Chap 5
Màn đêm dần buông xuống khu biệt thự, mặt trời đã chui xuống khuất khỏi ngọn núi phía xa, nhường chỗ cho ánh trăng len lỏi đi lên. Trời bắt đầu se lạnh hơn khi về chiều, đến nỗi những con thú ưa ra ngoài còn phải núp trong cái tổ ấm của mình.
Taehyung nằm trên giường, tay lướt lướt điện thoại. Lâu lâu lại hướng vào phòng tắm.
- Cô ở trong đó gần 1 tiếng rồi đấy.
Anh cằn nhằn, cứ 5 phút trôi qua lại bắt cô phải ra. EunJi thì vẫn nói "Xong rồi xong rồi" nhưng cả tiếng vẫn chưa bước ra. Anh không chờ được nữa, đứng trước cửa đập nhẹ vài cái.
- Xong rồi xong rồi! Tại tôi đang gặp trục trặc với cái áo.
- Mở cửa!
- Từ từ. Dây kéo của áo tôi không kéo được.
- Nhanh.
EunJi thở dài, xoay người lại mở cánh cửa, đập vào mắt cô là khuôn mặt giận dữ vì đợi cô tắm, anh ngang nhiên bước vào nhà tắm.
- Khoan.
Cô đứng cách xa anh, tay đưa ra sau lưng làm gì đó.
- Dây kéo nào?
- Tôi..Tôi tự làm được.
Anh xoay mạnh người cô, để cô quay lưng về anh. Tay EunJi ngắn nên không với tới dây kéo kéo dài tận đuôi lưng.
Anh nhìn chằm chằm tấm lưng cô, nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào cái bớt giống hình ngôi sao ở giữa lưng EunJi, đôi mày anh cau lại. Đợi lút lâu anh vẫn chưa làm gì, cô lên tiếng:
- Có chuyện gì sao?
Cô đỏ mặt vì lộ cả dây áo ngực, Taehyung vẫn giữ bình tĩnh, kéo lên giúp cô.
- Cảm ơn..
- Ra ngoài.
- Hả?
- Cô tính nhìn tôi tắm sao?
- À à tôi quên mất.
Cô phóng nhanh ra ngoài, ngồi bịch xuống giường, với tay lấy chiếc điện thoại toan gọi cho ba mẹ Jung. Vừa mới đổ chuông vài tiếng đầu dây bên kia đã bắt máy.
"Alo? Ai thế?"
"Con EunJi nè mẹ."
"EunJi?? Số này của ai thế con? Con có sao không? Tổng giám đốc có bắt nạt hay làm gì con không? Con sao rồi hả?"
"Đều ổn hết mẹ ạ. Mẹ đừng lo. Taehyung mua cho con một chiếc điện thoại"
"Taehyung lạnh lùng như vậy chắc không quan tâm đến con là mấy nhỉ?"
"Không mẹ. Anh ấy...không như mẹ nghĩ. Thật ra Taehyung rất ấm áp"
Cô chợt nghĩ đến khuôn mặt mỉm cười khi được ở bên mộ mẹ, những lời nói ngọt ngào dành cho mẹ của Taehyung, cô dám khẳng định rằng, Kim Taehyung không quá lạnh lùng như mọi người nghĩ. Cũng đều là con người, họ cũng biết biểu lộ cảm xúc, nhưng khi gặp phải điều gì đó, đau đớn hay buồn họ sẽ giấu đi. Chỉ là giấu, chứ không phải mất.
Taehyung cũng vậy, anh đã trải qua quá nhiều nỗi đau, làm một phần cảm xúc bên trong anh bị ảnh hưởng. Lạnh lùng chỉ là vỏ bọc để anh bảo vệ bản thân khỏi những thứ đau đớn khác, nhưng cô đã nhìn thấu được qua vỏ bọc ấy. Kim Taehyung, tổng giám đốc ấy không hề lạnh lùng, anh ấy là con người ấm áp, và thương mẹ vô cùng.
"Ý con là sao EunJi?"
"Dạ không gì. Mẹ lưu số này đi, cần thì gọi con. Giờ con cúp máy nha mẹ"
EunJi không hề biết, Taehyung đã ngừng xả nước từ khi nào, và đã nghe được cuộc điện thoại của cô. Mắt anh vô định hướng về khoảng không bao la, đầu lại không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Cô gái nhỏ nhắn ấy, thấu được tâm can anh sao? Chỉ bằng vài biểu hiện nhỏ của anh?
Taehyung chợt nhớ lại lời của mẹ anh khi NaHaun rời bỏ anh.
"Sẽ có một người yêu con nhiều đến mức chấp nhận từ bỏ tất cả chỉ để luôn đứng phía sau dõi theo con. Sẽ có một người hiểu con nhiều đến mức chỉ bằng vài nét mặt đã hiểu thấu tâm can con thế nào. Không phải bây giờ thì tương lai cũng có, đừng vội buồn vì những thứ không đáng. Khi con thật sự trưởng thành, con sẽ nhận ra, ai là người con cần giữ và ai là người con phải buông. Taehyung con trai yêu à, rồi sẽ có người như thế đến với con lúc con không ngờ nhất. Việc con làm là quên đi nỗi đau và chờ đợi, trong tương lai cô gái ấy sẽ sớm xuất hiện thôi."
Taehyung còn nhớ mồn một chữ từ người mẹ thân yêu của mình. Người mẹ đã luôn bên cạnh anh trong lúc anh khủng hoảng tinh thần nhất.
Thanh xuân năm ấy anh dùng tất cả tình cảm anh có để trao cho người con gái mang tên Choi NaHaun, người mà anh nghĩ sẽ ở bên cả đời. Nhưng thanh xuân mà, nó không theo ta mãi, cùng người con gái ta thương. Có lẽ gặp nhau vì cái duyên, cùng nhau tưới cho tháng năm đẹp đẽ thời thanh xuân. Khi đã trưởng thành, sẽ có đôi lúc, chúng ta nhận ra rằng, thanh xuân là kỷ niệm, vui vẻ có đau thương có. Nhưng cũng chỉ mỉm cười với cái kỷ niệm tiếc nuối đấy. Bởi vì cái gì qua rồi thì để nó qua, đừng nên luyến tiếc lấy nó làm gì. Cứ nhìn thẳng về phía trước, tự tin bước đi.
Choi NaHaun, cái tên đã là quá khứ, bởi thời thanh xuân qua rồi !
- NaHaun là quá khứ vậy hiện tại? Người con gái mẹ muốn nói đến.. Phải chăng là Jung EunJi?
...
Cô xuống nhà chờ anh tắm xong rồi cùng ăn cơm, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy anh xuống, tự nghĩ tên này cũng tắm lâu như cô thôi mà nói ai được chứ? Bước lên lầu tìm anh thì thấy anh đang đứng phía cuối hành lang, đứng trước căn phòng mà Taehyung đã cấm mọi người đến.
- Thật ngu ngốc khi luôn giữ kỷ niệm về NaHaun bên mình..
Taehyung thầm nghĩ. Anh muốn phá nát tất cả mọi thứ trong đây nhưng lòng lại không đủ can đảm.
Biết lí trí dặn là từ bỏ, nhưng con tim lại ngược lại thế này. Anh sợ bước vào căn phòng bản thân sẽ nhớ NaHaun, bao nhiêu kỷ niệm muốm vứt bỏ lại tràn về.
EunJi đi đến đứng kế bên Taehyung, lo lắng hỏi.
- Có chuyện gì sao?
- Tôi muốn..phá nát căn phòng này.
- Tại sao?
- Thôi không có gì. Sao thấy nặng lòng quá, ăn cơm xong đi dạo không?
Được đi chơi cô vui mừng lộ rõ, đầu gật gật lia lịa như chú cún vâng lời.
Anh nhếch môi, nụ cười không giả tạo khi anh tiếp xúc với người khác. Jung EunJi này cứ làm tim anh thấy ấm áp là sao?
...
Anh chở cô bằng con xe BMW lướt nhanh trên đường phố, đưa cô đến một bờ biển. Trăng sáng rọi xuống biển làm mặt nước lóng lánh, đẹp đến lạ thường.
Đậu xe ven đường, Taehyung và EunJi cùng đi dạo xuống biển.
- Taehyung..
- Nghe.
- Tại sao anh buồn mà anh không nói ai? Sao luôn một mình chịu đựng?
Anh im bặt, hướng mắt ra phía biển, nơi khoảng không vô tận. Đôi mắt anh vô hồn đảo mắt xung quanh, đáy mắt hiện rõ tia u buồn.
- Tôi quen rồi.
- Giờ có tôi, anh có thể nói ra khi anh buồn không?
Taehyung khẽ cười, xoa xoa đầu cô. Gió nhẹ làm mái tóc đen của cô bay phấp phới, cô cũng mỉm cười.
- Tại sao anh lại đổi số tiền nợ lên đến hàng tỷ ấy để lấy tôi?
- Vì tôi cô đơn, tôi cần một người ở bên.
- Park Jimin đó.
- Nói sao ta, chỉ là vô tình thấy cô, không hiểu sao lại muốn có cô bên cạnh.
EunJi ngước nhìn khuôn mặt anh, ánh trắng tà chiếu xuống càng làm tăng thêm vẻ ma mị trong nét đẹp mê hoặc của Taehyung. Anh mặc chiếc áo phông rộng màu trắng, chiếc quần bò đen thêm đôi giày thể thao, sự trẻ trung lúc này khác hẳn với hình tượng lạnh lùng, trưởng thành của một vị tổng giám đốc trong công ty.
- Taehyung.. Cười nào !
Anh không hiểu gì hết, quay sang cô thì ánh sáng chói từ chiếc điện thoại phát ra làm anh nháy mắt. Cô mỉm cười nhìn tấm ảnh, anh không cười nhưng nháy mắt, khuôn mặt ngơ ngác của Taehyung trong đáng yêu đến lạ, không chần chừ EunJi bấm lưu vào máy ngay.
- Xóa ngay!
- Không!
Anh chồm đến lấy điện thoại nhưng cô nhanh tay để điện thoại ra sau lưng, nhanh nhẩu chạy lên phía trước.
- EunJi !!
Taehyung đuổi theo, cô chạy vòng qua vòng lại trên cát, chỉ để anh không bắt được. Anh nhếch môi, chạy nhanh hơn nhưng EunJi lại vô tình vấp té, anh cũng đang có chớn nên té đè lên cô. Tay anh chống xuống cát, ép người cô gần đụng cát, hai cặp mắt vô tình đụng nhau. EunJi nhìn sang hướng khác để trốn tránh, anh khẽ cười, lựa lúc cô không đề phòng nhanh tay giật lấy điện thoại cô.
- Đừng xóa. Tấm đó đẹp mà.
Mặc cho EunJi nói anh vẫn bấm bấm gì đó rồi đưa qua cô, cười khẩy.
- Đẹp vậy lấy đó làm ảnh nền đi, cấm đổi.
Thì ra anh không xóa, chỉ thay đổi ảnh nền từ ảnh cô qua ảnh của Taehyung. Anh đứng dậy, đưa tay đỡ cô lên.
- Dơ đồ rồi.
Cô chề môi phụng phịu, tay phủi lấy lớp cát dính sau mông.
- Đi xíu nữa rồi về.
Anh bỏ lên phía trước, cô lon ton chạy theo sau.
- Lạnh không?
- Lạnh.
Anh nhay nhẩu nắm tay cô, đan chặt vào nhau bước đi. EunJi thậm chí không giật tay lại, mà còn nắm chặt tay anh hơn. Những ngón tay thon dài chạm đến tay cô, bàn tay ấy làm cơ thể EunJi ấm lên đến lạ thường!
- Taehyung! Căn phòng đó.. tại sao anh muốn phá?
EunJi lấy hết can đảm để hỏi, anh lại im lặng một hồi mới trả lời.
- Nó như Choi NaHaun thứ 2. Tất cả ảnh của cô ta và tôi đều ở đó. Những món quà cả hai tặng nhau đều treo ở đó, cứ như thể căn phòng là của riêng chúng tôi. Cô ấy thường ngắm lại nó rồi hay ngủ quên trong đó, làm tôi cũng phải ngủ kế bên. Những kỷ niệm ấy, căn phòng như chất chứa hết..
- Anh cứ như trốn tránh quá khứ đau buồn.
- Sao?
- Nếu muốn dứt khoát thì hãy chấm hết tất cả liên quan đến nhau. Còn muốn giữ thì đừng biến nó trở nên u ám. Đã bao lâu rồi anh chưa bước vào căn phòng?
- 3 năm.
- Chắc tất cả cũng bám bụi hết rồi. Sao anh không vào dọn dẹp nhỉ? Để tất cả kỷ niệm dồn vào một nơi, biến nó thành căn phòng bình thường. Chứ nó như vậy tôi thấy u ám quá. Tôi sẽ giúp anh.
Taehyung bỗng vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng, mặt cô úp vào bờ ngực săn chắc của anh.
- Ừ. Đã là quá khứ, cần gì phải sợ đúng không?
- Đúng đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro