《Dối》
*Dạo này có một số bạn nhắn tin riêng với mình hỏi sao không thấy mình đăng truyện nữa, rất cảm ơn mọi người vẫn còn nhớ tới mình. Lí do mà mình tạm ngừng đăng 《Dối》 là vì vấn đề học tập, mình đã lên lớp 12 nên không còn thời gian nhiều hay đều đặn như trước nữa. Cốt truyện cũng như kết cục của 《Dối》 đã được định ra ngay từ ban đầu mình viết truyện rồi. Nên mình sẽ nhả nó ở đây cho các bạn xem đợi khi nào mình rảnh sẽ viết tiếp. Còn ngoại truyện của Scorpioris và Aquarius mình đăng sau nhe^^
Nói đến vì sao vương phi trúng độc, độc này như thế nào, có nặng hay không thật ra cũng chẳng phải việc gì lớn lao. Đây chỉ là 'sự trừng phạt' nho nhỏ của Aquarius dành cho nàng. Đúng vậy, Aquarius của chúng ta đã trở lại, chính là kiểu đùng một cái xuất hiện trước cửa vương cung, sau đó vẻ mặt ấm ức nhu nhược nhưng trở tay quăng cho đại đế còn đang ngơ ngác một cái tát trời giáng khiến gã lăn từ trên vương vị xuống dưới đất.
Đại đế cũng rất thảm thương không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vừa bàn chuyện chính sự xong thì thấy vị sủng phi mất tích mấy tháng trời của gã xuất hiện, vừa khóc vừa đánh gã suýt chảy máu mũi. Tới lúc gã hỏi đã xảy ra chuyện gì thì nhất quyết không trả lời, còn bày đặt thâm ý nhìn gã rồi bày ra cái kiểu lý do.
"La mã dạo này lạnh lẽo, thiếp đi sang Ai Cập hưởng một ít cái nóng khiếp người bên ấy mà thôi"
Đại đế chỉ biết nở nụ cười gượng gạo.
Coi gã là tên đần sao?
"Vương phi của thiếp đâu? Thiếp xuất hiện rêu rao như vậy cũng chưa thấy bóng dáng nàng. Xem ra thật sự bệnh không nhẹ."
Đôi mắt tím của Aquarius híp lại gần nhau khi cười. Mà cái nụ cười kia trông tà ác hết sức. Đại đế bỗng như hiểu ra điều gì, gã nhảy dựng lên, đôi mắt lấp lánh cười toét cả miệng.
Bất quá gã không thể tiếp tục để Scorpioris như vậy. Bằng không gia đình bên nàng sắp gỡ luôn cái mái của vương cung. Aquarius cũng thiện tâm mà nói cho Đại đế thuốc giải là những bông hoa màu lam mọc ở không xa hướng tây xa mạc. Gã có thể tới đó tìm, hơn nữa Aquarius còn dặn dò thêm
"Đại đế có thể dẫn theo hầu cần của vương phi, tên đó chắc chắn sẽ biết loài hoa này"
Vì vậy, Virgo theo chân Germinian đi tìm thuốc giải theo lời chỉ dẫn của Aquarius. Tuy tìm thấy thuốc giải nhưng bọn họ cũng gặp không ít rắc rối. Virgo chắn đao thay Germinian khi bị bọn cướp tấn công, khiến hắn tạm rơi vào hôn mê. Có lẽ cũng vì lần vào sinh ra tử đó, Germinian đã thật sự thích Virgo. Gã chăm sóc hắn, cõng hắn về đến La Mã. Chờ ngày Virgo bình phục trực tiếp thổ lộ với hắn và bị Scorpioris trốn đằng sau nghe thấy.
Lần này Scorpioris thật sự bùng nổ không thể nhẫn nhịn. Vì không khiến người nghi ngờ, nàng sai Virgo bỏ thuốc phiện cùng độc cho Germinian uống hằng ngày.
Đợi đến khi gã phát hiện ra thì cũng không kịp nữa. Hận thù cùng tình yêu điên cuồng khiến Germinian điên dại. Khi trút hơi thở cuối cùng, gã hứa sẽ trao ngai vàng cho đứa con trai không có máu mủ của mình là Leorus nếu cậu giết Virgo và chôn xác hắn bên cạnh gã. Leorus vờ khóc lóc đồng ý.
Dẫu vậy khi lên ngôi, Leorus đã không vâng theo lời cha mình, kết quả là cậu đã chứng kiến cảnh Scorpioris và Virgo lột da Aquarius rồi vứt xác nàng dưới đáy sông nile. Lúc ấy làn da nửa bên mặt của Aquarius đã bị kéo xuống, chỉ còn lại máu cùng phần xương lộ ra. Đôi mắt tím của nàng gắt gao nhìn Scorpioris, nụ cười kinh dị tới tận mang tai. Như mụ điên lặp đi lặp lại.
"Scor... Scor! Lần này nhất định sẽ không để ngươi chạy thoát... Scor"
Virgo trông thấy vương phi lùi lại, biểu tình khó coi. Hắn lập tức giải quyết nhanh gọn Aquarius. Leorus tận mắt nhìn người mình yêu lột da tra tấn mẹ mình, thù hận khiến cậu thở không nổi. Nhưng biết rằng tiên đế chỉ vừa mới chết, căn cơ của cậu không đủ để đấu lại hai người kia, chỉ đành lui về sau chờ đợi thời cơ.
Nhận được sự hỗ trợ của Ai Cập, Leorus thuận lợi đăng cơ. Trong đại điển, cậu sai 5 tên binh lính làm nhục Scorpioris trước mặt bàn dân thiên hạ. Càng đau đớn hơn là trước mặt Virgo, nàng tuyệt vọng, khuất nhục tự vẫn. Về phần Virgo, hắn bị Leorus đập nát xương cốt ở chân phải, cậu bắt hắn nuốt con rết khiến giọng nói hắn bị hủy hoại. Sau đó cầm tù hắn trong cung điện của mình, ngày ngày làm nhục.
Yêu phải một kẻ tàn nhẫn cùng dối trá đã xé rách trái tim Leorus. Biến cậu từ một đứa trẻ ngây thơ trở thành một tên điên tàn bạo.
Mà Aries cũng gần như phát điên lên. Virgo là điều kiện khiến cô chấp nhận hợp tác với Leorus. Vậy mà cho tới khi Leorus lên ngôi cô vẫn không có được hắn. Chiến tranh nổ ra, Virgo dùng lưỡi liềm đâm xuyên qua thân thể mình cùng Leorus để trả thù cho Scorpioris. Cũng coi như kết thúc câu chuyện bi kịch giữa họ.
Nhưng sự thật liệu câu chuyện có kết thúc ở đây chăng?
Virgo sẽ chết đi khi mà sứ mệnh của hắn còn dang dở, tội lỗi mà hắn gây ra khiến hắn phải xa cách với vị thần của hắn mãi mãi.
Kẻ lưu lạc giở ngược câu chuyện còn đang dang dở, kể cho bạn anh ta nghe về phần truyện bị giấu.
Hơn trăm năm trước, chiếc gương sự thật nghịch ngợm trốn khỏi thần điện, nó giấu mình xuống sông rồi bắt gặp xương cốt tỏa sáng lấp lánh như thỏi vàng của Thần đã giấu. Say mê cái vẻ đẹp ấy, trong gương dần hiện lên bóng hình của “Virgo”, gương bảo vệ cái bóng rồi yêu nó, bầu bạn cùng cái bóng hàng nghìn năm cho tới khi cái bóng có nhận thức riêng. Lúc này Thần vớt tấm gương và xương cốt lên mặt nước. Thần đập vỡ chiếc gương sự thật mang cái bóng “Virgo” thoát ra ngoài, trao xương cốt cho cái bóng rồi từ đó “Virgo”ra đời. Cho rằng đây là người đã tạo ra mình, “Cái bóng Virgo” hết mực trung thành và trao trọn con tim cho Thần. Còn những mảnh gương bị vỡ lại rơi xuống thế giới loài người, chúng hoá thân thành đức vua La Mã_ Germinian, Vương tử chính trực_ Leorus hay nàng công chúa xứ Ai Cập_Aries.
Trong những năm tháng gắn bó, Thần hết mực yêu thương Virgo, nhưng Thần luôn tự hỏi liệu rằng khi Virgo phát hiện ra mình đã nhận sai người tạo ra hắn thì hắn có còn trung thành với mình nữa hay không.
Thần bèn lên kế hoạch với Vua Duat lừa gạt Virgo vì mình mà giết sạch nhân loại, chủ mưu là để Virgo tự tay tiêu huỷ sự tồn tại của chiếc gương sự thật trong số người đó, bởi chính Thần cũng không biết chiếc gương sự thật là những ai hay hóa thành bao nhiêu người. Vua Duat đã thì thầm vào tai Virgo.
“Hãy dùng trí khôn của mi càn quét mọi thành trì trong Sa Mạc, hãy dùng màu đỏ diễm lệ nhuốm màu sông nile thuần khiết để đánh thức vị Thần đáng kính của mi.”
Khi Virgo tỉnh dậy, hắn đã bị lạc vào quá khứ của Thần. Ở đây, Virgo nhìn ra nỗi cô đơn hàng trăm năm và khát khao được bên cạnh ai đó của người. Và rồi cảm nhận tâm tình say mê, hạnh phúc mỗi khi Virgo xuất hiện, người đó đau đớn, mờ mịt trong đêm tối, sợ rằng hạnh phúc nhỏ nhoi rồi sẽ tan biến vào một ngày nào đó.
Thần yêu chúng sinh, là hạnh phúc
Thần yêu ngươi, là bi kịch
Vị thần ấy xuất hiện trước mặt Virgo, mái tóc dài xõa trên mặt đất, khuôn mặt diễm lệ đang lặng lẽ rơi những giọt nước mắt.
"Ta yêu ngươi, là sai sao?"
Virgo rũ mắt. Trăm năm, bỗng chốc trở nên ngắn ngủi.
"Vir..."
Giọng nói của Aries nghẹn ngào vang lên. Những ánh sáng xung quanh hóa thành hình bóng của cô, hay nói đúng hơn... là Chiếc gương sự thât.
Âm thanh của cô trở nên trầm hơn
"Ta đã, chờ đợi ngươi rất lâu rồi..." Đó là Germinian.
Hắn tiếp tục biến ảo, trở thành Leorus.
"Dù cho, là lừa gạt, dối trá, những âm mưu cùng sự lạnh lùng..." Ta cũng đã dũng cảm vượt qua.
Vì vậy ngươi có thể thương xót ta một chút, ôm lấy ta lần này được không.
Ngươi không nhận ra ta, ngươi lừa ta, ngươi vì hắn làm tổn thương ta. Ta sẽ không để ý nữa.
Xuân hạ thu đông, vĩnh không chia lìa.
Đôi tay Virgo run lên, hắn mờ mịt không biết nên đi về phía ai. Một người, từng là tín ngưỡng của hắn. Một người, vốn dĩ nên là người hắn yêu.
Hắn nghiêng đầu, nhìn về thần vẫn luôn im lặng. Nước mặt của người hóa thành mưa đến với thế gian, chua sót đến vậy.
Thật ra, đây là lần thứ hai Virgo nhìn thấy thần khóc.
Lần đầu là trong một đêm trăng rằm, Virgo tỉnh dậy từ chiếc giường mềm mại của Thần. Hắn nhìn khuôn mặt người đang say giấc nồng, chẳng biết vì sao những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt đang nhắm chặt của người. Thần mê man gọi.
"Vir..."
Virgo trấn an hôn nhẹ lên trán người. Thủ thỉ như một tình nhân thân yêu.
“Mộng đẹp, Thần.”
Hắn nào có biết, lời chúc của hắn lại mang đến ác mộng đen tối ám ảnh một linh hồn vất vưởng khác.
Hắn biết rằng, hắn yêu người hơn cả tưởng tượng của mình. Đó là điều không thể thay đổi đươc. Virgo bước chậm đến, ôm lấy chiếc gương sự thật. Nước mắt trào ra vì biết những bất công mà nó đã phải chịu
"Xin lỗi ngươi"
Chiếc gương sự thật gào khóc, nó căm hận người này.
Vì sao!
Vì sao không nhận ra nó!
Vì sao không lựa chọn nó!
Vì sao!
Rõ ràng, nó là tạo ra hắn, bảo vệ hắn trước. Nó khát khao sự ra đời của hắn đến thế.
Mà thần chỉ là tên trộm, dùng quyền lực cướp đi người nó yêu. Lại có được tình yêu chân thành của người đó.
Nó không cam lòng
Giây phút, chiếc gương sự thật lại vỡ tan. Lần này, mảnh vỡ của nó thật sự tan biến.
Virgo tỉnh dậy, lập tức chạy thẳng ra ngoài thần điện. Một cành hoa rơi qua mắt hắn, nhưng không thể nào khiến hắn quên được thân ảnh của người ấy.
"Non ti lascerò più piangere"
'Thần' mỉm cười, hương hoa sen phảng phất cả không gian.
'per sempre'
_End_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro