Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chị cười với cậu ta

Sáng mùng hai Tết, gió lạnh vẫn còn sót lại từ đêm qua, luồn qua từng kẽ áo dài. Tôi mặc chiếc áo dài trắng ngà đơn giản, cổ tay khẽ run run vì rét. Nam mặc áo dài đỏ, đội mũ len nhỏ, vừa đi vừa nghịch mấy nhánh mai bà Tư cắm trong tay. Đường phố lác đác người, tiếng cười nói rộn ràng mà vẫn có chút gì đó yên bình, khác hẳn sự ồn ào thường ngày.

Chúng tôi đi cùng bà Tư đến ngôi chùa quen gần cuối phố. Cổng chùa cũ kỹ, rêu phủ nhưng vẫn tỏa ra cái không khí linh thiêng lạ kỳ. Mùi nhang trầm thoang thoảng bay trong gió, tiếng chuông chùa ngân dài giữa làn sương mỏng.

– Con đi cầu may, nhớ khấn cho bản thân con mạnh giỏi, học giỏi, mà đừng quên khấn cho ba nghe chưa, Nguyệt.
– Dạ, con nhớ.

Tôi đáp, nhìn vào nén nhang đỏ rực trên tay, lặng lẽ khấn trong lòng.
"Ba à, con vẫn ổn. Con vẫn nhớ lời ba dặn. Dù có khó thế nào, con cũng sẽ cố."

Khi tôi vừa cúi đầu thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Dương Nguyệt?

Tôi ngẩng lên, hơi khựng lại. Là Gia Phong. Cậu mặc chiếc áo len màu xám nhạt, quàng khăn cổ trắng, tay cầm nhành hoa huệ. Dưới ánh sáng mờ của buổi sớm, trông cậu có vẻ... hiền hơn mọi khi.

– Cậu cũng đi chùa à?
– Ừ. Tết năm nào nhà tớ cũng đi, mà năm nay tớ đi sớm hơn, để khỏi đông.

Nam trố mắt nhìn, ngẩng mặt lên, giọng cao nhỏ:
– Anh là ai thế ạ?

Phong mỉm cười:
– Anh học chung với chị em, bạn chị đó.

Nam nhìn tôi, rồi lại nhìn Phong. Cậu bé bỗng nheo mắt:
– Bạn thân à?

Tôi hơi khựng.
– Ờm... cũng bình thường thôi.

Phong bật cười nhẹ:
– Cũng không hẳn, nhưng anh nghĩ là bạn tốt.

Nam im lặng, môi mím lại, rõ ràng là không thích câu trả lời ấy. Cậu kéo tay áo tôi khẽ giật, nói nhỏ:
– Chị, mình qua đằng kia đi, đông người lắm kìa.

Tôi ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu. Trước khi đi, Phong gọi với lại:
– Này, sau Tết ôn Toán cùng nhau nhé, tớ nghĩ cậu sẽ làm tốt hơn đấy.

Tôi chỉ kịp "ừ" nhỏ. Nam lập tức quay lại, cau mày:
– Chị đâu có thích Toán đâu mà học với anh ấy chi cho mệt.

– Thì... học chung để hiểu hơn chứ sao.

Nam bĩu môi:
– Nhưng chị giỏi Văn hơn mà, học Văn vui hơn nhiều.

Tôi bật cười, xoa đầu cậu:
– Ừ, nhưng biết thêm cái khác cũng đâu có hại gì.

Bà Tư khi ấy đã đi tới gần, gọi hai chị em lại.
– Hai đứa mau tới đây khấn đi con.

Tôi gật đầu, bước tới, khẽ nghiêng người chắp tay. Phong vẫn đứng xa xa, nụ cười nhạt nhưng ánh mắt dịu dàng. Tôi cảm thấy một thứ gì đó lạ lắm – không hẳn vui, cũng chẳng buồn, chỉ thấy lòng chùng xuống nhẹ như khói hương đang bay.

Nam kéo tay áo tôi:
– Chị, sao chị cười với anh ấy hoài vậy?

Tôi hơi sững lại.
– Hở, chị có cười đâu.

– Có mà. Chị cười nhỏ nhỏ đó. Anh ấy cũng nhìn chị nữa. Em thấy hết rồi.

Giọng Nam có chút trẻ con, nhưng đôi mắt lại nhìn tôi như muốn tìm điều gì. Tôi chỉ khẽ cười:
– Em nhìn lung tung quá đó.

– Em không thích anh đó đâu, chị đừng chơi nhiều với anh ấy.

Tôi định nói gì đó, nhưng bà Tư đã gọi, nên chỉ im lặng.
Lúc ra cổng chùa, Phong đi ngang qua, đưa cho tôi một nhành hoa huệ trắng.
– Cho cậu này. Tớ xin hai bông, một cho mẹ, một cho cậu.

Tôi còn chưa kịp đáp, Nam đã chen vào, nói nhỏ nhưng rõ:
– Anh cho chị  làm gì? Nhà cháu nhiều hoa rồi.

Phong ngạc nhiên, rồi bật cười:
– Ờ, thì... coi như lì xì đầu năm thôi mà.
– Lì xì người ta bằng hoa à? – Nam vẫn nghiêm giọng.

Tôi vội kéo tay em:
– Thôi, đừng vô lễ. Cảm ơn nhé, Gia Phong.

– Không có gì. À, nhớ là... đừng kể ai chuyện ốc sên nha.
– Biết rồi, bí mật an toàn.

Phong cười, rồi khẽ gật đầu chào bà Tư trước khi rời đi. Khi cậu đã khuất, Nam vẫn đứng nhìn theo, mặt cau lại.

– Em không thích anh ấy.
– Sao lại không thích? Anh ấy tốt mà.
– Tốt với chị chứ đâu có tốt với em.

Tôi bật cười, khẽ xoa đầu em:
– Ngốc à, ai lại ganh với bạn chị làm gì.

Nam quay mặt đi, môi mím lại.
– Em không ganh, em chỉ... thấy anh ấy nhìn chị kỳ lắm thôi.

Tôi nhìn em, thấy thương lạ.
Nam còn bé quá, nhưng trong mắt cậu, hình như tôi vẫn là cả thế giới nhỏ của em.

Gió thổi qua, làm tà áo dài của tôi khẽ bay. Tôi nhìn nhành hoa huệ trong tay, trắng tinh khiết giữa sắc xuân rực rỡ. Bỗng thấy một cảm giác rất nhẹ, như là Tết năm nay, có điều gì đó bắt đầu khác rồi — một điều gì đó vừa dịu dàng, vừa mong manh.

Chiều mùng hai Tết, gió đã thôi se lạnh, nhưng vẫn còn sót lại hơi thở của mùa đông. Ánh nắng xiên qua khung cửa, chiếu lên sàn gạch những vệt vàng lấp lánh. Trong nhà, mùi hương trầm và mùi canh măng quyện vào nhau, tạo thành thứ hương vị chỉ có mỗi dịp Tết mới có.

Bà Tư lúi húi trong bếp, vừa chiên nem vừa gọi vọng ra:
– Hai đứa rửa tay đi rồi ra phụ bà dọn bàn nghe chưa.

Nam cởi áo khoác, miệng phụng phịu:
– Bà cho con rửa chén, chị Nguyệt toàn giành làm không à.

Tôi bật cười, cầm khăn lau bàn:
– Ai thèm giành với em đâu.

Nam vẫn nhăn mặt, lẳng lặng bưng chồng bát lên bàn. Cậu bé hôm nay có vẻ lạ — ít nói hơn, ánh mắt cứ thỉnh thoảng liếc qua tôi rồi lại cúi xuống.

Trên bàn, mẹ ngồi chỉnh lại đĩa giò. Gương mặt mẹ vẫn lạnh, nhưng không còn căng như mọi khi. Có lẽ vì Tết, vì không khí sum họp, mà ánh mắt ấy có chút gì đó mềm đi.
Tôi nhìn mẹ, khẽ nói:
– Con... cảm ơn mẹ.

Mẹ chỉ "ừ" nhỏ, không nhìn tôi. Nhưng thế là đủ rồi.

Bà Tư bưng mâm ra, vừa cười vừa nói:
– Thôi, cả nhà ngồi ăn cho vui. Đầu năm đầu tháng, nói chuyện vui nghe chưa.

Nam ngồi sát tôi, tới mức tay áo chúng tôi chạm vào nhau.
Tôi thấy hơi buồn cười, quay sang:
– Em ngồi sát quá đó, dịch ra chút coi.

Nam lắc đầu, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:
– Không thích. Ngồi vậy ấm hơn.

Tôi khẽ lắc đầu, để yên.

Trong tiếng đũa chạm bát, tiếng TV phát chương trình ca nhạc đầu xuân, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt nhỏ xíu của Nam liếc sang mình liên tục.

Khi bà Tư nhắc đến chuyện đi chùa sáng nay, Nam nhanh miệng:
– Bà ơi, sáng nay con thấy chị Nguyệt nói chuyện với một anh lạ hoắc đó nha!

Tôi sững lại, giật mình:
– Nam! Em nói gì vậy?

Cậu giả vờ gắp miếng chả, tỉnh bơ:
– Thì đúng mà. Anh đó còn đưa hoa cho chị nữa kìa.

Mẹ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng qua tôi.
– Hoa? Ai tặng hoa cho con vậy Nguyệt?

Tôi vội vàng đáp:
– Dạ... bạn học thôi mẹ, con gặp ở chùa.

– Ờ.

Mẹ chỉ đáp gọn vậy, rồi lại cúi xuống. Nhưng Nam vẫn chưa chịu thôi, giọng trẻ con nhưng cố tỏ ra nghiêm túc:
– Con thấy ảnh nhìn chị kỳ lắm, con không thích đâu.

Tôi đỏ mặt:
– Em im coi, ăn đi.

– Thật mà, ảnh cứ nhìn chị hoài, không chớp mắt luôn á.

Bà Tư bật cười:
– Trẻ con nói gì đâu không à. Chắc thằng nhỏ ấy quý chị mày chứ gì.

Mẹ không nói gì thêm, nhưng tôi thấy bàn tay mẹ cứng lại trong thoáng chốc, rồi lại thả lỏng. Không khí im lặng một chút, chỉ còn tiếng muỗng chạm vào bát.

Nam cúi đầu, miệng nhỏ giọng:
– Con đâu có nói sai đâu mà chị mắng con...

Tôi nhìn em, thở dài. Cái dáng nhỏ xíu ấy ngồi lặng, khuôn mặt phụng phịu, mắt rũ xuống. Tôi biết cậu chẳng hiểu rõ cảm xúc của mình đâu, chỉ là không thích ai chen vào "thế giới hai chị em" vốn dĩ nhỏ bé này.

Sau bữa ăn, khi mẹ vào trong, tôi và Nam ra sân. Nắng xiên chiều vàng nhạt. Cành mai trước hiên nhà rung nhẹ, những cánh hoa rụng xuống, nằm lấp lánh trên nền gạch.

Nam ngồi bệt xuống bậc thềm, chống cằm, giọng ấm ức:
– Em không thích anh đó thiệt mà, chị Nguyệt.

– Sao vậy, ảnh có làm gì đâu.
– Tại ảnh nhìn chị, cười cười, thấy ghét.
– Thế ai cười với chị cũng ghét à?
– Ừ.

Tôi bật cười, cúi xuống vỗ đầu em:
– Em kỳ ghê.

Nam nghiêng đầu tránh tay tôi, giọng nhỏ lại:
– Em chỉ muốn chị chơi với em thôi.

Lời nói hồn nhiên mà khiến lòng tôi lặng đi. Tôi nhìn gương mặt non nớt ấy, thấy trong mắt em phản chiếu bóng mình – một đứa trẻ từng cô đơn, từng muốn giữ lấy chút ấm áp ít ỏi của gia đình.

– Thôi, lại đây.
Tôi dang tay, Nam ngẩng lên, rồi tựa đầu vào vai tôi, mắt lim dim.
– Chị đừng đi chơi với anh đó nhiều nữa nha.

– Ờ, biết rồi.

Tôi đáp, chỉ để em yên lòng. Nhưng trong lòng, vẫn có một chút gì đó không tên – như gió xuân đang len qua từng kẽ lá: vừa ấm, vừa se se.

Tôi khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về khoảng trời mờ sương, nơi mùi hương Tết vẫn còn vương trong không khí. Có lẽ, năm nay, chẳng ai trong nhà nói ra, nhưng ai cũng đang thay đổi — từng chút, từng chút một.


Mùng Hai Tết.
Trời vẫn còn cái lạnh dịu của những ngày đầu năm, sương sớm mờ đục phủ lên khung cửa kính. Trong nhà, mùi nhang trầm phảng phất hòa cùng hương bánh chưng còn vương lại từ đêm qua. Tôi mặc chiếc áo dài hồng nhạt mẹ chọn từ trước Tết, cổ áo thêu vài nhánh mai nhỏ. Nam chạy lăng xăng quanh nhà, áo dài xanh biếc, tóc chải ngược gọn gàng, đôi mắt đen láy như hạt nhãn.

Bà Tư vừa gói lại mấy gói xôi đậu vừa nói vọng ra:
– Hai đứa chuẩn bị xong thì theo bà ra chùa, đầu năm phải đi cầu an, cầu may cho cả nhà nữa chớ.

Mẹ tôi vẫn ngồi ở ghế salon, tay cầm tách trà, ánh mắt xa xăm nhìn ra vườn. Từ khi ba mất, mẹ ít khi cười, nét mặt lúc nào cũng lạnh lẽo, dù Tết có đến cũng chỉ là thêm vài nén nhang, thêm vài món ăn, chứ không phải niềm vui. Tôi chào mẹ trước khi đi, giọng nhỏ:
– Con đi với bà Tư và Nam nha mẹ.

Mẹ chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi khung cửa. Tôi mím môi, cười nhẹ rồi kéo Nam ra.

Đường ra chùa hôm ấy đông, những tà áo dài tung bay trong gió sớm. Tiếng cười nói hòa cùng tiếng chuông chùa ngân lên trong trẻo. Nam nắm tay tôi, thi thoảng lại ngước lên hỏi han đủ chuyện ngây ngô.

– Chị Nguyệt, mình cầu gì vậy?
– Cầu cho cả nhà bình an.
– Chị cầu cho mẹ nữa hả?
Tôi dừng lại một nhịp, rồi khẽ gật đầu.
– Ừ, cho mẹ, cho cả bà Tư, và cho cả em nữa.

Nam cười híp mắt, nhưng ánh nhìn lại lén lút quan sát quanh. Và rồi, tôi nghe giọng quen vang lên phía sau:
– Chào hai chị em, năm mới vui vẻ nha.

Gia Phong đứng đó, áo dài trắng kem, mái tóc gọn gàng, nụ cười nhẹ như nắng sớm. Tôi thoáng sững người, không ngờ lại gặp ở đây.
Nam nhíu mày, siết tay tôi mạnh hơn, giọng nhỏ đủ để chỉ tôi nghe thấy:
– Ở đâu cũng gặp cậu ta hết.

Tôi nhìn xuống Nam, khẽ trấn an:
– Ừ, tình cờ thôi mà.

Phong bước lại gần, gật đầu chào bà Tư rồi quay sang tôi:
– Cậu đi lễ à?
– Ừ, đi với bà và em.

Phong gật, nụ cười nhẹ.
– Chỗ này đông quá, cẩn thận kẻo lạc.

Nam bỗng chen ngang, giọng cộc lốc:
– Tụi em không lạc đâu, có chị Nguyệt ở đây rồi.

Tôi khẽ liếc Nam, nhưng Phong chỉ bật cười, ánh mắt hiền đến lạ.
– Vậy thì tốt quá. À, cậu thắp nhang chưa?

Tôi lắc đầu. Phong đưa ra ba cây nhang, chia cho tôi và Nam.
– Cầu cho năm mới vui vẻ nha.

Nam nhận lấy nhưng không nhìn cậu, chỉ cúi gằm mặt. Tôi thở dài, không rõ vì sao Nam lại tỏ ra như vậy, chỉ biết lòng có chút lặng lẽ. Sau khi thắp nhang xong, tôi đứng bên hồ sen trước sân chùa, gió lùa qua khiến tà áo khẽ lay.

Phong bước đến, đứng cách tôi một khoảng vừa đủ.
– Cậu có hay đi chùa đầu năm không?
– Không, chỉ từ khi ba mất.

Cậu im lặng một lát, rồi nói nhỏ:
– Tớ hiểu. Năm ngoái, ba tớ bị tai nạn giao thông, cũng chẳng còn được cùng ăn Tết nữa.
Tôi quay sang, ánh mắt hai đứa chạm nhau trong khoảng lặng. Không cần lời chia sẻ, chỉ là cảm giác đồng điệu lạ lùng, như một vết thương cũ được soi thấy qua người khác.

Nam từ xa chạy lại, kéo tay tôi:
– Chị, con rùa trong hồ to ghê nè, chị ra xem đi.

Tôi quay lại, nở nụ cười nhỏ.
– Em đi trước đi, chị ra liền.

Khi Nam đã chạy xa, Phong khẽ thở ra:
– Em trai cậu dễ thương thật.
– Ừ, nhưng hơi... bảo vệ chị gái quá mức.
Cậu bật cười:
– Thì ai bảo chị gái dễ khiến người ta lo đâu.

Tôi hơi ngẩn ra, rồi quay đi, tránh ánh mắt đó. Trong gió, tiếng chuông chùa lại vang lên, nhẹ mà sâu.

Nam đứng xa xa, nhìn lại, đôi mắt nó thoáng đượm vẻ khó chịu. Cậu bé tám tuổi ấy chưa hiểu hết cảm xúc của mình, chỉ biết rằng không thích thấy chị cười với ai khác ngoài mình. Nó ngồi xuống bên bờ hồ, nghịch cánh sen rụng, khuấy nhẹ mặt nước, lòng chộn rộn những điều không tên.

Bà Tư từ phía sau gọi lớn:
– Hai đứa ơi, vô đây xin lộc rồi còn về nữa chớ!

Tôi ngoảnh lại, thấy Phong đang cười với bà, lễ phép nhận gói lộc đỏ rồi đưa cho tôi.
– Năm mới, cậu gặp nhiều may mắn nhé, Dương Nguyệt.

Tôi đón lấy, ánh mắt hơi dịu lại.
– Cảm ơn, cậu cũng vậy.

Nam vẫn không nói gì, chỉ bước sát bên tôi trên đường về. Khi gió tạt qua, nó lặng lẽ đưa tay giữ tà áo chị khỏi bay, rồi khẽ nói, giọng nhỏ như hơi thở:
– Em không thích cậu ta đâu.

Tôi mỉm cười.
– Cậu ta đâu làm gì em.
– Nhưng... chị cười với cậu ta.

Tôi dừng bước. Trong làn khói hương vương trên áo, lòng tôi bỗng thấy ấm lạ. Tôi xoa đầu Nam, nói khẽ:
– Em ngốc thật đấy.

Nó cúi mặt, không đáp, chỉ nắm chặt tay tôi hơn.

Tối mùng Hai.
Gió bấc vẫn chưa chịu rút lui khỏi hiên nhà. Bầu trời sẫm màu như tấm lụa cũ, ánh trăng lửng lơ phía xa. Căn nhà sáng đèn, nhưng chẳng ồn ào như những gia đình khác ngoài phố. Mùi nhang đầu năm vẫn phảng phất, hòa lẫn với hương trà gừng bà Tư vừa nấu.

Mẹ ngồi ở bàn, trước mặt là tách trà nghi ngút khói. Gương mặt mẹ hằn lên ánh đèn vàng, nửa sáng nửa tối. Tôi đặt túi lộc đỏ lên bàn, nói khẽ:
– Con với Nam và bà Tư mới đi chùa về.

Mẹ chỉ "ừ" một tiếng, không nhìn lên.
Bà Tư vội nói thêm:
– Năm mới đó, cô ơi, con Dương Nguyệt nó cầu cho cô với thằng Nam mạnh khỏe, gia đạo bình an đó.

Mẹ hơi khựng lại, mắt thoáng dao động, nhưng rồi lại chỉ gật đầu.
– Ừ, cảm ơn.

Tôi nhìn mẹ, định nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại. Mấy năm nay, giữa tôi và mẹ có một khoảng cách rất khó định nghĩa — không hẳn là xa lạ, nhưng cũng chẳng thể gọi là gần gũi.
Bà Tư khẽ vỗ vai tôi, ra hiệu kéo Nam lên phòng.

Phòng tôi ở tầng hai, cửa sổ hướng ra vườn. Ngoài kia, cành đào mẹ mua vẫn còn tươi, hoa nở muộn, rực rỡ dưới ánh đèn đường. Tôi ngồi bên bàn học, mở cuốn vở ra, vẽ vài nhánh hoa linh tinh, nhưng đầu óc chẳng tập trung nổi.

Nam ngồi bệt dưới sàn, cởi áo dài, xếp gọn gàng. Thằng bé im một lúc rồi hỏi:
– Chị, hôm nay chị vui không?

– Ừ, cũng vui.
– Chị thích cậu Phong đó à?

Tôi hơi giật mình.
– Sao em hỏi thế?

Nam chống cằm, đôi mắt đen láy nhìn tôi chăm chăm.
– Vì khi chị nhìn cậu ấy, mặt chị khác lắm. Chị cười.

Tôi bật cười, không biết nên tức hay thương.
– Em quan sát kỹ quá đấy.
– Em không thích cậu ấy.

– Em đâu cần phải thích.
– Nhưng em không muốn cậu ấy lại gần chị.

Tôi nhìn Nam. Đôi mắt trẻ con của nó trong veo, không có chút ghen tuông thực thụ, chỉ có một thứ cảm xúc ngô nghê mà thành thật.
– Vì sao thế?
– Vì... chị là của em.

Tôi bật cười, đưa tay xoa đầu nó.
– Em nói gì buồn cười thế.

Nam cầm tay tôi, lắc đầu.
– Không buồn cười. Từ lúc về nhà này, chỉ có chị là nói chuyện với em. Mẹ thì bận, còn ba em... cũng không có thời gian. Nếu chị cười với người khác, em thấy... lạ lắm.

Tôi im lặng một hồi.
Câu nói của thằng bé khiến tim tôi khẽ nhói. Nó chỉ tám tuổi thôi, nhưng lại hiểu cô đơn theo cách riêng của nó. Tôi không biết phải an ủi sao, chỉ kéo nó lại gần, để đầu nó tựa vào vai mình.

– Em đừng nghĩ nhiều quá, Nam à. Ai rồi cũng sẽ có người khiến mình vui, và chị thì luôn ở đây.

Nam lí nhí:
– Nhưng sau này chị lớn rồi, chị sẽ đi xa, phải không?

Tôi khẽ gật.
– Có thể. Nhưng chị sẽ không quên em đâu.

Thằng bé ngẩng đầu, nhìn tôi thật lâu, như muốn khắc ghi lời ấy.
Rồi nó mỉm cười, một nụ cười ngây ngô nhưng buồn buồn.
– Chị hứa rồi nha.

– Ừ, chị hứa.

Ngoài kia, gió nhẹ lay khung cửa sổ. Tôi khẽ kéo tấm rèm lại. Từ xa, tiếng pháo hoa của khu phố bên cạnh nổ giòn, sáng rực một góc trời. Ánh sáng đó phản chiếu lên gương mặt Nam, khiến tôi thấy lòng mình dịu lại.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, dù mẹ vẫn lạnh lùng, dù Tết chẳng rộn ràng như xưa, thì chỉ cần còn những người bên cạnh – dù nhỏ bé, vụng về – cũng đủ để Tết có hương vị riêng của nó.

Tôi nhìn Nam, thấy nó đã tựa đầu vào gối, ngủ say lúc nào không hay.
Bà Tư gõ cửa khẽ hỏi vọng lên:
– Hai đứa ngủ chưa đó?

Tôi đáp nhỏ:
– Dạ rồi, bà ơi.

Khi tiếng chân bà Tư xa dần, tôi khẽ thở ra, vươn tay chỉnh lại chăn cho Nam.
Ánh trăng hắt vào phòng, phủ lên khuôn mặt nó một vệt sáng bạc, vừa trong vừa ấm.
Tôi ngồi đó, nhìn thật lâu, và khẽ nói trong lòng mình:

– Cảm ơn em, Nam.

Tôi nhìn Nam, thấy nó đã tựa đầu vào gối, đôi mi khẽ khép lại, hơi thở đều đặn. Tôi định đứng dậy đi sang phòng khác để cho nó ngủ, nhưng bàn tay nhỏ bé ấy bỗng nắm lấy vạt áo tôi.

– Chị đừng đi. – Giọng nó mơ màng, run nhẹ.

Tôi khẽ cúi xuống.
– Chị chỉ đắp chăn thôi, ngủ đi, Nam.

Nó không buông tay. Trong bóng tối, tôi nghe tiếng nó thở khẽ, như sợ tôi biến mất. Rồi, rất khẽ, nó dịch lại gần hơn, vòng hai cánh tay gầy ôm ngang hông tôi. Cái ôm ấy nhỏ xíu, không chặt, chỉ vừa đủ để tôi thấy hơi ấm truyền qua lớp áo mỏng.

Tôi khựng lại, nhìn xuống khuôn mặt nó — đôi mi cong, môi khẽ mím, vẻ yên bình đến lạ. Cái ôm ấy chẳng có gì to tát, chỉ là một đứa trẻ đang tìm nơi an toàn nhất mà nó biết.

Tôi để mặc như thế, ngồi im, để nó tựa đầu vào người mình.
Ngoài kia, gió vẫn thổi qua khung cửa, rèm khẽ lay. Mùi nhang trầm còn vương trên tóc, hòa vào hơi thở nhỏ đều đều của Nam. Tôi khẽ đưa tay, vuốt nhẹ mái tóc mềm ấy, cảm giác như chạm vào một thứ vừa mong manh vừa đáng thương.

– Em ngủ đi, ngốc à... – tôi khẽ nói, giọng gần như tan vào gió.

Nam rúc sát hơn một chút, ôm chặt tôi hơn. Cái ôm của một đứa trẻ sợ cô đơn, tìm chút hơi ấm trong căn nhà quá yên tĩnh.
Tôi nhìn trăng qua cửa sổ, ánh sáng bạc rọi lên vai áo, lòng nhẹ như sương.

Có lẽ, những giấc ngủ yên bình nhất là khi ta biết rằng, dù không nói ra, vẫn có một ai đó cần mình ở bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro