là vì thương anh em sai
trần đăng dương × lê quang hùng
genre
fanfic, lowercase
chưa beta
mine
words count: 2370
lần đầu thử sức với thể loại nì, không mạch lạc, không liên kết, tha thứ cho đứa con mất ngủ này
trần đăng dương: hắn
lê quang hùng: em
fic này chỉ nên tồn tại ở wattpad
không có nhu cầu được chính chủ hỏi thăm
♫
mùa hè năm lê quang hùng 25 tuổi, em gặp trần đăng dương
lần đầu tiên họ chạm mặt là trong một bữa tiệc của giới thượng lưu, nơi những nụ cười đều mang lớp vỏ bóng bẩy và những lời nói dối trơn tru như rượu vang đắt tiền. quang hùng không thuộc về thế giới đó. em đi theo một người bạn, lặng lẽ đứng bên quầy bar, nhấm nháp ly cocktail nhạt nhẽo, mắt nhìn ra xa để tìm một lối thoát
khi quay đầu lại, em bắt gặp một ánh mắt
trần đăng dương
20 tuổi. khuôn mặt điển trai, sắc nét, đôi mắt đen thẳm như mang theo cả dải ngân hà. hắn mặc vest đen, tay cầm một ly whiskey, đứng giữa đám đông nhưng lại tách biệt hoàn toàn, như một vị hoàng tử lạc giữa thế gian
"anh không thích nơi này?" hắn nghiêng đầu hỏi
quang hùng chớp mắt, không ngờ người kia lại chủ động bắt chuyện
"cậu thích à?" em đáp lại, có phần bất cần
đăng dương bật cười. một nụ cười nhàn nhạt nhưng ánh lên sự thích thú
"tôi quen với nó rồi"
sau đó, hắn đưa tay về phía quang hùng "ra ngoài với tôi không?"
em nhìn bàn tay hắn, chần chừ một giây
rồi nắm lấy
kể từ ngày đó, em đã sa vào lưới tình do đăng dương tạo ra. họ gặp lại nhau. một lần, rồi hai lần. rồi thành thói quen
đăng dương có một loại sức hút kỳ lạ — một kẻ sinh ra để gánh vác trọng trách, nhưng lại có chút gì đó nổi loạn. hắn có thể lạnh lùng với cả thế giới, nhưng với quang hùng, hắn luôn dành ra một khoảng lặng, như thể em là bí mật duy nhất hắn không muốn ai chạm vào
họ đi đến những nơi chẳng ai tìm ra. cùng nhau ngồi trên bãi biển, để gió đêm thổi tung mái tóc
một lần, khi men rượu đã ngấm, quang hùng hỏi
"chúng ta cứ thế này mãi được không?"
đăng dương không lập tức trả lời.hắn nhìn cậu rất lâu, rồi khẽ gật đầu
"được"
họ cùng nhau trải qua những ngày tháng tươi đẹp, bên nhau, làm những điều mình thích. quan trọng là họ biết trái tim mình dành cho ai, nhưng chẳng ai dám thổ lộ
đến một ngày, đăng dương đột ngột biến mất khỏi thế giới của quang hùng, luôn trả lời tin nhắn rất chậm, chẳng còn gặp mặt nhau, cùng đưa nhau đi trốn như ngày kia nữa
tin tức đăng dương sắp kết hôn với tiểu thư một tập đoàn tài phiệt xuất hiện trên khắp mặt báo, rồi cũng truyền đến tai quang hùng
đăng dương nổi giận, trái tim như muốn vỡ vụn. lần đầu tiên trong đời, hắn lớn tiếng cãi lại ba mẹ, chống lại cả thế giới mà họ đã xây dựng cho hắn
"con sẽ không cưới cô ta!"
bố hắn, ngồi đằng sau bàn làm việc, ánh mắt sắc bén như dao. "mày nghĩ đời này mày có quyền lựa chọn à?"
mẹ hắn đứng bên cạnh, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, không hề dao động
"mọi thứ đã sắp đặt xong. đây không phải là một vụ hôn nhân đơn thuần, mà là lợi ích giữa hai gia tộc"
đăng dương cảm thấy nghẹt thở
"con yêu người khác..."
cả căn phòng im lặng, không một tiếng động, như thời gian đã ngừng trôi. bố hắn chống tay lên bàn, ánh mắt trở nên thâm trầm
"là ai?"
đăng dương không đáp, chỉ nhìn họ. ánh mắt đó đủ để nói lên tất cả. hắn không cần phải nói gì thêm, vì trong ánh mắt đó, tất cả đã được viết rõ
một nụ cười khinh bỉ khẽ cong lên môi ông trần
"mày điên rồi. mày nghĩ mày có thể từ bỏ tất cả vì một thằng đàn ông?"
đăng dương nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt, máu tươm ra nhưng hắn không cảm thấy đau. chỉ có một nỗi đau lớn lao hơn đang dày xé trái tim hắn
"phải"
"nhưng mày không có quyền lựa chọn!"
"con.."
tuy hàng ngàn điều hắn muốn nói nhưng lại im bặt. cái quay lưng của ông trần cũng đủ hiểu, ông đã kiên quyết với sự lựa chọn này như thế nào
nhưng dù thế nào, hắn cũng đã quyết định đến bên người mình yêu, chẳng ai có thể ngăn cản tình yêu đôi ta cả...
quang hùng nhận được cuộc gọi của đăng dương vào đêm khuya
"anh ra ngoài đi"
khi mở cửa, em thấy hắn đứng đó, dưới ánh đèn đường vàng vọt. đôi mắt đăng dương đỏ hoe, như vừa uống rất nhiều rượu hoặc đã khóc
hắn siết chặt tay em
"anh đi với em không?"
em cứng đờ. không thể trả lời
hắn đang nói cái gì vậy?
"chúng ta rời khỏi đây. tôi từ bỏ tất cả rồi."
quang hùng muốn tin hắn. muopns chạy theo hắn. nhưng làm sao đây? em đã thấy trước kết cục của câu chuyện này
một ngày nào đó, đăng downg sẽ hối hận. không phải vì yêu em. mà vì hắn sinh ra đã là một kẻ thuộc về nơi cao hơn. hắn có thể từ bỏ gia đình, danh vọng, tiền tài... nhưng đến bao giờ? một năm? hai năm? rồi hắn sẽ mệt mỏi. rồi hắn sẽ trách em vì đã kéo hắn khỏi thế giới của hắn
em không muốn nhìn thấy ngày đó
em từ chối
đăng dương nhìn em rất lâu, rất lâu. rồi gật đầu
"vậy à"
sau đó, hắn quay người bỏ đi
em không đuổi theo
cứ thế nhìn bóng lứng cao lớn kia khuất xa dần
cứ thế mỗi đêm
khi thành phố đã chìm vào giấc ngủ, quang hùng lại ngồi bên bàn làm việc, nơi bóng đêm phủ đầy sầu muộn. em không còn sức lực để chống lại nỗi đau trong tim nữa, nỗi đau vì phải sống trong một thế giới mà tình yêu của mình là một điều cấm kỵ, là một thứ tội lỗi mà không ai muốn nhìn nhận
hàng đêm, em viết thư. hàng trăm, hàng ngàn lá thư mà em chưa bao giờ gửi đi. mỗi bức thư là một lời yêu thương, một nỗi nhớ nhung khắc khoải, một sự tiếc nuối vô cùng. em viết cho đăng dương, những lời em không thể thốt ra trong cuộc sống thực. em yêu hắn, yêu hắn đến mức không thể sống nổi khi biết rằng họ sẽ chẳng bao giờ có thể bên nhau một cách hợp pháp
"em yêu anh. em muốn được nắm tay anh, cùng anh bước qua mọi thử thách. nhưng xã hội này không cho phép chúng ta hạnh phúc"
em bỏ từng lá thư vào phong bì, từng bức thư như một phần trái tim của mình, rồi lặng lẽ cất vào ngăn kéo. chưa bao giờ quang hùng dám gửi chúng đi, vì biết rằng dù có gửi đi, cũng chẳng có ai nhận. chính xã hội này đã khóa kín cánh cửa ấy, không cho phép tình yêu của em có chỗ đứng. sự đau đớn tột cùng xâm chiếm tâm trí em, những giọt nước mắt đã làm nhòe đi từng con chữ trên giấy. em chỉ muốn rời xa tất cả, muốn trốn chạy khỏi thế giới này. nhưng dù thế nào, em vẫn không thể từ bỏ đăng dương
cũng từ cái ngày đăng dương tuyên bố hôn sự với một cô tiểu thư tài phiệt, trái tim quang hùng như vỡ vụn. em không thể hiểu nổi tại sao hắn lại có thể làm vậy. hắn nói rằng hắn yêu em, rằng hắn sẽ không bao giờ quên được em, nhưng sao lại chọn cô gái kia? hắn có phải yêu em thật lòng không?
em ghét cái tính hay suy nghĩ linh tinh của mình thật đấy...
cha mẹ đăng dương đã chối bỏ em. họ gọi em là "thứ bẩn thỉu không thể xuất hiện trong xã hội này", một thứ không xứng đáng với con trai của họ, không xứng đáng với gia tộc họ. không ai trong gia đình đăng dương thừa nhận tình cảm giữa họ, tất cả đều là một sự phủ nhận không lời. quang hùng không thể phản kháng, không thể chiến đấu lại với những định kiến ấy. em đã yêu một người không thể thuộc về mình, và tình yêu đó đã bị chôn vùi trong những ngục tối của xã hội
cha mẹ của quang hùng, từ khi công ty không còn phát triển, không còn kiếm được nhiều tiền, bắt đầu mâu thuẫn, rồi cãi vã liên miên. cha của em là một người kiên quyết giữ lấy lý trí, còn mẹ em vẫn kiên trì bảo vệ con trai mình, nhưng khi mọi thứ đổ vỡ, họ cũng quyết định ly hôn. trái tim của quang hùng nát vụn từng mảnh, càng đau đớn hơn khi phải đối mặt với sự tan vỡ trong chính gia đình mình
đăng dương không thể chịu đựng nổi. hắn phản đối kịch liệt việc phải kết hôn với cô tiểu thư tài phiệt, hắn nói rất rõ rằng hắn yêu quang hùng. nhưng tất cả đều vô ích, cha mẹ hắn ép buộc hắn phải chọn lựa. một bên là tình yêu của đời hắn, còn một bên là danh vọng và quyền lực không thể từ bỏ. đăng dương phải khuất phục, dù trong tim hắn, tất cả những gì còn lại chỉ là hình bóng của quang hùng
đăng dương đã sai, hắn biết điều đó. hắn đã để quang hùng đi mà không níu kéo. hắn đã không đủ mạnh mẽ để chiến đấu cho tình yêu của mình. và giờ đây, khi mọi chuyện đã kết thúc, hắn chỉ còn lại nỗi đau khôn nguôi. hắn không thể quên được ánh mắt ấy, những buổi tối hai người bên nhau, những cuộc trò chuyện thầm lặng
tất cả chỉ còn là dĩ vãng
cuối cùng ngày trọng đại cũng đã tới. nhưng sao đăng dương không mấy vui vẻ nhỉ? những nụ cười trên gương mặt cũng chỉ nặn ra cho có, đám cưới ai lại khóc? có khóc cũng chỉ vì hạnh phúc, nhưng hắn chỉ dành nó cho người hắn yêu
ngày trọng đại nhất của đăng dương cũng chính là ngày cuối cùng quang hùng còn có mặt để điểm danh với thế giới. hắn bước vào lễ đường, trong khi ở ngoài kia, trái tim của quang hùng đã tan vỡ từ lâu. đăng dương không biết rằng vào lúc hắn đứng đó,
trên đường đi đến những ngôi sao, quang hùng đã chọn biển là nơi để về
những giọt nước mắt ấy đã không thể kìm nén, em đã mất hết hi vọng. em để lại một bức thư cuối cho cha mẹ mình, một lời tạm biệt chưa nói. và rồi, em bước xuống bãi biển, để gió và sóng cuốn đi tất cả
khi tin về quang hùng biệt tăm biệt tích đến với đăng dương sau một tuần, hắn không thể tin vào tai mình. hắn lao ngay ra biển, chạy như một kẻ điên, gào thét tên em giữa sóng gió. hắn lao xuống nước, muốn tìm thấy em, muốn ôm chặt lấy em, nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa. biển đã nuốt chửng một người mà hắn yêu, và hắn không thể làm gì để cứu vãn
đăng dương không thể chấp nhận được sự thật. hắn quay về nhà quang hùng, mở cửa phòng ngủ. chiếc chìa khóa em để lại đã bị đăng dương nắm chặt trong tay. khi hắn mở cửa, tất cả như vỡ vụn. hàng ngàn bức thư nằm rải rác trên bàn, những dòng chữ nguệch ngoạc, có lẽ quang hùng đã khóc, đã khóc rất nhiều, khóc cho chuyện tình dở dang không trọn vẹn. những giọt nước mắt ấy vẫn còn in hằn trên từng trang giấy, làm nhòe đi những nét mực được viết cẩn thận
hắn đứng im, không biết phải làm gì. mỗi lá thư đều là một lời yêu chưa bao giờ được nói ra. hắn yêu quang hùng, hắn biết điều đó, nhưng giờ đây đã quá muộn
đăng dương sống trong nỗi đau không thể nguôi ngoai, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều đong đầy những tiếc nuối và dằn vặt. mười năm trôi qua, hai mươi năm nữa, và thậm chí là suốt cả một đời dài đằng đẵng, hắn vẫn chỉ nhớ về một bóng hình nhỏ bé – lê quang hùng. dù thế giới có xoay vần, dù thời gian có cuốn trôi mọi thứ, hắn vẫn không thể yêu ai khác ngoài em, không thể xóa nhòa hình ảnh đó trong tâm trí
những đêm khuya, khi cả thành phố đã ngủ say, đăng dương vẫn lái xe đến bờ biển, lặng lẽ đứng đó hàng giờ liền, nhìn về nơi xa thẳm
gió biển mặn chát, sóng vỗ không ngừng
như tiếng ai đó thì thầm
như lời hứa bị chôn vùi dưới đáy đại dương
hắn đã đánh mất người mình yêu nhất
không phải một ngày
không phải một năm
mà là cả một đời
biển đã nuốt chửng quang hùng
và cả trái tim của đăng dương
mãi mãi
nhưng đâu đó
trong đêm tối cô quạnh
có những lời cầu nguyện thầm lặng vang lên. họ cầu nguyện cho một kiếp sau, một kiếp mà tình yêu của họ không bị ràng buộc bởi những quy tắc khắc nghiệt, không bị giày vò bởi xã hội đầy định kiến. chỉ mong kiếp sau, họ có thể gặp lại nhau, yêu thương nhau mà không phải lặng lẽ giấu đi, không phải chịu đựng nỗi đau này thêm nữa
kiếp sau, nếu có thể, họ sẽ bên nhau mãi mãi
♫
thanks for reading...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro