Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.

Vài ngày sau khi Dụ Ngôn đang quay phim, giám đốc sản xuất đến nói với Đới Manh: "Đới Manh, từ hôm nay chuyển sang phòng riêng nhé, chúng tôi đã thuê cho cô một căn phòng riêng, trợ lý ở cùng với nghệ sĩ có hơi bất tiện."

Đới Manh nghe đến đây liền nhớ đến sự kiện ngày hôm trước Phùng Hâm Dao đến tìm Dụ Ngôn mà bất thành, cô biết cô ta lại tiếp tục giở trò.

Nhìn Dụ Ngôn trong máy quay đang hết sức tập trung kia, cô gật đầu với giám đốc sản xuất.

Hôm nay quay thêm được 4 cảnh, mỗi cảnh Dụ Ngôn đều làm rất tốt, thỉnh thoảng sai một hai lần, còn Trịnh Mẫn Hoa hôm nay quay cũng tiến bộ hơn hôm qua rất nhiều. Được một hôm không nghe tiếng la hét của đạo diễn Lý.

Đới Manh không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Dụ Ngôn nên cũng không có nói cho nàng ấy biết, đợi đến lúc trở về sẽ nói.

Phùng Hâm Dao cả ngày nay quay phim không thấy đến, buổi tối muộn thì lại xuất hiện ở trước cửa phòng Dụ Ngôn, cô gõ cửa.

Mãi không có ai ra mở nên cô đã dùng chiếc thẻ quyền năng của mình, mở cửa phòng Dụ Ngôn.

Trong phòng trống trơn, không có một bóng người, lại càng không có đồ đạc gì cho thấy có sự hiện diện của người ở trong đây. Đùa à? Dụ Ngôn đâu?

Phùng Hâm Dao xuống quầy lễ tân nói muốn xem camera, lễ tân không cho phép nhưng vì Phùng Hâm Dao có chức quyền, lễ tân đành dắt cô ấy vào phòng an ninh.

Phùng Hâm Dao yêu cầu cho cô xem máy quay từ khi Dụ Ngôn trở về cho đến giờ. Vào lúc 8 giờ, Dụ Ngôn đã kéo chiếc vali đi đâu đó.

Nàng ấy kéo chiếc vali sang phòng khác cùng Đới Manh, là phòng hôm nay cô vừa cho người thuê cho Đới Manh sao?

Hai người bọn họ chơi trốn tìm với cô sao? Phùng Hâm Dao tức giận, đến phòng Đới Manh gõ cửa.

Đới Manh vẫn là người ra mở cửa.

"Dụ Ngôn đâu?" Phùng Hâm Dao không còn kiên nhẫn mà nói với Đới Manh.

Đới Manh khẳng định cái tên này bị điên rồi, fan cuồng Dụ Ngôn cũng không ai làm thế này.

"Dụ Ngôn đang tập trung học lời thoại cho ngày mai, xin cô đừng làm phiền." Đới Manh có chút không vui mà nói.

Phùng Hâm Dao hít một hơi rồi nói: "Tôi thuê phòng khác cho cô để Dụ Ngôn có không gian riêng tư, vì sao hai người vẫn lại ở chung?"

Đới Manh lại càng bình thản, nói: "Dụ Ngôn cô ấy không muốn ở một mình, tôi biết phải làm sao?"

"Mà... tôi không biết cô thật sự không hiểu hay cô cố tình không hiểu, nghệ sĩ của chúng tôi sẽ gặp rắc rối nếu như cô cứ tới lui phòng riêng của cô ấy thế này, tôi không biết cô thích Dụ Ngôn hay đơn giản chỉ là hâm mộ cô ấy, nhưng cô để ý đến cảm nhận của cô ấy một chút được không? Xin thứ lỗi nếu tôi có quá lời, cô thế này giống đang quấy rối tình dục cô ấy lắm, cô đừng làm cô ấy sợ được không?" Đới Manh nói thêm.

Phùng Hâm Dao trợn mắt lên nhìn Đới Manh, nói: "Cô gái này cừ thật, lần đầu có người dám nói với tôi những lời này đó?"

Đới Manh gãi gãi đầu, nói: "Những người khác họ không nói đều là do họ sợ cô làm ảnh hưởng đến cuộc sống, miếng ăn của họ. Còn tôi thì thật lòng muốn tốt cho cô, muốn tốt cho Dụ Ngôn nên tôi mới nói, vì vậy cô nên nghe lời tôi nói một cách tích cực hơn đi. Tôi biết cô thích cô ấy, nếu cô thật lòng thích cô ấy thì cứ theo đuổi như người bình thường thôi, cô làm thế này cô ấy càng sợ cô hơn chứ đừng nói đến việc cô có được cô ấy."

Phùng Hâm Dao nghe những lời này thay vì phát điên lên thì lại có chút buồn cười, Đới Manh này rốt cuộc là từ đâu đến vậy?

Phùng Hâm Dao nói: "Cô gái, cô lạc quan thật đó, cô không sợ mất việc sao?"

Đới Manh cười nói: "Việc thì tôi không sợ mất, vì bản thân tôi có năng lực, mất việc này thì có việc khác làm, lo gì chứ?"

Phùng Hâm Dao xua xua tay, nói: "Tôi không nói chuyện với cô nữa, cho tôi gặp Dụ Ngôn."

Đới Manh rất kiên định mà nói: "Thưa Phùng tổng, câu trả lời là không được ạ, bởi vì nghệ sĩ của chúng tôi đang trong khoảng thời gian rất nhạy cảm về tinh thần, cô ấy cần tập trung hơn vào công việc, vậy thì, chào Phùng tổng nhé, cô về cẩn thận."

Đới Manh nói xong nở một nụ cười công nghiệp, khẽ đóng cánh cửa lại.

Cửa phòng đóng lại, Đới Manh thở phào nhẹ nhõm, khẽ nháy mắt với Dụ Ngôn, giơ ngón cái lên ý chỉ đã thành công.

Dụ Ngôn đợi Đới Manh ngồi xuống ghế sofa, nói: "Cảm ơn cô đã luôn hết mình vì tôi."

Đới Manh xua tay, nói: "Đó là chuyện nên làm của tôi, cô cảm ơn cái gì, dù gì cô cũng sẽ trả lương cho tôi, có qua có lại thôi."

Dụ Ngôn thở dài, nói: "Cô không thắc mắc giữa tôi và Phùng Hâm Dao có gì sao?"

Đới Manh nói: "Có thì sao mà không có thì sao? Con người thì ai mà không có bản tính tò mò, chỉ là tôi tôn trọng quyền riêng tư của cô, tôi không quá thắc mắc vấn đề đó đâu, nhưng tôi tin cô."

Dụ Ngôn có hơi bất ngờ, nói: "Tin điều gì?"

Đới Manh bình thản mà nói: "Mọi người vẫn hay đồn cô chơi quy tắc ngầm với Phùng tổng mà, chỉ là tôi cảm thấy điều đó không đúng lắm."

Dụ Ngôn nhìn Đới Manh một lúc lâu, suy nghĩ rồi nói: "Tôi và cô ta gặp nhau lần đầu là vào 3 năm trước, người trợ lý trước của tôi liên tục nhận về cho tôi những tài nguyên mới mẻ, từ phim cho tới dự án âm nhạc. Mãi đến hơn một năm sau, buổi tối đóng máy một bộ phim nọ, Phùng Hâm Dao nói muốn hẹn tôi ra để nói chuyện riêng, hai người họ cùng nhau chuốc thuốc cho tôi bất tỉnh rồi đưa tôi vào khách sạn. Tôi..."

Dụ Ngôn nói tới đây, nước mắt hai hàng liên tục chảy xuống, trái tim Đới Manh hẫng đi một nhịp, với lấy hộp khăn giấy trên bàn, đưa tới cho Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn lau nước mắt đi, bình tĩnh rồi nói tiếp: "Tôi thật sự không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, sáng hôm sau tôi tỉnh dậy đã thấy Phùng Hâm Dao nằm kế bên tôi, cả tôi và cô ta... Đều không có mặc quần áo... Từ sau lần đó, cô ta liên tục uy hiếp tôi, nói là có chụp hình và cả quay phim đêm đó lại, cô ta sẽ tung lên mạng nếu tôi không nghe lời cô ta..."

Đới Manh cắn răng, cô không ngờ cô nàng nhỏ này lại phải chịu đựng những thứ khủng khiếp thế này...

"Tống Tư Duệ chị ấy giúp tôi thương lượng với Phùng Hâm Dao nhưng không thành, cô ta chỉ muốn chiếm lấy tôi bằng mọi giá. Day dưa đến vài tháng sau, bởi vì cô ta cứ xâm phạm đến quyền riêng tư của tôi, cô ta kiểm tra điện thoại, kiểm tra tin nhắn của tôi, xem tôi có nhắn tin với ai hay làm điều gì sau lưng cô ta không. Vì lần đó tôi rất tức giận, tôi nói cô ta cứ tung tất cả lên, tôi sẽ không cần công việc này nữa... Bởi vì tôi đã quá mệt mỏi với mọi lời hâm doạ của cô ta, nhưng cô ta lại không có động tĩnh gì cả, tôi lại nghĩ... đêm đó cô ta chẳng chụp lại bất cứ thứ gì, cô ta chỉ lấy nó làm cái cớ để đe doạ tôi thôi. Cái đêm ở Quảng Châu, cô ta nói với tôi chỉ cần đi với cô ta đêm đó thì tất cả mọi thứ sẽ chấm dứt, vì vậy tôi mới đánh liều thêm một lần nữa..." Dụ Ngôn nói thêm.

"Chuyện này công ty cô không biết sao?" Đới Manh đưa tay đến vén vài sợi tóc đang che đôi mắt của Dụ Ngôn sang một bên, nhẹ nhàng hỏi.

Dụ Ngôn lắc đầu, nói: "Không có ai biết ngoài Tống tỷ và tôi cả. Người trợ lý kia cũng đã khai báo sự thật, sau đó nghỉ việc. Hơn một năm nay tôi không có trợ lý, bởi vì Tống tỷ không an tâm khi giao việc đó cho người khác..."

"Vậy... Tại sao lại chọn tôi?" Đới Manh hỏi.

"Chị ấy nói chị ấy biết năng lực của cô, nghe danh cô qua một vài người bạn khác, chị ấy tin cô sẽ giúp được tôi mà không phải là bất kì ai khác." Dụ Ngôn khẽ đáp.

Hai người nói chuyện với nhau một lúc lâu mới đi ngủ, bởi vì hôm qua Dụ Ngôn đã bắt Đới Manh lên trên giường ngủ cùng nàng ấy, Đới Manh lại không có cách nào từ chối, vì vậy hai người đã bắt đầu ngủ cùng với nhau.

Nhưng Đới Manh luôn lấy gối ôm chắn giữa hai người, cô sợ nếu buổi tối mình ngủ mà có thói quen xấu, lỡ đâu cào trúng tay chân hay thậm chí mặt nàng ấy thì khẳng định cô sẽ bị mắng đến đen đầu.

Đêm hôm đó Đới Manh không tài nào ngủ được, vì câu chuyện của Dụ Ngôn thật sự làm đau đớn trái tim cô một cách khó hiểu, Đới Manh cứ quay sang nhìn Dụ Ngôn rồi lại thở dài, làm thế nào để giúp nàng ấy đây?

Buổi sáng Dụ Ngôn thức dậy, nhìn Đới Manh ngủ say thật say, nàng bất động.

Từ trước đến giờ nàng có nghe fans nói rằng Đới Manh xinh đẹp, thú thật nàng cũng chưa bao giờ nhìn cô ấy quá lâu. Hôm nay không biết có lực hút nào kì lạ, nàng bị cuốn vào gương mặt của Đới Manh đến mức không thoát ra được.

Đới Manh... Thật sự rất xinh đẹp.

Dụ Ngôn liếc nhìn từng chi tiết trên mặt Đới Manh, dừng lại ở đôi môi cô ấy, nàng nhớ lại lần trước hai người đã môi chạm môi ở nhà nàng... Cơ thể chị ấy cũng thực ấm áp, như có điều gì đó thôi thúc, Dụ Ngôn lấy chiếc gối ôm ở giữa hai người ra, sau đó nhích người đến gần Đới Manh, bàn tay nàng luồn vào bàn tay của Đới Manh rồi nắm thật chặt.

Dụ Ngôn! Mày đang làm cái quái gì vậy!?

Bỗng nhiên một dòng điện chạy dọc qua tâm trí Dụ Ngôn, nàng liền rút tay ra, lui về một chút.

Hành động đó cũng làm cho Đới Manh tỉnh giấc, cô lờ đờ mở mắt ra, thấy Dụ Ngôn đang hoảng hốt kia, cô liền bật dậy, hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Dụ Ngôn khẽ lắc đầu, nói: "Không sao... Chúng ta chuẩn bị đi thôi."

"Dụ Ngôn, lẽ nào...?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro