Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Không biết làm sao khi thấy Diệp Thiên Tinh trong đáy mắt nồng đậm bi thương, Phó Thư Hằng trong lòng hiện lên một tia đau lòng, ngay cả chính hắn đều không rõ ràng lắm tại sao lại như vậy? Có lẽ là cảm nhận được ánh nhìn của Phó Thư Hằng, Diệp Thiên Tinh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, làm bộ như không có việc gì.

_"Nghe tiểu Hành nói tên của ngươi Diệp Thiên Tinh đúng không?" Diệp Thiên Tinh ngẩng đầu nhìn Phó tổng tài tập đoàn Phó thị làm mưa làm gió trên thương trường, lúc này là một vị phụ thân bình thường, bình dị gần gũi, là một vị trưởng bối, đây là bộ dáng hắn ở trong nhà sao?

_"Dạ". Diệp Thiên tinh gật đầu nói.

_ "Thời gian cũng có chút trễ, cơn mưa này trong một lát cũng không tạnh được, đồ ăn đã chuẩn bị xong, không bằng ở đây ăn bữa cơm rồi nghĩ ngơi ngày mai hẵn về."

Phó Cảnh Hành không khỏi có chút kinh ngạc, ba ba vẫn là lần đầu tiên giữ người ngoài ở qua đêm trong nhà, ba ba luôn luôn không thích mình giao lưu bạn bè bên ngoài. Bởi vì, bọn họ tiếp cận hắn đều là có mục đích, muốn lợi dụng hắn. Cho nên, khi những người bạn đó vào nhà, ba ba luôn luôn đều không để ý tới, hôm nay sao đối với Thiên Tinh thái độ không giống nhau. Hắn nhìn ra được, ba ba đối với Thiên Tinh ấn tượng không tồi. Nghĩ vậy vội vàng chạy lại nắm lấy cánh tay của Thiên Tinh nói.

_ "Đúng rồi, ở lại đây một đêm, ngày mai lại đi."

Diệp Thiên Tinh vừa muốn mở miệng từ chối, Phó Thư Hằng liền dự đoán được hắn muốn nói gì liền mở miệng.

_ "Như thế nào, không chịu nể mặt thúc thúc sao?"

Lời này vừa nói ra, diệp thiên Tinh cũng không thể lại cự tuyệt, đành phải nhận lời.

_ "Vậy con xin đa tạ thúc thúc."

Trên bàn cơm, Cảnh Hành không ngừng kể chuyện vui của mình ở trường học, lại nói với Thiên Tinh chuyện mình còn học ở Mỹ, hiểu biết về bằng hữu cùng phong thổ. Kể đến đây, Phó Thư Hằng còn vạch trần việc Cảnh Hành đã từng được một tiểu mỹ nữ theo đuổi không ngừng đến nỗi không dám đi học. Cảnh Hành tức khắc mặt đỏ lên, ai oán nhìn lão cha.

_ "Việc này đã qua bao lâu rồi , ba có thể hay không đừng đề cập tới nữa."

_ "Đó là chúng ta tiểu hành quá có mị lực." Phó Thư Hằng cười lớn. Trên bàn cơm không khí liền vui vẻ lên trong tiếng nói cười.

Trong phòng của Cảnh Hành, Diệp thiên Tinh ngồi trên sô pha nhàm chán xem TV, Cảnh Hành ở trong phòng tắm tắm rửa, không bao lâu liền quấn khăn tắm đi ra, ngồi bên cạnh Thiên Tinh.

_ "Cảm giác thế nào?"

_ "Vốn nghĩ rằng các đại gia tộc sẽ có rất nhiều quy củ, không nghĩ tới là nhẹ nhàng như vậy."

_ "Ba của ta luôn luôn không thích lễ nghi phiền phức, người lại thích sống tùy ý một ít."

_ "Những cái quy củ đó đều dùng để trói buộc người, thật sự chán ghét.

_"Ba của ngươi quản ngươi có nghiêm không? Ngươi sợ ba ngươi không?" Nhìn nhìn Cảnh Hành lại hỏi.

_ "Trong tình huống bình thường, chỉ cần không đáng nguyên tắc tính sai lầm liền không có việc gì, ngươi đừng nhìn ta ngày thường cùng ba cãi nhau chọc cười, hắn mà thật tức giận lên, ta còn là rất sợ, hơn nữa ba ta tức giận sẽ đánh người."

Nói tới đây, liền liên tưởng đến bộ dáng khi Phó Thư Hằng tức giận, sợ tới mức vội vàng lắc lắc đầu, nhìn Cảnh Hành lúc này, Diệp Thiên Tinh nhịn không được phụt bật cười. Nhìn Thiên Tinh , Cảnh Hành ngây ngốc.

_ "Quen biết ngươi nhiều ngày rồi mà lần đầu tiên mới thấy ngươi cười, ngươi cười lên rất đáng yêu".

_"Đúng rồi, ba ngươi là người như thế nào, ai nha, đã trễ thế này mà còn chưa về nhà chắc ba mẹ ngươi rất lo lắng ngươi nên gọi điện báo cho ba mẹ ngươi biết". Cảnh Hành nhịn không được chụp cái ót nói. _"Không, việc này không quan trọng, cha mẹ ta đều đã không còn nữa." Đôi mắt vốn chứa ý cười của Thiên Tinh đột nhiên ảm đạm xuống.

Nghe đến đó, Cảnh Hành đột nhiên đau lòng một chút, nhìn cảm xúc của thiên Tinh chợt trầm lắng liền nhẹ nhàng ngồi xổm xuống cầm tay của Thiên Tinh.

_ "Thực xin lỗi, ta không biết, kỳ thật mẹ ta cũng qua đời rất sớm" .

_ "Này không có gì."

Nhìn Thiên Tinh như thế, Cảnh Hành càng cảm thấy đến có chút đau lòng.

_"Kỳ thật, ta hôm nay lừa ngươi, không phải tài xế trong nhà có việc không thể tới đón ta. Mà do ta cố ý không gọi họ tới, ta cũng biết hôm nay trời mưa, cố ý tìm cơ hội này, tiếp cận ngươi, nhưng ngươi đừng hiểu lầm, ta không dụng ý khác, chỉ muốn làm bằng hữu với ngươi lại sợ ngươi cự tuyệt."

Nghe Cảnh Hành nói, Thiên Tinh cười nhạt một chút.

_"Chẳng lẽ chúng ta hiện tại không phải sao?"

Nghe thế, Cảnh Hành vội ngẩng đầu, xác nhận mình có nghe lầm hay không, đột nhiên gật gật đầu.

_"Ân ân, chúng ta là bằng hữu, hơn nữa phải làm bằng hữu cả đời."

_"Đã trễ thế này, ngươi nghỉ ngơi sớm đi." Diệp sao trời nói.

_"Chúng ta ngủ cùng giường đi, dù sao giường cũng rất lớn."

Phó Cảnh Hành lôi kéo tay Thiên Tinh đề nghị, Thiên tinh lại uyển chuyển cự tuyệt.

_"Ta quen ngủ một mình." Nói rồi rời đi ra khỏi phòng, cũng không thấy được mất mát trong mắt Cảnh Hành.

Ban đêm, Cảnh Hành sốt cao, người hầu trong Phó gia vội vàng sốt sắn cả lên. Chờ đến lúc bác sĩ tới, truyền nước hạ sốt thì trời đã rạng sang. Thiên Tinh cũng bận rộn theo cả đêm, Cảnh Hành có chút sợ hãi khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của lão cha, cảm thấy hai khối thịt phía sau lưng run rẩy. Quả nhiên!

_"Thiên Tinh, trời cũng gần sáng con về phòng ngủ chút đi."

Thiên Tinh thấy Cảnh Hành đã hạ sốt nên cũng liền rời đi. Cảnh Hành nhìn lão cha dần dần đến gần càng sợ hãi.

_"Con, con không phải cố ý, con cũng không nghĩ sẽ phát sốt a, con, con."

Nhìn sắc mặt của ba ba càng ngày càng đen, Cảnh Hành rất thức thời im miệng.

_"Con sai rồi, ba phạt con đi."

Phó Thư Hằng không để ý tới con trai, đem điều hòa tăng thêm mấy độ, ngồi ở mép giường, vỗ vỗ chân, trầm giọng nói: "Nếu nhận phạt, liền bò đi lên đi."

Cảnh hành mặt đỏ lên, chính mình đều đã được 18 tuổi, như thế nào còn đối với hắn giống như đối với trẻ con.

_"Nếu phạm vào lỗi mà chỉ có trẻ con mới phạm thì dùng cách phạt dành cho trẻ con."

Cảnh Hành im lặng nhận mệnh mà nhắm chặt hai mắt, từ từ bò lên đùi của ba ba, mang theo tư thái con đã thật biết sai cha phạt đi. Phó Thư Hằng kéo quần ngủ của con trai xuống, Cảnh Hành chỉ cảm thấy phía sau chợt lạnh, hắn chưa kịp phản ứng lại đây thì một cái tát hung hăng rơi xuống, tức khắc trên mông hiện dấu năm ngón tay. Cảnh Hành chỉ cảm thấy nóng rát đau, tiếp theo bị liên tiếp bàn tay đánh xuống.

"Bạch bạch bạch bạch bạch bạch"

Bàn tay hạ xuống mang theo âm thanh vang dội trong không gian yên tĩnh, Cảnh Hành không còn rãnh để lo cảm giác xấu hổ mà chỉ còn lại cảm giác nóng rát như bị lửa đốt, rốt cuộc nhịn không được phải mở miệng xin tha. Phó Thư Hằng khi động thủ cũng không nói chuyện, bởi vì có nói thì con trai cũng nghe không lọt, lại đánh thêm hai mươi ba mươi cái đến khi trên mông con trai sưng cao lên một long tay hiện ra màu sắc đỏ tươi, chỗ nặng nhất trên đỉnh mông cũng đã dần chuyển sang xanh tím.

_"Biết sai rồi sao."

_ "Dạ, con biết sai rồi, sẽ không dám nữa."

Cảnh Hành vội vàng gật đầu, nước mắt lưng tròng quay đầu lại, với ánh mắt tội nghiệp mà nhìn lão cha nhà mình liên tục cam đoan. Nhìn con trai tội nghiệp như vậy, Phó Thư Hằng có chút mềm lòng.

_"Có đau lắm không?"

Cảnh Hành không nói chuyện chỉ là ủy ủy khuất khuất cọ cọ vạt áo của lão cha, Phó Thư Hằng tâm càng mềm, cầm lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi, hừ một tiếng nói:

_"Biết rõ sức khỏe của bản thân không tốt, còn cố ý đi mưa, đừng cho là ba không biết nguyên nhân, tất cả chỉ vì con muốn tiếp cận Diệp thiên tinh."

_"Con biết sai rồi mà." Cảnh Hành giọng mềm nhẹ nói.

Nghe được con trai nhận lỗi, Phó Thư Hằng lại vỗ them mấy bàn tay lên mông con trai.

_ "Biết rõ không thể mà vẫn cố làm, đáng phạt."

_"Tiểu Hành biết ba ba là đau nhất tiểu Hành." CảnhHhành làm nũng nói.

Ở ngoài cửa nghe được những lời nói này, Diệp Thiên Tinh có chút chua xót. Hắn có chút lo lắng cho Cảnh Hành nên trở lại xem thử không ngờ liền ở cửa nghe được cuộc nói chuyện của cha con Phó gia. Phó Cảnh Hành đối với Phó Thư Hằng tín nhiệm cùng ỷ lại, ngược lại Phó Thư Hằng đối với Cảnh Hành yêu thương cùng quan tâm, đậm chất của tình cha con, điều mà mình không bao giờ có được, không bao giờ được nếm trải.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro