CHƯƠNG MƯỜI CHÍN
Tất cả câu chuyện chỉ có vậy.
Ngày hôm sau, lần đầu trong suốt thời gian ấy, ánh mặt trời cùng một lớp băng tuyết mỏng rải lên khắp sình lầy, bãi hoang, lên những ngọn cây tùng trong khu vườn, lên những bức tường rêu phong của tòa lâu đài. Bãi cỏ cao lúc đầu bao phủ một lớp phấn trắng giá lạnh, ửng hồng dưới những tia nắng đầu tiên. Cả tường nhà cũng ửng hồng, tươi trẻ ra, dường như bừng tỉnh sau giấc ngủ mê nặng nề ngự trị trên tòa lâu đài suốt ba năm trời. Những ô kính ngũ sắc lấp lánh tươi vui dưới những tia nắng dịu ban mai, mặt đất cạnh tường đổ mồ hôi, thảm cỏ trở nên ướt át.
Hai chúng tôi ra đi. Cỗ xe đỗ trước cửa lâu đài. Của nả chẳng có là bao, đã buộc sẵn sau xe. Tôi dắt Nađêia mình choàng một tấm áo lông nhẹ, đưa ra khỏi nhà, đỡ nàng lên xe và leo lên ngồi xuống cạnh nàng, chúng tôi cùng đưa mắt nhìn tòa lâu đài lần cuối, nơi chúng tôi đã cùng nếm trải khổ đau và bất ngờ tìm thấy một tình yêu đáng để hiến dâng cả cuộc sống mà không hề hối tiếc.
- Em định làm gì với toàn bộ cái của này? – Tôi hỏi. Nađêia rùng mình như thể bị lạnh.
- Những đồ cổ, hiến cho các bảo tàng; còn đâu, để cho anh em mugik đã đứng dậy bảo vệ cửa nhà của chính mà và đã cứu sống em. Tòa lâu đài, hiến làm bệnh viện, trường học hay cái gì cũng được. – Nàng mỉm cười chua chát: - Gia tộc sản! Biết bao máu đổ, cả một mớ những hành vi đê hèn, những tội lỗi, mưu mô hiểm độc... Vì mục đích gì kia chứ? Vì một chút vàng bạc... Thôi, xin trả lại cho Chúa cái gia tộc sản này.
Tôi ôm đôi vai mảnh dẻ của nàng.
- Anh biết mà. Đúng là phải xử trí như vậy. Chúng ta cần gì cái của nợ ấy, nếu như chúng ta đã tìm được nhau.
Chúng tôi trao tòa lâu đài cho người quản gia mới là chị nông dân góa bụa có đứa con nhỏ mà tôi đã có lần bắt gặp bên lề đường, đưa về. Đám gia nhân vẫn nguyên vị.
Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm khi tòa lâu đài khuất sau rặng cây. Cơn ác mộng đã vĩnh viễn kết thúc.
Xe chúng tôi rời khỏi khu vườn, tiến ra bãi lau lách chạy dài men theo Bãi thụt Khổng lồ. Khi hai cánh cổng khép lại một lần cuối cùng sau lưng chúng tôi và xa xa phía trước đã hiện ra những ngọn đồi, thì tôi trông thấy một người đứng đợi ở ven đường.
Người đó sải những bươc dài, tiến lại phía chúng tôi, và khi anh ta cầm lấy cương ngựa thì tôi nhận ra đó là Rưgôrơ. Anh mặc áo da lông thú, tóc tai rối bù, xõa xuống trán, lòa xòa đến tận cặp mắt hiền như mắt trẻ thơ.
Tôi nhảy xuống xe.
- Anh Rưgôrơ thân mến, sao không đến chia tay với chúng tôi?
- Định gặp riêng cậu mợ. Sau chuyện đêm ấy, lòng tôi cứ nặng trĩu. Cậu mợ thế mà giỏi, rời đi là phải, chứ ở đây mọi thứ sẽ luôn luôn làm cho phải nhớ lại chuyện cũ.
Anh thò tay vào túi áo, và bỗng đỏ bừng mặt, lôi ra một con rối bằng đất sét nung.
- Cái này, tôi biếu mợ Nađêia... Ví như mợ đặt nó ở đâu đó thì sẽ thỉnh thoảng nhớ đến chúng tôi...
Nađêia kéo đầu Rưgôrơ lại gần, hôn lên trán.
Nàng tháo đôi hoa tai, đặt vào lòng bàn tay to rộng, sạm đen của anh thợ săn:
- Tặng cô vợ tương lai của anh.
Rưgôrơ e hèm, lắc đầu.
- Thôi, chúc cậu mợ... chúc cậu mợ... Thôi đi ngay cho... Chả có, thật tội nợ, tôi sắp khóc rống lên như mụ đàn bà bây giờ... Cứ như con nít ấy thôi. Tôi cầu mong cho cậu mợ những điều tốt lành nhất trên đời.
Tôi chân thành ôm hôn Rưgôrơ.
- Anh Rưgôrơ! Bạn quý mến của tôi! Đi cùng chúng tôi đi! Nương náu ít ngày cho qua thời hạn họ truy tìm Đubôtôpkơ cùng đồng bọn. Ngộ nhỡ có đứa vô lại nào sẽ hại anh.
Cặp mắt Rưgôrơ trở nên nghiêm nghị, quai hàm gân guốc lên.
- Hà, cứ để hắn thử xem!...
Hai bàn tay anh xiết chặt khẩu súng, lần gân tay nổi hết cả lên.
- Súng vẫn nắm trong tay đây. Cứ để cho chúng thử xem! Tôi không đi đâu cả. Vương quốc của tôi là rừng xanh và vương quốc này cũng phải được sống sung sướng.
- Tôi tin nhất định sẽ như vậy, - tôi đáp giản dị.
Xe đi đã đến tận bìa rừng, mà ngoái lại tôi vẫn thấy cái bóng cao lớn của anh trên đỉnh đồi. Rưgôrơ đứng trên nền trời đỏ rực, cây súng dài vượt đầu nằm trong tay, áo da lông thú lộn trái bó sát thân hình cân đối. Gió thổi tung mái tóc dài của anh.
Quả là Chúa sơn lâm!
Xe chúng tôi đi trên đường rừng suốt một ngày một đêm. Buổi ban mai ngày sau đón chào chúng tôi với vầng mặt trời chói lọi, với thảm cỏ tươi tốt đẫm sương, với niềm hân hoan vui mừng!
Chỉ giờ đây tôi mới thấy hết sự cách biệt giữa lãnh địa Janốpxki và mảnh đất này.
Trên đỉnh đầu những mái tranh tinh khôi, chót vót mấy tổ cò trắng trên nền trời xanh êm ả.
Cái thế giới mới này hẳn phải lạ lùng biết bao trong con mắt của người tôi yêu – người thiếu nữ của thế kỷ mười tám! Bởi vì ngay cả tôi, mới xa nó có một thời gian ngắn, mà đã thấy ngỡ ngàng!
Tôi liếc nhìn người con gái sẽ làm vợ tôi. Đôi mắt nàng mở to, tràn trề hạnh phúc, nàng nép vào tôi, thỉnh thoảng vẫn còn thổn thức như đứa trẻ mới nín khóc. Tôi thầm mong cho nàng cảm thấy sung sướng hơn nữa, nên đã cúi xuống hôn tay nàng...
Lúc ấy và cả sau này nữa, tôi chỉ lo lắng về chứng bệnh của nàng. Vì vậy, tôi đã thuê một căn nhà nhỏ có vườn ở ngoại ô thành phố. Các bác sĩ đều nói rằng với cuộc sống yên tĩnh, chứng bệnh sẽ qua đi. Quả nhiên, nàng đã khỏi hẳn sau hai tháng chung sống với tôi và báo cho tôi biết chúng tôi sẽ có con.
Chúng tôi dành cho nhau cả một biển tình thương yêu, trìu mến và quan tâm săn sóc lẫn nhau, khiến hai chục năm sau tôi vẫn còn ngạc nhiên như một giấc chiêm bao. Ở đâu, chúng tôi cũng sống hạnh phúc, kể cả ở Xibêri, nơi tôi bị đày đến năm 1902. Đối với tôi, nàng không chỉ là người vợ, nàng đã thực sự là người bạn cho đến trọn đời.
Chúng tôi đã sống một cuộc đời dài lâu và hạnh phúc, như trong một bài ca:
Chừng nào vầng dương còn chói lọi đất này...
Nhưng ngay cả giờ đây, đôi khi tôi vẫn nằm mơ thấy những bãi hoang, lau lách bạc đầu, nhưng mô cỏ lụi tàn trên bãi thụt và đội săn của Quốc vương Xtác phóng ngựa như bay trên sình lầy. Hàm thiếc ngựa không lách cách, những kỵ sõ ngồi ngay lưng trên yên, hoàn toàn câm lặng. Gió thổi tung bay những mái tóc, những tấm áo choàng, những bờm ngựa, và trên đỉnh đầu họ, rực sáng một ngôi sao cô đơn.
Trong sự lặng câm ghê rợn, đội săn của Quốc vương Xtác điên cuồng phóng ngựa là là mặt đất.
Tỉnh dậy, tôi lại nghĩ miên man: nó chưa hết thời đâu, chừng nào trên trái đất này còn tồn tại sự tối tăm, đói khát, bất công cùng sự khiếp nhược u mê. Bởi nó là hiện thân của tất cả thứ đó.
Ngập chìm đến nửa trong sương mù, đội săn ma quái vẫn đang phóng ngựa là là trên mặt đất tối tăm ảm đạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro