Đăng Dương móc ra côn thịt đã chuẩn bị sẵn của mình, con mắt nhìn chằm chằm Quang Hùng đang ngủ say, ánh mắt giống như cái lưỡi từng chút từng chút liếm láp đôi môi đỏ thắm của Quang Hùng, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh xinh đẹp, núm vú bị mình hút cắn đỏ tươi, cái bụng bằng phẳng..... Dùng tay nặng nề xoa nắn dương vật của mình, hơi thở hổn hển như một con báo đang chờ đợi bắt con mồi mà mình thèm nhỏ dãi.
"Um...... Đều bắn cho anh......Anh trai!"
Tịnh dịch đậm đặc ấm áp từng cỗ từng cỗ toàn bộ phun lên trên bụng đang hô hấp phập phồng của Quang Hùng,
Đăng Dương nhìn người đang ngủ say, thỏa mãn cùng thất vọng đồng thời nổi lên trong lòng, đến khi nào cậu mới có thể quang minh chính với anh trai? Phải làm như thế nào thì anh trai mới có thể thích mình?
Lấy nước nóng, cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết tội lỗi của cậu.
Trời vừa rạng sáng, trong đêm im ắng, bên ngoài thỉnh thoảng sẽ còn truyền đến vài tiếng kêu của chó hoang, Đăng Dương ôm lấy Quang Hùng, trong đầu mê man nghĩ đến lúc đó được Quang Hùng nhặt về nhà, nếu không có Quang Hùng, có lẽ hiện tại cậu cũng sẽ giống những con chó lang thang bên ngoài kia không nhà để về.
"Dương, hôm nay cám ơn cậu làm bài tập, đi ra ngoài chơi không, mình mời khách."
Bạn cùng bàn nhìn đồng hồ đếm thời gian, đợi đến chuông tan học vang lên liền lao ra.
"Không được, hôm nay anh tôi đến đón."
Đăng Dương nhàn nhạt từ chối lời mời của bạn cùng bàn, anh trai vất vả mới có thời gian đến đón mình, nói cái gì cũng không bỏ lỡ.
"Được rồi, vậy tôi đi trước." Thiếu niên cầm cặp sách xông ra khỏi phòng học, nhanh đến mức không nhìn rõ bóng người.
Đăng Dương cũng thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi, kỳ thi tốt nghiệp trung học sắp diễn ra, Quang Hùng nói không yên tâm mình, quyết định mỗi ngày đều sẽ đến đón mình. Vừa nghĩ tới có thể cùng anh trai sóng vai mà đi, Đăng Dương không khỏi cảm thấy trong lòng gợn sóng.
Đẩy xe đạp của mình hướng đến cửa trường học, vừa đi vừa tìm kiếm thân ảnh người kia, rất nhanh đã tìm thấy Quang Hùng giữa những người bán hàng sôi động và các phụ huynh khác. Anh dựa lưng vào hàng rào chắn cười trò chuyện với ông chủ quán nhỏ bên cạnh, phía sau là ánh hoàng hôn dịu dàng hơn gió, Quang Hùng không hố là Quang Hùng, cho dù ở đâu cũng có thể trò chuyện với mọi người.
"Anh!"
Quang Hùng xoay đầu lại nhìn thấy Đăng Dương, anh nhìn dáng người cao gầy, trên người cậu mặc một bộ đồng phục học sinh bình thường, cũng có thể được cậu mặc ra một loại khí chất rất đặc biệt, Quang Hùng lại quay về phía chủ quán nói vài lời rồi đi về phía Đăng Dương.
"Sao lại chậm như vậy, anh thấy người ta đều là vội vàng chạy ra ngoài, em thì chậm rãi."
Đăng Dương cưỡi xe đạp, đôi chân dài đỡ trên mặt đất hất cằm ra hiệu cho Quang Hùng ngồi lên.
"Em thích chậm rãi."
Quang Hùng cười vỗ vỗ cậu, "Ra phía sau đi, dù sao cũng là anh đến đón em."
Đăng Dương không quan trọng ai chở ai, động tác lưu loát lùi về sau, "Vậy thì vất vả anh trai rồi."
Quang Hùng bắt đầu đạp, gió đêm mát lạnh thổi tung mái tóc của anh lộ ra cái trán trơn bóng, Đăng Dương vươn tay ôm lấy eo Quang Hùng hưởng thụ giây phút thân mật quang minh chính đại này.
"Tê..... Ôm lỏng một chút."
Động tác trên lưng nắm kéo quần áo ma sát đến bộ ngực bí ẩn, loáng thoáng để lộ ra cảm giác đau đớn ngứa ngáy, không biết chuyện gì xảy ra, gần đây luôn có cảm giác nơi ngực rất mẫn cảm, quần áo cọ xát một chút liền đau nhức.
"Chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Quang Hùng xen lẫn trong gió đêm có chút không chân thực, "Không có gì, chỉ là...... Ai nha em ôm nhẹ thôi."
Đăng Dương nhếch miệng nở nụ cười, cậu đương nhiên biết anh trai bị làm sao, xem ra gần đây phải kiềm chế động tác, nếu không bị anh trai phát hiện sẽ không tốt, nhưng trong lòng lại bí ẩn chờ mong Quang Hùng phát hiện, hai loại cảm xúc mâu thuẫn đan xen khiến tâm Đăng Dương khó mà bình tĩnh.
"Sao không nói chuyện? Có phải gần đây học tập áp lực quá lớn? Cũng không cần căng thẳng như vậy..."
"Anh, em có chuyện muốn nói với anh."
Quang Hùng nói liên miên lải nhải bị cắt ngang, anh cũng không tức giận, ngược lại chăm chú lắng nghe,
"Chuyện gì?"
"Em..... Thôi đi, thi đại học xong sẽ nói cho anh biết."
Quang Hùng "a" một tiếng, em trai đã trưởng thành, có tâm sự cũng không muốn nói với người anh trai là anh, trong lòng của anh cảm thấy nhàn nhạt thất lạc, nhưng vẫn không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Đăng Dương chủ động nhắc tới một chủ đề khác, "Anh, em lên đại học anh có tính toán gì không?"
Cậu không muốn một thân một mình rời nhà ra bên ngoài, càng không muốn để Quang Hùng ở lại nơi này, nói không chừng chờ đến khi cậu trở về anh trai đã có cả chị dâu.
Quang Hùng đã sớm có dự định, "Trước đó không phải nói muốn tiếp quản cửa hàng của chú Vương sao, nhưng anh suy nghĩ, chắc chắn em sẽ không ở lại tại trường đại học của thị trấn chúng ta, lấy thực lực của em, anh tin tưởng em nhất định sẽ thi đậu HN hay Sg."
Đăng Dương "ừm" một tiếng, "Em không muốn đi một mình."
Quang Hùng cười ha ha, "Em cũng đã mười tám rồi sao còn làm ra vẻ trẻ con thế."
"Em không phải một đứa nhóc, anh ơi, em đã nói hai chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau, không cho phép anh rời xe em."
"Anh sao có thể rời xa em, cho nên anh chuẩn bị bán căn nhà cũ ra ngoài sống chung với em, sau đó em cố gắng đọc sách, anh sẽ gắng dốc sức làm việc cho em một cuộc sống thoải mái."
"Anh, tương lai em sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi anh."
"Đó là đương nhiên, anh đợi em mua cho anh một căn nhà lớn, sau đó anh sẽ nằm trong số tiền em kiếm được cho anh."
Đăng Dương ôm chặt eo Quang Hùng, cậu không ngờ anh trai đã chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ, "Em sẽ không làm cho anh thất vọng."
Ngày thi đại học đúng hẹn diễn ra trong sự mong chờ và lo lắng của nhiều em học sinh.
"Bài thi cuối cùng tuyệt đối không nên căng thẳng, anh ở bên ngoài chờ em đấy."
Quang Hùng ngẩng đầu nhìn Đăng Dương bình tĩnh, em trai của anh đã lớn, không còn là nhóc con đáng thương tiếp tục nằm bên thùng rác nữa, bây giờ đã cao hơn mình, có cơ trí và thành thục mà một người đàn ông trưởng thành nên có, hai người đứng chung một chỗ đến cùng cũng không biết ai là anh ai là em.
Phía sau có một đám người hỗn loạn, bên tai còn có những tiếng nói ồn ào, Đăng Dương bình tĩnh như mọi ngày, đồng phục màu xanh trắng, khiến gương mặt tuấn tú càng thêm nổi bật lên. Cậu xắn tay áo lên, để lộ cánh tay gầy và khuỷu tay hình dáng rõ ràng, đột nhiên cúi người chăm chú ôm lấy Quang Hùng, sau đó nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trên trán anh.
"Em không lo lắng."
Đăng Dương cười nói xong liền xoay người đi, bỏ lại Quang Hùng đang ngơ ngác tại chỗ, ngón tay phát run sờ trán của mình, trong đầu lặp đi lặp lại nụ cười của em trai.
Đăng Dương đây là có ý gì?
Ánh nắng giữa trưa khiến người ta choáng váng, Quang Hùng tâm loạn như ma không có tâm trạng xoa đi tầng mồ hôi mỏng trên người, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Đăng Dương hôn trán mình và nụ cười đầy ẩn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro