Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 38

Jungkook đưa Eun Ji về nhà sau buổi học chiều, thấy Taehyung đang đứng bỏ tay vào túi quần ở trước cửa, chờ Eun Ji chạy lên lầu rồi mới đi lại gần trước mặt Taehyung.

- Cuối cùng anh chọn NaHaun, vậy thì đừng giày vò Eun Ji nữa.

Jungkook nhìn thoáng qua đôi mắt Taehyung, thâm sâu toàn là nỗi buồn, cậu không hiểu, nếu đã chọn NaHaun thì lưu luyến Eun Ji làm gì? Anh họ của cậu không phải dạng người bắt cá hai tay như thế đâu. Chắc có lí do, nhưng Jungkook cũng không muốn biết nó là gì.

- Đợi khi anh giải quyết xong tất cả, nhất định Eun Ji sẽ là của anh.

- Anh còn muốn tham lam đến đâu?

- Em không hiểu đâu Jungkook, anh không muốn chúng ta cãi nhau. Trời tối rồi em về đi!

- Anh sẽ không giấu cô ấy được lâu đâu! Rồi sự thật anh quay lại với NaHaun cô ấy cũng biết thôi!

Taehyung quay lưng với Jungkook, bóng lưng đầy cô độc.

- Tất nhiên anh biết.

Jungkook thở dài, hậm hực ngồi vào xe lái đi mất. Đêm đó anh thật rất phiền não, anh liền tìm đến bar uống rượu để vơi đi những tâm tư phiền muộn lúc này.

1 chai 2 chai rồi 3 chai..

Số chai chứ liên tục tăng, hết rồi gọi tiếp cho đến khi cơ thể anh không chứa được nữa mới đi về. Bước vào nhà là người con gái anh yêu thương đang với khuôn mặt sốt sắng, đi qua đi lại.

- Taehyung, anh uống rượu sao?

Cô chạy đến đỡ lấy anh dìu anh lên phòng, đặt anh nằm đó EunJi lo lắng hỏi han anh, chắc chắn là phải có chuyện gì nên mấy ngày qua Taehyung mới như vậy, đã thế còn uống rượu, thứ chất lỏng chứa nồng độ cồn này chẳng phải anh không tiếp nó được hay sao?

- NaHaun...NaHaun đã trở về.. Sau 3 năm chúng tôi đã quay...trở lại.. năm tháng..bên nhau...ấy...

Taehyung say mèm, không còn ý thức được những gì mình đang nói.

EunJi chết lặng, vậy người con gái cô vô tình thấy trên phố là NaHaun? Và có thể người đi cùng cô ấy là Taehyung? Sau 3 năm chúng tôi đã quay lại? Có lẽ nào..

Hốc mắt cô bỗng thấy cay cay, rốt cuộc thì EunJi có cố thế nào thì trong lòng anh vẫn luôn hiện hữu một người con gái duy nhất, Choi NaHaun. EunJi bỏ ra ngoài, cứ ở đây thêm một giây phút nào nữa tim cô sẽ vỡ vụn mất.

- Nhưng..Nhưng... EunJi..Hiểu cho anh... anh làm vậy tất cả có lí do...Kim EunJi...

Taehyung tiếp tục nói mớ nhưng đáng tiếc vế sau EunJi lại không nghe được, cô đã bỏ đi mất rồi.

...

Sáng dậy anh đã không thấy EunJi đâu, hốt hoảng chạy xuống nhà. Chợt anh thở phào khi thấy cô đứng bếp nấu ăn, dáng vẻ đeo tạp dề, chăm chú nấu ăn làm anh mê mẩn, người con gái của anh..

Anh ngồi vào bàn, nhìn EunJi đem thức ăn ra, tự khắc mỉm cười, có lẽ anh không hề nhớ những câu nói tối hôm qua của mình rồi..

- Anh ăn đi, à em sẽ dọn qua nhà BoEun ở để sẵn ôn tập thi đại học, sẽ không có mặt ở đây, anh tự lo liệu.

- Ừmm.

Taehyung nghĩ vậy cũng tốt, nếu những lúc NaHaun đòi anh đi đây đi đó tối khuya mới trở về, không có EunJi anh sẽ không nói dối cô. Nghĩ là vậy nhưng lòng vẫn cứ buồn buồn, nhưng thôi không nghĩ nhiều, anh gượng gạo một nụ cười tự nhiên nhất có thể.

"Có lẽ em đi anh thấy thoải mái lắm".

...

EunJi vừa đến lớp đã ụp xuống bàn, cô khóc, thật sự cô đã kiềm nén từ tối hôm qua đến giờ, cố gắng không để rơi một giọt nước mắt nào, nhưng rồi bản thân lại không thể, mạnh mẽ tới đâu cô cũng chỉ là con gái mà..

- Mày sao vậy EunJi?

BoEun sốt sắng ngồi kế bên.

- Để EunJi cho tôi.

Jungkook gạt BoEun qua, bế EunJi lên cao, cô hốt hoảng ôm lấy cổ cậu.

- Cậu làm gì thế Jungkook?

Dù cho EunJi có nói bao nhiêu cậu vẫn bế cô đi, hai người đến gốc cây đào mà lần đầu tiên cậu thấy cô, khẽ đặt cô xuống dưới.

- Lòng đang buồn ngồi đây sẽ thấy thoải mái hơn.

Từ vụ ở phố Taehyung ra hiệu cho Jungkook dẫn cô đi không cho cô thấy thì anh cũng biết EunJi chưa hề biết NaHaun trở về, nhưng không biết thì sao hôm nay lại buồn đến nổi khóc cơ chứ?

- Buồn vụ gì?

- Không có gì.

- Tôi biết tất cả đấy. NaHaun? Taehyung? Đúng không?

- Tại sao cậu biết?

Jungkook dựa đầu vào gốc cây, mặt hướng lên trời, mái tóc bồng bềnh bay phấp phới vì gió, trông cậu lúc này đẹp lạ thường.

- Tại sao không? Kể nghe xem.

- Hôm qua Taehyung say, tôi nghe được anh ấy nói NaHaun đã trở về, và hình như 2 người đã quay lại. Thật buồn cười, xem ra tôi thừa thải quá rồi.

Jungkook thở dài, từ lúc biết NaHaun quay lại cậu cũng có đoán đến điều này, không ngờ lại thật vậy.

- Cậu đừng thích Kim Taehyung nữa.

- Sao?

- Thích tôi này. Chẳng phải giờ anh ta đang hạnh phúc cùng người khác sao? Cậu mê muội ôm khư khư mối tình đơn phương đó làm gì?

Mối tình đơn phương? Đúng rồi, cũng chỉ từ một phía thôi, chỉ có cô thích anh, chứ anh không hề thích cô. Nhận ra được điều này sao tim lại đau quá, cô không hề phủ nhận điều đó, chỉ là không muốn nghĩ, không muốn nhắc đến, càng thêm đau lòng mà thôi.

Thấy EunJi không trả lời ngầm từ chối, Jungkook thở dài. Dù sao thì tớ vẫn sẽ luôn dõi theo cậu, Kim EunJi.

...

Nói là tập trung vào công việc nhưng đầu óc cứ để đâu đâu, chẳng để ý được mấy con chữ trước mặt mà luôn nghĩ về EunJi, sẽ phải giấu cô đến khi nào đây?

NaHaun bị bệnh như vậy một phần cũng do anh, anh không thể vô trách nhiệm, anh phải giúp NaHaun hết căn bệnh trầm cảm, sau đó thì... Nhưng mà tới bao giờ? NaHaun ngày một gần gũi anh, mỗi ngày phải đều đi cùng anh mới chịu được, anh thật quá chán nản.

- Mày sao vậy Taehyung?

- Không..không gì.

Cửa phòng làm việc chợt mở mà không gõ cửa, Jimin thoáng nghĩ chỉ có EunJi mới vậy, định tươi cười chào cô thì nụ cười chợt tắt, là Choi NaHaun, cô ấy đang ở trước mặt.

- A có Jimin ở đây à, đã lâu không gặp.

NaHaun tươi rói nhìn Jimin, quay sang Taehyung anh không nói gì, lí do Taehyung mất tập trung sáng giờ là tại Choi NaHaun sao?

- Em..Em về khi nào thế NaHaun?

- Em mới về thôi. Hyungie à, em đói, đi ăn với em nha.

NaHaun chạy tới khoác tay Taehyung đứng dậy.

- Ừ ừ.

- Jimin cũng đi nha?

- Ừ.

Jimin khẽ nói vào tai Taehyung.

- Mày quay lại?

- Ừ.

- Còn EunJi? Cô ấy biết chưa?

- Chưa. Tao nghĩ không giấu được lâu nữa.

- Mày phải kể cho tao hết, không được giấu. Ngay từ đầu tao đã nói đừng xem Eun Ji là thay thế, mày nên nhớ!

Taehyung khẽ thở dài rồi gật đầu. Cả 3 đi xuống căn tin công ty, nhân viên ở đây luôn dõi theo Choi NaHaun, không biết cô gái này là ai? Đây là người con gái thứ hai được đi chung với Kim tổng và phó Park, đã thế còn rất thân thiết nữa cơ.

- À Jimin biết EunJi không?

- Biết. Có gì sao?

- Em cứ tưởng là người yêu Taehyung, nhưng anh ấy nói không phải. Nhưng EunJi thật sự rất đẹp, chắc hợp với Jimin đấy.

- Xin lỗi, anh có người yêu rồi.

- Vậy sao? Xin lỗi, em có hơi hờ hợt quá.

Jimin liếc xéo Taehyung. Anh phải dối lòng đến bao giờ nữa đây? Làm bạn lâu năm đến thế, chưa bao giờ Jimin có thể thấu được suy nghĩ của Taehyung, những hành động lẫn suy nghĩ đều rất khó hiểu. Anh thật nóng lòng muốn nghe Taehyung giải thích tất cả mọi chuyện.

...

Jimin sau khi nghe Taehyung kể tường tận bỗng thấy thương thằng bạn mình, nó phải hứng chịu đủ loại thử thách tàn ác. Nhưng khi nghe kể thì Taehyung lại cấm Jimim kể với bất kỳ ai, kể cả BoEun, Jimin phải hứa thì anh mới cho về. Anh khẽ lắc đầu, một mình giải quyết ổn không?

Đưa NaHaun về nhà thì cô ấy nằng nặc đòi anh ở lại nhà, dù gì Eun Ji cũng không có nhà, anh về cũng vô ích đành phải đồng ý. Anh nằm dài lên giường thì có một vật nặng đè lên anh, NaHaun mỉm cười hôn "chụt" vào môi anh.

- Em làm gì vậy?

Taehyung nhanh chóng đẩy NaHaun ra, đầu nhức như búa nhưng phải ráng lồm cồm ngồi dậy.

- Chúng ta quen nhau rồi không được làm mấy cái đó sao?

- Tại sao em ở đây?

- Đây là phòng em. Chúng ta ngủ chung!

- Nếu đây là phòng em thì anh dọn ra phòng khách ngủ.

Anh đứng dậy thì NaHaun vội kéo tay anh lại, mặt như giận dỗi.

- Anh đang tránh né em.

- Anh không có!

- Vậy tại sao không ngủ cùng em? Lúc trước anh cũng thường ôm em ngủ mà?

- Hôm nay anh mệt, xin lỗi.

Đúng thật vẻ mặt anh đầy mệt mỏi, NaHaun cũng không dám đòi hỏi về việc này nữa, nhẹ giọng.

- Được rồi, hôm nay thôi nhé. À mà.. ngày mai ba em tổ chức tiệc mừng hợp tác thành công giữa công ty ba anh và công ty ba em đấy, sau đó ta sẽ công khai tình cảm! 

- Ngày mai? Tại sao em không nói anh sớm hơn?

- Anh sao vậy? Không thích à? Anh thật sự không muốn quan hệ ta công khai?

NaHaun có vẻ kích động, anh biết anh không nên nói gì nữa, đành phải chấp nhận.

- Thôi sao cũng được, anh ra ngoài.

Taehyung bỏ ra ngoài, không quên chúc ngủ ngon. Anh tựa người vào tường, chắc chắn buổi tiệc sẽ có mặt bên phía Kim gia, nhất định phải làm mọi cách không cho Eun Ji bước đến bữa tiệc ấy..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro