0. mở đầu
Ngày thứ nhất
Sài Gòn, 1980.
"A, Dương đấy hả con? Dì có nghe ba má bây gọi điện lên đây từ bữa giờ rồi. Vô đi con."
Giọng dì Bảy dịu dàng nhẹ tênh giữa cái tiết trời mùa hạ, xen lẫn giữa tiếng động cơ, tiếng kèn xe máy, xe ô tô vang lên inh ỏi ngoài đường lộ. Buổi trưa hè đầu tháng sáu nắng gắt gỏng, đâu đó trong đám cây có tiếng ve sầu ngân nga cùng hát lên bản hợp xướng của riêng chúng, hay chốc chốc lại có những quả chò bay từ trên tán lá thả mình nhẹ xuống đường, tất cả tạo nên một quang cảnh đậm chất ngày hè nơi chốn đô thị.
"Dạ thưa dì Bảy con mới lên."
Đăng Dương đứng ở bên ngoài cửa, cậu nở nụ cười hiền. Lễ phép gật đầu chào người lớn hơn, một tay cầm một bên quai xách của chiếc ba lô hơi cũ, nhìn qua là biết ngay vừa trải qua một chuyến xe dài từ quê lên.
"Ừa. Thôi vô nhà uống miếng nước rồi để dì dẫn bây qua phòng trọ. Đi xe cả buổi chắc bây cũng mệt rồi."
Đăng Dương "Dạ" một tiếng rồi đi theo người đàn bà phía trước. Cậu chàng không mảy may hay biết mình đã làm lỡ nhịp tim của một người nọ.
Trên vỉa hè gần nhà dì Bảy, Quang Hùng chỉ vừa dừng xe dưới bóng mát góc cây chò để trả khách. Đang còn mơ màng suy nghĩ hôm nay ăn gì thì bóng dáng cậu trai kia lọt vào tầm mắt anh.
Trái tim Quang Hùng bỗng đập mạnh hơn một nhịp, như thể cả mùa hè oi ả đang tụ lại ở đây, trong một khoảnh khắc nhỏ bé này. Dáng người cao ráo của Đăng Dương, đôi vai rộng và đặc biệt hơn hết là nụ cười kia rạng rỡ như ánh nắng đậu trên đôi má còn thoang thoảng mùi nắng đường xa. Quang Hùng cảm thấy tai mình nóng bừng, trong lòng dâng lên một cảm giác bối rối không thể tả. Cái con người lạ mặt kia sao cứ phải khiến anh dán chặt mắt vào thế nhỉ?
"Ủa... ai vậy trời?" Quang Hùng lẩm bẩm, ánh mắt vẫn chưa thể thoát ra khỏi khung hình có Đăng Dương. Té ra hổng lẽ đây là cái mà người ta thường gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên" đấy hả? Tim ơi tim, ngưng đập nhanh dùm Hùng xem nào, anh cảm giác nó sắp vọt ra khỏi lồng ngực mình mất thôi.
Khi Đăng Dương khuất bóng cùng dì Bảy, Quang Hùng vẫn đứng đấy, tay lóng ngóng cầm chặt chiếc mũ bảo hiểm cũ. Anh định rời đi, nhưng chân như bị đóng đinh xuống đất. Trái tim anh còn lạc nhịp, đầu óc cứ hiện lên hình ảnh đôi mắt sáng và nụ cười của cậu thanh niên lạ kia.
"Trời đất ơi... bộ tôi trúng nắng rồi hả?" Quang Hùng tự nói với mình, mặt đỏ bừng dù chẳng ai nhìn thấy. Anh vội xoa gáy, cố xua đi cái cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro