Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Có thể là ngày hôm qua bị nhiễm lạnh, Thiên Tinh khi về đến nhà có chút choáng váng đầu, đi đến hòm thuốc trung lấy ra thuốc hạ sốt liền uống với nước ấm nước, đầu choáng váng nặng nề, liền trực tiếp chui vào trong chăn. Không biết nằm bao lâu, phảng phất nghe thấy tiếng chuông cửa, muốn đi mở cửa lại có cảm giác cả người vô lực, không thể động đậy. Chuông cửa không biết vang lên bao lâu, liền dừng rung, sau đó lại là tiếng mở cửa, trong cái mơ mơ màng màng hắn lại cảm giác được có người nhẹ nhàng sờ sờ trán muốn mở mắt ra nhìn nhưng lại không mở ra được.

_"Như thế nào nóng như vậy?"

Hình như có người đang nói chuyện với hắn nhưng sao mí mắt hắn nặng trĩu không làm sao mở ra được. Đến lúc Thiên Tinh hạ sốt tỉnh dậy liền phát hiện trên bàn tay đang ghim kim truyền nước biển, vừa muốn ngồi dậy thì cửa phòng được mở ra.

_ "Đừng lộn xộn, cẩn thận kim dịch chuyển."

Nguyên lai là Bạch a di, lại thấy nàng bưng một chén cháo còn tỏa khói từ từ đi lại.

_"Tính tính thời gian, ta nghĩ con cũng nên tỉnh, sợ con đói bụng nên ta nấu cho con ít cháo."

Vốn dĩ hắn không cảm thấy đói nhưng nhìn bát cháo lại nghe a di nói xong tự nhiên cảm thấy đói bụng.

_" Con nói thử xem ta không hiểu nổi, con phát sốt lại không biết hay sao? Nếu không phải a di trùng hợp lại đây phát hiện, chỉ sợ con sốt hồ đồ đến chết trong nhà mất."

Nói xong liền ngồi xuống bên giường, múc từng muỗng cháo thổi thổi cho bớt nóng mà đút cho Thiên Tinh. Thiên Tinh nuốt xuống muỗng cháo đầu tiên liền giải thích.

_ "Con đã uống thuốc hạ sốt, vốn tưởng rằng ngủ một giấc liền sẽ khỏe lại."

_ "Như thế nào không cẩn thận, con đã lớn như vậy cũng không biết chăm sóc tốt cho bản thân, nếu không phải ta không yên tâm lại đây nhìn xem, con đó, phỏng chừng liền sẽ sốt đến choáng váng." Bạch a di lại dông dài.

"Đã biết, a di, con lần tới sẽ chú ý."

_"Còn muốn có lần tới nữa."

_". . . . . . Không muốn."

Một bát báo thịt nạc trứng muối rất nhanh thấy đáy, hắn cự tuyệt ăn thêm. A di liền đem bát xuống bếp rửa sạch sẽ, lại giúp hắn quét dọn nhà cửa. Bạch a di chính là Bạch Thanh Thanh, là một bác sĩ khoa phụ sản, là bạn thân của mẫu thân hắn. Hắn từng nghe mẫu thân kể lại khi hắn chào đời là được a di trợ giúp. Nàng cùng mẫu thân còn có cả phụ thân đều là cô nhi, cùng sống trong cô nhi viện, tình cảm như chị em ruột. Ba người họ cùng đầu là cô nhi nhưng Bạch a di may mắn hơn khi được một nhà tốt bụng nhận nuôi. Trên đời này hắn nhận được tình yêu thương vô bờ của mẫu thân thì cũng nhận được sự quan tâm chăm sóc của a di không ít hơn bao nhiêu. Nhất là khi mẫu thân qua đời hắn chỉ còn lại mỗi a di là người lo lắng, để tâm những việc nhỏ trong cuộc sống của hắn. Trong tận đáy lòng hắn vô cùng cảm kích a di, lời cảm ơn cũng không đơn giản nói ra miệng là xong.

Trong nhà bếp, Bạch Thanh Thanh bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, Diệp Thiên Tinh đi theo bên cạnh phụ rửa rau. Kỳ thật Bạch Thanh Thanh không yên tâm cho sức khỏe của hắn, sợ nữa đêm hắn lại phát sốt cho nên còn chưa về lại nhà nàng.

_ "con về phòng nghỉ ngơi đi, nơi này mình ta làm là được rồi."

_"Không có việc gì đau ạ con đã hết sốt rồi chắc là do ngày hôm qua con bị ướt mưa thôi."

_"Đúng rồi, tối hôm qua con đi đâu vậy, lúc ta lại đây thấy con không ở nhà, trời cũng đã khuya."

_"Dạ, ngày hôm qua con ngủ lại nhà một bạn cùng lớp."

_"Thẩm lãng?"

_"Không phải, là nhà của PCảnh Hành, là thiếu gia của tập đoàn Phó thị."

_"A"

Đột nhiên con dao cắt trúng ngón tay của Bạch Thanh Thanh, máu đỏ nhanh chóng chảy xuống ngón tay. Thiên Tinh nghe thấy tiếng la liền nhìn lại.

_"A di, không có việc gì đi, con đi lấy băng keo cá nhân."

Bạch Thanh Thanh vội nắm lấy tay của Thiên Tinh.

_"A di không bị gì, con vừa rồi nói ai?"

_ "là Phó Cảnh Hành ạ". Diệp Thiên Tinh có chút mịt mờ

_ "Không phải, là câu sau câu kia. Con là nói hắn là thiếu gia tập đoàn Phó thị? Là tập đoàn Phó thị nào?"

_"Còn có cái nào Phó thị nữa ư, không phải chỉ có một cái tập đoàn Phó thị thôi sao." Diệp Thiên Tinh cảm thấy có chút buồn cười.

Ngay sau đó nhìn sắc mặt có chút tái nhợt Bạch Thanh Thanh nói:

_"A di, người làm sao vậy? Sắc mặt sao kém như vậy."

_"Không có việc gì, không có việc gì."

Ban đêm, Bạch Thanh Thanh vào phòng ngủ của Thiên Tinh, đưa tay sờ nhẹ lên trán xem có bị sốt lại hay không. Cảm thấy không có sốt, đưa tay xuống chỉnh lại chăn nương ánh đèn ngủ nhìn gương mặt đang ngủ say của Thiên Tinh, lẩm bẩm như tự nói với mình.

_ "Nên tới sớm hay muộn đều sẽ tới, sớm hay muộn đều sẽ tới."

Ngây người trong chốc lát, liền rời đi. Chờ khi Bạch Thanh Thanh rời khỏi, một đôi mắt sáng ngời lập lòe trong bóng đêm suy nghĩ ẩn ý của câu nói vừa rồi, phải chăng a di có chuyện gì đang gạt hắn, việc gì lại tới dù sớm hay muộn, kết hợp với những biểu hiện bất thường ngày hôm nay của a di, tự trong lòng hắn lại dấy lên nỗi nghi ngờ không nhỏ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro