Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I.

đó là lần đầu tiên phạm anh duy đi du lịch biển một mình.

trước đây anh đã từng đi du lịch ở nhật bản, khi ấy phạm anh duy đi cùng với gia đình của anh. nhưng giờ họ chẳng tiếc thương gì khi đá cổ cậu con trai đã độc lập tài chính ra khỏi nhà, lí do đơn giản là ở đây chẳng còn gì để cho anh ăn bám đâu. phạm anh duy thở dài thườn thượt, lại nhớ đến lời mẹ đã nói khi gõ vào đầu mình - tốt nhất là ra ngoài, làm việc, và kiếm một tên bạn trai tốt mã về đi.

được gia đình chấp nhận là một chuyện tốt, nhưng cắt miệng để bắt anh đi tìm bạn trai lại là một chuyện không tốt. phạm anh duy hiện tại hai mươi lăm tuổi, hiểu rõ xu hướng tính dục của mình, nhưng lại chưa từng hiểu mình muốn gì ở nửa kia - đơn giản mà nói, anh chưa từng yêu ai, cũng không nghĩ mình đã động lòng với ai bao giờ. lí do cho hành trình này, hoa mỹ mà nói, cũng là để phạm anh duy đi tìm người cùng anh tận hưởng hoa rơi tháng ba, mưa rào tháng bảy - tất thảy, cho đến khi cái chết quy phục trước tình yêu.

phạm anh duy đã đến nhật bản như thế đấy, không thứ gì cụ thể, chỉ là một ham muốn mãnh liệt để được yêu, và chỉ thế thôi. anh cũng không mang gì nhiều, trừ tấm thân hai mươi mấy năm hơn chưa một mảnh tình vắt vai và một chiếc máy ảnh kĩ thuật số. thế nghĩa là, phạm anh duy đã bỏ lại điện thoại cùng vô vàn đồ đạc ở nhà - anh muốn một lần được làm người không có gì trong tay, rong ruổi khắp nơi như cánh chim tự do nhất trên đời.

hoặc nói thẳng ra, bởi vì bị đá đít ra khỏi nhà, phạm anh duy chỉ còn một cách là đem cọc tiền mẹ chu cấp cho để mua vé máy bay rồi thẳng tiến mà đi.

có thể lựa chọn rất nhiều nơi, thậm chí có thể ở lại trong nước, nhờ bạn bè thân thiết giúp đỡ mai mối - phạm anh duy không biết vì sao mình lại chọn nhật bản, chọn một bãi biển không đông người cũng khó tìm khách sạn nghỉ qua ngày để dừng chân. shirahama, bạch hải, phạm anh duy thích thú ngắm nghía bãi cát trắng đằng xa, không khỏi nhớ về mấy quyển truyện cổ tích mình đã đọc ngày bé.

khi hoàng tử rơi xuống nước, nàng tiên cá đã cứu chàng, có phải không?

liệu tình yêu của mình có thể vô bờ bến như vậy, có thể giúp cho "công chúa" của mình vĩnh viễn không tan thành bọt biển không?

phạm anh duy đặt balo xuống, rút ra một cây bút chì cùng quyển sổ vẽ đã bị xé mất bìa, hít sâu một hơi rồi bắt đầu vẽ. có lẽ là về câu chuyện cổ tích đó, có chàng hoàng tử phạm anh duy và công chúa người cá giấu tên.

bình thường lẽ ra phải đông du khách lắm, nhưng xui xẻo cho phạm anh duy - tháng này đang là tháng biển động, chắc có điên thì cũng phải điên cỡ bệnh nhân tâm thần mới dám ghé tới nhật bản vui chơi ở bờ biển thế này. nhưng phạm anh duy, phổng mũi tự khen, chính là người yêu biển nhất thế giới - cùng cái niềm tin vớ vẩn và mãnh liệt rằng anh sẽ gặp được định mệnh của mình ở đây.

cổng tori trên mỏm đá bình lặng ngắm nhìn biển, như cái cách phạm anh duy bình lặng ngồi tựa vào nó, đôi mắt phản chiếu lại ánh xanh của biển - trong tới vô ngần. cảm giác có chút quen thuộc, cậu trai vẽ nguệch ngoạc trong sổ tay, trang giấy chằng chịt mảnh xám đen của viết chì, khiến cho đầu óc anh rối rắm. biển thì không lạ nữa, ở việt nam nhà của phạm anh duy cũng cách biển chẳng bao xa, mỗi ngày anh đều chờ hoàng hôn lặn xuống sau tấm chăn nước dày, mỗi ngày như vậy cũng không làm lòng anh nôn nao khó tả.

có thể đó chính là tiếng gọi của định mệnh, phạm anh duy đứng phắt dậy, mắt xoe tròn dáo dác tìm xung quanh. phải có thứ gì đó khiến anh thấy nhộn nhạo hết cả dạ dày lên, hẳn là một ai đó - chí ít, một cái gì đó, trong rì rào sóng vỗ và xì xào gió qua đi, sự quen thuộc này. cảm tính của phạm anh duy từ nhỏ đã rất tốt, khi bé xíu còn được cha mẹ thường xuyên cho ra biển cùng - bởi vì anh có thể nhận biết được khi nào có cá lớn đi ngang qua thuyền, khi nào sắp bão, khi nào biển động.

biển thân thuộc như thế đấy.

nhưng cũng đầy những điều không tưởng.

"a!"

phạm anh duy thấy trên cát trắng một dải đỏ lừ - kì quái là khi anh từ dưới bãi biển leo lên mỏm đá đã không nhận ra sự hiện diện của nó. vệt màu dài như thể từ dưới biển kéo lên, lấp lánh chói chang đến kì lạ, rất không phù hợp với sắc xanh mát mắt của biển. sổ cùng bút đều đã bị ném, phạm anh duy thấy cái cục đen xì đang lê lết trên cát kia rõ ràng là nguồn cơn của màu đỏ đó - có lẽ là máu, nhiều máu như vậy, xem ra cục đen xì kia có vẻ không ổn lắm. anh tức tốc phi xuống khỏi mỏm đá, từ xa có thể nhìn không rõ, nhưng khi lại gần thì rất giống con người.

hoặc là nửa người?

một chàng trai, một con cá, một chàng tiên cá.

phạm anh duy thắng gấp trên cát, nhìn vật thể lạ trước mặt tới đờ đẫn. thực sự là tiên cá, nửa trên rõ ràng là một con người, nhưng chân được thay thế bởi đuôi, trông giống như đuôi của cá koi. vảy của tiên cá ráng cam sắc hoàng hôn, điểm li ti đốm đen như thiêu đốt, trên một tổng thể bạch kim lấp lánh - có điều hiện tại chàng tiên cá này ngập ngụa trong bùn. phần có vẻ như vây sau đã bị rách, máu cũng chảy ra từ đó, đỏ như máu người, lấp la lấp lánh huyền ảo giống như những câu chuyện phạm anh duy nghe ngày xưa.

không biết là do chạy quá nhanh, hay là do mị lực bẩm sinh của tiên cá - phạm anh duy thấy tim mình nhảy loạn xạ trong lồng ngực ngay lúc nhìn thấy sinh vật kì bí nằm thoi thóp trên bờ biển. cậu ta quả thật rất đẹp trai, người bình thường có thể bỏ chạy ngay lập tức hoặc báo cảnh sát, nhưng phạm anh duy, với một tâm hồn khát khao tình yêu cổ tích mãnh liệt, tiếp tục ngắm nhìn vẻ mặt nửa sống nửa chết của người cá.

"còn sống không nhỉ?" con người thắc mắc, đưa tay chọc vào má người cá. "cậu gì ơi?"

"đăng dương..."

"ồ, còn sống kìa?"

"anh ơi, em là trần đăng dương." người cá tội nghiệp nắm lấy tay của phạm anh duy, run rẩy. "anh đưa em về nhà được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro