Đệ 7 chương : Tiên Hạc Trả Ơn
Bữa cơm tối rất nhạt. Kameri nóng lòng gặp lại Hashirama đến nỗi cô hầu như chẳng thiết tha gì, chỉ nhai mấy hạt ngô cho có lệ.
- Kameri, thức ăn không ngon sao ? - Bà cụ hỏi.
Kameri lắc đầu. Xin lỗi, ta không phải con gái của bà. Ta là mẹ của những đứa trẻ khác. Ta... rất nhớ chúng.
Bà cụ mỉm cười, vuốt ve mái tóc của cô con gái : '' Thế thì nằm xuống đây, ta kể chuyện cho con nghe nhé... ''
Dù muốn dù không, Kameri cũng phải nằm cạnh cụ bà. Dường như bà ta lan tỏa cả thân nhiệt của mình, khiến cô đột nhiên thấy ấm áp lên hẳn.
Giọng bà cụ đều đều, bắt đầu kể :
'' Xưa thật là xưa, ở một vùng đất xa xôi nọ, có chàng trai nghèo sống đơn độc một mình. Một ngày, trên đường từ ruộng về, bỗng từ đâu có con hạc với sắc lông trắng tinh khôi sà xuống chân chàng. Một bên cánh của hạc trắng bị mũi tên đâm toạc. Bản tính lương thiện, chàng trai trẻ cẩn thận rút tên và lau sạch vết thương cho con vật tội nghiệp. ''
'' Là truyện Tiên Hạc Đền Ơn. '' - Kameri nghĩ. '' Nhưng mình không nên cắt ngang, vì bà cụ đâu thể nghe. ''
'' Một thời gian ngắn sau đó, nhờ chàng trai tận tình chăm sóc mà hạc trắng bị thương hôm nào đã có thể sải cánh bay cao.
"Hãy cẩn thận những người thợ săn đấy nhé!" – chàng ân cần dặn dò trước lúc hạc bay đi.
Hạc trắng như hiểu chuyện, để tỏ lòng biết ơn, nó lượn 3 vòng trên đầu chàng trai rồi mới bay đi.
Một đêm tịch mịch, khi chàng trai trẻ vừa trở về sau một ngày đồng án vất vả. Có tiếng gõ cửa liên hồi và ngạc nhiên vô cùng khi trước mặt chàng là một cô gái xinh đẹp, đoan trang:
"Mừng chàng đã về, thiếp... là vợ của chàng..." – Cô cất tiếng thỏ thẻ.
Hết ngạc nhiên này đến bất ngờ khác, chàng trai lúng túng:
"Nhà ta nghèo lắm, sao có thể lo được cho nàng..."
"Chàng đừng lo" – cô gái trả lời và chỉ vào cái túi nàng đeo bên người – "Thiếp có gạo đây này".
Nói rồi nàng thoăn thoắt chuẩn bị bữa tối. Sau những phút giây bối rối ngượng ngùng, chàng trai cũng chấp nhận cho cô gái ở lại cùng mình.
Bao gạo của nàng cũng bí ẩn hệt như nàng, nấu bao nhiêu cũng chẳng thấy vơi.
Chỉ có mỗi gạo thì cũng chẳng đủ ấm bụng. Một ngày, người vợ bàn với chồng việc dựng thêm một phòng riêng cho nàng dệt lụa. Nhưng với một điều kiện lạ kì, đó là "Dù cho có bất cứ chuyện gì, chàng cũng không được vào khi thiếp đang làm việc".
Người vợ nhốt mình trong gian dệt suốt 7 ngày đêm. Giữ lời hứa với vợ, chàng trai vẫn kiên nhẫn đợi chờ. Ngày thứ 7, khi tiếng khung dệt ngừng quay, vợ chàng cuối cùng cũng bước ra. Nàng xanh xao và gầy hẳn đi, trên tay ôm một dải lụa sáng lấp lánh.
Nàng nói trong hơi thở thều thào yếu ớt:
"Chàng đem lụa này ra chợ bán, nhất định sẽ được giá rất cao."
Dù ngạc nhiên và lo lắng, nhưng vẫn làm theo lời vợ dặn. Hôm sau, chàng trai trở về với nét mặt hoan hỷ vì được khá nhiều tiền.
Cứ cách vài ngày, người vợ lại nhốt mình trong gian dệt. Những thước lụa nàng làm ra càng lúc càng tinh xảo tuyệt vời. Thay vì vui mừng, người chồng lại lo lắng cùng những hoài nghi. Chàng bị tác động bởi những hàng xóm lắm điều, rằng chẳng hiểu do đâu mà vợ chàng có thể dệt được loại lụa cực phẩm như thế.
Không khống chế nổi sự tò mò đang dần lớn lên. Một ngày, người chồng rón rén ghé mắt vào xem trộm. Chàng hết đỗi bàng hoàng khi nhìn thấy đang ngồi trước khung dệt kia chẳng phải là vợ chàng mà lại là một con hạc trắng, đang bứt từng sợi lông óng ả của mình và chăm chỉ dệt.
Nghe động, con hạc phát hiện có người nhìn trộm. Nhìn thấy chàng trai, nó cất tiếng bi ai:
"Thiếp... là vợ chàng... thật ra cũng chính là con hạc năm xưa được chàng cứu. Vì đền ơn mà lưu lại chốn này. Nay chàng không giữ được lời đã hứa, lại biết rõ thân phận của thiếp. Thiếp chẳng thể tiếp tục bên chàng."
Nói rồi nàng hạc bỗng vỗ cánh bay lên. Nàng thả xuống mảnh lụa còn dang dở:
"Thiếp để lại cho chàng và mong chàng đừng quên thiếp".
Nàng bay lượn 3 vòng quanh đầu chồng như một lời cảm tạ rồi khuất dạng sau dãy núi xa, mãi mãi chẳng trở về. ''
Bà lão kết thúc câu chuyện trong chất giọng khàn khàn của mình. Câu chuyện này bà đã kể đi kể lại hàng trăm lần, nhưng lần nào, đứa con gái bé nhỏ này cũng say sưa nghe đến ngủ quên đi mất. Bé con của bà thật dễ thương và đáng yêu. Từ nhỏ, nó đã ngoan ngoãn. Mười năm trước, Kameri trong một lần nghịch ngợm đã chạm trán phải một đám Ninja. Bọn Ninja ném Bạo Phù Nổ vào con gái bà. Bà đã ôm nó nhảy xuống sông cứu kịp thời, nhưng khói thuốc nổ đã làm Kameri mù đôi mắt, còn bà bị tiếng nổ là mất đi khả năng nghe.
Bà hận Ninja đã cướp đi tương lai của con gái bà. Hận chúng đã cướp đi đôi tai của bà, để từ nay, bà không bao giờ được nghe thấy giọng nói con gái bà nữa.
'' Kameri '' - Bà cụ thủ thỉ. - '' Ta nhất định... sẽ bảo vệ con... thoát khỏi khổ đau của Đại chiến Ninja... ''
Bà cụ tưởng cô ngủ, nhưng thật ra, cô đang thức, đang cố kìm nén cảm xúc.
Câu chuyện cổ tích kia Kameri đã nghe rồi, nghe lâu lắm rồi, thậm chí cô còn không nhớ mình nghe từ khi nào nữa. Nhưng tình thương con của bà cụ khiến Kameri phải nghèn nghẹn trong cổ họng, kìm nén cảm xúc để bà cụ không nghi ngờ.
Cô nhớ chiến tranh Ninja không chừa một ai cả. Tất cả chỉ có chém và giết. Chỉ có sự quang vinh của gia tộc mà sẵn sàng đổ máu hi sinh người thân của mình. Dù đau đớn, dù sợ hãi, cũng phải cắn răng chấp nhận, tiếp tục vì chiến thắng gia tộc mà đâm đầu vào chiến trường sinh tử.
Kameri nhớ đến các con của cô, nhớ đến phụ thân, mẫu thân của Senju Tsukiyama - đã từng là người thân của cô. Nhưng cả hai cũng đều chết.
Bà cụ này cũng vậy.
Kameri trở mình, nghe tiếng thở đều đều bên tai. Có lẽ bà ấy ngủ rồi.
Thật may mắn... Kameri nghĩ. Thật may mắn vì kiếp này cô không phải là Ninja, mà chỉ là một Kameri bình thường, của một người mẹ bình thường.
Cô mỉm cười nhẹ, vùi đầu vào lồng ngực của bà cụ. Một chút gì đó thật ấm áp, mà cũng thật đong đầy và nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro