01
Buổi sáng đầu xuân, trời còn se lạnh, sương mù giăng nhẹ trên cánh đồng trải dài phía sau nhà địa chủ họ Trần. Lê Quang Hùng bước qua cánh cổng gỗ cao lớn, đôi chân run run trên đôi dép cỏ đã mòn vẹt. Cậu mười tám tuổi, dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng mịn như chưa từng bị nắng gió chạm đến, mái tóc đen mềm mại rủ xuống trán, đôi mắt long lanh tựa hồ nước mùa thu. Khuôn mặt Hùng thanh tú đến mức ai nhìn cũng phải trầm trồ, nhưng đằng sau vẻ đẹp ấy là một câu chuyện buồn. Cha mẹ cậu, vì món nợ khổng lồ với ông Trần – một địa chủ giàu có nhưng tàn nhẫn – đã bán cậu cho nhà họ để gán nợ. Từ một đứa con trai được yêu thương trong căn nhà tranh nghèo khó, Hùng giờ đây trở thành kẻ hầu người hạ, không còn quyền tự do.
Hùng đứng nép bên hiên nhà, tay ôm cái bọc vải nhỏ đựng vài bộ quần áo rách cùng một chiếc lược gỗ mẹ dúi cho trước khi cậu rời đi. Căn nhà họ Trần rộng lớn, sân gạch đỏ bóng loáng, những cột gỗ chạm khắc hoa văn cầu kỳ, mái ngói cong cong toát lên vẻ quyền uy. Tiếng người làm kẻ hầu tất bật vang lên khắp nơi: kẻ xách nước, người quét sân, kẻ khuân vác củi. Trong số đó, Hùng nhận ra mình không phải người hầu duy nhất. Nhà họ Trần có đến năm người hầu khác, tất cả đều lớn tuổi hơn cậu, dáng vẻ thô kệch, ánh mắt lạnh lùng. Họ nhìn Hùng bằng ánh mắt dò xét, pha chút ghen ghét. Một người hầu tên A Cường, mặt rỗ, giọng khàn khàn, thì thào với người bên cạnh: "Thằng nhóc này đẹp như con gái, chắc tưởng vào đây để làm少爷 (thiếu gia) chứ không phải hầu hạ đâu!" Những người khác cười khẩy, không ai buồn bắt chuyện với Hùng. Cậu đứng đó, cảm giác lạc lõng bao trùm lấy mình.
"Ê, thằng nhóc mới!" – Một giọng nói trầm đục, đầy uy quyền vang lên từ phía sau. Hùng giật mình quay lại, đối diện cậu là Trần Đăng Dương – con trai cả của ông địa chủ Trần. Dương cao lớn, vai rộng, dáng đứng thẳng tắp như cây tùng giữa rừng. Anh ta khoảng hai mươi hai tuổi, hơn Hùng gần một cái đầu, khuôn mặt góc cạnh với sống mũi cao, đôi mắt sắc lạnh như dao, đôi môi mỏng lúc nào cũng mím chặt đầy kiêu ngạo. Bộ áo lụa xanh thẫm anh ta mặc càng tôn lên vẻ quyền quý, nhưng ánh mắt nhìn Hùng lại chứa đựng sự khinh miệt không giấu giếm.
"Ngươi là thằng hầu mới mà cha tao mua về à?" – Dương hỏi, tay chống hông, giọng điệu trịch thượng. Hùng gật đầu nhẹ, cố giữ vẻ bình tĩnh dù tim đập thình thịch dưới ánh nhìn áp đảo ấy. Dương nhếch mép, ném cho cậu một cái xô gỗ cũ kỹ, mép xô sứt mẻ, nặng trịch. "Đi xách nước đầy cái bể ngoài sân. Nhanh lên, đừng để tao phải nhắc lần hai."
Hùng ngẩn người nhìn cái xô, rồi ngước mắt về phía bể nước cách đó cả trăm mét. Cái bể to như cái ao nhỏ, sâu hoắm, muốn đầy chắc phải xách hàng trăm xô. Một mình làm việc này, e là đến tối cũng chưa xong. Nhưng cậu không dám cãi, chỉ lặng lẽ gật đầu, xách xô đi về phía giếng. Bóng lưng mảnh khảnh của Hùng khuất dần dưới hàng cây phượng vĩ, đôi vai gầy run lên vì sức nặng của cái xô. Dương đứng đó, khoanh tay nhìn theo, khóe miệng cong lên một nụ cười khó hiểu, như thể anh ta đã tìm thấy một trò tiêu khiển mới.
Ngày đầu tiên trôi qua trong mệt mỏi. Hùng xách nước đến rã rời cả tay, vai áo vải thô ướt đẫm mồ hôi, đôi dép cỏ lấm lem bùn đất. Cậu phải đi đi lại lại giữa giếng và bể nước không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đổ xô nước xuống, tiếng nước chảy òng ọc vang lên như trêu ngươi sự yếu đuối của cậu. Đám người hầu khác đứng bên hiên nhà, vừa làm việc vừa liếc nhìn Hùng, miệng thì thào: "Đẹp thì đẹp thật, nhưng yếu như sên, xem chừng không trụ nổi tháng đầu đâu!" Một người hầu tên chị Hoa, tuổi chừng ba mươi, tóc búi cao, còn bĩu môi: "Nhìn cái mặt là ghét rồi, chắc lại ỷ sắc mà mong được ưu ái."
Chỉ có một người không tỏ ra ác cảm với Hùng. Đó là Trần Minh Hiếu – em trai út của Dương, mới mười lăm tuổi. Hiếu nhỏ con, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt hiền lành, đôi mắt to tròn đầy thiện ý. Cậu đứng từ xa nhìn Hùng vác xô nước, đôi mày khẽ nhíu lại. "Tội nghiệp anh ấy, mới đến mà đã bị anh Dương sai nặng thế này..." – Hiếu lẩm bẩm, lòng dâng lên chút thương cảm. Nhưng cậu không dám nói gì với anh trai, chỉ lặng lẽ quay vào nhà, tay cầm quyển sách nhỏ mà cậu thường đọc mỗi chiều.
Đến trưa, khi Hùng vừa ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi, tay xoa bóp đôi vai nhức mỏi, thì Dương lại xuất hiện. Anh ta bước đến, đôi giày da bóng loáng dừng lại trước mặt cậu, giọng lạnh tanh: "Nghỉ gì mà nghỉ? Bể nước đầy chưa mà dám ngồi? Đứng lên, làm tiếp đi!" Hùng giật mình đứng dậy, đôi tay đỏ ửng vì chai sạn run run cầm xô nước. Dương nhìn cậu, ánh mắt không chút thương xót, chỉ có sự thích thú khi thấy Hùng khổ sở.
Đêm xuống, Hùng co ro trong căn phòng nhỏ dành cho người làm, một góc tối tăm dưới gầm cầu thang, chỉ đủ kê cái chõng tre ọp ẹp. Đôi tay cậu rớm máu vì những vết phồng rộp, đôi chân mỏi nhừ không còn chút sức lực. Cậu thở dài, thì thầm với chính mình: "Mới ngày đầu mà đã thế này, không biết sau này sẽ ra sao..." Ánh trăng bàng bạc chiếu qua khe cửa sổ nhỏ, rọi lên khuôn mặt thanh tú của Hùng, đôi mắt long lanh giờ đây phủ một lớp mệt mỏi.
Cậu không biết rằng, trong những ngày tháng sắp tới, sự thù ghét từ Dương và đám người hầu sẽ còn đẩy cậu vào những thử thách khắc nghiệt hơn. Nhưng cũng từ đó, những sợi dây vô hình của định mệnh sẽ dần hé lộ, kéo cậu và kẻ đối đầu kia vào một vòng xoáy cảm xúc mà cả hai không ngờ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro