Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

DonDREAM

Chap 7.

Đêm nay ta khát, đêm tay ta say

Chìm đắm giữa thực và mơ

Ta sẽ ngủ, trọn giấc đêm nay

Cùng em, cùng những ái ân mặn nồng

.

.

.

Min Ho ngồi xuống lại bên giường, có chút yên tâm khi đôi mắt Tae Min đã khép lại mơ màng. Em chỉ nói mơ thôi, anh cũng đừng nên hi vọng quá nhiều. Min Ho cứ mải mê vuốt ve gương mặt ấy, xoa nhẹ làn tóc tơ mềm mại. Gương mặt đang say ngủ của em chính là liều thuốc duy nhất giúp anh kiềm chế lại ham muốn của mình lúc này. Nếu ngồi ở đây không phải là anh, mà là một thằng đàn ông lỗ mãn nào đó, có lẽ hắn đã chiếm lấy em từ lâu rồi. Min Ho lắc đầu, xua đi cái bóng hình tưởng tượng đang làm trái tim mình đau nhói. Anh chỉ muốn em là của anh mà thôi, không phải là của bất kì thằng đàn ông nào khác.

- Min Ho a…

Tiếng gọi khẽ của em làm Min Ho thấy lo. Đôi môi ấy lại mấp máy vài lời, tạo nên âm thanh nhỏ xíu chẳng thể nghe thấy. Min Ho cúi xuống gần hơn.

- Min Ho a… Em…

- Em làm sao vậy Tae Min?

- Em… a~ – Tae Min rên lên, đôi mắt mở ra mơ màng. Nhận ra anh ở gần, rất gần mình thôi, em vòng tay, kéo anh lại gần mình hơn, vô tình để bờ môi mình chạm lên môi anh thật nhẹ nhàng – Anh ở đây sao? Em…

Min Ho chau mày trước giọng nói đầy ngắc ngứ của em. Cái màu hồng đáng yêu cứ lan dần lên hai bên má. Em cứ như một cậu bé sắp sửa nói lời yêu, ngại ngùng và e thẹn. Min Ho cắn môi chờ đợi, tay vẫn vuốt tóc em dịu dàng.

- Em… Em yêu anh. Là yêu anh đó, Min Ho à.

Đôi mắt ấy lại nhè nhẹ khép lại, tựa hồ như một cơn mơ. Min Ho giật mình, sững người vài giây trước câu nói của em. Lúc anh tỉnh lại, chỉ thấy đôi mắt em đang đã mơ màng khép. Anh nuốt nước bọt, vẫn chưa tin vào những gì mình vừa nghe được. Tae Min yêu. Mà lại là yêu anh. Tae Min yêu Min Ho. Lee Tae Min YÊU Choi Min Ho.

Là thật sao?

Min Ho tròn mắt, mặt chưa hết ngỡ ngàng. Anh vội nắm lấy bờ vai của em, lay nhẹ. Như anh mong đợi, đôi mắt ấy lại mở ra:

- Min Ho?

- Em vừa nói gì? Nói gì vậy Tae Min? – Min Ho cuống quýt với những lời nói của mình – Em nói lại đi, nói lại đi Tae Min.

- Ơ… – Tae Min chau mày, rồi bỗng nhoẻn miệng cười, một nụ cười đẹp mê hồn, hai tay lại ôm lấy anh, phả lên gương mặt điển trai ấy những hơi thở ngọt ngào hơi men cay nồng – Anh làm sao vậy Min Ho? Là em. Là em yêu anh đó.

Và bật cười khúc khích.

- Huh?

Min Ho ngẩn người ra thêm một lúc nữa mới giật mình tỉnh lại. Tae Min vẫn cười tình với anh. Chết tiệt, anh cảm thấy cả người mềm nhũn, đầu óc như muốn nổ tung ra rồi. Chẳng để ý đến vẻ mơ màng say của em, anh nhấc bổng em lên, xoay một vòng, miệng cười lớn. Anh chẳng nói lời nào, lập tức ép em vào nụ hôn mạnh mẽ của mình. Chìm đắm trong nụ hôn của mình, anh có thể cảm thấy cả thân người nhỏ bé của em run lẩy bẩy. Min Ho cười. Em quá thích thú anh, chắc chắn là vậy rồi.

Min Ho vẫn không thể ngừng lại tiếng cười dù rất khẽ của mình. Anh cứ rót vào tai em những lời mật ngọt, như thể nó sẽ không bao giờ đủ để em chấp nhận anh. Đáp lại anh là gương mặt cứ mãi ửng hồng của em, thì thầm câu yêu ngại ngùng mà mê đắm. Tất cả dáng vẻ mê hoặc của em chỉ làm anh thêm phấn khích mà thôi.

Min Ho vứt chiếc áo đầy những vết rượu đã khô. Bàn tay anh chạm vào em, mơn trớn trên làn da mềm mịn. Đôi môi của anh đã thôi mạnh bạo mà nhẹ, thật nhẹ lướt trên gương mặt em, trượt dần đến chiếc cổ trắng mà anh vẫn luôn khao khát. Có một mùi hương dìu dịu không tên. Anh lại say, lại mê, lại đắm chìm trong cơn mơ, có em. Bàn tay ấm áp chạm vào em, đóa hoa mà anh chỉ muốn nó dành riêng cho mình. Anh hôn em, cuốn theo gió khát, cuốn theo nắng say. Em quá nóng bỏng, người đẹp à. Em làm anh không thể nào từ chối hơi men quyến rũ này được nữa.

Min Ho nuốt lấy môi em thèm khát. Ánh nhìn ấy, lại nắm chặt lấy tim anh, một lần nữa hút anh vào cái mê cung tình ái huyền bí chẳng có cánh cửa nào. Nhưng anh chối từ việc thoát khỏi em, thoát khỏi ma lực vô hình trong lời ân ái:

- Em là của anh mà, Min Ho. Em yêu anh.

Vậy thôi.

Siết chặt em trong vòng tay, Min Ho vuốt ve cánh tay trần đã trói chặt tâm trí anh bao tháng ngày qua. Anh đã chờ đợi ngày nay thật lâu, thật sự rất lâu. Anh đã nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội chạm vào cơ thể ngọc ngà này, chẳng bao giờ nghĩ mình được ở bên em gần như bây giờ. Min Ho chẳng phải kẻ tham lam, nhưng lúc này, chỉ lúc này thôi, anh muốn mình ở thật sâu bên trong em, muốn chiếm hết tất cả những gì em có. Anh sẽ không để em cô đơn, không bao giờ như thế. Cho đến tận cùng của đêm nay, xin em hãy ở trong anh, dịu ngọt như thế.

Ngoài trời kia, vài ánh sao đã tắt, đêm lạnh. Chỉ có đôi ta cảm thấy rạo rực, mê đắm với ái tình.

Từng chút một, chúng ta lại gần nhau hơn

Chỉ trong một khoảnh khắc, anh sẽ biến em thành của anh

.

.

.

Tae Min tuột khỏi tấm chăn ấm áp đang che phủ thân mình trần trụi nóng bỏng của mình. Em khẽ liếc người nằm bên cạnh từ bao giờ đã say giấc, gương mặt anh thỏa mãn hạnh phúc. Em ngồi dậy, hai tay đan vào nhau, nhìn ra bên ngoài. Đêm không sao. Tae Min thở dài, chợt giật mình nhìn xuống cơ thể của mình. Gương mặt thờ thẫn của em giờ có chút sững sờ và hoảng hốt. Em lại nhìn anh. Tae Min nằm xuống, nhìn thẳng vào anh. Bàn tay em mơn man từ sóng mũi xuống tận đôi môi ấy. Em lại thở hắt ra não nề, lòng chợt rối như tơ vò. Em đã làm gì vậy?

.

.

.

Min Ho thức giác vì tiếng khóc thút thít vang lên bên cạnh. Anh mệt mỏi mở mắt nhìn sang. Giật mình, anh thấy bờ vai nhỏ bé của người tình đang run lên bần bật. Anh vội nằm gần lại, vuốt ve bờ vai ấy nhẹ nhàng. Bàn tay anh trượt trên tấm lưng trần thon nhỏ ấy, siết chặt. Những cử chỉ ân cần của anh làm em quay lại, mỉm cười ngọt ngào. Nhưng nụ cười đó chẳng thể khiến dòng nước mắt ấy ngưng lại. Nó vẫn lăn dài trên gương mặt xinh đẹp ấy, từ đôi mắt đỏ hoe nhòe lệ. Có vẻ em đã khóc rất nhiều. Min Ho dùng những ngón tay mình vụng về lướt trên má em, chạm nhẹ. Những giọt lệ vỡ tan. Anh lại đến gần hơn, hôn lên đôi mắt nóng ẩm vì nước mắt:

- Anh đã làm em đau vậy sao? Anh xin lỗi.

Tae Min khẽ lắc đầu, cố nén lại một hơi thở nặng nề. Em đáp lại vòng tay ấy, nghe trái tim mình chợt run lên lạ kì khi trong vô tình, em áp tay mình lên khuôn ngực anh trần trụi nhưng rắn chắc.

- Anh yêu em, Minnie. – Min Ho dụi mặt khẽ vào chiếc cổ trắng ngần ẩn hiện những dấu hôn đỏ thắm. Anh thì thầm, những lời mật ngọt bỗng khóa chặt lấy không gian. Yên lặng.

Tae Min nhìn anh với đôi mắt tròn. Em cứ nhìn mãi như thế, không hay rằng từ đôi mắt đang mơ to của mình, một giọt lệ nóng hổi lại rơi. Cho đến khi cảm thấy vị mặn thấm trên đầu môi, em mới cúi xuống, rúc vào lòng anh, đáp trả với giọng nói nhỏ nhẹ:

- Em cũng yêu anh.

Min Ho mỉm cười, hôn nhẹ lên mái tóc em, rồi lại chìm vào trong giấc mộng dở dang – nơi anh có em trên thảo nguyên xanh bát ngát.

Tae Min chẳng hề chợt mắt. Em ôm chặt lấy anh như thể điều đó sẽ khiến em dễ dàng chìm trong mơ mộng. Nhưng không.

Đêm nay thật dài. Đêm mà em thuộc về anh.

.

.

.

Mùa nho bắt đầu vãng.

Min Ho tự hỏi đó có phải là lý do em dành nhiều thời gian cho anh như vậy không. Em gần như chẳng rời Min Ho một giây. Anh thấy em, luôn luôn thấy em, và không khi nào không nhận được nụ cười rạng rỡ tươi đẹp đó. Nhưng chẳng có gì đáng lo cả, Min Ho tự nói với lòng mình. Chẳng phải hai người yêu nhau thường như vậy sao, nhất là khi em đã là của anh một cách hoàn hảo. Em chăm lo cho anh từng li từng tí như thế, như một người vợ đảm đang. Em cũng chẳng còn ngại ngần trước những cử chỉ ân ái của anh, chẳng đầy anh ra, chẳng thèm vờn đuổi. Và em luôn có cách khiến anh phát điên lên với tình yêu của mình, chỉ bằng một bữa ăn tối đơn giản cùng nhau, với những câu yêu ngọt như ướp mật. Min Ho tin rằng em đã yêu mình, chắc chắn là như thế. Nếu không, em đã chẳng cất công ở bên anh.

- Em yêu anh, Min Ho.

Min Ho không muốn suy nghĩ thêm nữa. Anh muốn cưới em, thật sự muốn. Anh chỉ muốn ở bên em hết cuộc đời còn lại mà thôi. Anh nghĩ mình không thể ở lại ngôi làng này lâu hơn được nữa. Anh sẽ phải sang Mỹ điều hành chi nhánh công ti mới mở ở đó. Nếu không giữ em bên mình, anh sợ. Anh sợ kẻ nào đó sẽ cướp em của anh mất thôi.

.

.

.

- Min Ho à.

Tae Min mỉm cười gọi tên anh khi anh vừa ngồi xuống ghế. Em phì cười khi thấy dáng vẻ lo lắng và nhấp nhổm của anh. Cũng đúng thôi, em không thường nói chuyện với anh kiểu “đối tác” như thế này. Trước khi để Min Ho hỏi bất kì điều gì, Tae Min đặt lên bàn một chiếc phong bì trắng. Em thấy đôi hàng mày anh chau lại thắc mắc. Em lại cười, với giọng nhẹ bẫng, em làm như mọi chuyện em sắp sửa nói thật đơn giản:

- Em trả tiền em đã vay anh, tháng đầu tiên. Em sẽ trả dần dần cho đến khi nào hết khoản nợ đó thì thôi. Được chứ?

Min Ho chớp mắt liên hồi sau một lúc sững người. Ôi trời, Tae Min đang trả tiền cho anh, là trả tiền cho anh đó sao. Anh nghĩ rằng mình đã quên, trong khi em lại nhớ, và sòng phẳng như thế.

- Hay là anh muốn em trả hết cùng một lúc…

- Cưới anh đi. – Min Ho hết nhìn chiếc phong bì dày cộm trên bàn, rồi lại nhìn em, lời nói vụt ra nhanh như tên bắn. Tất cả những gì em nói, dường như anh chẳng nghe lấy nửa lời.

Tae Min giật mình khẽ, lặng lẽ nhìn ra ngoài. Sự im lặng của em bắt đầu làm Min Ho thấy lo. Em chẳng dùng cử chỉ nào để đáp lại lời anh. Đôi mắt lơ đểnh của em khiến anh nghĩ rằng em đang muốn từ chối. Nhưng anh đâu có làm gì sai. Hai người yêu nhau thì được quyền cưới nhau mà.

- Cưới anh… – Tae Min nhìn thằng vào Min Ho, hỏi với giọng nhẹ nhàng – thì em được gì?

Min Ho bối rối nhìn em. Nhưng chẳng để em chờ lâu, anh tiến về phía tủ, lấy ra một tờ giấy mà cả hai đều nhận ra đó là gì. Min Ho đưa tờ giấy lên trước mặt em, rồi trong một khắc, anh xé toạc nó.

Em vẫn nhìn, ánh nhìn đầy thỏa mãn.

- Vậy được chứ, người đẹp?

Min Ho nâng cầm em lên thật nhẹ, ánh mắt xoáy sâu vào em như cầu xin. Em đáp lại anh bằng cách rướn người lên thật nhẹ, chạm lên môi anh rồi đẩy nụ hôn vào sâu hơn. Những lời em thì thầm bên tai, quả thật chỉ muốn khiến anh nổ tung, phát điên vì sung sướng mà thôi:

- Em đồng ý. Em yêu anh, Min Ho à.

End chapter 7.

Preview:

Vậy anh hãy cứ say đi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: