Đưa anh về nhà
Đăng Dương nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh như dao. Nhìn thấy đàn em đứng ngây người, hắn lạnh giọng gằn lên
“Sao? Các người nghe không hiểu à?”
Lưu Hạo ho nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng ra hiệu cho đàn em. Tên đứng bên cạnh hiểu ý, vội vã làm theo. So với động tác sỗ sàng ban nãy, giờ đây hắn trở nên cẩn thận hơn hẳn, hành động như thể sợ làm hỏng một món đồ quý giá mà đại ca đã để mắt tới.
Cổ tay Hùng bị kéo dậy, đôi chân gầy yếu loạng choạng bước theo. Anh ngẩng đầu, ánh mắt vô thức liếc qua người đàn ông kia một lần nữa. Nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, đã bị thúc giục
“Mau lên, đại ca ghét nhất mấy người chậm chạp.”
Đôi môi khô khốc của Quang Hùng hơi mím lại, ánh mắt mờ mịt không rõ phương hướng. Anh bước đi trong im lặng, lỗ tai vẫn nghe rõ lời nói đầy lạnh lẽo từ người kia
“May mắn lắm mới được anh Dương chọn. Biết điều mà ngoan ngoãn, may ra mới còn đường sống, hiểu chưa?”
Những lời đó như một nhát dao sắc lẻm khứa vào trái tim Hùng. Anh muốn phản kháng, nhưng không biết phải làm sao. Đôi môi mấp máy định nói, rồi lại khựng lại. Anh không thể nói, cũng không có cách nào giải thích.
Ánh mắt của Quang Hùng vô thức nhìn xuống đất, nơi đôi giày rách nát của anh bước đi trên nền xi măng lạnh lẽo. Trái tim anh dâng lên nỗi sợ hãi, cảm giác bị dồn đến đường cùng, không thể trốn thoát.
Sau khi anh đã được đưa đi, Đăng Dương mới rít thêm một hơi thuốc lá, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Lưu Hạo. “Là em của thằng nhãi Quang Hải?”
“Dạ đúng,” Lưu Hạo đáp, hơi cúi đầu.
“Tên ?”
“Lê Quang Hùng, 26 tuổi, lớn hơn anh một tuổi.” Lưu Hạo cố tình nhấn mạnh vế sau, ánh mắt thoáng nhìn phản ứng của Đăng Dương.
Đăng Dương không nói gì, chỉ cau mày lại. Ánh mắt của hắn thoáng chút lạnh lùng nhưng không có vẻ gì là bất mãn.
“Còn gì nữa?”
“Cha của Quang Hùng lấy vợ mới, bà ta mang theo đứa con riêng là Quang Hải. Hai người không phải anh em ruột. Cả gia đình họ đều nợ nần chồng chất, cờ bạc bê bết. Ba năm trước mới chuyển đến đây, nghe nói tình cảnh rất thê thảm.”
Đăng Dương hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên tối hơn. “Mau cho người điều tra kỹ hơn. Tất cả về Lê Quang Hùng, vì sao không nói được, tôi muốn biết rõ.”
Lưu Hạo nghe xong liền vội vàng đáp lời, nhưng không nén nổi sự tò mò mà dè dặt hỏi “Anh Dương… anh thực sự có hứng thú với đàn ông rồi sao?”
Ánh mắt Đăng Dương khẽ nheo lại, nơi khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt đầy nguy hiểm. “Cậu muốn thử xem tôi có hứng thú với cậu không à ?”
Lưu Hạo lập tức rùng mình, lắc đầu như điên, mồ hôi lạnh túa đầy trán. “Không! Không ạ! Anh Dương có cho thì em cũng không dám.”
Đăng Dương cười nhẹ, ánh mắt thoáng lướt qua anh ta như một lời cảnh cáo. “Chưa có lệnh của tôi, ai dám động vào Lê Quang Hùng thì cẩn thận mà giữ mạng.”
“Dạ, em hiểu rồi. Em sẽ truyền lệnh ngay.”
Ánh sáng trong phòng thoáng mờ đi. Bóng dáng cao lớn của Đăng Dương bước ra khỏi căn phòng, để lại một bầu không khí nặng nề và những ánh mắt thấp thỏm, e dè.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Quang Hùng được người đàn ông kia lái xe đưa đến một nơi khá xa lạ. Trên suốt quãng đường đi, không khí trong xe lạnh lẽo đến mức khiến anh không dám hé môi. Ngoài cửa sổ, những cánh đồng tối đen như mực lướt qua, tựa như kéo anh vào một thế giới hoàn toàn khác biệt với cuộc sống trước đây.
Khi chiếc xe dừng lại, trước mắt anh là một ngôi biệt thự đồ sộ. Khuôn viên rộng lớn, được bao quanh bởi những bức tường cao vút, kiên cố như một pháo đài bất khả xâm phạm. Ánh sáng từ các cột đèn trong sân phản chiếu lên mặt đất, tạo nên những bóng hình đan xen ma mị.
Quang Hùng nắm chặt hai tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Đứng trước sự xa hoa lạnh lẽo này, trái tim anh không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi.
Người đàn ông bước xuống xe, vòng qua phía bên kia rồi mở cửa. Giọng nói cộc lốc, không chút cảm xúc vang lên: “Xuống xe. Đã đến nơi.”
Quang Hùng rụt rè bước xuống, đôi chân run rẩy như muốn ngã khuỵu. Vừa đặt chân xuống đất, một câu nói sắc như dao lại vạch vào tai anh
“Này, cái dáng như con nhái thế này liệu phục vụ nổi đại ca một đêm không?”
Tâm trí anh căng như dây đàn, bước chân bất giác khựng lại. Anh ngước mắt lên nhìn gã, ánh mắt ngơ ngác nhưng đầy cảnh giác.
Người đàn ông nhếch môi cười lạnh, giọng điệu đầy mỉa mai
“Đừng ngạc nhiên. Nếu không biết thì học. Dù sao thì với bộ dạng của cậu, đại ca đôi phần sẽ nương tay. Cậu nên biết ơn. Nếu đại ca không chọn, thì giờ cậu đã ở chỗ thằng Bá rồi! Một đêm bị một người chơi, còn đỡ hơn là bị ba bốn thằng giày vò. Cỡ như cậu, làm gì chịu nổi.”
Những lời nói ấy như nhát búa giáng mạnh xuống tinh thần Quang Hùng. Anh cắn chặt răng, không dám để bản thân bật ra bất kỳ âm thanh nào. Từ nhỏ đến lớn, anh vốn sống khép kín, ít giao tiếp với người khác. Thế giới của anh luôn tĩnh lặng và an toàn. Nhưng giờ đây, từng câu chữ tàn nhẫn ấy như xé toạc không gian quen thuộc của anh, buộc anh đối diện với một thực tế khắc nghiệt.
Quang Hùng cúi gằm mặt, đôi bàn tay bấu chặt lấy nhau, cố gắng che giấu cảm xúc đang dâng trào. Sợ hãi, tủi nhục và cả sự bất lực tràn ngập trong lòng anh.
Người đàn ông kia dường như chẳng mảy may để tâm đến sự hoảng loạn của anh. Gã hất cằm về phía cửa biệt thự, giọng điệu lạnh tanh
“Vào trong đi. Đại ca xử lý xong việc sẽ về.”
Gã không chờ Quang Hùng trả lời, vươn tay đẩy mạnh vai anh. Cả người Quang Hùng loạng choạng bước về phía trước, không dám quay đầu nhìn lại.
Cánh cửa lớn của biệt thự chậm rãi mở ra, ánh sáng bên trong hắt ra ngoài, soi rõ dáng người nhỏ bé và cô độc của Quang Hùng. Anh bước vào, cảm giác như mình đang đi vào một chiếc lồng khổng lồ, nơi không có bất kỳ cơ hội nào để thoát thân.
Hùng ngẩng mặt lên, ánh mắt mờ mịt vì những giọt nước mắt cố kìm nén. Trong lòng cậu vẫn chưa thôi run rẩy, trái tim nhỏ bé như bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng xa lạ, bốn bức tường lạnh lẽo như đang muốn nuốt chửng lấy mình. Khi chắc chắn không có ai, Hùng vội vàng lôi chiếc điện thoại cũ kỹ từ trong người ra, đôi tay run rẩy bấm những con số quen thuộc.
Cậu nhắn một tin, rồi lại một tin nữa cho cha mình. Nhưng đáp lại sự khẩn cầu là khoảng lặng đáng sợ. Màn hình hiện liên tiếp dòng chữ “Không gửi được.”
Không bỏ cuộc, Hùng thử gọi điện. Đưa điện thoại áp vào tai, hơi thở cậu nín lại, như chờ đợi một phép màu. Nhưng thay vào đó, giọng tổng đài lạnh lẽo vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Tay anh buông thõng, chiếc điện thoại rơi xuống sàn với âm thanh khô khốc. Đôi chân cậu không còn vững vàng, cả người từ từ ngã xuống nền đất lạnh.
“Vậy là... họ bỏ mình lại thật rồi...”
Hùng thì thầm trong tiếng nấc. Giọng cậu nhỏ như muỗi kêu, lạc lõng và tan nát.
Cảm giác mất mát, tủi thân như cơn lũ lớn tràn qua cậu. Lòng ngực như bị búa tạ nện vào từng hồi đau nhói. Hùng ôm lấy đầu gối, những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra không ngừng.
Cậu nhớ lại ánh mắt lạnh nhạt của cha mình, nhớ lại những lời trách móc nặng nề đã đè lên vai từ ngày bé. “Mày là đồ vô dụng, là cái sao chổi của cả nhà…” Những câu nói đó như lưỡi dao cứa sâu vào lòng, và giờ đây, chúng biến thành một thực tế không thể chối cãi. Mình đã bị bỏ rơi.
Ánh mắt cậu đỏ hoe, bờ môi mấp máy. “Tại sao… tại sao cha lại làm thế với con ?”
Những ký ức vừa ngọt ngào vừa đau đớn ùa về. Cậu nhớ lại ly nước cha đưa cho mình trước khi rời đi. Lúc ấy, cậu cứ nghĩ đó là sự quan tâm hiếm hoi. Nhưng hóa ra… bên trong ly nước ấy là thuốc ngủ.
Họ đã lập kế hoạch từ trước, và cậu… chỉ là một phần bỏ đi trong kế hoạch đó.
Hùng nấc nghẹn, tay ôm lấy ngực, những tiếng khóc xé lòng vang lên trong không gian tĩnh lặng. Đau đớn, thất vọng, tủi hờn… tất cả hòa quyện lại, bóp nghẹt cậu đến mức không thở nổi.
Không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ đến khi đôi mắt sưng húp đau rát, hơi thở gấp gáp, Hùng mới ngừng lại. Cậu lau nước mắt một cách vụng về, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định.
“Bây giờ phải làm gì? Mình còn phải sống thế nào đây?”
Cậu lết người tìm đến một góc khuất trong căn phòng rộng lớn, tựa lưng vào bức tường lạnh ngắt. Hùng co người lại như muốn thu mình nhỏ bé nhất có thể, cố gắng tìm chút hơi ấm trong sự cô đơn bủa vây.
Trong lòng, cậu không ngừng tự hỏi
“Liệu có ai đó, bất cứ ai, sẽ đến cứu mình không ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro