
v
lê quang hùng, bác sĩ tâm lý 28 tuổi, bước vào biệt thự của gia đình trần với sự kiên nhẫn đã được tôi luyện qua bốn buổi trị liệu trước. anh vẫn giữ vẻ ngoài chỉn chu: áo sơ mi xanh dương nhạt, cặp kính gọng mỏng và nụ cười nhẹ nhàng, thứ giúp anh tạo cảm giác an toàn cho bệnh nhân. hùng hiểu rằng trần đăng dương, chàng trai 25 tuổi mắc rối loạn đa nhân cách, không phải người dễ mở lòng. sự né tránh và kháng cự của dương trong những buổi trước chỉ khiến hùng càng quyết tâm tìm cách chạm vào tâm trí cậu. hôm nay, anh mang theo một chiếc hộp gỗ nhỏ chứa những tấm thẻ in hình ảnh – một công cụ tâm lý để khơi gợi cảm xúc mà không cần lời nói trực tiếp. hùng tin rằng, dù dương có dựng bức tường cao đến đâu, vẫn sẽ có một khe hở nhỏ để anh len lỏi vào.
biệt thự vẫn mang vẻ lạnh lẽo quen thuộc, với tiếng đồng hồ quả lắc tích tắc đều đặn trong sảnh lớn. những bức tranh trừu tượng trên tường dường như càng thêm bí ẩn dưới ánh sáng mờ của buổi sáng sớm. hùng bước vào phòng khách, nơi dương đã ngồi sẵn trên chiếc ghế bành đối diện cửa sổ. rèm vẫn kéo kín, chặn đứng ánh sáng ban mai, như thể dương muốn giữ thế giới bên ngoài cách xa mình. cậu mặc áo thun đen, tóc rối bù, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn điển trai một cách uể oải, như người đã đánh mất sức sống từ lâu. khi hùng tiến đến, dương liếc nhìn, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu. "bác sĩ đến sớm quá," cậu lẩm bẩm, giọng đầy miễn cưỡng, rồi khoanh tay, quay mặt ra cửa sổ. hùng không để tâm, anh ngồi xuống ghế đối diện, đặt chiếc hộp gỗ lên bàn. "chào dương," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đủ rõ ràng. "hôm nay chúng ta thử một trò chơi nhỏ, được chứ?"
hùng mở hộp gỗ, lấy ra một tấm thẻ in hình một con đường mòn dẫn vào rừng. "cậu thấy gì trong bức tranh này?" anh hỏi, đẩy tấm thẻ về phía dương. cậu liếc nhìn, rồi nhún vai: "chỉ là một con đường. có gì đặc biệt đâu." giọng dương lạnh, như muốn kết thúc cuộc nói chuyện ngay lập tức. hùng không nản, anh lấy ra tấm thẻ khác, lần này là hình một con thuyền trôi trên biển lúc hoàng hôn. "còn cái này? nó khiến cậu nghĩ đến gì?" dương nhìn tấm thẻ lâu hơn một chút, nhưng rồi đẩy nó ra xa: "tôi không thích biển." hùng nhận ra sự kháng cự của dương vẫn mạnh mẽ, nhưng anh ghi chú trong đầu: "cậu ta có phản ứng với hình ảnh, dù rất nhỏ."
hùng quyết định thay đổi cách tiếp cận, anh kể một câu chuyện ngắn về một người đàn ông tìm thấy một chiếc đèn cũ trong rừng, và mỗi lần chà vào, nó lại hiện ra một ký ức bị lãng quên. "cậu nghĩ người đó sẽ làm gì với ký ức của mình?" hùng hỏi. dương hừ nhẹ, trả lời: "chắc là đốt cái đèn đi. ký ức chỉ làm phiền." lời nói của cậu sắc lạnh, nhưng hùng cảm nhận được một nỗi buồn sâu kín đằng sau đó. anh không bình luận, chỉ gật đầu, tiếp tục lấy ra một tấm thẻ khác, lần này là hình một ngôi nhà nhỏ giữa cánh đồng. dương nhìn tấm thẻ, rồi bất ngờ nói: "nó trông cô đơn." câu nói ngắn gọn, nhưng hùng nhận thấy ánh mắt cậu thoáng dao động, như thể vừa để lộ một phần thật của mình.
hùng không đào sâu, anh để dương có không gian thở. "cô đơn không phải lúc nào cũng xấu," anh nói, giọng nhẹ nhàng. "đôi khi nó giúp ta hiểu bản thân hơn." dương không đáp, nhưng ngón tay cậu ngừng gõ nhịp lên thành ghế – một dấu hiệu nhỏ cho thấy cậu đang lắng nghe. hùng lấy ra một chiếc máy nghe nhạc nhỏ, bật một bản piano dịu dàng. âm thanh lan tỏa trong căn phòng tĩnh lặng, như một làn gió nhẹ. "âm nhạc đôi khi nói được những điều chúng ta không thể," hùng nói, quan sát phản ứng của dương. cậu liếc nhìn chiếc máy, rồi quay đi, nhưng hùng nhận thấy vai cậu thả lỏng hơn một chút, như thể âm nhạc đã chạm vào một góc nhỏ trong tâm trí cậu.
cha mẹ dương, ông trần và bà lan, đứng ở góc phòng, như mọi khi. ông trần, khoảng 60 tuổi, dáng người nghiêm nghị, khuôn mặt khắc khổ với những nếp nhăn sâu. ánh mắt ông đầy kỳ vọng, nhưng cũng có chút thất vọng khi thấy dương vẫn khép kín. bà lan, nhỏ nhắn, mặc áo dài xanh nhạt, đôi tay đan chặt vào nhau, ánh mắt lo lắng xen lẫn hy vọng. sự hiện diện của họ khiến hùng cảm thấy áp lực, nhưng anh tự nhủ phải tập trung vào dương. anh lấy ra một tờ giấy trắng, đặt lên bàn cùng một cây bút. "nếu cậu muốn, cứ ghi hoặc vẽ bất cứ thứ gì," hùng nói. "không cần ai nhìn, chỉ để cậu thoải mái." dương nhìn tờ giấy, rồi đẩy nó ra xa: "tôi đã nói là không cần." giọng cậu lạnh, nhưng hùng nhận ra một thoáng do dự trong ánh mắt – như thể dương muốn thử, nhưng không đủ can đảm.
hùng thử một cách khác, anh hỏi về những giấc mơ: "cậu có bao giờ mơ thấy điều gì lặp lại không?" dương nhún vai: "tôi không nhớ giấc mơ. có thì cũng chẳng quan trọng." nhưng hùng nhận thấy tay cậu siết chặt hơn, như thể đang cố kìm nén một ký ức. anh không ép, chỉ gật đầu, ghi chú: "dương có thể đang che giấu điều gì đó liên quan đến giấc mơ." buổi trị liệu kéo dài hơn một chút so với lần trước, nhưng vẫn không có đột phá rõ rệt. dương đứng dậy khi hùng vừa kết thúc, rời khỏi phòng mà không chào, bước chân nhanh như muốn thoát khỏi mọi thứ.
trên đường về, hùng nghĩ về câu nói của dương: "nó trông cô đơn." đó là lần đầu tiên cậu bày tỏ một cảm xúc, dù chỉ thoáng qua. về đến căn hộ, hùng ngồi vào bàn làm việc, mở hồ sơ dương. anh đọc lại thông tin: dương từng là một họa sĩ tài năng, từng giành giải thưởng ở trường, nhưng rồi mọi thứ dừng lại. điều gì đã xảy ra? hùng ghi vào sổ: "cần khơi gợi cảm xúc qua hình ảnh và âm nhạc, tránh hỏi trực tiếp." anh mở laptop, tìm kiếm thêm về rối loạn đa nhân cách, đọc về cách các nhân cách có thể xuất hiện để bảo vệ chủ thể khỏi đau đớn, hoặc để che giấu những vết thương sâu sắc.
đêm đó, hùng nhận được một tin nhắn lạ khác từ số không xác định: "cậu ta không muốn được tìm." anh cau mày, nghi ngờ đó là trò đùa, nhưng vẫn lưu lại. anh không muốn để những thứ mơ hồ làm lung lay sự tập trung. trước khi đi ngủ, hùng nhìn ra cửa sổ, ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào phòng. anh nghĩ về ánh mắt của dương, vừa trống rỗng vừa như ẩn chứa một câu chuyện chưa được kể. hùng biết mình đang bước vào một hành trình dài, nơi mỗi buổi trị liệu là một mảnh ghép, và anh phải kiên nhẫn để ghép chúng lại. anh chuẩn bị cho buổi gặp tiếp theo, mang theo một ý tưởng mới: thử dùng những câu hỏi gián tiếp về cảm xúc để khơi gợi ký ức của dương. hùng tin rằng, dù dương có né tránh đến đâu, vẫn sẽ có một khoảnh khắc cậu để lộ một phần thật của mình. anh không biết rằng, trong tâm trí hỗn loạn của dương, một nhân cách khác đang lặng lẽ quan sát, chờ đợi thời cơ để thay đổi mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro