.

An có chút lúng túng, cô lùi lại phía sau một chút, nhưng Dương dường như không có ý định lùi lại, anh lại tiến thêm một bước.

Cô lắng nghe trái tim mình đang có chút hỗn loạn, Dương càng ngày càng tiến lại gần hơn. Bỗng…anh đưa tay lên quệt nhẹ bên môi của cô.

-         Dính cái gì rồi…

Dương cười nói.

An lúng túng, đưa tay quệt lại trên môi. Cô chắc chẳng hình dung ra được rằng hai má của mình giờ đang đỏ như được trồng một cây cà chua trên đó.

-         À..chắc vừa nãy ăn…cảm ơn…

-         Sao An vẫn nói chuyện khách sáo với mình như vậy? Dương nhăn mũi hỏi.

-         Mình…An không có cách nào để trả lời câu hỏi khó của Dương.

-         Mình rất muốn thân thiết với An, như Hùng hay Hoàng vậy. Vì mình rất quý ấy. Nhưng sao mỗi lần nói chuyện với mình An chỉ toàn cảm ơn, xin lỗi, mình khó gần đến vậy à.

-         Ờ…vậy… à. Không phải đâu…

Dương càng hỏi, An càng lúng túng hơn vì chẳng biết phải đáp lại như thế nào.

-         An ngại à, hay ấy ghét mình đúng không? Dương vẫn không chịu buông tha, nhất định anh phải dồn cô đến chân tường để cô phải thừa nhận tình cảm kia.

-         Ơ, không phải đâu. An xua tay bối rối, mắt cứ luôn nhìn xuống chân mà chẳng dám ngẩng mặt lên.

-         Không ghét, vậy ấy thích mình đúng không? Anh nháy mắt hỏi, nửa như đùa nửa lại như thật.

Cô giương đôi mắt có chút hoài nghi lên nhìn anh, mỗi khi căng thẳng môi cô cứ mấp máy. Ngay lúc này cô phải đưa ra câu trả lời ư, bàn tay cô đan vào nhau ứa chút mồ hôi lạnh.. “Thích? Là đùa hay thật? Mình sẽ từ chối..không như thế thì vô duyên, biết đâu là nói đùa thì sao…”An đang quay vòng với những suy nghĩ cứ vô cớ hiện ra trong đầu mình lúc này..

Nhìn biểu cảm của cô, anh khẽ bật cười, trông cô thật giống như một con cừu nhỏ đang quay vòng vòng, đứng gần như vậy mà cô ấy còn chẳng dám nhìn vào mắt anh. Ngay lúc này, anh chỉ muốn tiến đến ôm lấy cô vào lòng và nói rằng anh cũng rất thích cô, họ hãy là một đôi được chứ?

Bàn tay Dương đang định giơ lên…

Nhưng…

Cơ hội của anh lại một lần nữa bị vuột mất.

-         An. Tiếng Hùng từ đằng xa gọi vào.

An vội quay người lại nhìn, cô mỉn cười nhìn Hùng đang chạy lại gần.

Dương buông vội tay xuống, chắp hai tay ra đằng sau mỉn cười chào Hùng.

-         Mày đứng chờ tao à, đen quá đường thì tắc, mà điện thoại thì hết pin.

Hùng vừa thở vừa nói, trán vẫn ướt mồ hôi.

-         Thôi vào thay đồ đi vẫn kịp đấy.

An khẽ liếc về phía Dương, rồi quay đi nhanh chóng kéo Hùng đi vào trong hậu trường. Dương cũng bước theo sau cô, trên khuôn mặt tỏ vẻ bình thản có chút gì đó tiếc nuối..

---------

An vừa thay đồ xong, bước ra ngoài.

-         Woa bạn An giờ mới biết bạn cũng mặc yếm trông sexy quá thể. Ôi…

Tuấn trầm trố kêu lên, nhìn An với con mắt gần như xuyên thấu.

Loan khẽ véo Tuấn.

-         Thôi đi ông giời ạ, dê già..

-         Bánh mì phải có ba tê, con trai phải có máu dê trong người, bà không biết à? Đấy 2 người mặc 2 bộ quần áo giống nhau mà trông nó khác hẳn là sao, tôi cũng chẳng hiểu được..bà Loan ạ.

Tuấn chẹp miệng dài giọng nói, giả vờ soi Loan từ đầu đến chân, rồi quay đi lắc đầu.

Y như rằng, cu cậu ăn một cái bạt tai đau điếc.

An chỉ cười khẽ lẩn nhanh, tránh xa cái chỗ thị phi ấy ra, cô đứng vào một góc chờ ra sân khấu.

Phía bên kia, Hoa vô cùng xinh đẹp đang khoác tay Dương để chuẩn bị ra biểu diễn.

-         Này thị màu.

An giật mình quay ra.

Hoàng đứng chân chân nhìn cô, đưa trước mặt cô một tờ khăn giấy.

-         Lau đi, son ở khóe môi kìa.

-         Ờ…thank u…

-         Chẹp, sao lại lòe loẹt thế cơ chứ..

Hoàng lẩm nhẩm.

An nghe thấy, nhưng cô không tỏ ra giận mà còn mỉn môi trêu Hoàng.

-         Sao? Lòe loẹt thế này ra sân khấu mới nổi.

-         Cô là vai quần chúng, ai thèm nhìn.

-         Ơ..biết đâu, lại lọt vào mắt của anh nào ngồi dưới  thì sao.

Cô lúc lắc cái đầu cười đáp.

Anh béo má cô sang hai bên.

-         A… Cô kêu lên..

-         Ma nó thèm vào..

Anh nói khẽ, rồi sau đó không để cô kịp giơ tay ra đánh lại, liền đẩy cô lên phía  trước thúc dục.

-         Kia ra rồi…nhanh lên…đi đi..

Cô quay lại lườm anh một cái, ôm lấy má xuýt xoa, bước vội theo hàng người đang lên sân khấu. “Đúng là đồ con lợn độc ác trời sẽ trừng trị nhà ngươi” miệng thì lẩm bầm chửi nhưng trong lòng lại cảm thấy vui đến lạ kì.

………………..

Kết thúc phần diễn của mình, An lui vào hậu trường.

Dương, Hoàng, và Hoa đều đang ở trên sân khấu.

Những tiếng vỗ tay, hò hét vang lên không ngớt ở bên dưới khán giả làm cả đội kịch đứng trong hậu trường nhìn ra cũng cảm thấy hào hứng, đứng ngồi không yên. Đứa nào đứa đấy mặt cũng tươi như hoa, nhìn nhau mắt cứ hấp háy miệng chẳng ngập được vào.

An ló đầu ra tấm màn, nhìn lên sân khấu.

Dưới ánh đèn vàng chói lóa, Hoa đang cất lên tiếng hát, cả hội trường đều im lặng lắng nghe, giọng cô ta ngân vang khắp choáng ngợp cả một không gian.

An thấy ánh mắt Dương lúc này cũng lấp lánh tựa như đang có hàng vạn ngôi sao đang tỏa sáng phía trong, có lẽ lúc này cảm xúc trong anh cũng đang dâng trào.

Hoa ngân dài câu hát cuối cùng, đôi mắt buồn của cô ấy lại hướng về phía Hoàng theo đúng như kịch bản,…. tự nhiên trái tim An cảm thấy nhói.

An đưa tay lên nắm lấy tim mình, một cảm giác làm cô thấy khó thở vô cùng. Hình như cô đang cảm thấy tức, cảm thấy rất khó chịu nơi lồng ngực khi nhìn thấy ánh mắt kia của Hoa. “Chỉ là một vở kịch thôi, mình là sao vậy?” cô tự trấn tĩnh mình, nhưng bàn tay cô càng vò chặt ngực áo hơn.

An hướng đôi măt về phía người con trai kia, đôi mắt anh sâu thẳm đang nhìn một cô gái khác. Hàng lông mi đen nháy càng làm đôi mắt vốn đã buồn lại càng thêm hút hồn người ngắm…Lúc này đây, cô mới phát hiện ra anh ấy cũng tỏa sáng, một thứ ánh sáng không quá chói lòa, rực rỡ, nhưng lại đủ làm mờ đôi mắt của cô.

Hóa ra ánh sáng của tình yêu không hề rực rỡ như ai đó vẫn tưởng, tình yêu chỉ đủ sáng để cho trái tim duy nhất một người phát hiện thấy mà thôi.

…..

Những tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên không ngớt, đưa An trở về với thực tại, cô giật mình nhận ra vở kịch đã kết thúc từ bao giờ.

Mọi người đều đã xuống sân khấu, cả đội kịch chạy đến vây quanh Dương và Hoa nói chuyện không ngớt. Một vài cô gái trong hậu trường cũng vây đến, chen lấn nhau để nhìn thấy Dương với sự ngưỡng mộ hiện rõ trên khuôn mặt.

Đám đông chen lấn bàn tán, cười nói không ngớt.

Giữa đám đông An lỡ hòa mình vào ấy, đôi mắt cô đã tìm thấy anh..Vẫn cái miệng méo xệch, cau có, anh thản nhiên bất chấp chuyện đời ngồi ở một góc nghịch điện thoại, tự nhiên cô thấy lòng nhẹ nhõm.. Anh ấy vẫn là anh ấy thật là may..cô thở phào. Khẽ mỉn cười nhìn anh đầy yêu thương, nhưng rồi lại đảo mắt nhanh ngó lơ đi vì sợ người khác phát hiện thấy..

Cảm xúc trong trẻo của những rung động đầu đời làm cô thấy ngại ngùng, trái tim cô vẫn chưa kịp thích nghi vẫn cứ rung lên loạn nhịp. Mỗi khi nghĩ về anh, nhìn thấy anh, đôi môi của cô bất giác mỉn cười, nhẹ đưa tay đặt lên trái tim mình..

-------

-         Giải nhất 2 triệu đồng cùng cúp lưu niệm thuộc về nhóm nhảy đến từ KT1A.

MC hô vang giải nhất, cả một bên hội trường nơi lớp KT1A ngồi vang lên tiếng hò hú rầm rầm.

Đội dance cover vừa ôm nhau vừa hét..

Tuy nhiên…giữa niềm vui khôn siết của lớp bên cạnh…

Đội kịch không có giải…có lẽ một cú shock quá lớn tại thời điểm ấy

Mặt Hùng trông rõ buồn, ngó qua cả đội mặt ai cũng đang như đưa đám, ba giải đã quá rồi mà không có tên lớp..Cả bọn chán nản, chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra về thì bỗng tiếng MC từ sân khấu vọng vào.

-         Và thưa các bạn sau phần trình diễn hết sức tuyệt vời của các bạn, BTC đã xét thêm một giải đặc biệt với giá trị vô cùng lớn dành cho tiết mục này…Các bạn có hồi hộp không ạ…???

-         Không…Bên dưới đồng thanh hô.

MC cầm míc bật cười…

-         Vâng…Không để các bạn phải chờ nữa, tôi xin công bố giải đặc biệt..

Giải đặc biệt với số tiền thưởng 3 triệu đồng…. của chúng tôi ngày hôm nay….đã thuộc về vở nhạc kịch “ Đi về phía mặt trời” của lớp QT2B, xin chúc mừng các bạn.

An chỉ kịp nghe thấy tiếng hét ing ỏi của Dung bên tai mình, mọi người ôm lấy nhau hò hét, vang cả sân khấu. Bên dưới hội trường, binh đoàn cổ vũ của lớp đập chai nhựa vào nhau ầm ầm. An có cảm giác như mình đang đứng giữa sân vận động Mĩ Đình chứng kiến một quả penati vừa được sút vào lưới đối thủ vậy, cái cảm xúc vui mừng xen lẫn tự hào lúc ấy chắc chẳng bao giờ cô quên được. Giây phút chiến thắng sau bao nhiều ngày vất vả của cả đội, không còn gì có thể sung sướng hơn.

Hùng lên nhận cúp và tiền thưởng, tay cầm xuống cho mọi người mà vẫn còn run…

-         Ăn liên hoan đê, mổ trâu ăn thịt đê. Dung hét lên.

-         Hùng ơi làm bữa quậy tưng bừng đi ông ơi không say không về. Tuấn nói.

-         Được đấy…, đi hát rồi, rượu ốc tăng 2 đê… Hơn chục cái mồng nữa bâu vào

Hùng xua tay để mọi người giữ trật tự..

-         Mình định thế này, chẳng là đầu kì sau lớp mình sẽ đi chơi. Mình sẽ góp số tiền này vào quỹ để bớt đi tiền đóng góp cho đội mình. Mọi người nghĩ thế nào.

-         Tôi thấy được đấy. Dương lên tiếng.

-         Thì ok thôi…Tuấn vui vẻ nói.

-         Nhưng mình nghĩ thế này, chuyện đi chơi ấy để tính sau, Hùng nói vậy thì ok rồi. Còn..bây giờ cứ phải đi đập phá đã..tàn cuộc anh em mình cốp tiền vào trả là xong…Mẹ! ăn chơi sợ đéo gì mưa rơi phải không các chú…. Quang hào hứng nói.

-         Mưa rơi ướt áo dân chơi lại về, quẩy để anh em ơi…Em nào tình nguyện đêm nay anh đèo nào… Tuấn hí húng trèo lên bàn ngồi ngeo ngẩy.

-         Ok…thế mọi người nhất trí như thế thì bây giờ hội mình ra làm bữa lẩu nhỉ?

Hùng nhìn mọi người nói.

Cả bọn chỉ chờ có thế, hò hét ầm ĩ, đập bàn đập ghế, rồi nhanh nhanh chóng chóng thu dọn rồi ra cổng trường lấy xe, đi đập phá cái dạ dày.

Chẳng mấy chốc cả bọn đã tụ đông cả một góc quán lẩu nướng ven đường rồi.

Cả đội nói cười rôm rả, chủ quán hối hả mang đồ ăn đến.

Bàn chật kín thức ăn và đồ uống.

Không nghe rõ ai với ai nói với nhau câu gì nữa, vì 15 cái miệng cái nào cũng đang hoạt động hết công suất..

-         1,2,3…Dô….1,2,3…uống… Tất nhiên không thể thiếu câu “khẩu hiệu” tiệc tùng này..

Tiếng cốc chạm nhau lách cách, mặt ai nấy đều không giấu nổi sự phấn khích.

…….

-         Tất cả hôm nay nhờ bạn Dương và bạn Hoa, mình xin chúc 2 bẹn 1 ly…Nào uống đê uống đê…

Tuấn giơ cốc rượu trước mặt Dương cười hả hả nói.

Dương cũng vui vẻ đón chén rượu uống ực một hơi dài.

Hoa cũng đỡ 1 chén rượu uống một hơi cạn..

Phía hơi xa anh một chút, An đang ngồi cạnh Hùng chăm chỉ gắp thịt bò mà chẳng thèm để ý đến thế sự. Vừa ăn lại vừa lôi điện thoại ra nhắn tin.

Hoàng nhìn cô không rời, khẽ lắc đầu chẹp miệng…

Bất giác, anh thấy chiếc móc mà anh tặng đang treo lủng lẳng trên điện thoại của cô..tự nhiên thấy ấm áp kì lạ.

Nụ cười của anh có thêm sắc màu của tình yêu trông thật hoàn mĩ.

Những thứ tưởng chừng như quá nhỏ nhặt, nhưng lại làm tình yêu ấm nóng trong lồng ngực thật lâu.

Chẳng có phải do hơi men mà anh cảm thấy rằng, giữa nơi này chỉ đang tồn tại có mình anh và cô. Đôi mắt anh chỉ hướng về cô, nhìn thấy cô cảm thấy ấm áp, nhẹ lòng. Người con gái ấy có sức mạnh siêu nhiên gì mà lại khiến anh không rời mắt đi được như vậy.

Thấy anh nhìn…Cô miệng vừa đang chóp chép, quay ra híp mắt cười, mấy chén rượu làm má cô thêm hồng hồng…đôi mắt cong cong vẽ một đường parabol làm ngưng nhịp thở của anh..

Lòng anh trào dâng một thứ tình cảm ngọt ngào trôi chầm chậm..

Cô giống như một cơn mưa rào nơi hoang mạc cằn cối…

Và kẻ du hành như anh đang nâng niu tình yêu như nâng niu những giọt nước quý giá từ bầu trời…

……………

Từ phía xa, như có một linh tính mách bảo đôi mắt Dương chiếu thẳng lên 2 người họ, một cái nhìn sắc lạnh.

Khi bàn tay mình đã sắp chạm tới một ai đó, nhưng chỉ một thoáng chốc nó lại thuộc về bàn tay của kẻ khác….Cảm giác ấy…đối với một người luôn chiến thắng phải trải qua rồi thì  mới biết…bức dứt đến thấu xương.

Khóe miệng Dương hơi nhếch, anh tản lờ vấn đề vừa diễn ra trước mắt mình đi, quay sang cười đùa với những người xung quanh như chưa có biến cố gì vừa xảy đến. Nhưng cơn bão trong lòng anh thì đang cuồn cuồn dâng cao hơn bao giờ hết…đến lúc này anh không thể để yên được nữa rồi…

------------

Hùng uống quá chén làm Hoàng phải đưa hắn về, nên đương nhiên Dương sẽ là người đưa An về ktx. Nhưng vì trời đã quá khuya rồi, ktx của An đóng cửa không cho sinh viên vào nữa, vậy là cô cũng biến thành kẻ cầu bất cầu bơ như Hùng. Sau một hồi bàn bạc, 4 người quyết định lại đến nhà Hoàng đóng đô tạm một đêm.

Cuối cùng thì vẫn lại chỉ có thể là nhà Hoàng là hợp lý nhất.

Có lẽ do quá mệt nên vừa vào đến nhà, đứa nào đứa nấy tự tìm chỗ rồi lăn ra ngủ ngon lành.

Hùng say nằm lăn lộn làm Hoàng phải mang chăn chiếu vào phòng sách kế bên ngủ.

Đã đến nhà Hoàng 2 lần rồi, nhưng An vẫn thắc mắc tại sao nhà Hoàng ngoài phòng sách và phòng ngủ của anh ra, có một phòng luôn khóa cửa, chưa bao giờ thấy anh đả động đến căn phòng ấy khi nào..

Kì lạ…thần bí quá…hay phòng ấy có ma ( say quá rồi đấy!) bao giờ phải hỏi mới được? An ôm cằm nghĩ ngợi.

Nhưng…sự thắc mắc của cô đã kịp tắc ngấm sau 5 giây, vì hai mí mắt không thể mở nổi ra nữa.

An vương vai ngáp, nằm dài ra cái ghế quen thuộc để gần ban công, chiếc ghế khá êm và dễ ngủ …làm cô ngủ ngay từ cái nhắm mắt đầu tiên..

Lúc An lờ mờ tỉnh dậy trời vẫn còn âm u tối om, nhìn sang sofa thấy Dương đang say ngủ ở đấy, cô lại lờ mờ nhắm mắt vào.

Trong cơn mơ màng…

Bên tai cô bỗng có tiếng thì thầm nào đó rất khẽ…

Giọng nói của Dương cô không thể nhầm được..Nhưng mắt cô lúc này không thể mở ra nổi nữa…

-         Anh…thích…em..rất thích…

Tiếng Dương mơ hồ…

Cô cảm nhận thấy bàn tay hơi ẩm ẩm của anh vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng anh lại vang lên..

-         Anh..đã thích em…từ lâu rồi…

Cô đang mơ? Người An cứ như đang trôi bồng bềnh giữa không trung vô định…

-         …thích em…

Rồi…như có một ai đó đẩy bật cô ra khỏi giấc ngủ.

An ngồi bật dậy, thở hắt ra…Trời đã hửng nắng từ lúc nào..

-         Mơ thấy ác mộng à..

Giọng nói bên cạnh làm cô sửng sốt quay sang..

Dương nhìn cô có chút lo lắng..

-         Sao thế?

An vẫn chưa tỉnh táo ngay được, cô lắc lắc đầu cảm thấy đầu mình rất nặng nề, hơi rượu vẫn cứ vảng vất, lúc này chỉ muốn nằm xuống ngủ tiếp mà thôi.

Nhưng…bỗng nhiên…cô cảm thấy…bàn tay mình đang đặt trong bàn tay Dương, anh đang nắm tay cô rất chặt.

-         Ơ…mấy giờ rồi…cậu đã…dậy rồi à…Giọng An có chút khàn, cô nhẹ nhàng rụt tay về

-         Ngủ tiếp đi…còn sớm mà…Sẽ không mơ thấy ác mộng nữa đâu, mình sẽ ngồi ở đây. Dương nắm lại lấy tay An nói, lần này anh nắm chặt hơn nữa.

An vẫn mơ màng chẳng còn biết là thực hay là mơ những lời lúc nãy cô nghe được. Đặt lưng xuống ghế, cô chìm ngay vào giấc ngủ, uống vài chén rượu đầu óc mung lung quá..

Hoàng tỉnh dậy, trời đã hửng nắng, nhưng vẫn còn có chút âm u.

Anh nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài, cầm theo một cái chăn trên tay định bụng ra đắp cho An, vì hơi điều hòa phả ra khá lạnh.

Bước chân anh dừng lại, cảm giác như có một tảng đá đang đè nặng lên đôi chân anh lúc này.

Hoàng đứng lặng nhìn Dương…

Hắn đang tựa vào An ngủ ngon lành…

Chút ánh sáng của bình minh, chiếu qua tấm rèm cửa, phản chiếu bóng họ đổ dài trên sàn gỗ, một bức hình vô tình mà tuyệt đẹp..

Hoàng nắm chặt chiếc chăn trong tay mình tưởng như sắp xé nát nó.

Tình yêu …sao lại …..khiến anh…đau….. đến vậy…

-----------

I came in like a wrecking ball
I never hit so hard in love
All I wanted was to break your walls
All you ever did was wreck me
You wreck me…

(Tôi tiến tới như một quả cầu thép.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy tình yêu khó khăn đến vậy.

Tất cả những gì tôi muốn là phá vỡ bức tường của em.

Tất cả những gì em muốn là làm tôi vỡ vụn.

Em đã làm tôi vỡ vụn…)

Chương 13: Mẹ ơi đừng khóc. Coming soon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro