
Chapter 2: Moments That Won't Ever Be Forgotten
Đi tàu điện ngầm là một cực hình, dưới mọi hình thức. Lúc nào cũng đông đúc, mọi người xô đẩy xung quanh để kiếm được chỗ đứng. Rất may, Jungwoo cao hơn hầu hết mọi người. Điều duy nhất cứu em khỏi rơi vào trạng thái hoảng loạn là chỗ trống phía trên moi người trên tàu. Tâm trí em chạy hàng triệu dặm mỗi phút. Em ghét việc chứng lo âu của mình đang tăng lên, việc cảm thấy lồng ngực mình bắt đầu thắt lại. Ngay cả khi đứng dưới lỗ thông gió, Jungwoo cũng cảm thấy hơi nóng khắp mặt.
Em đã gửi vài tin nhắn cho Taeyong, nhưng tất cả đều chưa đọc. Bạn cùng phòng của em thường ở tiệm bánh đến tối muộn, nhưng có những buổi ngẫu nhiên anh ấy sẽ nghỉ. Jungwoo chỉ cầu mong Taeyong đã đi làm về. Em đi cầu thang bộ, bước hai bước một lúc, cho đến khi lên đến tầng 3 để đến căn hộ chung của họ. Em thở hổn hển, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán khi đứng ngoài cửa. Jungwoo mất một giây để lấy lại hơi thở trước khi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ bên trong.
Mùi thơm ngọt ngào, hòa cùng hương quế và táo. Món bánh mà Taeyong thường làm, được phủ một lớp kem phô mai ở trên. Một mùi hương đầy ấm cúng, thoải mái và nhẹ nhàng. Jungwoo để cho mùi hương bao trùm lấy mình, hương quế cho phép em tập trung vào chính mình. Em mở tung cánh cửa và bước vào trong, cởi giày khi bước qua ngưỡng cửa. Nhạc phát ra từ phòng khách, một playlist ngẫu nhiên các bài hát thịnh hành của Mỹ. "Hyung?"
"Trong nhà bếp! Chào mừng về nhà, Woo."
Chỉ cần nghe Taeyong gọi tên em một cách đầy thân mật như vậy đã giúp em thấy ổn hơn nhiều. Jungwoo rẽ vào bếp, được người bạn cùng phòng trong chiếc tạp dề màu hồng nhỏ nhắn chào đón. Bột và kem phủ văng tung tóe khắp nơi, cùng với những vệt màu thực phẩm và sô cô la. Ngoài ra còn có hàng núi bánh cupcake phủ kín quầy. "Chúa ơi, Taeyongie. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Một tiếng cười nhẹ cất lên. Vệt hồng nhạt hiện ra trên mặt và tai của anh ấy đã hé lộ nguyên nhân cho đống bánh này. Lần cuối cùng Jungwoo nhìn thấy Taeyong với nhiều loại bánh cupcake và bánh mì đến vậy là khi còn với ... em. Nhưng nó đã kết thúc hơn một năm rồi, và Taeyong đã không hẹn hò với bất cứ ai kể từ đó. Thay vào đó, anh ấy tập trung dồn hết tâm sức vào việc phát triển quán cà phê. Trong thâm tâm, Jungwoo hy vọng điều này có nghĩa là Taeyong cuối cùng đã bước tiếp và tìm được người xứng với mình.
"Không có lý do gì hết, anh chỉ muốn thử một số công thức mới thôi," Taeyong trả lời, giọng vui tươi. Đôi tay dính đầy bột cầm máy đánh trứng lên, đưa cho Jungwoo nếm thử. "Em nghĩ sao?"
Jungwoo thử một ít bột bánh, vị cam quýt đậm đà và thơm lừng. Em ậm ừ với vẻ tán thưởng, gật đầu khi đưa lại chiếc máy đánh trứng. "Nó rất ngon. Có cam ạ?"
"Và một chút dứa. Và kem hương chanh cho lớp phủ phía trên, anh nghĩ vậy?" Taeyong nghiêng đầu, cố gắng bắt gặp ánh mắt của Jungwoo. Anh đưa tay ra, vuốt ngược lại phần tóc mái dài che khuất ánh nhìn của em. Ngay lập tức hai lông mày của Taeyong nhíu lại, nụ cười trên môi vụt tắt. "Woo ... sao vậy?"
"Em ... không có gì ..."
Giọng nói ngập ngừng khiến Taeyong vòng qua quầy đến bên Jungwoo. Hai tay anh ôm lấy hai bên mặt của cậu nhóc, ngón tay cái xoa nhẹ ngay dưới tai. "Jungwoo, này ... chuyện gì xảy ra vậy?" Taeyong lặp lại, giữ giọng điệu bình tĩnh.
Jungwoo run rẩy thở ra một hơi, nhắm mắt lại một giây. Em biết điều đó nghe có vẻ thái quá và trẻ con khi phản ứng quá nhiều với một thứ đơn giản như bữa tối. Nhưng đây không phải là một người ngẫu nhiên, đây là sếp của em ... đặc biệt hơn, đây là những người mà em bị thu hút. "Em phải đi ăn tối với sếp," em lầm bầm, tránh đôi mắt to tròn của Taeyong đang nhìn chằm chằm vào mình. "Tối nay..."
"Chờ đã, điều đó thật tuyệt, Jungwoo! Có lẽ họ muốn nói về việc thăng chức! Em đã nói rằng họ có vẻ rất hài lòng với công việc của em gần đây. Đây là một điều tốt. Em có thể làm được điều này." Taeyong gật đầu khích lệ, hy vọng sẽ giúp Jungwoo bình tĩnh lại. Anh cảm thấy sức nặng của đầu Jungwoo dựa vào lòng bàn tay mình, dựa vào những chuyển động tròn nhỏ mà anh đang thực hiện. "Nói chuyện với anh, Woo ... em đang nghĩ về điều gì vậy?"
"Em..không biết. Em ... thích họ. Anh Kim và anh Jung ... ờ, Jaehyun," Jungwoo trả lời. Em cúi đầu xuống khi cố gắng tập trung vào áp lực nhẹ nhàng mà những ngón tay Taeyong tạo ra ở cổ mình. "Em nghĩ Jaehyun .... biết ... anh ấy đã nói gì đó với em khi em rời đi."
Lúc này, những ngón tay của Taeyong vẫn giữ nguyên ở vị trí đó, đôi mắt nheo lại khi anh lùi về phía sau. Dù sếp của Jungwoo có nói gì với em ấy ... cũng đã đủ để gây ra phản ứng này. Tuy nhiên, anh biết mình không thể thể hiện sự tức giận, đặc biệt là với Jungwoo. Thay vào đó, anh hít một hơi thật sâu và nở một nụ cười yếu ớt, nâng cằm Jungwoo lên. "Anh ấy nói gì vậy, Woo?"
"Ý em là, em không nghĩ anh ấy có ý gì về điều đó. Và anh ấy có vẻ như thực sự muốn em tham dự bữa tối..."
Taeyong gật đầu, cố gắng để Jungwoo tập trung vào hiện tại trong khi người kia đang lạc lối. "Woo, anh ấy đã nói gì với em?"
"Chỉ là em nên thấy Doyoung sexy như thế nào trong phòng ngủ và họ thực sự cởi mở với mọi thứ..." Jungwoo cố gắng thốt ra trong một hơi thở. Em giải thoát khuôn mặt của mình khỏi bàn tay phủ đầy bột mì của Taeyong và vùi nó vào hõm vai anh. Em rên rỉ, dụi mặt vào lớp vải áo len của Taeyong, nước xả vải hoa oải hương rất nhẹ nhàng và êm dịu. "Thật là ngu ngốc ... Em biết."
Taeyong đứng đó, lông mày nhíu chặt lại khi cố gắng ghép vấn đề lại với nhau. Nếu anh chưa nghe mọi chuyện về sếp của Jungwoo, anh sẽ nghĩ bình luận đó là quấy rối tình dục. Nhưng Jungwoo đã hơn một lần trở về nhà trong tình trạng say xỉn để kể cho Taeyong nghe về bất cứ điều gì mà sếp của em ấy đã làm ở nơi làm việc hoặc bữa tối của công ty để biết rằng Jungwoo không bận tâm.
Anh vòng tay qua eo Jungwoo, kéo em ấy ra để anh có thể nhìn vào em ấy. Taeyong một lần nữa lắc đầu, lướt qua mọi thứ để chắc chắn rằng anh đã hiểu rõ tình hình. Bàn tay anh xoa nhẹ lưng Jungwoo, xoa tròn dọc sống lưng để giữ cho cậu nhóc bình tĩnh hơn. "Vậy, ... sếp của em đã mời em đi ăn tối ... và ngụ ý rằng em nên thấy họ quyến rũ như thế nào trong phòng ngủ? Jungwoo ... đây không phải là những gì em đang muốn sao?"
"Đúng! Nhưng ... Yongie ... có một sự khác biệt lớn giữa việc tưởng tượng về một điều gì đó đang xảy ra và khả năng nó thực sự xảy ra! Nếu em hoàn toàn sai thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả chỉ là ảo tưởng của em? Sẽ ra sao nếu nó chỉ là ảo giác và em chỉ nghĩ quá nhiều thôi?" Tay Jungwoo vung vẩy trong khoảng không giữa họ, gần như đập vào Taeyong hơn một lần khi em nhấn mạnh lời nói của mình. Giọng em tiếp tục cao lên, và vào lúc em ngừng lại để lấy hơi, em thở hổn hển vì nói quá nhanh.
"Shhh, không sao đâu, Jungwoo," Taeyong an ủi, cố gắng bắt lấy tay Jungwoo để tránh bị tay em đập vào người. Anh nắm lấy cổ tay của Jungwoo, kéo chúng xuống. "Cảm giác như thế này là điều dễ hiểu. Em có quyền bối rối và lo lắng về điều này. Chúng ta có thể nói chuyện với nhau. Nhưng trước tiên, hãy giúp em làm sạch đã - Anh đã bôi bột khắp mặt em rồi. Nếu em muốn, anh sẽ gội đầu cho em và trong lúc đó, em có thể cho anh biết em đang nghĩ gì. Em có muốn nhuộm lại màu tóc không? Tóc vàng đang dài ra một chút. "
Jungwoo hất tóc mái ra khỏi mặt, bĩu môi khi xem xét màu sắc. Màu tóc trông vẫn đẹp, ngay cả khi chân tóc đen đã bắt đầu lộ ra. Nhưng em thích được xoa và gãi đầu, còn Taeyong thì cực giỏi trong việc gội đầu. "Ừm, em nghĩ là ổn đó. Vậy em sẽ đi thay quần áo bây giờ."
"Được, anh sẽ vào dọn dẹp nhà bếp một chút. Hãy cho anh biết khi em sẵn sàng." Taeyong đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu Jungwoo, có hơi khó khăn do Jungwoo cao hơn anh khá nhiều. Nhưng anh coi Jungwoo như con của mình và Taeyong chỉ muốn điều tốt nhất cho em. Có thể nói đó là một phần lý do tại sao anh lại bao bọc em đến vậy. Họ đã gặp nhau trong một câu lạc bộ đêm ở Itaewon khi Jungwoo vẫn còn học đại học. Taeyong biết rằng gia đình Jungwoo đã từ mặt em và em ấy đã chuyển ra khỏi KTX được vài tháng. Trong vòng một tuần, Taeyong đã chuyển Jungwoo đến căn hộ của mình và ba năm sau đó, không việc gì anh không thể làm cho đứa trẻ.
Anh nhìn Jungwoo lê mình trên hành lang vào phòng ngủ và đợi cho đến khi cửa đóng lại rồi mới nhấc điện thoại lên. Một tiếng thở dốc khẽ bật ra khi anh nhìn thấy hàng đống tin nhắn bị bỏ lỡ, chủ yếu là từ Jungwoo, và một cảm giác tội lỗi vụt qua. Anh đã bị cuốn vào việc nướng bánh. Tâm trí anh ngập tràn những chiếc bánh cupcake ngọt ngào và một sinh viên trao đổi rất bối rối, mới đến từ Trung Quốc, người đã rủ anh đi uống cà phê và ăn bingsu. Taeyong lướt qua điện thoại, nhấn vào một tin nhắn trước khi thở dài và quay sang đống bát, thìa và bột ở phía sau. "Chà, cũng nên dọn dẹp cái này đi vì mình sẽ không thể nướng xong đâu."
Jungwoo có thể nghe thấy tiếng Taeyong đang di chuyển trong bếp. Thỉnh thoảng có tiếng chảo và hộp thiếc rơi vào bồn rửa cùng với bất cứ danh sách nhạc nào Taeyong đang nghe bắt đầu khởi động lại. Em đứng trước gương, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình. Đôi mắt em đỏ ngầu, sưng húp vì cố gắng không trở nên suy sụp. Em biết mình đã suy nghĩ quá nhiều về tất cả những điều này, nhưng đó không phải là điều em có thể ngăn chặn được. Thông thường, chứng lo âu sẽ giảm dần rồi biến mất, và em có thể nhấn chìm những cảm xúc ấy xuống. Tuy nhiên, điều này hoàn toàn khác.
Em không biết phải nghĩ gì. Đây là sếp của em, và họ đã kết hôn với nhau. Ngay cả khi bỏ qua những thứ liên quan, việc ngủ với không chỉ một, mà cả hai sếp của mình là điều hoàn toàn ngớ ngẩn, xét trên vấn đề đạo đức. Hình ảnh phản chiếu trên gương nhìn chằm chằm vào em, và Jungwoo gần như cảm nhận được sự phán xét trong ánh nhìn của nó. Em bật ra một tiếng cười chế giễu, lắc đầu khi cầm lấy chiếc quần cũ đã phai màu và chiếc áo sơ mi sờn chỉ từ hồi đại học. Em nhanh chóng thay quần áo, liếc nhìn mình trong gương. Bột bám đầy gò má em, và em lẩm bẩm trong hơi thở trước khi rửa mặt. Em sẽ bôi toner và kem dưỡng sau khi đi tắm rửa đàng hoàng.
Jungwoo cầm lấy điện thoại của mình, lê bước ra ngoài và thấy Taeyong đã đặt một chiếc ghế ở giữa gian bếp chật chội. Những chồng bát đĩa bẩn và đồ nướng bánh chất thành đống bên cạnh bồn rửa và em co rúm người lại khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. "Hyung, anh sẽ không xả tóc cho em ở đó phải không?"
"Huh? Ồ, không," Taeyong trả lời bằng một tiếng cười khúc khích và liếc nhìn về phía sau. Anh ấy kéo cái giá nâng từ dưới bồn rửa mặt ra và lục trong ngăn kéo để tìm thuốc nhuộm còn lại. Cả hai đã thử gần hết những màu sắc sặc sỡ khác nhau và Taeyong đôi khi còn mời bạn bè của mình đến để thử màu mới. "Không, anh sẽ dọn nốt trong khi đợi màu ngấm. Anh đang nghĩ, có thể là màu cam? Màu quả quýt?"
"Trông em sẽ giống một quả bí ngô mất..." Jungwoo hờn dỗi, môi dưới bĩu ra.
"Chỉ cần ... tin tưởng anh?" Taeyong vỗ nhẹ vào chỗ ngồi, ra hiệu cho Jungwoo đi tới. Anh đợi cậu thoải mái rồi mới quấn khăn quanh cổ. "Bây giờ, hãy kể cho anh nghe tất cả về cuộc hẹn hò này và những gì em đang nghĩ."
"Buổi trị liệu kết hợp làm tóc? Được rồi ..." Jungwoo hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại khi Taeyong bắt đầu chia tóc thành nhiều phần và kẹp nó lại. Mùi hăng nồng của kem nâng tông tràn vào mũi, và em thả lỏng cơ thể khi Taeyong bắt đầu trộn kem và màu. "Ý em là, em nghĩ anh đã biết hầu hết mọi chuyện."
"Uh-huh, nhưng dù sao chúng ta hãy xem xét mọi thứ lại một lần nữa. Sẽ rất hữu ích khi nói về nó để chúng ta có thể tìm ra giải pháp." Taeyong xoa nhanh gáy Jungwoo, ấn các ngón tay vào vùng cơ căng thẳng sau gáy em. Anh để những lọn tóc cuộn quanh ngón tay mình trước khi lấy một đôi găng tay. "Bắt đầu với bất cứ điều gì em cảm thấy thoải mái, anh ở đây để lắng nghe."
"Em không biết, em đoán ... Em không biết nó xảy ra như thế nào nữa. Ý em là, em đoán là mọi chuyện bắt đầu khi Jaehyun phỏng vấn em, điều đó xảy ra ngay lập tức. Em ngay lập tức bị thu hút bởi anh ấy. Anh ấy thực sự trông khácvới trên TV và trên tạp chí. Có điều gì đó về anh ấy đã thu hút em. Thật khó để không thích anh ấy," Jungwoo bắt đầu khi Taeyong bôi thuốc lên tóc em. Thuốc tẩy tóc làm em thấy cay mắt nhưng theo một cách nào đó, em thích cảm giác này. "Sau đó, em bắt đầu làm việc với anh Kim, và ... hyung, anh ấy thật hoàn hảo. Mọi thứ về anh ấy là tất cả những gì em mong đợi. Ngoại trừ đôi mắt của anh ấy. Khi anh ấy nhìn em, nó ... thật tuyệt diệu. Nó giống như anh ấy có thể nhìn thấy mọi thứ, như thể anh là một cuốn sách mở sẵn và anh ý chỉ chậm rãi đọc từng trang một vậy."
Taeyong ậm ừ, chăm chú lắng nghe lời thú nhận của Jungwoo. "Wow, điều đó khá mãnh liệt đấy. Và họ đã kết hôn, phải không? Vậy em cảm thấy thế nào về điều đó?"
"Vâng, họ đã kết hôn nếu như việc đó hợp pháp ở đây. Nhưng thật tuyệt phải không? Em thích xem họ cùng nhau. Ý em là -" Jungwoo ngừng lại, một vết ửng hồng lan rộng trên má đến tận vành tai. "Ý em là, không phải như vậy. Nhưng.... Anh Kim... .Doyoung... anh ấy khác với Jaehyun. Em đã theo dõi anh ấy trong các cuộc họp kinh doanh hoặc tại các buổi chụp hình. Anh ấy tự tin, bướng bỉnh, cố chấp, gần như kiêu ngạo theo một cách nào đó. Nhưng đó đều là những hành động chứa đầy sức mạnh. Đó là một sự thay đổi hoàn toàn khi em nhìn thấy họ cùng nhau và khi ở gần anh ấy, em thích cảm giác đó. Em không thể tìm ra cách thích hợp để giải thích nó."
"Vậy em lo ngại gì về việc tham gia với họ? Có vẻ như em bị thu hút bởi cả hai." Taeyong bôi màu vào từng lọn tóc, xoa màu giữa các ngón tay. Đầu Jungwoo dựa vào những cái chạm, và anh không thể cưỡng lại được việc giật tóc đầy trêu chọc. Anh mỉm cười trước cái thở hổn hển từ Jungwoo khi anh tiếp tục bôi thuốc nhuộm lên tóc cậu.
"Hyung..." Jungwoo rên rỉ, đưa tay về phía sau để vỗ mạnh vào hông Taeyong. "Đừng có mà xấu tính. Và ừ ... em thích cả hai người họ. Em đoán vậy, thật kỳ lạ, đúng không? Có quan hệ với một cặp đôi đã kết hôn? Họ đã ở bên nhau nhiều năm, em cảm thấy như ... em đang phá hoại hoặc chen vào giữa, chia rẽ họ vậy. Và mọi người tại nơi làm việc sẽ nghĩ gì chứ?"
"Mọi người tại nơi làm việc không cần biết về cuộc sống cá nhân của em. Em ở với ai không phải là việc của họ, miễn là nó không ảnh hưởng đến công việc của em và em không sử dụng nó để làm lợi cho mình. Em có nghĩ là cả Doyoung và Jaehyun cũng có hứng thú với em không? Từ những gì em đã nói với anh trước đây, có vẻ như ít nhất họ cũng bị thu hút bởi em. Em sẽ ổn nếu đó chỉ là chuyện một lần chứ?"
Jungwoo không trả lời ngay. Thay vào đó, em kéo môi mình vào giữa hai hàm răng, cắn nó. Em cố gắng giật gấu áo, đưa mắt nhìn xuống sàn. Em để những ngón tay của Taeyong lướt trên da đầu, làm cho thuốc nhuộm thấm vào tóc. Tất cả những điểm yếu và dễ bị tổn thương của em đều nằm trong tay Taeyong, người mà em tin tưởng nhất trên đời. Không có bất kì phán xét nào ở đây. Chỉ có sự quan tâm thực sự đến hạnh phúc của em và nếu em không thể thành thật với anh ấy, thì còn ai nữa?
Em hít một hơi thật sâu, gật đầu với chính mình. "Không, em không nghĩ rằng em muốn nó chỉ xảy ra một lần. Em sẽ không nói không, nhưng em nghĩ ... em nghĩ em muốn nhiều hơn với họ. Và em nghĩ ... không, Em thực sự ... thực sự hy vọng họ cũng cảm thấy như vậy. Em muốn tin rằng họ quan tâm đến nhiều thứ hơn chỉ là mối quan hệ thể xác."
"Được rồi, vậy mục tiêu của em là gì? Đây là một cuộc họp kinh doanh hay là một bữa tối bình thường?"
"Cả hai chăng? Chính Johnny Seo đã đề nghị em tham gia cùng họ. Anh ấy muốn em làm việc với họ trong BST này. Nhưng Jaehyun có vẻ hào hứng và bắt em hứa sẽ đến, và anh ấy ngụ ý ... ừm, rất nhiều thứ."
Taeyong thoa chút màu cuối cùng lên, xoa bóp dọc theo chân tóc và xuống gáy của Jungwoo. Thuốc nhuộm đã bắt đầu dính vào tóc em, mái tóc vàng trước đó được phủ một lớp màu đồng. Màu nhuộm có vẻ tối hơn một chút so với màu thật. Tuy nhiên, Taeyong tự tin rằng vẻ ngoài cuối cùng sẽ là điểm nhấn hoàn hảo cho làn da của Jungwoo. "Em đã nói rằng Johnny và người yêu của anh ấy cũng đã kết hôn phải không? Và họ là bạn thân của Doyoung và Jaehyun? Nếu họ thân thiết đến vậy, họ có thể đã nói chuyện với Johnny để hỏi ý kiến của anh ấy. Ở bên họ cũng có nghĩa là phải thân thiết với bạn bè của họ, và như em đã nói, tất cả mọi người đều làm việc cùng nhau. Điều đó rất phức tạp. Anh nghĩ họ muốn xem em phù hợp với nhóm của họ như thế nào và để đảm bảo rằng mọi người vẫn có thể chuyên nghiệp."
"Em biết," Jungwoo thừa nhận. Em không cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ khi những ngón tay của Taeyong lướt qua da đầu, đảm bảo rằng tất cả những sợi tóc đã được che phủ hoàn toàn. Ngay cả khi qua đôi găng tay nhựa đen, em cũng có thể cảm nhận được móng tay của Taeyong đang nhẹ nhàng xoa dịu sự lo lắng của em như thế nào. Gục cằm xuống ngực, em thả lỏng, cảm nhận sự căng thẳng trên vai như được trút bỏ. "Em nghĩ em sẽ chỉ xem điều gì sẽ xảy ra. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, nó có thể là khởi đầu của một điều gì đó tuyệt vời. Nếu không, thì ... em sẽ tính xem phải làm gì tiếp theo. Nhưng Yongie-hyung ... Em muốn điều này."
"Chà, vậy thì hãy đảm bảo em có thể khóa chặt người đàn ông của mình. Vì chúng ta cần để yên tóc em trong 45 phút, nên bây giờ hãy tìm quần áo cho em để họ sẽ bị mê hoặc bởi cặp mông hoàn hảo và đôi chân dài miên man ấy nào!"
~~~~~
Jungwoo lẽ ra phải biết điều này rồi. Johnny Seo không bao giờ đến muộn. Trên thực tế, anh ấy hầu như luôn luôn đến sớm. Vì vậy, khi điện thoại của em vang lên lúc 7:10, em đã rất ngạc nhiên. Mặc cho Taeyong ghì chặt lấy đầu khi anh ấy phủ lên khóe mắt em một lớp thật mỏng phấn mắt, Jungwoo vẫn cố với lấy điện thoại của mình. "Chúa ơi, có vẻ như họ sẽ đến trong 5 phút nữa! Anh vẫn chưa xong à?"
"Xong ngay đây, em không thể làm nghệ thuật một cách vội vàng được," Taeyong càu nhàu, phủi sạch những vệt phấn lấm tấm trên má Jungwoo. "Đó, hoàn hảo."
Anh đưa chiếc gương cho Jungwoo, để cậu nhóc kiểm tra hình ảnh phản chiếu của mình qua lớp kính. Lớp trang điểm tinh tế, nhưng đủ quyến rũ để thu hút sự chú ý vào đôi mắt nâu của em. Màu đồng nhạt dọc theo mí mắt với một chút sắc vàng cùng một đường kẻ mảnh ở đuôi mắt. Màu sắc tôn lên làn da trắng và mái tóc nhuộm của em. Taeyong đã muốn uốn xoăn mái tóc, nhưng Jungwoo đã từ chối, lẩm bẩm điều gì đó về việc trông giống như một con poodle.
Taeyong cũng đã chọn trang phục cho em, với lý do rằng "Gu thẩm mỹ của anh tốt hơn và em sẽ lựa chọn cái gì đó quá khiêm tốn." Sau khi lục tung đống quần áo trong tủ chung của họ, anh ấy chọn một chiếc quần da lộn màu tím sẫm với cúc cài đen lấp lánh. Anh ấy hoàn thiện vẻ ngoài bằng một chiếc thắt lưng đen đơn giản có khóa bạc, làm nổi bật vòng eo nhỏ của Jungwoo. Mặc dù em có cao lớn đến đâu, thì tỷ lệ cơ thể của Jungwoo cũng gần như hoàn hảo và điều đó luôn khiến Taeyong phải ghen tị. Không có một phong cách thời trang nào mà Jungwoo không thể xử đẹp.
"Trông em rất đẹp, Woo. Anh có nên cho rằng em không về nhà tối nay không? Sẽ thật tiếc nếu đống công sức này đổ sông đổ bể." Taeyong trầm ngâm, ngồi lên mặt tủ trong khi Jungwoo ngắm nghía trước gương.
Mặt Jungwoo lập tức đỏ bừng, em quay ra đập vào tay Taeyong. "Hyung," em rên rỉ, kéo dài âm cuối. "Chỉ là ... bữa tối thôi."
"Đúng vậy, với những người sếp cực kì quyến rũ, theo chủ nghĩa đa ái và có cảm tình với em. Từ những gì em kể với anh, nó giống như một bữa tối thân mật. Bởi vậy nên anh hỏi em có về không, bởi nếu không thì anh sẽ mời bạn qua." Taeyong nghịch tay áo len, nhìn Jungwoo vân vê mái tóc mình.
"Có thể? Có lẽ vậy? Ý em là, em không phản đối nhưng lỡ như nó không phải là thật thì sao? Sẽ rất xấu hổ, hyung," Jungwoo càu nhàu, bặm môi. "Em sẽ quay lại làm việc vào thứ Hai và em phải đối mặt với họ như thế nào đây?"
"Em sẽ ổn thôi. Anh khá chắc chắn rằng em không sai. Em không mù quáng như vậy đâu." Taeyong kéo Jungwoo vào lòng thật chặt, xoa xoa lưng em. Người kia thở dài. Khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài một lúc trước khi chuông cửa vang lên và Jungwoo lùi ra với một tiếng rên rỉ. Taeyong mỉm cười khi bước ra cửa. "Nào, họ đến rồi. Anh muốn gặp họ để cho họ biết rằng đừng hòng làm tổn thương con trai anh."
"Đó không phải là Jaehyun và Doyoung, mà là cặp đôi khác - Johnny và Kun. Họ sẽ đưa em đến nhà hàng. Jaehyun và Doyoung sống ở phía bên kia thành phố gần Apgujeong." Jungwoo nói khi đi về phía phòng của mình. "Nói với họ rằng em sẽ ra ngay, em chỉ đang lấy áo khoác."
Taeyong để cánh cửa mở tung. Ánh mắt anh nhìn vào cặp đôi bên ngoài ngôi nhà của họ và không thể cưỡng lại được sự sửng sốt. Anh biết tất cả họ đều làm trong ngành thời trang nhưng Jungwoo chưa bao giờ đề cập đến việc Johnny lộng lẫy như thế nào. Những bức ảnh và video không thể lột tả được hết vẻ đẹp của anh ấy. Đôi vai rộng, dáng người cao ráo với những múi cơ săn chắc kéo căng chiếc áo len anh ấy mặc trên người. Mái tóc đen cùng đôi mắt nâu ấm áp và cả cái nhếch mép. Ngay cả người thấp hơn cũng đẹp không kém, với đôi má tròn và má lúm đồng tiền sâu. Taeyong bước sang một bên để hai người vào nhà. "Chào mừng, mọi người hẳn là Seo và Qian. Tôi là Taeyong, mẹ và bạn cùng phòng của Jungwoo. Hai anh có muốn ngồi xuống trong khi chờ em ấy không?"
"À, không sao đâu, chúng tôi ổn - chúng tôi sẽ chỉ ở đây vài phút nữa thôi. Rất vui được gặp anh, tôi là Johnny, đây là Kun, chồng của tôi." Anh ấy đưa tay về phía Taeyong, cúi đầu nhẹ khi họ bắt tay. Họ bước vào căn hộ nhỏ, cởi giày khi bước vào hành lang. Nó tạo cho họ cảm giác ấm áp và thân thuộc. Mọi thứ Johnny biết về Jungwoo đều phản ánh qua những thứ nhỏ nhặt xung quanh căn hộ. Đôi mắt anh ấy hướng về Taeyong, lướt qua những đường nét trên khuôn mặt cùng đường viền hàm sắc nét của anh. "Anh làm người mẫu à?"
Lời khen khiến Taeyong bất ngờ, nhíu mày bối rối, nở một nụ cười lo lắng. "Uh, không. Tôi là đầu bếp bánh ngọt. Tôi sở hữu một tiệm cà phê và tiệm bánh trong khu phố gần ga Noksapyeong."
"A, thật không may. Anh sẽ trông rất tuyệt trong một số thiết kế của tôi," Johnny vờ than thở trong tuyệt vọng. "Ai đó với gương mặt hoàn mỹ như vậy sẽ được coi là báu vật trong ngành đấy."
"Bình tĩnh nào," Kun vặn lại. Anh ấy đập nhẹ vào bắp tay của Johnny, biết rõ niềm hứng thú của chồng mình với những thứ dễ thương và xinh xắn. Khi anh ấy nhìn Taeyong với một nụ cười ấm áp, anh cũng lặp lại điều tương tự. Anh ấy là một trong những người thuần khiết nhất mà anh từng gặp. "Tôi xin lỗi, anh ấy không tế nhị lắm. Cách anh ấy nói quá trơn tru, quá nguy hiểm. Anh ấy có cách để đạt được những gì mình muốn."
"Tất nhiên, đó là cách khiến em ở bên anh," Johnny trả lời, cánh tay anh ấy trượt qua eo, kéo Kun về phía mình. "Jungwoo đã sẵn sàng chưa?"
"Em ấy chỉ đang đi lấy áo khoác thôi. Tôi có thể hỏi trực tiếp anh một chuyện được không?" Taeyong khoanh tay, ưỡn hông ra khi anh dựa lưng vào ghế dài. Anh gật đầu khi Johnny ra hiệu cho anh tiếp tục, nhìn thoáng qua để xem liệu Jungwoo có còn ở trong phòng của mình không. "Em ấy nói với tôi bữa tối này là ý tưởng của anh nên tôi sẽ hiểu điều đó có nghĩa là tôi có thể hỏi trực tiếp. Xin lỗi vì đã nói thẳng, nó có thể vượt quá ranh giới và không phù hợp, nhưng tôi không muốn Jungwoo bị tổn thương. Tôi cần biết liệu anh có nghĩ điều này ... điều này, hay bất cứ điều gì với sếp của em ấy ... liệu đó có chỉ là một trò chơi đối với họ? Jungwoo ... em ấy hành động mạnh mẽ hơn thực tế ... nhưng em ấy cảm thấy bất an về rất nhiều thứ và toàn bộ tình huống này khiến em ấy phát hoảng."
Hai nhà thiết kế liếc nhìn nhau trước khi Kun nhún vai. Johnny thở dài một tiếng, đút tay vào túi áo khoác. "Chúng tôi không có quyền nói thay cho Doyoung và Jaehyun. Nhưng, tôi hiểu mối quan tâm của anh - chúng tôi cũng cảm thấy như vậy về họ và tôi cũng không muốn họ bị tổn thương. Nhưng tôi đã biết họ trong một thời gian dài rồi. Tôi biết họ sẽ không lao vào bất cứ điều gì quan trọng như thế này mà không thảo luận trước với nhau."
Kun gật đầu đồng ý khi Johnny nói. Anh quan sát cách Taeyong di chuyển, đôi lông mày vẫn nhíu chặt trên gương mặt tuyệt đẹp ấy. Johnny đã đúng - anh ấy nên là một người mẫu. "Tôi nghĩ họ cũng lo lắng không kém", Kun nói thêm. "Coi nào, chúng ta có ba tên ngốc hoàn toàn không biết gì. Tất cả bọn họ đều quan tâm nhưng sợ hãi không dám bước đến vì những gì có thể xảy ra."
"Được rồi, nếu một trong hai tên ngốc của anh làm tên ngốc của tôi buồn, tôi sẽ dùng tay không xé toạc cậu nhỏ của họ, tiếp đến là của hai người. Tôi định thử một công thức mới cho món bánh mì xúc xích."
Johnny nhăn mặt, hít một hơi trong khi khép chặt hai đùi theo bản năng. Bàn tay trong vô thức bảo vệ niềm kiêu hãnh của anh, bảo vệ anh khỏi những lời nói gắt gỏng của Taeyong. "Được rồi, Short Round, bình tĩnh đi. Tôi không nghĩ anh cần phải làm đến mức như vậy đâu. Nhưng chúng tôi sẽ làm những gì có thể để đảm bảo không ai mất bất kỳ phần cơ thể nào. Hãy nhắc tôi đừng bao giờ chọc giận anh."
Trước khi Taeyong có thể đe dọa thêm nữa, họ đã nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở tung khi Jungwoo lao ra. "Tôi rất xin lỗi vì đã khiến các anh phải đợi," em nói, cúi gập người xuống thắt lưng khi luồn qua chiếc túi đeo bên hông. "Em không thể tìm thấy chiếc áo khoác mà em muốn mặc, nên em đã lấy chiếc màu đen từ tủ của anh. Em – chuyện gì vậy?"
Ba người còn lại đứng yên trong căn phòng khách chật chội, ánh mắt của Johnny và Kun rơi vào mái tóc mới nhuộm và lớp trang điểm của Jungwoo với biểu cảm tò mò. Taeyong không cố gắng di chuyển khỏi vị trí của mình, vẫn nhìn Johnny khi Jungwoo bước đến. Jungwoo nhìn chằm chằm vào mắt ba người, một không khí căng thẳng nặng nề đến khó xử bao phủ căn phòng. "Mọi chuyện ổn chứ ạ?"
Kun là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo, kéo một nụ cười rộng trên khuôn mặt của mình. "Tóc của cậu trông thật tuyệt, Jungwoo-ah! Màu tóc rất hợp với cậu! Chúng tôi chỉ đang nói chuyện với Taeyong về việc làm người mẫu, nhưng anh ấy đã từ chối chúng tôi. Anh ấy quá tận tâm với tiệm bánh của mình. Cậu sẽ phải giúp chúng tôi thuyết phục anh ấy ký hợp đồng với chúng tôi!"
"Oh ... vâng, anh ấy đã nhận được những lời mời tương tự trước đây. Hầu hết mọi công ty ở Seoul đều mong anh ấy ký hợp đồng, nhưng anh ấy thực sự hạnh phúc với vị trí của riêng mình," Jungwoo trả lời, nhìn sang Taeyong vẫn đang bất động. "Yongie-hyung, anh nên, uh, mời bạn của anh qua. Em sẽ nhắn tin cho anh sau, được không?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Jungwoo kéo Taeyong trở lại hiện tại, vẻ mặt anh tuấn và bình tĩnh khi quay sang người bạn cùng phòng của mình. Đôi mắt Jungwoo bừng sáng đầy háo hức, tràn đầy năng lượng trong đó. Taeyong đã chiến đấu với ý muốn được véo má em như một người mẹ tiễn con trai mình trong ngày đầu tiên đi học. Thay vào đó, anh kéo Jungwoo vào một cái ôm thật nhanh, vòng tay ôm chặt lấy eo em ấy. "Được rồi, Woo. Chúc vui vẻ và nếu em cần bất cứ điều gì, bất cứ lúc nào, hãy nhắn tin cho anh ngay lập tức. Được chứ?"
Jungwoo gật đầu khi em thoát ra khỏi vòng tay của Taeyong, quay đi theo sau Johnny và Kun, người đã bước ra tới hành lang. Em xỏ chân vào giày, chỉnh lại gót chân trước khi vẫy tay với Taeyong và để cửa đóng lại sau lưng họ. "Một lần nữa cảm ơn các anh đã cho tôi đi nhờ, tôi cảm thấy thực sự tồi tệ vì sự bất tiện này."
"Thật sự không có gì đâu! Dù sao thì chúng tôi cũng không ngại tìm hiểu cậu kỹ hơn một chút. Cân nhắc đến việc chúng ta sẽ hợp tác với nhau trong vài tuần tới," Kun đáp, bước xuống cầu thang hẹp, tiến ra đường. Anh ấy dẫn đường đến chiếc xe đang đợi bên lề đường rồi mở cửa. "Nhớ thắt dây an toàn, Doyoung có thể sẽ giết tôi nếu cậu bị thương."
"Woah," Jungwoo lầm bầm, nhìn chằm chằm vào chiếc xe sang trọng, thứ đáng giá hơn cả tiền lương một năm của em. Nhanh chóng, em lấy lại tinh thần và trượt vào lớp da bọc ghế mịn màng, mùi da nồng nàn xộc vào khoang mũi khi Kun đóng cửa lại. Johnny ngồi vào ghế lái trong khi Kun ngồi phía trước bên cạnh anh ấy.
"Vậy Jungwoo, chúng ta không có nhiều cơ hội trò chuyện ở văn phòng. Điều gì khiến cậu muốn làm việc trong ngành thời trang vậy?" Kun hỏi, lướt điện thoại để tìm bài gì đó để bật. "Cậu có thích bài nào không?"
"Oh, uh ... Tôi không biết. Shawn Mendes? Và thật ra tôi có thể nói là tình cờ," em thừa nhận. Thời trang không phải là thứ mà em tìm kiếm nhưng em thấy nó tạo ra một kết quả đáng ngạc nhiên, đặc biệt là khi em không quá giỏi. Em dở tệ với môn lịch sử và ngày tháng, toán học là cơn ác mộng tồi tệ nhất của em ở trường và em không quan tâm đến y học. Em thậm chí còn không bận tâm đến việc học xong đại học, một phần là do không có đủ tiền và không có bất cứ thứ gì mà em thích. Jungwoo đã đăng ký thực tập dưới sự thúc ép của Taeyong để làm cho anh ấy ngừng lải nhải. Khi em được nhận phỏng vấn với trình độ tối thiểu của mình, em đã rất ngạc nhiên. Một tuần sau, em thực hiện cuộc phỏng vấn và khi Jaehyun gọi điện để thông báo kết quả chỉ một ngày sau đó, em chính thức bị sốc.
"Nhưng Jaehyun-ssi và Doyoung-ssi, họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều và tôi đã học được rất nhiều điều từ họ," em tiếp tục. Một nụ cười nhẹ nở trên khóe miệng khi tên của họ được thốt ra. Em nhìn lên để thấy ánh mắt của Kun đang nhìn mình qua gương chiếu hậu.
"Cậu có thích làm việc với Jaehyun và Doyoung-hyung không?" Giọng điệu ám muội của Kun nhẹ nhàng, trêu chọc và Jungwoo cảm thấy tai mình nóng ran lên.
"Đúng vậy, tôi thực sự thích ở cùng họ. Họ dường như đọc được suy nghĩ của nhau và họ rất tài năng," Jungwoo nói thêm. Kun ậm ừ khẽ khi xem lại bộ sưu tập nhạc của mình.
Quãng đường không quá xa, nhưng giao thông đông đúc khi họ đến gần khu Gangnam và xung quanh khách sạn. Tuy nhiên, họ vẫn đến được nhà hàng trước Doyoung và Jaehyun. Nó cho phép Jungwoo có đủ thời gian để điều chỉnh lại bản thân trong khi Johnny đưa chìa khóa cho người đánh xe.
Vào bên trong, lễ tân dẫn họ đến một lô ghế gần phía cuối nhà hàng. Ngồi vào chỗ, Jungwoo giữ khoảng cách với cặp đôi còn lại. Em cảm thấy hơi lạc lõng khi thấy Kun dính với Johnny ngay khi họ ngồi xuống. Bụng em nhộn nhạo, thắt lại trong khi em nhấp nhổm tại vị trí của mình. Tất cả cảm xúc chờ đợi, mong ngóng này... em cảm thấy cổ áo sơ mi như bị thắt chặt lại, mặc cho chiếc cúc trên cùng đang mở.
"Jungwoo – cậu có uống rượu không?" Kun hỏi khi với lấy menu. "Cậu thích bia, rượu vang, rượu soju ... hay thứ gì mạnh hơn? Gọi bất cứ thứ gì cậu muốn, đừng lo lắng về giá."
"Uh, tôi thường uống rượu vang? Nhưng không sao! Tôi sẽ uống bất cứ thứ gì anh gọi," Jungwoo lắp bắp, nhìn qua menu và cố gắng kiềm chế phản ứng của mình trước cái giá cắt cổ. Em với lấy cốc nước đặt trước mặt, nhấp một ngụm khi hồi hộp theo dõi cánh cửa. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ không xuất hiện và để em ở đây với Johnny và Kun? Nước không có tác dụng gì để làm dịu đi sự khô rát trong miệng em.
Vẻ mặt của Jungwoo chắc hẳn đã thể hiện rõ sự hoảng sợ và lo lắng của em bởi Kun đã nhìn lên khỏi quyển menu và nở một nụ cười an ủi. Anh ấy gần như khiến Jungwoo nhớ đến Taeyong, chăm sóc và nuôi dưỡng theo cách mà cha mẹ em chưa từng làm. Sự chân thành tràn ra từ đôi mắt đen của anh ấy, và Jungwoo cảm thấy trái tim mình rung lên khi nụ cười của Kun mở rộng và đê lộ lúm đồng tiền sâu.
"Không sao đâu Jungwoo-ah, họ sẽ đến sớm thôi." Kun vừa dứt lời, Jungwoo đã thoáng thấy cửa nhà hàng mở ra, Jaehyun và Doyoung bước vào. Ngay lập tức, tất cả như ập xuống cùng một lúc và Jungwoo lại phải với lấy cốc nước của mình. Họ nhìn quanh nhà hàng trước khi bắt gặp bóng dáng của em. Nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt của cả hai khiến Jungwoo cảm thấy như thể trọng lực đã biến mất.
Khuôn mặt của Doyoung rạng rỡ như một đứa trẻ trong ngày lễ Giáng sinh, sự dịu dàng trong ánh mắt anh là thứ Jungwoo chỉ nhìn thấy một vài lần nhưng không bao giờ cảm thấy đủ. Bên cạnh anh, vai Jaehyun thả lỏng như thể có một sức nặng vô hình nâng nó lên. Cậu đưa tay nắm lấy tay Doyoung, nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay đan vào nhau và hành động nhỏ bé ấy khiến trái tim Jungwoo lại một lần nữa rung động.
Họ là một cặp đôi đẹp như tranh vẽ, đẹp trai và thu hút mọi ánh nhìn mỗi nơi họ bước qua. Doyoung trong chiếc áo blazer màu đen và vàng sang trọng, chiếc áo khoác trơn bên ngoài chiếc áo sơ mi đen rộng rãi được trang trí bằng những vệt trắng. Một vài chiếc cúc trên cùng mở ra để lộ sợi dây chuyền bạc cùng một mảng ngực trần. Chiếc quần âu màu đen ôm sát lấy vòng eo hẹp và đùi anh. Trong khi đó, Jaehyun như một bức tượng sống, mái tóc hồng được vuốt lên làm nổi bật đôi mắt cười sáng lấp lánh. Giống như Doyoung, cậu mặc một chiếc quần jean màu đen, được thiết kế riêng, giản dị hơn một chút với những đường rách cách điệu trên đầu gối. Chiếc áo sơ mi đen trơn bằng vải sheer được nhét vào trong quần, trên cùng là áo blazer giả da rắn màu đen và bạc táo bạo.
Jungwoo bước ra khỏi chỗ ngồi, đứng chào khi họ đến gần. Jaehyun thu hẹp khoảng cách giữa họ quá nhanh, rồi do dự. "Tóc của cậu, nó....khác."
Ngay lập tức cậu hối hận với lời nhận xét khi tay Jungwoo đưa lên chạm vào những sợi tóc, mặt gục xuống khi toàn bộ người ngả về phía trước. "Anh ... anh không thích nó sao? Tôi đã nói với Taeyong rồi ... trông nó giống như một quả bí ngô."
"Không, tôi thích nó! Tôi thích bí ngô, đó là món ăn yêu thích của tôi. Tôi xin lỗi, tôi chỉ ngạc nhiên vì nó có màu vàng khi cậu ở công ty. Trông cậu rất đẹp với mái tóc mới", Jaehyun cười rạng rỡ, không chắc chắn phải làm gì với cậu bé đang bối rối trước mặt. Sự chân thành trong lời nói của cậu khiến Jungwoo mỉm cười trở lại khi ánh mắt họ khóa chặt vào nhau còn Jaehyun thì thở phào nhẹ nhõm. "Tôi có thể .... Ôm cậu được không? Nếu cậu thấy thoải mái với điều đó."
Jungwoo gật đầu và Jaehyun không lãng phí thêm một giây nào, kéo em vào một cái ôm thật chặt. Ở trong vòng tay của Jaehyun mang lại cảm giác thật an toàn và đúng đắn. Trái tim em rạo rực, được ôm trọn bởi hương nước hoa thoang thoảng của Jaehyun. Em ghi nhớ cảm xúc tuyệt diệu khi cánh tay của Jaehyun vòng qua eo. Em phải cố gắng ngăn lại mong muốn kéo dài cái ôm này ngay khi em bắt gặp cái nhìn chăm chú từ Doyoung.
"Trông cậu rất tuyệt, Jungwoo. Cảm ơn vì đã đến tối nay," Doyoung nhận xét khi Jaehyun đưa Jungwoo qua chỗ anh. Áp sát cơ thể của họ vào nhau, Doyoung để ý thấy cậu nhóc rùng mình như thế nào khi bị anh chạm vào, mặt mũi đỏ bừng. Anh lướt nhẹ chóp mũi của mình dọc theo vành tai của Jungwoo, giọng trầm xuống. "Chuyện này cũng ổn chứ?"
"Tất-tất nhiên," Jungwoo cố gắng phát ra câu trả lời, những ngón tay nấn ná trên mảng da trần trước ngực Doyoung. Em cảm thấy cái giật nhẹ ở cánh tay và liếc nhìn vào chỗ ngồi, phát hiện ra Jaehyun đã ngồi vào chỗ trước đó của mình. Cậu ra hiệu cho em ngồi xuống và Jungwoo nuốt nước bọt, cổ họng nhấp nhô. Em nhận ra mình sẽ hoàn toàn bị kẹp giữa bởi hai người. Em bước vào chỗ bên cạnh Jaehyun khi Doyoung chào Johnny và Kun trước khi tham gia cùng họ.
"Hyung, cảm ơn anh đã đón Jungwoo, em xin lỗi vì đã không thể đến đó." Doyoung gật đầu khi cầm menu lên, cúi đầu về phía Johnny.
Người anh lớn cười lớn, giọng nói êm ái vang vọng khắp nhà hàng. "Chẳng có gì đâu! Bọn anh đã có thêm thời gian bên cạnh cậu thực tập sinh dễ thương của các cậu và gặp gỡ người bạn cùng phòng khá hấp dẫn của cậu ấy. Anh đã cố gắng để anh ấy ký hợp đồng với công ty, nhưng rất tiếc anh ấy không có ý định đó. Anh định gọi một chai vang đỏ, được không? "
"Em thích vang trắng hơn, nhưng nếu anh là người trả tiền thì không sao cả. Em sẽ uống bất cứ thứ gì anh gọi. Jungwoo, cậu có thích gì không?" Doyoung quay sang cậu thực tập, tay anh tìm cách đặt lên đầu gối của Jungwoo.
"Em thích vang trắng, nhưng nếu Johnny-hyung muốn vang đỏ thì cũng được," Jungwoo nói, thấy đỡ căng thẳng hơn một chút. Ở bên trái, em cảm thấy hơi ấm từ chân Jaehyun truyền sang và nó mang lại cho em cảm giác được an ủi. "Tôi không hay đến những nơi như thế này, vì vậy bất cứ thứ gì anh ấy gọi đều được."
"Cậu đã gọi anh ấy là 'hyung' rồi sao?" Doyoung trêu chọc, bóp nhẹ vào đùi em.
Jungwoo giấu đi tiếng cười nhẹ khi cảm giác ngượng ngùng tan biến và Johnny gọi người phục vụ. Bầu không khí dần trở nên hòa hợp. Bàn được lấp đầy bởi những cuộc trò chuyện về kinh doanh và thiết kế. Jungwoo hài lòng lắng nghe và tiếp thu hết khả năng. Rượu được mang ra và phục vụ tại bàn, hai chai vang đỏ và trắng. Jungwoo phát hiện ra em rất hợp với Kun, vì xuất phát điểm của anh ấy cũng là thực tập cho Johnny.
Khi thức ăn được dọn ra còn rượu thì vơi dần, Jungwoo thấy mình thả lỏng. Em ngừng căng thẳng về việc mọi thứ đang diễn ra như thế nào. Sự căng thẳng đã qua đi từ lâu khi Johnny chia sẻ những câu chuyện của Doyoung và Jaehyun hồi còn ở trường đại học, phần lớn là những câu đùa thân thiện về ký ức xấu hổ của họ. Khuôn mặt của Jungwoo nóng lên vì rượu và những tràng cười không ngớt, và cả vì trái tim loạn nhịp trong lồng ngực. Cảm giác nặng nề bao trùm khắp cơ thể, em thả mình dựa vào cánh tay để trên lưng ghế phía sau của Jaehyun.
"Cậu ổn chứ, Jungwoo?" Jaehyun hỏi, quay đầu sang để nhìn người trẻ hơn.
Jungwoo gật đầu, ậm ừ thay cho câu trả lời, em cảm thấy đủ táo bạo để trượt một tay lên đùi Jaehyun, gần đũng quần cậu một cách nguy hiểm. Những ngón tay mềm mại ấy khiến Jaehyun bất ngờ, chân co lại khi cậu cố ngồi thẳng dậy. Đầu gối cậu đập vào bàn, tạo ra tiếng động lớn, mọi cuộc nói chuyện đột ngột dừng lại và ánh mắt dồn về phía họ. Jungwoo cảm thấy sự hoảng loạn bắt đầu tăng lên. Em sững người, mắt mở to trước khi rụt tay lại như thể bị bỏng. Chết tiệt....
"Jaehyun, cậu ổn chứ?" Johnny trêu chọc, nhấc ly rượu lên để nhấp vài ngụm cuối cùng trước khi uống cạn. Anh ấy nhìn Jaehyun với vẻ mặt tò mò, nhìn thoáng qua về phía Jungwoo trước khi nhếch mép đầy trêu chọc. "Bọn anh có làm lỡ chuyện gì không, Hyunnie?"
"Anh biết tửu lượng của em tốt hơn anh mà, hyung. Chân em bị tê khi nghe những câu chuyện về "quãng ngày vinh quang" của anh đấy," Jaehyun đáp lại. Để khẳng định, cậu đá chân về phía trước, thúc vào bắp chân của Johnny khiến anh ấy bật ra một tiếng chửi thề, trong khi Kun cố nén cười. Jaehyun cười khúc khích khi cậu di chuyển cánh tay qua vai Jungwoo, xoa đều trên đầu vai em. Cậu quay sang Jungwoo, ghé sát vào tai em, thì thầm. "Xin lỗi nếu làm cậu giật mình, tôi không mong đợi ... điều đó."
Thanh âm trầm thấp ấy khiến em run rẩy. Ở bên cạnh, em không bỏ lỡ cái nhìn của Doyoung trượt xuống bàn tay đang đặt trên đùi Jaehyun.
Em chú ý cách Doyoung nhướng mày thích thú khi uống cạn cốc rượu của mình. Rất may, Kun đã tiếp tục câu chuyện còn dang dở của Johnny và cuộc trò chuyện lại tiếp tục.
"Không sao đâu, tôi không... đáng lẽ tôi không nên làm vậy," Jungwoo lắc đầu lẩm bẩm về phía Jaehyun. Mặc dù bữa tối diễn ra tốt đẹp, em vẫn cảm thấy không khí xung quanh đặc quánh lại. Em cần một chút thời gian để thu thập suy nghĩ của mình. Quay về phía Doyoung, em nở một nụ cười ngượng ngùng đầy hối lỗi. "Tôi rất xin lỗi, anh có phiền nếu tôi vào nhà vệ sinh?"
"Không cần vội, chúng tôi sẽ ở đây. Chúng tôi có thể xem thực đơn món tráng miệng khi cậu quay lại." Doyoung trượt ra băng ghế, một tay đặt lên lưng em khi em đi ngang qua.
Không khí mát lạnh trong nhà vệ sinh làm em hít một hơi đầy run rẩy, cảm thấy thật nhẹ nhõm. Bước tới trước gương, Jungwoo nghiêng người về phía trước bồn rửa khi ổn định lại bản thân. Tâm trí em chạy hàng triệu dặm một giờ, chiếu lại toàn bộ hành động và lời nói của em trong suốt cả buổi tối. Em muốn tạt nước lên mặt, nhưng lớp trang điểm mà Taeyong đã dày công chăm chút sẽ bị phá hỏng mất. Thay vào đó, em chỉnh lại tóc, vuốt phần tóc mái rủ trước mắt.
Jungwoo thở ra một hơi nặng nhọc, cố gắng vén tóc mái ra sau. Đáng nhẽ em nên để Taeyong tạo kiểu cho nó. Vặn vòi nước, em làm ướt tay trước khi lùa tay vào tóc khi Jaehyun bước vào. Không một lời nào được thốt ra, cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Jungwoo trong gương, em sững người, đôi mắt đen, đầu ngẩng cao khi cậu đi lướt qua.
Jungwoo nhìn Jaehyun qua gương, tiếp tục rửa tay. Em biết mình không nên nhìn chằm chằm vào tấm lưng và bờ vai rộng, đặc biệt là khi Jaehyun chỉ ở đây để sử dụng nhà vệ sinh. Nhưng đột nhiên nó giống một phòng tắm hơi hơn, và em gần như muốn cởi bỏ áo khoác của mình. Lau khô tay, em đưa tay đến từng cúc áo sơ mi, đấu tranh với suy nghĩ về việc mở thêm vài cúc áo nữa hay không. Quá bận bịu với cái cổ áo, Jungwoo đã không nhận ra Jaehyun lúc này đang đứng ngay bên cạnh.
"Mở thì tốt hơn," Jaehyun trầm ngâm, liếc nhìn qua khóe mắt. Cậu nhìn chằm chằm vào mảng da trần khi Jungwoo cởi bớt cúc áo. Jaehyun hít một hơi, thở dài thườn thượt, dựa lưng vào quầy. "Tôi có thể hỏi cậu một điều được không? Chuyện này ... việc tán tỉnh Doyoung và tôi ... cậu có nghiêm túc về nó không? Hay cậu đang tìm kiếm một thứ gì đó nhanh chóng hay đơn giản? Chuyện đó hoàn toàn ổn thôi, miễn là chúng ta đều nhận thức và đồng ý với điều đó."
"Tất nhiên là tôi nghiêm túc về việc đó," Jungwoo nói nhỏ. Em nuốt nước bọt, tránh ánh mắt của Jaehyun. Răng cắn chặt vào môi, day nó đến khi nó sung đỏ lên. Em thở hắt ra, hoàn toàn không nhận thức được mình đã nín thở từ nãy đến giờ và ngước lên, nhìn chằm chằm vào mắt của Jaehyun. "Tôi không biết liệu tôi có thể làm điều này không nếu nó chỉ là một điều gì đó bình thường đối với anh."
Rất nhiều hy vọng và những lời hứa không thành lời đọng lại trong biểu cảm của Jungwoo. Hơn bao giờ hết Jaehyun muốn ngừng chống lại suy nghĩ muốn hôn em. Một suy nghĩ mà cậu đã tránh trong một thời gian dài, mặc dù đã dành một khoảng thời gian không hề nhỏ để ám ảnh về việc đôi môi căng mọng đến khó tin của em. Cách nó quấn quanh ống hút trong khi Jungwoo uống cà phê trong các cuộc họp hay cách nó cong lên thành nụ cười rạng rỡ, lộ ra chiếc răng thỏ khi em cười vì bất cứ trò đùa ngớ ngẩn nào của Lucas. Chỉ có điều lần này Jungwoo nhận ra cậu đang nhìn chằm chằm.
"Tôi nghĩ chúng tôi cũng không muốn điều đó ... ý tôi là coi điều này là bình thường." Jaehyun thì thầm khi đưa tay ra. Ngón tay cậu di chuyển trên đường cong từ quai hàm của Jungwoo đến bên dưới tai em. Cái gì đó khi ánh mắt Jungwoo chuyển động, một sự tò mò mà Jaehyun đã không nhận ra trước đó và cậu cảm thấy một đôi tay đang nắm chặt lấy hông mình. Jungwoo dựa sát vào, mắt nhắm nghiền khi em nghiêng người xuống. Đột nhiên, giây phút mà Jungwoo áp môi hai người vào nhau như kéo dài hàng tiếng đồng hồ.
Lòng bàn tay Jaehyun luồn ra sau đầu Jungwoo, kéo em lại gần hơn. Ban đầu, tất cả những gì cả hai làm chỉ là khám phá và cảm nhận đối phương. Jungwoo tạo ra hàng loạt những dòng cảm xúc chạy dọc khắp cơ thể cậu, hơi ấm cùng đôi môi mềm mại áp lên môi cậu. Mọi ảo tưởng về việc hôn Jungwoo sẽ như thế nào đều hoàn toàn sai, vì nó còn hơn thế nữa. Cậu đã không hôn ai đó như thế này kể từ lần đầu tiên hôn Doyoung. Và cũng giống như khi nó bắt đầu, nụ hôn đầu tiên này đã kết thúc quá sớm khi Jungwoo nhanh chóng lùi lại. "Tôi xin lỗi tôi -"
"Đừng. Hôn em có cảm giác như thiên đường vậy," Jaehyun thì thầm, hương vị của son dưỡng mùi anh đào của Jungwoo đọng lại trên môi cậu. Cậu cần nhiều hơn, và cậu đẩy mình ra khỏi bồn rửa tay. Tiến lên phía trước, cậu ôm lấy khuôn mặt của Jungwoo giữa hai bàn tay của mình, bụng nóng bừng khi cậu hôn em lần nữa. Jungwoo mở miệng cho anh ấy tiến vào, một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng em và Jaehyun lấy lại quyền kiểm soát hoàn toàn, cánh tay vòng qua lưng Jungwoo. Lưỡi cậu di chuyển trong miệng Jungwoo, và cậu thích khám phá từng phần của nó.
Jaehyun kéo môi em vào giữa hai hàm răng của mình, mút lấy nó cho đến khi nó sưng đỏ lên và Jungwoo rên rỉ giữa nụ hôn của hai người. Không khí như nóng bừng lên, khiến mọi bộ phận của cậu bốc cháy khi những xung động truyền qua dây thần kinh. Cậu đẩy Jungwoo ra sau, ấn em vào bức tường gạch khi cậu di nụ hôn từ chiếc cổ dài đến xương quai xanh thanh mảnh. Jaehyun yêu cách cơ thể Jungwoo run lên khi những ngón tay cậu lướt trên lớp áo sơ mi trơn mượt, lần theo những múi cơ rõ ràng ẩn bên dưới. Một phần trong cậu biết những người khác hẳn đã nhận thấy khoảng thời gian dài họ đã mất tích. Vậy nhưng Jaehyun không thể quan tâm đến điều gì khác ngoài cảm giác cuối cùng đã có Jungwoo trong vòng tay. Cậu không hề quan tâm đến việc dừng lại khi nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra rồi khóa lại, sau khi bất cứ ai đã bước vào.
"Bắt đầu mà không có anh sao?"
Tay Jungwoo bất động khi giọng nói của Doyoung vang lên, nắm chặt lấy áo khoác của Jaehyun trong khi lùi lại. Em cảm thấy bàn tay của Jaehyun vẫn đang di chuyển dọc theo lưng mình, hơi thở dồn dập, và mỗi cái chạm giúp em bình tĩnh hơn một chút. Vậy nhưng Jaehyun vẫn không ngừng lại việc đánh dấu dọc cần cổ em. Thay vào đó, anh ấy chỉ ậm ừ thừa nhận, những rung động trên da thịt của Jungwoo chạy dọc xuống sống lưng em. Em ghét cách mình rên rỉ lớn tiếng, cách nụ cười khúc khích trầm thấp của Jaehyun khiến em cọ lên bắp đùi đặt giữa hai chân em. "Jae-Jaehyun-hyung..."
Jaehyun dừng lại trước tiếng rên rỉ trong giọng nói của Jungwoo, lùi lại để chiêm ngưỡng tác phẩm cậu tạo ra trước khi nhìn sang Doyoung, đang dựa lưng vào cửa. Cậu liếm môi, nếm hương vị của Jungwoo còn đọng lại trên đó. "Đáng lẽ anh phải đến đây sớm hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro