007: Mất tích
•Thư viện cỗ - Buổi sáng
Chiếc xe dừng lại trước cổng thư viện, Quang Hùng đẩy nhẹ cửa xe bước xuống, tay ôm chặt chiếc balo nhỏ trước ngực. Hào đứng bên cạnh, chỉnh lại cổ áo cho cậu nhóc rồi trầm giọng nhắc nhở.
Phong Hào: Đức Ân cậu ta thường lui đến đây, cậu muốn cậu thể bắt chuyện với cậu ta
Quang Hùng nhăn mặt, lắc đầu nguầy nguậy - "Không, em không thích cậu ta"
Phong Hào: Sao lại không thích? Cậu ta làm gì cậu à?
"Không biết. Chỉ là không thích thôi!" - Quang Hùng bĩu môi, quay mặt đi chỗ khác.
Phong Hào: Cậu thật là... Thôi, vào đi. Tôi sẽ đón cậu sau
Quang Hùng gật nhẹ, rồi bước nhanh vào bên trong thư viện.
•Bên trong thư viện
Không gian tĩnh lặng bao trùm khắp nơi, chỉ có tiếng lật sách khe khẽ vang lên. Quang Hùng chậm rãi bước qua từng dãy kệ sách cao ngất, đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung quanh. Cậu tìm một góc khuất gần cửa sổ, đặt balo xuống, ngồi thụp xuống ghế, mở sách ra nhưng mắt thì cứ đảo quanh.
Và đúng như Hào nói, bóng dáng của Đức Ân xuất hiện gần kệ sách đối diện. Cậu ta đứng thẳng lưng, tay cầm một cuốn sách dày cộp, ánh mắt sắc lạnh liếc qua từng trang giấy.
Quang Hùng khẽ chun mũi, lẩm bẩm - "Hừ, đúng là ở đây thật. Nhưng mình không thích...không thèm bắt chuyện đâu!"
Đức Ân dường như không chú ý đến cậu, hoặc đúng hơn là cậu ta không nhận ra Quang Hùng. Lần trước gặp mặt, gương mặt này chưa từng lộ diện.
Quang Hùng cúi gằm xuống quyển sách trước mặt, nhưng ánh mắt vẫn thi thoảng liếc về phía Đức Ân. Cậu nhóc không hề nhận ra, cứ mỗi lần nhìn ấy đã vô tình lọt vào tầm mắt của Đức Ân.
Đức Ân đặt sách trở lại kệ, rồi bước thẳng về phía Quang Hùng.
Đức Ân: Cậu là lần đầu tiên đến thư viện sách cỗ này à?
À, thư viện sách cổ là một trong những nơi Quang Hùng yêu thích nhất khi còn ở bên Đức. Mỗi khi không có nhiệm vụ hay công việc gì phải làm, cậu lại tìm đến đây để cho mình chút yên tĩnh giữa một thế giới đầy rẫy những đáng sợ kia. Nơi này như một thế giới riêng biệt, nơi thời gian như ngừng lại. Những cuốn sách cổ, cũ kỹ nhưng đầy giá trị, với mùi giấy và gỗ mốc đặc trưng, khiến Hùng cảm thấy như mình được thả vào một không gian khác, xa rời sự ồn ào, náo nhiệt ngoài kia. Đây là nơi cậu có thể thư giãn, suy nghĩ và tìm lại sự bình yên trong tâm hồn, tránh xa mọi mối nguy hiểm và trách nhiệm của một sát thủ. Và khi về Việt Nam thì thư viện chứa đầy những quyển sách cổ vẫn là nơi được cậu sủng nhất.
"À...ừm...phải, cậu có việc gì à?" - Quang Hùng giật bắn mình, suýt làm rơi quyển sách trên tay. Cậu ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn Đức Ân rồi lí nhí.
Đức Ân: Trông cậu...quen quen
"Không, không quen đâu!" - Quang Hùng vội xua tay, cậu cúi đầu xuống, gần như muốn chui tọt vào chiếc balo của mình.
Đức Ân: Thư viện không phải nơi để trốn tránh ai đó đâu nhóc. Nếu cậu định ở đây thì ít nhất đừng làm lộ liễu như vậy
Quang Hùng: Tôi...tôi đâu có trốn tránh ai!
"Phải không?" - Đức Ân hờ hững đáp, rồi quay người rời đi.
Bên ngoài cửa kính, Phong Hào vẫn ngồi trong xe, ánh mắt nhìn qua ô kính xe, dường như đã thấy được toàn bộ cuộc chạm mặt ngắn ngủi bên trong. Anh khẽ lẩm bẩm.
Phong Hào: Quang Hùng...xem ra không tránh khỏi ánh mắt Đức Ân rồi
___
•Tổ chức Thanatos
Quang Anh đang ngồi suy nghĩ về vụ mất tích của Đức Duy thì Kiều và Thành An, bước vào. Cả hai đều có vẻ lo lắng khi thấy sắc mặt Quang Anh không ổn, và ngay lập tức hỏi thăm.
Kiều: Sao vậy, Quang Anh? Cậu vẫn chưa liên lạc được với Đức Duy à?
Quang Anh lắc đầu, vẻ mặt đầy sự căng thẳng. Anh đã thử mọi cách, nhưng đều vô vọng. Mọi liên lạc đều không có kết quả, không có sự hồi đáp nào từ Đức Duy.
Quang Anh: Không, vẫn chưa. Đã nhiều ngày rồi, không biết em ấy đang ở đâu nữa. Mấy lần gọi điện thoại cũng không thấy trả lời
Thành An: Có khi nào cậu ấy cố tình trốn tránh không? Hình như có điều gì đó không ổn
Quang Anh thở dài, mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ. Cậu không muốn thừa nhận, nhưng cậu cảm thấy rằng việc Đức Duy mất tích liên quan đến một sự việc nghiêm trọng mà cậu chưa hiểu hết.
Quang Anh: Có thể...nhưng mà trước khi mất tích, Duy có nói một câu khiến tao phải suy nghĩ. Duy bảo đừng cố liên lạc hay tìm kiếm gì cả, nếu có tìm được thì cũng không nên hỏi nhiều, lúc đó tao đã không nghĩ nhiều chỉ nghĩ đơn giản Duy cần tí yên tĩnh sao ngày dài...
Kiều: Nhưng Quang Anh, không phải lo lắng sao? Đừng để chuyện này làm cậu căng thẳng quá, mọi chuyện đều có cách giải quyết mà
Quang Anh quay lại nhìn Kiều, mắt ánh lên sự lo âu. Cậu hiểu rằng lời Đức Duy nói không phải là điều dễ dàng, nhưng lúc này, có lẽ họ không thể làm gì ngoài việc nghe theo.
Quang Anh: Cũng chỉ có thể nghe theo vậy thôi...Nhưng tao không thể không lo cho em ấy. Duy có thể tự lo cho mình, nhưng đâu đó vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn
An im lặng một lúc, sau đó lên tiếng.
Thành An: Quang Anh, chúng ta không thể cứ thế ngồi đây mãi. Có lẽ lúc này, chúng ta nên để cho Duy tự giải quyết mọi chuyện. Cậu ấy chắc thật sự đang muốn yên tĩnh muốn yên tĩnh, và chúng ta nên tôn trọng điều đó
Quang Anh: Nhưng đã một tháng rồi...
Lúc này, cửa phòng mở ra, Quang Hùng bước vào với vẻ mặt nghiêm túc, không hề giống như thường lệ. Quang Anh nhìn thấy cậu, một phần trong lòng nhẹ nhõm, nhưng phần còn lại lại càng lo lắng hơn.
Quang Hùng: Này tụi mày đang nói gì vậy? Đức Duy không muốn liên lạc, thì đừng làm thế nữa
Câu nói của Quang Anh khiến cả Kiều và An ngạc nhiên, không hiểu sao cậu lại biết về chuyện này.
Kiều: Quang Hùng, mày biết chuyện này sao?
Quang Hùng gật đầu rồi dừng lại một giây sao đó lại lắc đầu, ánh mắt vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
Quang Hùng: Tao biết nhưng cũng không chắc chắn lắm. Cậu ấy không muốn tụi mình lo lắng, cũng không muốn bị quấy rầy. Đừng làm gì nữa, để Duy tự giải quyết. Lúc nào nó cần, sẽ liên lạc
Thành An: Nhưng...
Quang Hùng: Không nhưng nhị gì hết. Phải hiểu, đôi khi Duy cần thời gian để xử lý chuyện của mình. Duy không phải là đứa trẻ con, nó đủ trưởng thành để tự quyết định mọi thứ.
Kiều và An nhìn nhau, rồi dần dần im lặng, chấp nhận lời nói của Quang Hùng. Mặc dù vẫn còn lo lắng, nhưng họ hiểu rằng đôi khi chỉ có thể đặt niềm tin vào người mà mình quan tâm.
Quang Anh nhìn Quang Hùng, trong lòng đầy những suy nghĩ phức tạp. Anh biết rằng Quang Hùng lo lắng cho Đức Duy, nhưng cũng như mình, không thể làm gì ngoài việc chờ đợi.
Quang Anh: Nhưng tao vẫn lo lắng lắm. Duy mà xảy ra chuyện gì, tao không biết phải làm sao?
Quang Hùng nhìn Quang Anh, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Quang Hùng: Tao hiểu. Nhưng đừng quên, Duy là ai và Duy luôn có chúng ta bên cạnh. Nếu thực sự cần, chúng ta sẽ ở đây
Dứt lời, Quang Hùng quay lại nhìn hai người bạn của Quang Anh.
Quang Hùng: Cả hai cũng phải về rồi, đừng lo lắng quá. Còn về phần tao, tao sẽ cố gắng liên lạc với Đức Duy sau
Kiều và An gật đầu, nhẹ nhàng đứng lên, chuẩn bị rời đi. Trước khi bước ra cửa, Pháp Kiều nói với Quang Hùng.
Pháp Kiều: Nhớ chăm sóc bản thân và Quang Anh nhé, Hùng. Chúng ta sẽ chờ đợi
Quang Hùng gật đầu, rồi quay lại nhìn Quang Anh với ánh mắt đầy sự an ủi. Khi cả Kiều và An đã đi, Quang Anh ngồi lại, mắt nhìn vào khoảng không vắng lặng.
Quang Anh: Hy vọng Duy không làm gì liều lĩnh
Quang Anh ngồi xuống ghế, đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại, thử gọi cho Đức Duy lần nữa, nhưng vẫn không có tín hiệu. Cậu thở dài, vẻ mặt đầy lo lắng, bất an.
Quang Anh: Đức Duy...em ấy có thể đi đâu được chứ?
Lại lặp lại câu hỏi đó, cảm giác lo lắng như dây thừng siết chặt quanh tim. Anh không thể không nghĩ tới chuyện xấu nhất, nhưng càng nghĩ lại càng không tìm ra lý do khiến Đức Duy biến mất.
Quang Hùng đứng một bên, hai tay khoanh lại, ánh mắt đầy nghiêm túc.
Quang Hùng: Mày đừng tìm Duy nữa
Quang Anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào Quang Hùng, ngỡ ngàng. Câu nói của cậu khiến anh bất ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt Hùng, cậu cảm nhận được sự nghiêm túc trong từng lời nói.
Quang Anh: Tại sao? Mày nghĩ Duy đi đâu hả? Em ấy không phải kiểu người...mà lại tự nhiên mất tích như thế
Quang Hùng chầm chậm bước lại gần, giọng nói vẫn không thay đổi, nhưng lần này có gì đó đượm buồn.
Quang Hùng: Lỡ nếu duy có bị truy đuổi và đang trốn tránh, ít ra làm như thế sẽ giúp duy không lộ được vị trí khi liên lạc, nghĩ cho Duy chút...
Quang Anh chỉ biết im lặng, trong lòng vẫn đầy những câu hỏi chưa có lời đáp. Dù cậu có cố gắng thế nào, mọi sự thật về Đức Duy vẫn như một bí ẩn chưa thể khám phá. Nhưng khi nghe Quang Hùng nói vậy, Quang Anh cũng dần hiểu rằng có lẽ không phải lúc nào cũng cần phải biết hết tất cả.
Quang Hùng: Tao hiểu...nhưng mày biết Duy là người như thế nào rồi đó và tao biết khi tao nói thế thì mày sẽ lo lắng hơn
Quang Anh khẽ gật đầu, đôi mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Mọi thứ dường như đang dần rơi vào im lặng, nhưng trong lòng cậu, vẫn không thể ngừng lo lắng.
Quang Anh, dù có lo lắng thế nào, cuối cùng cũng hiểu rằng nếu Duy thật sự không muốn ai tìm, thì cậu phải tôn trọng quyết định ấy, dù trong lòng vẫn không yên và....
Sau một lúc, Quang Hùng bước ra khỏi phòng, có chút vội vàng vì công việc đang chờ đợi ở nhà. Cậu biết rằng không thể ở lại lâu, nhưng khi bước qua hành lang, vô tình gặp một người quen đang đứng trước cửa. Quang Hùng nhanh chóng kéo mũ xuống, che kín khuôn mặt, tránh để Đức Ân nhận ra. Dù không quen, nhưng cậu vẫn không muốn bị để ý, đặc biệt là cậu ta.
Đức Ân đứng đợi trước cửa, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh. Bỗng, thấy một bóng dáng quen thuộc bước qua, nhưng không hề nhận ra. Cậu chỉ thấy bóng một người che mặt, đi nhanh qua như không muốn dừng lại.
Đức Ân: Khi nãy tôi thấy có Kiều và An, họ đến để bàn việc quan trọng với boss à? Sao anh lại không gọi tôi?
Quang Anh: Tụi nó chỉ sang đây quậy một lát thôi. Không có việc gì quan trọng đâu
Quang Anh nhìn về phía Đức Ân, ánh mắt có vẻ khó hiểu, nhưng rồi cũng khẽ thở dài, quay lại với câu hỏi.
Quang Anh: Mới về à, Đức Ân?
Đức Ân khẽ gật đầu, tay cầm cặp tài liệu, vẻ mặt có chút thắc mắc.
Đức Ân: ??...Vâng, cái cậu lạ mặt khi nãy ra trước là ai vậy? Sao cậu ta vào được đây?
Quang Anh liếc nhìn qua phía cửa, rồi nhẹ nhàng trả lời.
Quang Anh: Từ từ rồi biết
Đức Ân không hỏi thêm, nhưng vẻ mặt vẫn đầy tò mò. Cậu lắc đầu rồi tiếp tục, nhưng vẫn không thể không để tâm đến người khi nãy rời đilúc nãy.
Đức Ân: Um, vậy còn Phong Hào, anh ấy dạo này ít thấy vậy?
Quang Anh nhìn qua phía cửa, rồi quay lại, với một chút đắn đo trong giọng nói.
Quang Anh: Cậu ta dạo này hơi bận, à tôi phải về cũng trễ rồi, cậu cũng nên thế đi
Đức Ân khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ.
Đức Ân: Được, anh về cẩn thận nhé
Cả hai trao nhau cái gật đầu rồi Quang Anh nhanh chóng đi về, bỏ lại Đức Ân đứng đó, cảm giác như mọi thứ vẫn chưa được giải quyết xong. Nhưng trong lòng, Quang Anh biết rằng có những chuyện không thể nói ra ngay lập tức, và đôi khi, sự im lặng lại là câu trả lời duy nhất.
___
Anh rời khỏi căn cứ của tổ chức với ánh mắt dè chừng, nhưng không thể dừng lại quá lâu. Anh phải về nhà để tiếp tục tra hỏi Hùng.
Khi đã rời đi được khoảng 10 phút, anh cảm nhận được một sự bất an kỳ lạ. Anh liếc vào kính chiếu hậu và nhận ra chiếc Audi RS7 màu đen đang bám sát xe của mình. Anh cố gắng cắt đuôi chiếc xe phía sau. Nhưng dù có lái nhanh đến đâu, chiếc xe đó vẫn bám theo không rời, khiến anh không thể thoải mái di chuyển. Lòng anh dâng lên một cảm giác lo lắng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" - Anh tự hỏi trong đầu. Chính khoảnh khắc phân tâm đó khiến anh không để ý và lái thẳng vào một người đi đường.
Để tránh va chạm, Quang Anh vội vàng đánh lái sang bên, nhưng chiếc xe mất lái, xoay vòng rồi lao thẳng vào lề đường. Một tiếng rầm vang lên dữ dội, theo sau là âm thanh thủy tinh vỡ vụn và kim loại rít lên. Chiếc xe ngay lập tức phát nổ, khói đen và lửa bùng lên ngùn ngụt, làm mù mịt cả không gian xung quanh.
Quang Anh lao ra khỏi xe, đau đớn nhưng may mắn không bị mắc kẹt trong đống đổ nát. Anh lùi về phía sau, đôi chân run rẩy, cơ thể nhói đau còn có chút máu ở khắp người. Cảnh tượng trước mắt thật hỗn loạn, chiếc xe vẫn đang bốc cháy dữ dội.
Xung quanh, những người qua đường bắt đầu tụ tập lại, đứng nhìn vào chiếc xe đang cháy ngùn ngụt.
"Trời ơi, cái gì vậy?"
"Có một vụ tai nạn! Cái xe nổ rồi!"
"Nổ lớn lắm"
"Người trong xe đâu mất rồi?!"
"Nhanh gọi cứu hộ! Xe nổ lớn thế này ai mà biết được..."
Nhân lúc hỗn loạn, anh lê bước, cơ thể đau đớn, để trốn vào đám đông. Chiếc xe bám theo vẫn đứng lại nhìn một lúc, rồi cũng quay xe bỏ đi. Quang Anh từ xa nhìn thấy rõ biển số xe, nhưng anh nhận ra đó là biển số giả.
Sau khi chiếc xe đó rời đi, anh tiếp tục lê bước về nhà, vẫn còn cảm giác đau đớn, nhưng ít nhất anh cũng đã thoát khỏi nguy hiểm. Khi đến nhà, anh phát hiện Quang Hùng đứng chờ bên ngoài, nhìn anh với vẻ lo lắng. Chưa kịp nói gì, Quang Hùng chạy vội đến đỡ anh.
Quang Hùng: Chuyện gì vậy?!
Anh cố gắng kiềm chế nỗi đau và nhìn Quang Hùng, nhưng vẫn không thể nói ra hết những gì vừa trải qua.
Quang Hùng: Quang Anh, mày sao thế?
Quang Anh: Mày còn hỏi, nếu mày và Phong Hào chịu ở lại thì tao đã không bị thế rồi
Quang Hùng không nói gì, chỉ nhanh chóng đỡ anh vào trong nhà. Cậu ấy quen với việc tự băng bó cho mình, nên khi sơ cứu cho anh, cậu làm rất thành thạo. Chẳng bao lâu, cậu đã xong việc và quay lại hỏi.
Quang Hùng: Nói xem, nãy mày nói vậy là ý gì?
Quang Anh: Tao bị theo dõi
Quang Hùng: Mày biết người của ai không?
Quang Anh: Nếu tao biết là ai thì đâu đến nỗi thế này
Quang Hùng: Vậy chuyện thế nào, anh kể lại xem
Quang Anh kể lại từng chi tiết của sự việc, không giấu giếm gì. Giọng anh hơi khàn, như thể vẫn còn cảm giác hoảng hốt sau tai nạn. Anh nhìn Quang Hùng một lúc, rồi rời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, như muốn tránh né những suy nghĩ đang ùa về.
Quang Hùng im lặng, tay khẽ siết chặt lấy thành ghế. Ánh mắt cậu dừng lại một cách sâu lắng, chìm trong suy tư. Quang Hùng hít một hơi dài, rồi khẽ lẩm bẩm một câu hỏi trong lòng, không cần nói ra.
"Kẻ nào lại làm chuyện này?" - Cậu không nói to, nhưng đôi mắt nhìn xa xăm như đang cố gắng đọc được những mảnh ghép trong sự việc mà Quang Anh vừa kể. Ánh mắt ấy sáng lên, đầy quyết tâm, không hề cho phép sự hoài nghi lấn át.
Quang Anh: Thôi được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, một phần cũng do tao sai sót thôi
Quang Anh thở dài, vỗ nhẹ vào vai Quang Hùng một cái, rồi đứng dậy, bước đến cạnh cửa, tay vươn lên kéo chiếc áo khoác.
Quang Anh: Tùy mày, nhưng tao nhìn chiếc xe đó khá quen. Thôi, mày làm gì thì làm. Còn tao thì...lên phòng nghỉ ngơi đã. Cái tổ chức sẽ giao lại cho mày và Phong Hào. Tao không thể trong coi vào vài ngày tới
Anh nói xong, vặn nắm cửa, rồi quay lại nhìn Quang Hùng một chút, đôi mắt có vẻ hơi lơ đãng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Quang Anh bước lên cầu, chân bước không vững, như còn chút mệt mỏi chưa qua được.
Quang Hùng: Mày cứ để tao
Cậu không nói gì thêm, chỉ đứng lên, bàn tay vững vàng đặt lên bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn vào cửa, như để nhấn mạnh rằng mọi thứ giờ đây cậu sẽ lo.
_
Hê hê🫢
Tính toán quá đẹp đi, 2 cái biến chấn động có trong 1 chap😍
Hừi ưi thơm phức luôn:)
Nhưng mà tui thấy còn nhẹ lắm...thôi lỡ rồi lần sao làm cho hơn🫰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro