Chương 11: Những Ngã Rẽ Của Định Mệnh
Mùa thu dần qua đi, và mùa đông lạnh giá đang đến gần. Những ngày học tập căng thẳng, những buổi chiều luyện tập bóng rổ, và những khoảnh khắc lặng lẽ bên nhau tiếp tục là hành trình mà Zephys và Nakroth cùng nhau đi qua. Nhưng rồi, những ngã rẽ định mệnh bất ngờ xuất hiện, thử thách tình cảm của họ theo những cách mà họ chưa từng tưởng tượng.
---
Ngày học bình thường:
Sáng hôm đó, Zephys thức dậy với tâm trạng không tốt. Cậu có cảm giác như có một điều gì đó đang chờ đợi mình, nhưng không thể biết chính xác là gì. Cậu đứng trước gương, chăm chú nhìn vào chính mình, đôi mắt hơi mệt mỏi, nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ khi nghĩ về Nakroth.
Nhưng khi đến trường, những điều không ngờ lại bắt đầu xảy đến.
Khi bước vào lớp, Zephys nhận ra không khí có phần căng thẳng. Cậu nhìn thấy một nhóm học sinh đang tụ tập ở góc phòng, trò chuyện và liếc nhìn về phía mình với những ánh mắt kỳ lạ. Cảm giác bất an khiến Zephys lo lắng.
Những lời đồn đại mà cậu đã cố gắng bỏ qua giờ đây lại dần dâng lên trong tâm trí. Và rồi, một cô bạn cùng lớp bước tới, nhìn Zephys với vẻ mặt nghiêm túc.
"Zephys," cô gái nói, "Cậu đã nghe về việc Nakroth bị gọi đi nhập ngũ chưa?"
Zephys đứng khựng lại, ánh mắt bất ngờ. "Cái gì? Nakroth phải nhập ngũ sao?"
"Ừ," cô bạn đáp, "Cậu ấy đã nhận lệnh nhập ngũ từ phía quân đội. Có thể cậu ấy sẽ phải rời khỏi thành phố sớm thôi."
Câu nói như một cú sốc đối với Zephys. Cậu không thể tin nổi rằng Nakroth – người luôn mạnh mẽ, luôn bên cậu – giờ đây lại phải đối mặt với thử thách lớn như vậy.
---
Buổi chiều gặp Nakroth:
Cảm giác bồn chồn không buông tha Zephys trong suốt cả buổi chiều. Cậu chỉ mong đến lúc được gặp Nakroth để hỏi rõ về chuyện này.
Cuối cùng, khi tiếng chuông tan học vang lên, Zephys vội vã chạy ra ngoài sân trường, tìm thấy Nakroth đang đứng tựa vào chiếc xe đạp của mình, ánh mắt bình thản nhưng cũng có chút lo lắng.
"Nakroth, có phải thật sự cậu phải đi không?" Zephys hỏi, giọng đầy căng thẳng.
Nakroth nhìn cậu, ánh mắt anh không giấu được chút buồn. "Tôi không muốn cậu phải lo lắng, Zephys. Nhưng tôi không thể tránh khỏi điều này. Lệnh nhập ngũ đã được gửi đến, và tôi phải đi."
Zephys nhìn vào đôi mắt đỏ như ruby của Nakroth, cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. "Không, tôi không muốn cậu đi! Tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống sẽ thế nào nếu thiếu cậu. Cậu không thể đi!"
Nakroth nhẹ nhàng vỗ vai cậu, cố gắng trấn an. "Cậu đừng lo. Tôi sẽ trở lại sớm thôi. Chỉ là tạm thời phải đi, nhưng tôi sẽ luôn nhớ đến cậu. Và đừng quên, tôi sẽ không để cậu một mình đâu."
Những lời nói của Nakroth không đủ để xoa dịu nỗi lo trong lòng Zephys. Cậu cảm thấy mọi thứ sụp đổ, nhưng Nakroth không hề bỏ đi, không rời xa. Đó là lời hứa mà cậu luôn tin.
---
Những ngày xa cách:
Sau cuộc gặp đó, Nakroth đã phải rời khỏi thành phố. Những ngày không có anh bên cạnh là những ngày dài đằng đẵng với cảm giác trống vắng mà Zephys chưa bao giờ trải qua. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng những lúc một mình, cậu không thể ngừng nghĩ về Nakroth.
Mỗi tối, Zephys thường ra sân bóng rổ – nơi mà cả hai đã có vô vàn kỷ niệm – đứng dưới ánh đèn sân, nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ, những trận đấu, và những lời hứa mà họ đã dành cho nhau.
Nhưng thời gian không đứng yên. Những cuộc gọi của Nakroth trở nên thưa thớt. Những tin nhắn không còn như trước, không còn những lời đùa giỡn, không còn những cuộc trò chuyện suốt đêm.
Zephys không biết phải làm gì, khi mà mọi thứ thay đổi nhanh chóng và không thể kiểm soát được. Cậu cảm thấy mất mát, và đôi khi tự hỏi liệu mình có thể vượt qua được nỗi cô đơn này.
---
Chuyến thăm bất ngờ:
Một tháng trôi qua, và vào một buổi sáng, khi Zephys đang ngồi trong lớp học với tâm trạng thất vọng, một bóng hình quen thuộc xuất hiện ngay trước cửa lớp.
Nakroth.
Cậu không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Nakroth đứng đó, ánh mắt đầy quyết tâm.
"Zephys, tôi đã trở về," Nakroth nói, giọng trầm nhưng rõ ràng.
Zephys vội vã chạy ra ngoài, đôi mắt tràn ngập sự bất ngờ và hạnh phúc. "Cậu... cậu quay lại rồi sao?"
Nakroth cười nhẹ, vươn tay ôm lấy Zephys, kéo cậu vào vòng tay mình. "Tôi đã hứa với cậu, sẽ không để cậu một mình. Tôi không thể sống thiếu cậu."
Zephys nghẹn ngào trong vòng tay của Nakroth, không thể kiềm chế cảm xúc. "Tôi đã lo lắng rất nhiều... tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống thiếu cậu."
Nakroth nhẹ nhàng vuốt tóc Zephys, ôm chặt cậu hơn. "Giờ tôi đã trở lại. Chúng ta sẽ không xa nhau nữa."
Và trong khoảnh khắc đó, Zephys cảm nhận được điều mà mình luôn mong mỏi – rằng họ sẽ mãi mãi bên nhau, dù có bất kỳ thử thách nào.
---
Hết chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro