Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Đêm hôm đó, đêm ra mắt, nàng xinh đẹp giữa chốn ồn ào náo nhiệt, cô không nói nhiều chỉ lặng lẽ nhìn nàng với đôi mắt đỏ hoe khi nàng bước về phía trước, hướng về phía ánh đèn sân khấu thu hút sự chú ý của mọi người.

Hết rồi, thật sự kết thúc rồi. Cơn gió dài cuối cùng cũng thổi qua.

Một đêm sôi động nhưng lại có hai người, hai trái tim cô lập với thế giới.

Trên đường trở về ký túc xá, Đới Manh thoát khỏi sự kiểm soát của cảm xúc và cố gắng điều khiển lý trí của mình. Cô nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội ở bên kẻ ngốc đó lâu như vậy, gần gũi như vậy, tự nhiên như vậy nữa. Thời điểm mà cô lo sợ bấy lâu nay đã đến.

Dụ Ngôn chưa bao giờ muốn nghĩ đến tương lai, nên nàng đã chạy trốn. Khi nàng không ngần ngại mở cánh cửa ký túc xá không thể quen thuộc hơn, người phụ nữ trước mặt có vẻ hơi cô đơn và đang cúi đầu thu dọn đồ đạc. Dụ Ngôn nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa vào cửa thở hổn hển.

Tay nàng đổ mồ hôi, tay nắm cửa trượt đi, tỏ ra yếu ớt, nàng không nói được, đầu óc trống rỗng, mắt không có cách nào thư giãn, giác quan bị phóng đại vô số lần. Tuy rằng nàng thường xuyên luyện tập, nhưng có lẽ đã lâu rồi nàng không lo lắng như vậy, nàng chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đập loạn xạ, thân thể mảnh khảnh sắp không chống đỡ nổi, cuối cùng rã rời. Giọt mồ hôi trượt xuống, máu nóng chảy khắp cơ thể, chạm vào đầu ngón tay. Nàng chưa bao giờ nhận ra rằng trong người mình có những cảm xúc nóng bỏng đến mức không thể kìm nén được.

Đới Manh không cần ngẩng đầu cũng biết là ai tới. Cô nghe theo trực giác của mình và ở lại đây một mình chờ đợi có người đến tìm cô. Nhưng bây giờ cô thậm chí không biết liệu mình có nên cảm thấy may mắn hay không.

Em ấy đến chào tạm biệt mình, mình phải làm sao đây?

Đới Manh nhất thời không có phản ứng.
Dụ Ngôn đã nhận ra sự bất thường của cô, khi cô ngừng di chuyển, nàng phát hiện cô từ từ ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt lại nhìn xuống đất. Có vẻ như Đới Manh là một cô gái quá lười nói chuyện với người khác và đôi khi cũng khá đần độn.

“Dụ Ngôn.” Giọng nói của Đới Manh như một gáo nước lạnh dội vào người Dụ Ngôn.

Trái tim nàng thắt lại. Im lặng lần nữa.

"Em phải rời đi sớm. Đi nhanh đi..." Đới Manh nói xong cổ họng nghẹn cứng, cô hít một hơi thật sâu.

Dụ Ngôn bước hai bước đến gần cô và ôm cô thật chặt, như thể nàng muốn giữ nó như thế này mãi mãi. Khả năng dự cảm của Đới Manh không cho phép cô dùng tay này vuốt tóc Dụ Ngôn và dùng tay kia vuốt ve lưng nàng. Má của họ chỉ cách nhau một centimet và tóc của họ đan vào nhau. Căn phòng không còn vắng vẻ nữa.

Một lúc lâu sau, Đới Manh đặt tay lên vai Dụ Ngôn, vẫn ân cần như vậy, cố gắng cười nói: “Không sao đâu, Dụ Ngôn, về sau chị sẽ đi chơi cùng em, không phải từ biệt đâu, hãy vui vẻ nhé. Em rất giỏi, em thật sự rất giỏi."

Những chấm lấp lánh trên lông mi của Đới Manh đã phản bội cô. Dụ Ngôn đành làm một kẻ ngốc dễ dàng bị cô lừa gạt, nhưng cả hai đều biết rằng họ sẽ chia tay. Không gian màu hồng yên bình và khép kín của họ đã bị phá vỡ, mỗi người đều bị tống vào hiện thực lạnh lẽo. Và mối quan hệ không thành lời của họ sẽ chỉ trở lại là tình bạn, không thể bình thường hơn, không còn phụ thuộc, không còn quan tâm. Cuộc sống sắp tiếp tục, nhưng Dụ Ngôn thực sự muốn sống ở Chimelong như thế này mãi mãi, với cô ấy, thậm chí dưới danh nghĩa bạn bè.

Chúng ta chưa từng ở bên nhau, cũng không cần thiết phải chia tay.
Đới Manh tự an ủi mình.

"Em không muốn cùng chị xa cách." Dụ Ngôn không quan tâm chuyện này có vượt quá giới hạn hay không, đây là hành động cố ý cuối cùng của nàng trước mặt Đới Manh lão sư. Đôi mắt kiên trì của nàng dường như chỉ muốn bắt lấy người đối diện. Tuy rằng nhìn có chút dữ tợn nhưng thanh âm lại vô cùng run rẩy, lộ ra một tia đau thương.

Đới Manh không trả lời mà nhẹ nhàng đẩy nàng ra. Đới Manh sẽ không nói những câu như tương lai tươi sáng hay sự nghiệp thuận lợi. Chỉ nói nhỏ vào tai nàng rằng chuyến đi sẽ vui vẻ, hòa hợp với đồng đội, ăn ba bữa một ngày thật ngon miệng.

Cuối cùng, thời gian đã trôi qua quá nhiều, nhân viên công tác đang tìm kiếm Dụ Ngôn và họ không có thời gian để thêm thông tin liên lạc của nhau. Dụ Ngôn bị một nhóm người trong hành lang vây quanh, đi về phía trước, cô cố hết sức nhìn lại bóng dáng ấy. Đới Manh đứng ở cửa ký túc xá, nheo mắt cười, nhìn nàng ấy rời đi.

Cuối cùng, nó kết thúc trong bối rối và bất lực

--------------------------

Sau đó, Dụ Ngôn hỏi Hứa Giai Kỳ về tài khoản WeChat của Đới Manh trên xe, nàng mở khung trò chuyện nhưng không biết nên gửi gì. Chỉ nghĩ đến việc giao tiếp với cô ấy qua khung chat thôi cũng đã kỳ lạ đến mức nào, nàng chỉ muốn nghe giọng nói của cô mà thôi.

Trước khi gặp cô, Dụ Ngôn là người dễ tính, không bao giờ cố chấp và tập trung vào hiện thực. Nhưng sau khi gặp cô ấy, nàng chỉ luôn xoay quanh một người, giống như có một ngôi nhà rất đặc biệt. Cô ấy dựa vào nàng. Dụ Ngôn không thể kiềm chế được sự bất ngờ của mình khi nhận ra điều đó. Những kỉ niệm đó giờ đây như những vết sẹo nhắc nhở cô.

Dưới áp lực của lượng công việc nặng nhọc, Dụ Ngôn có thể dễ dàng đẩy Đới Manh ra khỏi đầu. Nàng ấy luyện tập và làm việc cả ngày lẫn đêm. Nhưng khi thức dậy vào những buổi sáng đầu tiên, thực tế vẫn khiến nàng không thể chấp nhận được. Mọi chuyện thực sự đã kết thúc.

Hãy làm việc chăm chỉ khi em có việc và nở nụ cười đẹp nhất.

Lúc rảnh rỗi nàng đắm mình trong âm nhạc, đôi khi nàng cũng chìm đắm trong nỗi buồn. Nàng không còn cách nào có thể ở bên cô nữa. Dụ Ngôn luôn nghĩ rằng rất dễ dàng để quên một ai đó và không bao giờ nhớ lại quá khứ.
Lần này có lẽ nàng đã sai.

Hóa ra nàng rất khó làm quen với việc một mình hóng gió, khó quen với việc ngắm bình minh và hoàng hôn một mình, khó quen với việc đi bộ một mình, khó quen với việc không có ai luôn muốn buôn chuyện, và “ép buộc” mình phải làm vậy. Vì thế nàng không thể không viết bài hát cho cô ấy khi cầm cây đàn guitar trên tay.

"Nhẹ nhàng nghiêng sang trái và thấy rằng bạn đã biến mất."

-------------------------------

Khi Đới Manh nắm tay nàng trong bóng tối, Dụ Ngôn vô cùng tỉnh táo.

Đó là khoảng thời gian kín đáo, khi mà một ngày nọ có một nhóm người đến chơi kịch bản sát. Đó là thứ phổ biến cách đây không lâu nhưng giờ đây nó có vẻ đặc biệt quý giá, nó dường như mang một ý nghĩa đặc biệt.

Dụ Ngôn dường như được bàn tay của Đới Manh dẫn trở lại một đêm của tháng 5. Họ là hai người duy nhất trong ký túc xá của Dụ Ngôn, rúc vào cùng một chiếc giường nhỏ. Đới Manh tưởng nàng đã ngủ nên đan ngón tay mình vào tay nàng. Hơi thở ấm áp của họ hòa quyện vào nhau, tràn ngập trong không khí quấn lấy toàn bộ cơ thể Dụ Ngôn và khiến trái tim nàng lung lay.

Hiện tại nàng thật sự chạm vào tay Đới Manh, không có bất kỳ khe hở nào, ấm áp mà mạnh mẽ. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Đới Manh nắm tay người khác như thế này trong đời. Dụ Ngôn vô thức dựa sát vào cô, tưởng tượng ra vẻ mặt cô lúc này. Có lẽ là bình tĩnh và vững vàng. Đột nhiên, nàng nhận thấy khóe miệng mình bất giác nhếch lên.

Thời khắc này quá ngắn, giống như một thanh kiếm sắc bén nhẹ nhàng đâm vào trái tim Dụ Ngôn.

Mỗi ngày, Dụ Ngôn tận dụng mọi cơ hội để lén nhìn cô, có lúc buồn cười nhưng cũng rất vui vẻ. Đới Manh chăm sóc bản thân nhiều hơn thường lệ.

Đới Manh nắm tay Dụ Ngôn bảo cô hãy tin vào tương lai và họ, đồng thời cũng để Dụ Ngôn kiềm chế ánh mắt luôn đổ dồn vào cô.

---------------------------------

Một tháng nữa đã trôi qua. Họ chưa bao giờ gặp lại nhau nhưng vẫn giữ liên lạc qua điện thoại.

Dụ Ngôn đã dành rất nhiều thời gian và sức lực để hoàn thiện Lion Cat trong khoảng thời gian này, nhưng không thể phát hành nó, nàng rất thất vọng, bây giờ mỗi ngày của nàng ấy trôi qua như dài một năm. Mỗi lần hát bài hát này, hình ảnh Đới Manh luôn hiện lên trong đầu nàng, từng chi tiết, cảm xúc giữa họ đều hòa vào lời bài hát và giai điệu. Ít nhất nghĩ đến cô vẫn khiến Dụ Ngôn mỉm cười.

Nhưng Dụ Ngôn vẫn mất đi sự dịu dàng lần đầu tiên nhìn thấy. Nhớ lại bữa tiệc chào mừng của chương trình, Đới Manh rạng rỡ chống cằm và mỉm cười nhìn nàng. Cô ấy dễ thương, xinh đẹp, thông minh, trí thức và dịu dàng. Đây chính là ấn tượng của Dụ Ngôn về cô. Lúc đó nàng chỉ cảm thấy khó chịu khi bị những ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm, bên cạnh không có người quen nên nàng chỉ có thể im lặng quan sát khung cảnh xung quanh. Mọi người có thể cho rằng nàng không quan tâm họ, nhưng Đới Manh chắc chắn không phải vậy.

Dụ Ngôn đã biết và thích cô từ trước, dù sao Đới Manh cũng là một tiền bối có tiếng. Nhưng Đới Manh không biết Dụ Ngôn. Khi đó, Dụ Ngôn thấy thần tượng mình thích nằm ngoài tầm với giờ đang ở ngay trước mặt mình, nàng thật may mắn, càng may mắn hơn khi nhận ra rằng cô ấy rất tốt với nàng. Đúng, cô ấy tốt với mọi người, nhưng cô ấy đặc biệt tốt với chính nàng.

Họ dần dần trở nên thích trò chuyện và nhận thấy ý kiến của họ luôn giống nhau. Đới Manh khiến Dụ Ngôn cảm thấy cô gần gũi với mình, chưa từng có ai thu hút Dụ Ngôn như thế này trong thực tế, điều này dường như khác xa với hiện thực.

Nàng vô thức tiếp cận và chạm vào cơ thể cô, thay đổi phong thái và giọng điệu một cách vô thức, bị ám ảnh bởi vẻ ngoài của cô khi đang ghi hình một chương trình mà quên mất nội dung cuộc trò chuyện, lặng lẽ ôm cô từ phía sau khi cô rơi nước mắt, nhớ đến hương vị kem yêu thích của cô. Nàng viết tên viết tắt của cô trên cổ tay nàng, viết vô số lần trong cuốn sách bí mật của nàng, ban đêm nằm bên cạnh cô để sáng tác một bài hát cho cô, nàng chỉ treo chiếc móc khoá cô tặng nàng vào ngày 20 tháng 5 và nói đó là bùa hộ mệnh của mình.

Nằm bất lực trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà buồn tẻ, Dụ Ngôn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ nàng chỉ là tự mình rung động sao? Có lẽ Đới Manh chưa từng có cảm giác gì với nàng. Nàng sợ rằng tình yêu của mình đã là một kết cục được định trước.

---------------------------------
Một chiếc fic được lấy về từ siêu thoại Đới Ngôn, fic khá dài nên mình chia thành 4 chap để dịch.
Sẵn tiện thì chúc mừng Đới Ngôn sau 3 năm cũng chính thức gặp lại nhau. Chấp niệm vẫn ở đó, yêu thương vẫn đó, mình vẫn ở đó đang nhìn về hai cậu❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro