
Mùa đông không còn trắng
Gió mùa đông vẫn chưa chịu đi, cứ bám riết lấy những hàng cây khẳng khiu trước cổng trường. Sáng nào cũng vậy, tôi quàng chiếc khăn màu xám mà bà Tư đan năm ngoái, bước đi trong làn sương lạnh buốt. Mặt trời chưa kịp lên, sân trường chuyên đã đầy ắp tiếng bước chân.
Trường chuyên – nơi ai cũng như một ngọn đèn sáng, ai cũng có thành tích, giải thưởng, danh hiệu. Còn tôi, một học sinh không nổi bật, chẳng giỏi Toán, không khéo Lý, chỉ có Văn là nơi tôi còn tìm được một chút bình yên.
Tiết Toán đầu tuần, bảng đen đầy công thức dài ngoằng. Thầy viết nhanh như gió. Tôi chép không kịp, đầu óc quay cuồng. Bên cạnh, Gia Phong – cậu bạn mới quen hồi đầu năm – vẫn ngồi thẳng lưng, ánh mắt bình thản, viết từng dòng như không hề thấy khó.
Giờ ra chơi, cậu quay sang:
– Cậu có hiểu phần đó không?
Tôi lắc đầu.
– Thầy dạy nhanh quá.
– Chiều nay, chỗ cũ , ở thư viện nhé, tớ giảng lại cho.
Tôi định từ chối, nhưng ánh mắt cậu bình yên đến lạ, không hề có chút thương hại nào. Chỉ đơn giản là lời đề nghị của một người tin rằng "có thể cùng nhau làm được".
Chiều ấy, trời rét cắt da. Hai đứa ngồi trong thư viện, hơi thở như khói. Tôi nhìn dãy số trong vở, thấy mông lung.
– Toán giống như một trò chơi phó bản vậy – tôi lẩm bẩm.
– Thì tìm lối ra khỏi đó thôi, đâu ai bảo cậu phải biết đường ngay từ đầu.
– Nhưng nếu không có lối ra?
– Thì tạo một cái.
Câu trả lời của cậu khiến tôi im lặng. Lâu lắm rồi, tôi mới nghe thấy một điều khiến tim mình dịu lại như thế.
Về nhà, đèn trong phòng khách vẫn sáng, mẹ tôi ngồi làm việc. Ánh sáng hắt lên gương mặt lạnh như sương. Tôi đứng ở cầu thang một lúc lâu mới dám bước vào.
– Con về rồi.
– Ừ. Ăn cơm đi.
– Mẹ ăn chưa ạ?
– Rồi.
Giọng mẹ vẫn bình thản như gió lướt qua tường. Tôi quen với điều đó, nhưng không có nghĩa là không đau.
Nam chạy ùa ra, ôm lấy chân tôi.
– Chị về rồi! Em giữ phần bánh cho chị nè!
– Cảm ơn em.
– Mẹ bảo chị học nhiều quá đó.
– Mẹ nói thế à?
– Ừ, nhưng em thấy chị học đẹp mà.
Tôi bật cười, vuốt tóc em. Cả nhà chỉ còn tiếng cười nhỏ của hai chị em hòa lẫn tiếng bút ký sột soạt nơi mẹ ngồi.
Đêm xuống, bà Tư gõ cửa phòng, mang ly sữa ấm.
– Cô Hai học khuya quá, uống tí cho ấm bụng.
– Con cảm ơn bà.
– Hồi ông nhà con còn sống, ông hay thức vậy lắm. Cái dáng cặm cụi y như cô bây giờ.
– Bà đừng nói vậy...
– Bà biết, nhưng người đi rồi, nhắc vẫn là thương.
Tôi im lặng. Hơi sữa nóng lan dần nơi cổ họng, ấm và nghèn nghẹn. Tôi không dám khóc. Bà Tư đứng nhìn một lát, rồi khẽ đóng cửa.
Ngoài kia, gió rít qua khe cửa, tiếng đồng hồ gõ đều đặn như nhịp đếm của thời gian – thứ duy nhất vẫn còn dịu dàng với
Cuối đông, nắng bắt đầu có màu vàng nhạt. Gió vẫn lạnh nhưng không còn cắt da như trước. Cây phượng nơi góc sân đã có vài chồi non xanh mảnh. Tôi nhận ra mình đã đi qua nửa học kỳ mà không còn thấy sợ mỗi khi thầy gọi tên nữa.
Những buổi học với Gia Phong vẫn tiếp diễn. Cậu không giảng nhanh, cũng không tỏ ra giỏi giang – chỉ kiên nhẫn chỉ từng bước, từng con số.
– Cậu biết không, mỗi bài toán đều có một chỗ để nắm lấy. Nếu tìm được, nó sẽ mở ra cả cánh cửa.
– Thế còn cậu, cánh cửa của cậu là gì?
– Là khi ai đó hiểu thêm được một điều nhờ tớ.
Tôi mỉm cười. Cậu nói nhẹ như gió, nhưng đủ để khiến những ngày đông ảm đạm của tôi trở nên sáng hơn một chút.
Bài kiểm tra giữa kỳ, tôi được điểm khá hơn hẳn. Không cao, nhưng là công sức thật. Gia Phong nhìn bảng điểm, chỉ nói khẽ:
– Thấy chưa, tớ bảo mà.
– Cậu không chọc tớ sao?
– Không. Vì tớ biết cậu giỏi hơn mình nghĩ.
Tôi quay đi, sợ cậu thấy đôi tai mình đỏ ửng.
Chiều về, nắng nghiêng. Bà Tư đang phơi chăn, Nam đi học về trước đang ngồi trên bậc thềm thổi bong bóng xà phòng.
– Chị, hôm nay chị có vui không?
– Có.
– Em thấy chị cười hoài.
– Ừm tại chị thấy trời đẹp.
– Mẹ nói chị đang lớn rồi.
– Mẹ nói vậy à?
– Ừ, nhưng nói giọng như... không vui.
Tôi im. Nam vô tư ngồi thổi thêm một quả bong bóng nữa, nó bay lên, phản chiếu ánh hoàng hôn lấp lánh. Tôi nhìn, chợt nghĩ: có lẽ mẹ không ghét tôi, chỉ là không biết phải yêu tôi như thế nào nữa.
Bữa tối, mẹ vẫn ít nói.
– Điểm kiểm tra thế nào?
– Dạ... cũng ổn ạ.
– Ổn là mấy điểm?
– Dạ, bảy.
– Ừ. Cố gắng lên.
Chỉ thế thôi. Không khen, không trách, không cười. Tôi gật đầu, cố nuốt cơm trong cổ họng. Nam huých tay tôi dưới bàn, cười nhỏ:
– Bảy là đẹp rồi, đúng không?
– Ừ, đẹp rồi.
Sau bữa, mẹ vào phòng, còn tôi rửa bát. Nước lạnh tê buốt đầu ngón tay. Bà Tư đi qua, khẽ nói:
– Con người ta không cần giỏi hết, chỉ cần biết mình đang đi đâu là được.
– Bà nghĩ con biết không?
– Có chứ. Cô Hai đang đi tìm lại niềm vui của chính mình mà.
Tôi ngẩng nhìn, bắt gặp đôi mắt hiền hậu của bà. Một khoảnh khắc thôi, tôi thấy lòng mình ấm đến lạ.
Đêm ấy, tôi ngồi học. Ngoài cửa sổ, gió vẫn thổi nhưng không còn rét đến mức tôi run nữa. Tôi nghĩ đến ba – người đã nằm lại nơi xa, nghĩ đến mẹ, đến Nam, đến cả Gia Phong với những buổi học trong ánh đèn vàng.
Tôi hiểu, có lẽ mình không cần phải "tỏa sáng" như những người khác. Chỉ cần đủ bền bỉ để không tắt đi.
Sáng hôm sau, tiếng chuông trường vang lên giữa trời mờ sương. Tôi hít một hơi thật sâu. Mùa đông sắp qua rồi, và có lẽ, một mùa khác đang đợi phía trước – nơi tôi có thể tiếp tục học cách yêu thương, dù chỉ bằng từng điều nhỏ nhất.
Gió tháng Hai buốt nhẹ hơn, không còn quất vào da như đầu mùa, nhưng vẫn đủ để khiến những ngón tay tôi tê rát khi cầm bút.
Trường bắt đầu có mùi của những buổi thi học kỳ đang đến gần. Sân tập thể dục mỗi sáng vang tiếng hô đều đặn, tiếng giày chạm mặt sân lạo xạo, tiếng loa phát bài "Khỏe vì nước" cũ kỹ.
Những ngày này, tôi thường đến sớm hơn một chút. Thư viện mở cửa lúc bảy giờ, còn tôi có mặt từ sáu rưỡi. Bà Tư bảo:
– Cô Hai dạo này siêng học thấy rõ, chắc có động lực rồi hử?
– Con... chỉ không muốn thua nữa thôi.
– Thua ai?
– Thua chính mình.
Bà Tư cười khẽ, rồi quàng thêm khăn cho tôi trước khi tôi ra khỏi nhà. Bà luôn là người biết giữ ấm trái tim người khác.
Ở trường, Gia Phong thường xuất hiện trong thư viện cùng lúc tôi đang đọc. Cậu không nói gì, chỉ ngồi xuống bàn đối diện, mở sách Toán, và đôi khi khẽ đẩy về phía tôi một tờ giấy nháp.
– Cậu thử giải đi.
– Cái này... khó lắm.
– Thì tớ đâu bảo cậu phải đúng. Chỉ cần thử.
Tôi cắm cúi, viết nguệch ngoạc, sai be bét. Cậu không cười, chỉ nhíu mày, lấy bút đỏ khoanh lại:
– Sai ở chỗ giả định. Cậu làm tốt phần còn lại rồi đấy.
Tôi ngẩng lên, bỗng thấy ánh nắng đầu ngày rọi lên mặt bàn, chiếu qua sợi tóc cậu, khiến nó sáng như có bụi vàng. Tôi không biết phải nói gì, chỉ lặng im. Có thứ gì đó nhỏ nhẹ, ấm áp, nhưng cũng thật xa vời.
Giờ ra chơi, Phong ngồi đọc sách ngoài sân. Tôi ngồi cách cậu mấy hàng ghế, lấy tập bài tập ra. Một nhóm bạn cùng lớp đi ngang, xì xào:
– Nhỏ đó lại ngồi gần Gia Phong nữa kìa.
– Thấy chưa, cứ tưởng mình đặc biệt.
– Học không giỏi mà thích chơi với người giỏi để được chú ý.
Tôi khựng lại. Tim như bị ai bóp. Cầm bút, tôi không viết nổi một chữ.
Chiều hôm ấy, tôi không đến thư viện. Tôi đi thẳng ra công viên gần trường, nơi có chiếc xích đu cũ và hàng cây trụi lá. Gió vẫn lạnh, thổi tung tóc, thổi luôn cả những lời đồn quanh tai. Tôi không khóc, chỉ nhìn xuống bàn tay mình, thấy lòng lạnh ngắt.
Một lúc sau, có tiếng bước chân chậm rãi phía sau.
– Sao không vào thư viện?
Tôi không quay lại.
– Thích chỗ này hơn.
– Cậu trốn tớ à?
– Không... chỉ là... không muốn bị người ta nhìn thấy.
Gia Phong im lặng, rồi ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh.
– Cậu để ý lời người khác nhiều quá.
– Vì họ đúng.
– Không, họ chỉ "ồn" thôi. Người ồn không có nghĩa là đúng.
Tôi mím môi. Cậu nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt ấy vừa điềm tĩnh vừa xa xăm.
– Cậu biết tớ học giỏi Toán không phải vì tớ giỏi hơn ai không?
– Không phải à?
– Vì tớ... sợ cảm giác bị bỏ lại. Tớ học để không bị quên, không bị coi thường.
– ...
– Nên cậu đừng nghĩ chỉ mình cậu thấy khó. Ai cũng có chỗ sợ của riêng mình, chỉ là người ta giấu kỹ hơn thôi.
Gió lướt qua, cành cây kẽo kẹt. Tôi nhìn sang, thấy ánh chiều nghiêng xuống khuôn mặt cậu, trầm và tĩnh.
– Cậu không biết đâu, có những lúc tớ ước mình biến mất đi một chút.
– Đừng nói thế.
– Vì nếu không có tớ, chắc mẹ sẽ hạnh phúc hơn.
– Cậu nghĩ thế là sai rồi.
– Thật mà, Phong à. Có những ánh mắt, dù không nói, nhưng lạnh đến mức... khiến người ta chỉ muốn thu mình lại.
Cậu không đáp, chỉ khẽ nắm lấy mép xích đu, đẩy nhẹ. Chiếc ghế kẽo kẹt chuyển động.
– Vậy thì, ít nhất bây giờ tớ vẫn thấy cậu ngồi đây. Nghĩa là, vẫn có ai đó cần cậu.
– Ai?
– Tớ.
Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cậu. Trong mắt ấy không có thương hại, chỉ là một sự thật giản đơn được nói ra. Một sự thật đủ khiến lòng tôi run nhẹ.
Chúng tôi ngồi yên thêm một lúc. Tôi thấy mình thở ra một hơi dài, như vừa đặt xuống một phần nặng nề.
Trên đường về, tôi gặp Nam đang đứng ở cổng nhà, tay cầm con diều giấy.
– Chị đi đâu về muộn vậy?
– Công viên.
– Trời lạnh mà chị cũng đi.
– Ừ... cần một chút gió.
– Em chờ chị, để cùng ăn cơm.
Tôi nhìn đôi mắt tròn của Nam, thấy lòng ấm hẳn lên. Thằng bé chạy đi trước, áo khoác phồng phồng, mỗi bước chân đều nảy như tiếng cười.
Trong bếp, bà Tư đang đảo nồi canh. Mẹ ngồi ở phòng khách, mắt vẫn dán vào màn hình laptop. Tôi đặt cặp xuống, nói nhỏ:
– Con về rồi.
– Ừ. Ăn cơm đi.
Lại chỉ một từ. Một chữ. Nhưng hôm nay, tôi thấy mình không quá đau nữa. Có lẽ vì ngoài kia, tôi đã biết rằng, mình không hoàn toàn vô hình.
Đêm đó, tôi học muộn. Nam gõ cửa, ló đầu vào.
– Chị ơi, mai chị dậy sớm không?
– Có, sao vậy?
– Em muốn chị dẫn đi mua màu vẽ. Cô dạy bảo làm tranh mùa xuân.
– Được, sáng mai nhé.
– Dạ. À, chị... đừng buồn nữa nha.
Tôi sững lại.
– Ai nói chị buồn?
– Em thấy mắt chị đỏ.
Nói xong, thằng bé chạy mất, để lại tiếng cười khúc khích ngoài hành lang. Tôi bật cười theo, khẽ vuốt mái tóc mình. Ngoài kia, gió đã dịu lại, chỉ còn tiếng lá xào xạc, như lời thì thầm nhỏ nhoi của mùa đông đang chuẩn bị đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro