Chương 10: Cừu và sói.
Chương 10: Cừu và sói.
I'll watch the night turn light blue
But it's not the same without you
Because it takes two to whisper quietly
The silence isn't so bad
Till I look at my hands and feel sad
'Cause the spaces between my fingers
Are right where yours fit perfectly
“ Tôi chiêm ngưỡng màn đêm dần khuất dạng
Nhưng thiếu vắng em mọi thứ cũng đổi thay
Vì phải có hai người ta mới có thể thì thầm vào tai nhau được
Sự yên tĩnh không đến nỗi tệ
Mãi đến khi tôi nhìn vào đôi tay mình và chợt buồn
Vì khoảng trông giữa những ngón tay tôi
Chỉ đặt vừa khi bên em mà thôi”
---------------
Đã hơn 1 tuần Dương không nói chuyện với An.
Chẳng hiểu sao anh lại thấy khó chịu khi nhìn thấy gần đây cô và Hoàng hay nói chuyện với nhau. Hoàng làm anh khó chịu đã đành đằng này anh lại khó chịu luôn cả với An, dù cô chẳng làm gì anh cả. Bầu trời của anh trở nên ủ dột, đen tối, tâm trạng luôn ở dưới đáy của sự bức bối khó chịu.
- Dương, sao lại ngồi đây thế này, Hoàng đâu?
Hoa thấy Dương đang ngồi nghịch điện thoại ở căng tin liền vồ vập chạy tới.
Không để cô nàng kịp trả lời..Dương đẩy ghế khó chịu đứng lên không nói không rằng bỏ đi, để Hoa phụng phịu ở phía sau.
Anh đang dần cảm thấy ghét cái ánh sáng của mình, ghét cái cách mình phải hòa nhã với tất cả mọi người. Nhưng anh không muốn mất đi hình tượng, cũng không gạt bỏ ánh hào quang ra khỏi bàn tay mình, nhưng cũng lại không muốn người con gái mình mình có cảm tình đi thích một kẻ khác. Một kẻ như anh chỉ có thể hai từ để diễn giải đó chính là khôn ngoan và ích kỉ…
Dương ghen tị với Hoàng- người mà so với anh thì kém về tất cả, Hoàng có gì hấp dẫn hơn anh sao mà cô nói chuyện với hắn như đã quen thân từ 10 năm trước. Cô không biết rằng Hoàng chưa yêu ai được nổi 1 tháng hay sao? Sự hờn ghen giống như những đám mây đen vây lấy ánh sáng khiến anh u ám cả tuần nay.
Dương vỗn dĩ là người thông minh, anh hiểu tất cả mọi điều, anh có tất cả mọi thứ, nhưng thứ duy nhất Dương không hiểu đó là lòng tự cao không nên tồn tại song song với tình yêu…Nó có thể làm tổn thương cả anh lẫn người mà anh đang yêu…
- Ông ngồi đây à, xuống văn phòng Đoàn với tôi tí đi.
Hùng vỗ vai Dương, anh cau có nhìn hắn.
- Sao thế, ông mấy ngày nay chẳng nói chẳng rằng gì thế?
- Thật ra chẳng có gì cả, chỉ thấy trong người khó chịu mà thôi.
- Vào đi, lấy thông báo về cho lớp.
Hùng cầm tờ thông báo đi bên cạnh Dương đang bê một số đạo cụ về cho đội kịch.
- Tôi bắt được bệnh của ông rồi nhé. Hùng đi chầm chậm cố ý khơi mào câu chuyện.
- Gì..? Dương khó chịu nói.
- Bệnh khó chịu của ông mấy ngày hôm nay. Vì An và Hoàng đúng không?
- Sao ông lại hỏi thế.
Dương dừng lại, nhìn Hùng một ánh nhìn khó chịu.
- Ông không nhân ra mình đang quan tâm An hơn một người bạn à. Trong hàng dài những vệ tinh xung quanh mình, sao ông lại quan tâm nó hơn những người khác. Ông không nhận ra không chỉ có An nhìn về phía ông mà chính ông cũng đang nhìn về phía nó.
Hùng bình thản nhìn vào Dương nói.
- Ý ông là sao? Dương ngạc nhiên hỏi, gương mặt cũng dãn ra đôi chút.
- Ý tôi nói là đâu phải tình cảm là của riêng An, mà ông cũng bắt đầu có tình cảm với nó.
- An thích tôi.
- Nếu tôi là ông, tôi đã nhận ra điều đó từ lâu rồi.
- Sao tôi lại không biết cô ấy như vậy…
Hùng nhẹ cười, quay đầu đi một chút, quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đang rất chờ đợi kia của Dương nói.
- Dương ạ, hình như đã quá quen với việc có mọi người luôn thích ông, nên ông không thích ứng với việc mình thích một người khác à. Chắc có lẽ đó là lý do tại sao An vẫn luôn giấu kín điều đó. Vì nó sợ vì nó mà ông mất đi sức hút của mình với người khác, mất đi cái hư danh của ông. Chẳng phải ông cũng sợ điều đó sao?
Có vẻ như Dương bất ngờ lắm, anh ta đứng sững người như một pho tượng, cứng nhắc nhìn Hùng. Hùng quay người bước đi tiếp, Dương vội giữa tay hắn lại.
- Cô ấy thích tôi…không thể…không có lý nào như vậy cả.
- Sao lại không có lý, An cũng giống bao cô gái khác cũng bị ông thu hút, chỉ có điều nó không nói ra mà thôi. Nhưng Dương ạ, ông cũng nên nhìn lại mình, tình yêu không có chỗ cho sự tự cao đâu.
- Tự cao…ông nói nghe tinh vi thế..
- Tùy ông nghĩ thôi.
Dường trừng mắt nhìn Hùng, ngọn lửa trong anh giờ còn bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết. Cô ấy thích anh, bao lâu nay anh không hề biết, sao anh không phát hiện ra cơ chứ “ An rất giỏi, em che giấu rất giỏi, làm anh khổ sở chắc em vui lắm”. Dương hằm hằm bỏ về lớp, để lại Hùng đằng sau lưng anh nở một nụ cười thoả mãn.
- Nếu ông không có đủ tự tin rằng mình sẽ yêu An dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì tốt nhất ông không nên thích nó nữa..Hãy để nó đến với 1 người khác hợp với mình.
Dương bị lời kích của Hoàng làm cho người như sôi máu, sao anh không thể yêu cô, sao anh phải để cô tìm người hợp với mình, ngoài anh ra người ấy có thể là ai được cơ chứ.
Mẹ kiếp…!!!!! Dương lẩm nhẩm bực dọc quăng đống đạo cụ vào phía góc lớp, trở về chỗ ngồi. Nhìn thấy Hoàng đang ngồi đằng sau chọc bút vào lưng An, người anh như sôi lên sùng sục.
- Ngồi thẳng lên đi, thầy vào rồi kìa. Dương quát.
Hoàng giật mình rơi cả bút, ngồi bật dậy, sững sờ nhìn Dương.
An cũng ngỡ ngàng quay xuống, trong ánh mắt cô có chút sợ sệt làm cơn tức của anh trùng xuống một chút. Dương thở dài, đặt người rơi phịch xuống mệt mỏi mở sách ra cố gắng nhét từng chữ vào đầu.
Hùng cũng về chỗ ngồi từ bao giờ, hắn khẽ liếc mắt về phía Dương, trong lòng thầm mừng vì hôm nay hắn đã làm lên đại sự cho con bạn điên rồ của hắn đang lầm đường lạc lối..Hùng đắc ý nén cười thầm trong bụng, An quay sang nhìn Hùng đầy khó hiểu.
-----
- Dương ơi, tối nay có đi học thêm tiếng anh không con?
Tiếng mẹ từ dưới bếp vọng lên.
Dương đẩy cửa xuống nói vọng xuống.
- Không mẹ ạ.
Không nghe thấy tiếng mẹ gọi nữa, anh quay trở về giường nằm nghe nhạc.
Bài hát mà cô hát anh đã tìm nghe, nghe đi, nghe lại biết bao lần rồi mà không thấy chán. Những giai điệu buồn cứ vang lên trong đầu anh tạo ra một thứ ma lực nào đó khiến anh không ngừng nghĩ về cô, trong người thấy bứt dứt vô cùng.
Dương còn nhớ như chiều mưa hôm ấy khi anh đến giảng đường vắng tanh, đinh ninh rằng mọi người đến muộn, anh dựng cây đàn ở trên bục giảng rồi, thảnh thơi đi xuống cuối lớp đánh một giấc bù cho buổi trưa thức chơi đế chế.
An bước vào lớp lúc nào anh cũng không hay, bước chân của cô rất nhẹ chìm vào khoảng không tĩnh lặng của căn phòng. Cho đến khi cô cầm cây đàn đến gảy mấy nốt nhạc đầu tiên, anh mới phát hiện ra cô ấy đến.
Anh ngồi dậy ngơ ngác nhìn “cái con bé tự nhiên như ruồi kia”, nhưng rồi giọng hát trong trẻo của An vang lên, đánh một nốt rung sâu lặng trong trái tim anh. Dương thẫn thờ rất lâu ngồi nghe An đàn bài hát ấy, thời gian dường như đang ngưng đọng trong đôi mắt anh. Một chút khắc khoải, một chút tiếc nuối trong những nốt nhạc mà cô ngân dài thả vào không gian yên ắng của giảng đường rộng. Những hạt mưa bám nhẹ trên mái tóc buông dài màu nâu thẫm, giọng hát của cô cứ vang lên đều đều ngọt lịm làm trái tim anh như bị ai đó đang nung chảy. Nếu nói xưa này anh chưa từng để ý đến cô có lẽ là không đúng, cô học cùng lớp với anh, thi cùng phòng anh, đôi ba lần Hoàng nhắc đến cô trong câu chuyện vu vơ của hắn nên anh cũng nhớ mặt biết tên. Nhưng cái tích tắc khiến cô chính thức bước vào trái tim anh thì chỉ bắt đầu từ khoảng khắc ấy, tình yêu cứ vô hình trôi trầm trầm qua trái tim anh tinh khôi, tự nhiên như những cơn mưa mùa hạ.
Dương cầm cây đàn của mình lên.
Anh bắt đầu gảy bài hát của cô…
Những hạt mưa dần nặng hạt rơi trĩu xuống ban công trước phòng Dương, hòa cùng tiếng đàn của anh. Anh đang nhớ cô…nhớ rất nhiều…lúc này đây anh đang hình dung nụ cười rạng rỡ của cô, không đẹp hoàn hảo nhưng đủ khiến say lòng người.
Tối hôm đấy, Dương không thể nào chợp mắt được.
Trời cứ mưa không ngừng như trút nước, Dương hết bật quạt rồi lại tắt quạt, đứng lên rồi lại ngồi xuống, anh hết nhìn lên trần nhà thở dài rồi lại nhìn xuống điện thoại..
Không biết lúc này An có còn thức hay cô đã ngủ rồi…Thường thì hình như cô ngủ khá muộn.
Anh định nhắn tin cho cô, nhưng lại xóa đi, xóa lại…
Nằm một lúc suy nghĩ, anh quyết định gọi điện đến cho cô.
Những tiếng tút dài ở đầu dây bên kia, anh căng thẳng chờ đợi nghe tiếng nói của cô vang lên, bàn tay anh cứng đờ hồi hộp..
- Alo. Giọng một người con trai.
Dương khẽ cau mày, chẳng lẽ nhầm số, anh bỏ ra nhìn tên người trong điện thoại chính xác là cô, không thể nhầm được. Chần chừ một lát, anh lên tiếng hỏi.
- Cho hỏi…đây có phải là…
- Dương hả, tao đây.
- Hoàng?
Dương ngạc nhiên, anh ngồi hẳn dậy nói to.
- Ừ..
- Sao mày lại…
Trong đầu Dương mọi thứ dường như đang rơi những mảnh loạng xoảng, anh chẳng còn kịp suy nghĩ về điều này nữa…tại sao…tại sao…Hoàng lại ở bên cô ấy. Lúc này Dương chỉ muốn đập tan cái điện thoại đang ở trong tay mình ra…
- Hùng có chút chuyện không vui, An đưa nó đến nhà tao. Giờ mệt quá An cũng ngủ rồi.
- Vậy…vậy…à. Dương cố gắng trấn tĩnh nghe từng lời Hoàng nói.
- Mày có chuyện gì gấp không, để tao gọi nó dậy..
- Không không cần, tao chỉ muốn báo cho An biết mai được nghỉ học thôi. Thế Hùng có chuyện gì thế? Dương tỏ ra bình thường nói.
- À chắc thất tình gì đó mà nó dầm mưa bị cảm không muốn về nhà, An đi cùng với nó mưa quá nên nó cũng ko về được. Giọng Hoàng đều đều.
- Vậy à…
Lúc này Dương khẽ thở dài, sự hụt hẫng trong anh dần kéo đến. Nhưng chợt anh nghĩ ra một điều gì đó, anh nói vào điện thoại.
- Mai được nghỉ học đấy thông báo trên gmail rồi… Hay mai tao qua nhà mày nhân tiện có An với Hùng ở đấy rủ nhau đi ăn gì đó luôn.
- Ừ..cũng được đấy. Mấy giờ mày qua. Hoàng tán thành đúng như những gì Dương nghĩ.
- Tầm 10h Ok.
- Ừ…biết thế.
Dương khẽ mỉn cười, gương mặt anh trông nhẹ nhõm hơn một chút rồi. Khuyết điểm lớn nhất của anh là không bao giờ nhường bước ai. Nên ưu điểm lớn nhất của anh đó là những thứ anh nghĩ là của mình thì sẽ không bao giờ từ bỏ. Hoàng đối với anh là thằng bạn thân từ thời nối khố đến bây giờ, anh có thể chia sẻ cho hắn mọi thứ…nhưng có một thứ thì không bao giờ…đó chính là tình yêu….
Không bao giờ anh muốn Hoàng có được thứ mà hắn luôn khao khát, một mái nhà và một tình yêu..
Dương hoàn hảo về mọi điều, nhưng chỉ có điều vì quá hoàn hảo nên anh trở nên ích kỉ. Một kẻ ích kỉ ôm lấy tình yêu ích kỉ của anh ta…liệu anh có tìm thấy được hạnh phúc.
Anh ta cũng chẳng bận tâm quá nhiều về điều đó, vì hiện tại bên cạnh anh người con gái ấy đang chăm chú nhìn bộ phim đang chiếu trên màn hình.
-----
- Phim hay nhỉ? Dương quay sang hỏi An.
- Ừ… buồn cười nhất là ông thuyền trưởng…cái đoạn đút bánh vào miệng..không nhịn được cười. An vừa cười vừa nói.
- …..
Dương cũng cảm thấy vui vì An thích bộ phim ấy, trông bộ dạng hào hứng kể chuyện của cô anh không thể tắt được nụ cười đang nở trên môi mình.
- An đi với mình xuống đây một chút đi.
- Đi đâu.
An ngạc nhiên quay sang hỏi Dương.
- Trời vẫn mưa mà, giờ về cũng bị ướt hết. Mẹ dặn mình mua cho mẹ một ít đồ.
- Vậy à…nhưng mua ở đâu.
- Có một siêu thị ở ngay bên dưới mà. Đi thôi.
Dương lại nắm tay An kéo đi…Nhưng lần này bàn tay cô khẽ rụt lại, Dương quay lại nhìn An bối rối.
- À…xin lỗi …mình …
Thật ra thì anh cố tình như vậy..Dương làm vẻ mặt buồn rầu, anh chắc cô ấy sẽ xiêu lòng ngay thôi.
- Không sao đâu…tay mình mỗi khi trời mưa..hay đau ở cổ tay nên vừa nãy…
An ái ngại tìm một lời biện minh.
- Đâu đưa mình xem, An có đau lắm không.
Dương vội vã đưa tay An lo lắng hỏi.
- Không …không sao….
An rút tay lại, lúng túng giấu tay về phía sau lưng, bước lên phía trước.
- Mình đi thôi…
Biểu hiện vừa rồi của An làm Dương cảm thấy có chút không vui, hình như cô đang lảng tránh anh thì phải. Những cũng có thể do cô ấy thích anh nên ngượng ngùng thì sao? Không nên đường đột quá anh tự nhủ với lòng mình.
Trời sẩm tối, Dương đưa An về.
Sau cơn mưa thời tiết có vẻ trở lên mát mẻ hơn.
An ngồi sau Dương, cô đang kể cho anh nghe chuyện về bộ phim hôm qua cô vừa xem. Có vẻ cô ấy rất thích phim ảnh, Dương rất chăm chú lắng nghe lời An nói, thỉnh thoảng lại bất cười thích thú, làm An càng có vẻ hứng thú nói nhiều. Chưa bao giờ cuộc nói chuyện giữa anh với cô lại lâu và dài như vậy…cô gái này rất thú vị, Dương thầm nghĩ. Anh cố tình đi xe thật chậm để hai người có thể trò chuyện với nhau lâu hơn.
- Mình tuần nào cũng phải chờ sub phim, sốt ruột muốn chết, mà không xem được thì thấy bức dứt khó chịu lắm.
- Mình sẽ về coi thử xem phim An nói có hay như lời An kể không?
- Thật hả…Dương cũng thích xem phim Hàn à.
- Không thích…nhưng nghe An kể rất hay mình sẽ về xem thử.
- Vậy hả…xem đi xem đi…hay lắm…
- Ha ha ha..được rồi ..nhất định sẽ xem…
Nghe giọng cô nài nỉ Dương tự nhiên cảm thấy có cái gì đó mền mại xuyên qua tim mình, khiến anh tự dưng yếu lòng. Tình yêu luôn là một liều thuốc gây mê làm tê dại lý trí…
- Cảm ơn Dương đã mời mình xem phim…Ha ha ha…ôi mình nói nhiều quá khàn cả tiếng mất rồi.
An đưa tay xoa cổ họng, tươi cười nói với Dương.
Ánh mắt Dương nhìn An đầy dịu dàng, trong anh lúc này những cảm xúc thật sự đang rất lộn xộn. Anh muốn giữ cô lại thêm một lúc nữa, nhưng đôi tay anh lại cứ chần chừ. Anh muốn cô ở lại bên mình thật lâu nhưng miệng anh chẳng thốt lên lời.
- Thôi mình về phòng đây, Dương về nhé.
An giơ tay vẫy vẫy chào Dương.
Anh gật đầu nhìn cô cười.
An nhanh chóng bước lên cầu thang, cô không quên quay lại mỉn cười chào anh một lần nữa.
Nhìn theo bóng cô đi một lúc lâu Dương mới quay xe ra về.
Xe anh băng nhanh qua khu ngõ tối, trong anh đầy nhưng trăn trở mung lung.
----------------------------------
Đến chuyện của Hùng, cả tuần nay, cứ lúc nào An hỏi là hắn lại tránh mặt An, hay giả vờ không nghe thấy.
Nhưng An nhất quyết không buông tha hắn, một tật xấu của An mà Hùng hay mắng cô là ngang như cua và dai như đỉa đó là thói nhớ dai của cô. Nhiều lúc có những thứ Hùng chỉ muốn An quên mau cho mình yên chuyện, nhưng đằng này cô lại nhớ rất lâu, mà nhớ chẳng bỏ sót chi tiết nào.
Có lẽ đó cũng là một nét đáng yêu rất riêng của cô bạn hay thích làm phiền người khác này của hắn. Thật ra Hùng mắng An cũng vì hắn muốn cô nên quên đi một số điều, những điều ấy sẽ tốt cho cô và tốt cho cả người khác. Vì có những điều ta sẽ cảm thấy đau mỗi khi nhớ đến nó, và càng nhớ lâu thì vết thương ấy càng chẳng thể lành. Đến lúc ấy, chính bản thân ta đang tự dày vò bản thân ta mà thôi.
Hùng đang chạy trốn chính mình, hắn thừa biết điều đó.
Chỉ là hắn cần thời gian để bình tĩnh, để có thể đối mặt với tất cả những gì đã qua mà thôi. Nhưng con người đang ngồi trước mặt hắn lại không để hắn yên một phút. Tuy An chẳng nói, nhưng nhìn vào ánh mắt lo âu của cô cứ đang nhìn chằm chằm vào mình mọi lúc, tâm trạng Hùng càng nặng nề hơn.
Và rồi…
Hắn cũng phải chịu thua cô ta….không thể thắng nổi đứa nhìn mình hau háu như thế này. Cái vẻ ngoan cố kia…sẽ không bao giờ chịu hết ngoan cố nếu hôm nay hắn không giải thích mọi chuyện.
Hùng thở hắt ra một hơi dài…rầu rĩ..nhìn vào cốc hoa quả 7 tầng nay chỉ còn 3 của An, lên tiếng.
- Thôi…mày muốn hỏi gì thì hỏi đi…mày vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào tao thế sao tao uống trôi cốc nước.
An chỉ chờ có thế, cô chớp mắt nhẹ nhàng lên tiếng.
- Chuyện hôm trước là sao.
- Thì chuyện là …
Hùng giơ bức ảnh trong điện thoại ra trước mặt An.
Dù biết người trong ảnh là ai, nhưng cô vẫn vờ như mình rất ngạc nhiên.
- Chắc mày ngạc nhiên lắm..Đúng hắn tên là Tùng con trai cô Hương. Hắn là người tao thích…đã 3 năm rồi…
- Thật hả? An không thể tưởng tượng được con số 3 năm kia..
- Ừ…Hùng trầm ngâm, hắn phóng một ánh mắt buồn xa xăm nhìn về phía cửa số. An nhìn theo hắn, quả thật hắn chẳng phù hợp với cái bộ dạng này.
- Thế bây giờ thì sao? An nhìn về phía hắn hỏi.
- Chúng tao chia tay..yêu nhau 3 năm chỉ chia tay bằng 1 tin nhắn qua điện thoại, đọc chỉ mất 3 giây…
Hùng cười khẩy, chua chát, tựa người vào ghế, tay khấy đều cốc nước.
- Hắn có nói lý do không? An hỏi.
- Tao đã gọi điện cho anh ấy suốt cả một ngày, nhưng không hề bắt máy. Tao lo lắng đến phát điên, tao đến nhà, đến những nơi mà chúng tao vẫn hay đến nhưng đều không gặp được Tùng. Dường như tao đang cố gắng đuổi theo nhưng càng đuổi tao lại càng thấy rằng mình luôn bước chậm hơn người ấy một bước. Cuối cùng tao cũng gặp được hắn sau hơn 2 tiếng ngồi trước của nhà anh ta.
An yên lặng nghe Hùng nói, câu chuyện đã biết trước kết cục của Hùng nghe bình thản đến xót xa.
- Tùng bảo tao hãy dừng lại. Anh ấy nói chuyện của chúng tao sẽ chẳng đến đâu. Anh ấy sắp phải đi học ở một nơi rất xa chắc chắn chúng tao sẽ không thể tiếp tục gần nhau được nữa, và khi quay trở lại….
Hùng ngập ngừng…
- Anh ta đi đâu?
- Tùng sẽ sang Mỹ lấy bằng thạc sĩ…
Nhìn cốc nước bị khuấy đến sủi bọt của Hùng, An vươn tay khẽ cầm lấy tay hắn. Bất giác những giọt nước mắt của Hùng ấm nóng rơi khẽ trên đôi tay cô,lăn dài trên mu bàn tay rồi rơi xuống đất vỡ tan, giống như cõi lòng của hắn giờ đây đang tan nát.
Khi một người con trai khóc….
Nước mắt của anh ta không chảy thành dòng…mà chỉ rơi từng giọt…Và chỉ cần một cái chớp nhẹ, những giọt nước ấy sẽ nhanh chóng khô tan bay vào khoảng không của sự đau đớn. Người ta đã đặt lên vai một người con trai quá nhiều gánh nặng… Mà gánh nặng lớn nhất có lẽ đó là việc, ta tự mặc định rằng, những người con trai không bao giờ được để những giọt nước mắt trong sâu thẳm hạ gục lòng kiêu hãnh của một đấng nam nhi.
- …Và khi anh ấy quay về…người anh ấy kết hôn sẽ là người sinh được cho anh ấy một đứa con…
Những giọt nước vẫn chưa kịp tan hết trên đôi mi, Hùng bật cười khinh bỉ, mỉa mai, chua chát.
- D*** mẹ ..Tao thật khờ…Không đúng tao quá ngu thì đúng hơn…Tao luôn khuyên mày nên tin vào tình yêu.. mẹ..nhưng chính tao bây giờ còn không làm được điều ấy….
- Đừng nghĩ về hắn nữa, không có anh ta mày vẫn sống được, và sẽ kiếm được người còn tốt hơn anh ta hàng vạn lần.
- Mày đúng là An ngố mà…Khó lắm…An ạ…Hùng nhìn An lắc đầu.
- Mày nghe này…tao không hiểu trong thế giới của mày điều đó khó khăn đến mức nào…vô vọng đến đâu. Nhưng tao biết rằng ai cũng có quyền được yêu thương..Tao tin chắc chắn rằng sẽ có người yêu thương mày hơn hăn ta cái thằng tồi ấy.
An vô cùng khảng khái nói với Hùng, nghe ngữ khí và nhìn vào đôi mắt đầy lửa của cô ấy, Hùng thầm nghĩ có lẽ con bé này mạnh mẽ hơn mình nghĩ.
- Tao đảm bảo.
Hùng nhẹ mỉn môi nhìn An, khuôn mặt hắn cũng bớt đi một chút buồn.
- Tao cũng đảm bảo Dương sẽ thích mày…
An trố mắt nhìn hắn..Nhưng rồi khuôn mặt cô có chút khó hiểu, cô khẽ thở dài, đầy tâm trạng nhìn Hùng nói.
- Tao không biết có nên nói với mày điều này hay không.
- Sao?
- Có lẽ trước đây là do tao luôn thần tượng Dương, anh ấy là khuôn mẫu lý tưởng mà tao mong đợi….Nhưng gần đây…tao nhận ra rằng…thần tượng và người mình yêu không phải là như nhau…Tao cảm thấy Dương không hợp với mình…có lẽ là nên dừng lại…
- Mẹ mày hâm rồi…trước đây mày thích nó như thế nào mày quên rồi à. Giờ tao phát hiện ra Dương cũng có tình cảm với mày thì mày nên nắm lấy cơ hội này mới phải chứ. Mày đã thích Hoàng đúng không?
- Tao…
- Hoàng không hợp với mày, hắn sẽ khiến mày đau khổ...Nếu mày muốn một tình yêu thực sự lâu dài thì hãy đến với Dương, con nếu mày muốn làm người tình qua đêm thì đến với Hoàng….Mày chọn đến với Hoàng thì mày đúng là con điên, không phải là bạn tao nữa.
Câu nói của Hùng trở nên gay gắt hơn bao giờ hết, trải qua một nỗi đau khá lớn hắn trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều. Hắn thực sự không muốn An dẫm lại vết xe đã đổ của hắn, mình hắn đau đớn là quá đủ rồi, không cần thêm một người thứ hai nữa.
An hơi hoảng hốt trước phản ứng của Hùng, nhưng cô cũng dần thấu hiểu cho cái suy nghĩ của hắn. Có lẽ Hùng nói đúng, nơi cô cần đến là Dương – con đường định mệnh của cô...Nhưng …. cô không thể được ngăn lòng mình hướng về một con đường khác, một con đường khô khan cô độc lẩn mình trong một lớp sương mù dày đặc phía bên kia..
Lý trí là ở trong đầu…còn việc làm theo lý trí lại phụ thuộc trái tim…
---------
Một ngày nắng đầu tháng 6…
Những tia nắng từ sớm đã trải vàng lên những thềm gạch ở sân trường, xuyên qua những tán lá dày kín của cây cổ thụ bên góc dãy giảng đường nhà B, in những vệt dài trên thành ghế đá. Chàng trai tựa tay vào thành ghế chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô gái ngồi bên cạnh mình, dường như những tia nắng đã làm cho khuôn mặt anh bớt đi cái giá lạnh thường ngày. Cô gái đang nghiêng đầu, đôi mắt vu vơ nhìn đi đâu đó, những miệng vẫn không ngớt trò chuyện, thỉnh thoảng quay sang liếc nhẹ xem cái gã bên cạnh có còn nghe mình nói nữa hay không. Nét mặt thoáng mỉn cười, hiền lành, dịu dàng, yên bình như chính cái tên của cô, An có nghĩa là an lành..
- Có một câu chuyện kể rằng : Một con cừu non chót đem lòng yêu một con chó sói..Dù mọi người ngăn cản hết lời., như nó không thể nào ngăn mình tìm đến nơi sói ở. Con cừu nói với con sói rằng : “ Anh sói à hãy đến ăn thịt tôi đi, vì tôi đã chót yêu anh quá nhiều rồi..”
Hoàng ngáp dài, ườn người ra ghế đá, nhưng đôi mắt vẫn mê mải nhìn An đang kể một câu chuyện, theo anh nhận thấy rằng…đó là một câu chuyện thật lung tung.
- Rồi sao nữa…Hoàng nhăn trán tỏ ra quan tâm hỏi.
- Cậu thử nghĩ xem liệu con sói có ăn thịt con cừu không?
- Nó có bị ngu đâu…Nó sinh ra để ăn thịt con cừu kia thì nó mới sống được ạ.
- Kể cả…con sói biết rằng con cừu yêu nó. An bỗng nhìn thẳng vào đôi mắt Hoàng hỏi.
Mái tóc buộc cao của cô hôm nay, làm đôi mắt cô trở nên long lanh hơn dưới ánh nắng, Hoàng phút chốc bối rối vì câu hỏi tưởng như hết sức ngớ ngẩn của người con gái kia.
- Hùng hôm nay không đi học nên cô trốn học ra đây hả?
Hoàng quay đi, lảng sang chuyện khác rất nhanh.
- Hùng bị ốm rồi..
- Xem ra cô cũng lười ra phết đây, cũng trốn học như ai…cơ đấy.
Anh nhếch lông lên nhìn cô có ý trêu.
- Cô không lên lớp ngồi với Dương à, hôm trước đi xem phim tình cảm có gì tiến triển không?
- Thế sao cậu không lên học đi, ngồi ở đây làm gì?
An hất mặt về phía cầu thang nói.
- Tôi đi qua , thấy cô ngồi đây thẫn thờ tôi tưởng lớp chưa vào học.
- Hôm nay được nghỉ thầy bận đột xuất.
Cô thở dài lườm anh.
- Này…thế sao cô không bảo tôi ngay từ đầu, mất công tôi ngồi đây nói ba cái chuyện vớ vẩn với cô. Về nhà là tôi làm được vào ván PS rồi đấy.
- Về đi vẫn kịp đấy, ai bảo đi học muộn. An cúi mặt đầy ủ rũ hằn học nói.
- Dương đâu? sao không nhờ nó chở về luôn đi, ngồi đây một mình làm gì vậy. Mà cái thằng chó Dương sao nó không nhắn tin nghỉ học để tôi đỡ phải đến nhỉ. Mà cô nữa…sao cô không nhắn tin cho tôi là nghỉ học
Nhìn Hoàng vò đầu vứt tai kêu ca than thở, An cũng thở dài, cái mặt phụng phịu bí xị.. Cô đã cố tình từ chối Dương ngồi chờ anh ta đến, vậy mà…anh ta còn trách cô nữa hay sao.
- Nhà tôi ngay đây, tôi đi bộ về là được. Tôi muốn ngồi, muốn đứng muốn nằm ở đây cũng không phải việc của cậu. Thôi cậu đi về đi…Nghỉ thì về chứ có sao đâu mà phải cáu.
An gắt lên nhăn nhó đứng dậy định bước đi.
- Để tôi đưa cô về.
- Thôi cậu về đi…tôi có chân tôi tự về được.
Cô quay lại mặt xị ra gườm gườm nhìn anh nói, rồi nhanh chóng bước đi.
Hoàng chạy theo giữ An lại.
- Sao thế?
- Không sao?
An vùng ra bước đi, khuôn mặt đỏ phừng phừng…
Hoàng thật vô ý, cái vô ý của anh ta là đoán trúng tim đen của cô, khiến cô chẳng còn lời nào để biện minh. An thừa biết Hoàng rất hay đi học muộn, nhưng cô lại muốn gặp anh trong khi không tìm được lý do gì để gặp, nên chẳng có cách nào khác là làm cái việc ngồi chờ xấu hổ kia. Đã vậy anh ta lại còn cứ hỏi lung tung làm cô càng thấy mất mặt..
Hoàng kiên quyết giữ tay An lại, anh bắt đầu căng thẳng hỏi cô.
- Có chuyện gì à…vừa nãy vẫn nói chuyện vui vẻ mà.
- Chẳng có chuyện gì cả. An càng cáu.
- Thôi, để tôi đưa cô về…
Anh lôi tay cô đi bắt đứng ở trước cửa nhà để xe chờ, bỗng… anh mập mờ hiểu ra một điều gì đó, một niêm vui trôi nhè nhẹ qua trái tim anh. Hoàng cố nén nụ cười mình lại, lấy hơi dài… bình tĩnh dắt xe ra đi về phía cô. Có phải cái biểu hiện kia của cô ấy chẳng phải dễ đoán quá hay sao?
An đứng chờ Hoàng lấy xe, cô thoáng buồn khi nghĩ đến câu chuyện cô vừa kể. Có lẽ Hoàng đã nói đúng con cừu ngu ngốc kia sẽ bị con sói ăn thịt mất thôi. Sự dũng cảm của con cừu, nhưng lại là sự ngu ngốc trong mắt con sói…Còn cô thì đang là một con cừu ngu ngốc hay là một con cừu dũng cảm trong mắt của anh đây.
- Ơ sao đi đường này…
- Tội gì được ngày nghỉ, đi chơi tí đi. Dẫn cô đến chỗ này đảm bảo thích.
Hoàng quay lại nháy mắt cười, rồi phóng vọt xe đi, không để An kịp phản đối.
--------
Hóa ra nơi Hoàng dẫn An đến là chỗ hay bán đồ linh tinh dành cho con gái nằm gần đại học Y.
Anh và cô hết cửa hàng đến cửa hàng khác mà vẫn chưa ra khỏi được cái khu mua bán đầy màu sắc ấy. Đúng như lời anh nói, cô đang nhìn những thứ trước mặt mình đầy thích thú.
- Chờ đã.
- Sao.
Hoàng kéo tay An lại, anh giơ lên trước mặt cô một chiếc móc điện thoại rồi toe toét cười.
- Tôi đã search nó trên mạng mới biết chỗ này có bán.
An nhăn mũi nhìn Hoàng.
- Cái gì thế này?
Anh cúi xuống, giơ chiếc móc điện thoại hình bát mì bên trên có một quả trứng vàng khè trước mặt cô, miệng tủm tỉm.
- Tặng cô mì tôm trứng.
…..Á…á….
An đưa tay béo mạnh vào tay Hoàng một cái, tiếng hét của anh làm đám nhân viên giương mắt nhìn chằm chằm vào hai người. Hoàng dù nhăn nhó ôm tay, xuýt xoa nhưng cũng không quên kéo An bằng được ra quầy thanh toán.
- Móc vào đi. Quà tôi tặng cô phải giữ cẩn thận đấy, mất thì đừng trách tôi.
- Tôi không cần..
Cô lắc đầu, giọng có chút hờn dỗi.
Lúc này sao anh cảm thấy cô dễ thương đến vậy.
Hoàng vừa cười vừa luồn cái móc mới vào điện thoại của An, mặc cô khó chịu phụng phịu, cằn nhằn ở đằng sau lưng anh.
- Đi thôi không cằn nhằn nhiều…Không phải cô thích ăn mì tôm với trứng hả…
- Không thích…
- Trông dễ thương mà…
- Hừ…Nếu anh có lòng thì tặng tôi con kia kìa.
An giờ tay chỉ lên con gấu bông to kinh khủng treo trên trần nhà, nhìn Hòang tỏ ý trêu. Hoàng bĩm môi ngoe ngẩy ngón tay, điệu bộ trông rõ ghét, lắc đầu nhìn An trêu.
- Cô không hợp với thứ cao cấp ấy đâu…chỉ có cái này thôi.
- Này…ảnh hưởng đến lòng tự trọng sâu sắc đấy. An khoang tay trước ngực nói.
- Thôi…đi thôi…đi ăn gì đi..tôi dậy muộn chưa ăn sáng.
Hoàng tự nhiên cầm tay An kéo đi như chẳng có chuyện gì, nhưng có một điều lạ là đôi tay An cũng dần bám lấy bàn tay anh thật chặt. Dù không thừa nhận nhưng họ đều biết rằng họ đang hướng về nhau…
Dù là ngu ngốc hay dũng cảm…thì chỉ cần nắm tay bước theo anh thế này…thì quyết định của con sói là ăn hay không thịt cừu thì cũng chỉ là một câu chuyện ngụ ngôn thôi..
--------------------------------------------------------
Một lát sau..
Hoàng và An đến quán nước cô hay uống.
Hoàng gọi bánh mì và nước, còn như thường lệ An gọi cốc hoa quả bảy màu mà mình vẫn thích, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ để nhìn được ra bên ngoài.
Bỗng có một bóng người đi ngang qua họ.
An sửng sốt buông thìa xuống bàn một tiếng cạch đinh tai, Hoàng ngạc nhiên nhìn cô ánh mắt khó hiểu. Rồi anh quay lại nhìn theo cái thứ mà cô đang hướng mắt theo lúc này…
Tùng vòng tay ôm ngang eo một người con gái ngồi ở hàng ghế cách An khá xa, dĩ nhiên anh ta không hề nhìn thấy cô.
An vẫn nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt như sắp thiêu sạch cái chỗ ngồi kia.
Nếu người không hiểu chuyện nhìn vào chắc họ nghĩ cô đang đi theo dõi gã người yêu ngoại tình mất.
Hoàng nhìn An cũng thật chột dạ, chẳng may cô có làm chuyện gì dại dột, nhưng chưa kịp ngăn cô lại thì bóng cô đã vụt đứng dậy đi nhanh về phía người kia. Anh vội vã bước ngay theo sau…
Cảnh tưởng nồng thắm của cặp đôi kia đang hiện rõ trước mắt cô như một cái nhọt không thể lôi ra được..Sự tức giận lúc này chiếm trọn ý chí của An lúc này, cô không còn đủ bình tĩnh để phán đoán mọi chuyện được nữa, trong đầu cô chỉ muốn giết chết gã ta cho hả dạ.
Tùng giật mình, mắt anh ta căng ra cực độ sững sờ khi nhìn thấy cô đang đứng ngay trước mặt…
- Bộp.
Cốc sinh tố lạnh chạy dài trên khuôn mặt của Tùng, những viên đá rơi xuống sàn lộp độp..
- Con điên này.
Cô gái kia giơ tay lên hất mạnh người cô ra phía sau, định giáng cho cô một cái tát.. Nhưng An đã nhanh tay bắt lấy tay cô ta, đôi mắt căm phẫn nhìn về phía Tùng đáng sợ..
Ngược lại với An….
Tùng khoang tay trước ngực, lặng thinh nhìn cô lạnh lẽo như một tảng băng trôi…
Hoàng dùng sức mình giữ chặt lấy người An trong vòng tay anh, buông một cái nhìn khinh miệt về phía Tùng…
-------------------------------------------------
- Mày có biết sói nói sao không?
Hùng dựa lưng vào ghế nhìn thẳng vào An hỏi.
An khẽ lắc đầu..chờ đợi câu trả lời của Hùng…
- Con sói sẽ nói với con cừu rằng : “ Tôi cũng rất yêu em con cừu bé bỏng. Kể cả cho dù tôi sẽ chết vì đói thì tôi vẫn sẽ yêu em. Hãy tin tôi… em hãy để tôi được ở bên cạnh em chứ”. Con cừu vui vẻ dẫn sói về đàn của mình…Thế rồi, con sói lần lượt giết hết từng con cừu trong đàn một…
………….
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro