Chương 1
Lê Quang Hùng của tuổi mười tám, là chàng trai mang trong tim ngọn lửa nhiệt huyết rực cháy của những ngày thanh xuân đẹp nhất. Trong trái tim ấy, có một tấm chân tình trong sáng và trọn vẹn, lặng lẽ gửi trao cho tiếng đàn mộc mạc, dịu dàng của cậu nhóc nhà bên. Tiếng đàn ấy không chỉ là giai điệu, mà còn là nhịp thở của một mối tình thầm lặng, chan chứa những rung động đầu đời.
Hàng xóm của Hùng là Dương, một cậu nhóc kém anh ba tuổi nhưng vóc dáng thì lại vượt trội hơn hẳn. Dương có dáng người cao lớn, đôi vai rộng tựa như muốn che chở cả thế giới, hoàn toàn trái ngược với sự nhỏ nhắn và mảnh khảnh của Hùng. Hùng vẫn nhớ như in năm mình tám tuổi, nhà bên cạnh có một gia đình từ tận Hải Dương chuyển đến. Ngày họ dọn đến, cả con ngõ nhỏ rộn ràng bởi tiếng nói cười và âm thanh leng keng của đồ đạc. Trong ký ức của Hùng, rõ nét nhất là hình ảnh một cậu nhóc chừng năm tuổi, đôi mắt to tròn sáng ngời, lủn đủn bước theo sau bố mẹ với vẻ tò mò và rụt rè. Đứa bé ấy không ai khác chính là Dương, người mà sau này trở thành một phần không thể thiếu trong những ngày tháng tuổi trẻ của Hùng.
Năm Hùng tám tuổi, cậu không để tâm quá nhiều đến cậu nhóc nhà bên. Với Hùng khi ấy, Dương chỉ là một cái tên mà mọi người hay gọi, một cậu bé con lẽo đẽo theo sau bố mẹ mỗi lần ra ngõ. Hùng chẳng hề biết gì thêm, cũng chẳng buồn hỏi. Mãi nhiều năm sau, trong một lần tình cờ, anh mới biết cái tên đầy đủ của cậu là Trần Đăng Dương. Cái tên ấy, chẳng biết tự bao giờ, đã khắc sâu vào tâm trí Hùng, trở thành một giai điệu quen thuộc mà anh chẳng thể nào quên.
Ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua khung cửa, rọi vào ban công nhỏ nơi Hùng đứng, tựa như một lời an ủi mỏng manh giữa tiết trời mùa đông Hà Nội. Anh khẽ thở dài, đưa hai bàn tay vào nhau, xoa nhẹ để xua đi cái giá buốt. Mùa đông Hà Nội, với cái lạnh tê tái ngấm vào từng thớ thịt, luôn khiến Hùng cảm thấy bức bối, như thể nó cướp đi chút hơi ấm còn sót lại trong lòng anh. Từ căn nhà bên, tiếng đàn guitar bỗng ngân lên, từng nốt nhạc nhẹ nhàng mà say đắm, hòa quyện với giọng hát dịu dàng tựa như dòng suối chảy qua lòng Hùng. Anh khẽ ngoảnh đầu, ánh mắt vô thức tìm kiếm, và ngay khoảnh khắc ấy, Dương hiện ra – dáng vẻ ung dung, say mê trong giai điệu chính mình tạo nên.
Khi âm thanh trong trẻo của Dương cất lên, lắng đọng trong không gian tĩnh lặng, Hùng bỗng dưng cảm thấy một điều gì đó khác biệt trong lòng. Cảm xúc không rõ ràng, nhưng lại mạnh mẽ đến lạ kỳ. Anh nhận ra, trong khoảnh khắc ấy, có một thứ tình cảm nào đó đang dâng trào, một thứ mà từ trước đến nay anh chưa từng nhận ra, nhưng giờ đây lại hiện hữu rõ rệt.
Lạ thật, tim Hùng cứ đập mạnh mẽ như muốn vỡ tung trong lồng ngực. Mỗi khi ánh mắt anh vô tình chạm phải Dương, một cảm giác ngượng ngùng không thể tả bỗng dưng tràn về, khiến khuôn mặt anh bất giác đỏ bừng. Hàng vạn câu hỏi xoay vòng trong đầu, như những đợt sóng không ngừng cuộn lên, nhưng tất cả đều im lặng, không có một câu trả lời nào. Hùng tự hỏi, liệu có phải là điều gì đó anh chưa từng cảm nhận, hay chỉ là một phút yếu lòng bất chợt?
Mải mê ngắm nhìn Dương, Hùng như quên mất cả không gian xung quanh, không nhận ra rằng cậu đã dừng hát từ lúc nào. Mãi đến khi Dương khẽ gọi tên anh, giọng điệu nhẹ nhàng như một làn gió thoảng, Hùng mới bừng tỉnh, trở về với hiện thực. Cảm giác ngượng ngùng nhanh chóng tràn lên mặt, anh xoa xoa gáy, ánh mắt tránh đi đâu đó, không biết phải đáp lại thế nào. Những lời lẽ bỗng dưng trở nên khó nói, như thể cơn sóng trong lòng anh vẫn chưa kịp vơi đi.
"Anh sao vậy?" Dương hỏi, ánh mắt tò mò và hơi nghiêng đầu, như thể muốn tìm hiểu điều gì đó ẩn giấu trong đôi mắt Hùng.
"À, không sao." Hùng vội vàng cười gượng, ánh mắt lảng tránh, cố gắng che giấu sự bối rối trong lòng. Câu trả lời của anh nghe thật hời hợt, nhưng cũng đủ để anh không muốn Dương phát hiện ra những cảm xúc lạ lẫm đang dâng trào trong lòng mình.
Dương gật gù, khẽ ậm ừ như muốn cho qua chuyện rồi lại quay về với chiếc đàn. Bàn tay cậu lướt nhẹ trên dây đàn, từng nốt nhạc vang lên, mềm mại và dịu dàng như làn sóng vỗ về, cuốn lấy không gian. Giai điệu ấy như một liệu pháp, nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn, khiến mọi lo lắng, bối rối dần tan biến trong không khí. Hùng lặng lẽ ngồi đó, để cho âm nhạc lan tỏa, nhưng không thể rũ bỏ cảm giác bất an đang giằng xé trong lòng.
Bên em hết tối nay thôi
Để mai thức giấc bớt chơi vơi...
Giọng hát ngọt ngào, ấm áp của Dương ngân lên, hòa quyện cùng tiếng đàn dịu êm, như một bản hòa tấu làm say lòng người. Từng câu hát len lỏi vào sâu trong tâm trí Hùng, khiến anh không thể dời mắt khỏi chàng trai trước mặt. Trái tim anh khẽ thổn thức, cảm giác yêu thương càng thêm mãnh liệt, như thể Dương chính là nguồn sáng rực rỡ nhất trong thế giới của anh.
Hùng lặng lẽ ngồi đó, chăm chú lắng nghe đến khi giai điệu cuối cùng khép lại. Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua, anh nhẹ nhàng hỏi, giọng pha chút tò mò: "Hay thật."
Dương khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự chân thành, môi cậu nở một nụ cười nhẹ: "Dạ."
Câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến tim Hùng chợt run lên. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được sự tài hoa và tâm hồn sâu lắng ẩn sau từng giai điệu mà Dương mang đến. Điều đó càng làm anh thêm trân trọng và yêu mến chàng trai đang ngồi trước mặt mình.
Đừng khóc một mình em ơi,
Vì những câu chuyện đâu ai hiểu được...
Hùng bất chợt cất giọng, thanh âm trầm ấm pha chút khàn khàn, như mang theo cả những xúc cảm chất chứa trong lòng anh. Tiếng hát ấy, dù không hoàn hảo, lại có sức hút kỳ lạ, khiến Dương không khỏi ngỡ ngàng. Bàn tay cậu khựng lại trên dây đàn, đôi mắt hướng về phía Hùng, dường như bị cuốn vào từng lời ca.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Dương liền mỉm cười, những ngón tay lại nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, hòa nhịp với giọng hát của Hùng. Sự kết hợp bất ngờ giữa hai người tạo nên một giai điệu hài hòa, như thể họ vốn dĩ sinh ra để đồng điệu cùng nhau.
Một cơn gió đông bất chợt lùa qua, mang theo cái lạnh buốt giá khiến Hùng khẽ run lên. Dương không bỏ lỡ chi tiết nhỏ ấy, ánh mắt cậu thoáng chút lo lắng. Cậu ngừng tay, nghiêng người về phía Hùng, giọng nói dịu dàng cất lên: "Trời đông lạnh, anh nhớ giữ ấm nhé."
Lời nhắc nhở đơn giản nhưng lại chứa đựng sự quan tâm chân thành. Hùng nhìn Dương, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, như thể cơn lạnh giá ngoài kia không còn chạm đến anh nữa. Một nụ cười mơ hồ thoáng hiện trên môi anh, và trái tim anh chợt thổn thức vì sự dịu dàng của cậu.
"Ừ, anh biết rồi." Hùng khẽ đáp, giọng trầm ấm nhưng có chút lúng túng. Một nụ cười thoáng hiện trên môi anh, như để che đi sự ngại ngùng đang dần lan tỏa.
Chẳng biết vì cái lạnh của gió đông hay do sự dịu dàng đến từ Dương, mà khuôn mặt Hùng bất giác đỏ bừng, đôi tai cũng ửng lên không cách nào giấu được. Anh cúi đầu, xoa nhẹ gáy, hy vọng Dương sẽ không nhận ra, nhưng ánh mắt chăm chú của cậu lại khiến Hùng càng thêm bối rối. Trái tim anh như đang hát một giai điệu riêng, ấm áp và hỗn loạn, chỉ dành cho người trước mặt.
Năm mười tám tuổi, Hùng chợt nhận ra trái tim mình đã lạc nhịp vì cậu nhóc hàng xóm, người kém anh ba tuổi. Từng cử chỉ, từng ánh nhìn vô tư của cậu đều khắc sâu vào tâm trí anh, gieo vào lòng anh một thứ tình cảm khó gọi thành tên, vừa ngọt ngào, vừa ngập ngừng e ngại nhưng có một sự thật mà có lẽ mãi rất lâu sau này Hùng mới biết, rằng tình yêu anh âm thầm gìn giữ bấy lâu cũng chính là tình yêu cậu nhóc đã lặng lẽ dành cho anh từ rất lâu. Hai trái tim, dẫu chẳng ai nói ra, lại luôn hướng về nhau như một mối nhân duyên đã được an bài.
#17-01-2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro