MẤT KẾT NỐI
Trần Đăng Dương không phải là một ca sĩ nổi tiếng vào lúc cậu gặp Phạm Anh Duy. Cậu chỉ là một chàng trai trẻ với ước mơ lớn và giọng hát đầy cảm xúc. Lúc đó, cuộc sống của Dương trôi qua đơn giản và êm đềm, cậu chỉ cần âm nhạc và những buổi biểu diễn nhỏ để cảm nhận niềm vui. Nhưng khi gặp Anh Duy, cuộc sống của cậu bỗng như bước sang một trang mới, một trang đầy sắc màu và cảm xúc.
Quán cà phê nhỏ mà họ gặp nhau lần đầu, là nơi những giấc mơ chứa đựng thành hình của một chàng trai. Quán chỉ có vài chiếc bàn gỗ cũ kỹ, và ánh đèn vàng ấm áp khiến không gian trở nên yên bình. Phạm Anh Duy, một nhạc sĩ không tên tuổi, ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ, tay lướt nhẹ trên cây đàn guitar. Những giai điệu thoáng qua như những tiếng thì thầm, như kể một câu chuyện mà chỉ những ai hiểu được âm nhạc mới cảm nhận hết được.
Dương bước vào quán, lần đầu tiên nghe thấy những giai điệu ấy. Cảm giác ấy, như thể đã tìm thấy điều gì đó mà lâu nay cậu vô tình đánh mất. Bản thân Duy không biết rằng mình đã thu hút sự chú ý của một người có thể thay đổi cuộc đời mình.
"Anh có thể chơi lại bài đó không?" Dương hỏi, đôi mắt sáng lên, như một đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi yêu thích.
Duy ngừng tay, ngẩng lên nhìn Dương. Anh mỉm cười nhẹ, không hỏi nhiều, chỉ gật đầu và tiếp tục chơi. Nhìn cách tay Duy nhẹ nhàng lướt trên những dây đàn, Dương nhận ra sự say mê trong từng nốt nhạc, cảm giác như tất cả những cảm xúc của Duy đều được gửi gắm vào những giai điệu đó. Duy không nổi bật, nhưng anh có thứ mà Dương không thể tìm thấy ở bất kỳ ai khác – sự chân thật trong từng lời hát.
Dương không thể kìm lòng, cậu bước lại gần, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. "Bài hát này tên gì vậy?"
Duy nhìn vào mắt Dương, những ngón tay tiếp tục lướt trên đàn, nhưng ánh mắt anh đã rời khỏi cây đàn, như thể chỉ muốn giữ lấy khoảnh khắc này. "Chưa có tên," Duy trả lời, giọng anh nhẹ nhàng. "Nhưng nó nói về những điều không thể nói thành lời."
Dương gật đầu, cảm nhận được những điều Duy vừa nói không chỉ là về âm nhạc, mà còn là về sự kết nối giữa hai con người. Họ ngồi đó, không cần nói gì nhiều, chỉ lắng nghe nhau trong im lặng. Duy và Dương, dường như đã tìm thấy một phần của nhau trong khoảnh khắc ấy.
Những buổi tối sau đó, Dương và Duy thường xuyên gặp nhau ở quán cà phê ấy. Họ không nói nhiều về cuộc sống, nhưng âm nhạc của Duy và những suy nghĩ của Dương như một lời thì thầm giữa đêm tối. Duy không phải là người dễ mở lòng, nhưng Dương luôn là người biết cách kéo anh ra khỏi vỏ bọc của mình.
Dương bắt đầu xuất hiện trong những cuộc biểu diễn nhỏ cùng Duy. Cậu hát và anh đàn, cùng nhau tạo ra những màn trình diễn ấm áp nhưng đầy lôi cuốn. Họ là một đôi hoàn hảo, như những nốt nhạc hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản tình ca đầy cảm xúc. Nhưng Duy không biết rằng, trong khi anh vẫn đắm chìm trong từng giai điệu, Dương đang có những thay đổi lớn.
Cuộc sống của Dương bỗng nhiên thay đổi vào một buổi tối mùa thu. Cậu nhận được lời mời tham gia một chương trình âm nhạc lớn, nơi mà nhiều ca sĩ trẻ mơ ước được một lần đứng trên sân khấu. Chương trình thành công ngoài sức tưởng tượng, và Dương nhanh chóng trở thành cái tên quen thuộc trong lòng người hâm mộ. Nhưng sự nổi tiếng ấy cũng mang đến những thứ mà cậu chưa bao giờ chuẩn bị sẵn – áp lực, sự cô đơn, và những đêm dài không ngủ.
Duy nhận thấy sự thay đổi ở Dương ngay lập tức. Lịch trình trở nên dày đặc hơn, những cuộc hẹn và buổi tập không còn được sắp xếp hợp lý. Mỗi lần gặp nhau, Duy thấy Dương như người xa lạ. Dương không còn nhìn anh với đôi mắt sáng ngời như trước nữa, mà là những ánh mắt mơ màng, như thể cậu đang tìm kiếm điều gì đó mà chính cậu cũng không biết.
Mối quan hệ của họ dần dần trở nên khó khăn, không phải vì thiếu tình yêu, mà vì cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi mà họ không thể kiểm soát. Duy bắt đầu nhận ra rằng những buổi sáng thức dậy, hơi ấm bên cạnh đã biến mất. Những bữa ăn tối, những cuộc trò chuyện ngắn về cuộc sống cũng thưa dần rồi mất hẳn. Dương ngày càng vắng mặt nhiều hơn, và khi có mặt, cậu lại dường như chỉ là một cái bóng lặng lẽ ngồi trong không gian mà họ từng gọi là "của riêng".
Duy biết rõ rằng, khi bạn yêu ai đó, bạn sẽ hiểu họ không chỉ qua lời nói mà còn qua những hành động không rõ ràng. Anh cảm nhận được từng sự thay đổi trong Dương, từ những ánh mắt vội vã, đến những cuộc hẹn bị bỏ lỡ không lời giải thích. Duy không trách, nhưng trái tim anh dần cảm thấy lạnh lẽo.
Một buổi tối, khi Dương đứng trong phòng thu đầy giấy nháp và khói thuốc, anh nghe thấy tiếng cửa mở. Duy bước vào, khuôn mặt anh có vẻ mệt mỏi, đôi mắt đượm buồn. Anh biết, lần này có lẽ sẽ là lần cuối cùng anh nhìn thấy Dương.
"Dương..." Duy bắt đầu, giọng anh yếu ớt, nhưng đầy sự lưỡng lự. Anh đứng đó, không biết nói gì, chỉ thấy sự im lặng giữa họ trở nên nặng nề. "Anh không muốn như thế này."
Những năm tháng bên nhau giờ đây như một đoạn phim chậm, dần dần trở thành những ký ức mờ nhạt. "Em đã thay đổi quá nhiều, Dương. Em hình như không còn là người mà anh yêu nữa."
Dương chỉ đứng đó, im lặng, không dám phản bác. Cậu muốn nói rằng cậu vẫn yêu Duy, rằng cậu vẫn nhớ những buổi tối yên bình cùng nhau, nhưng mọi lời nói đều như tắc nghẽn trong cổ họng.
Duy tiếp tục, giọng anh không còn sự mềm mại như trước nữa, mà là một sự quyết tâm, như thể anh đã suy nghĩ rất lâu rồi: "Em không còn cho anh thấy mình được yêu. Anh không thể tiếp tục vất vưởng trong một mối quan hệ mà không một chút cảm giác an toàn cũng không có."
Duy ngừng lại, đôi mắt anh nhìn Dương, sâu lắng, nhưng cũng đầy kiên quyết. "Anh biết em không thể yêu anh như trước. Và anh cũng biết, gần hai năm qua, chỉ là "anh và em", không còn là "chúng ta" nữa."
Những lời đó như một nhát dao cắt vào tim Dương. Cậu nhìn vào đôi mắt của Duy, cảm nhận được sự thấu hiểu, nhưng cũng là sự đau đớn không thể thay đổi. Cậu không thể nói được gì, chỉ đứng đó, cho đến khi Duy quay đi, không một lời nào nữa.
Duy dừng lại trước của phòng thu, rồi quay lại nhìn Dương lần cuối. "Anh sẽ luôn nhớ về em, nhưng anh không muốn tiếp tục yêu em nữa." Rồi, anh bước ra khỏi phòng, để lại Dương đứng đó, một mình.
Dương cảm nhận được sự trống vắng xâm chiếm tâm trí mình. Cậu đứng yên, im lặng, chỉ có tiếng thở dài, lặng lẽ vang lên trong không gian. Mọi thứ xung quanh như mờ đi, và chỉ còn lại tiếng lòng vọng lại.
Cậu không thể hiểu tại sao mình không giữ Duy lại, tại sao dù cố gắng hết sức vẫn không thể khiến tình yêu ấy kéo dài. Mọi thứ giờ đây dường như quá muộn, và khi nhìn lại, chỉ thấy mình là kẻ bỏ lỡ.
Sau đêm chia tay, Dương không thể nào thoát khỏi khoảng trống trong lòng. Những ngày tiếp theo trôi qua như một làn sóng cuốn cậu vào cảm giác mơ hồ, không rõ ràng. Cậu vẫn đi hát bình thường, nhưng những buổi biểu diễn chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi, không thể lấp đầy nỗi buồn anh để lại. Cả thế giới xung quanh có thể vỗ tay và hò reo, nhưng trong lòng Dương, chỉ có sự tĩnh lặng và những câu hỏi không lời đáp.
Cậu không hiểu vì sao mình lại mất Duy, dù tình yêu giữa họ lúc nào cũng ấm áp và chân thành. Đôi khi, Dương tự hỏi liệu có phải mình đã quá tham lam khi đặt sự nghiệp lên trên tất cả, bỏ quên người đã luôn ở bên cạnh cậu trong những tháng ngày khó khăn nhất. Cảm giác có lỗi khiến cậu không thể không tự hỏi liệu có thể cứu vãn được mọi thứ.
Anh Duy đã không còn liên lạc với cậu nữa. Những cuộc gọi bị bỏ lỡ, những tin nhắn không được hồi đáp, và một khoảng trống mênh mông giữa họ. Đăng Dương đã từng nghĩ, chỉ cần có thể trở lại như trước, chỉ cần có thể nói với Duy rằng Dương vẫn yêu, vẫn muốn ở bên cạnh anh, có lẽ mọi thứ sẽ trở lại. Nhưng Duy đã ra đi, ra đi với một sự quyết tâm mạnh mẽ rằng: Phạm Anh Duy không muốn tiếp tục yêu Trần Đăng Dương nữa.
Một buổi tối, Dương ngồi trong phòng thu của mình, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng piano vang lên lạc lõng. Cậu đặt ngón tay lên phím đàn, nhưng những giai điệu cậu muốn chơi lại không thể tuôn ra. Dương cảm thấy như mình đang đứng giữa một ngã rẽ không lối thoát. Duy đã rời xa, và cậu không thể làm gì để níu kéo.
Đột nhiên, Dương nhớ lại những lần họ ngồi cùng nhau, Duy cười nhẹ và nói về những giấc mơ, về âm nhạc, về một cuộc sống không hối hả. Cậu nhớ cái cách Duy nhìn mình bằng đôi mắt ấm áp và tràn đầy yêu thương, như thể họ sẽ luôn bên nhau, bất kể thế giới có thay đổi thế nào. Duy đã từng là một phần của thế giới ấy. Giờ đây, Duy đã không còn nữa, và Dương cảm nhận được sự hụt hẫng sâu sắc.
Một tuần sau, cậu quyết định đến tìm anh.
Cậu đến căn hộ của Duy vào một buổi chiều mưa. Mưa không lớn, chỉ lất phất, nhưng đủ để làm không khí trở nên nặng nề. Dương đứng trước cửa căn hộ, tay nắm chặt chiếc áo khoác, không biết phải làm gì. Cậu cảm thấy những bước chân của mình nặng trĩu, và ngay cả khi gõ cửa, cậu vẫn không thể chắc chắn rằng Duy sẽ chịu mở. Nhưng cậu vẫn làm, và chờ đợi.
Cánh cửa mở ra, và Duy đứng đó, ánh mắt không còn sự ngọt ngào như trước, chỉ là sự im lặng. "Duy," Dương cất tiếng, giọng nghẹn lại. "Em... em muốn nói chuyện."
Duy im lặng một lúc rồi bước sang bên, mở cửa cho Dương vào. Anh không nói gì, nhưng Dương cảm nhận được sự lạnh lẽo trong cách Duy đối diện với cậu. Duy không còn là người mà luôn sẵn sàng ôm lấy Dương khi cậu cảm thấy mệt mỏi.
Họ ngồi xuống trên ghế, giữa không gian vắng lặng. Dương mở lời trước, nhưng cảm giác nghẹn ngào lại khiến cậu không thể nói hết. "Em sai rồi, Duy. Em sai khi đã để công việc, danh tiếng làm cho ta xa cách. Em đã không nhìn thấy rằng mình đang mất đi người quan trọng nhất."
Duy không nhìn Dương, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa nhỏ xuống. "Em không thể yêu anh mà không ở bên anh được, Dương à. Anh biết chúng ta đã khác nhau rất nhiều, và anh không thể sống trong một tình yêu chỉ toán là xa cách như vậy." Duy nói, giọng anh lạnh lùng, nhưng sâu thẳm trong đó, Dương vẫn cảm nhận được sự tổn thương.
Dương không biết phải làm gì để giải thích, chỉ có thể ngồi đó, nhìn vào đôi mắt của Duy, đôi mắt mà cậu đã từng yêu thương. "Anh giúp em tìm lại hợp âm của một bài hát nhé." Dương nói, ngừng lại một chút.
Duy quay lại nhìn Dương, đôi mắt anh lấp lánh một chút, như thể muốn hiểu rõ hơn. "Bài hát đó tên gì?"
Dương mỉm cười buồn bã. "Chưa có tên."
Duy không nói gì thêm, nhưng trong lòng anh đã hiểu. Anh đứng dậy và đi vào phòng trong, mang ra chiếc guitar cũ mà anh vẫn dùng. Anh nhìn Dương lần cuối rồi nhẹ nhàng bắt đầu chơi những giai điệu quen thuộc của bài hát. Dương ngồi im lặng, lắng nghe, từng nốt nhạc như lời anh muốn nói nhưng không thể thốt lên. Mỗi giai điệu, mỗi nốt nhạc trong bài hát như một lời xin lỗi, một lời kêu gọi trở về.
Nỗi nhớ em trong đêm thật dài
Thêm lý do cho anh tồn tại
Để lại chạm vào bờ môi ấy dịu dàng
Lời thì thầm ngọt ngào bên tai
Ta mất nhau thật rồi em ơi
Tan vỡ hai cực đành chia đôi
Anh sẽ luôn ghi nhớ em trong từng tế bào
Vậy mà dừng lại như thế sao...
Khi bài hát kết thúc, không khí giữa họ trở lại im lặng. Duy đứng dậy, không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa chiếc guitar về chỗ cũ. Dương biết, có lẽ mọi thứ không thể trở lại như trước nữa.
Dương đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi căn hộ, không lời hứa hẹn, không có sự níu kéo. Duy không tiễn, chỉ đứng đó, nhìn theo bóng lưng của cậu.
Dương cảm nhận được một phần của mình đã mất đi mãi mãi, nhưng cũng biết rằng, có lẽ tình yêu giữa họ sẽ chỉ còn lại trong những bài hát, trong những ký ức, và trong những điều chưa thể nói hết.
Dương không biết mình đã trải qua bao nhiêu đêm không ngủ kể từ khi rời khỏi căn hộ của Duy. Những buổi tối trong sự tĩnh mịch không còn âm thanh, chỉ còn những câu hát của chính cậu vang vọng trong đầu. Đã tự nhủ mình rằng sẽ ổn thôi, rằng sẽ quen dần với việc không có Duy trong cuộc đời, nhưng mọi thứ lại không dễ dàng như thế.
Mỗi sáng thức dậy, cậu cảm thấy như mình đã mất đi một phần rất quan trọng. Cảm giác trống vắng không thể thay thế bởi công việc hay những sự kiện nào mà cậu tham gia. Dương đã từng nghĩ, sự nghiệp sẽ lấp đầy những khoảng trống trong lòng mình, nhưng càng chạy theo ánh đèn sân khấu, cậu càng nhận ra mình đang càng xa rời những giá trị thực sự trong cuộc sống. Duy từng là người đã làm cho cậu nhận ra âm nhạc không chỉ là cần câu cơm, mà là cách để chia sẻ những cảm xúc, những nỗi niềm mà không thể nói thành lời.
Ngày qua ngày, Dương tiếp tục đi diễn, vẫn cất lên những bài hát mà cậu thích, nhưng những lời ca ấy giờ đây chẳng còn đong đầy tình cảm như trước. Duy là nguồn cảm hứng lớn nhất của Dương, nhưng bây giờ, cậu chỉ có thể hát những bài hát ấy như một thói quen, một nhiệm vụ mà không còn sự đam mê nguyên vẹn.
Vào một buổi chiều muộn, khi Dương đang ngồi trong phòng thu, lướt tay qua cây đàn guitar, cậu nhận ra rằng những nốt nhạc không còn tuôn ra một cách tự nhiên nữa. Dương chỉ thấy những ngón tay mình vô hồn trên dây đàn. Một phần trong cậu như đã bị chết, và dẫu cậu đã cố gắng tạo ra những giai điệu mới, nhưng chỉ nghe thấy sự im lặng.
Bài hát "Chưa có tên" vẫn chưa hoàn thành. Dù đã bắt đầu sáng tác từ lâu, Dương không thể nào tìm được kết thúc cho nó. Cậu cảm thấy, chính bài hát này cũng như cuộc sống của cậu bây giờ, không thể tìm được lối ra.
Một hôm, khi vừa kết thúc một buổi diễn tại một sự kiện lớn, Dương nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại quen thuộc – số của Duy. Trái tim cậu chợt thắt lại, dù chỉ là một dòng tin nhắn ngắn ngủi: "Em có thể đến gặp anh một lúc không? Anh có một điều muốn nói."
Dương không suy nghĩ quá nhiều, cậu vội vàng lái xe đến căn hộ của Duy. Lần này, không có mưa rơi, chỉ có không gian vắng lặng và một cảm giác lo lắng đè nặng lên ngực. Khi cậu đến nơi, Duy đã đứng đợi ở cửa, khuôn mặt không còn vẻ lạnh lùng như lần cuối cùng họ gặp nhau, mà là sự im lặng khó đoán.
"Vào đi," Duy nói nhẹ nhàng, không có vẻ gì vội vã, nhưng có một sự kiên định trong giọng nói của anh.
Dương bước vào, cảm nhận được sự khác biệt trong không gian quen thuộc. Mọi thứ vẫn như trước, nhưng có cái gì đó thiếu vắng. Duy không nói gì, chỉ đưa cho Dương một tách trà nóng và ngồi xuống bên cạnh.
"Anh đã nghe demo của em." Duy nói, đôi mắt anh không rời khỏi mặt Dương. "Bài hát đó bây giờ tên gì nhỉ?"
Dương đã viết bài hát ấy cho Duy, nhưng không biết nó sẽ đi về đâu. "Em không thể tìm ra cách kết thúc nó... nên tên vẫn chưa có." Dương thì thầm, giọng cậu nhẹ đi, như thể đang cố gắng nói ra một điều gì đó mà không thể.
Duy nhìn Dương một lúc lâu, như thể muốn hiểu rõ hơn. Sau một hồi im lặng, anh mới lên tiếng: "Bài hát đó, Dương, không phải để kết thúc. Nó chỉ là một phần trong cuộc sống của chúng ta, một phần không thể thay đổi. Anh muốn nói với em rằng, dù chúng ta không thể quay lại như trước, em vẫn luôn là một phần của cuộc đời anh."
Dương ngạc nhiên, không hiểu rõ ý Duy. "Ý anh là gì?"
"Em vẫn sẽ là một phần trong cuộc đời anh, dù chúng ta không còn bên nhau," Duy lặp lại, ánh mắt anh tràn đầy sự bình yên. "Mối quan hệ của chúng ta, dù là tình yêu hay những ký ức, sẽ luôn ở lại. Anh không muốn em đau khổ vì những gì đã qua, mà là chấp nhận những thay đổi."
Dương không thể thốt lên lời. Cậu cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ, nhưng cũng đau đớn vì những lời Duy vừa nói. Dương nhận ra rằng, dù họ không thể quay lại như trước, tình yêu và những ký ức sẽ luôn là một phần trong cậu, trong anh, và trong âm nhạc mà họ đã cùng tạo ra.
Một lúc sau, Duy đứng dậy và đi ra ban công, nhìn ra bầu trời rộng lớn. Dương đi theo, đứng bên cạnh anh. Không ai nói gì, nhưng trong không gian ấy, họ hiểu rằng họ đã tìm thấy một cách để sống với nhau mà không còn yêu nhau như đã từng.
"Anh sẽ không bao giờ quên em," Duy nói, mắt nhìn xa xăm, nhưng giọng nói của anh bình tĩnh và chân thành. "Nhưng em phải học cách buông bỏ, Dương. Không phải là quên, mà là để mọi thứ tự nhiên trôi qua."
Dương ngồi xuống bên cạnh Duy, ánh mắt mờ đi, và cậu cảm nhận được cái gì đó trong lòng mình đã được thả lỏng. Có lẽ, cậu đã không còn phải chờ đợi sự quay lại của Duy. Có lẽ, Duy đã học cách yêu chính mình, chấp nhận rằng tình yêu có thể đến và đi, nhưng ký ức thì sẽ luôn ở lại.
Thời gian trôi đi, và cuộc sống của Dương dần quay lại nhịp điệu cũ. Mỗi sáng, cậu lại thức dậy với lịch trình bận rộn của mình, tham gia các buổi tập, ghi âm, biểu diễn. Mọi thứ ngoài Duy vẫn giữ nguyên, nhưng trong lòng Dương, có một sự vắng lặng khó thể xóa nhòa. Duy không còn trong cuộc đời cậu, nhưng mỗi ngày, Duy lại xuất hiện trong những giai điệu mà cậu sáng tác, trong những câu hát mà cậu hát, và trong những ký ức ngọt ngào mà cả hai từng chia sẻ.
Bài hát mà Dương viết cho Duy vẫn chưa hoàn thành. Mỗi khi ngồi xuống để viết tiếp, cậu lại cảm thấy như thể những từ ngữ không đủ để diễn đạt hết những gì mình muốn nói. Dương không thể tìm được một lời kết cho bài hát, cũng như không thể tìm được cách kết thúc cho mối quan hệ đã qua.
Một chiều nọ, khi Dương đang ngồi trong phòng thu, nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu bất chợt nhận ra rằng những cảm xúc của mình đã không còn trào dâng như trước nữa. Thay vì cảm thấy đau đớn, cậu cảm thấy bình yên, như thể sự chia ly đã cho cậu một khoảng thời gian cần thiết để nhìn nhận lại bản thân và những gì đã qua. Dương hiểu rằng, dù có mất đi Duy, những gì họ đã có sẽ luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu.
Khi bài hát cuối cùng được hoàn thành, Dương không còn cảm thấy bối rối hay khổ sở. Cậu biết, đây là lời tiễn biệt, là sự chia sẻ cuối cùng mà cậu muốn dành cho Duy. Những giai điệu trong bài hát không còn đơn thuần là một lời yêu thương mà còn là hoài niệm, là hối tiếc.
Vài tuần sau, Dương nhận được lời mời tham gia một chương trình âm nhạc lớn. Đây là cơ hội để thể hiện bài hát mới của mình trước công chúng. Cậu\không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là muốn thể hiện những cảm xúc của mình qua âm nhạc. Dương biết rằng bài hát này sẽ khiến nhiều người xúc động, nhưng hơn hết, cậu hy vọng Duy sẽ hiểu được thông điệp trong đó.
Buổi tối trước ngày biểu diễn, Dương ngồi trong phòng, cầm cây guitar trên tay. Cậu lướt những ngón tay nhẹ nhàng trên dây đàn, những âm thanh vút lên, thanh thoát như những cơn gió mùa thu. Dương ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, và trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy như có một bóng hình quen thuộc đứng bên cạnh. Phạm Anh Duy. Cậu biết, dù Duy không còn bên cạnh, nhưng tình yêu của họ sẽ luôn tồn tại trong âm nhạc, trong những ký ức.
Ngày biểu diễn, Dương bước lên sân khấu, ánh đèn chiếu sáng, âm thanh vang lên trong không gian rộng lớn. Dương nhìn xuống khán giả, và trong khoảnh khắc đó, cậu tìm thấy sự bình yên trong lòng. Không còn sự sợ hãi hay lo lắng. Cậu cất tiếng hát, và bài hát "Mất Kết Nối" vang lên trong không gian, từng câu từng chữ như một lời chia tay, nhưng cũng là một lời cảm ơn sâu sắc.
Cuộc gọi nhỡ cho em hàng đêm, đến tận 200 lần
Dòng ký ức trong em về anh, bây giờ đang phai dần
Quay gót rời đi không để lại gì, bay vút qua tầm tay
Sao còn vương vấn để làm gì?
Bọn mình kết thúc thật rồi, hết sức thật rồi
Phải không em ơi?
Chuyện tình có khúc phải lòng, có lúc phải rời
Vậy đến lúc rồi
Và có lẽ giờ này, em đã ngủ say
Còn anh thì vẫn mang
Nỗi nhớ em trong đêm thật dài
Thêm lý do cho anh tồn tại
Để lại chạm vào bờ môi ấy dịu dàng
Lời thì thầm ngọt ngào bên tai
Ta mất nhau thật rồi em ơi
Tan vỡ hai cực đành chia đôi
Anh sẽ luôn ghi nhớ em trong từng tế bào
Vậy mà dừng lại như thế sao...
Duy, dù không có mặt trong buổi biểu diễn, nhưng anh chắc chắn sẽ cảm nhận được bài hát này. Dương biết điều đó, và dù có mất đi, cậu vẫn cảm thấy Duy ở đâu đó, trong từng giai điệu của mình.
Sau buổi biểu diễn, Dương nhận được vô số lời khen ngợi về bài hát mới. Tuy nhiên, cậu lại không tìm thấy niềm vui trong những lời tán dương đó. Cậu không cần sự công nhận, không cần những ánh đèn sân khấu nữa. Tất cả những gì Dương cần là sự bình yên trong lòng, là cảm giác không còn hối hận về quá khứ. Dương biết mình đã thực sự trưởng thành, không còn mãi quay lại với những kỷ niệm đã qua.
Phạm Anh Duy, dù không xuất hiện trong cuộc sống của cậu, nhưng giờ đây, cậu cảm thấy sự vắng mặt ấy không còn đau đớn nữa. Dương nhận ra rằng, tình yêu đôi khi không phải là sự sở hữu, mà là sự trân trọng và buông bỏ. Cậu không còn tìm kiếm sự quay lại hay níu kéo gì từ quá khứ, mà thay vào đó, học cách để tiến về phía trước.
Một buổi sáng, Dương nhận được một tin nhắn từ Duy. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu: "Chúc mừng về bài hát. Em đã làm rất tốt."
Dương cười nhẹ, mỉm một nụ cười đầy bình yên. Cậu trả lời lại: "Cảm ơn. Hy vọng anh cũng tìm thấy hạnh phúc của mình."
Dù không nói nhiều, nhưng Dương biết, lời chúc của Duy là sự thấu hiểu sâu sắc giữa họ. Họ không còn là hai người yêu nhau, nhưng tình cảm và sự trân trọng vẫn còn đó, vững vàng như những nhịp đập của trái tim. Dương cuối cùng đã tìm thấy sự bình yên và sự trưởng thành sau những đau khổ. Cậu không còn bị ám ảnh bởi quá khứ và biết cách để tiến về phía trước. Đoạn kết của mối quan hệ với Duy, vẫn chứa đựng sự trân trọng, sự thấu hiểu lẫn nhau. Đây là bước chuyển quan trọng trong hành trình của Dương, khi cậu nhận ra rằng có những điều không thể thay đổi, và những ký ức chỉ là một phần trong cuộc sống mà chúng ta phải học cách sống cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro