Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương: 1


Thành phố A, trong đấu trường ngầm của những con người bán mạng kiếm tiền cùng kẻ cá cược mua vui, đang diễn ra một hồi chiến đấu kịch liệt với những tiếng hò reo: "tiểu quyền vương, tiểu quyền vương". Trên cơ bản là mọi ánh nhìn dưới khán đài đều đổ dồn về cái thiếu niên được gọi là tiểu quyền vương, mà trên võ đài thiếu niên đang chiến đấu kịch liệt nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh thoát một quyền của đối thủ cường tráng đối diện, ngay sau đó nhanh chóng ra một quyền thật mạnh về phía phải, đối thủ trước mặt liền theo tiếng ngã xuống đất nửa ngày không dậy nổi, trọng tài tiến lên đếm:

"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám." Đối thủ kia nỗ lực muốn đứng dậy, lại trước sau không đứng lên nổi.

Trọng tài nắm tay thiếu niên giơ lên cao tuyên bố: "Trận thi đấu này, tiểu quyền vương thắng." Trọng tài tuyên bố xong, phía dưới khán đài tiếng hô hào, "tiểu quyền vương" càng thêm nhiệt liệt.

Lúc này trong phòng nghĩ thiếu niên được mọi người bên ngoài tôn xưng với danh hiệu tiểu quyền vương đang thay quần áo, một nhân viên phục vụ đấu trường đi tới, đối với thiếu niên cung kính nói: "Diệp thiếu, lão bản cho mời."

Diệp Thiên Tinh đối với người tới gật đầu ý bảo, "Một lát liền đến." Diệp Thiên Tinh sau khi thay xong quần áo liền đi tới ngoài phòng "lão bản của quyền tràng" gõ cửa.

"Vào đi."

Chỉ thấy ngồi ở sau bàn một nam nhân trung niên, tuổi chừng khoảng bốn mươi, dáng người hơi mập. Thấy người đến là Diệp Thiên Tinh vội nở nụ cười thân thiện:

"Thiên Tinh này, hôm nay cậu biểu hiện rất khá." Nói xong còn thân mật vỗ vỗ bả vai Diệp Thiên Tinh, Diệp Thiên Tinh lại nhíu mày, nhẹ nhàng không tránh đi, lão bản ngược lại một chút cũng không ngại, từ túi áo móc ra một tấm chi phiếu đưa cho Diệp Thiên Tinh.

"Đây là thù lao của cậu, hai mươi vạn, ta sẽ không bạc đãi cậu."

Diệp Thiên Tinh tiếp nhận tấm chi phiếu, cười khẽ một chút:

"Vậy cảm ơn lão bản." Nói xong đem tấm chi phiếu gấp vài túi, hướng lão bản nói lời cáo từ: "Nếu không còn việc gì, Thiên Tinh xin phép về".

Nói rồi lập tức xoay người rời đi, sở dĩ Diệp Thiên Tinh tiếp tiền này, là bởi vì đây là hắn dùng mệnh đổi lấy, đây là một cái "ngầm quyền tràng", phàm là người lên lôi đài, đều phải ký kết một cái "sinh tử hợp đồng", nếu bởi vì không có thực lực , chết ở trên đài, trách nhiệm không ở bất luận người nào, mà ở nơi này rất nhiều người bởi vì phong thái của hắn mà đến, so với số tiền hắn kiếm cho "lão bản" đây chẳng qua là cọng long trên lưng con trâu, chẳng đáng là bao, cho nên hắn thoải mái an tâm mà cầm tấm chi phiếu này.

Ra cửa, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, bóng đêm đã bao phủ toàn bộ thành phố, hắn là "tiểu quyền vương" trong chợ đen, có lẽ chỉ có đêm tối mới là thuộc về hắn mà thôi.Tùy ý kêu một chiếc taxi về nhà. Về tới nhà, bất quá đây là một chung cư lâu năm kiểu dáng đã lỗi thời, chung quanh có rất nhiều phòng đang chờ di dời và phó bỏ.Bò lên tới lầu sáu, móc chìa khóa ra mở cửa, trong phòng là một mảnh tối đen như mực , đây cũng là nguyên nhân chân chính hắn không muốn về nhà. Mở đèn lên, trong phòng trống rỗng, lạnh tanh không có một tia hơi ấm của con người.Thả người ngồi xuống sô pha, bậc lửa đốt một điếu thuốc, làn khói mờ ảo lượn lờ trước mắt như có thể làm căn phòng bớt lạnh, có thể xua tan cảm giác mệt mỏi cùng nỗi cô đơn tịch mịch. Cầm điều khiển bật tivi, những tiết mục giải trí nhàm chán, những phim truyền hình dài ngoằn chỉ làm căn phòng thêm âm thanh ồn ào. Đã bao lâu rồi, có lẽ là từ mẫu thân qua đời hai năm về trước cái này không còn gọi là nhà nữa! có chăng, chỉ miễn miễn cưỡng gọi là phòng trọ, để khách ghé ngủ mà thôi! Cũng từ đây Thiên Tinh càng không muốn về nhà. Nơi này đã không còn mẫu thân ngày ngày cười nói, cũng không ai cho hắn nấu cơm mỗi bữa, còn lại chỉ là hồi ức và một mình hắn lẻ loi ngồi đây. Đến nỗi phụ thânư, từ khi sinh ra đến nay liền chưa gặp qua, giữa bọn họ bất quá là có chút quan hệ huyết thống cũng chẳng hơn người dưng là bao.

Cũng vì người mang danh phụ thân này ban tặng làm hắn cả đời phải mang tiếng xấu không rửa sạch được. Cha hắn là một tài xế lái taxi, khi chở một nữ sinh vì say rựu nên thấy sắc nổi lên ác ý, hãm hiếp nữ sinh ấy, sau lại giết nàng diệt khẩu. Do người này mà hắn đi đâu cũng bị trêu ghẹo, bị người chỉ chỉ trỏ trỏ. Giống như hắn là con của kẻ giết người, cha hắn háo sắc thì hắn cũng chẳng thể nào là người tốt nổi vậy. Mọi nhà đều bảo con họ tránh xa hắn ra, đừng có chơi với hắn, lời này đi đến đâu hắn cũng nghe được. Hắn một khi nghe hoặc thấy đứa nào ở sau lưng hắn chê cười liền đánh người đó, dần dần người nói cũng ít đi đồng nghĩa với việc người chơi cũng ít cho đến chẳng ai dám chơi với hắn nữa.

Một hồi chuông điện thoại reo lên kéo Diệp Thiên Tinh ra khỏi hồi ức của mình. Nhìn dòng chữ trên điện thoại báo hắn mỉm cười, nguyên lai đây là số lượng ít ỏi bạn bè dám chơi với hắn tên gọi là Thẩm Lãng. Không hiểu sao từ nhỏ Thẩm Lãng đã bênh vực hắn, những ai dám nói xấu hắn thì người bạn này sẽ xông lên đánh kẻ đó còn tức giận như là bản thân mình bị mắng chửi không bằng. Theo thời gian con người dần trưởng thành, Thiên Tinh cũng học được thói quen bình thản ung dung đối mặt. tiếp điện thoại là thanh âm oán trách bên kia:

"tiểu Diệp, ngươi rốt cuộc cũng chịu nghe máy, ngươi chết đi đâu vậy? cả ngày nay gọi cũng không chịu nghe, có biết là ta tìm ngươi cả ngày nay không?

Cảm thấy bạn mình đang muốn lải nhải Thiên Tinh lên tiếng cắt ngang: "nói việc chính".

Đối phương thu thế: " việc chính là, ngươi còn biết ngươi là một sinh viên không vậy? ngươi đã bao lâu rồi không có xuất hiện ở trường học, ngày mai nên đi học lại, nếu còn không đi cẩn thận đến lúc đó học bổng của ngươi cũng không còn."

Nói đến đây Diệp Thiên Tinh mới sực nhớ , mình một thời gian không có đi trường học, "Được, ta đã biết, ngày mai liền đi, đã khuya, ngươi sớm chút nghỉ ngơi đi."

Nói liền tắt điện thoại. Không đợi bên kia phản ứng bên này đã ngắt liên lạc. Thẩm Lãng tức giận dậm chân: " Tiểu diệp, ngươi dám cúp máy ta ư?"

Buông điện thoại, Diệp Thiên Tinh nhíu mày suy nghĩ, đã lâu rồi mình không đến trường không biết tình hình trường học gần đây như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro