Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

khi anh và em yêu nhau

Sự Dằn Vặt Trong Im Lặng

Dương không thể ngừng suy nghĩ về những thay đổi trong thái độ của Hùng. Mỗi lần gặp nhau, anh cảm nhận rõ sự xa cách. Ban đầu chỉ là những cái nhìn vội vàng, rồi đến những câu chuyện hời hợt, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi mà cả hai đều tỏ ra không còn sự kết nối sâu sắc như trước. Dương vốn rất tinh tế, và anh nhận ra sự thay đổi ấy không chỉ là sự mệt mỏi hay căng thẳng nhất thời. Nó như một dấu hiệu rõ ràng rằng Hùng đang dần rời xa mình.

Một ngày, trong lúc không ngờ, Dương nghe được một câu chuyện từ một , an vô tình nói về một người mà Hùng đang quan tâm, một người không phải là Dương. Trái tim Dương như bị bóp nghẹt trong lồng ngực, những cảm xúc dồn nén bấy lâu bỗng trào lên mạnh mẽ. Những ngày tháng anh cố gắng giấu kín tình cảm dành cho Hùng giờ đây như bị xé nát, khiến anh không thể chịu đựng nổi.

Anh nhớ lại những khoảnh khắc đã qua, những ánh mắt đầy cảm xúc, những nụ cười và những lần trêu đùa, mọi thứ giờ đây chỉ còn lại sự nhạt nhẽo và vô nghĩa. Dương tự hỏi, liệu anh đã quá ngu ngốc khi không nhận ra từ sớm? Liệu mình có thể làm gì để thay đổi, để kéo Hùng lại gần hơn, hay tất cả đã quá muộn?

Không phải vì Dương thiếu tự tin, mà vì anh biết rõ, trái tim Hùng đã không còn dành cho mình nữa. Anh nhận ra mình chỉ là một phần trong những ngày tháng qua, không phải là điều gì đó quan trọng như anh từng hy vọng. Sự thật đau đớn đó dường như khiến Dương không thể thở nổi. Anh có thể cảm nhận sự vắng lặng của Hùng, một khoảng không gian mà trước kia anh và Hùng luôn lấp đầy bằng những khoảnh khắc gần gũi. Giờ đây, mọi thứ chỉ còn lại sự lặng im.

Vì vậy, Dương quyết định im lặng. Anh không thể đối diện với Hùng, không thể giữ mối quan hệ như cũ nữa. Dù trong lòng đau đớn, nhưng Dương không thể cho phép mình trở thành gánh nặng trong cuộc sống của Hùng. Anh không thể tiếp tục nhìn thấy Hùng vui vẻ với người khác, không thể làm gì ngoài việc bước lùi lại, để cả hai không phải đối diện với những cảm xúc khó chịu này.

Ngày qua ngày, Dương càng thấy mình như một bóng ma trong cuộc sống của Hùng. Những cuộc gặp gỡ càng ít đi, những lời nói càng thưa thớt. Hùng không hỏi thăm, không cố gắng giải thích, và Dương cũng chẳng tìm cách để nói ra những gì mình cảm thấy. Họ cứ thế tồn tại trong một không gian ngập tràn sự hiểu lầm và im lặng.

Dương biết rằng, dù có nói ra tất cả, liệu Hùng có thể hiểu được? Liệu Hùng có còn quan tâm đến anh như trước? Hay tất cả chỉ là những ký ức nhạt nhòa mà cả hai sẽ dần quên lãng? Câu trả lời không có, và chính sự im lặng này khiến Dương càng dằn vặt hơn.

Anh không muốn làm phiền Hùng nữa. Anh không muốn trở thành một người bạn trai tồi tệ, không muốn là người khiến Hùng cảm thấy gượng gạo. Dương biết rằng, mặc dù anh muốn được gần Hùng, nhưng không phải bằng cách làm cho Hùng phải cảm thấy có trách nhiệm với anh. Vì vậy, sự im lặng, sự xa cách, dường như là cách duy nhất để Dương giữ cho mình được chút tôn trọng, dù nó có khiến anh đau đớn đến nhường nào.

Dần dần, Dương cảm thấy những suy nghĩ đó như một gánh nặng không thể tả. Anh cứ lặp đi lặp lại những câu hỏi trong đầu, nhưng không tìm ra câu trả lời nào. Và chính sự im lặng, sự xa cách không lời ấy càng làm Dương cảm thấy bị cắt đứt khỏi mọi thứ, không chỉ với Hùng, mà còn với chính cảm xúc của mình.

Cuộc Gặp Gỡ Im Lặng

Mọi người bắt đầu để ý thấy rằng Dương và Hùng dạo này có gì đó lạ. Những lần gặp gỡ, đôi khi cả hai chỉ lướt qua nhau như những người xa lạ, không còn những cuộc trò chuyện dài dằng dặc, không còn những nụ cười thoải mái. Họ cứ như thể hai người bạn cũ, giờ đây trở thành những người xa lạ sống cùng một không gian, nhưng lại không thể tìm ra cách để làm quen lại.

An, Anh Sinh và Anh Tú mọi người  cảm nhận rõ điều đó. Họ đã quan sát đủ lâu và nhận ra rằng sự im lặng giữa Dương và Hùng không phải là sự thay đổi tạm thời. Họ quyết định, phải làm gì đó để kéo hai người lại gần nhau, ít nhất là tìm ra lý do cho sự xa cách này. Và thế là một cuộc hẹn được lên lịch: một buổi nhậu, để không chỉ nói chuyện mà còn là cơ hội để cả mọi người giải tỏa căng thẳng.

Dương đến cuối cùng, như mọi khi. Mọi người đã ngồi hết chỗ, chỉ còn lại một chiếc ghế trống duy nhất, ngay bên cạnh Hùng. Dương nhìn quanh, rồi đành phải ngồi xuống đó, dù trong lòng có một chút bối rối. Cảm giác lạ lẫm và ngột ngạt cứ như một lớp không khí dày đặc quanh anh. Dương không nhìn thẳng vào mắt Hùng, nhưng anh cảm nhận được sự hiện diện của Hùng bên cạnh mình, gần như có thể nghe thấy từng nhịp thở của anh ấy.

Mọi người đã bắt đầu trò chuyện, tiếng cười vang lên, nhưng Dương và Hùng vẫn im lặng. Cả hai không nói với nhau một câu nào, mặc dù không khí xung quanh dường như đầy ắp những câu hỏi chưa được hỏi. Hùng ngồi bên cạnh Dương, ánh mắt thi thoảng liếc qua, nhưng Dương đã cố gắng tránh nhìn thẳng vào Hùng. Anh không muốn đối diện với cảm giác mình đang bỏ lỡ điều gì đó quan trọng, điều mà chính anh cũng không thể lý giải.

Có lẽ, trong lòng Hùng, sự im lặng ấy cũng khiến anh cảm thấy khó xử, nhưng anh lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Liệu có phải Dương đang giận anh? Hay có phải Dương đã biết hết mọi chuyện là anh thích dương rồi dương đang xa cách, tránh né mình ? Những câu hỏi không lời cứ luẩn quẩn trong đầu cả hai, nhưng chẳng ai dám mở miệng.

Trong suốt bữa nhậu, dù mọi người đều cố gắng giữ không khí vui vẻ, sự im lặng giữa Dương và Hùng vẫn không thể tránh khỏi. Cả hai chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, như thể đang cố gắng tìm ra một lý do để nói chuyện, nhưng cuối cùng lại im lặng. Có lẽ, họ đều biết rằng dù nói ra gì đi nữa, thì mọi thứ cũng không thể quay lại như trước.

Mỗi lần tiếng cười của nhóm vang lên, Dương cảm thấy như mình bị bỏ lại một mình trong một thế giới riêng, và sự im lặng bên cạnh Hùng càng làm cho khoảng cách giữa hai người trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.

Sự Say Rượu và Dằn Vặt

Sau vài ly, Hùng đã bắt đầu say. Mặt anh đỏ lên, những câu nói không còn mạch lạc, đôi mắt thì như mở không nổi. Anh cười nói với mọi người nhưng những lời lẽ nghe có vẻ ngớ ngẩn, như thể rượu đã chiếm lấy phần lớn lý trí của Hùng. Dương nhìn Hùng với ánh mắt lo lắng, nhưng lại cố gắng không bộc lộ quá nhiều cảm xúc. Anh vẫn giữ im lặng, lặng lẽ uống thêm vài ly rượu để tự trấn an mình.

Cuối cùng, khi Hùng không còn có thể ngồi thẳng, anh gục đầu vào vai Dương, và mặc dù hơi ngà ngà say, anh vẫn cố gắng nở một nụ cười mờ nhạt. Cảm giác nóng hổi từ Hùng truyền qua khiến Dương khẽ giật mình. Cảm giác ấy, một sự gần gũi thân mật mà Dương đã rất lâu rồi không trải qua, khiến anh không khỏi khó xử. Anh ngồi im, cố gắng không làm gì khiến tình hình thêm căng thẳng, nhưng trong lòng, Dương cảm thấy một nỗi buồn nghẹn ngào.

Khi Hùng đã say đến mức không thể tựa vào ghế mà ngồi vững, mọi người trong nhóm bắt đầu xúm lại. "Dương, cậu đưa Hùng về đi," An nói, ánh mắt đầy ý tứ. "Cậu là người duy nhất không có lý do để từ chối đâu."

Dương thở dài, không còn cách nào để chối từ nữa. Anh nhìn vào gương mặt say xỉn của Hùng, không còn chút phản kháng nào nữa. Anh không thể nói không, vì mọi người đã nhìn ra rõ ràng sự thay đổi giữa họ. Dương không thể trốn tránh mãi.

Sau một hồi cố gắng nâng Hùng dậy, Dương nhẹ nhàng đỡ anh dậy, nhưng Hùng lại làm như không nhận ra, cứ lười biếng dựa vào vai Dương. Lúc đó, Dương quay lại và nhìn thấy ánh mắt của Hùng, vẫn có chút mơ màng nhưng cũng đầy khổ sở. Chắc chắn là Hùng cảm nhận được sự lạnh nhạt của Dương suốt thời gian qua. Nhưng Dương không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng giúp Hùng lên xe.

Khi Dương chuẩn bị để Hùng trèo lên lưng, anh nhẹ nhàng quay lại và nói, "Lên đi, tôi không có thời gian đâu." Nhưng Hùng, có vẻ hơi buồn vì sự lạnh nhạt của Dương, đã chậm chạp, không chịu leo lên. Anh ngồi đó, chỉ biết thở dài, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.

Dương đứng đó, nhìn Hùng với một cảm giác tội lỗi, và sau một lúc, Hùng cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa. Cơn buồn ngủ tràn đến khiến anh buông lỏng tay, mắt nặng trĩu. Với một động tác chậm chạp, Hùng rốt cuộc trèo lên lưng Dương. Cảm giác thân thể của Hùng nhẹ bẫng trên lưng khiến Dương cảm thấy như không có một gánh nặng mới đè lên vai mình.

Dương thở dài, bước đi trong sự im lặng. Trái tim anh không chỉ nặng trĩu vì trách nhiệm với Hùng lúc này mà còn vì cảm giác đau lòng không thể tả được. Dù không muốn thừa nhận, anh biết rằng, những cảm xúc mà anh che giấu bấy lâu nay, tất cả đều đã bùng lên trong khoảnh khắc này. Và, mặc dù im lặng, những bước đi của Dương trở nên không dễ dàng chút nào.

Những Lời Được Giấu Kín

Dương cố gắng bước đi từng bước vững vàng, cảm nhận trọng lượng nhẹ nhàng của Hùng trên lưng mình. Tiếng bước chân vang lên đều đặn trên con đường vắng, nhưng không khí xung quanh lại ngập tràn những cảm xúc nặng nề, như thể mọi thứ đều đang dừng lại và chờ đợi điều gì đó.

Hùng cứ luyên thuyên nói về mọi người, về những câu chuyện vui vẻ và những khoảnh khắc đã qua. Anh nói về An, về Anh Sinh, về Anh Tú, về những kỷ niệm mà cả nhóm đã có với nhau. Nhưng giọng nói của anh không còn sự hào hứng như trước, chỉ là những lời nói vô nghĩa, giống như anh đang cố gắng lấp đầy khoảng trống im lặng bằng cách giữ cuộc trò chuyện trong tay. Dương nghe, nhưng tâm trí anh không hoàn toàn tập trung. Anh chỉ muốn đưa Hùng về nhà nhanh chóng để mọi chuyện kết thúc, nhưng sự im lặng bao trùm giữa họ cứ làm anh cảm thấy nghẹt thở.

Khi Dương đã gần đến bãi đỗ xe, Hùng đột nhiên im bặt. Anh ngừng nói, như thể đã hết sức mệt mỏi. Mặt anh dần trở nên khó chịu, và đôi mắt thì nhắm nghiền. Dương cảm nhận được làn hơi nóng từ cơ thể của Hùng, và rồi, anh cảm thấy một sức nặng hơn nữa, khi Hùng gục hẳn vào lưng mình. Mặt anh úp vào lưng Dương, đôi vai rung lên nhẹ như đang kiềm nén điều gì đó.

Bất ngờ, Dương nghe thấy tiếng nức nở. Ban đầu, anh tưởng mình nghe lầm, nhưng rồi tiếng khóc của Hùng rõ ràng hơn, vang lên như một nỗi uất ức không thể kìm nén. Dương cảm thấy tim mình thắt lại. Anh thở hắt ra, nhẹ nhàng dừng bước, thả anh xuống nhìn anh rồi cúi xuống để nhìn vào khuôn mặt của Hùng.

Hùng vẫn không nói gì, chỉ khóc, mặt úp xuống , toàn thân như mệt mỏi rã rời. Dương nâng nhẹ mặt Hùng lên, tay run run chạm vào làn da ướt đẫm vì nước mắt. Anh nhìn vào đôi mắt đẫm lệ ấy, không biết phải làm gì, chỉ biết rằng sự im lặng giữa hai người giờ đây đã trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

"Hùng... Anh..." Dương nuốt nước bọt, cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng giọng anh vẫn khẽ run. "Có chuyện gì thế? Tại sao lại khóc?"

Hùng chỉ im lặng một lúc lâu, nhưng rồi cuối cùng, anh cất lên giọng nói nghẹn ngào, như thể tất cả những cảm xúc dồn nén bấy lâu đã tìm được lối thoát. "Em... Em cứ xa lánh anh, Dương ạ... Từ khi  biết em không còn muốn nói chuyện với anh... Anh không biết phải làm sao. Anh chỉ muốn... muốn mọi thứ quay lại như trước..."

Lời nói của Hùng như xé toạc trái tim Dương. Anh không thể tin được, rằng Hùng, người mà anh đã nghĩ là không quan tâm đến mình, lại đau khổ vì chính sự im lặng của mình. Dương không biết phải phản ứng thế nào. Anh im lặng, để những lời nói của Hùng lắng đọng trong tâm trí.

Đột nhiên, Dương cảm thấy hai bàn tay của mình như nặng trĩu. Dường như không chỉ là Hùng đang khóc, mà chính Dương cũng cảm thấy đau đớn từ sâu trong lòng. Khi nước mắt của Hùng chảy xuống hai bàn tay của Dương đang nâng mặt anh, mọi thứ như dừng lại trong một khoảnh khắc im lặng.

Dương ngẩn người, không biết phải làm gì. Anh nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Hùng, cảm thấy một sự lạ lẫm, như thể mình đang đứng giữa hai thế giới, một bên là những ký ức đẹp đẽ, một bên là những thực tế khó đối diện.

Dương hít một hơi thật sâu, rồi dịu dàng nói: "Xin lỗi... Em không biết là anh cảm thấy như vậy. Em..." Nhưng những lời anh định nói dường như không đủ, không đủ để xoa dịu nỗi đau mà Hùng đã phải chịu đựng.

Sự Thừa Nhận và Nụ Hôn

Khi Dương không biết phải làm gì, anh chỉ biết đứng đó, lòng trĩu nặng. Anh cố gắng tìm lời an ủi Hùng, nhưng tất cả những gì anh có thể nói lại chỉ khiến Hùng càng thêm khó chịu, làm cho sự im lặng trong không gian giữa hai người trở nên dày đặc hơn bao giờ hết. Nhưng khi anh thấy sự ấp úng của mình chỉ khiến Hùng thêm tổn thương, một cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong lòng Dương.

Đột nhiên, Hùng giật tay Dương ra, ánh mắt đầy kiên quyết và mệt mỏi. Anh lau vội những giọt nước mắt còn sót lại, rồi nhìn thẳng vào Dương. Giọng anh, mặc dù yếu ớt vì say rượu và nỗi đau trong lòng, nhưng vẫn đầy quyết tâm: "anh sẽ gọi taxi, không cần dương nữa. Để anh về một mình."

Dương không thể để Hùng đi như vậy. Anh cảm thấy trái tim mình như ngừng đập khi Hùng quay đi. Cảm giác bất lực, sự sợ hãi rằng sẽ mất đi người mình yêu, khiến Dương không thể đứng yên thêm nữa. Anh vươn tay ra, nắm lấy tay Hùng và nhẹ nhàng đặt lên trái tim mình.

"Anh không cần phải đi đâu cả, Hùng," Dương nói, ánh mắt anh không rời khỏi Hùng, như thể muốn truyền hết tất cả sự chân thành vào câu nói ấy. "Em.. Em yêu anh. Em đã yêu anh từ lâu rồi, chỉ là em sợ, sợ anh không cảm nhận được tình cảm của em , sợ mọi thứ sẽ thay đổi nếu em nói ra. Nhưng em không thể giấu nữa, vì em không muốn mất anh...em chỉ muốn anh biết rằng em yêu anh, dù anh có cảm thấy thế nào, dù anh có ghét em.."

Lúc đó, Hùng đứng sững lại, đôi mắt mở to nhìn Dương, như thể không thể tin được những lời vừa nghe. Anh không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết đứng đó, đôi mắt cay xè, nước mắt lại bắt đầu trào ra.

"Em... Em thật sự..." Hùng nghẹn ngào, nhưng không thể nói hết. Cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng khiến anh không thể thốt ra được những lời còn lại. Và rồi, Hùng chỉ có thể nức nở, không kìm nổi cảm xúc của mình.

Dương nhìn vào Hùng, tim anh như vỡ vụn khi thấy Hùng khóc thêm lần nữa. Anh nhẹ nhàng nâng mặt Hùng lên, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu vì khóc của anh. Những cảm xúc chất chứa trong Dương bỗng bùng lên mãnh liệt, anh không thể kiềm chế được nữa.

Dương nhẹ nhàng, từ từ đưa môi mình về phía môi Hùng, để rồi cả hai lặng im trong một nụ hôn dịu dàng. Đó không phải là một nụ hôn nồng cháy, mà là một nụ hôn nhẹ nhàng, như một cách an ủi, một cách để nói lên tất cả những cảm xúc mà Dương đã kìm nén bấy lâu. Nụ hôn này không chỉ là sự thừa nhận, mà còn là sự chữa lành những tổn thương trong lòng cả hai.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Dương nhẹ nhàng dỗ dành Hùng, vỗ về anh như thể anh đang nâng niu một điều quý giá. "Ngoan nhé, đừng khóc nữa." Anh nhẹ nhàng xoa đầu Hùng, rồi cõng anh lên, bước đi từng bước chậm rãi. Dù Hùng vẫn còn mệt mỏi, nhưng Dương cảm nhận được rằng ít nhất giờ đây, giữa họ không còn sự im lặng, mà chỉ có tình yêu và sự thấu hiểu.

Họ không cần lời nói thêm nữa, chỉ cần sự gần gũi, sự an ủi là đủ.

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro