vụng trộm (r18)
"Hùng, lại đây." Đăng Dương cất giọng, thanh âm trầm khàn ra lệnh khiến anh chẳng thể nào từ chối.
Quang Hùng như bị thôi miên mà bước nhanh đến chỗ Đăng Dương, để rồi gã người yêu liền đưa anh vào cái ôm siết, tay gã ôm lấy eo anh, đầu gục vào hõm cổ Quang Hùng mà đắm chìm trong mùi hương của người tình. Quang Hùng không những không từ chối, anh ngửa cổ ra để gã tự do gặm nhấm chiếc cổ trắng ngần của mình, để lại dấu vết tim tím đo đỏ như muốn đánh dấu chủ quyền Quang Hùng thuộc về gã. Đăng Dương phả từng hơi thở ấm nóng vào cổ anh, gã từ từ ngẩng lên, đưa mắt dời lên đôi môi nóng bỏng đầy gọi mời của Quang Hùng.
"Em nhớ anh đến phát điên." Gã thì thầm, đáy mắt ánh lên sự khao khát không thể che giấu với người tình.
Hai bên tai Quang Hùng đỏ bừng, đôi má anh hồng hồng vì thẹn thùng trước con cún to xác đang ve vãn trước mặt mình. Anh không nhớ rõ bọn họ đã lén lút bao nhiêu lần để ôm ấp, hôn hít thế này từ bao lâu, phải chăng là do họ đã làm điều này quá nhiều lần như một thói quen, dần dần khiến Quang Hùng chẳng buồn đếm nữa.
Nhiều lần đôi trẻ ghét cái lịch trình dày đặc ghê gớm, nếu đôi lúc Quang Hùng ở tít tận Hà Nội thì Đăng Dương lại ở Sài Gòn ôm nỗi nhớ cồn cào đến phát điên. Vào những lúc hiếm hoi, đôi lúc họ sẽ có chung một show diễn nào đó, nhưng những cái nắm tay lén lút, những cái ôm chóng vánh trước nơi đông người không thể nào thỏa mãn được cả hai. Nếu ở trước máy quay, hai người họ đôi khi sẽ lén lút mà không tự chủ được đưa mắt tìm kiếm nhau giữa biển người, hay cặp tình nhân trẻ sẽ dựa vào cái mác gọi là "tình anh em đồng nghiệp" mà kiếm cớ nắm tay nhau thật chặt, trao nhau những cái ôm dài hơn mức bình thường một chút.
Quang Hùng tuy nhớ gã bạn trai, tuy vậy anh vẫn biết giữ chừng mực, nhưng với Đăng Dương - một người nghiện skinship như gã, đã vậy người yêu xinh đẹp cứ xuất hiện trong tầm mắt, gã làm sao kiềm chế nỗi? Không ít lần, mặc kệ chốn đông người, Đăng Dương vẫn theo thói quen mà gác tay lên vai anh người yêu nhỏ xinh của mình, vẫn theo thói quen mà ôm eo anh mỗi khi gã muốn.
Lén lút, vụng trộm, nhưng cũng thật lộ liễu. Thế mà chẳng ai phát hiện ra cả?
Vì lẽ đó, hai người lại càng tận hưởng với trò chơi mập mờ trước máy quay và mãnh liệt hơn khi không còn ống kính nào quay về phía họ. Có lần, Đăng Dương không biết có máy quay mà cứ thế thoải mái đưa tay như một thói quen nựng má của Quang Hùng khiến anh giật cả mình, nếu anh không nhanh chóng né ra chắc con cún này sẽ ôm anh mà theo thói quen vùi đầu vào cổ hít hà mất thôi.
Do không công khai mối quan hệ, Đăng Dương luôn phải nhẫn nhịn kìm nén khi Quang Hùng được lòng mấy anh trai khác. Bé xinh của hắn đi đâu cũng được ôm ôm, cưng chiều vì quá đáng yêu. Trong khi gã chẳng thể làm gì ngoài việc đứng nhìn và ôm cục tức trong lòng nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt bình thản. Ôi, Quang Hùng của gã quá đỗi ngây thơ, hay ít nhất, anh giả vờ như thế. Làm sao anh lại không nhận ra ánh mắt sôi sục, đầy chiếm hữu mà người tình nhỏ tuổi hơn dành cho anh? Làm sao anh lại không biết rằng, chỉ cần một câu nói thân mật hay cái chạm vai vô tình, cái nắm tay bình thường giữa những người anh em cũng đủ khiến gã cảm thấy khó chịu đến mức nào?
Đăng Dương chẳng hay biết, Quang Hùng hiểu gã còn hơn chính bản thân gã, đôi khi, anh sẽ vô tình hoặc cố ý làm gã ghen tuông đến mất trí, để cho gã tự mình gặm nhấm cơn ghen trước chốn đông người. Cho đến khi cả hai có không gian riêng, Quang Hùng sẽ như chú thỏ nhỏ tự nguyện nhảy vào miệng sói. Anh sẽ cười khẽ khi thấy gã vồ vập mà ôm anh, hôn anh, yêu chiều anh trong những nơi khuất máy quay, những nơi mà người ngoài chẳng hay biết rằng họ đang say mê, điên cuồng vì nhau như thế nào.
Hiện tại không khác những lần trước là mấy, Quang Hùng đứng đó, để gã hôn lên đôi môi xinh một cách đầy yêu chiều. Đăng Dương đưa tay luồn vào tóc người yêu, nụ hôn từ dịu dàng chốc lát đã trở nên vồ vập, mãnh liệt hơn. Không mất nhiều thời gian để Đăng Dương cạy mở được làn môi kia vừa nãy còn đang mím chặt, giờ lại phối hợp đáp lại gã một cách vụng về. Quang Hùng nghiêng đầu sang một bên, để gã dễ dàng hôn sâu hơn. Gã ghì chặt anh tựa vào cánh cửa nhà vệ sinh, nơi ngăn cách hai người họ khỏi thế giới bên ngoài mà chìm vào chiếc bể tình ái của riêng họ. Bàn tay thô ráp của Đăng Dương luồn ra sau gáy Quang Hùng, tay còn lại cũng không an phận mà trượt vào áo anh, lướt nhẹ trên làn da mềm mịn trước khi xoa lấy một bên ngực, thành công khiến anh phải bật mở ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, đúng kiểu gã thích.
Gã thoải mái tận hưởng dư vị ngọt ngào trong miệng anh, thích thú khi người tình chỉ biết nhắm mắt, vụng về đáp trả lại gã. Đầu Quang Hùng chẳng nghĩ được gì nữa, cơ thể anh mềm nhũn để mặc cho gã dẫn dắt mình tới miền hão huyền nào đó mà anh cũng chẳng biết. Anh thấy Đăng Dương đốt lên ngọn lửa tình, nhưng Quang Hùng vẫn lao vào ôm lấy ngọn lửa ấy, để mặc cho đốm lửa đốt cháy anh, như cái cách mà bụng anh đang râm ran ngứa ngáy, đôi môi hôn lấy hôn để như đòi hỏi gã hôn sâu hơn, muốn gã chạm vào anh nhiều hơn nữa.
"Dương..." Quang Hùng khẽ gọi, hơi thở đứt quãng vang lên giữa những khoảng trống ngắn ngủi.
Môi lưỡi triền miên một hồi, cuối cùng Quang Hùng không chịu nỗi mà dứt ra khỏi cái hôn quá đỗi mãnh liệt của gã trao cho anh. Đăng Dương nhìn người tình thở hổn hển, môi anh sưng đỏ như mấy quả dâu tây gã yêu thích. Còn có cả khóe môi còn dính chút nước bọt mà chẳng biết là của gã hay của anh, hoặc của cả hai. Đăng Dương hài lòng nhìn thành quả mình vừa tạo ra, ý nghĩ chỉ muốn cúi xuống thưởng thức quả dâu ấy thêm một lần nữa.
"Ngốc. Hôn bao nhiêu lần rồi, sao vẫn còn vụng về thế hửm?"
Đăng Dương cười cười, tay lại vòng qua eo của người yêu mà kéo anh sát lại gần. Hơi thở của cả hai vẫn còn vương vấn chút dư âm từ nụ hôn cuồng nhiệt ban nãy.
"Em lại để lại dấu hôn trên cổ anh rồi này. Lỡ có người phát hiện thì sao đây hả?" Quang Hùng lườm gã, bĩu môi phụng phịu đưa ngón trỏ gõ một phát lên trán gã.
"Thì anh cứ để cho họ thấy, bảo muỗi cắn là được mà. Làm gì căng?"
Đăng Dương lại ôm anh, vừa nói lại vừa cúi đầu, cố tình nhấm nháp lấy dái tai mềm mại nơi anh. Răng gã khẽ day nhẹ, cắn mút nhè nhẹ như cố tình trêu chọc. Hơi thở ấm nóng của gã kèm động tác day cắn khiến Quang Hùng khẽ run rẩy chịu thua, chỉ có thể bấu nhẹ lấy áo gã mà yếu ớt chống cự.
"Hùng, anh hôn em đi..." Gã chợt nói, chất giọng mềm mại đầy gọi mời.
"Em tránh ra đi. Fan có biết em khi yêu là mất hết mặt mũi tổng tài như thế không vậy?" Quang Hùng đẩy nhẹ vai gã, muốn thoát khỏi cái ôm chặt từ người tình.
"Không có. Em chỉ thế với anh thôi mà, anh còn không thích ư?" Đăng Dương ra vẻ nũng nịu, gã nắm lấy tay anh mà đưa lên hôn.
"Hùng à... Anh không yêu em sao?"
Quang Hùng ngại chết đi được, anh không vội đáp lời hắn, nhưng gương mặt ửng hồng đã tố cáo hết tâm trạng của anh rồi. "Thì yêu mà..." Anh lí nhí, ánh mắt lảng tránh hắn.
"Vậy hôn em đi." Đăng Dương nhấn giọng, không phải ra lệnh nhưng lại chẳng cho Quang Hùng cơ hội từ chối.
Quang Hùng của gã là thế, dẫu cho có thân mật với nhau bao nhiêu lần, anh vẫn thẹn vẫn ngại ngùng như thế. Đăng Dương ngồi xuống thành bồn nhà vệ sinh, gõ gõ xuống đùi ý chỉ Quang Hùng ngồi lên đùi gã.
"Hùng, ngồi lên đây."
Quang Hùng nhìn gã, mím môi lườm một cái. "Lại trò gì đây?"
Dẫu nói thế, anh vẫn từ từ làm theo lời Đăng Dương. Anh ngồi xuống, hai chân dang rộng sang hai bên đùi gã, lúc này khoảng cách hai người gần như chỉ cách vài cen-ti-mét. Tai Quang Hùng đỏ bừng, cái tư thế này... thật sự khiến anh ngượng chết mất.
Gã cười, vòng tay ôm eo anh, siết lấy người tình sát vào ngực mình, thì thầm với giọng khàn khàn:
"Bé, hôn em đi nào..."
Quang Hùng khẽ thở dài, cuối cùng, anh áp môi mình vào môi gã. Cái hôn chẳng mấy chốc đã trở nên nồng cháy, tiếp tục cuốn lấy cả hai vào cơn sóng tình không lối thoát. Đăng Dương siết chặt người yêu hơn nữa, từng đường lưỡi gã tham lam như muốn chiếm trọn lấy Quang Hùng, khiến anh ngây ngất chẳng dứt ra nổi. Âm thanh liếm mút vang vọng khắp nhà vệ sinh, cho đến Quang Hùng nghe tiếng động có người vào khiến anh giật thót, liền vội vã đẩy gã ra dứt khỏi cái hôn mà thở gấp. Quang Hùng gấp gáp đưa tay bịt miệng Đăng Dương không cho gã có cơ hội nói thêm câu nào.
"Này, Quang Anh à, anh có nghe thấy âm thanh gì lạ không?" Đức Duy hỏi với vẻ mặt nghi hoặc, dường như cặp tình nhân nào đang lén lút ở đây à?
"Chịu. Thôi, nhanh ra khỏi đây nào." Quang Anh nắm tay Đức Duy, vội chuồn khỏi cái nơi toát ra sự ám muội khó nói mà cậu cũng chẳng biết giải thích.
Trong khi đó, Đăng Dương thích thú trước biểu cảm hoang mang của anh người yêu. Gã chẳng mảy may bận tâm đến hai người vừa đến, chỉ khẽ cười.
"Bé, anh sợ à?"
"Ai mà gan như em đâu." Quang Hùng lườm gã, giọng nói còn run run vì hoảng hốt.
Đăng Dương cười cười, chợt gã nhận ra điều gì đó ở bản thân. Quang Hùng cũng cảm nhận được sự thay đổi đó, đôi má anh ửng đỏ vì lúng túng.
"Dương... Em..."
"À... ừm..." Đăng Dương hơi ngại, gã ngập ngừng, khẽ nắm lấy bàn tay bé nhỏ của người tình. Gã từ từ dời tay anh xuống vùng đũng quần đã nhô cao đầy ám muội.
"Hùng ơi, giúp em nhé?" Gã hỏi, với biểu cảm như đứa trẻ vô (số) tội vừa phạm phải lỗi lầm nào đó.
"Được rồi, anh giúp em."
Quang Hùng của gã, anh sẽ chẳng bao giờ từ chối gã được khi gã trưng ra vẻ mặt cún con như thế. Gã thấy anh thở dài, đôi má hồng hồng vì thẹn bước xuống khỏi người hắn. Anh quỳ giữa hai chân người tình, ngại ngùng kéo khóa quần, nhẹ nhàng hạ lớp vải chắn cuối cùng. Yết hầu Quang Hùng khẽ động khi thấy rõ ràng dáng hình dục vọng đã cương cứng của gã, anh không phải chưa từng làm điều này, cả hai cũng đã từng làm tình trước đó, nhưng không phải ở đây, không phải trong không gian chật hẹp của nhà vệ sinh như thế này.
Quang Hùng lại nuốt nước bọt, đây là cái thứ luôn ra vào bên trong anh, cho anh thứ khoái cảm đến mất lý trí. Anh cố nén hơi thở, một tay cầm lấy vật nóng bỏng của Đăng Dương, vụng về dùng lưỡi chạm nhẹ vào đầu khất. Quang Hùng vẫn luôn cẩn thận, sợ làm gã đau nên cố không để răng va chạm vào. Anh đưa lưỡi mơn trớn, liếm quanh phần thân như để nước bọt bôi trơn, đôi môi đôi lúc lại mút lấy đầu dương vật của gã. Hơi thở của Đăng Dương nóng rực, gã có chút không chịu nỗi vì cảnh tượng quá mức kích thích trước mắt. Để rồi khi Quang Hùng đưa chiều dài to lớn vào khoang miệng mình, Đăng Dương liền ngửa đầu ra sau vì khoái cảm, tay gã len lỏi vào tóc của anh, không tự chủ được nắm lấy đầu người yêu đẩy sát vào gần tận gốc, đòi hỏi anh săn sóc cho gã với tốc độ nhanh hơn.
Quang Hùng hơi bất ngờ, kích thước to lớn của gã khiến anh không chịu nỗi, đôi mắt anh đỏ hoe ngấn lệ vì cảm giác nghẹn ngào. Khẽ rên rỉ, anh đánh nhẹ vào đùi gã khiến Đăng Dương sực tỉnh.
"A... em xin lỗi. Anh có sao không?"
Quang Hùng không nói, chỉ rên rỉ những tiếng vụn vặt trong miệng rồi lắc đầu, tiếp tục chăm sóc cho dục vọng giữa hai chân gã. Một lúc lâu sau, cuối cùng Đăng Dương rên lên một tiếng trầm khàn, nhanh chóng phóng thích hết tất cả vào miệng người tình. Quang Hùng vội thả gã ra khỏi miệng, nhè ra chút tinh dịch còn sót chưa thể nuốt hết. Gò má anh đỏ hồng hây hây, hơi thở không ổn định vì mệt, còn có đôi mắt long lanh ánh nước và đầu tóc hơi rối bết bát mồ hôi. Nhìn tuyệt tác được vẽ nên ngay trước mặt, Đăng Dương lại chẳng kìm lòng nỗi nữa.
Gã vồ vập nâng cằm anh, cúi xuống hôn lấy bờ môi kia một cách cuồng nhiệt. Quang Hùng còn hoang mang, nhưng cũng chiều theo ý gã mà dây dưa thêm một hồi lâu, cho đến khi giữa cả hai kéo ra sợi chỉ bạc óng ánh. Đăng Dương tựa đầu vào người yêu, gã thì thầm.
"Hùng... Em muốn anh."Đáy mắt gã ánh lên sự đói khát, nhìn Quang Hùng như con mồi mà gã đã săn tìm bấy lâu.
"N- nhưng mà không có bao, không có bôi trơn nữa..." Quang Hùng lắp bắp, nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
"Không sao, em có cách khác." Đăng Dương cười khẽ, ánh mắt ẩn ý nói. "Cởi ra và xoay người lại nào, Hùng."
Ngập ngừng đôi chút, Quang Hùng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Anh đưa tay cởi bỏ chiếc quần vướng víu, khẽ xoay người, đặt hai tay lên cửa, để lộ bờ vai gầy gầy nhưng mảnh mai, đưa cánh mông đầy đặn về phía gã.
"Như này được chưa?"
Đăng Dương tiến lại gần, ngắm nhìn anh như bảo vật của riêng mình. Gã đưa bàn tay thô ráp chạm vào phần mông mềm mại của anh, khẽ vuốt ve như muốn cảm nhận trọn vẹn người tình. Một cái vỗ nhẹ vang lên khiến Quang Hùng khẽ giật mình, nhưng anh vẫn không phản kháng. Đăng Dương liếm môi, trong lòng thầm nuối tiếc vì phải dùng đến cách này.
"Bé ngoan, khép chân của anh lại nào, kẹp chặt vào nhé."
Đăng Dương nâng dương vật, từng đường vân nổi rõ dưới ánh đèn mờ ảo. Gã khẽ đẩy cự vật vào giữa hai bên mép đùi Quang Hùng, ma sát gần cánh mông to gợi cảm. Gã thở dốc, bắt đầu nhịp nhàng thúc vào, đôi tay giữ chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của người yêu. Quang Hùng cảm thấy lạ lắm, dù không cho vào nhưng vẫn khiến anh mù mịt cả đầu, cái cảm giác trơn trượt, ấm nóng từ dương vật của gã khiến anh không khỏi rùng mình. Đăng Dương thúc vào ngày càng nhanh, dương vật to lớn ma sát liên tục giữa đùi anh, ngay sát lỗ nhỏ mà gã vẫn thường ra vào bên trong. Cảm giác kì lạ lâng lâng len lỏi khắp tế bào trong cơ thể Quang Hùng, anh cố gắng kẹp chặt dương vật của gã. Chợt gã nắm lấy vật nhỏ của Quang Hùng khiến anh giật thót.
"Á! Làm gì đấy hả?"
"Chẳng phải chỉ mình em thoải mái thì rất bất công cho anh sao? Bé đừng sợ, để em chăm sóc anh nào..."
Gã nói, khẽ hôn lên tấm lưng đã ướt át mồ hôi của Quang Hùng. Tay gã vừa xoa nắn vật nhạy cảm lại vừa tuốt lên xuống khiến anh phải rên rỉ. Gã liên tục ra vào giữa đùi, đôi lúc còn sượt qua lỗ nhỏ, khoái cảm len lỏi dần lớn hơn khiến anh có chút chịu không nổi. Quang Hùng quay đầu, tìm kiếm sự yêu chiều từ người tình, Đăng Dương hiểu ý liền hôn lấy đôi môi mọng nước, môi lưỡi triền miên ướt át không biết xấu hổ. Nếu như lúc này có ai lại bước vào nhà vệ sinh, Quang Hùng cũng không chắc mình có đủ tỉnh táo để gã ra hay không nữa.
Chốc lát sau, cuối cùng cả hai cũng cùng nhau bắn ra mà ngã quỵ xuống. Quang Hùng mệt mỏi ngồi trên người gã, đôi mắt mơ màng nhìn người tình. Bên trong nhà vệ sinh tĩnh lặng, chỉ còn dư vị dục tình ám muội mà họ vừa trao cho nhau.
"Hùng này, hay mình công khai đi?" Gã bất chợt hỏi, vẫn yêu chiều đặt một nụ hôn phớt lên môi anh.
Quang Hùng ngẩng lên nhìn gã, ánh mắt thoáng chút bối rối, rồi lại lắc đầu khe khẽ: "Ừm... Thôi, chưa đến lúc đâu."
Phải lẽ là do cả hai đã quen với điều này, hoặc do việc này quá kích thích, vậy nên chẳng ai muốn dừng lại cả. Chỉ cần có một góc khuất, một khoảng thời gian ngắn ngủi không bị ai phát hiện, họ lại lao vào nhau đắm chìm trong tình yêu. Để rồi khi phải rời đi, họ để lại phía sau những dấu vết chẳng thể che giấu - những vệt đỏ nhàn nhạt trên cổ, đôi môi sưng mọng vì những lần hôn nồng nhiệt và trong cả ánh mắt khao khát lẫn nhau chẳng thể giấu được của họ. Cứ thế, những lần lén lút vụng trộm ấy trở thành một trò chơi nguy hiểm, một vòng lặp mà cả hai chẳng cách nào thoát ra, cũng chẳng hề muốn dừng lại.
***
cái plot này được đẻ ra do mình delulu quá mọi người ạ ☺️ thề là cái vibe của domas cứ khiến tui liên tưởng tới kiểu họ đang lén lút yêu nhau thật á... xong rùi cái chap này ra đời luôn 🥰
lâu rùi mới thử sức viết H ạ... hông biết mọi người thấy sao á 👉🏻👈🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro