Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: có tên rồi

Vào ngày hôm sau, tôi đã viện cớ bị ốm mà trốn học vì chỉ để đến chỗ bệnh viện, và lí do là gì thì ai cũng biết. Bệnh viện hôm qua phải nhận khá nhiều bệnh nhân tất cả đều là trẻ con. Và người trả viện phí cho bọn trẻ đó là người bố giàu có của tôi.

Tôi đang đứng trước cánh cửa phòng của đứa bé hôm qua mà cứu mạng tôi, nhưng chẳng hiểu sao mà lòng tôi cứ thấp thỏm, đứng lên ngồi xuống, đôi khi còn ngước lên nhòm vào chỗ kính ở cửa. Tôi đang nghĩ phải làm sao thật ấn tượng, để khiến cậu ấy ngưỡng mộ và yêu mến tôi vì thật sự tôi muốn làm quen với bạn đấy lắm rồi, nhưng buônf thay chữ ngại đè nặng tôi rồi.

Đứng một hồi,tôi mới dám mở cửa vào, thì bắt gặp ánh mặt của cậu ta.

Mặt tôi chẳng hiểu sao lại bắt đỏ bừng lên, tôi bắt đầu có cảm giác như bị "đốt cháy" từng tế bào trên khuôn mặt của tôi vậy. Trái tim nhỏ bé của tôi chẳng hiểu nghe được tiếng súng phát ra từ đâu, mà chạy loạn xạ trong lồng ngực tôi như kẻ mù cố gắng trốn thoát khỏi tiếng súng dù chẳng biết đường thoát ra ở chỗ nào. Đây là lần đầu tiên tôi lại có loại cảm giác này... Do vì ngại, hay vì lí do khác...? Rồi phải lấy hơi một lúc tôi mới dám đến gần cậu ấy, dù bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm và nó hiện sự khó chịu của cậu ấy dành cho tôi nhưng tôi vẫn mở lời nhẹ nhàng:

"Cậu đỡ hơn chưa...?t-tớ có mang bánh cho cậu nè" tôi nghĩ mãi để hỏi một câu hỏi hoàn chỉnh như này vì trong đầu tôi rối tung các chữ cái, dù đã luyện tập rất nhiều để nói chuyện với cậu ta. Trái lại với tôi thì cậu ta chỉ tẻ nhạt nói chuyện với tôi:

"Chưa, mời về cho..."—tim tôi như hững một nhịp vậy. Nhưng mặt tôi dày mà, càng đuổi tôi càng ở lại. Tôi phải cố gắng giữ cái tình bạn này mới được không để nó mới chớm tí lửa mà đã bị dập tắt rồi. Dù chẳng hiểu nổi sao tôi nghĩ thế nhưng tôi tin vào cái suy nghĩ này của tôi. Tôi liền nói:

" Cậu chưa ổn thì tớ càng phải ở đây chăm sóc cậu kĩ lưỡng hơn!"— khi nghe tôi nói câu đó,đôi lông mày của cậu ta nhíu lại, cậu ta khó chịu nhưng rõ ràng cậu ấy nói không nói lên lời vì chẳng thể cãi được tôi. Rồi cậu ấy quay ngoắt đi sang chỗ khác và nói:

"Chúng ta chẳng điểm chung quái gì đâu mà phải nói chuyện, và tao cũng không cần mày chăm sóc"— tôi nghe được câu nói đó mà bĩu môi,tôi liền nghĩ:'còn không thèm nói chuyện với mình đâu, mà đòi tìm thấy điểm chung đâu,đố khó mình quá...' nhưng rồi tôi nảy ra được điểm chung :

"Đâu ra mà không có điểm chung!  Chúng ta có đó... Là chúng ta đều là con gái!"— câu nói đó vừa mới phát ra đã khiến cậu ta bất ngờ, như kiểu cậu ta không thể ngờ tới câu trả lời này của tôi, hoặc là đúng là vậy thật. Vì với ngoại hình của cậu ta thì chẳng ai biết cậu ta là con gái đâu.

Và tại sao tôi lại biết chuyện đó. Thì bởi vì hôm qua, tôi ôm cậu ấy vào lòng, thì chân tôi đã lỡ đè lên bộ phận sinh dục của cậu ta.

Và nếu cái cảm nhận của tôi không sai, thì cậu ta chính là con gái. Cậu ta cuối cùng quay ra nhìn tôi mà hỏi:

"Vậy thì sao?"—tôi cứng đầu đáp lại:

"Thì chúng ta có thứ chung để nói chuyện rồi đó! Chứ sao nữa !"

"Đồ cứng đầu...."

"Kệ tớ, tớ muốn làm bạn với cậu nên phải cứng đầu mới nói chuyện với bạn được! "—như kiểu tôi dẫn cậu ấy đến từ bất ngờ này sang bất ngờ khác vậy, vẻ mặt bất ngờ của cậu ấy khiến tôi muốn thấy nhiều hơn vì nhìn cậu ấy thật đáng yêu khi có vẻ mặt này. Rồi cậu ta liếc mắt sang chỗ khác hơi ngại ngùng :

" Thật sự mày muốn làm bạn của tao à... tao chẳng có gì tốt mà mày muốn làm bạn với tao đâu..."

"Cậu đầy điểm tốt !"—tôi nhanh nhảu đáp lại,cậu ta lại đáp lại:

"Không có"

"Có"

"Không có"

"Có"

"Không tranh luận với mày nữa...mày tìm điểm tốt của tao đi xem nào?"—tôi cười ranh mãnh,vì biết cậu ấy đã dính bẫy của tôi :

"Vậy cả tôi và cậu thử tìm nhé ?"

"Được thôi..."

"Vậy để dễ tìm ra điểm tốt đó tôi và cậu phải ở chung một nhà cơ, nên tôi sẽ bảo bố tôi nhận nuôi cậu !"— cậu ấy ngỡ ngàng, cậu ấy định nói lại nhưng tôi đã giơ một ngón tay đặt nhẹ lên môi cậu ấy:

"Không giữ lời sẽ bị cắt lưỡi. Cậu hứa rồi,cả tôi và cậu đều phải tìm ra điểm tốt của cậu"— cậu ấy chẳng thể cãi được lời tôi nên cậu ấy bĩu môi dù hơi khó chịu nhưng tôi cảm thấy nét mặt cậu ấy cũng thoạt đồng ý, hoặc là chỉ mình tôi nghĩ vậy. Còn về việc xin bố để nhận nuôi cậu ấy là chuyện nhỏ. Vì bố chiều tôi,nên tôi thích điều gì kể cả nhận nuôi cậu ấy. Dù lưỡng lự nhưng bố tôi vẫn chấp nhận vì chính cậu ấy đã từng cứu tôi.

Vào một ngày nào đó. Trong phòng bệnh viên. Tôi bước vào trong với cái miệng như cái loa mà nói lớn:

" Tuyết Minh~!"—đúng rồi đó, đó là giọng nói của tôi, Minh Thư, và cái tên đó là cậu ấy,một cậu bạn yêu quý của tôi

Tuyết Minh, chính là tên mà chính tôi tự đặt cho cậu ấy. Nó kết hợp từ tên người mẹ tôi và tên đệm của tôi.

Có vẻ cậu ấy cũng thích cái tên đấy lắm. Nên khi tôi nói cái tên này ra, cậu ấy không hề phản kháng hay tỏ ra thay độ và nói những câu nói xỉa xói, khinh miệt như lúc đầu. Cậu ấy hơi đỏ mặt, đôi mắt cậu cũng hiện lên một tia sáng nhẹ như kiểu cậu được chấp nhận vào gia đình của tôi nhưng cậu đâu biết gia đình tôi đã chấp nhận cậu khi nhận nuôi cậu ấy rồi đâu phải lúc đặt tên cậu ấy.

Cậu ấy nhẹ nhàng chạm vào người tôi, khiến tôi bắt ngờ quay sang nhìn cậu ấy. Mặt cậu ta vẫn hơi ửng hồng, mắt hướng phía dưới đất,giọng lí nhí nhưng tôi vẫn hiểu cậu ấy đang nói gì :

"T-tao sẽ được nhận nuôi à..."

"Đúng rồi,cậu sẽ được nhận nuôi"— tôi cười với sự thích thú,có lẽ tôi thích vẻ ngượng ngùng của cậu ấy hơn là vẻ ngạc nhiên của cậu ấy rồi... Nhưng thật ra cả hai điều đó đều khiến tôi có một cảm giác thật lộn xộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #girlove