Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Thương trường

Mình ship cả RhyCap cả CapRhy nên là fic này mình sẽ không viết nghiêng về cp nào cả. Tính cách của nhân vật mình đã thiết lập trong demo từ trước nên là không có chuyện mình sẽ thay đổi để phù hợp với cp nhé

Nhắc lại là fic này không nghiêng về CapRhy hay RhyCap

OOC!!

_________________

"Hùng, đang làm gì vậy "

Đặng Thành An - cánh tay phải đắc lực của Lê Quang Hùng, tất cả mọi sự việc trong tổ chức đều phải qua tay cậu sau đó mới được đưa đến Quang Hùng.

Mặc dù nói là cánh tay phải đắc lực, nhưng hầu như mọi chuyện trong tổ chức đều do một Đặng Thành An sắp xếp, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.

Đôi mắt nhìn người của Quang Hùng chưa bao giờ sai, chỉ vì năm đó cứu An một mạng, mà cậu chấp nhận đi theo anh đến tận bây giờ cũng đã 8 năm rồi.

"Không có gì, dạo này tổ chức thế nào?"

Quang Hùng đỡ trán, tay lật qua lật lại tờ báo cũ nhàu nát, thi thoảng lại nhấp một ngụm cà phê.

"Mọi chuyện vẫn ổn, anh yên tâm, cho dù anh nghỉ ngơi mấy năm thì tổ chức vẫn không có sự thay đổi"

"Ừm...An vất vả rồi"

"Không cần lo cho em, lo cho anh trước ấy"

Quang Hùng gấp gọn tờ báo lại, cất vào nơi sâu nhất của ngăn kéo tủ, lấy ra một gọng kính bạc đeo lên, nới lỏng cà vạt một chút rồi bắt tay vào làm việc.

"Gọi Quang Anh vào đây hộ anh"

"Dạ"

Không quá lâu, một chàng trai tóc bạch kim bước vào, trên mặt còn vương vài vệt máu đỏ.

"Anh gọi em"

"Trạm nghiên cứu số 7 tuyến phòng thủ hơi mỏng, em dẫn người qua đó một chút, sau này em quản lí khu đó."

"Ơ, tại sao ạ?"

Quang Anh biết trạm nghiên cứu số 7 là nơi nghiên cứu người sống, nơi này người vào thì dễ người ra thì khó, một khi dấn thân vào đều sẽ có kết thúc không mấy tốt đẹp.

Anh Hùng đưa mình ra đó, khác nào đưa mình vào chỗ chết.

Quang Hùng mắt không rời khỏi màn hình máy tính, tay vẫn gõ phĩm lạch cạch. Anh đẩy kính, nhấp một ngụm cà phê.

"An đi sắp xếp đồ cho Quang Anh đi."

"Anh Hùng, sao tự nhiên lại đưa Quang Anh ra đó, anh thừa biết_"

Không để cho Đặng Thành An nói hết, Quang Hùng ngước mắt  lên, nhìn thẳng cậu.

"E...em đi ngay" Nói rồi nhanh chóng rời đi.

"Tôi không phải muốn dồn em vào chỗ chết, tôi tin tưởng em, đây là trạm nghiên cứu quan trọng nhất của tổ chức, đừng làm tôi thất vọng."

Quang Anh ngập ngừng muốn bước đến, nửa lại thôi, trong lòng em quả thực có chút bất mãn. Là con người, ai mà không muốn sống, ai lại tự chui đầu vào chỗ chết.

"Em biết rồi"

Quang Anh chỉ để lại một câu nhẹ tênh, rồi quay người rời đi.

Alo?

Như nào rồi anh?

Tôi chỉ giúp cậu được đến đây thôi, bảo vệ em ấy cho tốt.

Yên tâm đi, cứ giao cho em.

"Tại sao vậy?"

Đặng Thành An hờ hững bước vào sau khi tiễn Quang Anh đi, cậu lên giọng chất vấn người anh của mình mà không hề quan tâm tới vai vế trong tổ chức.

"An! Nói chuyện đàng hoàng"

"Em không cần biết, anh đưa ra cho em một lý do chính đáng, không thì em sẽ không rời đi"

Quang Hùng ngưng gõ phím, gập laptop lại, đứng dậy đi đến bên cạnh Thành An.

"Ngồi xuống!"

Ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua con ngươi đen thoáng run lên của Thành An. Áp lực đến khó thở, An thừa nhận, An sợ ánh mắt đó. Đôi đồng tử của cậu co thắt lại, nắm chặt hai tay miễn cưỡng ngồi xuống.

"Hoàng Đức Duy, chắc em biết đúng không?"

Ánh mắt cậu sáng lên, thoáng bất ngờ.

"Duy về rồi ạ?"

"Vậy nên em không phải lo cho em ấy."

"Sao anh không nói sớm, doạ chết em rồi" Nói xong còn vỗ ngực thờ phào.

"Chuẩn bị đi, chiều nay có cuộc hẹn, dẫn ít người đi thôi."

"Đi đâu vậy anh?"

"Từ khi nào mà em nói nhiều thế nhỉ? Kêu làm thì cứ làm đi"

"Chỉ nói nhiều với anh thôi"

[...]

"Vào thẳng vấn đề, tôi không muốn vòng vo"

"Vẫn kiêu ngạo như vậy, Hùng à, tôi thắng anh được lần một thì có thể thẳng anh lần hai"

Trần Đăng Dương ra lệnh cho thuộc hạ của mình tiến lên vài bước, còn lôi ra một khẩu súng.

Đặng Thành An đứng phía sau Quang Hùng, thủ sẵn súng trong túi áo, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía đối diện.

"Định làm gì?"

Trần Đăng Dương khẽ nhếch môi, dời ánh mắt trên người Quang Hùng tới người phía sau. Hắn nhẹ giọng, cười khẽ.

"Làm gì à...? Nếu tôi đang muốn giết người ở đây, nhóc sẽ làm gì?"

Hắn ra hiệu, tên thuộc hạ phía sau hiểu ý, chĩa họng súng vào Quang Hùng.

"Đừng có làm càn" Đặng Thành An đứng ra phía trước, một tay giữ súng, một tay kéo anh về phía sau.

"Một thằng nhóc như cậu thì làm được gì tôi?" Hắn nghiêng đầu, giễu cợt.

"Trần Đăng Dương, tôi nhận lời tới đây là để đàm phán, không phải để đánh nhau."

Dương khẽ cười nhẹ, ra hiệu cho người của hắn rút lui. Hai tay chống lên bàn, tựa cằm để bắt đầu một cuộc trò chuyện.

"Vậy được thôi, tôi nói thẳng, một núi thì không thể có hai chủ, hai chúng ta sẽ có một người phải đi."

Quang Hùng trấn an Đặng Thành An, kêu em lùi lại đằng sau rồi đáp lại:

"Thứ nhất, tôi chưa bao giờ chiếm trọn nơi này, cũng chưa bao giờ coi nó là của mình.

Thứ hai, địa phận của tôi chỉ có một quán bar duy nhất, tôi bỏ tiền mua mặt bằng, bỏ tiền xây dựng, không đả động đến ai, đây gọi là kinh doanh hợp pháp.

Thứ ba, cậu có hai sự lựa chọn: một là rời đi, hai là tiếp tục ở lại tuỳ cậu, không ảnh hưởng đến tôi là được. Tôi không quan tâm."

"Nếu như tôi nói, tôi muốn anh trở thành người của tôi thì thế nào?"

Đặng Thành An đập bàn cái rầm, chỉ tay về phía Dương.

"Ăn nói vớ vẩn!"

"An! Lùi lại"

"Anh nói gì đi chứ, để hắn ăn nói vớ vẩn như vậy ạ"

Hùng không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn An

"E..em xin lỗi..."

"Quả là Lê tổng, rất có khí thế, đề nghị của tôi thế nào?"

"Tôi từ chối!"

"Chậc! Một câu trả lời dứt khoát đấy Hùng."

"Gọi tôi là Quang Hùng, tên của tôi không phải tuỳ tiện gọi như thế!"

Quang Hùng không nói gì thêm, đứng lên ra hiệu cho người bên mình rời đi.

"Ngài để cậu ta đi như vậy ạ?"

Hắn tiếp tục cười, luôn luôn như vậy, khoé miệng hắn sẽ nhếch lên khi nói chuyện với người khác.

"Chỉ là thăm dò chút thôi, không ai lại đi đưa ra một lời đề nghị phô trương như vậy cả"

Ngừng một chút để suy nghĩ, Đăng Dương tiếp tục nói:

"Điều tra thêm về vụ án 8 năm trước cho tôi, vế trước đó của nó là gì? Vế sau không cần."

"Rõ"

[...]

"Anh Hùng, sao nay anh hiền thế"

Ánh mắt Hùng vẫn nhìn thẳng, hai tay đan vào nhau trước ngực.

"Có lẽ hắn đã tìm ra chuyện về vụ án 8 năm trước rồi, nếu đủ thông minh, hắn có thể tìm ra điểm yếu của anh"

"Hùng...anh lại nhớ về quá khứ rồi."

"Chú ý xưng hô"

"Hừ, lúc nào cũng phép phép tắc tắc, thấy mà ghét"

"Đừng có quậy, phòng thí nghiệm đang thiếu người đấy!"

"Huhu, em giỡn anh ơi"

[...]

Hùng đang ngồi tận hưởng khoảnh khắc thư giãn hiếm có của mình, tay lật qua lật lại tờ báo cũ nhàu nát, ánh mắt mơ hồ nhìn vào không trung.

Quả thực đây là vấn đề lớn nhất trong việc che giấu và dọn sạch thông tin của mình.

Là một người sống trong bóng tối, Hùng rất ngại khi phải đối đầu với bộ công an quốc gia. Mặc dù việc anh kinh doanh là hợp pháp nhưng tổ chức anh đang điều hành thì không. Vì thế khi đối đầu trực tiếp với bộ công an, rất nhiều vấn đề có thể xảy ra.

Ba mẹ anh đều là những người nắm giữ quyền hành cao trong bộ máy chính trị nhà nước, vì thế vụ án mất tích năm đó của anh đã làm kinh động tới bộ công an toàn quốc gia.

Anh đã nhiều lần muốn lên tiếng kêu xoá bỏ vụ án này khỏi lịch sử lưu trữ nhưng không thành, những lần đó đều bị thất bại thảm hại.

Vì thế để che giấu bản thân, Quang Hùng đã từng lấy tên là MasterD để hoạt động trong giới, nhưng tên anh quá quen thuộc. Quá lấn át nên cái tên MasterD càng bị lu mờ.

"Anh Hùng! Anh Hùng! Có chuyện rồi."

"!??"

"Quang Anh...Quang Anh nó..."

Đáy mắt Quang Hùng hiện lên vài tia máu, anh vội vàng vơ lấy cái áo khoác dài của mình, kéo tay An ra xe.

"Đi!"

Chạy tới một khu rừng lớn, nơi đây toàn cây là cây, giữa đó có một căn hộ lớn

*Trạm nghiên cứu số 7

"Mẹ kiếp, Quang Anh đâu? Duy, mày làm gì ở đây, Quang Anh đâu?"

Vừa đến nơi Đặng Thành An đã không giữ được bình tĩnh, trực tiếp lao tới giữ chặt vai Hoàng Đức Duy.

"Quang Anh...Quang Anh...tỉnh dậy"

"An à..."

Quang Anh co người ngồi dán chặt vào tường, hai tay bị trói ở trước ngực, trên mặt còn có vài vết bầm tím. Đặng Thành An lên giọng chất vấn.

"Bao lâu rồi!?"

Quang Anh cố gắng đứng dậy, quệt ngang nước mắt trên mặt mình, rồi tiếp lời.

"Nhiều năm trước..."

"Ngu ngốc, sao không nói ra?"

"Sợ..."

"Sợ chó gì, nói ra sớm thì anh Hùng không đưa mày ra đây rồi."

Đặng Thành An dìu Quang Anh đứng vững, cởi trói rồi đỡ em ra ngoài.

"Thất vọng thật đấy duy à, tôi đã tin tưởng cậu thế mà..."

"Đây là cách bảo vệ của riêng em, anh quan tâm làm gì?"

Quang Hùng rút khẩu súng ngắn trong túi áo trong, lên đạn nhắm thẳng về phía Hoàng Đức Duy.

"Bảo vệ? Bằng cách giam cầm em ấy"

"Aaaa...a..Duy...đừng..."

Quang Anh rời khỏi vòng tay của Đặng Thành An, ngồi sụp xuống. Một tay ôm lấy cơ thể mình, một tay nắm chặt gấu quần của Hoàng Đức Duy.

"Quang Anh, làm sao thế?"

Nhìn vẻ mặt khốn khổ của Quang Anh, gương mặt của Hoàng Đức Duy khẽ lay động.

"Hahhahahhaaha, các người quên rồi à, trạm nghiên cứu này là nghiên cứu người sống mà, haiz...Quang Anh bé nhỏ, đáng thương quá...!"

Không gian xung quanh bắt đầu lạnh dần, Quang Hùng đứng từ xa quan sát nãy giờ cũng hiểu, không lý nào mà Đức Duy lại bình tĩnh mà đối đầu trước Thành An như vậy, hoá ra là đã chuẩn bị từ trước

"Cậu cấy chip vào người Quang Anh?"

"Thông minh!"

"Đồ khốn nạn, sao có thể làm như thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro