Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3-3

Thế giới số 3: phượng hoàng trong gió

Hoàng hôn đỏ rực như máu nhuộm cả bầu trời. Trên đỉnh tháp cao nhất của tòa thành, Trần Đăng Dương đứng lặng, đôi mắt sâu thẳm hướng về phương xa. Từ nơi này, anh có thể nhìn thấy toàn bộ lãnh địa rộng lớn dưới chân mình, nhưng trái tim anh lại trống rỗng như thể tất cả đều là một khoảng không vô tận.

"Ngươi vẫn chưa chịu khuất phục, đúng không?"

Giọng nói của Dương vang lên khi anh bước vào căn phòng tối mờ bên dưới. Lê Quang Hùng ngồi tựa vào bức tường lạnh lẽo, đôi mắt gầy gò nhưng kiên cường của cậu hướng thẳng về phía anh. Những vết trầy xước trên cổ tay Hùng cho thấy cậu đã cố gắng phá chiếc xích bạc trói buộc mình, nhưng vô ích.

"Ta sẽ không bao giờ khuất phục trước ngươi." Hùng đáp, giọng nói dứt khoát dù hơi thở yếu ớt.

Dương cười nhạt, ánh mắt ánh lên vẻ lạnh lùng. "Ngươi nghĩ rằng chỉ bằng ý chí đó có thể thoát khỏi nơi này sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một con chim bị giam trong lồng. Ngươi thuộc về ta, Hùng. Và ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi đây."

"Ta không thuộc về ai cả, nhất là ngươi," Hùng bật lại. Cậu nghiến răng, ánh mắt đầy thách thức. "Dù có chết, ta cũng không bao giờ để ngươi đạt được điều ngươi muốn."

Những lời nói ấy như một lưỡi dao đâm vào tim Dương. Anh siết chặt nắm tay, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản. "Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng hãy nhớ, ngươi chết đi thì cũng chẳng thay đổi được gì. Ngươi sẽ chỉ trở thành một hồn ma khác, mãi mãi không được siêu thoát."

Hùng bật cười nhạt, nụ cười chất chứa sự khinh miệt. "Thật thú vị. Ngươi giam cầm ta, ép ta ở lại, nhưng trong lòng ngươi, ngươi có thực sự muốn thấy ta chết không, Trần Đăng Dương?"

Dương sững người trong thoáng chốc, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại che giấu mọi cảm xúc. "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta đã không để ngươi chết từ lâu." Anh quay lưng bước ra khỏi phòng, không để Hùng kịp nói thêm lời nào.

Khi cửa phòng đóng lại, Hùng ngã người xuống nền đá lạnh lẽo, đôi mắt ánh lên nỗi căm hận nhưng cũng tràn đầy quyết tâm.

"Ngươi có thể giam giữ thân thể ta, nhưng không bao giờ trói buộc được linh hồn ta."

...

Bóng đêm phủ xuống, chỉ còn ánh trăng mờ nhạt soi sáng căn phòng nhỏ. Lê Quang Hùng nằm bất động trên nền đá, đôi mắt nhắm nghiền. Nhưng trong giấc mơ, những hình ảnh mờ ảo từ quá khứ hiện lên, như một cuốn sách cũ bị lật giở một cách vô thức.

Hùng nhìn thấy một cánh đồng hoa vàng trải dài bất tận dưới ánh mặt trời. Và ở đó, có một người đứng đợi cậu – Trần Đăng Dương, nhưng không phải là kẻ lạnh lùng của hiện tại.

"Ngươi thích nơi này không?" Dương hỏi, ánh mắt dịu dàng và giọng nói trầm ấm đến lạ thường.

Hùng gật đầu, nụ cười nhẹ nở trên môi. "Nơi này rất đẹp. Nhưng ngươi không sợ ta sẽ rời đi sao? Đây là cánh đồng rộng lớn, ta có thể biến mất bất cứ lúc nào."

Dương bật cười, một nụ cười thật sự, không chút giả tạo. "Ngươi có thể chạy, nhưng ngươi sẽ luôn quay lại, bởi vì ta sẽ luôn ở đây đợi ngươi."

Ký ức chấm dứt đột ngột khi Hùng mở mắt, quay về hiện thực lạnh lẽo trong phòng giam.

"Ngươi đã từng nói sẽ đợi ta..." Hùng lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên sự đau đớn. "Nhưng giờ ngươi chỉ biết giam giữ ta. Ngươi thay đổi rồi, Dương."

...

Một tuần trôi qua, Hùng bắt đầu kiệt sức. Cậu không ăn, không uống, chỉ nằm lặng lẽ như muốn buông xuôi tất cả.

Khi biết chuyện, Dương lao vào phòng, ánh mắt hoảng loạn. Anh quỳ xuống bên cạnh Hùng, đôi tay run rẩy đặt lên vai cậu.

"Hùng! Ngươi muốn chết thật sao?!" Dương hét lên, giọng nói đầy đau đớn.

Hùng hé mắt nhìn anh, giọng khàn đặc. "Nếu chết là cách duy nhất để thoát khỏi ngươi, ta sẵn sàng."

Dương siết chặt hai tay, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ xen lẫn tuyệt vọng. "Ngươi không được chết! Nghe chưa?! Nếu ngươi chết, ta sẽ... ta sẽ..."

"Ngươi sẽ làm gì?" Hùng bật cười nhạt, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đầy thách thức. "Giữ lấy xác ta? Giam linh hồn ta mãi mãi? Ngươi ích kỷ lắm, Dương. Ngươi chẳng yêu gì ta cả. Ngươi chỉ yêu quyền kiểm soát."

Những lời nói ấy như lưỡi dao cứa sâu vào trái tim Dương. Anh buông tay, cúi gằm mặt, giọng nói như tan vào hư không. "Ta... không muốn mất ngươi."

Hùng lặng người, lần đầu tiên cậu thấy ánh mắt Dương không còn lạnh lùng nữa.

...

Từ hôm đó, Dương thay đổi. Anh chăm sóc Hùng từng chút một, không còn dùng những lời cay nghiệt hay ánh mắt băng giá. Thay vào đó là sự dịu dàng mà Hùng từng biết, từng yêu.

Một ngày nọ, Hùng nhìn thẳng vào mắt Dương và hỏi: "Tại sao ngươi làm tất cả những điều này? Vì lòng thương hại sao?"

Dương lắc đầu. "Không. Vì ta yêu ngươi, Hùng. Nhưng ta quá sợ hãi. Ta sợ nếu thả ngươi ra, ngươi sẽ không bao giờ quay lại."

"Yêu không phải là trói buộc, Dương." Hùng nói, giọng khẽ nhưng đầy ý nghĩa. "Nếu ngươi yêu ta thật, hãy để ta tự do."

...

Dương đứng trên đỉnh tháp, chiếc chìa khóa trong tay run rẩy. Anh biết, thả tự do cho Hùng có nghĩa là anh có thể mất cậu mãi mãi. Nhưng nếu giữ cậu lại, anh sẽ chỉ làm tổn thương cả hai.

Cuối cùng, anh mở cửa phòng giam.

Ánh bình minh đầu tiên của mùa xuân chiếu rọi khắp vùng đất rộng lớn. Trần Đăng Dương đứng trên ban công cao nhất của tòa tháp, đôi mắt không còn lạnh lùng như trước, mà thay vào đó là sự tĩnh lặng, nhẹ nhõm. Lê Quang Hùng đứng bên cạnh anh, mái tóc cậu bay nhẹ trong làn gió buổi sớm.

"Ngươi đã thực sự thả ta đi," Hùng khẽ nói, giọng pha chút ngạc nhiên.

Dương quay sang nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng nhưng kiên định. "Ta đã hiểu, giữ ngươi bên cạnh không phải bằng sự giam cầm, mà bằng trái tim của ta."

Hùng mỉm cười nhẹ. "Ngươi thật sự đã thay đổi. Ngươi không còn là phượng hoàng bị mắc kẹt trong chính nỗi sợ của mình nữa."

Dương im lặng một lúc, rồi bước tới, cầm lấy tay Hùng. "Hùng, ta biết ta không xứng đáng sau tất cả những gì đã làm, nhưng... ta vẫn muốn hỏi. Ngươi có sẵn sàng cho ta một cơ hội để bắt đầu lại không?"

Hùng nhìn anh, ánh mắt dịu dàng mà sâu sắc. "Cơ hội không phải là điều ta ban tặng cho ngươi, mà là điều chúng ta cùng xây dựng. Nhưng Dương, nếu ngươi dám phá vỡ nó lần nữa, ta sẽ thật sự rời đi, mãi mãi."

Dương bật cười khẽ, đôi mắt lấp lánh như ánh mặt trời buổi sớm. "Lần này, ta sẽ không để mất ngươi nữa."

...

Vài tháng sau, Hùng rời khỏi tháp, tự do sống cuộc đời của mình. Nhưng lần này, Dương không cố gắng ngăn cản. Anh chỉ đứng từ xa dõi theo, đôi mắt tràn ngập sự yên bình và tin tưởng.

Tuy nhiên, một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, Hùng bất ngờ xuất hiện trên đỉnh tháp.

"Ngươi không cần phải đứng nhìn ta từ xa nữa," Hùng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. "Nếu ngươi thực sự thay đổi, hãy đi cùng ta. Thế giới ngoài kia không chỉ dành cho ta. Nó cũng dành cho ngươi."

Dương sững sờ, nhưng rồi anh mỉm cười. "Ngươi chắc chứ? Ta không còn gì để trao cho ngươi, ngoài chính ta."

"Thế là đủ," Hùng đáp, nắm chặt tay anh.

Họ rời khỏi tòa tháp, bước vào ánh mặt trời rực rỡ, nơi những cơn gió tự do thổi qua, mang theo hy vọng của một khởi đầu mới.

Từ đó, phượng hoàng không còn bị giam cầm. Họ cùng nhau bay qua những dãy núi, cánh đồng, khám phá thế giới bao la, nơi tình yêu không còn bị trói buộc, mà chỉ còn sự tin tưởng và tự do.

Dương quay sang nhìn Hùng, đôi mắt chứa đựng cả trời yêu thương. "Ta không hứa sẽ không phạm sai lầm nữa. Nhưng ta hứa, bất kể điều gì xảy ra, ta sẽ luôn ở bên ngươi."

Hùng mỉm cười. "Vậy thì chúng ta hãy cùng đối mặt với tất cả, như hai con người tự do."

Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu sáng, tô điểm cho hình ảnh của họ – hai con người, hai linh hồn từng bị tổn thương, giờ đây hòa quyện vào nhau, vững chãi bước đi trên con đường mới.

Họ không cần một kết thúc hoàn hảo, bởi họ đã có nhau trong tự do và tình yêu. Và như vậy, họ mãi mãi không xa rời.

"Một con phượng hoàng đánh mất chính mình anh đã vì em thay đổi"

-The End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro