Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36.

"Dụ Ngôn, đi thôi em."

Hứa Giai Kỳ gõ cửa gọi Dụ Ngôn, hôm nay là ngày trở về Bắc Kinh.

Dụ Ngôn chui vào lòng Đới Manh đang ngồi trên ghế sofa, suốt từ sáng đến giờ nàng ấy không nói một câu nào, chỉ im lặng mà ôm chị ấy.

Đới Manh biết Dụ Ngôn buồn, cô cũng rất buồn, nhưng biết làm sao được, công việc mà.

"Ngoan, đến giờ rồi."

Đới Manh nhẹ nhàng vỗ về cô nàng nhỏ trong lòng mình.

"Em có thể xem chị trên công diễn, tối chúng ta vẫn có thể gọi điện cho nhau mà, Ngôn của chị ngoan một chút, em như vậy chị sẽ đau lòng lắm..."

Hứa Giai Kỳ gọi mãi không thấy Dụ Ngôn trả lời, đành mở cửa ra, thấy nàng ấy đang ôm Đới Manh không rời liền biết có chuyện gì.

Đới Manh nhìn Hứa Giai Kỳ, nhẹ gật đầu tỏ ý biết rồi, Hứa Giai Kỳ cũng nhẹ nhàng lui ra ngoài đóng cửa lại.

"Ngôn ngoan, mọi người đang đợi em rồi, nghe lời chị một chút nhé? Khi nào có lịch trình chị sẽ đến Bắc Kinh với em, em có lịch trình thì sẽ đến Thượng Hải cùng chị. Ngoan chị yêu bé mà."

Đới Manh đưa tay nâng niu gương mặt buồn bã của Dụ Ngôn rồi nhẹ nhàng nhéo lấy má nàng ấy, mặt đã chảy ra hết rồi.

"Hôn em."

Dụ Ngôn chu môi lên, hướng đến Đới Manh đòi hỏi.

"Trẻ con."

Đới Manh bật cười rồi cũng cưng chiều nàng ấy, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ đang chờ đợi mình.

Day dưa một hồi lâu, cuối cùng Dụ Ngôn cũng chịu đứng lên.

Mọi người đều đã xuống dưới sảnh, chỉ có Hứa Giai Kỳ đứng bên ngoài đợi nàng ấy. Đới Manh dắt tay Dụ Ngôn đi theo Hứa Giai Kỳ đến thang máy.

"Hai đứa quan tâm chăm sóc nhau giúp chị. Có chuyện gì liền phải gọi điện nói cho chị biết, đừng tập quá sức, nghỉ ngơi đúng giờ, đừng thức quá khuya, biết chứ? Cả hai đứa đó."

Đới Manh đưa tay xoa đầu Hứa Giai Kỳ và Dụ Ngôn, hai đứa nhỏ của cô đều đi, tất nhiên trong lòng cô rất tiếc nuối, nhưng đâu thể làm khác được.

"Em biết rồi."

Dụ Ngôn và Hứa Giai Kỳ đồng thanh trả lời Đới Manh.

"Xin lỗi Kiki."

Dụ Ngôn nói với Hứa Giai Kỳ xong liền quay qua hôn lấy Đới Manh, thật sự không nỡ xa chị ấy một chút nào.

Đới Manh bất ngờ liền đưa mắt nhìn Hứa Giai Kỳ đang đứng trợn mắt nhìn hai người họ rồi cũng thuận theo mà hôn Dụ Ngôn.

Ting

Thang máy xuống tầng trệt, Dụ Ngôn tiếc nuối buông Đới Manh ra, Đới Manh nhẹ ôm nàng ấy một cái rồi để Hứa Giai Kỳ dắt nàng ấy ra ngoài.

"Ngoan nhé, về đến nhắn tin cho chị."

Cuối cùng đã đi rồi, huynh đệ 8 năm của cô, đứa trẻ ngốc trong lòng của cô đã đi rồi. Trong lòng Đới Manh vô cùng mất mát, đứng dựa vào tường, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đi ra ngoài, bắt xe trở về trung tâm.

Sắp tới Đới Manh có công diễn sinh nhật, liền phải đi luyện tập.

Đới Manh lình trình công việc lại dày đặc, luyện tập rồi đi quay chụp đến tận 4 giờ sáng mới tan làm. Trở về ký túc xá tắm rồi chuẩn bị chợp mắt một lúc thì nhận được tin nhắn của Mạc Hàn.

"Công diễn sinh nhật của em chị có nên lên hay không?"

Đới Manh vô cùng bất ngờ khi chị ấy hỏi cô việc này, vì năm ngoái Mạc Hàn tự chọn không lên công diễn sinh nhật Đới Manh, vì sao năm nay chị ấy lại hỏi?

Đới Manh suy nghĩ một hồi vẫn không biết nên trả lời Mạc Hàn thế nào, vẫn là để sau đi, trước mắt ngủ một chút, hôm nay cô đã mệt rồi.

Dụ Ngôn hôm sau đi thu âm cùng với The9, Đới Manh thì gấp rút chuẩn bị cho công diễn sinh nhật nên cũng chỉ nhắn vài tin rồi thôi.

Tối đến, Đới Manh dỗ Dụ Ngôn đi ngủ rồi mới quyết định trả lời tin nhắn của Mạc Hàn.

"Em nghĩ là không cần đâu."

Đới Manh nghĩ nếu Mạc Hàn đã hỏi ý kiến thì cô cũng nên thành thật trả lời chị ấy ý kiến của bản thân mình

Đới Manh nghĩ rằng công diễn sinh nhật năm ngoái đã kết thúc trong yên ả vui vẻ thì năm nay cũng nên như vậy, vì vậy Đới Manh bảo Mạc Hàn không tới.

"Vì sao không muốn chị tới? Sợ Dụ Ngôn ghen sao?"

"Không phải, chị đừng cái gì cũng lôi em ấy vào. Năm ngoái không có chị thì công diễn đã kết thúc trong êm đẹp rồi, năm nay em không muốn công diễn sinh nhật cuối cùng của mình lại có chuyện."

Fan của Mạc Hàn và Fan của Đới Manh từ lâu đã xảy ra tranh cãi không đáng có, Mạc Hàn và Đới Manh cũng hạn chế tương tác với nhau từ trên ống kính đến ngoài đời. Đới Manh không muốn những chuyện cãi nhau như vậy nữa, dù gì cũng đã sắp tốt nghiệp rồi.

"Em nói vậy là sao? Ý của em là chị mang đến rắc rối cho em sao Đới Manh? Từ bao giờ em lại nuôi suy nghĩ đó trong đầu?"

Đới Manh thật sự rất khó chịu khi mà cứ mãi thế này, cô không muốn tranh cãi bất cứ điều gì cả.

"Em không có! Chị có thôi suy diễn vớ vẩn đi được không Mạc Hàn? Chị hỏi ý kiến của em, em cũng đã nói xong, không có gì nữa thì em đi ngủ đây, em mệt rồi."

Đới Manh gửi tin nhắn cuối cùng rồi tắt điện thoại đi ngủ, không trả lời Mạc Hàn nữa.

Hôm sau Dụ Ngôn cùng The9 bay ra Hàng Châu để quay MV cho CCTV. Mấy ngày nay trên mạng lại bắt đầu rầm rộ lại những tin tức về quá khứ của Dụ Ngôn.

Sau khi hoàn thành cảnh quay và trở về Bắc Kinh, Dụ Ngôn gọi điện cho Đới Manh.

"Sao đó tiểu ngốc? Nhớ chị sao?"

Dường như Đới Manh chưa đọc được những tin tức đó, Dụ Ngôn có chút sợ hãi, nàng không sợ người khác nói gì, nàng chỉ sợ chị ấy hiểu lầm nàng.

"Ừm... Em nhớ chị rất nhiều..."

Dụ Ngôn mím môi, chầm chậm trả lời Đới Manh.

"Xin lỗi em, mấy ngày nay chị bận quá, thời gian quan tâm em cũng không nhiều, Ngôn đừng buồn nhé? Sau khi xong chị sẽ bù lại cho em, được không?"

Đới Manh hằng ngày đều dỗ dành Dụ Ngôn, hôm nay tất nhiên cũng không là ngoại lệ.

"Em không sao... Chị có mệt không? Luyện tập nhưng phải nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng tập quá sức."

Mấy ngày nay Dụ Ngôn biết Đới Manh rất bận rộn, mỗi đêm nàng chỉ nói chuyện với chị ấy vài phút ngắn ngủi rồi vội cúp máy để chị ấy có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.

"Chị biết rồi, chị sẽ giữ sức khỏe mà, em đừng lo. Giá mà công ty cho dắt người ngoài vào, chị sẽ đưa em lên công diễn."

Đới Manh từng nghĩ đến việc Dụ Ngôn đến nhà hát rồi lên sân khấu cùng cô, thật sự sẽ rất hạnh phúc.

"Chị đùa thôi, mối quan hệ của chúng ta không được để lộ ra ngoài."

Nghĩ thì chỉ nghĩ thế thôi, Đới Manh tất nhiên không thể để mọi người biết mối quan hệ của cô và nàng ấy, cô nhất định phải bảo vệ Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn khẽ thở dài một cái, tất nhiên nàng biết chị ấy chịu rất nhiều thiệt thòi.

"Em sẽ ở nhà xem công diễn mà a, chị nhất định phải thật vui vẻ đó."

Nàng không nói trước được điều gì với chị ấy, nhưng buổi công diễn ngày hôm đó tất nhiên nàng phải xem rồi.

"Ừ thôi em mau nghỉ ngơi đi."

Đới Manh ngước nhìn đồng hồ, đã 10 giờ hơn, quá giờ đi ngủ của Dụ Ngôn rồi.

"Em biết rồi, Đới Manh của em ngủ ngon."

Dụ Ngôn có chút tiếc nuối nhưng đành thôi.

"Ừ, Ngôn của chị ngủ ngon, nhớ em."

Sau khi tắt máy, Dụ Ngôn trầm tư suy nghĩ rất lâu. Nàng có nên nói với chị ấy việc đó hay không? Hay là mặc kệ? Nhưng nếu chị ấy sẽ hiểu lầm nàng rồi tránh xa nàng thì sao?

Lỡ chuyện trở nên trầm trọng hơn, chị ấy sẽ để mắt đến, lúc đó nàng phải giải thích với chị ấy làm sao đây?

Nhưng Đới Manh của nàng là người biết phải trái, chắc chắn sẽ không vì những lời đó mà có ác cảm với nàng, ai cũng có một quá khứ, nàng không muốn đính chính cũng không muốn khẳng định, nàng cũng không làm điều gì sai trái cả, mặc kệ ai nói gì thì nói, nàng sẽ không để mắt đến.

"Chị sẽ lên công diễn."

Đới Manh định đi ngủ thì nhận tin nhắn của Mạc Hàn, đọc rồi khẽ thở dài một cái.

"Được."

Chị ấy đã muốn lên, cô cũng không ý kiến, Đới Manh chỉ mong ngày hôm đó sẽ kết thúc trong êm đềm thôi.

"Em với Dụ Ngôn hạnh phúc quá nhỉ? Công khai luôn rồi sao? Thật không ngờ gan em lớn đến vậy."

Đới Manh trở nên rất nhạy cảm khi Mạc Hàn nhắc đến Dụ Ngôn.

"... chuyện của tụi em, chị không chúc phúc cũng đừng nói lời khó nghe như vậy. Có vấn đề em sẽ tự chịu trách nhiệm, chị không cần lo lắng."

Đới Manh không biết Mạc Hàn đang lo cho sự nghiệp của cô hay chị ấy đang ghen ghét với Dụ Ngôn nữa.

"Em chỉ còn vài tuần, muốn hi sinh cả sự nghiệp của mình để công khai con bé đó sao? Em không biết trên mạng đang có những hắc liệu của Dụ Ngôn lúc trước sao? Em vẫn muốn tiếp tục à?"

"Yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, em yêu hiện tại của em ấy, em cũng sẽ yêu luôn quá khứ của em ấy. Dù có là thế nào em vẫn ở bên cạnh Dụ Ngôn, em mặc kệ. Chị đừng để tâm đến chuyện tụi em nữa, mau đi ngủ đi, lên công diễn thì ngày mai luyện tập một chút."

Đới Manh thấy Mạc Hàn nhắc đến việc đó của Dụ Ngôn, trong lòng liền lo lắng. Không phải lần đầu những việc đó xuất hiện, trước khi gặp Dụ Ngôn ở chương trình cô đã đọc qua một lần, sau khi đi Thanh về cô cũng đã nghe nói lại, hiện tại lại có sao? Nhưng vì cái gì chứ?

Đới Manh đi vào trong Weibo xem siêu thoại của Dụ Ngôn một chút, dù được fans tích cực tẩy quảng trường nhưng những tin đó hiện tại chưa thể mất hết đi được.

Lại là những chuyện cũ đó, về hình ảnh của nàng ấy trong quá khứ, Đới Manh chỉ để mắt đến những dòng mà antifan viết trên siêu thoại nàng ấy, mắng nàng ấy bằng những lời lẽ thật sự rất khó nghe.

Dụ Ngôn có đang đọc được những lời này không?

Trong lòng Đới Manh lo lắng nhiều hơn là thắc mắc hay tò mò, cô chỉ sợ Dụ Ngôn đọc được những lời đó, nàng ấy sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Cô đọc còn không chịu được, nói gì đến nàng ấy chứ.

Đới Manh rời Weibo, trở về Wechat bấm vào tên Dụ Ngôn, nàng ấy không còn hoạt động nữa, chắc là ngoan ngoãn đi ngủ rồi.

Đới Manh quyết định để ngày mai rồi nói chuyện với Dụ Ngôn, an ủi nàng ấy một chút, Đới Manh biết cô chẳng thể làm gì ngoài an ủi nàng ấy cả...

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro