005. Ranh giới
#07-02-2025
Warning: 🔞
_
Lời tỏ tình vừa thốt ra, Đăng Dương bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, như thể một tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Anh không cần phải cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình nữa, không cần lảng tránh những ánh nhìn hay những rung động mỗi khi ở bên cạnh Quang Hùng. Anh nhìn cậu, người đang mỉm cười với mình, nụ cười dịu dàng mà anh luôn ao ước được chiêm ngưỡng chỉ dành riêng cho mình. Giây phút này, mọi nỗi lo lắng, do dự đều tan biến, chỉ còn lại hai người họ, tay trong tay, cảm nhận nhịp đập trái tim của nhau.
Dương khẽ siết chặt bàn tay Hùng, như muốn khẳng định một điều gì đó. "Anh sẽ không hối hận chứ?" Anh hỏi, dù biết rõ câu trả lời.
Quang Hùng cười khẽ, nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt đầy kiên định. "Ngốc quá, anh chưa bao giờ hối hận về chuyện liên quan đến em cả."
Dương bật cười, nụ cười mang theo chút bất lực nhưng cũng đầy hạnh phúc. Hóa ra, yêu một người không cần phải giấu giếm hay sợ hãi, chỉ cần can đảm một chút, mọi thứ sẽ tự nhiên mà đến.
Dương khẽ nhướng mày, cố tỏ ra trêu chọc nhưng giọng nói lại có chút nghèn nghẹn. "Anh thật sự sẽ không hối hận?"
Hùng bật cười, ánh mắt cậu như gợn lên một tia giễu cợt nhưng vẫn đầy dịu dàng. "Hối hận?" Cậu nhắc lại, rồi chậm rãi lắc đầu. "Trong từ điển của anh không có từ đó. Anh hiểu rõ anh muốn gì, và anh đang muốn em. Em hiểu chưa?"
Lời nói của Hùng khiến tim Dương siết lại, hơi thở anh thoáng chững lại một nhịp. Trước khi anh kịp phản ứng, Hùng đã vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo anh lại gần hơn. Khoảng cách giữa họ thu hẹp lại, hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau. Dương có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ cơ thể Hùng, hương thơm dịu nhẹ vương trên tóc cậu.
Cậu đang ở ngay đây, trong vòng tay anh, không phải một giấc mơ xa vời, không phải một ảo ảnh đẹp đẽ mà Dương phải kìm nén. Anh không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy Hùng, cảm nhận nhịp tim cậu đang đập cùng nhịp với mình.
Hùng mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng trước khi cậu chậm rãi rướn người lên, đặt một nụ hôn lên môi Đăng Dương. Nụ hôn không vội vã, không cuồng nhiệt, mà thật nhẹ nhàng, sâu lắng, như muốn khắc ghi tất cả những cảm xúc chất chứa bấy lâu nay. Đó không chỉ là một nụ hôn đơn thuần, mà còn là một lời khẳng định, một sự đáp lại rõ ràng dành cho tình cảm của Dương.
Hơi thở của Dương khẽ run lên, bàn tay anh siết chặt lấy eo Hùng, kéo cậu vào gần hơn, như sợ rằng nếu buông ra, tất cả sẽ tan biến. Nụ hôn ấy kéo dài, như một lời hứa không cần nói thành lời. Một lời hứa về tương lai, về những tháng ngày phía trước mà họ sẽ cùng nhau trải qua.
Và giây phút ấy, cả hai đều hiểu rằng—đây chính là điểm khởi đầu cho một điều gì đó thật đẹp đẽ.
Thời gian cứ thế trôi qua, lặng lẽ nhưng không hề vô tình. Những ngày tháng Đăng Dương và Quang Hùng bên nhau không còn đong đếm bằng những buổi hẹn hò chớp nhoáng hay những cái chạm tay ngượng ngùng, mà đã được tính bằng năm, bằng từng khoảnh khắc họ cùng nhau trải qua, từng vui buồn, từng thử thách mà cả hai đều đã nắm chặt tay nhau vượt qua.
Từ những ngày đầu còn e dè, vụng về, đến hiện tại, khi chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để hiểu đối phương đang nghĩ gì. Mối quan hệ của họ chẳng còn là một bí mật giấu giếm hay một điều gì đó mơ hồ nữa, mà đã trở thành một phần hiển nhiên trong cuộc sống. Những buổi sáng thức dậy bên nhau, những cái ôm lười biếng khi trời trở lạnh, những lần cãi vã rồi lại làm hòa bằng một nụ hôn dịu dàng, tất cả đều trở thành một phần không thể thiếu trong quỹ đạo cuộc sống của họ.
Dương vẫn là Đăng Dương ngang tàng, mạnh mẽ nhưng cũng đầy yêu thương. Hùng vẫn là Quang Hùng dịu dàng, tinh tế nhưng cũng đầy kiên định và giữa họ là thứ tình cảm ngày càng sâu sắc, càng trưởng thành theo năm tháng. Có lẽ, trên hành trình dài phía trước, sẽ còn nhiều điều chờ đợi họ nhưng chỉ cần có nhau, dù là bao nhiêu năm trôi qua nữa, họ vẫn sẽ mãi bên nhau, cùng viết tiếp câu chuyện của riêng mình.
Quang Hùng khẽ chu môi, ánh mắt cậu lộ rõ vẻ không vui khi nghe Đăng Dương nhắc đến chuyện công tác. "Em phải đi công tác sao?" Giọng cậu có chút nũng nịu như muốn níu kéo.
Đăng Dương bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu Hùng, ánh mắt anh đầy sự cưng chiều. "Hùng ngoan, em sẽ sớm về với anh mà." Cậu không nói gì, chỉ im lặng tựa đầu vào ngực anh như muốn khắc ghi hơi ấm của Dương để có thể chịu đựng những ngày xa cách sắp tới.
Chuyện là lần này, Dương phải thực hiện một chuyến công tác dài ngày theo lệnh của MasterD. Nhiệm vụ này không thể trì hoãn và dù Dương không muốn rời xa Hùng nhưng anh vẫn buộc phải đi.
Khoảng cách chưa bao giờ là điều dễ dàng trong một mối quan hệ, nhất là khi họ đã quen với việc có nhau bên cạnh mỗi ngày nhưng dù vậy, Dương tin rằng, chỉ cần trái tim họ luôn hướng về nhau, thì dù xa bao lâu, dù cách bao xa, họ vẫn sẽ tìm về bên nhau.
Dương yêu chiều hôn lên trán Hùng, rồi nhẹ nhàng lướt môi qua má cậu trước khi cuối cùng đặt một nụ hôn sâu trên đôi môi mềm mại ấy. Anh muốn khắc ghi từng đường nét của Hùng, từng hơi thở, từng cái chạm dịu dàng.
Anh không muốn đi, không muốn xa người anh yêu nhưng nhiệm vụ lần này là điều không thể trì hoãn và điều khó khăn nhất không phải là khoảng cách, mà là việc anh buộc phải giấu đi tất cả những gì liên quan đến chuyến công tác với Hùng. Anh ghét việc phải nói dối cậu, ghét việc không thể chia sẻ mọi thứ như trước đây nhưng Dương biết, có những điều càng ít người biết càng tốt và điều quan trọng nhất, anh không muốn Hùng lo lắng.
Hùng tựa vào lòng Dương, vòng tay siết nhẹ lấy anh, như muốn khắc sâu hơi ấm này vào ký ức. "Dương, em sẽ nhanh về, đúng không?" Giọng cậu nhỏ nhẹ, mang theo một chút bất an khó giấu.
Dương vuốt ve mái tóc mềm mại của Hùng, thì thầm bên tai cậu: "Em hứa, em nhất định sẽ về với anh."
Đăng Dương cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên đỉnh đầu người trong lòng. Cánh tay anh siết chặt hơn, như muốn khảm sâu hình bóng Quang Hùng vào tâm trí. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên tấm lưng nhỏ của cậu, từng động tác đều mang theo sự yêu thương không lời. Anh tham lam ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc Hùng—một mùi hương quen thuộc đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Anh muốn ghi nhớ tất cả, từng hơi thở, từng cái ôm, từng nhịp đập nơi lồng ngực.
Hùng khẽ rúc vào lòng anh, như một con mèo nhỏ tìm kiếm sự ấm áp. Cậu không nói gì, chỉ đơn giản cảm nhận vòng tay vững chãi của Dương, như muốn khắc ghi từng khoảnh khắc này trước khi phải xa nhau.
Đăng Dương nhìn sâu vào mắt Quang Hùng, đôi mắt anh tràn ngập sự yêu thương xen lẫn khao khát. Những ngón tay anh lướt nhẹ trên gương mặt cậu, dừng lại nơi bờ môi mềm mại ấy.
"Hùng, anh cho phép em nhé?" Giọng Dương trầm khàn, mang theo một sự chân thành nhưng cũng đầy mãnh liệt.
Quang Hùng thoáng khựng lại, ánh mắt dao động trong thoáng chốc trước khi cậu ngước lên nhìn anh. Dường như cậu hiểu được ẩn ý trong câu hỏi ấy, hiểu rõ điều mà Dương muốn. Một chút ngượng ngùng, một chút chờ mong nhưng hơn tất cả là sự tin tưởng. Hùng khẽ gật đầu, giọng nói cậu nhỏ nhẹ nhưng không hề do dự. "Ừ... nếu em muốn."
Chỉ chờ có thế, Đăng Dương liền cúi xuống, áp môi mình lên môi cậu. Một nụ hôn không còn là sự dịu dàng dè dặt như trước, mà mang theo sự chiếm hữu và cả nỗi nhớ nhung cuồng nhiệt. Vòng tay anh siết chặt lấy cậu hơn, như muốn hòa cả hai làm một, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào sâu trong tâm khảm. Đêm nay, anh sẽ để Hùng biết—anh yêu cậu nhiều đến nhường nào.
Giữa ánh đèn vàng ấm áp, Đăng Dương nhẹ nhàng đặt Quang Hùng xuống giường, ánh mắt anh sâu thẳm, mang theo sự yêu thương nhưng cũng đầy khát khao. Cơ thể to lớn của anh phủ lên cậu, tạo ra một cảm giác vừa che chở vừa áp đảo.
Dương cúi xuống, áp môi mình lên môi Hùng, chiếm lấy sự mềm mại ngọt ngào ấy bằng tất cả say đắm và nhớ nhung. Nụ hôn của anh không còn vội vã hay dò dẫm mà mang theo sự chiếm hữu rõ rệt, như muốn khẳng định rằng Hùng thuộc về anh, chỉ riêng anh mà thôi. Đôi tay anh chẳng hề rảnh rang, từng ngón tay lần mò khắp cơ thể người bên dưới, lưu luyến mỗi đường nét, mỗi hơi ấm. Anh chạm vào làn da mịn màng ấy, cảm nhận từng cơn run rẩy khe khẽ của Hùng.
"Anh thật sự làm em phát điên, Hùng..." Dương thì thầm, giọng nói khàn đặc vì cảm xúc.
Hùng nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh lên sự tin tưởng xen lẫn tình yêu. Cậu không đẩy anh ra, cũng không trốn tránh, mà thay vào đó, vòng tay ôm lấy cổ Dương, kéo anh lại gần hơn, như một sự chấp nhận không lời. Và đêm nay, giữa những hơi thở gấp gáp, những cái ôm siết chặt và những nụ hôn chẳng thể tách rời, họ khắc sâu vào nhau sự tồn tại của đối phương—một cách trọn vẹn nhất.
Đăng Dương không chút do dự, bàn tay nhanh thoăn thoắt cởi bỏ những lớp vải vướng víu trên cơ thể cả hai. Khi những thứ ấy rơi xuống sàn, trước mắt anh hiện ra một thân hình nhỏ bé, trần trụi và ửng hồng của Hùng.
Hùng nằm đó, hoàn toàn không che chắn, phơi bày tất cả những gì thuộc về mình dưới ánh mắt của người kia. Cậu yếu ớt và dễ bị tổn thương, như một con thú nhỏ bị mắc kẹt trong lồng. Đăng Dương nhìn Hùng, ánh mắt anh không rõ là đang khao khát hay chiếm đoạt, chỉ biết rằng, trong không gian tĩnh mịch này, có một thứ gì đó đang trỗi dậy, thôi thúc anh đến gần Hùng hơn.
"Anh thật đẹp..." Dương thì thầm, giọng anh mềm mại như cơn gió đêm, nhẹ nhàng lướt qua tai Hùng. Đôi môi anh chạm khẽ vào vành tai cậu, như một lời khẳng định, một lời ngợi khen không hề có vẻ thừa thãi. Mỗi từ anh nói đều thấm đẫm tình cảm, như thể đang đặt tất cả những suy nghĩ và cảm xúc vào một khoảnh khắc ấy. Hùng cảm nhận được hơi thở của Dương, nồng ấm và gần gũi, như thể mọi thứ xung quanh họ đều mờ nhạt đi trong giây phút ngọt ngào này. Cả không gian như lắng lại, chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của tiếng thì thầm, của trái tim họ hòa nhịp, khiến cho thời gian dường như đứng im trong sự say đắm của khoảnh khắc ấy.
Dương vùi mặt vào hõm cổ Hùng, hít hà thật sâu mùi hương tựa hoa nhài, dịu nhẹ và mát lành, như thứ hương thơm không thể nào quên. Anh như muốn lưu giữ từng chút một, để mùi hương ấy thấm vào tâm trí, làm thành một ký ức vĩnh cửu không thể xóa nhòa. Tay anh khẽ vuốt ve cơ thể Hùng, theo từng đường cong mượt mà, trong khi những nụ hôn của anh lần lượt tìm đến xương quai xanh, rồi lại lan xuống ngực, anh hôn lên ngực cậu, mút mát và cắn nhẹ, khiến Hùng rên rỉ vì khoái cảm. Mỗi nụ hôn là một lời thì thầm yêu thương, một lời hứa hẹn im lặng, để lại những dấu hôn đỏ rực, hiện rõ trên làn da trắng ngần, như minh chứng cho sự cuồng nhiệt, khát khao của anh. Dương không thể dừng lại, anh như bị mê hoặc, say đắm trong sự gần gũi ấy, trong hương vị của tình yêu thuần khiết mà anh dành trọn cho Hùng.
Ranh giới mong manh giữa lý trí và ham muốn khiến Dương như phát điên. Trái tim anh gào thét đòi hỏi nhưng lý trí lại níu anh lại, nhắc nhở anh rằng Hùng mong manh hơn những gì anh tưởng. Dương không muốn làm tổn thương cậu, không muốn khiến cậu sợ hãi hay hối hận nhưng cũng không thể ngăn cản bản thân khao khát người trước mặt. Cậu như một ngọn lửa dịu dàng nhưng thiêu đốt anh từng chút một, khiến anh dần mất đi sự kiểm soát.
Tự hứa với lòng, chỉ đêm nay thôi. Chỉ đêm nay, anh sẽ cho phép bản thân gạt đi mọi lý trí, gạt đi những suy nghĩ mong lung, mà đơn thuần chỉ lắng nghe trái tim mình. Đêm nay, anh sẽ ôm Hùng thật chặt, cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đập nơi lồng ngực cậu. Đêm nay, anh sẽ đánh dấu cậu là của riêng anh, để lại trên làn da kia những dấu vết không thể xóa nhòa, như một lời khẳng định rằng cậu thuộc về anh, mãi mãi thuộc về anh.
"Aaa... Dương..." Hùng vô thức gọi tên anh, âm thanh nghẹn ngào vang lên, như thể trong giây phút ấy, cậu không thể khống chế nổi cảm xúc của mình. Làn da ấm áp của Dương khiến cậu cảm thấy như tan chảy nhưng lại lạ lùng với sự mơ hồ trong lòng.
Dương giật mình, sự lo lắng chợt xâm chiếm ánh mắt anh. "Anh sao thế? Em làm anh đau à?" Giọng Dương êm ái nhưng đầy sự quan tâm, anh khẽ rời khỏi Hùng một chút, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử động của cậu, sợ rằng mình vô tình làm tổn thương cậu trong khoảnh khắc say đắm.
"Không có. Chỉ là..." Hùng ngập ngừng, mặt cậu đỏ ửng vì sự ngại ngùng. Cậu không biết nên nói gì, chỉ cảm nhận sự xao động trong lòng mà không thể lý giải. Mọi cảm xúc như đan xen vào nhau, khiến cho lời nói không thể trọn vẹn. Cậu quay đi, đôi mắt khẽ né tránh, như để che giấu sự bối rối đang trỗi dậy trong mình.
Hùng ngập ngừng một lúc rồi mới dám nói ra điều mình muốn. "Chỉ là... anh muốn em." cậu lắp bắp. "Muốn em vào trong anh."
Vừa dứt lời, Hùng vội vàng lấy tay che mặt đi vì xấu hổ. Tai cậu đỏ bừng, vành tai nóng ran như có ai đốt lửa. Hùng không dám ngẩng lên nhìn Dương, cậu sợ ánh mắt của anh, sợ anh sẽ nhìn thấu được những suy nghĩ thầm kín trong lòng cậu.
Đăng Dương nghe thấy lời Hùng nói, anh không khỏi ngạc nhiên. Anh không ngờ rằng Hùng lại có thể chủ động bày tỏ mong muốn của mình như vậy. Dương nhìn Hùng, thấy cậu đang đỏ mặt tía tai vì ngại ngùng, anh cảm thấy buồn cười nhưng cũng thấy rất đáng yêu.
Đăng Dương nhẹ nhàng gỡ tay Hùng ra khỏi mặt cậu, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi Hùng một cái. "Em cũng muốn anh." Anh nói khẽ. "Em muốn anh là của em."
Hùng nghe thấy lời Đăng Dương nói, cậu cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể mình. Cậu ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt cậu long lanh và đầy khao khát. Dương và Hùng nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận được sự rung động trong lòng mình. Họ biết rằng, đêm nay sẽ là một đêm đáng nhớ của cả hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro