Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02

Buổi sáng thứ hai trong nhà họ Trần bắt đầu với tiếng gà gáy vang vọng từ xa, kéo Lê Quang Hùng ra khỏi giấc ngủ chập chờn trên chiếc chõng tre cứng ngắc. Đêm qua, cậu gần như không chợp mắt, đôi tay rát bỏng vì những vết phồng rộp vẫn âm ỉ đau, đôi chân mỏi nhừ như muốn khuỵu xuống. Hùng ngồi dậy, lấy tay vuốt mặt, cố xua tan cơn mệt mỏi. Ánh sáng yếu ớt từ khe cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật làn da trắng nhợt nhạt, đôi mắt trong veo giờ đây hơi quầng thâm vì thiếu ngủ. Cậu thở dài, buộc tóc lại bằng một sợi dây nhỏ, mặc lại bộ áo vải thô đã sờn vai, rồi bước ra ngoài với chút hy vọng ngày hôm nay sẽ đỡ khắc nghiệt hơn.

Nhưng hy vọng ấy tan biến ngay tức khắc. Vừa bước ra sân, Hùng đã nghe tiếng A Cường – gã người hầu mặt rỗ – quát lên: "Ê, thằng nhóc đẹp trai, hôm nay mày phải khuân củi từ kho ra chất đầy dưới bếp. Ông Dương sai đấy, đừng có mà lề mề!" Hùng khựng lại, nhìn về phía kho củi cách đó cả trăm mét, nơi những bó củi to đùng xếp chồng lộn xộn. Cậu gật đầu nhẹ, không dám cãi, dù trong lòng thầm nghĩ: "Lại là cậu ta..."

Trần Đăng Dương xuất hiện ngay sau đó, như cái bóng không rời xa Hùng. Anh ta đứng dưới hiên nhà, bộ áo lụa màu nâu sẫm ôm lấy thân hình cao lớn, đôi giày da bóng loáng phản chiếu ánh nắng sớm. Đôi mắt sắc lạnh lướt qua Hùng, dừng lại ở dáng vẻ mệt mỏi của cậu, nhưng không chút thương xót nào hiện lên. "Mày là thằng hầu mới mà cha tao mua về, đúng không? Hôm qua xách nước chậm chạp như rùa, hôm nay tao muốn xem mày làm được gì. Khuân hết đống củi trước trưa, không xong thì đừng hòng ăn cơm!" – Dương quát, giọng điệu trịch thượng pha chút khinh khỉnh, tay chỉ về phía kho củi. Anh ta quay đi, để lại Hùng đứng đó với đôi tay run run.

Công việc bắt đầu. Những bó củi nặng trịch, mỗi bó phải hai người khiêng mới vừa sức, nhưng Hùng chỉ có một mình. Cậu cắn răng, quàng tay ôm lấy bó củi đầu tiên, đôi chân gầy guộc run lên dưới sức nặng. Mỗi bước đi là một lần mồ hôi túa ra, thấm đẫm áo, chảy xuống đôi mắt cay xè. Đám người hầu khác – A Cường, chị Hoa, và mấy gã khác – đứng từ xa nhìn Hùng vật lộn, miệng cười khẩy. "Đẹp thì để làm gì, yếu như con gái thế kia, chắc không trụ nổi tuần đầu!" – chị Hoa vừa nhặt rau vừa mỉa mai. A Cường còn ác ý hơn, cố tình đi ngang qua Hùng, "vô tình" làm rơi một bó củi ngay trước chân cậu, khiến Hùng suýt ngã. "Ôi, xin lỗi nhé, tao lỡ tay!" – gã cười hô hố, rồi bỏ đi.

Giữa lúc ấy, Trần Minh Hiếu – cậu em út của Dương – xuất hiện. Hiếu mặc bộ áo vải giản dị, tay ôm quyển sách nhỏ, đôi mắt to tròn nhìn Hùng từ xa. Thấy cậu lê từng bước với bó củi nặng, Hiếu khẽ nhíu mày, lòng dâng lên chút thương cảm. Cậu bước lại gần, ngập ngừng nói: "Anh... anh Hùng, để em giúp một tay nhé?" Giọng Hiếu nhỏ nhẹ, mang theo chút lo lắng chân thành. Hùng ngẩng lên, hơi bất ngờ, nhưng lập tức lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn cậu. Tôi làm được." Cậu không muốn kéo Hiếu vào rắc rối, nhất là khi biết cậu là em trai của Dương. Hiếu đành đứng đó, nhìn Hùng tiếp tục công việc, lòng thầm nghĩ: "Anh ấy hiền quá, sao anh Dương lại ghét thế nhỉ?"

Trưa đến, mặt trời lên cao, nắng gắt như thiêu đốt. Hùng đã khuân được hơn nửa đống củi, nhưng đôi tay cậu giờ đây đỏ rực, những vết phồng rộp cũ vỡ ra, rỉ máu. Đôi vai gầy run rẩy, chiếc áo thô ướt sũng dính chặt vào người, để lộ thân hình mảnh khảnh đến tội nghiệp. Cậu ngồi phịch xuống gốc cây, thở hổn hển, tay ôm lấy vai đau nhức. Đúng lúc ấy, Dương lại xuất hiện, bước đến với vẻ mặt lạnh tanh. "Mày làm gì mà nghỉ? Đống củi còn kia kìa, đứng lên làm tiếp đi! Yếu thế thì đừng trách tao sai việc nặng!" – anh ta quát, giọng đầy khinh miệt, tay chỉ về phía kho củi còn lại.

Hùng cắn môi, cố đứng dậy, nhưng đôi chân không còn chút sức lực nào. Cậu khuỵu xuống, tay chống đất, hơi thở dồn dập. Dương nhìn cảnh đó, đôi mày khẽ nhíu lại, nhưng thay vì thương xót, anh ta chỉ buông một câu: "Mày không làm xong thì cút khỏi đây, tao không nuôi kẻ vô dụng!" Rồi anh ta quay đi, để lại Hùng ngồi đó, đôi mắt long lanh giờ đây mờ đi vì mệt mỏi và tủi thân.

Chiều muộn, khi Hùng cuối cùng cũng khuân xong đống củi, cậu gần như ngã quỵ bên bếp. Đám người hầu khác đã ăn xong từ lâu, chỉ để lại cho cậu một bát cơm nguội và ít rau luộc thừa. Hùng cầm bát cơm, tay run run, nhưng không một lời than vãn. Cậu ăn từng miếng nhỏ, cố nuốt xuống cùng chút nước giếng lạnh lẽo. Từ xa, Hiếu đứng nhìn, đôi tay siết chặt quyển sách, lòng thầm trách anh trai mình: "Sao anh Dương lại ác với anh ấy thế..."

Đêm xuống, Hùng trở về góc phòng nhỏ dưới gầm cầu thang. Cậu nằm xuống chõng tre, đôi tay đau đến mức không thể duỗi thẳng, đôi chân tê dại như không còn là của mình. Ánh trăng lại chiếu qua khe cửa, rọi lên khuôn mặt thanh tú giờ đây đầy vết bụi bẩn và mệt mỏi. Cậu khẽ thì thầm: "Mình phải cố lên... vì cha mẹ..." Nhưng trong lòng, Hùng không khỏi tự hỏi, liệu những ngày tháng dưới sự hành hạ của Dương và sự ghẻ lạnh của đám người hầu có bao giờ kết thúc?

Trăng treo lơ lửng trên cao, ánh sáng bàng bạc như chứng kiến tất cả. Ngày thứ hai trôi qua, nhưng câu chuyện giữa Hùng và Dương chỉ vừa mới bắt đầu – một chặng đường dài đầy thù ghét, thử thách, và những cảm xúc chưa ai ngờ tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro