Chương 2
Trần Đăng Dương đã mê đắm vẻ ngây thơ, thanh thuần của Lê Quang Hùng từ khi còn là một cậu nhóc lên năm. Hùng, người hàng xóm của Dương, luôn mang trong mình một sự bình yên, giản dị khiến Dương không thể rời mắt. Dù cậu không thể lý giải được vì sao ngay từ lần đầu gặp, anh đã chiếm trọn trái tim mình nhưng tình cảm ấy cứ lớn dần lên theo thời gian như một điều gì đó tự nhiên và không thể ngừng lại.
Năm Dương mười lăm tuổi, vào một ngày đông giá rét, cậu lặng lẽ ngồi nơi ban công phòng mình, chiếc đàn guitar nhỏ nhắn nằm gọn trong tay. Những ngón tay thon dài của Dương chạm nhẹ lên dây đàn, từng giai điệu mộc mạc vang lên, hòa quyện cùng giọng hát vu vơ vài câu nhạc tình. Cậu mải mê chìm đắm trong thế giới của riêng mình, nào ngờ nơi ban công nhà bên cạnh, Hùng đã đứng đó tự bao giờ. Ánh mắt anh như bị hút chặt vào hình ảnh Dương giữa không gian tĩnh lặng, những nốt nhạc lấp đầy bầu không khí lạnh giá. Hùng không kìm được mà khẽ mỉm cười, cảm thấy cậu nhóc hàng xóm lúc này thật đặc biệt, thật cuốn hút đến lạ kỳ.
Dương vẫn nhớ như in ánh mắt trong veo của Hùng khi nhìn cậu vào hôm ấy. Trong ánh nhìn đó, có một sự dịu dàng, yên bình đến lạ, như thể tất thảy những lo toan, phiền muộn trên thế giới này chẳng thể nào chạm đến anh. Hùng đứng đó, đôi mắt như đang lắng nghe từng giai điệu, từng lời hát của Dương, nhưng cũng chất chứa một cảm xúc gì đó sâu lắng hơn, khó đoán định. Chính ánh nhìn ấy đã khắc sâu vào ký ức của Dương, khiến trái tim cậu từ hôm đó không còn phút giây nào yên bình khi nghĩ đến anh.
Đó cũng là lần đầu tiên Dương được nghe Hùng hát. Giọng anh không hẳn hoàn hảo, hơi trầm và mang chút khàn đặc trưng, nhưng lại có một sức hút khó tả. Âm thanh ấy nhẹ nhàng, ấm áp, như một cơn gió thoảng qua, dịu dàng len lỏi vào trái tim Dương. Từng câu hát của Hùng tựa như có ma lực, giữ chân Dương trong sự say mê và ngỡ ngàng. Cậu lặng lẽ ngồi đó, tay vẫn giữ chặt cây đàn, để mặc trái tim mình lạc nhịp trước người anh hàng xóm mà cậu đã thầm thương từ rất lâu.
"Dương, em học đàn từ khi nào vậy?" Hùng bất ngờ hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng lại khiến Dương giật mình, tay vô thức khựng lại trên dây đàn.
"Dạ, từ hồi tám tuổi." Dương đáp, ánh mắt thoáng chút ngập ngừng.
Hùng mỉm cười, vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên pha lẫn sự ngưỡng mộ. "Thảo nào em chơi đàn giỏi như vậy. Nghe thật sự rất cuốn hút."
Lời khen đơn giản ấy khiến Dương không khỏi bối rối, cậu cúi đầu, khẽ xoa xoa cần đàn như để che giấu đôi má đang ửng đỏ. "Dạ, em... chỉ là thích chơi thôi ạ, không giỏi lắm đâu."
"Em khiêm tốn quá." Hùng nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, khiến trái tim Dương bất giác đập nhanh hơn.
Hùng khẽ bật cười khi nhìn thấy vẻ ngập ngừng và ngượng ngùng của Dương. Nụ cười của anh mang theo sự dịu dàng, pha chút thích thú. Lúc này, trong mắt Hùng, Dương thật sự rất đáng yêu, đôi má hơi ửng đỏ và dáng vẻ lúng túng như một chú cún nhỏ đang cố gắng giấu đi sự bối rối của mình.
"Em đúng là... dễ thương thật đấy." Hùng buột miệng nói, ánh mắt tràn đầy sự trìu mến.
Dương ngẩng đầu, đôi mắt mở to, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. "Dạ?"
Nhận ra mình vừa lỡ lời, Hùng chỉ cười xòa, nhún vai, cố gắng lấp liếm. "Không có gì đâu, chỉ là thấy em hơi giống một chú cún nhỏ thôi."
Dương thoáng đỏ mặt hơn, cúi gằm xuống nhưng đôi môi lại khẽ cong lên, không giấu được niềm vui len lỏi trong lòng.
Cuối đông đầu xuân, khi những cơn gió lạnh dần nhường chỗ cho cái ấm áp dịu nhẹ, Dương lấy hết can đảm hẹn Hùng đi dạo ngắm hoa đào mới nở. Cả buổi sáng hôm đó, cậu bồn chồn không yên, bàn tay liên tục siết chặt rồi lại buông, vừa hồi hộp vừa lo sợ bị từ chối. Thế nhưng, khi Hùng gật đầu đồng ý với nụ cười nhẹ trên môi, Dương cảm giác như cả thế giới của mình bừng sáng.
Lần đầu tiên được đi dạo cùng Hùng, trái tim Dương như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, mỗi bước đi bên cạnh anh là một cơn sóng cảm xúc tràn qua, làm đôi má cậu chẳng thể thôi ửng đỏ. Hoa đào đầu xuân bung nở khắp nơi, những cánh hoa hồng nhạt như điểm xuyết cho bầu không khí thêm lãng mạn. Dương thầm cảm ơn mùa xuân đã cho mình dũng khí để được gần Hùng hơn, dù chỉ là một buổi dạo chơi đơn thuần.
"Dương, đằng kia có bán kẹo bông kìa. Đến đó xem thử đi," Hùng nói, giọng vui vẻ. Không để Dương kịp phản ứng, anh bất ngờ nắm lấy tay cậu, kéo về phía người bán kẹo bông gòn gần đó.
Cảm giác ấm áp từ bàn tay Hùng khiến tim Dương đập rộn ràng, cậu không nói gì chỉ ngoan ngoãn bước theo anh, ánh mắt lặng lẽ nhìn đôi bàn tay đang đan vào nhau. Đến chỗ người bán, Hùng buông tay Dương ra, cúi xuống chọn một cây kẹo bông mềm mịn, hồng nhạt như cánh hoa đào. Anh mỉm cười đưa cho cậu. "Cầm đi, xem như quà đầu xuân của anh."
Dương nhận lấy cây kẹo, lòng ngập tràn hạnh phúc. Nụ cười rạng rỡ hiện lên trên môi cậu, nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để khiến Hùng thoáng sững lại, ngỡ ngàng trước vẻ đáng yêu ấy.
Sau lần đi dạo hôm ấy, Đăng Dương cảm thấy trái tim mình như bị buộc chặt hơn vào hình bóng của Quang Hùng. Mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười, mỗi lời nói của anh đều như một sợi dây vô hình kéo cậu lại gần hơn, làm tình cảm vốn đã sâu đậm nay lại càng thêm mãnh liệt. Còn Hùng, những ngày sau đó, anh thường nhớ lại khoảnh khắc nắm tay Dương, hình ảnh cậu vui vẻ cầm cây kẹo bông gòn, nụ cười rạng rỡ tựa nắng xuân. Cảm giác ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong tim anh mỗi khi nghĩ về cậu nhóc hàng xóm. Dường như, Hùng đã bắt đầu nhận ra rằng, sự quan tâm anh dành cho Dương không chỉ là sự yêu mến đơn thuần của một người anh lớn. Nó đã vượt qua ranh giới quen thuộc, trở thành một điều gì đó đặc biệt hơn, sâu sắc hơn, khiến anh chẳng thể ngừng nghĩ về cậu.
Thời gian trôi qua nhanh như cơn gió thoảng, chẳng mấy chốc mà Trần Đăng Dương đã trở thành một cậu thiếu niên mười tám tuổi, với vẻ ngoài trưởng thành hơn, nhưng ánh mắt ấy vẫn giữ được sự trong trẻo, ngây thơ ngày nào. Cậu giờ đây đã tự tin hơn, nhưng cũng không ít lần cảm thấy bối rối khi đứng trước Lê Quang Hùng, người anh đã khiến trái tim cậu rộn ràng từ những ngày đầu gặp gỡ.
Còn Lê Quang Hùng, nay đã bước sang tuổi hai mươi mốt, trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều. Vẻ ngoài điển trai của anh giờ không chỉ là một sự thu hút mà còn toát lên một sức hút mạnh mẽ từ sự tự tin, từ những năm tháng trưởng thành qua từng trải nghiệm, những suy nghĩ sâu sắc.
Dù đã có sự thay đổi theo thời gian, nhưng tình cảm của họ dành cho nhau vẫn vẹn nguyên, chỉ là dần dần, nó trở nên sâu sắc và khó tả hơn rất nhiều.
Ánh nắng hè oi ả rọi xuống thảm cỏ xanh rì, từng tia sáng len lỏi qua tán lá dày của cây cổ thụ, vẽ nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Dưới gốc cây rợp bóng, Lê Quang Hùng ngồi tựa lưng vào thân cây, đôi mắt khép hờ, ngân nga một giai điệu trầm bổng. Bên cạnh anh, Trần Đăng Dương điềm nhiên ôm cây đàn guitar, ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, tạo nên những âm thanh trong trẻo như hòa quyện cùng tiếng hát của Hùng. Gương mặt cậu tĩnh lặng, ánh mắt nhìn xuống những phím đàn nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, như đang mỉm cười với chính bản nhạc mà họ cùng nhau tạo nên. Tiếng hát, tiếng đàn, và tiếng gió hòa thành một bản giao hưởng dịu dàng, khiến khung cảnh vốn đã yên bình lại càng thêm đẹp đẽ, như lưu giữ khoảnh khắc của hai tâm hồn đang hòa làm một.
"Anh hát hay thật đấy, có dự định làm ca sĩ không?" Dương nhẹ nhàng đặt cây đàn xuống bên cạnh, ánh mắt sáng lên khi quay sang nhìn Hùng, như thể thực sự mong chờ câu trả lời.
"Làm ca sĩ á?" Hùng bật cười, đôi môi cong lên một nụ cười dịu dàng, khẽ lắc đầu. "Anh không nghĩ đến chuyện đó đâu. Hát chỉ là sở thích thôi, không hơn."
Dương nghiêng đầu, đôi mắt thoáng chút tiếc nuối. "Thật sự rất tiếc đấy. Giọng anh rất hay, nếu làm ca sĩ, chắc chắn sẽ được nhiều người yêu mến."
Hùng phì cười, đưa tay xoa đầu Dương, động tác nhẹ nhàng như dỗ dành một cậu em nhỏ. "Thôi, anh để phần đó cho em vậy. Em đàn hay, sáng tác giỏi, còn có thể hát nữa, biết đâu một ngày nào đó em nổi tiếng, lúc ấy anh làm fan ruột của em cũng không muộn."
Dương khựng lại, đôi má bất giác ửng đỏ, cảm giác xao xuyến trào dâng trong lòng. "Nếu em nổi tiếng thật... thì bài hát đầu tiên chắc chắn sẽ là dành cho anh."
Lời nói ấy khẽ khàng, nhưng nó lại đọng lại sâu trong tim Hùng, khiến anh thoáng sững người. Một giây sau, anh bật cười, đôi mắt ánh lên sự ấm áp. "Vậy thì anh sẽ chờ."
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương cỏ cây mát lành của buổi hè, làm rối mái tóc đen nhánh của Hùng. Dương khẽ nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt cậu ánh lên vẻ dịu dàng mà chính bản thân cũng không hay biết. Vô thức, Dương đưa tay lên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc của Hùng, như thể sợ rằng một động tác mạnh bạo sẽ phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng này. Hùng thoáng ngạc nhiên, đôi mắt mở to nhìn Dương. Gương mặt cậu gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, ấm áp và nhẹ nhàng. Trái tim anh bất giác đập nhanh, nhưng Hùng vẫn im lặng, không hề né tránh.
"Gió làm rối tóc anh rồi." Dương thì thầm, đôi má thoáng ửng hồng khi nhận ra hành động của mình. Cậu vội rụt tay lại, cúi đầu, tránh ánh nhìn của Hùng.
Hùng khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui mà chính anh cũng không thể giấu được. "Cảm ơn em." Anh nói, giọng trầm ấm, như một nốt nhạc dịu dàng vang lên giữa bản hòa ca của mùa hè.
Một thoáng im lặng trôi qua, không ai trong hai người nói thêm điều gì. Chỉ có tiếng gió dịu dàng len lỏi qua từng kẽ lá, hòa cùng tiếng ve ngân vang xa xa, tạo nên một khung cảnh bình yên hiếm có của mùa hè. Dương khẽ thở ra, đôi mắt lơ đãng hướng về bầu trời xanh cao vợi. Nhưng khi quay sang Hùng, cậu chợt nhận ra anh đã ngủ từ lúc nào, tựa đầu vào thân cây cổ thụ. Ánh nắng nhạt xuyên qua tán lá chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật từng đường nét thanh tú. Trên gương mặt của Hùng là một sự bình yên đến lạ, như thể mọi lo âu, mệt mỏi đều bị làn gió mát rượi của mùa hè cuốn trôi đi hết. Dương ngắm nhìn anh, trái tim bất giác lỡ một nhịp. Khoảnh khắc ấy, cậu không kìm được mà khẽ mỉm cười. Trong ánh mắt Dương là sự dịu dàng khó tả, như muốn lưu giữ hình ảnh này mãi mãi. Cậu chậm rãi với tay lấy chiếc áo khoác của mình, nhẹ nhàng đắp lên vai Hùng, sợ rằng anh sẽ cảm thấy lạnh khi những cơn gió thỉnh thoảng thổi qua.
Một cơn gió nữa lại thổi qua, Dương ngồi yên, nhưng trong đầu cậu bất chợt xuất hiện một ý nghĩ không thể kìm nén. Đôi mắt cậu dán chặt vào gương mặt của Hùng, ánh nhìn dừng lại ở đôi môi hồng nhạt đang khẽ mím lại trong giấc ngủ.
Trái tim Dương bắt đầu đập nhanh, từng nhịp rõ ràng như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Một chút do dự hiện lên trong ánh mắt, nhưng rồi cậu khẽ hít sâu, như để lấy hết can đảm. Chậm rãi, Dương cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp. Khi hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, cậu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thoáng qua lên đôi môi của Hùng. Nụ hôn ấy nhẹ nhàng như cánh chuồn chuồn đạp nước, chỉ lướt qua trong thoáng chốc nhưng lại đủ khiến cả người Dương nóng bừng, tim đập như trống trận. Cậu lập tức ngồi thẳng dậy, đưa tay lên che đôi má đang đỏ ửng, ánh mắt lúng túng nhìn ra hướng khác.
Hùng vẫn say ngủ, không hề hay biết điều vừa xảy ra. Nhưng với Dương, khoảnh khắc ấy đã trở thành một bí mật ngọt ngào mà cậu sẽ mãi giữ trong tim.
#21-01-2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro