Chap 9
Sắp xếp phòng cho mọi người cũng ổn định, ai ai cũng sở hữu phòng riêng cho mình trừ BoEun và EunJi.
- Tại sao bọn tôi không có phòng riêng?
EunJi cau mày, tay khều khều anh.
- Phận làm giúp việc cũng đòi phòng riêng? Hay qua phòng tao đi, tao rộng lượng cho tụi bây nằm đất.
Anna hả hê, đưa chìa khóa trước mặt hai người.
- Chỉ còn nhiêu đây phòng. EunJi ngủ chung với Taehyung rồi. Còn BoEun, phòng anh hai giường, em chung phòng anh được không?
Jimin lướt ngang qua Anna, không đếm xỉa lời cô ta, đặt tay lên vai nó, bất chợt làm nó giật mình, lúng ta lúng túng.
- Hả? Em..em sao cũng được.
- Vậy đi. Tất cả về phòng nghỉ ngơi. 5h chiều xuống ăn tối.
Lời nói của Taehyung như lệnh của vua, mọi người vâng lời gật đầu rồi ai về phòng nấy, nhanh chóng giải tán đám đông đang chật kín ngay sảnh chính của khách sạn.
- Taehyung.. Nam nữ sao có thể chung phòng?
Anna có vẻ không chịu, tại sao cô ta phải ngủ một mình trong khi EunJi được chung phòng với Taehyung chứ?
- Chẳng phải tôi nói EunJi là vợ tôi sao?
Jimin, BoEun và quan trọng nhất là EunJi nghe anh trả lời mà sửng sốt. Anna cũng không bất ngờ lắm vì lần trước anh đã nói vậy, chỉ có điều là thật sự không cam tâm, EunJi thì có gì hơn cô ta chứ?
- Em không tin!
Taehyung mặc kệ lời nói của cô ta, tay kéo EunJi về phòng.
- Ể ? Phòng Jimin 2 giường sao phòng này có 1 giường?
- 2 giường thì tôi cũng bắt em ngủ với tôi nên 1 giường cho đỡ tốn.
Anh thả đống đồ xuống đất, mệt mỏi ngã nhào lên giường. EunJi chợt thấy bàn tay anh có đọng máu khô, lo lắng hỏi.
- Tay anh bị gì thế này?
- Là con nào nhéo đến chảy máu?
Cô mới sực nhớ, trong lúc hoảng loạn cô đã bấu sâu vào tay anh, nhưng nó chảy máu thế này cô lại không để ý tới.
- Không sao. Em ngủ xíu đi.
- Tôi không muốn ngủ.
- Sẽ không thấy nữa đâu.
Taehyung luôn hiểu cô đang nghĩ gì, luôn thấu hết tâm can cô, đó là 1 điều cô cảm thấy thán phục con mắt nhìn xuyên thấu của anh.
- Có tôi ở đây rồi. Không sao, yên tâm ngủ đi.
Anh đứng dậy để giường cho cô nằm, mình thì qua ghế sô pha ngồi lướt điện thoại. EunJi nghe lời, gật gật đầu rồi đánh một giấc say sưa đến gần 5 giờ chiều.
...
5 giờ chiều.
Quán ăn dành cho giới thượng lưu đã chật kín bởi vì đoàn của Taehyung, đồ ăn đem ra đầy đủ màu sắc, mùi hương thì vừa ngửi thấy đã thèm thuồng. Như bị bỏ đói, cả đám lao vào ăn điên cuồng, không nể mặc ai hết.
Anh gắp một miếng thịt vào chén EunJi, thấy cô nãy giờ cứ mơ mơ màng màng nghĩ ngợi điều gì đó, đến nổi người ta gắp đồ ăn cho còn không đếm xỉa, anh khó chịu lên tiếng.
- Gì vậy?
- Tôi họ Kim. Kim EunJi, chứ không phải Jung EunJi. Taehyung à, tôi đã nhớ ra hoàn toàn rồi!
- Đừng nghĩ nữa.
- Nhưng họ Kim... Có khi nào tôi là họ hàng ruột thịt gì với anh không? Ơ ơ cũng logic lắm à nha, bởi thế anh mới nhận lấy tôi để đổi số nợ hàng tỷ đúng không?
- Bị điên à? Lo ăn đi.
Taehyung chỉ chỉ vào chén, bắt cô tập trung ăn.
- Nhưng có khi nào..
- Không phải! Chắc chắn không phải. Chuyến bay 16 năm trước chả có ai là họ hàng tôi trên đó cả. Giờ ăn đi, lắm chuyện.
Cô câm mồm không dám ú ớ một tiếng, cúi đầu xuống ăn, tới một cái ngước mặt lên nhìn anh cũng chẳng dám. Anh nhếch môi, cái con mèo nhỏ này dịu ngọt không chịu, phải lớn tiếng mới chịu nghe lời.
Anna nghe Taehyung quát cô thì cười khúc khích mặc cho không biết lí do, cô ta chỉ nghĩ đơn giản là không chỉ một mình cô ta mà cả EunJi cũng phải chịu sự lạnh nhạt, ghét bỏ của Taehyung.
Cô có cảm giác đau đau ở vùng bụng dưới, cảm giác này hoàn toàn không giống đau bụng bình thường, thoáng nghĩ tới nó rồi lắc đầu, mới hết cách đây 3 tuần mà.
- EunJi.
Anh bước đến cởi lớp áo khoác ngoài của anh quấn lấy phần thân dưới của cô, đợi mọi người ra ngoài hết anh mới nói nhỏ.
- Máu đằng sau em.
- Hả??
Cô đỏ mặt, tới mấy cái này làm cho anh thấy thì còn gì xấu hổ hơn đây. Nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cô anh hiểu, cười khẩy rồi dẫn cô từ từ ra.
- Dừng.
EunJi cảm giác không đi được nữa rồi, chân đứng khựng lại, nếu còn tiếp tục di chuyển thì "bà dì" tràn ra mất, lúc ấy thì còn xấu hổ hơn.
- Leo lên.
Taehyung khuỵu xuống vừa tầm EunJi, ra hiệu cho cô leo lên lưng anh cõng.
- Không, không được đâu. Dính vào áo anh mất!
- Leo lên.
- Nhưng... nhưng mà..
Thấy anh trừng mắt cô không dám nói thêm, từ từ leo lên anh cõng. Taehyung bước đi nhẹ nhàng ra ngoài, cô xấu hổ đến mức úp mặt vào lưng anh không dám ngước nhìn hay nói chuyện với anh.
- Kim tổng không đi dạo biển sao?
Trưởng phòng thấy anh định đi về khách sạn vội lên tiếng.
- Tôi có việc, mọi người đi rồi về sớm.
Trưởng phòng gật gật đầu, rồi cùng mọi người đi lên trước. Taehyung cũng bước từ từ về khách sạn, anh cảm nhận được một dòng chất lỏng thấm chút ít vào chiếc áo của anh kèm theo nó là mùi tanh nồng, có thể đối với những chàng trai khác là kinh tởm nhưng với anh thì không, anh xem đó là chuyện bình thường.
- Hay tôi gọi cho BoEun, chuyện này nhờ con trai có vẻ không hay lắm..
- Em muốn phá đám Jimin và BoEun à?
EunJi ngại ngùng, tự trách bản thân mình phải phòng hờ trước chứ. Nhưng cũng đáng trách "bà dì", ham vui chi ra sớm thế, chỉ mới 3 tuần thôi mà. Càng nghĩ lại càng thêm xấu hổ, cô gạt đi suy nghĩ rồi lại nghĩ đến anh, hôm nay anh thật tốt, quan tâm cô rất nhiều. Chẳng hiểu sao mỗi lần anh làm một cử chi hay lời nói quan tâm đều làm tim cô chậm hẳn đi 1 nhịp.
Tới khách sạn nó đã thấm đẫm cả một vùng áo anh, EunJi giúp anh cởi chiếc áo ra, vừa cởi xong chưa kịp thấy thì đã bị cô che mắt lại.
- Tôi muốn thấy!
- Hay ho gì mà đòi thấy.
- Máu ra đường khác thú vị nhỉ? Cha sinh mẹ đẻ đến giờ mới được thấy kinh nguyệt.
- Cái tên này! Không biết xấu hổ là gì!
Giờ EunJi mới để ý, anh đang ở trần trước mặt cô. Thân thể chuẩn men hiện ra trước mặt cô, bờ ngực săn chắc, xương quai xanh quyến rũ làm cô nuốt ực nước miếng. /Tui không dám tả múi đâu, sợ mấy người nói tui ảo =)) sr Taehyung nhenn/
Cô chạy vội vào nhà tắm, đem theo chiếc áo anh đưa cô quấn cùng chiếc áo dính sau lưng của anh vào nhà tắm. Nói vọng ra ngoài.
- Tôi sẽ giặt sạch sẽ.
Anh nhếch môi, mặc chiếc áo khác vào rồi leo lên giường bấm điện thoại.
30 phút sau.
- EunJi? Ngủ trong đó luôn à?
Anh đập cửa.
- Tôi...tôi quên một thứ..
- Quên gì?
- Nhưng cái này.. tôi lại không đem theo. Làm sao đây..
- Cái gì mới được?
- B...Băng ý..
- Băng ?
- Băng vệ sinh.
- Chờ chút, tôi đi mua.
Dứt lời anh liền mặc áo khoác, bước ra ngoài mà không chần chừ.
- Ể ể ? Taehyung? Kim Taehyung? Anh đi mua thật sao? Anh đâu rồi hả??
Có gọi cách mấy cũng không nghe câu trả lời, chắc hắn ta đi luôn rồi. Cô thở dài, đành ngồi trong nhà tắm đợi vậy.
Anh luống cuống đi qua đi lại trước nguyên cả gian hàng băng vệ sinh, không biết lựa cái nào mà EunJi chịu, đang băng khoăn thì một giọng nói làm anh giật cả mình.
- Mày làm gì với thứ dành cho phụ nữ thế kia?.
Jimin và BoEun đã xuất hiện phía sau lưng anh từ khi nào, thấy anh lúng túng BoEun cười khúc khích rồi trả lời thay anh.
- Chắc cho EunJi. Anh lấy loại này nè, mua thêm thuốc giảm đau bụng cho nó nữa. Đi mau, em mua dùm cho.
- C..cảm ơn.
...
- Mở cửa!
BoEun gõ nhẹ cửa phòng tắm, cô thò tay ra lấy bịch băng, 5 phút sau không còn thấy khó chịu, liền tươi tắn trở lại.
- Uống thêm thuốc giảm đau nữa đi. Tới tháng ngay ngày đi chơi, mày xui rồi.
- BoEun tốt ghê.
- Đâu phải tao, Taehyung mua đấy.
Anh đang uống nước nghe nhắc tên mình liền phun ra ngoài, Jimin ngồi kế bên mà bật cười thành tiếng.
- Kim tổng hôm nay ga lăng ghê nha.
Jimin chọc chọc anh rồi bị anh tặng cho cái lườm sắc lạnh, thấy thằng bạn dường như muốn bốc khói rồi, Jimin không dại mà châm thêm dầu vào lửa.
- Về phòng thôi BoEun. Ngủ sớm mai có sức đi chơi.
BoEun gật gật đầu, chào tạm biệt hai người rồi lon ton chạy phía sau Jimin.
- C..cảm ơn anh. Taehyung.
Đây là lần đầu EunJi cảm ơn anh, có chút đơ sau đó lại mỉm cười, xoa xoa đầu cô.
Anh bước vào nhà tắm, tắm xong nhanh chóng tắt đèn, kéo EunJi lên nằm cạnh.
- Đi ngủ.
Anh ôm cô trọn vào lòng, cô nằm gọn trong đó không dám nói gì. Cô thật sự thích cái mùi hương này, chính xác là thích mùi thơm tự nhiên từ cơ thể của Taehyung.
Cô lại chợt nghĩ. NaHaun 3 năm trước chắc cũng được Taehyung ôm vào lòng thế này, nghĩ đến đây cô có phần khó chịu, chẳng biết cảm giác này là gì nữa, nhưng tim có chút nhói vô cùng. EunJi đã không biết rằng cô ôm chặt Taehyung hơn, cứ như buông tay thì sẽ lạc mất anh vậy.
Anh vuốt tóc cô rồi khẽ thì thầm trên đỉnh đầu EunJi, giọng không quá lạnh lùng, khàn khàn mà ấm áp.
- Ngủ ngon.
EunJi không đáp, vùi đầu vào ngực anh lắc lắc như chú mèo nhỏ, anh khẽ cười. Sao anh thấy EunJi đáng yêu đến thế? Nhưng Taehyung không nhận ra rằng, nhịp đập của tim anh hiện giờ không hề ổn định.
"NaHaun, tôi chờ em 3 năm rồi. Em đã bỏ rơi tôi, để lại tôi đau khổ nặng nề, nếu lời hứa năm xưa bị phá vỡ một phần cũng vì em thôi."
Lời hứa năm xưa.
Phải, Taehyung và NaHaun đã hứa với nhau rằng sẽ yêu nhau mãi mãi, trong tim chỉ có mỗi đối phương.
Kim Taehyung chưa bao giờ thất hứa.
Nhưng việc này dù có thất hứa thì người sai cũng không phải là anh. Cũng chính ngày đó NaHaun đã tạo ra vết nứt cho mối quan hệ, 3 năm sau vẫn chưa ai khâu lại miệng vết thương dùm anh đến khi gặp cô.
EunJi - người con gái vô cùng đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro